Chương : 193
Trước động phủ số bốn của tầng thứ năm phúc địa, Tống Lam ăn mặc như một đầu Phượng Hoàng cao ngạo, mang theo vẻ mặt lạnh buốt, đứng ở trước động phủ Bắc Cung Dao.
Hai tay ôm ngực, đem hình dáng mỹ diệu của nàng phác hoạ hết sức mê người, hơn nữa một đôi chân dài cao ngất, khí tức toàn thân làm cho nam nhân nhiệt huyết sôi sục.
Đệ tử xem náo nhiệt, càng lúc càng nhiều.
Mà bên cạnh Tống Lam thì vây quanh vài tên tâm phúc của Hạ Vũ Trùng, kể cả Khiếu Vô Ưu cùng Phó Vĩnh Sinh.
Khiếu Vô Ưu cùng Phó Vĩnh Sinh, đều là người thông minh cực kỳ. Biết Tống Lam vô thanh vô tức đột phá đến hai mươi tám chuyển, trong lòng đều hết sức kinh hãi.
Mặc dù mới đầu có chút không phục, nhưng khi nghĩ lại, Tống Lam là môi giới luyện công của Trùng thiếu gia, chẳng khác gì là nữ nhân của Trùng thiếu gia, đã nhận được thiên phú truyền thừa. Mạnh mẽ hơn bọn hắn, không phải đương nhiên sao?
Nếu như bọn hắn áp đảo Tống Lam, chẳng phải là gián tiếp áp đảo Hạ Vũ Trùng?
Ý niệm trong đầu nghĩ như vậy, hai tên này đều rất thức thời, quyết định ở thời điểm đối ngoại, chỉ cần Trùng thiếu gia không ra mặt, thì Tống Lam là hạch tâm.
Hơn nữa Tống Lam này, tuổi không lớn lắm, nhưng tâm cơ âm trầm. Mượn sự tình khiêu chiến Bắc Cung Dao lần này, mỗi một người bọn hắn đều không nghĩ tới, nhưng Tống Lam lại nghĩ ra.
Nữ tử có thiên phú, có tâm cơ như vậy, có lẽ tương lai thật sự trở thành đại tướng tâm phúc của Trùng thiếu gia không chừng. Ai cũng biết, bên người mỗi một thiên tài ở Thiên Các, đều có rất nhiều đại tướng tâm phúc.
Giống như Nghênh Tân Các thống lĩnh Nguyên Bạch Lộc, thủ hạ thì có Tam Anh, Tứ Kiệt, Thập Tam Thái Bảo.
- Tống sư muội, lúc này nhìn ngươi đại phát thần uy, chém giết Bắc Cung Dao.
Phó Vĩnh Sinh cười tủm tỉm, ngược lại có vài phần nịnh nọt.
- Đúng vậy, Bắc Cung Dao cự tuyệt Trùng thiếu gia, xúc phạm luật trời, tuyệt đối đáng chết. Tống sư muội, ngươi đây là thay trời hành đạo! Một khi thành công, Trùng thiếu gia chắc chắn rất vui mừng!
Khiếu Vô Ưu cũng cười nói.
Khóe miệng Tống Lam hiện lên một đạo sát ý lạnh buốt, gật gật đầu:
- Hai vị sư huynh, ta rất nắm chắc. Bắc Cung Dao này, hôm nay phải chết.
Đệ tử xem náo nhiệt bốn phía, có dòng chính, cũng có đệ tử đến từ bên ngoài. Thấy Tống Lam cùng một đám người đến trước động phủ Bắc Cung Dao khiêu chiến, biểu lộ rất phức tạp.
Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung kết thành đạo lữ, chuyện này ai cũng biết. Mặc dù rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc, nhưng ngẫm lại mình tựa hồ kém Nhậm Thương Khung, khó chịu một hồi, cũng đã trôi qua.
Hôm nay nghe nói Tống Lam muốn giết Bắc Cung Dao, ngược lại có hơn phân nửa người khó chịu. Khiêu chiến thì khiêu chiến, phải giết chết đối thủ là sao?
Cùng là Thiên Các đệ tử, sao lại đuổi tận giết tuyệt?
Cũng không phải mọi người thương hoa tiếc ngọc, nhưng Bắc Cung Dao thanh nhã thoát tục, giống như tiên nữ thiên giới, mặc dù không cùng nàng kết thành đạo lữ, nhưng giữ hình bóng xinh đẹp của nàng trong lòng cũng không phải là xấu.
Dù chỉ từ xa ngắm nhìn, cũng làm cho người cảm thấy thế giới này vẫn có hy vọng.
Ai cũng không muốn chứng kiến, một giai nhân như thần tiên, bị người chém thành hai mảnh!
Khiếu Vô Ưu nhìn vào động phủ, có chút lo lắng nói:
- Sợ là sợ Bắc Cung Dao biết được thực lực ngươi tăng nhiều, không dám ứng chiến, nếu hết thời gian, tương đương chủ động bỏ quyền. Ngươi muốn giết nàng, cũng không có danh nghĩa. Ngoại trừ trên lôi đài khiêu chiến, bất luận đệ tử nào đều không được giết chết đệ tử khác.
Quy củ mặc dù có thời điểm bị bao trùm, có đôi khi bị công nhiên chà đạp. Nhưng quy củ dù sao cũng là quy củ! Không phải ai cũng có tư cách công nhiên chà đạp quy tắc, càng không thể muốn làm gì thì làm.
Điểm này, Tống Lam cũng không lo lắng:
- Tính cách Bắc Cung Dao, ta rất hiểu. Nàng ngoài mềm trong cứng, so với người khác đều mạnh mẽ hơn. Ta công nhiên khiêu chiến nàng, nàng nếu như không ứng chiến. Bản thân mất mặt không nói, chuyện này đồn tới Vân La Thành, Bắc Cung gia tộc tâm cao khí ngạo, sẽ lấy làm hổ thẹn!
Ngay lúc Tống Lam đang nói chuyện, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bắc Cung Dao từ đằng xa vang lên.
- Ta đã đến.
Ngắn ngủn ba chữ, lại làm cho tim Tống Lam đập nhanh. Từ ba chữ ngắn ngủn này của Bắc Cung Dao, nàng nghe không ra hỉ nộ ái ố gì.
Nhưng nàng hiểu Bắc Cung Dao, biết rõ nàng nói chuyện kiểu này, là phẫn nộ tới cực điểm. Mà phẫn nộ tới cực điểm vẫn bình tĩnh như trước, đủ thấy cảnh giới nội tâm của Bắc Cung Dao rất cao.
- Tuổi còn nhỏ, bất động như núi, hảo tâm cảnh!
Khiếu Vô Ưu cùng Phó Vĩnh Sinh liếc nhau một cái, đều cảm thấy đối thủ này, không dễ đối phó.
Bắc Cung Dao, dù sao cũng là Bắc Cung Dao.
Được bản giới đệ tử gọi là đệ nhất mỹ nữ, cũng không phải là hư danh. Vừa ra trận, đã khiến vạn chúng chú ý.
Bắc Cung Dao từng bước sen nở, đẹp như tranh. Thân mang trường kiếm, giống như tiên nữ gián trần.
Bắc Cung Dao đi tới, hai bên đường tự động dạt ra chừa lối cho nàng.
Chỉ thấy nàng băng cơ ngọc cốt, tựa như thần tiên, giống như Quỳnh Lan trong gió, khiến cho chúng đệ tử thất thần.
Ngay cả Tống Lam là mỹ nữ gợi cảm như vậy, cũng thua kém rất nhiều.
Tống Lam lạnh lùng cười cười, tiến lên trước một bước, trường tiên trong tay chỉ ra, hất hàm nói:
- Đã đến là tốt rồi, Bắc Cung Dao ngươi ở Vân La Thành một mực phủ phục dưới chân ta. Đến Thiên Các, không có đạo lý leo lên đầu ta. Hôm nay, ta muốn khiêu chiến ngươi, gạt bỏ ngươi.
Trong mắt Bắc Cung Dao bắn ra một đạo hàn quang:
- Không hổ là tay sai của Hạ Vũ Trùng, ngay cả khẩu khí cũng học rất giống. Tống Lam, không nên nói Vân La Thành, Vân La Thành sẽ vì ngươi mà hổ thẹn.
Khuôn mặt Tống Lam đỏ bừng, giận quá hóa khùng:
- Ngươi có tư cách gì đại biểu Vân La Thành? Ta cho ngươi biết, ta là đệ nhất thiên tài của Vân La Thành, ta mới là người có quyền lên tiếng. Ngươi, kể cả Nhậm Thương Khung, đều phải chết!
Ánh mắt Bắc Cung Dao bình thản, thân hình lóe lên, hướng quảng trường thí luyện của tầng năm phúc địa đi đến, tà áo bồng bềnh, giống như tiên nữ hái hoa.
- Ta trên chiến đài chờ ngươi.
Bắc Cung Dao chỉ vứt lại sáu chữ.
Bọn người Nhậm Thương Khung cũng theo sát, đi ngang qua Tống Lam, Nhậm Thương Khung hơi dừng lại, cười nhạt một tiếng:
- Ta từng bước một khiêu chiến, vốn là chờ cơ hội trên chiến đài giết ngươi, không nghĩ tới, ngươi đã đợi không kịp. Rất tốt! Đến cùng ai đại biểu Vân La Thành, lập tức có thể công bố.
Nhậm Thương Khung cười ha ha, mắt cũng không nhìn Khiếu Vô Ưu cùng Phó Vĩnh Sinh liếc. Phảng phất hai người này giống như gà đất chó kiểng, hoàn toàn không đáng để hắn chú ý.
Nhìn Nhậm Thương Khung nghênh ngang rời đi, Phó Vĩnh Sinh oán hận nói:
- Cuồng đồ, thật không nghĩ tới, hắn so với đệ tử dòng chính chúng ta còn điên cuồng hơn, hắn dựa vào cái gì chứ?
Ngược lại là Khiếu Vô Ưu, thần sắc lo lắng:
- Nhậm Thương Khung này, rất khó giải quyết. Hắn điên cuồng, chỉ sợ có vốn để hắn điên cuồng, người này tâm cơ rất nặng, không thể nhìn biểu hiện bên ngoài mà phán đoán.
Tống Lam thân như Phượng Hoàng, bay vụt lên, rơi lên đài khiêu chiến.
- Ta, Tống Lam, khiêu chiến Bắc Cung Dao, lấy làm sinh tử đấu!
Trường tiên trong tay Tống Lam run lên, phát ra tiếng vang soàn soạt, thiên biến vạn hóa, tựa như vô số kinh hồng bay lên, khí thế doạ người.
Bắc Cung Dao một tay vẫn ở sau lưng, một tay bắt sinh thủ quyết, trong lúc bất động cũng có khí thế của mình.
- Bắc Cung Dao, mặc dù ngươi là bát tinh tiềm lực, vận khí so với ta tốt hơn. Bất quá, ngươi hôm nay muốn cùng ta đấu, đó là lấy trứng chọi đá. Ta hôm nay là hai mươi tám chuyển, ít nhất có thể so với đệ tử thập tinh tiềm lực. Ở Đại Vương Ốc Sơn, người có thể thắng ta, không quá năm người.
Tống Lam một bên thúc dục khí thế, một bên phát động công tâm kế. Tâm cơ của nàng thâm trầm, biết rõ lúc này dùng thực lực áp bách đối thủ, có thể làm đối phương phân tâm.
Quả nhiên, lời nàng vừa nói ra, dưới đài đều kinh sợ, ngoại trừ số ít biết rõ chân tướng như Khiếu Vô Ưu, những người khác, tất cả đều đại biến.
- Cái gì, hai mươi tám chuyển? Này... Coi như là thập tinh tiềm lực, hôm nay cũng luyện không đến hai mươi tám chuyển a?
- Hai mươi tám chuyển, có lẽ có khả năng trùng kích Thiên Ngoại Thiên ah!
- Thiên tài! Xem ra đệ tử năm nay, thiên tài thật sự không phải nhiều bình thường. Tùy tiện xuất hiện một cái, cũng yêu nghiệt như vậy.
- Trời ạ, chúng ta còn sống được sao?
Dưới đài một mảnh buồn bã, phần lớn là hâm mộ ghen ghét, trong nội tâm nói không công bằng. Một đệ tử thất tinh tiềm lực, bỗng nhiên tuyên bố nàng có tiềm lực vượt qua thập tinh, tự nhiên sẽ khiến rất nhiều người ghen ghét.
- Ai, Bắc Cung Tiên Tử của ta ah...
- Đúng vậy, Tống Lam này, sẽ không thật sự ra tay độc ác với Bắc Cung Tiên Tử chứ?
- Còn phải nói sao? Tống Lam hận nhất chính là Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao. Có cơ hội như vậy, nàng không ra tay độc ác, trừ khi đầu óc nàng bị cửa kẹp.
- Không được, ta không nhìn. Ta không đành lòng chứng kiến Bắc Cung Tiên Tử bị một kiếm của nàng chém thành hai đoạn ah!
- Đáng giận, mỹ nữ vốn đã ít, còn muốn sinh tử đấu. Đây không phải lãng phí tài nguyên mỹ nữ vốn đã không nhiều sao?
Dưới đài một mảnh nghị luận.
Khí thế của Tống Lam ở trên đài, càng lúc càng mạnh mẻ, toàn bộ lôi đài, đều bị áp lực của nàng bao phủ.
Bắc Cung Dao giống như một chiếc thuyền cô độc trong biển rộng. Nhưng làm cho người ta giật mình nhất chính là, Bắc Cung Dao lại an ổn như núi!
Không dao động chút nào, đứng giống như Thanh Tùng!
- Bắc Cung Dao, sắp chết đến nơi, ngươi còn giác ngộ sao?
Khẩu khí Tống Lam ác độc cùng nguyền rủa:
- Ta muốn ở trước mặt nhân tình của ngươi, đem đầu ngươi chém xuống. Cho ngươi biến thành mỹ nhân không đầu! Ha ha.
Bắc Cung Dao Nga nói:
- Nhân sinh có người không chết sao?
- Như thế nào? Sắp chết đến nơi, ngươi cũng sợ?
Khẩu khí Tống Lam, mang theo vài phần dữ tợn.
Bắc Cung Dao than nhẹ một tiếng:
- Vân La Thành chung cực thi đấu, tình hình ngươi cùng Thương Khung đối chiến, còn nhớ rõ hay không?
- Cái gì?
Trong nội tâm Tống Lam thoáng rùng mình? Bắc Cung Dao nhắc đến chuyện kia, là có ý gì? Trận chiến ấy, Tống Lam cả thân khó quên, nàng bị Nhậm Thương Khung tát một cái mà rơi xuống đài, gọn gàng mà linh hoạt.
Trận chiến ấy, là sỉ nhục suốt đời của nàng.
Trong lòng khẽ động, không khỏi lạnh giọng hỏi:
- Như thế nào, ngươi...
Bắc Cung Dao khẻ ngâm một tiếng, tựa như ngọc cắt sinh âm:
- Mặc kệ ngươi nhớ rõ hay không, ngươi lên đường đi!
Vừa mới nói xong, thân hình Bắc Cung Dao, bỗng nhiên như tiễn xuyên vân, khí thế toàn thân đại phát, lóe lên như sao băng, phá tan khí thế mà Tống Lam tỉ mỉ bố trí.
Tất cả chân khí phòng hộ của Tống Lam, giống như giấy bị kim loại cắt nát.
Lưu Tinh Nhất Kích, nhanh như tia chớp.
Tống Lam nhất thời còn chưa có phản ứng gì, một kích của Bắc Cung Dao giống như sao băng, đã vọt đến trước mặt.
Rút kiếm, thu kiếm!
Kiếm quang lóe lên, thân hình Tống Lam giống như bị chạm điện.
Trong nháy mắt…
Bắc Cung Dao đã lui về tại chỗ. Ánh mắt lạnh lùng, khẽ lắc đầu, kiếm đã vào vỏ, từng bước một xuống đài.
- Chiến đấu còn...
Phó Vĩnh Sinh mở miệng quát mắng, muốn nói chiến đấu còn chưa xong, ngươi sao lại đi xuống.
Bất quá hắn chỉ nói ba chữ, cả người trực tiếp bị choáng váng.
Bởi vì ở giữa cổ của Tống Lam, bỗng nhiên xuất hiện một tơ máu. Tơ máu càng lúc càng lớn, bỗng nhiên toàn bộ vỡ ra.
Chỉ nghe “Két” một tiếng, đầu Tống Lam từ trên cổ rớt xuống. Ánh mắt còn khiếp sợ vô cùng!
Hai tay ôm ngực, đem hình dáng mỹ diệu của nàng phác hoạ hết sức mê người, hơn nữa một đôi chân dài cao ngất, khí tức toàn thân làm cho nam nhân nhiệt huyết sôi sục.
Đệ tử xem náo nhiệt, càng lúc càng nhiều.
Mà bên cạnh Tống Lam thì vây quanh vài tên tâm phúc của Hạ Vũ Trùng, kể cả Khiếu Vô Ưu cùng Phó Vĩnh Sinh.
Khiếu Vô Ưu cùng Phó Vĩnh Sinh, đều là người thông minh cực kỳ. Biết Tống Lam vô thanh vô tức đột phá đến hai mươi tám chuyển, trong lòng đều hết sức kinh hãi.
Mặc dù mới đầu có chút không phục, nhưng khi nghĩ lại, Tống Lam là môi giới luyện công của Trùng thiếu gia, chẳng khác gì là nữ nhân của Trùng thiếu gia, đã nhận được thiên phú truyền thừa. Mạnh mẽ hơn bọn hắn, không phải đương nhiên sao?
Nếu như bọn hắn áp đảo Tống Lam, chẳng phải là gián tiếp áp đảo Hạ Vũ Trùng?
Ý niệm trong đầu nghĩ như vậy, hai tên này đều rất thức thời, quyết định ở thời điểm đối ngoại, chỉ cần Trùng thiếu gia không ra mặt, thì Tống Lam là hạch tâm.
Hơn nữa Tống Lam này, tuổi không lớn lắm, nhưng tâm cơ âm trầm. Mượn sự tình khiêu chiến Bắc Cung Dao lần này, mỗi một người bọn hắn đều không nghĩ tới, nhưng Tống Lam lại nghĩ ra.
Nữ tử có thiên phú, có tâm cơ như vậy, có lẽ tương lai thật sự trở thành đại tướng tâm phúc của Trùng thiếu gia không chừng. Ai cũng biết, bên người mỗi một thiên tài ở Thiên Các, đều có rất nhiều đại tướng tâm phúc.
Giống như Nghênh Tân Các thống lĩnh Nguyên Bạch Lộc, thủ hạ thì có Tam Anh, Tứ Kiệt, Thập Tam Thái Bảo.
- Tống sư muội, lúc này nhìn ngươi đại phát thần uy, chém giết Bắc Cung Dao.
Phó Vĩnh Sinh cười tủm tỉm, ngược lại có vài phần nịnh nọt.
- Đúng vậy, Bắc Cung Dao cự tuyệt Trùng thiếu gia, xúc phạm luật trời, tuyệt đối đáng chết. Tống sư muội, ngươi đây là thay trời hành đạo! Một khi thành công, Trùng thiếu gia chắc chắn rất vui mừng!
Khiếu Vô Ưu cũng cười nói.
Khóe miệng Tống Lam hiện lên một đạo sát ý lạnh buốt, gật gật đầu:
- Hai vị sư huynh, ta rất nắm chắc. Bắc Cung Dao này, hôm nay phải chết.
Đệ tử xem náo nhiệt bốn phía, có dòng chính, cũng có đệ tử đến từ bên ngoài. Thấy Tống Lam cùng một đám người đến trước động phủ Bắc Cung Dao khiêu chiến, biểu lộ rất phức tạp.
Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung kết thành đạo lữ, chuyện này ai cũng biết. Mặc dù rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc, nhưng ngẫm lại mình tựa hồ kém Nhậm Thương Khung, khó chịu một hồi, cũng đã trôi qua.
Hôm nay nghe nói Tống Lam muốn giết Bắc Cung Dao, ngược lại có hơn phân nửa người khó chịu. Khiêu chiến thì khiêu chiến, phải giết chết đối thủ là sao?
Cùng là Thiên Các đệ tử, sao lại đuổi tận giết tuyệt?
Cũng không phải mọi người thương hoa tiếc ngọc, nhưng Bắc Cung Dao thanh nhã thoát tục, giống như tiên nữ thiên giới, mặc dù không cùng nàng kết thành đạo lữ, nhưng giữ hình bóng xinh đẹp của nàng trong lòng cũng không phải là xấu.
Dù chỉ từ xa ngắm nhìn, cũng làm cho người cảm thấy thế giới này vẫn có hy vọng.
Ai cũng không muốn chứng kiến, một giai nhân như thần tiên, bị người chém thành hai mảnh!
Khiếu Vô Ưu nhìn vào động phủ, có chút lo lắng nói:
- Sợ là sợ Bắc Cung Dao biết được thực lực ngươi tăng nhiều, không dám ứng chiến, nếu hết thời gian, tương đương chủ động bỏ quyền. Ngươi muốn giết nàng, cũng không có danh nghĩa. Ngoại trừ trên lôi đài khiêu chiến, bất luận đệ tử nào đều không được giết chết đệ tử khác.
Quy củ mặc dù có thời điểm bị bao trùm, có đôi khi bị công nhiên chà đạp. Nhưng quy củ dù sao cũng là quy củ! Không phải ai cũng có tư cách công nhiên chà đạp quy tắc, càng không thể muốn làm gì thì làm.
Điểm này, Tống Lam cũng không lo lắng:
- Tính cách Bắc Cung Dao, ta rất hiểu. Nàng ngoài mềm trong cứng, so với người khác đều mạnh mẽ hơn. Ta công nhiên khiêu chiến nàng, nàng nếu như không ứng chiến. Bản thân mất mặt không nói, chuyện này đồn tới Vân La Thành, Bắc Cung gia tộc tâm cao khí ngạo, sẽ lấy làm hổ thẹn!
Ngay lúc Tống Lam đang nói chuyện, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bắc Cung Dao từ đằng xa vang lên.
- Ta đã đến.
Ngắn ngủn ba chữ, lại làm cho tim Tống Lam đập nhanh. Từ ba chữ ngắn ngủn này của Bắc Cung Dao, nàng nghe không ra hỉ nộ ái ố gì.
Nhưng nàng hiểu Bắc Cung Dao, biết rõ nàng nói chuyện kiểu này, là phẫn nộ tới cực điểm. Mà phẫn nộ tới cực điểm vẫn bình tĩnh như trước, đủ thấy cảnh giới nội tâm của Bắc Cung Dao rất cao.
- Tuổi còn nhỏ, bất động như núi, hảo tâm cảnh!
Khiếu Vô Ưu cùng Phó Vĩnh Sinh liếc nhau một cái, đều cảm thấy đối thủ này, không dễ đối phó.
Bắc Cung Dao, dù sao cũng là Bắc Cung Dao.
Được bản giới đệ tử gọi là đệ nhất mỹ nữ, cũng không phải là hư danh. Vừa ra trận, đã khiến vạn chúng chú ý.
Bắc Cung Dao từng bước sen nở, đẹp như tranh. Thân mang trường kiếm, giống như tiên nữ gián trần.
Bắc Cung Dao đi tới, hai bên đường tự động dạt ra chừa lối cho nàng.
Chỉ thấy nàng băng cơ ngọc cốt, tựa như thần tiên, giống như Quỳnh Lan trong gió, khiến cho chúng đệ tử thất thần.
Ngay cả Tống Lam là mỹ nữ gợi cảm như vậy, cũng thua kém rất nhiều.
Tống Lam lạnh lùng cười cười, tiến lên trước một bước, trường tiên trong tay chỉ ra, hất hàm nói:
- Đã đến là tốt rồi, Bắc Cung Dao ngươi ở Vân La Thành một mực phủ phục dưới chân ta. Đến Thiên Các, không có đạo lý leo lên đầu ta. Hôm nay, ta muốn khiêu chiến ngươi, gạt bỏ ngươi.
Trong mắt Bắc Cung Dao bắn ra một đạo hàn quang:
- Không hổ là tay sai của Hạ Vũ Trùng, ngay cả khẩu khí cũng học rất giống. Tống Lam, không nên nói Vân La Thành, Vân La Thành sẽ vì ngươi mà hổ thẹn.
Khuôn mặt Tống Lam đỏ bừng, giận quá hóa khùng:
- Ngươi có tư cách gì đại biểu Vân La Thành? Ta cho ngươi biết, ta là đệ nhất thiên tài của Vân La Thành, ta mới là người có quyền lên tiếng. Ngươi, kể cả Nhậm Thương Khung, đều phải chết!
Ánh mắt Bắc Cung Dao bình thản, thân hình lóe lên, hướng quảng trường thí luyện của tầng năm phúc địa đi đến, tà áo bồng bềnh, giống như tiên nữ hái hoa.
- Ta trên chiến đài chờ ngươi.
Bắc Cung Dao chỉ vứt lại sáu chữ.
Bọn người Nhậm Thương Khung cũng theo sát, đi ngang qua Tống Lam, Nhậm Thương Khung hơi dừng lại, cười nhạt một tiếng:
- Ta từng bước một khiêu chiến, vốn là chờ cơ hội trên chiến đài giết ngươi, không nghĩ tới, ngươi đã đợi không kịp. Rất tốt! Đến cùng ai đại biểu Vân La Thành, lập tức có thể công bố.
Nhậm Thương Khung cười ha ha, mắt cũng không nhìn Khiếu Vô Ưu cùng Phó Vĩnh Sinh liếc. Phảng phất hai người này giống như gà đất chó kiểng, hoàn toàn không đáng để hắn chú ý.
Nhìn Nhậm Thương Khung nghênh ngang rời đi, Phó Vĩnh Sinh oán hận nói:
- Cuồng đồ, thật không nghĩ tới, hắn so với đệ tử dòng chính chúng ta còn điên cuồng hơn, hắn dựa vào cái gì chứ?
Ngược lại là Khiếu Vô Ưu, thần sắc lo lắng:
- Nhậm Thương Khung này, rất khó giải quyết. Hắn điên cuồng, chỉ sợ có vốn để hắn điên cuồng, người này tâm cơ rất nặng, không thể nhìn biểu hiện bên ngoài mà phán đoán.
Tống Lam thân như Phượng Hoàng, bay vụt lên, rơi lên đài khiêu chiến.
- Ta, Tống Lam, khiêu chiến Bắc Cung Dao, lấy làm sinh tử đấu!
Trường tiên trong tay Tống Lam run lên, phát ra tiếng vang soàn soạt, thiên biến vạn hóa, tựa như vô số kinh hồng bay lên, khí thế doạ người.
Bắc Cung Dao một tay vẫn ở sau lưng, một tay bắt sinh thủ quyết, trong lúc bất động cũng có khí thế của mình.
- Bắc Cung Dao, mặc dù ngươi là bát tinh tiềm lực, vận khí so với ta tốt hơn. Bất quá, ngươi hôm nay muốn cùng ta đấu, đó là lấy trứng chọi đá. Ta hôm nay là hai mươi tám chuyển, ít nhất có thể so với đệ tử thập tinh tiềm lực. Ở Đại Vương Ốc Sơn, người có thể thắng ta, không quá năm người.
Tống Lam một bên thúc dục khí thế, một bên phát động công tâm kế. Tâm cơ của nàng thâm trầm, biết rõ lúc này dùng thực lực áp bách đối thủ, có thể làm đối phương phân tâm.
Quả nhiên, lời nàng vừa nói ra, dưới đài đều kinh sợ, ngoại trừ số ít biết rõ chân tướng như Khiếu Vô Ưu, những người khác, tất cả đều đại biến.
- Cái gì, hai mươi tám chuyển? Này... Coi như là thập tinh tiềm lực, hôm nay cũng luyện không đến hai mươi tám chuyển a?
- Hai mươi tám chuyển, có lẽ có khả năng trùng kích Thiên Ngoại Thiên ah!
- Thiên tài! Xem ra đệ tử năm nay, thiên tài thật sự không phải nhiều bình thường. Tùy tiện xuất hiện một cái, cũng yêu nghiệt như vậy.
- Trời ạ, chúng ta còn sống được sao?
Dưới đài một mảnh buồn bã, phần lớn là hâm mộ ghen ghét, trong nội tâm nói không công bằng. Một đệ tử thất tinh tiềm lực, bỗng nhiên tuyên bố nàng có tiềm lực vượt qua thập tinh, tự nhiên sẽ khiến rất nhiều người ghen ghét.
- Ai, Bắc Cung Tiên Tử của ta ah...
- Đúng vậy, Tống Lam này, sẽ không thật sự ra tay độc ác với Bắc Cung Tiên Tử chứ?
- Còn phải nói sao? Tống Lam hận nhất chính là Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao. Có cơ hội như vậy, nàng không ra tay độc ác, trừ khi đầu óc nàng bị cửa kẹp.
- Không được, ta không nhìn. Ta không đành lòng chứng kiến Bắc Cung Tiên Tử bị một kiếm của nàng chém thành hai đoạn ah!
- Đáng giận, mỹ nữ vốn đã ít, còn muốn sinh tử đấu. Đây không phải lãng phí tài nguyên mỹ nữ vốn đã không nhiều sao?
Dưới đài một mảnh nghị luận.
Khí thế của Tống Lam ở trên đài, càng lúc càng mạnh mẻ, toàn bộ lôi đài, đều bị áp lực của nàng bao phủ.
Bắc Cung Dao giống như một chiếc thuyền cô độc trong biển rộng. Nhưng làm cho người ta giật mình nhất chính là, Bắc Cung Dao lại an ổn như núi!
Không dao động chút nào, đứng giống như Thanh Tùng!
- Bắc Cung Dao, sắp chết đến nơi, ngươi còn giác ngộ sao?
Khẩu khí Tống Lam ác độc cùng nguyền rủa:
- Ta muốn ở trước mặt nhân tình của ngươi, đem đầu ngươi chém xuống. Cho ngươi biến thành mỹ nhân không đầu! Ha ha.
Bắc Cung Dao Nga nói:
- Nhân sinh có người không chết sao?
- Như thế nào? Sắp chết đến nơi, ngươi cũng sợ?
Khẩu khí Tống Lam, mang theo vài phần dữ tợn.
Bắc Cung Dao than nhẹ một tiếng:
- Vân La Thành chung cực thi đấu, tình hình ngươi cùng Thương Khung đối chiến, còn nhớ rõ hay không?
- Cái gì?
Trong nội tâm Tống Lam thoáng rùng mình? Bắc Cung Dao nhắc đến chuyện kia, là có ý gì? Trận chiến ấy, Tống Lam cả thân khó quên, nàng bị Nhậm Thương Khung tát một cái mà rơi xuống đài, gọn gàng mà linh hoạt.
Trận chiến ấy, là sỉ nhục suốt đời của nàng.
Trong lòng khẽ động, không khỏi lạnh giọng hỏi:
- Như thế nào, ngươi...
Bắc Cung Dao khẻ ngâm một tiếng, tựa như ngọc cắt sinh âm:
- Mặc kệ ngươi nhớ rõ hay không, ngươi lên đường đi!
Vừa mới nói xong, thân hình Bắc Cung Dao, bỗng nhiên như tiễn xuyên vân, khí thế toàn thân đại phát, lóe lên như sao băng, phá tan khí thế mà Tống Lam tỉ mỉ bố trí.
Tất cả chân khí phòng hộ của Tống Lam, giống như giấy bị kim loại cắt nát.
Lưu Tinh Nhất Kích, nhanh như tia chớp.
Tống Lam nhất thời còn chưa có phản ứng gì, một kích của Bắc Cung Dao giống như sao băng, đã vọt đến trước mặt.
Rút kiếm, thu kiếm!
Kiếm quang lóe lên, thân hình Tống Lam giống như bị chạm điện.
Trong nháy mắt…
Bắc Cung Dao đã lui về tại chỗ. Ánh mắt lạnh lùng, khẽ lắc đầu, kiếm đã vào vỏ, từng bước một xuống đài.
- Chiến đấu còn...
Phó Vĩnh Sinh mở miệng quát mắng, muốn nói chiến đấu còn chưa xong, ngươi sao lại đi xuống.
Bất quá hắn chỉ nói ba chữ, cả người trực tiếp bị choáng váng.
Bởi vì ở giữa cổ của Tống Lam, bỗng nhiên xuất hiện một tơ máu. Tơ máu càng lúc càng lớn, bỗng nhiên toàn bộ vỡ ra.
Chỉ nghe “Két” một tiếng, đầu Tống Lam từ trên cổ rớt xuống. Ánh mắt còn khiếp sợ vô cùng!