Chương : 159
Khi Nhậm Thương Khung đi ra động phủ, mới biết ngoại giới biến hóa cũng không nhỏ. Trong đó Hạ Vũ Trùng cùng Nguyên Tông Sư đọ sức, cũng từ từ thăng cấp.
Hai người tựa như triệt để đối mặt, thực lực cũng không ngừng thăng cấp, ở trong tháng đầu tiên, cả hai đã đạt tới hai mươi bảy chu thiên.
Phần thành tích này, nghe nói tầng cao nhất của Thiên Các cũng kinh ngạc, thậm chí truyền tới tai các vị ở Thiên Khung Tạo Hóa.
- Nhậm huynh, mấy ngày nay không thấy ngươi, hẳn là lại có mưu kế gì nữa hả?
Chu Vân hôm nay cùng Nhậm Thương Khung thân hơn rất nhiều, giống như huynh đệ hoạn nạn có nhau vậy.
- Tạm thời nước tới chân mới nhảy, có chút ít còn hơn không nha.
Nhậm Thương Khung cũng không nói toạt ra, thuận miệng cười nói.
Chu Vân nhìn Nhậm Thương Khung từ trên xuống dưới một vòng, khẩu khí khoa trương hỏi thăm:
- Nhậm huynh, ngươi lần này xuất quan, đột phá mấy tầng, sẽ không kinh hỉ như lúc trước chứ?
Nhậm Thương Khung dở khóc dở cười:
- Ngươi cho ta là thập nhất tinh thiên tài sao. Đột phá không phải ăn kẹo, nào có nhẹ nhàng như vậy.
Chu Vân thở dài:
- Cái kia cũng khó mà nói. Ngươi xem, Hạ Vũ Trùng cùng Nguyên Tông Sư bọn hắn, Song Long tranh đấu, mấy ngày nay liên tục đột phá, đã trở thành câu chuyện mà mọi người ca tụng.
- Đệ tử thập nhất tinh xuất chúng, đó cũng là bình thường.
Chu Vân khẩu khí hâm mộ:
- Nghe nói, bọn hắn cạnh tranh, đã truyền tới tai cao tầng. Đã có trưởng lão đề nghị Nghênh Tân Các phá lệ, để cho bọn họ tiến vào tầng cao nhất!
Chín tầng phúc địa! Tượng trưng cho vinh quang chí cao vô thượng ở Đại Vương Ốc Sơn. Tiến vào tầng chín phúc địa, ý nghĩa là tuyệt thế thiên tài, là thập nhị tinh tiềm lực.
- Thập nhị tinh?
Nhậm Thương Khung có chút kỳ quái:
- Hình như bọn hắn chưa đủ điều kiện?
- Điều kiện thì chưa đủ. Thập nhị tinh có hai điều kiện, một là khảo hạch lần thứ nhất, có thể vận chuyển hai mươi bốn tiểu chu thiên; hai là vừa hết tháng thứ nhất, có thể trùng kích ba mươi tiểu chu thiên. Có một trong hai điều kiện này, mới có tư cách trở thành đệ tử thập nhị tinh tiềm lực.
Ba mươi tiểu chu thiên tuần hoàn? Nhậm Thương Khung nhịn không được cười lên, nói như thế, hắn trong lúc bất tri bất giác, đã chuẩn tiềm lực thập nhị tinh!
- Nhậm huynh, khảo hạch thứ nhất đã chám dứt. Ngày mai đã là giai đoạn khảo hạch thứ hai. Ở phương diện Linh dược, ta có chút thiên phú, hắc hắc. Đến lúc đó cần giúp đỡ, Nhậm huynh cứ mở miệng.
Chu Vân nói đến phương diện Linh dược, mặt mày hớn hở, một chút cũng không khiêm tốn.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Không nghĩ tới, Chu huynh là thiên tài ở phương diện Linh dược?
Chu Vân cười ha ha:
- Nhậm huynh chẳng lẽ không biết, Thiên Các có một trăm lẻ tám phân đà, muốn nói đến tài bồi Linh dược, phương diện luyện chế linh đan, Thiên Xảo phân đà chúng ta tuyệt đối nằm trong Top 3. Võ giả ở Thiên Xảo phân đà, từ nhỏ đã được tiếp xúc với linh dược.
- Ngược lại là ta thiếu hiểu biết rồi.
Nhậm Thương Khung cũng không phải khiêm tốn, kiếp trước, tầm mắt hắn thiển cận, phạm vi cực hạn chỉ là ở Vân La Thành mà thôi.
Bởi vậy đối với Chu Vân mèo khen mèo dài đuôi, hắn chỉ biết nghe mà thôi.
Bất quá muốn nói tài bồi Linh dược, luyện chế linh đan, Nhậm Thương Khung có thể tự hào. Nhìn toàn bộ phạm vi mà Thiên Các thống trị, có ai có thể hơn Vạn Dược Tôn?
Thậm chí, nhìn toàn bộ Đông Hoàng châu, tất cả lãnh thổ quốc gia mà lục đại môn phái khống chế, có mấy vị đại sư dám cùng Vạn Dược Tôn sánh vai?
Tên tuổi Vạn Dược Tôn, ở toàn bộ Thiên Trạch tiểu thế giới, là một danh tự Bất Hủ!
...
Khâu thứ hai bắt đầu, tất cả đệ tử thí luyện, sớm đi tới quảng trường trước đại điện.
Thời điểm khâu thứ nhất tiến hành, ở đây đã phân bố khu vực hoàn tất, chỗ ngồi của các đệ tử, ngược lại rất ngay ngắn trật tự.
Nhậm Thương Khung sáng sớm đã bị Chu Vân kéo đi, nên tới sớm hơn người khác rất nhiều. Thời điểm hắn tới khu vực của Địa Chu phân đà, nơi đó chỉ rải rác vài người.
Một cái trong đó là Phùng Cương, lúc trước muốn thành lập Hỗ Trợ Minh, Phùng Cương ở giai đoạn thứ nhất, là lục tinh tiềm lực bảng.
Nhìn thấy Nhậm Thương Khung, ánh mắt hắn có chút phức tạp. Một phương diện là thù, lúc trước, Nhậm Thương Khung không nể hắn, hắn một mực ghen ghét trong lòng. Nhưng một phương diện khác, hắn nghe nói Nhậm Thương Khung cùng Tống Lam đánh cuộc, Nhậm Thương Khung một hơi trùng kích mười ba tiểu chu thiên. Khỏi cần phải nói, phần thiên phú này, đủ để hắn kính sợ.
Bởi vậy, hắn đối với Nhậm Thương Khung đã hận thấu xương, lại cảm giác không chọc nổi, đồng thời còn lo lắng Nhậm Thương Khung trả đũa hắn.
Trên mặt Nhậm Thương Khung vẫn thản nhiên, nhìn thấy người quen hoặc là có người chào hỏi hắn, hắn đều thân thiết đáp lại.
Đệ tử của Địa Chu phân đà, cũng lục tục đuổi tới. Trong đó cũng không thiếu người sùng bái Nhậm Thương Khung, đều nhao nhao hướng Nhậm Thương Khung vấn an.
Điều này làm cho Phùng Cương càng thêm nghiến răng nghiến lợi. Trong nội tâm mắng những kẻ này là dây leo tường. Phải biết rằng, Phùng Cương vẫn tự phong mình là lãnh tụ của Địa Chu phân đà, vẫn cảm thấy ở Địa Chu phân đà, hắn xứng đáng cầm đầu, kẻ khác chỉ là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nhậm Thương Khung cùng hắn có mâu thuẫn, những đệ tử khác của Địa Chu phân đà, nên tránh Nhậm Thương Khung mới đúng.
Thế nhưng mà, tình huống lại trái ngược, mặc dù có một nửa là người phụ thuộc hắn, nhưng ít ra cũng có một nửa không công nhận Phùng Cương.
- Hồ Duyên Hạo, ngươi là tên tiểu nhân. Lần trước còn nói sẽ theo Phùng Cương sư huynh, hiện tại liền đổi ý rồi hả? Ngươi có phải là nam nhân hay không?
Phùng Cương không nói chuyện, nhưng thủ hạ hắn là Nhiếp Triêu Thông lại lên tiếng. Hướng về phía một gã đang cùng Nhậm Thương Khung nói chuyện phiếm rống to.
Hồ Duyên Hạo đang cùng Nhậm Thương Khung nói chuyện tào lao, bị Nhiếp Triêu Thông điểm danh chửi bậy, phẫn nộ nói:
- Nhiếp Triêu Thông, người muốn Hồ Duyên Hạo ta bội phục, phải xuất ra bản lãnh. Không có bản lãnh, còn muốn người khác phụ thuộc, đây không phải là chuyện nực cười sao?
Phùng Cương tức giận, Hồ Duyên Hạo đây là nói hắn không có bản lãnh.
Đang muốn mở miệng mắng chửi, bỗng nhiên sau lưng truyền tới một làn gió thơm nhàn nhạt, một giọng nữ thản nhiên nói:
- Phùng Cương, không nên đấu khẩu vô vị làm gì.
Tống Lam!
Tống Lam đã đến. Tất cả ánh mắt đều hướng Tống Lam. Tống Lam hôm nay ăn mặc rất bình thường, chỉ là hai má đỏ hây, ánh mắt lúng liến làm cho người ta thấy cổ quái.
Kỳ quái nhất chính là, bước chân của Tống Lam rất kỳ quặc. Bước chân rất nhỏ, đi cũng không nhanh, làm cho người ta cảm giác có chút buồn cười.
Nhậm Thương Khung liếc nhìn Tống Lam, sau đó quay đầu bỏ qua, hai mắt Tống Lam bắn ra một đạo hào quang cừu hận, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
- Nhậm Thương Khung, ngươi chớ đắc ý quá sớm. Một ngày nào đó, bổn tiểu thư sẽ để cho ngươi hối hận! Đem xương ngươi nghiền thành tro!
Tống Lam hận ý ngập trời.
Trạng thái hôm nay của Tống Lam, có thể nói là không khỏe. Đêm qua, nàng ở trong động phủ của Hạ Vũ Trùng qua đêm. Hạ Vũ Trùng căn bản không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, trong quá trình cướp lấy hồng hoàn của nàng, tùy ý chinh phạt, làm cho Tống Lam quân lính tan rã, toàn thân xương cốt rã rời.
Cả đêm mây mưa, làm cho Tống Lam đau đến đi không nổi. Bởi vậy, mọi người mới thấy bộ pháp của Tống Lam cổ quái.
Bất quá, Tống Lam kinh hỉ phát hiện, Hạ Vũ Trùng cũng không lừa gạt nàng. Trong quá trình cướp lấy hồng hoàn, Âm Dương Cửu Chuyển không ngừng cải tạo cảnh giới đan điền của Tống Lam.
Tống Lam cảm thấy, tiềm lực bản thân như kỳ tích tăng lên trên phạm vi lớn.
Không bao lâu, Bắc Cung Dao cũng tới.
Ở Địa Chu phân đà, Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung đi tương đối gần, nàng nhìn thấy Nhậm Thương Khung thì mỉm cười, xem như chào hỏi.
Bắc Cung Dao vừa ra trận, độ tập trung ở bốn phía rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Bắc Cung tiểu thư, ở tầng thứ năm phúc địa tu luyện, tiến triển như thế nào?
Xiêm y hôm nay của Bắc Cung Dao màu xanh nhạt, eo thon nhỏ nhắn, so với dĩ vãng thì xinh đẹp thêm vài phần.
- Có chút sở thành, nhưng so sánh với Nhậm huynh, vẫn là theo không kịp.
Nhậm Thương Khung cùng Tống Lam so đấu, Bắc Cung Dao cũng có nghe thấy.
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
- Cái kia cũng không phải là chuyện xấu gì.
Bắc Cung Dao ngữ khí thanh đạm, lại nhẹ nhàng thêm một câu:
- Đi ra bên ngoài, hoàn cảnh hiểm ác, mong Nhậm huynh trân trọng.
Nhẹ nhàng thăm hỏi một câu, so với rất nhiều lời sáo rỗng thì ấm áp gấp mười lần.
Ngay lúc này, ở trong đại điện đi ra một nhóm người. Tô Đồng cùng Phương Huy cũng ở trong đó, nhưng có thêm vài gương mặt mới.
Một người trong đó, thân hình kỳ lạ, một nửa tóc đen nhánh, một nửa tóc trắng như tuyết, từ đó tách ra, hai mai rủ xuống hai bên, bộ dáng hơi có chút tiên phong đạo cốt, khuôn mặt cũng chỉ hơn ba mươi tuổi.
Bất quá, người này hiển nhiên là nhân vật chính, ngay cả Tô Đồng cũng phải đứng ở bên cạnh người này, vẻ mặt mỉm cười thân thiện.
- Chư vị, giai đoạn khảo hạch thứ hai này, do Hắc Bạch Tử đạo huynh chủ trì.
Tô Đồng ra thủ thế mời người kia.
Hắc Bạch Tử ăn mặc hắc bạch đạo bào, thanh âm bén nhọn:
- Linh dược khảo hạch, có ba mục. Theo thứ tự là phán đoán đối với linh dược, lựa chọn hạt giống Linh dược, cùng với tài bồi Linh dược! Ba giai đoạn này, cũng có thập nhị tinh tiềm lực. Dưới ngũ tinh, toàn bộ đào thải. Đương nhiên, Võ giả tiềm lực đến cửu tinh hoặc ngoài cửu tinh, tiêu chuẩn có thể phóng khoáng một chút. Võ giả từ cửu tinh tiềm lực trở xuống, Linh dược thiên phú dưới ngũ tinh, thì không có tư cách tiến vào vòng trong!
Thanh âm của Hắc Bạch Tử âm trầm mà bén nhọn, lại có một loại uy nghiêm.
Nhậm Thương Khung vẫn bình thản như củ, đối với sự chấn nhiếp của Hắc Bạch Tử, hoàn toàn không dọa được hắn. Bất quá, hắn lại rõ ràng cảm nhận được, sau lưng Hắc Bạch Tử, có hai ánh mắt rất khó chịu, hướng hắn phóng tới, kỳ quái nhất chính là, địch ý trong ánh mắt, cũng không phải nhằm vào hắn, mà là Tống Lam!
- Phương Huy, Phương Hàn? Hai huynh đệ này uống lộn thuốc hả? Bỗng nhiên lại căm thù Tống Lam như thế?
Nhậm Thương Khung hoàn toàn không hiểu gì cả. Mặc dù không hiểu thấu, cũng không dám lạc quan, cảm thấy ở đây có âm mưu.
Hai người tựa như triệt để đối mặt, thực lực cũng không ngừng thăng cấp, ở trong tháng đầu tiên, cả hai đã đạt tới hai mươi bảy chu thiên.
Phần thành tích này, nghe nói tầng cao nhất của Thiên Các cũng kinh ngạc, thậm chí truyền tới tai các vị ở Thiên Khung Tạo Hóa.
- Nhậm huynh, mấy ngày nay không thấy ngươi, hẳn là lại có mưu kế gì nữa hả?
Chu Vân hôm nay cùng Nhậm Thương Khung thân hơn rất nhiều, giống như huynh đệ hoạn nạn có nhau vậy.
- Tạm thời nước tới chân mới nhảy, có chút ít còn hơn không nha.
Nhậm Thương Khung cũng không nói toạt ra, thuận miệng cười nói.
Chu Vân nhìn Nhậm Thương Khung từ trên xuống dưới một vòng, khẩu khí khoa trương hỏi thăm:
- Nhậm huynh, ngươi lần này xuất quan, đột phá mấy tầng, sẽ không kinh hỉ như lúc trước chứ?
Nhậm Thương Khung dở khóc dở cười:
- Ngươi cho ta là thập nhất tinh thiên tài sao. Đột phá không phải ăn kẹo, nào có nhẹ nhàng như vậy.
Chu Vân thở dài:
- Cái kia cũng khó mà nói. Ngươi xem, Hạ Vũ Trùng cùng Nguyên Tông Sư bọn hắn, Song Long tranh đấu, mấy ngày nay liên tục đột phá, đã trở thành câu chuyện mà mọi người ca tụng.
- Đệ tử thập nhất tinh xuất chúng, đó cũng là bình thường.
Chu Vân khẩu khí hâm mộ:
- Nghe nói, bọn hắn cạnh tranh, đã truyền tới tai cao tầng. Đã có trưởng lão đề nghị Nghênh Tân Các phá lệ, để cho bọn họ tiến vào tầng cao nhất!
Chín tầng phúc địa! Tượng trưng cho vinh quang chí cao vô thượng ở Đại Vương Ốc Sơn. Tiến vào tầng chín phúc địa, ý nghĩa là tuyệt thế thiên tài, là thập nhị tinh tiềm lực.
- Thập nhị tinh?
Nhậm Thương Khung có chút kỳ quái:
- Hình như bọn hắn chưa đủ điều kiện?
- Điều kiện thì chưa đủ. Thập nhị tinh có hai điều kiện, một là khảo hạch lần thứ nhất, có thể vận chuyển hai mươi bốn tiểu chu thiên; hai là vừa hết tháng thứ nhất, có thể trùng kích ba mươi tiểu chu thiên. Có một trong hai điều kiện này, mới có tư cách trở thành đệ tử thập nhị tinh tiềm lực.
Ba mươi tiểu chu thiên tuần hoàn? Nhậm Thương Khung nhịn không được cười lên, nói như thế, hắn trong lúc bất tri bất giác, đã chuẩn tiềm lực thập nhị tinh!
- Nhậm huynh, khảo hạch thứ nhất đã chám dứt. Ngày mai đã là giai đoạn khảo hạch thứ hai. Ở phương diện Linh dược, ta có chút thiên phú, hắc hắc. Đến lúc đó cần giúp đỡ, Nhậm huynh cứ mở miệng.
Chu Vân nói đến phương diện Linh dược, mặt mày hớn hở, một chút cũng không khiêm tốn.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Không nghĩ tới, Chu huynh là thiên tài ở phương diện Linh dược?
Chu Vân cười ha ha:
- Nhậm huynh chẳng lẽ không biết, Thiên Các có một trăm lẻ tám phân đà, muốn nói đến tài bồi Linh dược, phương diện luyện chế linh đan, Thiên Xảo phân đà chúng ta tuyệt đối nằm trong Top 3. Võ giả ở Thiên Xảo phân đà, từ nhỏ đã được tiếp xúc với linh dược.
- Ngược lại là ta thiếu hiểu biết rồi.
Nhậm Thương Khung cũng không phải khiêm tốn, kiếp trước, tầm mắt hắn thiển cận, phạm vi cực hạn chỉ là ở Vân La Thành mà thôi.
Bởi vậy đối với Chu Vân mèo khen mèo dài đuôi, hắn chỉ biết nghe mà thôi.
Bất quá muốn nói tài bồi Linh dược, luyện chế linh đan, Nhậm Thương Khung có thể tự hào. Nhìn toàn bộ phạm vi mà Thiên Các thống trị, có ai có thể hơn Vạn Dược Tôn?
Thậm chí, nhìn toàn bộ Đông Hoàng châu, tất cả lãnh thổ quốc gia mà lục đại môn phái khống chế, có mấy vị đại sư dám cùng Vạn Dược Tôn sánh vai?
Tên tuổi Vạn Dược Tôn, ở toàn bộ Thiên Trạch tiểu thế giới, là một danh tự Bất Hủ!
...
Khâu thứ hai bắt đầu, tất cả đệ tử thí luyện, sớm đi tới quảng trường trước đại điện.
Thời điểm khâu thứ nhất tiến hành, ở đây đã phân bố khu vực hoàn tất, chỗ ngồi của các đệ tử, ngược lại rất ngay ngắn trật tự.
Nhậm Thương Khung sáng sớm đã bị Chu Vân kéo đi, nên tới sớm hơn người khác rất nhiều. Thời điểm hắn tới khu vực của Địa Chu phân đà, nơi đó chỉ rải rác vài người.
Một cái trong đó là Phùng Cương, lúc trước muốn thành lập Hỗ Trợ Minh, Phùng Cương ở giai đoạn thứ nhất, là lục tinh tiềm lực bảng.
Nhìn thấy Nhậm Thương Khung, ánh mắt hắn có chút phức tạp. Một phương diện là thù, lúc trước, Nhậm Thương Khung không nể hắn, hắn một mực ghen ghét trong lòng. Nhưng một phương diện khác, hắn nghe nói Nhậm Thương Khung cùng Tống Lam đánh cuộc, Nhậm Thương Khung một hơi trùng kích mười ba tiểu chu thiên. Khỏi cần phải nói, phần thiên phú này, đủ để hắn kính sợ.
Bởi vậy, hắn đối với Nhậm Thương Khung đã hận thấu xương, lại cảm giác không chọc nổi, đồng thời còn lo lắng Nhậm Thương Khung trả đũa hắn.
Trên mặt Nhậm Thương Khung vẫn thản nhiên, nhìn thấy người quen hoặc là có người chào hỏi hắn, hắn đều thân thiết đáp lại.
Đệ tử của Địa Chu phân đà, cũng lục tục đuổi tới. Trong đó cũng không thiếu người sùng bái Nhậm Thương Khung, đều nhao nhao hướng Nhậm Thương Khung vấn an.
Điều này làm cho Phùng Cương càng thêm nghiến răng nghiến lợi. Trong nội tâm mắng những kẻ này là dây leo tường. Phải biết rằng, Phùng Cương vẫn tự phong mình là lãnh tụ của Địa Chu phân đà, vẫn cảm thấy ở Địa Chu phân đà, hắn xứng đáng cầm đầu, kẻ khác chỉ là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nhậm Thương Khung cùng hắn có mâu thuẫn, những đệ tử khác của Địa Chu phân đà, nên tránh Nhậm Thương Khung mới đúng.
Thế nhưng mà, tình huống lại trái ngược, mặc dù có một nửa là người phụ thuộc hắn, nhưng ít ra cũng có một nửa không công nhận Phùng Cương.
- Hồ Duyên Hạo, ngươi là tên tiểu nhân. Lần trước còn nói sẽ theo Phùng Cương sư huynh, hiện tại liền đổi ý rồi hả? Ngươi có phải là nam nhân hay không?
Phùng Cương không nói chuyện, nhưng thủ hạ hắn là Nhiếp Triêu Thông lại lên tiếng. Hướng về phía một gã đang cùng Nhậm Thương Khung nói chuyện phiếm rống to.
Hồ Duyên Hạo đang cùng Nhậm Thương Khung nói chuyện tào lao, bị Nhiếp Triêu Thông điểm danh chửi bậy, phẫn nộ nói:
- Nhiếp Triêu Thông, người muốn Hồ Duyên Hạo ta bội phục, phải xuất ra bản lãnh. Không có bản lãnh, còn muốn người khác phụ thuộc, đây không phải là chuyện nực cười sao?
Phùng Cương tức giận, Hồ Duyên Hạo đây là nói hắn không có bản lãnh.
Đang muốn mở miệng mắng chửi, bỗng nhiên sau lưng truyền tới một làn gió thơm nhàn nhạt, một giọng nữ thản nhiên nói:
- Phùng Cương, không nên đấu khẩu vô vị làm gì.
Tống Lam!
Tống Lam đã đến. Tất cả ánh mắt đều hướng Tống Lam. Tống Lam hôm nay ăn mặc rất bình thường, chỉ là hai má đỏ hây, ánh mắt lúng liến làm cho người ta thấy cổ quái.
Kỳ quái nhất chính là, bước chân của Tống Lam rất kỳ quặc. Bước chân rất nhỏ, đi cũng không nhanh, làm cho người ta cảm giác có chút buồn cười.
Nhậm Thương Khung liếc nhìn Tống Lam, sau đó quay đầu bỏ qua, hai mắt Tống Lam bắn ra một đạo hào quang cừu hận, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
- Nhậm Thương Khung, ngươi chớ đắc ý quá sớm. Một ngày nào đó, bổn tiểu thư sẽ để cho ngươi hối hận! Đem xương ngươi nghiền thành tro!
Tống Lam hận ý ngập trời.
Trạng thái hôm nay của Tống Lam, có thể nói là không khỏe. Đêm qua, nàng ở trong động phủ của Hạ Vũ Trùng qua đêm. Hạ Vũ Trùng căn bản không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, trong quá trình cướp lấy hồng hoàn của nàng, tùy ý chinh phạt, làm cho Tống Lam quân lính tan rã, toàn thân xương cốt rã rời.
Cả đêm mây mưa, làm cho Tống Lam đau đến đi không nổi. Bởi vậy, mọi người mới thấy bộ pháp của Tống Lam cổ quái.
Bất quá, Tống Lam kinh hỉ phát hiện, Hạ Vũ Trùng cũng không lừa gạt nàng. Trong quá trình cướp lấy hồng hoàn, Âm Dương Cửu Chuyển không ngừng cải tạo cảnh giới đan điền của Tống Lam.
Tống Lam cảm thấy, tiềm lực bản thân như kỳ tích tăng lên trên phạm vi lớn.
Không bao lâu, Bắc Cung Dao cũng tới.
Ở Địa Chu phân đà, Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung đi tương đối gần, nàng nhìn thấy Nhậm Thương Khung thì mỉm cười, xem như chào hỏi.
Bắc Cung Dao vừa ra trận, độ tập trung ở bốn phía rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Bắc Cung tiểu thư, ở tầng thứ năm phúc địa tu luyện, tiến triển như thế nào?
Xiêm y hôm nay của Bắc Cung Dao màu xanh nhạt, eo thon nhỏ nhắn, so với dĩ vãng thì xinh đẹp thêm vài phần.
- Có chút sở thành, nhưng so sánh với Nhậm huynh, vẫn là theo không kịp.
Nhậm Thương Khung cùng Tống Lam so đấu, Bắc Cung Dao cũng có nghe thấy.
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
- Cái kia cũng không phải là chuyện xấu gì.
Bắc Cung Dao ngữ khí thanh đạm, lại nhẹ nhàng thêm một câu:
- Đi ra bên ngoài, hoàn cảnh hiểm ác, mong Nhậm huynh trân trọng.
Nhẹ nhàng thăm hỏi một câu, so với rất nhiều lời sáo rỗng thì ấm áp gấp mười lần.
Ngay lúc này, ở trong đại điện đi ra một nhóm người. Tô Đồng cùng Phương Huy cũng ở trong đó, nhưng có thêm vài gương mặt mới.
Một người trong đó, thân hình kỳ lạ, một nửa tóc đen nhánh, một nửa tóc trắng như tuyết, từ đó tách ra, hai mai rủ xuống hai bên, bộ dáng hơi có chút tiên phong đạo cốt, khuôn mặt cũng chỉ hơn ba mươi tuổi.
Bất quá, người này hiển nhiên là nhân vật chính, ngay cả Tô Đồng cũng phải đứng ở bên cạnh người này, vẻ mặt mỉm cười thân thiện.
- Chư vị, giai đoạn khảo hạch thứ hai này, do Hắc Bạch Tử đạo huynh chủ trì.
Tô Đồng ra thủ thế mời người kia.
Hắc Bạch Tử ăn mặc hắc bạch đạo bào, thanh âm bén nhọn:
- Linh dược khảo hạch, có ba mục. Theo thứ tự là phán đoán đối với linh dược, lựa chọn hạt giống Linh dược, cùng với tài bồi Linh dược! Ba giai đoạn này, cũng có thập nhị tinh tiềm lực. Dưới ngũ tinh, toàn bộ đào thải. Đương nhiên, Võ giả tiềm lực đến cửu tinh hoặc ngoài cửu tinh, tiêu chuẩn có thể phóng khoáng một chút. Võ giả từ cửu tinh tiềm lực trở xuống, Linh dược thiên phú dưới ngũ tinh, thì không có tư cách tiến vào vòng trong!
Thanh âm của Hắc Bạch Tử âm trầm mà bén nhọn, lại có một loại uy nghiêm.
Nhậm Thương Khung vẫn bình thản như củ, đối với sự chấn nhiếp của Hắc Bạch Tử, hoàn toàn không dọa được hắn. Bất quá, hắn lại rõ ràng cảm nhận được, sau lưng Hắc Bạch Tử, có hai ánh mắt rất khó chịu, hướng hắn phóng tới, kỳ quái nhất chính là, địch ý trong ánh mắt, cũng không phải nhằm vào hắn, mà là Tống Lam!
- Phương Huy, Phương Hàn? Hai huynh đệ này uống lộn thuốc hả? Bỗng nhiên lại căm thù Tống Lam như thế?
Nhậm Thương Khung hoàn toàn không hiểu gì cả. Mặc dù không hiểu thấu, cũng không dám lạc quan, cảm thấy ở đây có âm mưu.