Chương : 173
Lại là Nhậm Thương Khung?
Bất kể là chủ trì khảo hạch, hay là đệ tử dưới đài, đều có một cảm giác dở khóc dở cười! Nhậm Thương Khung này, chẳng lẽ quyết tâm cùng Hạ Vũ Trùng đối chọi?
Nhậm Thương Khung nói không thể, chẳng lẽ hắn ở cửa ải này, còn có cái gì không phục hay sao?
Mặc dù lúc trước Nhậm Thương Khung không tỏ thái độ, nhưng mọi người suy đoán, Nhậm Thương Khung đào tạo ra khoảng năm đoạn Thanh Linh Trúc là cùng.
Chẳng lẽ nói, Nhậm Thương Khung cũng đào tạo ra sáu đoạn Thanh Linh Trúc? Cái này thì có trò hay để xem rồi, hứng thú của đám đệ tử lại bị nhen nhóm lên.
Không biết tại sao, Hắc Bạch Tử cùng bọn người Tô Đồng, bởi vì nguyên nhân Phương Huy, nên Nhậm Thương Khung mới mở miệng, khiến bọn hắn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Cảm thấy kẻ này một khi mở miệng, nhất định sẽ có sóng gió.
Tô Đồng mặc dù không sợ một tân đệ tử, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhàn nhạt hỏi:
- Nhậm Thương Khung, ngươi có ý kiến gì?
Phản ứng của Nhậm Thương Khung cũng không kịch liệt, chỉ nói:
- Hiện tại mới chỉ một mình Hạ Vũ Trùng giao nộp Thanh Linh Trúc, giờ phút này kết luận, thật sự có chút vội vàng, đối với đệ tử phía sau cũng không công bình.
Nói thì nói như thế, nhưng ai cũng biết, hai tháng đào tạo ra sáu đoạn, đã là kỳ tích. Đệ tử phía sau muốn vượt qua, là khó có khả năng.
Ở đây đều là người tinh tế, người nào không biết thời thế? Nói cách khác, bọn hắn há có thể lỗ mãng, gấp gáp phong Hạ Vũ Trùng là đệ nhất như vậy?
Đơn giản chính là muốn cất nhắc Hạ Vũ Trùng, áp đảo những người khác, củng cố ví trí thứ nhất của hắn.
Vốn bọn hắn cảm thấy sẽ không có người dị nghị, thế nhưng mà Nhậm Thương Khung hết lần này tới lần khác lại chen ngang.
Hạ Vũ Trùng sớm chuẩn bị tâm lý nghe ca ngợi, bỗng nhiên lại bị Nhậm Thương Khung cắt ngang, quát:
- Nhậm Thương Khung, ngươi có hiểu quy củ hay không? Cắt ngang chủ trì sư huynh nói chuyện? Ngươi có tư cách sao?
Nhậm Thương Khung cười lạnh:
- Ta so với ngươi thì có tư cách hơn.
Hạ Vũ Trùng mắng to:
- Ngươi có tư cách gì? Ai cho ngươi tư cách đó? Bằng một kẻ đến từ phân đà như ngươi, heo chó không bằng, cũng muốn cùng ta cạnh tranh, ngươi xứng hay sao?
Nhậm Thương Khung cười to, Hạ Vũ Trùng càng thất thố, hắn càng cảm thấy thú vị.
- Hạ Vũ Trùng, ta chỉ nghe nói, muốn đứng đầu phải có thực lực, không phải dựa vào người khác thổi phồng mà được. Ngươi cầm một Thanh Linh Trúc sáu đoạn đi ra, chưa nói có phải do ngươi đào tạo hay không, coi như do ngươi đào tạo, vậy cũng chưa tới mức vừa ra trận đã được phong vương!
- Cái gì? Ngươi xem thường sáu đoạn Thanh Linh Trúc? Hẳn là ngươi có bảy đoạn hay sao? Ha ha ha, tên điên, thật sự là một tên điên!
Hạ Vũ Trùng vẻ mặt khinh bỉ.
Nhậm Thương Khung cười như gió xuân, thản nhiên nói:
- Ngươi đã không thể chờ được, vậy cho ngươi mở rộng tầm mắt một chút.
Tay trái đem linh tráo mở ra.
Linh khí của Thanh Linh Trúc tán ra giống như đoạt thiên địa tạo hóa, làm người ta ngây ngất.
Quả nhiên là bảy đoạn!
Bảy đoạn thì cũng thôi đi, nhưng rõ ràng là, gốc Thanh Linh Trúc này của Nhậm Thương Khung, bất luận là vẻ ngoài, hay là phẩm chất, đều vượt xa sáu đoạn Thanh Linh Trúc của Hạ Vũ Trùng. Loại chênh lệch cấp bậc này, thậm chí chỉ liếc qua, liền có thể thấy rõ ràng!
Hắc Bạch Tử vừa nhìn thấy cây Thanh Linh Trúc này xuất hiện, sắc mặt liền tái đi. Hai mắt nhìn chằm chẳm vào cậy Thanh Linh Trúc, thoáng cái quên hết tất cả.
Cái gì thế lực chi tranh, cái gì khí phách chi tranh, thoáng cái vứt bỏ hết. Hồn phách phảng phất như bị cây Thanh Linh Trúc này câu dẫn.
- Đúng, là bảy đoạn Thanh Linh Trúc. Nhậm Thương Khung, nhanh, nhanh, nhanh! Mang lên cho ta đánh giá!
Hắc Bạch Tử biểu hiện thất thố, khiến người khác thoáng cái từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại.
Mọi người nhìn qua Nhậm Thương Khung, biểu lộ trở nên vô cùng phức tạp.
Cơ hồ tất cả mọi người ý thức được, đứng ở trước mặt bọn họ, người trẻ tuổi bị Hạ Vũ Trùng gọi là Hai lúa kia, là một thiên tài linh dược.
Nhậm Thương Khung khiêu chiến Hạ Vũ Trùng, quả thật hắn có vốn liếng!
Bảy đoạn Thanh Linh Trúc, là rất thuyết phục!
Hắc Bạch Tử biểu lộ khoa trương, giống như thưởng thức da thịt của tình nhân vậy, vô cùng cẩn thận.
Không thể không nói, Hắc Bạch Tử ở phương diện Linh dược, đúng là rất si mê, cũng rất ngờ nghệch.
Nhìn thật lâu, Tô Đồng mới ho nhẹ một tiếng, ý bảo Hắc Bạch Tử có chút thất thố. Hắc Bạch Tử giật mình phục hồi tinh thần lại.
Cười khan một tiếng, nói:
- Tốt, đúng là bảy đoạn Thanh Linh Trúc! Ta thu hồi những lời vừa rồi kia, hướng Nhậm Thương Khung xin lỗi! Tốt, bảy đoạn Thanh Linh Trúc, thật sự là một kỳ tích, ha ha, kỳ tích! Nhậm Thương Khung, ngươi nói cho ta một chút, ngươi tài bồi thế nào.
Hắc Bạch Tử rõ ràng không quan tâm sự tình còn lại, trực tiếp vung tay chưởng quầy, hướng Tô Đồng nói:
- Tô sư đệ, sự tình phía sau ngươi phụ trách giúp ta. Ta cùng Nhậm tiểu ca nói chuyện một chút.
Tô Đồng trực tiếp im lặng.
Mà Hạ Vũ Trùng sắc mặt tím ngắt, đứng ngây người. Hắc Bạch Tử tỏ thái độ, căn bản không cố kỵ cảm thụ của Hạ Vũ Trùng, trước ngạo mạn sau cung kính đối đãi với Nhậm Thương Khung, quả thực là thay đổi như chong chóng a.
Sáu đoạn Thanh Linh Trúc, ở trước mặt bảy đoạn Thanh Linh Trúc, cái rắm cũng không bằng?
Thật vất vả tạo thế, thoáng cái tan thành mây khói, ngược lại còn giúp Nhậm Thương Khung nổi tiếng thêm. Hạ Vũ Trùng tức muốn điên!
Hắn có cảm giác mình giống như một kẻ ngu vậy, hắn ý thức được, mình vừa rồi tạo thanh thế lớn như vậy, Nhậm Thương Khung cố ý không vạch trần, không làm náo động, chính là chờ cơ hội này, để cho hắn trước tự táng dương, sau đó đem bảy đoạn Thanh Linh Trúc đánh vào mặt của hắn!
Tính tới tính lui, vẫn bị Nhậm Thương Khung tính kế!
Hạ Vũ Trùng khí huyết dâng lên, cơ hồ nhịn không được muốn một quyền đánh Nhậm Thương Khung chết tại chỗ, rồi lại hung hăng giẫm lên mấy cước, lại đem Nhậm Thương Khung chém làm tám khối, băm thành thịt vụn mới hả hận.
Nhìn bộ dáng kia của Hạ Vũ Trùng, tất cả đệ tử đến từ bên ngoài cảm thấy rất hả giận. Nhậm Thương Khung quá cao minh a.
Bất động thanh sắc, không có ác ngôn ác ngữ, lại đem khuôn mặt của Hạ Vũ Trùng đánh rất đau.
Hạ Vũ Trùng ngươi không phải càn rỡ sao? Gọi đệ tử đến từ bên ngoài là Hai lúa, heo chó không bằng sao?
Giờ như thế nào? Hai lúa trong miệng ngươi, nhân vật heo chó không bằng, hết lần này tới lần khác cưỡi lên đầu ngươi. Nói như vậy, Hạ Vũ Trùng ngươi còn thua cả không bằng heo chó?
Thoải mái, trong lòng mọi người rất thoải mái.
Dù sao, ngôn ngữ Hạ Vũ Trùng hung hăng càn quấy, quả thật làm mọi người tức giận, đưa tới một mối thù cộng minh.
Hôm nay, thấy Hạ Vũ Trùng bị nhục, tự nhiên là cao hứng.
Đồng thời, có nhiều người ý thức được, Hạ Vũ Trùng muốn chèn ép Nhậm Thương Khung, chỉ sợ không dễ dàng như hắn tưởng tượng.
Ít nhất, trong nhiều lần giao phong, Nhậm Thương Khung chưa hề lép vế trước Hạ Vũ Trùng. Thậm chí còn áp đảo Hạ Vũ Trùng.
Chu Vân khua tay múa chân, hắn rất cao hứng ah.
- Ha ha, Nhậm huynh, Chu Vân ta khâm phục khẩu phục. Vừa rồi ta còn cảm thấy, mình đào tạo ra bốn đoạn Thanh Linh Trúc, có thể cạnh tranh Top 10. Muốn cùng Nhậm huynh nói khoác một chút. May mắn còn chưa nói, nếu không thì xấu hổ chết mất.
Khẩu khí của Chu Vân rất khoa trương, giống như bảy đoạn Thanh Linh Trúc kia là của hắn vậy.
Hồ Duyên Hạo cũng bắt đầu phụ họa:
- Ta cũng không biết lấy lời gì để hình dung Nhậm huynh. Đây là kiêu ngạo của Địa Chu phân đà chúng ta ah! Các huynh đệ, Địa Chu phân đà chúng ta có nhân tài như vậy, chúng ta nên vì hắn vỗ tay đúng không?
Hồ Duyên Hạo nói xong liền làm, vỗ tay lốp bốp.
Địa Chu phân đà hôm nay chỉ còn trên dưới hai mươi người, đại bộ phận đều bị biểu hiện của Nhậm Thương Khung mà phấn khích, nhao nhao vỗ tay theo.
Duy chỉ có Phùng Cương, vẻ mặt tái nhợt, đứng ở bên cạnh Tống Lam, miệng ngập ngừng, cũng không biết muốn nói cái gì. Trước kia còn có Nhiếp Triêu Thông ủng hộ hắn.
Hiện tại, Nhiếp Triêu Thông đã bị loại, hắn đã thành người đơn chiếc. Phùng Cương cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Trước kia còn tự phong là lão đại của Địa Chu phân đà, hôm nay đệ tử của Địa Chu phân đà, có ai nghe lời hắn nói?
Không né hắn là may lắm rồi, làm gì có chuyện cùng hắn nói chuyện mà nghe với không nghe.
Giận nhất chính là Tống Lam cũng không thèm để ý đến hắn. Điều này làm cho Phùng Cương có một cảm giác như bị thế giới vứt bỏ.
Tống Lam thấy Phùng Cương tới gần, một bụng tức khí, nghĩ thầm Phùng Cương ngươi cũng không lấy gương soi mình? Con cóc như ngươi, cũng muốn thân cận bổn tiểu thư?
Tống Lam sau khi đến Thiên Các, bất luận ánh mắt hay tầm mắt, đều lên cao rất nhiều. Đối với cấp bậc như Phùng Cương, tự nhiên là không để vào mắt. Trừ khi Phùng Cương làm nô tài cho nàng, nàng có lẽ sẽ miễn cưỡng tiếp nhận. Muốn cùng nàng ngang hàng, Tống Lam rất không vui.
Ngược lại là Bắc Cung Dao, nhan như ngọc, khí như lan,đứng yên tại chổ, khi nhìn về phía Nhậm Thương Khung, trong mắt tràn ngập niềm vui sướng.
Một hồi tạo thế, vốn muốn nổi bật Hạ Vũ Trùng, đến cuối cùng lại bị Nhậm Thương Khung ôm hết.
Hạ Vũ Trùng từ nhỏ tới lớn, chưa từng gặp qua uất khí như vậy. Đứng ở một bên, càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên cánh tay giương lên, một đạo kình lực quét tới, muốn chém bảy đoạn Thanh Linh Trúc kia thành hai đoạn!
Cũng may Tô Đồng sớm lưu ý Hạ Vũ Trùng, biết kẻ này tính tình nóng nảy. Thấy hắn phát lực, liền vội vàng cản lại.
Thấp giọng nói:
- Hạ công tử, không thể lỗ mãng. Ngươi xúc động như vậy, là làm khó Nguyên Bạch Lộc sư huynh. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, cần gì nóng giận tức thời mà hỏng đại sự?
Hạ Vũ Trùng mặc dù là thiên tài, nhưng Tô Đồng đã vào Thiên Nhân cảnh hai mươi năm, cảnh giới vững chắc, đã là ngũ chuyển Ngân Đan cấp bậc.
Hành động ngang ngược, tự nhiên là không thể nào.
Hạ Vũ Trùng nổi giận đùng đùng, hất lên tay áo, thân hình léo lên rồi biến mất khỏi hiện trường.
Hắn đâu còn mặt mũi mà ở đây?
Hạ Vũ Trùng rời đi, làm cho sĩ khí của đệ tử dòng chính thoáng cái giảm đi rất nhiều, sau khi báo cáo kết quả qua loa, đều trở về động phủ của mình.
Ngược lại là các đệ tử đến từ bên ngoài, vẫn chưa thỏa mãn, tụ cùng một chỗ nghị luận chuyện vừa rồi, nguyên một đám nước miếng tung bay, hứng thú dạt dào.
Bất kể là chủ trì khảo hạch, hay là đệ tử dưới đài, đều có một cảm giác dở khóc dở cười! Nhậm Thương Khung này, chẳng lẽ quyết tâm cùng Hạ Vũ Trùng đối chọi?
Nhậm Thương Khung nói không thể, chẳng lẽ hắn ở cửa ải này, còn có cái gì không phục hay sao?
Mặc dù lúc trước Nhậm Thương Khung không tỏ thái độ, nhưng mọi người suy đoán, Nhậm Thương Khung đào tạo ra khoảng năm đoạn Thanh Linh Trúc là cùng.
Chẳng lẽ nói, Nhậm Thương Khung cũng đào tạo ra sáu đoạn Thanh Linh Trúc? Cái này thì có trò hay để xem rồi, hứng thú của đám đệ tử lại bị nhen nhóm lên.
Không biết tại sao, Hắc Bạch Tử cùng bọn người Tô Đồng, bởi vì nguyên nhân Phương Huy, nên Nhậm Thương Khung mới mở miệng, khiến bọn hắn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Cảm thấy kẻ này một khi mở miệng, nhất định sẽ có sóng gió.
Tô Đồng mặc dù không sợ một tân đệ tử, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhàn nhạt hỏi:
- Nhậm Thương Khung, ngươi có ý kiến gì?
Phản ứng của Nhậm Thương Khung cũng không kịch liệt, chỉ nói:
- Hiện tại mới chỉ một mình Hạ Vũ Trùng giao nộp Thanh Linh Trúc, giờ phút này kết luận, thật sự có chút vội vàng, đối với đệ tử phía sau cũng không công bình.
Nói thì nói như thế, nhưng ai cũng biết, hai tháng đào tạo ra sáu đoạn, đã là kỳ tích. Đệ tử phía sau muốn vượt qua, là khó có khả năng.
Ở đây đều là người tinh tế, người nào không biết thời thế? Nói cách khác, bọn hắn há có thể lỗ mãng, gấp gáp phong Hạ Vũ Trùng là đệ nhất như vậy?
Đơn giản chính là muốn cất nhắc Hạ Vũ Trùng, áp đảo những người khác, củng cố ví trí thứ nhất của hắn.
Vốn bọn hắn cảm thấy sẽ không có người dị nghị, thế nhưng mà Nhậm Thương Khung hết lần này tới lần khác lại chen ngang.
Hạ Vũ Trùng sớm chuẩn bị tâm lý nghe ca ngợi, bỗng nhiên lại bị Nhậm Thương Khung cắt ngang, quát:
- Nhậm Thương Khung, ngươi có hiểu quy củ hay không? Cắt ngang chủ trì sư huynh nói chuyện? Ngươi có tư cách sao?
Nhậm Thương Khung cười lạnh:
- Ta so với ngươi thì có tư cách hơn.
Hạ Vũ Trùng mắng to:
- Ngươi có tư cách gì? Ai cho ngươi tư cách đó? Bằng một kẻ đến từ phân đà như ngươi, heo chó không bằng, cũng muốn cùng ta cạnh tranh, ngươi xứng hay sao?
Nhậm Thương Khung cười to, Hạ Vũ Trùng càng thất thố, hắn càng cảm thấy thú vị.
- Hạ Vũ Trùng, ta chỉ nghe nói, muốn đứng đầu phải có thực lực, không phải dựa vào người khác thổi phồng mà được. Ngươi cầm một Thanh Linh Trúc sáu đoạn đi ra, chưa nói có phải do ngươi đào tạo hay không, coi như do ngươi đào tạo, vậy cũng chưa tới mức vừa ra trận đã được phong vương!
- Cái gì? Ngươi xem thường sáu đoạn Thanh Linh Trúc? Hẳn là ngươi có bảy đoạn hay sao? Ha ha ha, tên điên, thật sự là một tên điên!
Hạ Vũ Trùng vẻ mặt khinh bỉ.
Nhậm Thương Khung cười như gió xuân, thản nhiên nói:
- Ngươi đã không thể chờ được, vậy cho ngươi mở rộng tầm mắt một chút.
Tay trái đem linh tráo mở ra.
Linh khí của Thanh Linh Trúc tán ra giống như đoạt thiên địa tạo hóa, làm người ta ngây ngất.
Quả nhiên là bảy đoạn!
Bảy đoạn thì cũng thôi đi, nhưng rõ ràng là, gốc Thanh Linh Trúc này của Nhậm Thương Khung, bất luận là vẻ ngoài, hay là phẩm chất, đều vượt xa sáu đoạn Thanh Linh Trúc của Hạ Vũ Trùng. Loại chênh lệch cấp bậc này, thậm chí chỉ liếc qua, liền có thể thấy rõ ràng!
Hắc Bạch Tử vừa nhìn thấy cây Thanh Linh Trúc này xuất hiện, sắc mặt liền tái đi. Hai mắt nhìn chằm chẳm vào cậy Thanh Linh Trúc, thoáng cái quên hết tất cả.
Cái gì thế lực chi tranh, cái gì khí phách chi tranh, thoáng cái vứt bỏ hết. Hồn phách phảng phất như bị cây Thanh Linh Trúc này câu dẫn.
- Đúng, là bảy đoạn Thanh Linh Trúc. Nhậm Thương Khung, nhanh, nhanh, nhanh! Mang lên cho ta đánh giá!
Hắc Bạch Tử biểu hiện thất thố, khiến người khác thoáng cái từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại.
Mọi người nhìn qua Nhậm Thương Khung, biểu lộ trở nên vô cùng phức tạp.
Cơ hồ tất cả mọi người ý thức được, đứng ở trước mặt bọn họ, người trẻ tuổi bị Hạ Vũ Trùng gọi là Hai lúa kia, là một thiên tài linh dược.
Nhậm Thương Khung khiêu chiến Hạ Vũ Trùng, quả thật hắn có vốn liếng!
Bảy đoạn Thanh Linh Trúc, là rất thuyết phục!
Hắc Bạch Tử biểu lộ khoa trương, giống như thưởng thức da thịt của tình nhân vậy, vô cùng cẩn thận.
Không thể không nói, Hắc Bạch Tử ở phương diện Linh dược, đúng là rất si mê, cũng rất ngờ nghệch.
Nhìn thật lâu, Tô Đồng mới ho nhẹ một tiếng, ý bảo Hắc Bạch Tử có chút thất thố. Hắc Bạch Tử giật mình phục hồi tinh thần lại.
Cười khan một tiếng, nói:
- Tốt, đúng là bảy đoạn Thanh Linh Trúc! Ta thu hồi những lời vừa rồi kia, hướng Nhậm Thương Khung xin lỗi! Tốt, bảy đoạn Thanh Linh Trúc, thật sự là một kỳ tích, ha ha, kỳ tích! Nhậm Thương Khung, ngươi nói cho ta một chút, ngươi tài bồi thế nào.
Hắc Bạch Tử rõ ràng không quan tâm sự tình còn lại, trực tiếp vung tay chưởng quầy, hướng Tô Đồng nói:
- Tô sư đệ, sự tình phía sau ngươi phụ trách giúp ta. Ta cùng Nhậm tiểu ca nói chuyện một chút.
Tô Đồng trực tiếp im lặng.
Mà Hạ Vũ Trùng sắc mặt tím ngắt, đứng ngây người. Hắc Bạch Tử tỏ thái độ, căn bản không cố kỵ cảm thụ của Hạ Vũ Trùng, trước ngạo mạn sau cung kính đối đãi với Nhậm Thương Khung, quả thực là thay đổi như chong chóng a.
Sáu đoạn Thanh Linh Trúc, ở trước mặt bảy đoạn Thanh Linh Trúc, cái rắm cũng không bằng?
Thật vất vả tạo thế, thoáng cái tan thành mây khói, ngược lại còn giúp Nhậm Thương Khung nổi tiếng thêm. Hạ Vũ Trùng tức muốn điên!
Hắn có cảm giác mình giống như một kẻ ngu vậy, hắn ý thức được, mình vừa rồi tạo thanh thế lớn như vậy, Nhậm Thương Khung cố ý không vạch trần, không làm náo động, chính là chờ cơ hội này, để cho hắn trước tự táng dương, sau đó đem bảy đoạn Thanh Linh Trúc đánh vào mặt của hắn!
Tính tới tính lui, vẫn bị Nhậm Thương Khung tính kế!
Hạ Vũ Trùng khí huyết dâng lên, cơ hồ nhịn không được muốn một quyền đánh Nhậm Thương Khung chết tại chỗ, rồi lại hung hăng giẫm lên mấy cước, lại đem Nhậm Thương Khung chém làm tám khối, băm thành thịt vụn mới hả hận.
Nhìn bộ dáng kia của Hạ Vũ Trùng, tất cả đệ tử đến từ bên ngoài cảm thấy rất hả giận. Nhậm Thương Khung quá cao minh a.
Bất động thanh sắc, không có ác ngôn ác ngữ, lại đem khuôn mặt của Hạ Vũ Trùng đánh rất đau.
Hạ Vũ Trùng ngươi không phải càn rỡ sao? Gọi đệ tử đến từ bên ngoài là Hai lúa, heo chó không bằng sao?
Giờ như thế nào? Hai lúa trong miệng ngươi, nhân vật heo chó không bằng, hết lần này tới lần khác cưỡi lên đầu ngươi. Nói như vậy, Hạ Vũ Trùng ngươi còn thua cả không bằng heo chó?
Thoải mái, trong lòng mọi người rất thoải mái.
Dù sao, ngôn ngữ Hạ Vũ Trùng hung hăng càn quấy, quả thật làm mọi người tức giận, đưa tới một mối thù cộng minh.
Hôm nay, thấy Hạ Vũ Trùng bị nhục, tự nhiên là cao hứng.
Đồng thời, có nhiều người ý thức được, Hạ Vũ Trùng muốn chèn ép Nhậm Thương Khung, chỉ sợ không dễ dàng như hắn tưởng tượng.
Ít nhất, trong nhiều lần giao phong, Nhậm Thương Khung chưa hề lép vế trước Hạ Vũ Trùng. Thậm chí còn áp đảo Hạ Vũ Trùng.
Chu Vân khua tay múa chân, hắn rất cao hứng ah.
- Ha ha, Nhậm huynh, Chu Vân ta khâm phục khẩu phục. Vừa rồi ta còn cảm thấy, mình đào tạo ra bốn đoạn Thanh Linh Trúc, có thể cạnh tranh Top 10. Muốn cùng Nhậm huynh nói khoác một chút. May mắn còn chưa nói, nếu không thì xấu hổ chết mất.
Khẩu khí của Chu Vân rất khoa trương, giống như bảy đoạn Thanh Linh Trúc kia là của hắn vậy.
Hồ Duyên Hạo cũng bắt đầu phụ họa:
- Ta cũng không biết lấy lời gì để hình dung Nhậm huynh. Đây là kiêu ngạo của Địa Chu phân đà chúng ta ah! Các huynh đệ, Địa Chu phân đà chúng ta có nhân tài như vậy, chúng ta nên vì hắn vỗ tay đúng không?
Hồ Duyên Hạo nói xong liền làm, vỗ tay lốp bốp.
Địa Chu phân đà hôm nay chỉ còn trên dưới hai mươi người, đại bộ phận đều bị biểu hiện của Nhậm Thương Khung mà phấn khích, nhao nhao vỗ tay theo.
Duy chỉ có Phùng Cương, vẻ mặt tái nhợt, đứng ở bên cạnh Tống Lam, miệng ngập ngừng, cũng không biết muốn nói cái gì. Trước kia còn có Nhiếp Triêu Thông ủng hộ hắn.
Hiện tại, Nhiếp Triêu Thông đã bị loại, hắn đã thành người đơn chiếc. Phùng Cương cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Trước kia còn tự phong là lão đại của Địa Chu phân đà, hôm nay đệ tử của Địa Chu phân đà, có ai nghe lời hắn nói?
Không né hắn là may lắm rồi, làm gì có chuyện cùng hắn nói chuyện mà nghe với không nghe.
Giận nhất chính là Tống Lam cũng không thèm để ý đến hắn. Điều này làm cho Phùng Cương có một cảm giác như bị thế giới vứt bỏ.
Tống Lam thấy Phùng Cương tới gần, một bụng tức khí, nghĩ thầm Phùng Cương ngươi cũng không lấy gương soi mình? Con cóc như ngươi, cũng muốn thân cận bổn tiểu thư?
Tống Lam sau khi đến Thiên Các, bất luận ánh mắt hay tầm mắt, đều lên cao rất nhiều. Đối với cấp bậc như Phùng Cương, tự nhiên là không để vào mắt. Trừ khi Phùng Cương làm nô tài cho nàng, nàng có lẽ sẽ miễn cưỡng tiếp nhận. Muốn cùng nàng ngang hàng, Tống Lam rất không vui.
Ngược lại là Bắc Cung Dao, nhan như ngọc, khí như lan,đứng yên tại chổ, khi nhìn về phía Nhậm Thương Khung, trong mắt tràn ngập niềm vui sướng.
Một hồi tạo thế, vốn muốn nổi bật Hạ Vũ Trùng, đến cuối cùng lại bị Nhậm Thương Khung ôm hết.
Hạ Vũ Trùng từ nhỏ tới lớn, chưa từng gặp qua uất khí như vậy. Đứng ở một bên, càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên cánh tay giương lên, một đạo kình lực quét tới, muốn chém bảy đoạn Thanh Linh Trúc kia thành hai đoạn!
Cũng may Tô Đồng sớm lưu ý Hạ Vũ Trùng, biết kẻ này tính tình nóng nảy. Thấy hắn phát lực, liền vội vàng cản lại.
Thấp giọng nói:
- Hạ công tử, không thể lỗ mãng. Ngươi xúc động như vậy, là làm khó Nguyên Bạch Lộc sư huynh. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, cần gì nóng giận tức thời mà hỏng đại sự?
Hạ Vũ Trùng mặc dù là thiên tài, nhưng Tô Đồng đã vào Thiên Nhân cảnh hai mươi năm, cảnh giới vững chắc, đã là ngũ chuyển Ngân Đan cấp bậc.
Hành động ngang ngược, tự nhiên là không thể nào.
Hạ Vũ Trùng nổi giận đùng đùng, hất lên tay áo, thân hình léo lên rồi biến mất khỏi hiện trường.
Hắn đâu còn mặt mũi mà ở đây?
Hạ Vũ Trùng rời đi, làm cho sĩ khí của đệ tử dòng chính thoáng cái giảm đi rất nhiều, sau khi báo cáo kết quả qua loa, đều trở về động phủ của mình.
Ngược lại là các đệ tử đến từ bên ngoài, vẫn chưa thỏa mãn, tụ cùng một chỗ nghị luận chuyện vừa rồi, nguyên một đám nước miếng tung bay, hứng thú dạt dào.