Chương : 217
Hai tháng không thấy, thời điểm Nhậm Thương Khung nhìn thấy Ô Nha huynh, thân hình Ô Nha này đã phát triển không khác những yêu cầm khác.
Chỉ có điều, một dúm lông màu vàng trước trán càng thêm chói mắt. Mà trong lúc hai cánh vung vẩy, khí thế vô cùng, thời điểm mắt híp thì lộ ra vô tình, nhưng một khi mở ra, uy áp tăng mạnh, làm cho thiên địa thất sắc.
- Ha ha, Ô Nha huynh... Không đúng, ta hiện tại không nên gọi ngươi là Ô Nha huynh. Toàn thân huynh, đâu còn có nửa điểm bộ dạng Ô Nha?
Nhậm Thương Khung cẩn thận đánh giá con chim kỳ dị này, nhắc tới Ô Nha huynh, có uy mãnh như ưng, lại có khí phách Đại Bằng, càng có cao quý như Phượng Hoàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nhiều đặc điểm như vậy tập trung vào thân nó, thì không nhìn ra nó là con gì.
Kỳ diệu nhất chính là, ở trên người nó, lại không có yêu khí lạnh thấu xương như những yêu cầm khác. Lúc nhìn hai mắt nó nhắm lại, cảm giác bộ dạng sao mà vô tình, toàn thân đen kịt, giống như một sát thủ lạnh lùng.
Nhưng khi nó trợn mắt, khí phách bẩm sinh này, lập tức khiến nó phát sinh biến hóa trời long đất lở, thoáng như thoát thai hoán cốt, dục hỏa trùng sinh.
Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:
- Không được, ta phải cho ngươi một cái tên.
Ô Nha huynh lười biếng ghé vào bệ đá, mí mắt có chút nhúc nhích, bộ dạng không sao cả.
- Ô Nha huynh, ta nên cho ngươi cái tên gì đây?
Nhậm Thương Khung cười tủm tỉm, bỗng nhiên vỗ đùi:
- Đã có, Ô Nha huynh toàn thân đen kịt, chúng ta sẽ lấy một cái tên hoàn toàn tương phản, gọi Tiểu Bạch, như thế nào?
Nhậm Thương Khung nhịn không được bật cười lên, gọi một đầu linh cầm toàn thân đen kịt là "Tiểu Bạch", cũng có chút thú vị.
Nghiêm trang sờ lên cằm:
- Ân, quyết định như vậy đi. Tiểu Bạch...
Tiểu Bạch không có bất kỳ phản ứng nào, vô tình như trước.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Tiểu Bạch, cái tên này không tốt sao?
Như trước không có trả lời.
- Nếu không đổi tên khác nha?
Vẫn không có phản ứng.
Nhậm Thương Khung cười ha ha nói:
- Tiểu Bạch, ở đây có một hạt Xích Vương Kim Cương Đan này?
Hô!
Ánh mắt lười biếng kia củaTiểu Bạch lập tức sáng ngời, thân hình như mũi tên bắn qua, vẻ mặt vội vàng, nhìn chằm chằm vào tay Nhậm Thương Khung.
- Ai, ngươi là quỷ tham ăn.
Nhậm Thương Khung nhìn thấy bộ dạng vô tình của Tiểu Bạch, thoáng cái biến thành một con quỷ háu đói. Quả nhiên, vừa nhắc tới ăn, tinh thần nó lập tức tỉnh táo.
Nhậm Thương Khung đau như cắt lấy ra một quả Xích Vương Kim Cương Đan, rồi lại lấy ra một ít đan dược bình thường, tất cả cho Tiểu Bạch.
Hai mắt nó tỏa sáng, miệng chảy đầy nước miếng, giống như Thao Thiết mấy trăm năm không có ăn cái gì vậy, ăn như hổ đói, vừa ăn vừa thích ý nhảy tưng tưng.
Nhậm Thương Khung sờ lên Kim Mao trên đầu Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, ta có một sự tình, muốn thương lượng với ngươi một phát. Ta tới hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm khế ước Linh Thú với ta hay không?
Nhậm Thương Khung cảm thấy, lai lịch đầu Linh Thú này rất kỳ quái, cùng yêu thú bình thường hoàn toàn bất đồng, ở trên người nó, không có chút yêu khí nào, linh khí hết sức thuần khiết, bản thân giống như là thiên địa tinh hoa tụ tập mà thành Linh Thú, một tia yêu khí cũng không có.
Quan trọng nhất là, đầu Linh Thú này rõ ràng có được đại thần thông phá vỡ hư không, cái này mới là việc mà Nhậm Thương Khung giật mình nhất.
Mà nó không biết từ đâu lấy ra một ngọc giản, trên đó ghi lại thái cổ thần công Bất Hủ Đế Khí Quyết, làm cho Nhậm Thương Khung vô duyên vô cớ nhặt được một đại tiện nghi.
Bởi vậy, đối với đầu Linh Thú này, Nhậm Thương Khung không muốn hàng phục, mà muốn kết bằng hữu với nó.
Nếu như nói đầu Linh Thú này cùng yêu thú khác có gì bất đồng, ngoại trừ linh khí thuần khiết ra, đó chính là sức ăn cực lớn.
- Tiểu Bạch, ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đáp ứng à nha?
Tiểu Bạch chép miệng ba cái, lấy đầu cọ vào mình Nhậm Thương Khung, bộ dáng rất thân mật.
Nhậm Thương Khung đại hỉ:
- Tiểu Bạch, nói như vậy, ngươi đồng ý? Ta cùng ngươi thành lập khế ước quan hệ, dùng thiên địa thệ ước làm chứng, ngươi có bằng lòng hay không?
Tiểu Bạch cái hiểu cái không, nhưng trước đạo nghĩa không thể chùn bước, liền gật gật đầu.
- Ha ha, Tiểu Bạch, ta biết ngay, ngươi cùng yêu thú khác bất đồng. Hàng Linh Phù, ta không muốn sử dụng đối với ngươi!
Nhậm Thương Khung nói xong, tập trung tinh thần lực, bắt đầu thành lập quan hệ thần thức cùng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng khó được nghiêm trang, rất phối hợp cùng Nhậm Thương Khung thành lập khế ước. Kể từ đó, một người một thú, đã thành lập khế ước ngang hàng.
Dùng thiên địa chứng nhận, bất luận là phương nào phản bội, đều bị thiên địa tài quyết!
Làm xong hết thảy, Nhậm Thương Khung cảm giác đầu óc trống rỗng, thấy mệt mỏi vô cùng.
- Ha ha, Tiểu Bạch, chúng ta giống như có thể dùng thần thức trao đổi!
Nhậm Thương Khung ngạc nhiên phát hiện, thông qua tinh thần lực, hắn rõ ràng có thể trao đổi cùng Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng vui mừng vô cùng, liên tục gật đầu, đồ ăn trong miệng cũng quên nuốt.
- Tiểu Bạch, tự giới thiệu một chút, ta là Nhậm Thương Khung, là võ giả số một đang tiến hành thí luyện của Thiên Các. Đến từ Vân La Thành bên cạnh Tu La Hải Vực.
- U-a..aaa, Thương Khung lão đại. Ta biết rõ tên của ngươi.
- Đúng rồi, Tiểu Bạch, ta rất muốn biết, ngươi là Linh Thú ở Vân Bích Nhai này sao? Hay là từ nơi nào đến? Có huynh đệ cha mẹ hay không?
- Ta không có cha mẹ huynh đệ, ta từ nhỏ ở chổ đó lớn lên. Ta cũng không biết đó là cái gì. Ngày đó ta bỗng nhiên từ nơi ấy bay ra ngoài, đi tới sơn động kia, người đầu tiên ta gặp, chính là ngươi.
- À? Ngươi cũng không biết kia là địa phương nào?
- Ân.
- Vậy ngươi còn biết cái gì không?
Nhậm Thương Khung cảm giác đầu mình lớn hơn. Hắn ngay từ đầu cảm thấy, mình có thể cùng Tiểu Bạch trao đổi, có thể hỏi ra lai lịch của nó. Tiểu Bạch nghiêng đầu qua, suy nghĩ một hồi, cuối cùng buồn rầu lắc đầu:
- Ta chỉ nhớ, ta ở đó rất lâu, thẳng đến khi linh lực của linh trận bên trong bị ta ăn hết, ta mới thoát khốn. Rồi lại đến đây.
- Vậy trở về đấy có được không?
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, nói:
- Trở về cũng vô ích, chủ nhân của không gian kia, chỉ cho ta một lần ra vào cơ hội. Mà cơ hội này ta đã dùng qua. Nói sau, cho dù ta có thể trở về, cũng chỉ có thể đến bên ngoài không gian kia.
- Không gian, bên ngoài?
Nhậm Thương Khung cảm thấy đầu đầy sương mù:
- Đó là không gian gì?
- Ở giữa động phủ, bên trong là một không gian thế giới. Đúng rồi... Ta nhớ lúc còn rất nhỏ, đã bị siêu cấp cường giả này mang đi, rồi lại dùng linh lực cho ta ăn, dùng linh lực nuôi nấng ta. Đúng rồi…
Con mắt Tiểu Bạch bỗng nhiên sáng ngời:
- Chủ nhân của không gian kia, cho ta một khối ngọc giản. Hắn nói, chờ ngày nào ta có thể từ trong linh trận này thoát khốn, được tự do. Nếu có người mà ta cảm thấy có thể tin được, đem ngọc giản này cho hắn. Nói cái gì người hữu duyên...
Nhậm Thương Khung ngây người. Cảm tình Bất Hủ Đế Khí Quyết này, chính là đến như thế hay sao? Đây quả thực là phúc duyên thâm hậu a.
Không nghĩ tới, bị người đuổi giết, lại có thể đạt được kỳ ngộ lớn như vậy! Này thật đúng là người có duyên!
Thiên Các từ xưa đến nay, mấy ngàn lần khảo hạch, cũng không có ai đánh lên đại vận này, xem ra mình đúng là người có duyên?
Nhậm Thương Khung có chút thích ý.
- Hắn còn nói, người kế thừa ngọc giản, chính là truyền nhân y bát của hắn. Bất quá, hết thảy phải đợi đến lúc kế thừa động phủ của hắn, mới xem là truyền nhân chính thức.
- Vậy còn chờ gì nữa?
Nhậm Thương Khung nở nụ cười:
- Mau dẫn ta vào đi.
Tiểu Bạch lắc đầu:
- Hiện tại không được, không gian quy tắc thập phần cường đại, ngươi bây giờ một điểm thần thông cũng không có, muốn xuyên qua không gian, sẽ bị hư không ngược dòng cuốn đi. Cho dù không bị cuốn đi, cường độ của khe hở không gian, cũng đủ đem ngươi hóa thành bột mịn!
- Khoa trương như vậy sao?
Nhậm Thương Khung có chút không phục:
- Vậy tại sao ngươi qua được?
Tiểu Bạch có chút đắc ý:
- Thương Khung lão đại, mặc dù theo như hắn nói, người kế thừa ngọc giản của hắn, sẽ trở thành lão đại của ta. Nhưng mà, nói đến thực lực, ngươi bây giờ xa xa không phải là đối thủ của ta. Thân thể của ta, trải qua linh trận tẩy lễ, bất quá hắn ở trên người của ta thi triển ấn phù độc nhất vô nhị, xuyên qua không gian này, khẳng định không có vấn đề. Mà ngươi, trừ khi tiến vào Thần Thông cảnh, thúc dục Bất Hủ Đế Khí, mới có hi vọng xuyên qua.
- Thần Thông cảnh?
Nhậm Thương Khung có chút uể oải:
- Ta hiện tại ngay cả một trăm lẻ tám chuyển Chư Thiên đại viên mãn còn chưa hoàn thành. Thiên Nhân cảnh cũng chưa tiến vào, nói chi là Thần Thông cảnh. Được rồi, Tiểu Bạch, ngươi nói cho ta biết, trong động phủ kia có cái gì?
- Ta cũng không biết.
Tiểu Bạch trả lời rất dứt khoát:
- Cái không gian kia, ta không có tư cách tiến vào. Nơi ta ở, chỉ là một linh trận bên ngoài động phủ.
- Không phải chứ, ngươi ở đó bao lâu?
- Đến cùng là bao lâu ta cũng không nhớ rõ, hình như hơn mười vạn năm.
Tiểu Bạch có vẻ không sao cả, hơn mười vạn năm tuế nguyệt, đủ để cho bất luận linh vật gì, tính tình đều trở nên kiên nhẫn cùng bình tĩnh. Hơn mười vạn năm? Nhậm Thương Khung âm thầm tắc luỡi. Cái này cũng quá khoa trương đi. Chủ nhân của động phủ này, rốt cuộc là ai?
- Haiii, mặc kệ nó. Dù sao ta hiện tại cũng không cần cân nhắc nhiều như vậy, chuyên tâm tu luyện Bất Hủ Đế Khí Quyết mới là vương đạo.
Nhậm Thương Khung bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Đúng rồi, Tiểu Bạch, muốn đi vào không gian kia, có phải phải ở Vân Bích Nhai mới có thể tiến vào hay không?
Tiểu Bạch cười:
- Lão đại, ngươi thật sự rất ngốc. Xuyên qua không gian, không phải như ở đất bằng, không tồn tại vấn đề từ nơi nào tiến vào. Mấu chốt là tạo ra cánh cửa không gian. Từng cái không gian độc lập, đều có một cửa không gian duy nhất. Mà cánh cửa không gian này, phải dùng trận pháp tạo thành. Các ngươi thường gọi là Truyền Tống Trận.
- Thì ra là như vậy!
- Đúng vậy, chỉ cần ngươi có thực lực, có đủ tài liệu, ở bất kỳ địa phương nào, cũng có thể mở ra cửa không gian. Bất quá mỗi một trận pháp, thủ pháp bố trí, tài liệu là hoàn toàn bất đồng.
Tiểu Bạch hào hứng:
- Không gian trận pháp này của chúng ta, hết sức phức tạp. Tài liệu yêu cầu cũng rất cao, lão đại, ngươi muốn tiến vào, rất khó đó.
Chỉ có điều, một dúm lông màu vàng trước trán càng thêm chói mắt. Mà trong lúc hai cánh vung vẩy, khí thế vô cùng, thời điểm mắt híp thì lộ ra vô tình, nhưng một khi mở ra, uy áp tăng mạnh, làm cho thiên địa thất sắc.
- Ha ha, Ô Nha huynh... Không đúng, ta hiện tại không nên gọi ngươi là Ô Nha huynh. Toàn thân huynh, đâu còn có nửa điểm bộ dạng Ô Nha?
Nhậm Thương Khung cẩn thận đánh giá con chim kỳ dị này, nhắc tới Ô Nha huynh, có uy mãnh như ưng, lại có khí phách Đại Bằng, càng có cao quý như Phượng Hoàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nhiều đặc điểm như vậy tập trung vào thân nó, thì không nhìn ra nó là con gì.
Kỳ diệu nhất chính là, ở trên người nó, lại không có yêu khí lạnh thấu xương như những yêu cầm khác. Lúc nhìn hai mắt nó nhắm lại, cảm giác bộ dạng sao mà vô tình, toàn thân đen kịt, giống như một sát thủ lạnh lùng.
Nhưng khi nó trợn mắt, khí phách bẩm sinh này, lập tức khiến nó phát sinh biến hóa trời long đất lở, thoáng như thoát thai hoán cốt, dục hỏa trùng sinh.
Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:
- Không được, ta phải cho ngươi một cái tên.
Ô Nha huynh lười biếng ghé vào bệ đá, mí mắt có chút nhúc nhích, bộ dạng không sao cả.
- Ô Nha huynh, ta nên cho ngươi cái tên gì đây?
Nhậm Thương Khung cười tủm tỉm, bỗng nhiên vỗ đùi:
- Đã có, Ô Nha huynh toàn thân đen kịt, chúng ta sẽ lấy một cái tên hoàn toàn tương phản, gọi Tiểu Bạch, như thế nào?
Nhậm Thương Khung nhịn không được bật cười lên, gọi một đầu linh cầm toàn thân đen kịt là "Tiểu Bạch", cũng có chút thú vị.
Nghiêm trang sờ lên cằm:
- Ân, quyết định như vậy đi. Tiểu Bạch...
Tiểu Bạch không có bất kỳ phản ứng nào, vô tình như trước.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Tiểu Bạch, cái tên này không tốt sao?
Như trước không có trả lời.
- Nếu không đổi tên khác nha?
Vẫn không có phản ứng.
Nhậm Thương Khung cười ha ha nói:
- Tiểu Bạch, ở đây có một hạt Xích Vương Kim Cương Đan này?
Hô!
Ánh mắt lười biếng kia củaTiểu Bạch lập tức sáng ngời, thân hình như mũi tên bắn qua, vẻ mặt vội vàng, nhìn chằm chằm vào tay Nhậm Thương Khung.
- Ai, ngươi là quỷ tham ăn.
Nhậm Thương Khung nhìn thấy bộ dạng vô tình của Tiểu Bạch, thoáng cái biến thành một con quỷ háu đói. Quả nhiên, vừa nhắc tới ăn, tinh thần nó lập tức tỉnh táo.
Nhậm Thương Khung đau như cắt lấy ra một quả Xích Vương Kim Cương Đan, rồi lại lấy ra một ít đan dược bình thường, tất cả cho Tiểu Bạch.
Hai mắt nó tỏa sáng, miệng chảy đầy nước miếng, giống như Thao Thiết mấy trăm năm không có ăn cái gì vậy, ăn như hổ đói, vừa ăn vừa thích ý nhảy tưng tưng.
Nhậm Thương Khung sờ lên Kim Mao trên đầu Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, ta có một sự tình, muốn thương lượng với ngươi một phát. Ta tới hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm khế ước Linh Thú với ta hay không?
Nhậm Thương Khung cảm thấy, lai lịch đầu Linh Thú này rất kỳ quái, cùng yêu thú bình thường hoàn toàn bất đồng, ở trên người nó, không có chút yêu khí nào, linh khí hết sức thuần khiết, bản thân giống như là thiên địa tinh hoa tụ tập mà thành Linh Thú, một tia yêu khí cũng không có.
Quan trọng nhất là, đầu Linh Thú này rõ ràng có được đại thần thông phá vỡ hư không, cái này mới là việc mà Nhậm Thương Khung giật mình nhất.
Mà nó không biết từ đâu lấy ra một ngọc giản, trên đó ghi lại thái cổ thần công Bất Hủ Đế Khí Quyết, làm cho Nhậm Thương Khung vô duyên vô cớ nhặt được một đại tiện nghi.
Bởi vậy, đối với đầu Linh Thú này, Nhậm Thương Khung không muốn hàng phục, mà muốn kết bằng hữu với nó.
Nếu như nói đầu Linh Thú này cùng yêu thú khác có gì bất đồng, ngoại trừ linh khí thuần khiết ra, đó chính là sức ăn cực lớn.
- Tiểu Bạch, ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đáp ứng à nha?
Tiểu Bạch chép miệng ba cái, lấy đầu cọ vào mình Nhậm Thương Khung, bộ dáng rất thân mật.
Nhậm Thương Khung đại hỉ:
- Tiểu Bạch, nói như vậy, ngươi đồng ý? Ta cùng ngươi thành lập khế ước quan hệ, dùng thiên địa thệ ước làm chứng, ngươi có bằng lòng hay không?
Tiểu Bạch cái hiểu cái không, nhưng trước đạo nghĩa không thể chùn bước, liền gật gật đầu.
- Ha ha, Tiểu Bạch, ta biết ngay, ngươi cùng yêu thú khác bất đồng. Hàng Linh Phù, ta không muốn sử dụng đối với ngươi!
Nhậm Thương Khung nói xong, tập trung tinh thần lực, bắt đầu thành lập quan hệ thần thức cùng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng khó được nghiêm trang, rất phối hợp cùng Nhậm Thương Khung thành lập khế ước. Kể từ đó, một người một thú, đã thành lập khế ước ngang hàng.
Dùng thiên địa chứng nhận, bất luận là phương nào phản bội, đều bị thiên địa tài quyết!
Làm xong hết thảy, Nhậm Thương Khung cảm giác đầu óc trống rỗng, thấy mệt mỏi vô cùng.
- Ha ha, Tiểu Bạch, chúng ta giống như có thể dùng thần thức trao đổi!
Nhậm Thương Khung ngạc nhiên phát hiện, thông qua tinh thần lực, hắn rõ ràng có thể trao đổi cùng Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng vui mừng vô cùng, liên tục gật đầu, đồ ăn trong miệng cũng quên nuốt.
- Tiểu Bạch, tự giới thiệu một chút, ta là Nhậm Thương Khung, là võ giả số một đang tiến hành thí luyện của Thiên Các. Đến từ Vân La Thành bên cạnh Tu La Hải Vực.
- U-a..aaa, Thương Khung lão đại. Ta biết rõ tên của ngươi.
- Đúng rồi, Tiểu Bạch, ta rất muốn biết, ngươi là Linh Thú ở Vân Bích Nhai này sao? Hay là từ nơi nào đến? Có huynh đệ cha mẹ hay không?
- Ta không có cha mẹ huynh đệ, ta từ nhỏ ở chổ đó lớn lên. Ta cũng không biết đó là cái gì. Ngày đó ta bỗng nhiên từ nơi ấy bay ra ngoài, đi tới sơn động kia, người đầu tiên ta gặp, chính là ngươi.
- À? Ngươi cũng không biết kia là địa phương nào?
- Ân.
- Vậy ngươi còn biết cái gì không?
Nhậm Thương Khung cảm giác đầu mình lớn hơn. Hắn ngay từ đầu cảm thấy, mình có thể cùng Tiểu Bạch trao đổi, có thể hỏi ra lai lịch của nó. Tiểu Bạch nghiêng đầu qua, suy nghĩ một hồi, cuối cùng buồn rầu lắc đầu:
- Ta chỉ nhớ, ta ở đó rất lâu, thẳng đến khi linh lực của linh trận bên trong bị ta ăn hết, ta mới thoát khốn. Rồi lại đến đây.
- Vậy trở về đấy có được không?
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, nói:
- Trở về cũng vô ích, chủ nhân của không gian kia, chỉ cho ta một lần ra vào cơ hội. Mà cơ hội này ta đã dùng qua. Nói sau, cho dù ta có thể trở về, cũng chỉ có thể đến bên ngoài không gian kia.
- Không gian, bên ngoài?
Nhậm Thương Khung cảm thấy đầu đầy sương mù:
- Đó là không gian gì?
- Ở giữa động phủ, bên trong là một không gian thế giới. Đúng rồi... Ta nhớ lúc còn rất nhỏ, đã bị siêu cấp cường giả này mang đi, rồi lại dùng linh lực cho ta ăn, dùng linh lực nuôi nấng ta. Đúng rồi…
Con mắt Tiểu Bạch bỗng nhiên sáng ngời:
- Chủ nhân của không gian kia, cho ta một khối ngọc giản. Hắn nói, chờ ngày nào ta có thể từ trong linh trận này thoát khốn, được tự do. Nếu có người mà ta cảm thấy có thể tin được, đem ngọc giản này cho hắn. Nói cái gì người hữu duyên...
Nhậm Thương Khung ngây người. Cảm tình Bất Hủ Đế Khí Quyết này, chính là đến như thế hay sao? Đây quả thực là phúc duyên thâm hậu a.
Không nghĩ tới, bị người đuổi giết, lại có thể đạt được kỳ ngộ lớn như vậy! Này thật đúng là người có duyên!
Thiên Các từ xưa đến nay, mấy ngàn lần khảo hạch, cũng không có ai đánh lên đại vận này, xem ra mình đúng là người có duyên?
Nhậm Thương Khung có chút thích ý.
- Hắn còn nói, người kế thừa ngọc giản, chính là truyền nhân y bát của hắn. Bất quá, hết thảy phải đợi đến lúc kế thừa động phủ của hắn, mới xem là truyền nhân chính thức.
- Vậy còn chờ gì nữa?
Nhậm Thương Khung nở nụ cười:
- Mau dẫn ta vào đi.
Tiểu Bạch lắc đầu:
- Hiện tại không được, không gian quy tắc thập phần cường đại, ngươi bây giờ một điểm thần thông cũng không có, muốn xuyên qua không gian, sẽ bị hư không ngược dòng cuốn đi. Cho dù không bị cuốn đi, cường độ của khe hở không gian, cũng đủ đem ngươi hóa thành bột mịn!
- Khoa trương như vậy sao?
Nhậm Thương Khung có chút không phục:
- Vậy tại sao ngươi qua được?
Tiểu Bạch có chút đắc ý:
- Thương Khung lão đại, mặc dù theo như hắn nói, người kế thừa ngọc giản của hắn, sẽ trở thành lão đại của ta. Nhưng mà, nói đến thực lực, ngươi bây giờ xa xa không phải là đối thủ của ta. Thân thể của ta, trải qua linh trận tẩy lễ, bất quá hắn ở trên người của ta thi triển ấn phù độc nhất vô nhị, xuyên qua không gian này, khẳng định không có vấn đề. Mà ngươi, trừ khi tiến vào Thần Thông cảnh, thúc dục Bất Hủ Đế Khí, mới có hi vọng xuyên qua.
- Thần Thông cảnh?
Nhậm Thương Khung có chút uể oải:
- Ta hiện tại ngay cả một trăm lẻ tám chuyển Chư Thiên đại viên mãn còn chưa hoàn thành. Thiên Nhân cảnh cũng chưa tiến vào, nói chi là Thần Thông cảnh. Được rồi, Tiểu Bạch, ngươi nói cho ta biết, trong động phủ kia có cái gì?
- Ta cũng không biết.
Tiểu Bạch trả lời rất dứt khoát:
- Cái không gian kia, ta không có tư cách tiến vào. Nơi ta ở, chỉ là một linh trận bên ngoài động phủ.
- Không phải chứ, ngươi ở đó bao lâu?
- Đến cùng là bao lâu ta cũng không nhớ rõ, hình như hơn mười vạn năm.
Tiểu Bạch có vẻ không sao cả, hơn mười vạn năm tuế nguyệt, đủ để cho bất luận linh vật gì, tính tình đều trở nên kiên nhẫn cùng bình tĩnh. Hơn mười vạn năm? Nhậm Thương Khung âm thầm tắc luỡi. Cái này cũng quá khoa trương đi. Chủ nhân của động phủ này, rốt cuộc là ai?
- Haiii, mặc kệ nó. Dù sao ta hiện tại cũng không cần cân nhắc nhiều như vậy, chuyên tâm tu luyện Bất Hủ Đế Khí Quyết mới là vương đạo.
Nhậm Thương Khung bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Đúng rồi, Tiểu Bạch, muốn đi vào không gian kia, có phải phải ở Vân Bích Nhai mới có thể tiến vào hay không?
Tiểu Bạch cười:
- Lão đại, ngươi thật sự rất ngốc. Xuyên qua không gian, không phải như ở đất bằng, không tồn tại vấn đề từ nơi nào tiến vào. Mấu chốt là tạo ra cánh cửa không gian. Từng cái không gian độc lập, đều có một cửa không gian duy nhất. Mà cánh cửa không gian này, phải dùng trận pháp tạo thành. Các ngươi thường gọi là Truyền Tống Trận.
- Thì ra là như vậy!
- Đúng vậy, chỉ cần ngươi có thực lực, có đủ tài liệu, ở bất kỳ địa phương nào, cũng có thể mở ra cửa không gian. Bất quá mỗi một trận pháp, thủ pháp bố trí, tài liệu là hoàn toàn bất đồng.
Tiểu Bạch hào hứng:
- Không gian trận pháp này của chúng ta, hết sức phức tạp. Tài liệu yêu cầu cũng rất cao, lão đại, ngươi muốn tiến vào, rất khó đó.