Chương : 246
Hiện trường ngoại trừ Nhậm Thương Khung cùng Chu Vân ra, tất cả mọi người đều biến sắc, biểu lộ trở nên cung kính. Ở trước mặt kẻ thống trị chí cao của Bắc môn, cho dù Trương Phong là em vợ, cũng không dám khoe mã, cung kính hành lễ.
Nhậm Thanh Vân ở vùng Bắc môn này lăn lộn một năm, tự nhiên biết rõ quyền thế của Phủ Chủ, biết Phủ Chủ đại nhân này ý vị như thế nào.
Theo bản năng, muốn xoay người hành lễ.
Ngay vào lúc này, Nhậm Thanh Vân cảm giác bả vai có một cổ tay vịn lại, không cho hắn hành lễ.
Nhậm Thanh Vân đang cảm thấy nghi hoặc, thanh âm Nhậm Thương Khung đã nhàn nhạt truyền tới:
- Thanh Vân đường ca, ngươi không dưới Phủ Chủ này, hắn không chịu nổi đại lễ của ngươi.
Nhậm Thanh Vân ngạc nhiên, nghĩ thầm tính tình đường đệ vẫn bướng bỉnh như trước, thà gãy chứ không chịu cong. Hắn rất hiểu uy thế của Phủ Chủ đại nhân này. Nếu lễ nghĩa không chu toàn, rất có thể sẽ gặp đại họa! Người nào không biết, Bắc môn Phủ Chủ Tạ Thông, là người chú ý phô trương nhất hay sao?
- Thương Khung đường đệ, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. Trước tiên phải có lễ nghĩa cái đã.
Thanh âm Nhậm Thanh Vân rất thấp, cũng rất gấp, hôm nay hắn cùng Nhậm Thương Khung trên một thuyền, cũng không muốn Nhậm Thương Khung gặp chuyện không may.
Chu Vân cười ha hả nói:
- Yên tâm đi, Phủ Chủ đại nhân này chưa có tư cách để chúng ta hành lễ. Hắn nếu nhận, chỉ sợ nửa đời sau sẽ thấp thỏm lo âu.
Khẩu khí của Chu Vân đỉnh đạc, thanh âm cũng không áp chế.
Biên độ của thanh âm này, đủ để cho toàn trường nghe được. Ngay cả Mông đội trưởng cũng giật mình, nghĩ thầm hai người này hẳn là có địa vị lớn, thấy Phủ Chủ đại nhân, khẩu khí cũng không mấy để ý?
Mông đội trưởng giờ phút này, lại hi vọng phán đoán của hắn là đúng. Bằng không mà nói, đắc tội Trương Phong, ở trước mặt Phủ Chủ đại nhân khẩu xuất ngông cuồng, hắn khẳng định bàn giao không được.
Lời này vừa ra, tất cả vệ sĩ sau lưng Tạ Thông đều rút kiếm, trợn mắt trừng trừng! Hiển nhiên chỉ chờ Tạ Thông ra lệnh một tiếng, nhất định sẽ xông lên, đem ba người này băm thành thịt nhão!
Tạ Thông khoát tay chặn lại, bảo thủ hạ thu vũ khí. Ánh mắt dò xét Nhậm Thương Khung, nhìn tới nhìn lui, hắn cũng nhìn không ra, người trẻ tuổi kia có chỗ đặc thù gì.
Muốn nói mấy người này, là đệ tử dòng chính của Thiên Các. Thế nhưng mà những người này, hắn chưa thấy qua, cũng nghe người ta nói qua, ít nhất cũng được người ta kể lại, biết đối phương hình dạng như thế nào.
Thế nhưng mà ba người này? Tạ Thông rất lạ mắt. Hắn dám khẳng định, đây tuyệt đối không phải đệ tử dòng chính của Thiên Các.
Chỉ cần không phải đệ tử dòng chính, coi như là đệ tử thiên tài của phân đà mạnh nhất, muốn ở Bắc môn phủ giương oai, vậy cũng không được!
Tạ Thông rất bao che khuyết điểm, nhất là bao che cậu em vợ này. Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì Tạ Thông hắn rất sợ vợ, là người nổi danh sợ vợ nhất trong Đông Hoang Bát phủ.
- Người trẻ tuổi, lão phu rất hiếu kỳ, các ngươi đến cùng có lai lịch gì? Bắc môn phủ ta nói lớn không lớn, nhưng cũng không phải là địa phương mà ai cũng có thể đến giương oai.
Khẩu khí của Tạ Thông nhàn nhạt, cũng không áp chế uy áp của mình.
Nhậm Thương Khung cười nhạt nói:
- Phủ Chủ đại nhân, ta không thích nói nhảm. Thủ hạ của ngươi cấu kết với Phong Vân đạo trường, vu hãm huynh đệ ta, ẩu đả hắn không tính, còn đem hắn nhốt vào đại lao. Chuyện này, ngươi định xử lý như thế nào?
Tạ Thông cũng không nghĩ tới, người trẻ tuổi kia cũng không đi ra. Không lôi kéo tình cảm, không nói sáo rỗng, trực tiếp hưng sư vấn tội.
- Bắc môn Phủ Chủ ta ở vùng Bắc môn này, cũng coi như nói một không hai. Sự tình bên này, đều có người của ta làm chủ. Các hạ tựa hồ hơi dài tay rồi?
Khẩu khí Tạ Thông bất thiện.
- Nói như vậy, ý định của ngươi là không muốn ta xen vào chuyện này?
Nhậm Thương Khung gật gật đầu, bất động thanh sắc như trước.
- Muốn xen vào chuyện này sao? Ngươi trước nói cho ta biết!
Khẩu khí Tạ Thông bỗng nhiên chói tai:
- Ngươi đại náo trước nha phủ của ta, còn ra thể thống gì? Ngươi thấy Phủ Chủ đại nhân, nửa điểm lễ nghĩa cũng không có, như thế là sao?
- Ngươi muốn thuyết pháp?
Nhậm Thương Khung cười nhạt nói:
- Vậy thì ta nói cho ngươi. Đại náo, là bởi vì Bắc môn phủ ngươi chướng khí mù mịt, vu hãm huynh đệ của ta; về phần cấp bậc lễ nghĩa, thủ hạ của ta đã nói rất rõ, ngươi không có tư cách!
- Cái gì?
Tạ Thông triệt để nổi giận, khẩu khí thật ngông cuồng! Ở Bắc môn phủ này, còn có người dám dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn?
- Không có gì, ngươi không động thủ. Ta tự mình tới.
Lời còn chưa dứt, đã như tia chớp, thân ảnh như gió, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt tên vệ sĩ kia.
Một chưởng đánh ra, tên vệ sĩ kia căn bản phản ứng không kịp, đã bị Nhậm Thương Khung đánh trúng. Thân thể hắn lập tức bay thẳng đến trước mặt Tạ Thông.
Thân thể tên kia đập mạnh xuống đất, đan điền bị chấn nát hoàn toàn!
Phanh!
Lập tức một mảnh huyết nhục mơ hồ, chỉ có thở ra, không có hít vào.
- Loại chó dữ không phân biệt trắng đen này, cũng muốn đại biểu phủ nha? Loại chó lạm dụng chức quyền này, có thể hiểu công lý sao?
Nhậm Thương Khung phủi tay:
- Ngươi đã không động thủ, ta giúp ngươi thanh lý môn hộ. Loại người này, dưới tay nhất định có vô số oan hồn. Ta giết hắn, coi như là thay trời hành đạo.
Tạ Thông trợn mắt há hốc mồm. Hắn gặp nhiều người điên cuồng, lại chưa thấy ai điên cuồng như vậy. Đang ở trước mặt hắn, lại dám ra tay giết thủ hạ của hắn!
Nhìn đống huyết nhục mơ hồ chưa, làm cho những võ giả giết người đã quen này, cũng nghẹn họng nhìn trân trối. Đây là lần đầu tiên, có người dám ở trước mặt Phủ Chủ, hung hăng càn quấy như thế!
Phản, thật là phản rồi!
Tạ Thông phẫn nộ quát:
- Tiểu tử, hôm nay không cần biết ngươi có địa vị gì, bản phủ cũng không để yên cho ngươi! Người đâu, bắt lại cho ta!
Chu Vân hét lớn:
- Tạ Thông, gan chó của ngươi không nhỏ. Dám vô lễ với đại nhân nhà ta?
Nhậm Thanh Vân cũng choáng váng. Hắn biết tính tình Nhậm Thương Khung không tốt, lại không nghĩ nóng nảy đến mức này. Một lời không hợp liền giết người.
Bất quá, hắn hả giận. Tên vệ sĩ kia cùng Trương Kim Cương cấu kết, vũ nhục hắn, Nhậm Thanh Vân sớm đã hận thấu xương!
Thấy hắn bị Nhậm Thương Khung đánh chết, nhiệt huyết toàn thân sôi trào.
Tạ Thông giận không kiềm được, quát:
- Bắt, bắt hết cho ta!
- Chậm đã!
Thời điểm đang hết sức căng thẳng, bên ngoài truyền tới một tiếng quát dồn dập. Một trung niên mặc áo bào xanh, vẻ mặt lo lắng bay nhanh đến.
Tạ Thông vừa thấy người này, vẻ mặt giận dữ lập tức biến thành vẻ mặt khách khí cùng nịnh nọt:
- Hàn tiên sinh, Hàn tiên sinh đến rồi! Thất lễ, thất lễ!
Trung niên áo bào xanh kia bước nhanh tới, mặt lạnh quát:
- Tạ phủ chủ, ngươi làm cái gì đây?
Trung niên áo bào xanh này, hiển nhiên chính là khách quý mà Tạ Thông muốn mời. Lúc này không mời mà tới, hơn nữa là sớm đến, vẻ mặt lo lắng, điều này làm cho Tạ Thông có chút lo lắng. Hàn tiên sinh này, là khách quý mà hắn mời tới, còn có chuyện trọng yếu muốn nhờ.
Mắt thấy người này đến vội vàng, sắc mặt không tốt, Tạ Thông cảm thấy lo lắng vô cùng, cười làm lành nói:
- Hàn tiên sinh, có chút chuyện ngoài ý muốn, có mấy con ruồi bay loạn, khiến Hàn tiên sinh chê cười. Mời vào trong, mời vào trong.
Tạ Thông một bên hướng Hàn tiên sinh chịu tội, một bên nháy mắt cho thủ hạ. Ý bảo không từ thủ đoạn gì, đem ba người trẻ tuổi kia kéo đi nơi khác, để tránh quấy rầy khách quý.
Hàn tiên sinh lại không nhìn Tạ Thông ân cần, vẻ mặt khiêm cung, hướng Nhậm Thương Khung đi tới, cơ hồ là chạy chậm.
Hàn tiên sinh cúi đầu, chắp tay thi lễ, miệng hỏi thăm:
- Xin hỏi, vị đại nhân này có phải là Nhậm tiền bối hay không?
Hàn tiên sinh vừa nói như vậy, Tạ Thông nhất thời ngẩn ra.
Sự tình phát sinh quá nhanh, Tạ Thông vẫn chưa phản ứng kịp.
Vốn là ba người trẻ tuổi kia đại náo trước của phủ nha. Sau đó cùng Tạ Thông hắn phát sinh xung đột. Ngay sau đó là Hàn tiên sinh đến sớm, không ngờ Hàn tiên sinh này lại hướng người trẻ tuổi kia cúi chào!
Biến cố này, giống như là đầu sóng, một lớp đón lấy một lớp, không ngừng áp tới, làm cho thế cục rắc rối vô cùng. Biến hóa liên tiếp, làm cho thần kinh của bọn hắn chịu không nổi, nhất thời không biết xử lý ra sao!
- Ngươi là ai?
Nhậm Thương Khung nhận ra quần áo và trang sức của Hàn tiên sinh này, là của tinh anh đệ tử Bách Thảo Đường. Đệ tử Bách Thảo Đường thống nhất mặc quần áo và trang sức màu xanh, nhưng tinh anh đệ tử, thì trước ngực có thêu ba đóa linh thảo.
Hàn tiên sinh ân cần nói:
- Vãn bối tên Hàn Lực, Gia sư Minh Hoa Đà, là tri kỷ chi giao của Nhậm tiền bối.
Những từ tri kỷ chi giao này, Hàn Lực vốn không cần phải nói. Nhưng hắn là người tinh tế, biết Nhậm Thương Khung cùng Tạ Thông Phủ Chủ có xích mích. Nghĩ thầm Tạ Thông này không có mắt, ngay cả Cung phụng Bách Thảo Đường cũng dám đắc tội? Bởi vậy mới nói như thế, là muốn đề tĩnh Tạ Thông một chút.
Quả nhiên, Tạ Thông nghe xong lời này, sắc mặt đại biến! Tri kỷ chi giao của Minh Hoa Đà? Tạ Thông thiếu chút nữa ngất xỉu.
Minh Hoa Đà là người nào? Trưởng lão Bách Thảo Đường! Là tồn tại gần với Lão Tổ nhất. Ở Thiên Các Thập điện, chính là đại nhân vật.
Tạ Thông hắn muốn nịnh bợ, cũng không thấy cửa!
Những thứ không nói khác, chỉ là một truyền nhân của Minh Hoa Đà, Tạ Thông hắn muốn nịnh bợ cũng hao tốn nhiều như vậy. Đừng nói là bản thân Minh Hoa Đà!
Mà người trẻ tuổi trước mắt kia, thoạt nhìn chỉ có mười mấy tuổi, lại là tri kỷ chi giao của Minh Hoa Đà? Cái gì là tri kỷ chi giao? Cái kia chính là ngang hàng luận giao, có thể nói là cùng đẳng cấp!
Đầu óc Tạ Thông thoáng cái trống rỗng, hắn ý thức được, mình đã gây đại họa. Mới vừa rồi còn cùng người ta nhe răng trợn mắt? Còn muốn đối phương hành lễ với hắn? Còn muốn không để yên cho đối phương? Còn sai thủ hạ bắt người ta!
Dù Tạ Thông là Cửu Chuyển Kim Đan cường giả, ở thời khắc này, toàn thân cũng đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được rùng mình một cái. Hắn biết rõ, nếu đối phương muốn trút giận, diệt cả nhà hắn là chuyện rất dễ dàng, cho dù là Thành Chủ của Đông Hoang đại đô, cũng cứu hắn không được!
Nhậm Thanh Vân ở vùng Bắc môn này lăn lộn một năm, tự nhiên biết rõ quyền thế của Phủ Chủ, biết Phủ Chủ đại nhân này ý vị như thế nào.
Theo bản năng, muốn xoay người hành lễ.
Ngay vào lúc này, Nhậm Thanh Vân cảm giác bả vai có một cổ tay vịn lại, không cho hắn hành lễ.
Nhậm Thanh Vân đang cảm thấy nghi hoặc, thanh âm Nhậm Thương Khung đã nhàn nhạt truyền tới:
- Thanh Vân đường ca, ngươi không dưới Phủ Chủ này, hắn không chịu nổi đại lễ của ngươi.
Nhậm Thanh Vân ngạc nhiên, nghĩ thầm tính tình đường đệ vẫn bướng bỉnh như trước, thà gãy chứ không chịu cong. Hắn rất hiểu uy thế của Phủ Chủ đại nhân này. Nếu lễ nghĩa không chu toàn, rất có thể sẽ gặp đại họa! Người nào không biết, Bắc môn Phủ Chủ Tạ Thông, là người chú ý phô trương nhất hay sao?
- Thương Khung đường đệ, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. Trước tiên phải có lễ nghĩa cái đã.
Thanh âm Nhậm Thanh Vân rất thấp, cũng rất gấp, hôm nay hắn cùng Nhậm Thương Khung trên một thuyền, cũng không muốn Nhậm Thương Khung gặp chuyện không may.
Chu Vân cười ha hả nói:
- Yên tâm đi, Phủ Chủ đại nhân này chưa có tư cách để chúng ta hành lễ. Hắn nếu nhận, chỉ sợ nửa đời sau sẽ thấp thỏm lo âu.
Khẩu khí của Chu Vân đỉnh đạc, thanh âm cũng không áp chế.
Biên độ của thanh âm này, đủ để cho toàn trường nghe được. Ngay cả Mông đội trưởng cũng giật mình, nghĩ thầm hai người này hẳn là có địa vị lớn, thấy Phủ Chủ đại nhân, khẩu khí cũng không mấy để ý?
Mông đội trưởng giờ phút này, lại hi vọng phán đoán của hắn là đúng. Bằng không mà nói, đắc tội Trương Phong, ở trước mặt Phủ Chủ đại nhân khẩu xuất ngông cuồng, hắn khẳng định bàn giao không được.
Lời này vừa ra, tất cả vệ sĩ sau lưng Tạ Thông đều rút kiếm, trợn mắt trừng trừng! Hiển nhiên chỉ chờ Tạ Thông ra lệnh một tiếng, nhất định sẽ xông lên, đem ba người này băm thành thịt nhão!
Tạ Thông khoát tay chặn lại, bảo thủ hạ thu vũ khí. Ánh mắt dò xét Nhậm Thương Khung, nhìn tới nhìn lui, hắn cũng nhìn không ra, người trẻ tuổi kia có chỗ đặc thù gì.
Muốn nói mấy người này, là đệ tử dòng chính của Thiên Các. Thế nhưng mà những người này, hắn chưa thấy qua, cũng nghe người ta nói qua, ít nhất cũng được người ta kể lại, biết đối phương hình dạng như thế nào.
Thế nhưng mà ba người này? Tạ Thông rất lạ mắt. Hắn dám khẳng định, đây tuyệt đối không phải đệ tử dòng chính của Thiên Các.
Chỉ cần không phải đệ tử dòng chính, coi như là đệ tử thiên tài của phân đà mạnh nhất, muốn ở Bắc môn phủ giương oai, vậy cũng không được!
Tạ Thông rất bao che khuyết điểm, nhất là bao che cậu em vợ này. Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì Tạ Thông hắn rất sợ vợ, là người nổi danh sợ vợ nhất trong Đông Hoang Bát phủ.
- Người trẻ tuổi, lão phu rất hiếu kỳ, các ngươi đến cùng có lai lịch gì? Bắc môn phủ ta nói lớn không lớn, nhưng cũng không phải là địa phương mà ai cũng có thể đến giương oai.
Khẩu khí của Tạ Thông nhàn nhạt, cũng không áp chế uy áp của mình.
Nhậm Thương Khung cười nhạt nói:
- Phủ Chủ đại nhân, ta không thích nói nhảm. Thủ hạ của ngươi cấu kết với Phong Vân đạo trường, vu hãm huynh đệ ta, ẩu đả hắn không tính, còn đem hắn nhốt vào đại lao. Chuyện này, ngươi định xử lý như thế nào?
Tạ Thông cũng không nghĩ tới, người trẻ tuổi kia cũng không đi ra. Không lôi kéo tình cảm, không nói sáo rỗng, trực tiếp hưng sư vấn tội.
- Bắc môn Phủ Chủ ta ở vùng Bắc môn này, cũng coi như nói một không hai. Sự tình bên này, đều có người của ta làm chủ. Các hạ tựa hồ hơi dài tay rồi?
Khẩu khí Tạ Thông bất thiện.
- Nói như vậy, ý định của ngươi là không muốn ta xen vào chuyện này?
Nhậm Thương Khung gật gật đầu, bất động thanh sắc như trước.
- Muốn xen vào chuyện này sao? Ngươi trước nói cho ta biết!
Khẩu khí Tạ Thông bỗng nhiên chói tai:
- Ngươi đại náo trước nha phủ của ta, còn ra thể thống gì? Ngươi thấy Phủ Chủ đại nhân, nửa điểm lễ nghĩa cũng không có, như thế là sao?
- Ngươi muốn thuyết pháp?
Nhậm Thương Khung cười nhạt nói:
- Vậy thì ta nói cho ngươi. Đại náo, là bởi vì Bắc môn phủ ngươi chướng khí mù mịt, vu hãm huynh đệ của ta; về phần cấp bậc lễ nghĩa, thủ hạ của ta đã nói rất rõ, ngươi không có tư cách!
- Cái gì?
Tạ Thông triệt để nổi giận, khẩu khí thật ngông cuồng! Ở Bắc môn phủ này, còn có người dám dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn?
- Không có gì, ngươi không động thủ. Ta tự mình tới.
Lời còn chưa dứt, đã như tia chớp, thân ảnh như gió, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt tên vệ sĩ kia.
Một chưởng đánh ra, tên vệ sĩ kia căn bản phản ứng không kịp, đã bị Nhậm Thương Khung đánh trúng. Thân thể hắn lập tức bay thẳng đến trước mặt Tạ Thông.
Thân thể tên kia đập mạnh xuống đất, đan điền bị chấn nát hoàn toàn!
Phanh!
Lập tức một mảnh huyết nhục mơ hồ, chỉ có thở ra, không có hít vào.
- Loại chó dữ không phân biệt trắng đen này, cũng muốn đại biểu phủ nha? Loại chó lạm dụng chức quyền này, có thể hiểu công lý sao?
Nhậm Thương Khung phủi tay:
- Ngươi đã không động thủ, ta giúp ngươi thanh lý môn hộ. Loại người này, dưới tay nhất định có vô số oan hồn. Ta giết hắn, coi như là thay trời hành đạo.
Tạ Thông trợn mắt há hốc mồm. Hắn gặp nhiều người điên cuồng, lại chưa thấy ai điên cuồng như vậy. Đang ở trước mặt hắn, lại dám ra tay giết thủ hạ của hắn!
Nhìn đống huyết nhục mơ hồ chưa, làm cho những võ giả giết người đã quen này, cũng nghẹn họng nhìn trân trối. Đây là lần đầu tiên, có người dám ở trước mặt Phủ Chủ, hung hăng càn quấy như thế!
Phản, thật là phản rồi!
Tạ Thông phẫn nộ quát:
- Tiểu tử, hôm nay không cần biết ngươi có địa vị gì, bản phủ cũng không để yên cho ngươi! Người đâu, bắt lại cho ta!
Chu Vân hét lớn:
- Tạ Thông, gan chó của ngươi không nhỏ. Dám vô lễ với đại nhân nhà ta?
Nhậm Thanh Vân cũng choáng váng. Hắn biết tính tình Nhậm Thương Khung không tốt, lại không nghĩ nóng nảy đến mức này. Một lời không hợp liền giết người.
Bất quá, hắn hả giận. Tên vệ sĩ kia cùng Trương Kim Cương cấu kết, vũ nhục hắn, Nhậm Thanh Vân sớm đã hận thấu xương!
Thấy hắn bị Nhậm Thương Khung đánh chết, nhiệt huyết toàn thân sôi trào.
Tạ Thông giận không kiềm được, quát:
- Bắt, bắt hết cho ta!
- Chậm đã!
Thời điểm đang hết sức căng thẳng, bên ngoài truyền tới một tiếng quát dồn dập. Một trung niên mặc áo bào xanh, vẻ mặt lo lắng bay nhanh đến.
Tạ Thông vừa thấy người này, vẻ mặt giận dữ lập tức biến thành vẻ mặt khách khí cùng nịnh nọt:
- Hàn tiên sinh, Hàn tiên sinh đến rồi! Thất lễ, thất lễ!
Trung niên áo bào xanh kia bước nhanh tới, mặt lạnh quát:
- Tạ phủ chủ, ngươi làm cái gì đây?
Trung niên áo bào xanh này, hiển nhiên chính là khách quý mà Tạ Thông muốn mời. Lúc này không mời mà tới, hơn nữa là sớm đến, vẻ mặt lo lắng, điều này làm cho Tạ Thông có chút lo lắng. Hàn tiên sinh này, là khách quý mà hắn mời tới, còn có chuyện trọng yếu muốn nhờ.
Mắt thấy người này đến vội vàng, sắc mặt không tốt, Tạ Thông cảm thấy lo lắng vô cùng, cười làm lành nói:
- Hàn tiên sinh, có chút chuyện ngoài ý muốn, có mấy con ruồi bay loạn, khiến Hàn tiên sinh chê cười. Mời vào trong, mời vào trong.
Tạ Thông một bên hướng Hàn tiên sinh chịu tội, một bên nháy mắt cho thủ hạ. Ý bảo không từ thủ đoạn gì, đem ba người trẻ tuổi kia kéo đi nơi khác, để tránh quấy rầy khách quý.
Hàn tiên sinh lại không nhìn Tạ Thông ân cần, vẻ mặt khiêm cung, hướng Nhậm Thương Khung đi tới, cơ hồ là chạy chậm.
Hàn tiên sinh cúi đầu, chắp tay thi lễ, miệng hỏi thăm:
- Xin hỏi, vị đại nhân này có phải là Nhậm tiền bối hay không?
Hàn tiên sinh vừa nói như vậy, Tạ Thông nhất thời ngẩn ra.
Sự tình phát sinh quá nhanh, Tạ Thông vẫn chưa phản ứng kịp.
Vốn là ba người trẻ tuổi kia đại náo trước của phủ nha. Sau đó cùng Tạ Thông hắn phát sinh xung đột. Ngay sau đó là Hàn tiên sinh đến sớm, không ngờ Hàn tiên sinh này lại hướng người trẻ tuổi kia cúi chào!
Biến cố này, giống như là đầu sóng, một lớp đón lấy một lớp, không ngừng áp tới, làm cho thế cục rắc rối vô cùng. Biến hóa liên tiếp, làm cho thần kinh của bọn hắn chịu không nổi, nhất thời không biết xử lý ra sao!
- Ngươi là ai?
Nhậm Thương Khung nhận ra quần áo và trang sức của Hàn tiên sinh này, là của tinh anh đệ tử Bách Thảo Đường. Đệ tử Bách Thảo Đường thống nhất mặc quần áo và trang sức màu xanh, nhưng tinh anh đệ tử, thì trước ngực có thêu ba đóa linh thảo.
Hàn tiên sinh ân cần nói:
- Vãn bối tên Hàn Lực, Gia sư Minh Hoa Đà, là tri kỷ chi giao của Nhậm tiền bối.
Những từ tri kỷ chi giao này, Hàn Lực vốn không cần phải nói. Nhưng hắn là người tinh tế, biết Nhậm Thương Khung cùng Tạ Thông Phủ Chủ có xích mích. Nghĩ thầm Tạ Thông này không có mắt, ngay cả Cung phụng Bách Thảo Đường cũng dám đắc tội? Bởi vậy mới nói như thế, là muốn đề tĩnh Tạ Thông một chút.
Quả nhiên, Tạ Thông nghe xong lời này, sắc mặt đại biến! Tri kỷ chi giao của Minh Hoa Đà? Tạ Thông thiếu chút nữa ngất xỉu.
Minh Hoa Đà là người nào? Trưởng lão Bách Thảo Đường! Là tồn tại gần với Lão Tổ nhất. Ở Thiên Các Thập điện, chính là đại nhân vật.
Tạ Thông hắn muốn nịnh bợ, cũng không thấy cửa!
Những thứ không nói khác, chỉ là một truyền nhân của Minh Hoa Đà, Tạ Thông hắn muốn nịnh bợ cũng hao tốn nhiều như vậy. Đừng nói là bản thân Minh Hoa Đà!
Mà người trẻ tuổi trước mắt kia, thoạt nhìn chỉ có mười mấy tuổi, lại là tri kỷ chi giao của Minh Hoa Đà? Cái gì là tri kỷ chi giao? Cái kia chính là ngang hàng luận giao, có thể nói là cùng đẳng cấp!
Đầu óc Tạ Thông thoáng cái trống rỗng, hắn ý thức được, mình đã gây đại họa. Mới vừa rồi còn cùng người ta nhe răng trợn mắt? Còn muốn đối phương hành lễ với hắn? Còn muốn không để yên cho đối phương? Còn sai thủ hạ bắt người ta!
Dù Tạ Thông là Cửu Chuyển Kim Đan cường giả, ở thời khắc này, toàn thân cũng đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được rùng mình một cái. Hắn biết rõ, nếu đối phương muốn trút giận, diệt cả nhà hắn là chuyện rất dễ dàng, cho dù là Thành Chủ của Đông Hoang đại đô, cũng cứu hắn không được!