Chương : 242
Như thường ngày, Nhậm Thanh Vân mỗi ngày rất có quy luật, sau khi trả tám viên sơ linh tam phẩm linh thạch, thuê linh trận tu luyện hai giờ.
Những linh trận như thế này, ở Đông Hoang đại đô rất lưu hành. Đơn giản chỉ là mở Linh Địa, phân chia ra từng khu vực, dùng linh trận ngăn cách, cung cấp cho đám tán tu tu luyện.
Dù sao, ở trong Linh Địa, linh khí đầy đủ, đối với tu luyện có lợi rất lớn. So với địa phương bình thường thì tốt hơn nhiều.
Loại đạo trường này, cũng có phân chia cấp bậc. Như đạo trường mà Nhậm Thanh Vân thuê, tối đa chỉ là trung đẳng, ở Đông Hoang đại đô nhiều như nấm.
Hai canh giờ, đối với Nhậm Thanh Vân mà nói, cũng không tính là dài. Bởi vậy, sau khi tiến vào trong trận, hắn là giành giật từng giây, không để lãng phí một khắc thời gian.
Nơi này mỗi một khắc, đều là hắn dùng linh thạch đổi lấy. Nhậm Thanh Vân sống một năm nay, biết rõ linh thạch quan trọng đến cỡ nào.
Hai canh giờ rất nhanh đã trôi qua, Nhậm Thanh Vân thu chân khí, than nhẹ một tiếng, tự nhủ:
- Ngày hôm nay nếu có thể tu luyện bốn canh giờ thì tốt rồi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chứ trong túi chỉ có mấy đồng, sao dám phung phí chứ. Linh thạch trong túi đã không còn bao nhiêu. Một năm qua, tính toán tỉ mỉ, cuối cùng cũng chịu đựng qua được, mặc dù bị người xem thường, chịu vô số lạnh nhạt, thậm chí vũ nhục.
Nhưng Nhậm Thanh Vân vẫn nhịn được.
Hắn cảm thấy, muốn không phụ lòng gia tộc, muốn không phụ lòng Nhậm Thương Khung đã giúp hắn, thì phải nhịn.
Một năm qua này, Nhậm Thanh Vân suy nghĩ rất nhiều, lĩnh ngộ rất nhiều. Chính là “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, trải qua nhân tình ấm lạnh ở Đông Hoang đại đô, mới biết tình cảm của huynh đệ đồng tộc trân quý đến bực nào.
Chỉ có thân nhân, chỉ có huyết mạch tương liên, thời khắc mấu chốt mới đáng tin nhất.
Một năm qua này, nếu như không có Nhậm Thương Khung giúp đỡ, hắn đừng nói tu luyện, sợ rằng muốn ở lại Đông Hoang đại đô cũng khó.
Cái này là sự thật.
Ở Vân La Thành, hắn là thiên tài trẻ tuổi của Nhậm thị gia tộc. Nhưng tới Đông Hoang đại đô, hắn hèn mọn như một con kiến.
Rất nhiều người ở nơi này, một tay cũng có thể bóp chết hắn mười lần.
Tương phản mãnh liệt như vậy, làm cho Nhậm Thanh Vân cảm nhận được, có một gia tộc cường đại làm chỗ dựa là trọng yếu đến cỡ nào.
Nếu như, Nhậm thị gia tộc là Thế gia ở Đông Hoang đại đô, như vậy thử hỏi, hắn một năm nay có thể khổ như vậy sao? Còn phải dùng linh thạch thuê linh trận sao?
Mỗi lần nghĩ tới đây, Nhậm Thanh Vân liền có thêm động lực. Nhất định phải phấn đấu, nhất định phải để cho tử tôn hậu đại, không còn khổ sở như hắn nữa.
Hai canh giờ tu luyện hôm nay, đã hoàn tất. Nhậm Thanh Vân lưu luyến đi ra khỏi linh trận. Vừa đi ra sân nhỏ, bỗng nhiên sau lưng truyền tới một tiếng gào to.
- Tiểu tử bận thanh y kia, chờ một chút...!
Nhậm Thanh Vân một thân thanh sam, vô ý thức dừng bước, quay đầu lại hỏi:
- Gọi ta sao?
- Trừ ngươi ra còn có ai?
Gọi hắn lại, là một đại hán độc nhãn, dáng người khôi ngô, ở phía sau hắn, là một hán tử dáng người thấp bé, vẻ mặt khôn khéo.
- Các hạ có chuyện gì không?
Nhậm Thanh Vân trải qua một năm rèn luyện... Tính cách tâm cao khí ngạo đã thu liễm rất nhiều, thậm chí nhẫn nhục rất giỏi.
- Linh trận số mười sáu này, là ngươi vừa rồi thuê qua đúng không?
Đại hán kia khẩu khí cao cao tại thượng thẩm vấn.
Nhậm Thanh Vân gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta mới vừa rồi thuê linh trận số mười sáu. Bất quá ta đã trả đủ linh thạch.
- Ta không nói chuyện kia.
Đại hán kia sắc mặt trầm xuống:
- Linh trận số mười sáu ngươi vừa mới thuê, trận pháp đã bị hư.
- Cái gì? Không có khả năng!
Nhậm Thanh Vân cảm thấy mình bị oan:
- Lúc ta đi ra, linh trận kia vẫn còn tốt. Nói sau, linh trận này bố trí rất tinh diệu, chút tu vị của ta, sao có thể phá hư linh trận được?
Đại hán kia quát:
- Chẳng lẽ lão tử vu oan ngươi hay sao? Tự ngươi đi xem đi, xem có phải linh trận này bị hư hay không?
Nhậm Thanh Vân không cam lòng bị người vu oan, đi qua xem xét, quả thật linh trận kia bị phá hư, linh văn đứt gãy vài chỗ.
Thế nhưng mà, Nhậm Thanh Vân vừa lo vừa nghĩ, cảm thấy việc này cùng mình không có liên can. Lúc hắn đi ra, linh trận tuyệt đối không có vấn đề.
- Đây không phải là do ta làm!
Nhậm Thanh Vân cương ngạnh:
- Lúc ta đi ra, linh trận không có tổn hao gì!
- Không phải ngươi làm? Chẳng lẽ là lão tử làm hay sao?
- Ta không biết.
Nhậm Thanh Vân trong lúc nhất thời cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn khẳng định, linh trận này bị phá hư, tuyệt đối không có quan hệ với hắn.
- Vị đại nhân này, ta mỗi ngày đều tới nơi này thuê linh trận, không có khả năng ác ý phá hư linh trận. Nói sau, ta cũng không có thực lực này.
Nhậm Thanh Vân kiên nhẫn giải thích.
BA~!
Nhậm Thanh Vân không nghĩ đến, đối phương lại tát hắn một cái. Cái tát này rơi vào mặt Nhậm Thanh Vân, trực tiếp làm hắn lảo đảo.
- Còn dám tranh luận cùng lão tử!
Đại hán kia hung dữ đi lên trước, một cước đá vào lưng Nhậm Thanh Vân:
- Xem lão tử có giẫm chết ngươi không, dám đến Phong Vân đạo trường chúng ta giương oai! Nói, có phải là ngươi làm hay không.
Đại hán kia đạp một cước, hỏi một câu.
Nhậm Thanh Vân bị đánh đau đớn, nhưng không chịu nhận cái oan ức này:
- Không phải ta!
- Còn dám mạnh miệng?
Lại một cước đạp tới:
- Nhìn ngươi chống chế bao lâu!
- Ta oan uổng, ta... ta nguyện ý lên công đường thẩm vấn!
- Công đường?
Đại hán kia cười nói:
- Tại Đông Hoang đại đô, ngươi chỉ là một tán tu, biết nha môn mở ở đâu sao?
- Mẹ nó, còn dám tranh luận cùng lão tử, xem ra không đánh cho ngươi tàn phế, ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng!
Đại hán kia nói xong, dưới chân tăng lực, trực tiếp đạp vào lung Nhậm Thanh Vân.
Nhậm Thanh Vân bị đạp vài lần, cũng may không trúng chỗ hiểm. Thấy một cước trí mạng này của đại hán đạp tới, cũng không biết khí lực từ đâu tới, phi người về phía trước, bỏ chạy ra ngoài. Mấy cái lên xuống, đã vọt tới đường cái.
- Ha ha, tiểu tử này lại dám chạy?
Đại hán kia giống như thợ săn muốn đùa con mồi, thấy Nhậm Thanh Vân giãy dụa, ngược lại càng thêm kích thích, tùy ý cười lớn:
- Các ngươi, đuổi theo cho ta. Ta rất muốn nhìn, xem tiểu tử này có ba đầu sáu tay hay không, mà dám động vào Phong Vân đạo trường chúng ta?
Nhậm Thanh Vân một đường chạy như điên, nội tâm của hắn chỉ có một ý niệm trong đầu:
- Ta bị oan. Cho dù bẩm báo tới nha môn, ta cũng phải lấy lại trong sạch.
Cho tới giờ khắc này, Nhậm Thanh Vân vẫn cảm thấy mình bị oan uổng. Lại không ngờ rằng, đối phương là cố ý lừa bịp tống tiền hắn.
Đông Hoang đại đô, là Vương thành thị, nhân khẩu đã đến tình trạng khoa trương. Đông Hoang đại đô phân tám cửa.
Mỗi một cửa đều thiết lập phủ nha. Phong Vân đạo trường ở Bắc môn, thuộc về chưởng quản của phủ nha Bắc môn. Mà trên bát đại phủ nha, thì thống nhất do Thành chủ đại đô quản lý.
Nhậm Thanh Vân một đường chạy như điên, một hơi vọt tới trước cửa nha môn, vung đại chuỳ, đánh trống kêu oan.
Trong nội tâm oan khuất vô cùng. Đang yên đang lành lại bị người vu oan, cơn tức này, đổi là ai cũng nuốt không trôi.
Thùng! Thùng! Thùng!...
Hai tay Nhậm Thanh Vân điên cuồng vung mạnh, đem trống đánh không ngừng.
Vệ sĩ ở trước cửa nha môn quát:
- Người đến từ phương nào, vì sao đánh trống?
Nhậm Thanh Vân kêu lên:
- Tiểu nhân Nhậm Thanh Vân, đến từ Địa Chu phân đà. Có oan khuất khiếu nại.
- Địa Chu phân đà?
Hai vệ sĩ nhìn nhau, nhàn nhạt hỏi:
- Có oan khuất gì? Nói nghe một chút.
- Tiểu nhân ở Phong Vân đạo trường thuê linh trận tu luyện, mỗi ngày trả linh thạch, chưa bao giờ thiếu nợ. Hôm nay luyện công hoàn tất, có người vu hãm tiểu nhân hủy linh trận của bọn họ, không hỏi trắng đen, lại đánh tiểu nhân một trận.
Nhậm Thanh Vân ủy khuất nói.
- Phong Vân đạo trường?
Hai vệ sĩ kia liếc nhau một cái, nhưng trong lòng thì cười lạnh, có chút đồng tình nhìn Nhậm Thanh Vân.
Một người trong đó nói:
- Đã hủy linh trận của bọn họ, theo giá bồi thường là xong. Tội gì phải tranh chấp?
- Cái kia không phải ta phá hủy!
Nhậm Thanh Vân tức giận cực kỳ, tiếp tục gõ trống:
- Ta muốn vào phủ nha, tìm Phủ Chủ đại nhân giải oan!
Vệ sĩ bên trái cười lạnh:
- Ngươi cho rằng ai cũng có thể gặp Phủ Chủ đại nhân sao?
Trong nội tâm vệ sĩ kia cười lạnh:
- Ngươi là một người không biết trời cao đất rộng, trường chủ của Phong Vân đạo trường, là em vợ của Phủ Chủ đại nhân, ngươi đến đây kêu oan, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Trên đời này, có tỷ phu nào bỏ qua em vợ, hướng về ngoại nhân chứ? Huống chi ngoại nhân này là một tán tu không có chỗ nương.
Vệ sĩ bên phải thật tình khuyên nhủ:
- Người trẻ tuổi, theo ta thấy, ngươi nên theo giá bồi thường đi. Việc này nếu động tĩnh quá lớn, ngươi sẽ khó bảo toàn.
Nhậm Thanh Vân trong lòng trầm xuống, sao vệ sĩ của phủ nha cũng không phân biệt trắng đen như thế? Biết hắn bị oan, lại khuyên hắn bồi thường?
Chẳng lẽ nói, phủ nha cũng là nơi không phân biệt thị phi?
- Hắc hắc tiểu tử, ta xem ngươi trốn nơi nào!
Ngay lúc Nhậm Thanh Vân đang suy nghĩ, đại hán kia đã đuổi đến.
Vẻ mặt Nhậm Thanh Vân tức giận, không nói tiếng nào rút kiếm ra:
- Các hạ, ngươi không nên khinh người quá đáng. Ngươi biết rõ linh trận kia không phải ta hủy hoại, lại muốn vu hãm ta, đến cùng là có dụng ý gì?
Đại hán kia khoan thai đi tới, hướng hai gã vệ sĩ kia lên tiếng chào:
- Hai vị, hôm nay là các ngươi trực à? Vừa vặn, tiểu tử này hủy linh trận của Phong Vân đạo trường ta, lại chạy trốn. Hai vị giúp ta bắt hắn, trị tội hắn một chút.
- Ha ha, cái này dễ thôi.
Vệ sĩ bên trái vừa cười vừa nói.
Trong lòng Nhậm Thanh Vân cảm thấy lạnh lẽo, hắn có một cảm giác như rơi vào hang hổ. Thì ra, người của Phong Vân đạo trường, cùng Bắc môn nha phủ là cá mè một lứa?
Hai gã vệ sĩ kia một trái một phải, đem Nhậm Thanh Vân vây quanh. Vệ sĩ bên trái thanh âm lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói, ở trước phủ nha ngoan cố chống lại, giết không luận tội!
Nhậm Thanh Vân sắc mặt đại biến, lại nhìn đại hán kia vẻ mặt đắc ý, hắn đã hiểu được tất cả.
Những linh trận như thế này, ở Đông Hoang đại đô rất lưu hành. Đơn giản chỉ là mở Linh Địa, phân chia ra từng khu vực, dùng linh trận ngăn cách, cung cấp cho đám tán tu tu luyện.
Dù sao, ở trong Linh Địa, linh khí đầy đủ, đối với tu luyện có lợi rất lớn. So với địa phương bình thường thì tốt hơn nhiều.
Loại đạo trường này, cũng có phân chia cấp bậc. Như đạo trường mà Nhậm Thanh Vân thuê, tối đa chỉ là trung đẳng, ở Đông Hoang đại đô nhiều như nấm.
Hai canh giờ, đối với Nhậm Thanh Vân mà nói, cũng không tính là dài. Bởi vậy, sau khi tiến vào trong trận, hắn là giành giật từng giây, không để lãng phí một khắc thời gian.
Nơi này mỗi một khắc, đều là hắn dùng linh thạch đổi lấy. Nhậm Thanh Vân sống một năm nay, biết rõ linh thạch quan trọng đến cỡ nào.
Hai canh giờ rất nhanh đã trôi qua, Nhậm Thanh Vân thu chân khí, than nhẹ một tiếng, tự nhủ:
- Ngày hôm nay nếu có thể tu luyện bốn canh giờ thì tốt rồi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chứ trong túi chỉ có mấy đồng, sao dám phung phí chứ. Linh thạch trong túi đã không còn bao nhiêu. Một năm qua, tính toán tỉ mỉ, cuối cùng cũng chịu đựng qua được, mặc dù bị người xem thường, chịu vô số lạnh nhạt, thậm chí vũ nhục.
Nhưng Nhậm Thanh Vân vẫn nhịn được.
Hắn cảm thấy, muốn không phụ lòng gia tộc, muốn không phụ lòng Nhậm Thương Khung đã giúp hắn, thì phải nhịn.
Một năm qua này, Nhậm Thanh Vân suy nghĩ rất nhiều, lĩnh ngộ rất nhiều. Chính là “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, trải qua nhân tình ấm lạnh ở Đông Hoang đại đô, mới biết tình cảm của huynh đệ đồng tộc trân quý đến bực nào.
Chỉ có thân nhân, chỉ có huyết mạch tương liên, thời khắc mấu chốt mới đáng tin nhất.
Một năm qua này, nếu như không có Nhậm Thương Khung giúp đỡ, hắn đừng nói tu luyện, sợ rằng muốn ở lại Đông Hoang đại đô cũng khó.
Cái này là sự thật.
Ở Vân La Thành, hắn là thiên tài trẻ tuổi của Nhậm thị gia tộc. Nhưng tới Đông Hoang đại đô, hắn hèn mọn như một con kiến.
Rất nhiều người ở nơi này, một tay cũng có thể bóp chết hắn mười lần.
Tương phản mãnh liệt như vậy, làm cho Nhậm Thanh Vân cảm nhận được, có một gia tộc cường đại làm chỗ dựa là trọng yếu đến cỡ nào.
Nếu như, Nhậm thị gia tộc là Thế gia ở Đông Hoang đại đô, như vậy thử hỏi, hắn một năm nay có thể khổ như vậy sao? Còn phải dùng linh thạch thuê linh trận sao?
Mỗi lần nghĩ tới đây, Nhậm Thanh Vân liền có thêm động lực. Nhất định phải phấn đấu, nhất định phải để cho tử tôn hậu đại, không còn khổ sở như hắn nữa.
Hai canh giờ tu luyện hôm nay, đã hoàn tất. Nhậm Thanh Vân lưu luyến đi ra khỏi linh trận. Vừa đi ra sân nhỏ, bỗng nhiên sau lưng truyền tới một tiếng gào to.
- Tiểu tử bận thanh y kia, chờ một chút...!
Nhậm Thanh Vân một thân thanh sam, vô ý thức dừng bước, quay đầu lại hỏi:
- Gọi ta sao?
- Trừ ngươi ra còn có ai?
Gọi hắn lại, là một đại hán độc nhãn, dáng người khôi ngô, ở phía sau hắn, là một hán tử dáng người thấp bé, vẻ mặt khôn khéo.
- Các hạ có chuyện gì không?
Nhậm Thanh Vân trải qua một năm rèn luyện... Tính cách tâm cao khí ngạo đã thu liễm rất nhiều, thậm chí nhẫn nhục rất giỏi.
- Linh trận số mười sáu này, là ngươi vừa rồi thuê qua đúng không?
Đại hán kia khẩu khí cao cao tại thượng thẩm vấn.
Nhậm Thanh Vân gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta mới vừa rồi thuê linh trận số mười sáu. Bất quá ta đã trả đủ linh thạch.
- Ta không nói chuyện kia.
Đại hán kia sắc mặt trầm xuống:
- Linh trận số mười sáu ngươi vừa mới thuê, trận pháp đã bị hư.
- Cái gì? Không có khả năng!
Nhậm Thanh Vân cảm thấy mình bị oan:
- Lúc ta đi ra, linh trận kia vẫn còn tốt. Nói sau, linh trận này bố trí rất tinh diệu, chút tu vị của ta, sao có thể phá hư linh trận được?
Đại hán kia quát:
- Chẳng lẽ lão tử vu oan ngươi hay sao? Tự ngươi đi xem đi, xem có phải linh trận này bị hư hay không?
Nhậm Thanh Vân không cam lòng bị người vu oan, đi qua xem xét, quả thật linh trận kia bị phá hư, linh văn đứt gãy vài chỗ.
Thế nhưng mà, Nhậm Thanh Vân vừa lo vừa nghĩ, cảm thấy việc này cùng mình không có liên can. Lúc hắn đi ra, linh trận tuyệt đối không có vấn đề.
- Đây không phải là do ta làm!
Nhậm Thanh Vân cương ngạnh:
- Lúc ta đi ra, linh trận không có tổn hao gì!
- Không phải ngươi làm? Chẳng lẽ là lão tử làm hay sao?
- Ta không biết.
Nhậm Thanh Vân trong lúc nhất thời cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn khẳng định, linh trận này bị phá hư, tuyệt đối không có quan hệ với hắn.
- Vị đại nhân này, ta mỗi ngày đều tới nơi này thuê linh trận, không có khả năng ác ý phá hư linh trận. Nói sau, ta cũng không có thực lực này.
Nhậm Thanh Vân kiên nhẫn giải thích.
BA~!
Nhậm Thanh Vân không nghĩ đến, đối phương lại tát hắn một cái. Cái tát này rơi vào mặt Nhậm Thanh Vân, trực tiếp làm hắn lảo đảo.
- Còn dám tranh luận cùng lão tử!
Đại hán kia hung dữ đi lên trước, một cước đá vào lưng Nhậm Thanh Vân:
- Xem lão tử có giẫm chết ngươi không, dám đến Phong Vân đạo trường chúng ta giương oai! Nói, có phải là ngươi làm hay không.
Đại hán kia đạp một cước, hỏi một câu.
Nhậm Thanh Vân bị đánh đau đớn, nhưng không chịu nhận cái oan ức này:
- Không phải ta!
- Còn dám mạnh miệng?
Lại một cước đạp tới:
- Nhìn ngươi chống chế bao lâu!
- Ta oan uổng, ta... ta nguyện ý lên công đường thẩm vấn!
- Công đường?
Đại hán kia cười nói:
- Tại Đông Hoang đại đô, ngươi chỉ là một tán tu, biết nha môn mở ở đâu sao?
- Mẹ nó, còn dám tranh luận cùng lão tử, xem ra không đánh cho ngươi tàn phế, ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng!
Đại hán kia nói xong, dưới chân tăng lực, trực tiếp đạp vào lung Nhậm Thanh Vân.
Nhậm Thanh Vân bị đạp vài lần, cũng may không trúng chỗ hiểm. Thấy một cước trí mạng này của đại hán đạp tới, cũng không biết khí lực từ đâu tới, phi người về phía trước, bỏ chạy ra ngoài. Mấy cái lên xuống, đã vọt tới đường cái.
- Ha ha, tiểu tử này lại dám chạy?
Đại hán kia giống như thợ săn muốn đùa con mồi, thấy Nhậm Thanh Vân giãy dụa, ngược lại càng thêm kích thích, tùy ý cười lớn:
- Các ngươi, đuổi theo cho ta. Ta rất muốn nhìn, xem tiểu tử này có ba đầu sáu tay hay không, mà dám động vào Phong Vân đạo trường chúng ta?
Nhậm Thanh Vân một đường chạy như điên, nội tâm của hắn chỉ có một ý niệm trong đầu:
- Ta bị oan. Cho dù bẩm báo tới nha môn, ta cũng phải lấy lại trong sạch.
Cho tới giờ khắc này, Nhậm Thanh Vân vẫn cảm thấy mình bị oan uổng. Lại không ngờ rằng, đối phương là cố ý lừa bịp tống tiền hắn.
Đông Hoang đại đô, là Vương thành thị, nhân khẩu đã đến tình trạng khoa trương. Đông Hoang đại đô phân tám cửa.
Mỗi một cửa đều thiết lập phủ nha. Phong Vân đạo trường ở Bắc môn, thuộc về chưởng quản của phủ nha Bắc môn. Mà trên bát đại phủ nha, thì thống nhất do Thành chủ đại đô quản lý.
Nhậm Thanh Vân một đường chạy như điên, một hơi vọt tới trước cửa nha môn, vung đại chuỳ, đánh trống kêu oan.
Trong nội tâm oan khuất vô cùng. Đang yên đang lành lại bị người vu oan, cơn tức này, đổi là ai cũng nuốt không trôi.
Thùng! Thùng! Thùng!...
Hai tay Nhậm Thanh Vân điên cuồng vung mạnh, đem trống đánh không ngừng.
Vệ sĩ ở trước cửa nha môn quát:
- Người đến từ phương nào, vì sao đánh trống?
Nhậm Thanh Vân kêu lên:
- Tiểu nhân Nhậm Thanh Vân, đến từ Địa Chu phân đà. Có oan khuất khiếu nại.
- Địa Chu phân đà?
Hai vệ sĩ nhìn nhau, nhàn nhạt hỏi:
- Có oan khuất gì? Nói nghe một chút.
- Tiểu nhân ở Phong Vân đạo trường thuê linh trận tu luyện, mỗi ngày trả linh thạch, chưa bao giờ thiếu nợ. Hôm nay luyện công hoàn tất, có người vu hãm tiểu nhân hủy linh trận của bọn họ, không hỏi trắng đen, lại đánh tiểu nhân một trận.
Nhậm Thanh Vân ủy khuất nói.
- Phong Vân đạo trường?
Hai vệ sĩ kia liếc nhau một cái, nhưng trong lòng thì cười lạnh, có chút đồng tình nhìn Nhậm Thanh Vân.
Một người trong đó nói:
- Đã hủy linh trận của bọn họ, theo giá bồi thường là xong. Tội gì phải tranh chấp?
- Cái kia không phải ta phá hủy!
Nhậm Thanh Vân tức giận cực kỳ, tiếp tục gõ trống:
- Ta muốn vào phủ nha, tìm Phủ Chủ đại nhân giải oan!
Vệ sĩ bên trái cười lạnh:
- Ngươi cho rằng ai cũng có thể gặp Phủ Chủ đại nhân sao?
Trong nội tâm vệ sĩ kia cười lạnh:
- Ngươi là một người không biết trời cao đất rộng, trường chủ của Phong Vân đạo trường, là em vợ của Phủ Chủ đại nhân, ngươi đến đây kêu oan, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Trên đời này, có tỷ phu nào bỏ qua em vợ, hướng về ngoại nhân chứ? Huống chi ngoại nhân này là một tán tu không có chỗ nương.
Vệ sĩ bên phải thật tình khuyên nhủ:
- Người trẻ tuổi, theo ta thấy, ngươi nên theo giá bồi thường đi. Việc này nếu động tĩnh quá lớn, ngươi sẽ khó bảo toàn.
Nhậm Thanh Vân trong lòng trầm xuống, sao vệ sĩ của phủ nha cũng không phân biệt trắng đen như thế? Biết hắn bị oan, lại khuyên hắn bồi thường?
Chẳng lẽ nói, phủ nha cũng là nơi không phân biệt thị phi?
- Hắc hắc tiểu tử, ta xem ngươi trốn nơi nào!
Ngay lúc Nhậm Thanh Vân đang suy nghĩ, đại hán kia đã đuổi đến.
Vẻ mặt Nhậm Thanh Vân tức giận, không nói tiếng nào rút kiếm ra:
- Các hạ, ngươi không nên khinh người quá đáng. Ngươi biết rõ linh trận kia không phải ta hủy hoại, lại muốn vu hãm ta, đến cùng là có dụng ý gì?
Đại hán kia khoan thai đi tới, hướng hai gã vệ sĩ kia lên tiếng chào:
- Hai vị, hôm nay là các ngươi trực à? Vừa vặn, tiểu tử này hủy linh trận của Phong Vân đạo trường ta, lại chạy trốn. Hai vị giúp ta bắt hắn, trị tội hắn một chút.
- Ha ha, cái này dễ thôi.
Vệ sĩ bên trái vừa cười vừa nói.
Trong lòng Nhậm Thanh Vân cảm thấy lạnh lẽo, hắn có một cảm giác như rơi vào hang hổ. Thì ra, người của Phong Vân đạo trường, cùng Bắc môn nha phủ là cá mè một lứa?
Hai gã vệ sĩ kia một trái một phải, đem Nhậm Thanh Vân vây quanh. Vệ sĩ bên trái thanh âm lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói, ở trước phủ nha ngoan cố chống lại, giết không luận tội!
Nhậm Thanh Vân sắc mặt đại biến, lại nhìn đại hán kia vẻ mặt đắc ý, hắn đã hiểu được tất cả.