Chương : 271
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất vẫn Minh Hoa Đà, tổng cộng được mười hai vạn điểm cống hiến!
Số điểm này, nếu là bình thường, mười năm chỉ sợ cũng không đủ.
Bất quá, Minh Hoa Đà cùng Nhậm Thương Khung chia đều, còn lại cũng đến sáu vạn điểm cống hiến.
Nhưng thật ra lợi nhất là Nhậm Thương Khung, vừa mới thăng Cung phụng, lại có đại tiện nghi, có thể được sáu vạn điểm cống hiến!
Phải biết rằng, cấp bậc Cung phụng nếu cần tích lũy sáu vạn điểm cống hiến, cho dù là năm mươi năm, cũng chưa chắc có thể tích lũy đủ. Dù sao, điểm cống hiến này, không tiến tức lui.
Nếu như không hoàn thành công việc được giao, nhất định sẽ bị khấu trừ điểm cống hiến.
Bởi vậy, ở Bách Thảo Đường, Cung phụng muốn tấn thăng Trưởng lão, chỉ cần mười vạn điểm. Mà Nhậm Thương Khung lập tức thu được sáu vạn, có thể nói là chiếm đại tiện nghi.
Những Cung phụng khác không khỏi có chút ghen tị. Bọn hắn đều cảm thấy, Nhậm Thương Khung có được sáu vạn điểm, là Minh Hoa Đà cố ý chiếu cố hắn, đem hắn nâng đỡ. Hoàn toàn là Nhậm Thương Khung nhờ phúc của Minh Hoa Đà.
Mặc dù bọn hắn cũng biết, Nhậm Thương Khung có thể lập tức làm đến Cung phụng, khẳng định có hậu thuẫn, cùng biểu hiện của hắn ở Đại Vương Ốc Sơn có liên quan.
Nhưng mà, nói Nhậm Thương Khung chỉ mới mười bảy tuổi, có thể có cống hiến nghịch thiên gì, mọi người vẫn là không tin.
Dù sao, Đan sư đại hội không có khả năng làm giả. Thanh niên mười mấy tuổi đầu, cường hãn đến đâu, yêu nghiệt đến đâu, cũng không thể so sánh với những Đan sư già dặn kinh nghiệm.
Mặc dù Minh Hoa Đà nói có một nửa công lao của Nhậm Thương Khung, nhưng đại bộ phận người vẫn nhận định, đây là cử động mua chuộc lòng người của Minh Hoa Đà, để cho Nhậm Thương Khung đối với hắn khăng khăng một mực.
Nhưng mà, chỉ sợ ai cũng không thể tưởng được, sự thật hoàn toàn tương phản, là Minh Hoa Đà nhờ phúc của Nhậm Thương Khung! Khăng khăng một mực không phải là Nhậm Thương Khung, mà là Minh Hoa Đà!
Ngụy Phong cùng Sở Vân lão tổ, đối với Minh Hoa Đà cũng hiểu không nhiều lắm, bởi vậy cũng cảm thấy đây là Minh Hoa Đà dìu dắt Nhậm Thương Khung, dùng thủ đoạn mua chuộc lòng người.
Nhưng Tần Xuyên lão tổ thì khác, hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng. Tính toán nếu có cơ hội, sẽ tìm Minh Hoa Đà nói chuyện.
Tam đại Lão Tổ cao hứng có thừa, nên khó tránh khỏi ủng hộ sĩ khí một chút.
- Chư vị, Đan sư đại hội lần này, Bách Thảo Đường chúng ta vinh quang vô hạn. Hi vọng lấy khởi điểm lần này, tiếp tục đi lên, Đan sư đại hội này, sẽ thành sân khấu cho Thiên Các chúng ta biểu diễn. Đan sư đại hội tiếp theo, hi vọng mọi người càng thêm hăng hái, sáng tạo ra thành tích mới!
Sau một phen cổ vũ, mấy Trưởng lão không tham gia trong tâm cũng có chút hối hận. Sớm biết Minh Hoa Đà cường hãn như vậy, khi ấy liền đi theo tham gia, như vậy không công lại được bốn vạn điểm, chuyện thật tốt a.
Bốn vạn điểm cống hiến, bọn hắn phải vất vả nhiều năm mới có được.
Mà những Cung phụng khác, trừ hâm mộ, ghen ghét ra, cũng chỉ có thể đứng một bên mà nhìn. Đan sư đại hội là sân khấu để Trưởng lão cấp luận bàn, Cung phụng có thể làm trợ thủ, đó đã là vinh hạnh.
Sau khi khen ngợi kết thúc, Nhậm Thương Khung là vui vẻ nhất, vì hắn được sáu vạn điểm cống hiến ngon lành.
Còn cách nhìn của những Cung phụng khác, hắn không thèm để ý chút nào.
Sau khi trở lại Linh Nhãn phong, đã là ba tháng sau. Chu Vân vừa mới từ Thiên Xảo phân đà trở về, thấy Nhậm Thương Khung, cười nói:
- Lão Đại, ta đã nghe nói, quán quân của Đan sư đại hội là của chúng ta, oai phong a!
- Cũng không phải ta đoạt quán quân, là Hoa Đà trưởng lão.
- Ha ha, người khác không biết, chúng ta còn không biết sao? Hoa Đà trưởng lão nếu không có lão đại giúp đỡ, hắn có khả năng đoạt quán quân sao?
Nhậm Thương Khung sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói:
- Chu Vân, Trịnh Thành, việc này, tuyệt đối không được nói bậy ra ngoài. Ta nói cho các ngươi biết, cái quán quân này của Minh Hoa Đà trưởng lão, chín phần là công lao của ta. Nhưng mà, đối với người ngoài, quán quân này là của Minh Hoa Đà trưởng lão. Nhớ chưa?
- Vâng.
Chu Vân thấy Nhậm Thương Khung nghiêm túc như thế, trong lòng có chút sợ hãi, gật đầu lặp đi lặp lại.
- Việc thiên di của gia tộc ngươi sao rồi?
- Hắc hắc, nhờ phúc của lão đại, đều đã an bài tốt ở Bắc Môn phủ. Bắc Môn phủ chủ tự mình an bài. Bất quá, người của gia tộc lão đại, còn chưa có đến. Ta hỏi qua Bắc Môn phủ chủ, hắn nói hai vị cao thủ mà hắn phái ra, còn chưa trở về.
- Ân, vì ta nói phải về Vân La thành một chuyến, nên họ mới chờ ta. Hiện giờ tham gia xong Đan sư đại hội, cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc đi một chuyến. Ngươi theo ta đi.
- Vâng!
Chu Vân hiện tại là tâm phúc của Nhậm Thương Khung, tự nhiên nói gì nghe đó.
Nhậm Thương Khung đến hậu viện xem xét một phen, đám Linh dược có thể nói là sinh cơ bừng bừng. Đang hỏi Trịnh Thành biến hóa của Linh dược mấy ngày này, thì bên ngoài có truyền âm phù của Minh Hoa Đà bay vào.
- Ha ha, Hoa Đà lão ca, ta mới nhắc đến ngươi, ngươi lại đến rồi?
Minh Hoa Đà xuân phong đầy mặt, cười nói:
- Không đến không được a.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã đi đến bên trong động phủ. Sau khi Chu Vân dâng trà xong, Nhậm Thương Khung cho Chu Vân cùng Trịnh Thành lui xuống.
Minh Hoa Đà cười nói:
- Như lúc trước đã nói, toàn bộ lợi tức chúng ta chia đều. Sòng bạc của Hoàng Hạc Minh, được mười hai vạn linh thạch, Vương Dương cùng Thủy Kính mỗi tên năm vạn linh thạch, nhưng còn chưa đưa đến. Tổng cộng là hai mươi hai vạn linh thạch. Đây là mười một vạn linh thạch, ngươi trước thuvào đi.
- Ha ha, bọn hắn còn chưa thanh toán sao?
- Trốn không thoát được đâu. Ngươi trước thu lại đi. Dù sao số linh thạch này, là từ sòng bạc của Hoàng Hạc Minh thắng được.
Mười một vạn linh thạch, Minh Hoa Đà phải dùng một bảo nang thật lớn mới có thể chứa hết.
- Còn có cây non của cao linh lục phẩm linh dược, tổng cộng 186 gốc. Chúng ta mỗi người 93 gốc.
Minh Hoa Đà tính rất rõ ràng.
Nếu trước đó đã nói chia đều, Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không khách khí. Này cũng là hắn nên được.
Minh Hoa Đà uống một ngụm trà, nhìn Nhậm Thương Khung một cái, dáng vẻ như chưa nói hết lời.
- Hoa Đà lão ca, sao vậy?
Nhậm Thương Khung cười hỏi.
- Hắc hắc, Thương Khung lão đệ. Không lừa ngươi, ta lần này đoạt được quán quân, ngươi cũng rõ ràng. Hiện tại Bách Thảo Đường ban thưởng cho ta nhiều như vậy, làm địa vị của ta tăng lên rất cao. Nhưng thực lực của ta, lại có điểm không được. Cho nên... Cho nên ta nghĩ...
- Hoa Đà lão ca, ở đây không có người ngoài, có gì trực tiếp nói đi.
Minh Hoa Đà cắn răng một cái, nói:
- Thương khung lão đệ, ta muốn bái ngươi làm thầy!
- Gì?
Nhậm Thương Khung thật không nghĩ đến, Minh Hoa Đà lại nói chuyện kinh người như thế.
Minh Hoa Đà chững chạc đàng hoàng nói:
- Thương khung lão đệ, lời của ta là thật. Không đúng, là Thương Khung sư tôn!
Đừng thấy Minh Hoa Đà bình thường chững chạc đàng hoàng, nhưng sau khi phát ngôn kinh người, hắn như thoát thai hoán cốt, chừa ra cái mặt trẻ con của hắn, cười hì hì như con nít nhìn Nhậm Thương Khung, làm cho Nhậm Thương Khung nói không ra lời.
- Thương Khung sư tôn, theo như tuổi tác, việc này có vẻ không được Nhưng mà, người là đệ tử của Vạn Dược Tôn tiền bối, ta có thể làm đồ tôn của Vạn Dược Tôn tiền bối, này cũng là vinh hạnh của ta a. Thương khung sư tôn, người không thể thấy chết không cứu? Đem đệ tử ta nâng đến vị trí kia, không có thực lực sớm muộn gì cũng bị người đạp xuống.
Minh Hoa Đà cười hì hì, nhưng nội tâm lại rất thành kính.
- Hoa Đà lão ca, làm đệ tử là không được. Nhưng nếu ngươi thành tâm thần phục ta, sẽ có một ngày... ta có thể đưa ngươi lên làm đệ nhất Lão Tổ của Bách Thảo Đường.
Minh Hoa Đà nhãn tình sáng lên, tâm tư đại động,sao còn do dự nữa chứ:
- Tốt! Minh Hoa Đà Ta lấy thiên địa thệ ước làm chứng, từ này trở đi thần phục Nhậm Thương Khung, phụ tá Nhậm Thương Khung Thiếu chủ!
Trải qua ba tháng tiếp xúc ở Đan sư đại hội, Minh Hoa Đà triệt để nhận thức năng lực của Nhậm Thương Khung, mà hắn cũng biết, Nhậm Thương Khung sẽ có một ngày nhất phi trùng thiên.
Cảnh tượng ở Đan sư đại hội lớn như thế, Nhậm Thương Khung chẳng những không chút nào tham công, hơn nữa từ đầu đến cuối, đều lấy một trạng thái siêu nhiên tham dự.
Phần hàm dưỡng, tự tin, thái độ này, đã nói rõ hết thảy.
Cho nên, Minh Hoa Đà trước khi đến đây, kỳ thật đã suy nghĩ rất kỹ. Chỉ có chính thức dựa vào Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung mới có thể cho hắn hết thảy vinh dự, cho hắn rất nhiều lợi ích.
Nếu không, không có đủ thực lực, hắn sẽ không xong. Vinh dự cũng sẽ từ từ tản mất.
Minh Hoa Đà biết, chỉ có dựa vào Nhậm Thương Khung, học lấy truyện thừa của Nhậm Thương Khung từ Vạn Dược Tôn. Cho dù chỉ học được hai thành bổn sự, cũng đủ cho hắn ở Bách Thảo Đường hô phong hoán vũ.
Bởi vậy, hắn dựa vào Nhậm Thương Khung, một điểm do dự cũng không có, tuyệt đối là cam tâm tình nguyện.
Không có Nhậm Thương Khung xuất hiện, hắn hiện tại chỉ là một Cung phụng mà thôi. Là Nhậm Thương Khung ngang trời xuất thế, làm cho vận khí của hắn xoay vần!
- Tốt, Hoa Đà trưởng lão.
Nhậm Thương Khung thong dong nhận đại lễ của Minh Hoa Đà, ngữ khí nghiêm túc nói:
- Không cần đa lễ, ta sẽ cho Hoa Đà trưởng lão thấy, lựa chọn hôm nay của ngươi, là vô cùng chính xác.
- Tuyệt đối chính xác, trước khi ta đến đây, đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Từ nay trở về sau, ta sẽ theo ngươi lăn lộn.
Minh Hoa Đà dáng vẻ lưu manh nói.
Nếu cảnh này để ngoại nhân thấy được, chỉ sợ sẽ trực tiếp kinh hãi rớt cằm. Tân quán quân của Đan sư đại hội, lại có thể hướng một thanh niên mười bảy tuổi nguyện trung thành!
- Hoa Đà trưởng lão, ngươi đã thần phục với ta, ta cũng không lừa ngươi. Ta là chân truyền đệ tử của Chân Kiếm Đạo tổ sư, Thập Điện này chẳng qua là chỗ đứng tạm thời của ta mà thôi. Mục tiêu mà ta nhắm đến, là đỉnh của Thiên Các, là đỉnh cao của cả Thiên Trạch thế giới. Chỉ cần ngươi đủ trung tâm, sẽ có một ngày, Bách Thảo Đường này sẽ nằm trong tay ngươi!
Minh Hoa Đà người già nhưng tâm không già, lập tức huyết mạch sôi trào.
- Mà thôi, chúng ta vẫn theo như xưng hô lúc trước nói chuyện. Không thể làm loạn quy củ, để mọi người chú ý. Ta vẫn gọi ngươi là Hoa Đà lão ca.
- Được, đều do ngươi an bài.
Minh Hoa Đà tự nhiên sẽ không phản đối.
- Đoạn thời gian này, ta muốn rời Thiên Các một thời gian. Bách Thảo Đường nếu có chuyện gì, Hoa Đà lão ca thay ta giải quyết một chút.
Minh Hoa Đà vỗ ngực:
- Chút chuyện này, cứ để ta lo. Bất quá ta cũng khuyên ngươi, nên hoàn thành nhiều nhiệm vụ của Bách Thảo Đường, tích lũy điểm cống hiến, tranh thủ sớm tấn thăng Trưởng lão, đạt được nhiều danh vọng hơn.
- Ha ha, cái này thì đơn giản. Ta trở về sẽ tính toán.
Hai người đang nói chuyện, Chu Vân từ bên ngoài vội vàng chạy vào:
- Lão Đại, bên ngoài có hai lão đầu, từ xưng là Vương Dương trưởng lão, Thủy Kính trưởng lão. Nói đến bái phỏng, lại nói tìm Minh Hoa Đà trưởng lão.
Minh Hoa Đà nở nụ cười:
- Hai tên này cũng nóng vội đó chứ. Ở động phủ của ta tìm không thấy ta, lại chạy đến đây tìm người?
- Ha ha, hai tài thần này đến đưa tiền, không thể không gặp.
Nhậm Thương Khung cũng mỉm cười nói.
Ngoài cửa, Vương Dương cùng Thủy Kính trưởng lão, cũng là không còn đường lựa chọn.
Bọn hắn bị Dương Công trưởng lão gọi đi, hung hăng mắng một trận, bảo bọn hắn lập tức thanh toán tiền đánh bạc.
Dương Công trưởng lão hiển nhiên cũng tức giận, lúc trước thiếu chút nữa bị hai người này mê hoặc, cũng may không có động thủ đối phó Minh Hoa Đà, bằng không, chính là tự mình tạo nghiệt a.
Dương Công trưởng lão hiện tại đối với Minh Hoa Đà, chính là cảm kích cùng kính nể, tự nhiên sẽ không khách khí đối với Vương Dương cùng Thủy Kính trưởng lão.
Hai người này rất sợ Dương Công trưởng lão, cũng nể nang Minh Hoa Đà. Cho nên hấp tấp đi thanh toán nợ nần, đồng thời cũng là thỉnh tội, mong Minh Hoa Đà trưởng lão tha thứ cho sự vô tri của bọn hắn.
Số điểm này, nếu là bình thường, mười năm chỉ sợ cũng không đủ.
Bất quá, Minh Hoa Đà cùng Nhậm Thương Khung chia đều, còn lại cũng đến sáu vạn điểm cống hiến.
Nhưng thật ra lợi nhất là Nhậm Thương Khung, vừa mới thăng Cung phụng, lại có đại tiện nghi, có thể được sáu vạn điểm cống hiến!
Phải biết rằng, cấp bậc Cung phụng nếu cần tích lũy sáu vạn điểm cống hiến, cho dù là năm mươi năm, cũng chưa chắc có thể tích lũy đủ. Dù sao, điểm cống hiến này, không tiến tức lui.
Nếu như không hoàn thành công việc được giao, nhất định sẽ bị khấu trừ điểm cống hiến.
Bởi vậy, ở Bách Thảo Đường, Cung phụng muốn tấn thăng Trưởng lão, chỉ cần mười vạn điểm. Mà Nhậm Thương Khung lập tức thu được sáu vạn, có thể nói là chiếm đại tiện nghi.
Những Cung phụng khác không khỏi có chút ghen tị. Bọn hắn đều cảm thấy, Nhậm Thương Khung có được sáu vạn điểm, là Minh Hoa Đà cố ý chiếu cố hắn, đem hắn nâng đỡ. Hoàn toàn là Nhậm Thương Khung nhờ phúc của Minh Hoa Đà.
Mặc dù bọn hắn cũng biết, Nhậm Thương Khung có thể lập tức làm đến Cung phụng, khẳng định có hậu thuẫn, cùng biểu hiện của hắn ở Đại Vương Ốc Sơn có liên quan.
Nhưng mà, nói Nhậm Thương Khung chỉ mới mười bảy tuổi, có thể có cống hiến nghịch thiên gì, mọi người vẫn là không tin.
Dù sao, Đan sư đại hội không có khả năng làm giả. Thanh niên mười mấy tuổi đầu, cường hãn đến đâu, yêu nghiệt đến đâu, cũng không thể so sánh với những Đan sư già dặn kinh nghiệm.
Mặc dù Minh Hoa Đà nói có một nửa công lao của Nhậm Thương Khung, nhưng đại bộ phận người vẫn nhận định, đây là cử động mua chuộc lòng người của Minh Hoa Đà, để cho Nhậm Thương Khung đối với hắn khăng khăng một mực.
Nhưng mà, chỉ sợ ai cũng không thể tưởng được, sự thật hoàn toàn tương phản, là Minh Hoa Đà nhờ phúc của Nhậm Thương Khung! Khăng khăng một mực không phải là Nhậm Thương Khung, mà là Minh Hoa Đà!
Ngụy Phong cùng Sở Vân lão tổ, đối với Minh Hoa Đà cũng hiểu không nhiều lắm, bởi vậy cũng cảm thấy đây là Minh Hoa Đà dìu dắt Nhậm Thương Khung, dùng thủ đoạn mua chuộc lòng người.
Nhưng Tần Xuyên lão tổ thì khác, hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng. Tính toán nếu có cơ hội, sẽ tìm Minh Hoa Đà nói chuyện.
Tam đại Lão Tổ cao hứng có thừa, nên khó tránh khỏi ủng hộ sĩ khí một chút.
- Chư vị, Đan sư đại hội lần này, Bách Thảo Đường chúng ta vinh quang vô hạn. Hi vọng lấy khởi điểm lần này, tiếp tục đi lên, Đan sư đại hội này, sẽ thành sân khấu cho Thiên Các chúng ta biểu diễn. Đan sư đại hội tiếp theo, hi vọng mọi người càng thêm hăng hái, sáng tạo ra thành tích mới!
Sau một phen cổ vũ, mấy Trưởng lão không tham gia trong tâm cũng có chút hối hận. Sớm biết Minh Hoa Đà cường hãn như vậy, khi ấy liền đi theo tham gia, như vậy không công lại được bốn vạn điểm, chuyện thật tốt a.
Bốn vạn điểm cống hiến, bọn hắn phải vất vả nhiều năm mới có được.
Mà những Cung phụng khác, trừ hâm mộ, ghen ghét ra, cũng chỉ có thể đứng một bên mà nhìn. Đan sư đại hội là sân khấu để Trưởng lão cấp luận bàn, Cung phụng có thể làm trợ thủ, đó đã là vinh hạnh.
Sau khi khen ngợi kết thúc, Nhậm Thương Khung là vui vẻ nhất, vì hắn được sáu vạn điểm cống hiến ngon lành.
Còn cách nhìn của những Cung phụng khác, hắn không thèm để ý chút nào.
Sau khi trở lại Linh Nhãn phong, đã là ba tháng sau. Chu Vân vừa mới từ Thiên Xảo phân đà trở về, thấy Nhậm Thương Khung, cười nói:
- Lão Đại, ta đã nghe nói, quán quân của Đan sư đại hội là của chúng ta, oai phong a!
- Cũng không phải ta đoạt quán quân, là Hoa Đà trưởng lão.
- Ha ha, người khác không biết, chúng ta còn không biết sao? Hoa Đà trưởng lão nếu không có lão đại giúp đỡ, hắn có khả năng đoạt quán quân sao?
Nhậm Thương Khung sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói:
- Chu Vân, Trịnh Thành, việc này, tuyệt đối không được nói bậy ra ngoài. Ta nói cho các ngươi biết, cái quán quân này của Minh Hoa Đà trưởng lão, chín phần là công lao của ta. Nhưng mà, đối với người ngoài, quán quân này là của Minh Hoa Đà trưởng lão. Nhớ chưa?
- Vâng.
Chu Vân thấy Nhậm Thương Khung nghiêm túc như thế, trong lòng có chút sợ hãi, gật đầu lặp đi lặp lại.
- Việc thiên di của gia tộc ngươi sao rồi?
- Hắc hắc, nhờ phúc của lão đại, đều đã an bài tốt ở Bắc Môn phủ. Bắc Môn phủ chủ tự mình an bài. Bất quá, người của gia tộc lão đại, còn chưa có đến. Ta hỏi qua Bắc Môn phủ chủ, hắn nói hai vị cao thủ mà hắn phái ra, còn chưa trở về.
- Ân, vì ta nói phải về Vân La thành một chuyến, nên họ mới chờ ta. Hiện giờ tham gia xong Đan sư đại hội, cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc đi một chuyến. Ngươi theo ta đi.
- Vâng!
Chu Vân hiện tại là tâm phúc của Nhậm Thương Khung, tự nhiên nói gì nghe đó.
Nhậm Thương Khung đến hậu viện xem xét một phen, đám Linh dược có thể nói là sinh cơ bừng bừng. Đang hỏi Trịnh Thành biến hóa của Linh dược mấy ngày này, thì bên ngoài có truyền âm phù của Minh Hoa Đà bay vào.
- Ha ha, Hoa Đà lão ca, ta mới nhắc đến ngươi, ngươi lại đến rồi?
Minh Hoa Đà xuân phong đầy mặt, cười nói:
- Không đến không được a.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã đi đến bên trong động phủ. Sau khi Chu Vân dâng trà xong, Nhậm Thương Khung cho Chu Vân cùng Trịnh Thành lui xuống.
Minh Hoa Đà cười nói:
- Như lúc trước đã nói, toàn bộ lợi tức chúng ta chia đều. Sòng bạc của Hoàng Hạc Minh, được mười hai vạn linh thạch, Vương Dương cùng Thủy Kính mỗi tên năm vạn linh thạch, nhưng còn chưa đưa đến. Tổng cộng là hai mươi hai vạn linh thạch. Đây là mười một vạn linh thạch, ngươi trước thuvào đi.
- Ha ha, bọn hắn còn chưa thanh toán sao?
- Trốn không thoát được đâu. Ngươi trước thu lại đi. Dù sao số linh thạch này, là từ sòng bạc của Hoàng Hạc Minh thắng được.
Mười một vạn linh thạch, Minh Hoa Đà phải dùng một bảo nang thật lớn mới có thể chứa hết.
- Còn có cây non của cao linh lục phẩm linh dược, tổng cộng 186 gốc. Chúng ta mỗi người 93 gốc.
Minh Hoa Đà tính rất rõ ràng.
Nếu trước đó đã nói chia đều, Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không khách khí. Này cũng là hắn nên được.
Minh Hoa Đà uống một ngụm trà, nhìn Nhậm Thương Khung một cái, dáng vẻ như chưa nói hết lời.
- Hoa Đà lão ca, sao vậy?
Nhậm Thương Khung cười hỏi.
- Hắc hắc, Thương Khung lão đệ. Không lừa ngươi, ta lần này đoạt được quán quân, ngươi cũng rõ ràng. Hiện tại Bách Thảo Đường ban thưởng cho ta nhiều như vậy, làm địa vị của ta tăng lên rất cao. Nhưng thực lực của ta, lại có điểm không được. Cho nên... Cho nên ta nghĩ...
- Hoa Đà lão ca, ở đây không có người ngoài, có gì trực tiếp nói đi.
Minh Hoa Đà cắn răng một cái, nói:
- Thương khung lão đệ, ta muốn bái ngươi làm thầy!
- Gì?
Nhậm Thương Khung thật không nghĩ đến, Minh Hoa Đà lại nói chuyện kinh người như thế.
Minh Hoa Đà chững chạc đàng hoàng nói:
- Thương khung lão đệ, lời của ta là thật. Không đúng, là Thương Khung sư tôn!
Đừng thấy Minh Hoa Đà bình thường chững chạc đàng hoàng, nhưng sau khi phát ngôn kinh người, hắn như thoát thai hoán cốt, chừa ra cái mặt trẻ con của hắn, cười hì hì như con nít nhìn Nhậm Thương Khung, làm cho Nhậm Thương Khung nói không ra lời.
- Thương Khung sư tôn, theo như tuổi tác, việc này có vẻ không được Nhưng mà, người là đệ tử của Vạn Dược Tôn tiền bối, ta có thể làm đồ tôn của Vạn Dược Tôn tiền bối, này cũng là vinh hạnh của ta a. Thương khung sư tôn, người không thể thấy chết không cứu? Đem đệ tử ta nâng đến vị trí kia, không có thực lực sớm muộn gì cũng bị người đạp xuống.
Minh Hoa Đà cười hì hì, nhưng nội tâm lại rất thành kính.
- Hoa Đà lão ca, làm đệ tử là không được. Nhưng nếu ngươi thành tâm thần phục ta, sẽ có một ngày... ta có thể đưa ngươi lên làm đệ nhất Lão Tổ của Bách Thảo Đường.
Minh Hoa Đà nhãn tình sáng lên, tâm tư đại động,sao còn do dự nữa chứ:
- Tốt! Minh Hoa Đà Ta lấy thiên địa thệ ước làm chứng, từ này trở đi thần phục Nhậm Thương Khung, phụ tá Nhậm Thương Khung Thiếu chủ!
Trải qua ba tháng tiếp xúc ở Đan sư đại hội, Minh Hoa Đà triệt để nhận thức năng lực của Nhậm Thương Khung, mà hắn cũng biết, Nhậm Thương Khung sẽ có một ngày nhất phi trùng thiên.
Cảnh tượng ở Đan sư đại hội lớn như thế, Nhậm Thương Khung chẳng những không chút nào tham công, hơn nữa từ đầu đến cuối, đều lấy một trạng thái siêu nhiên tham dự.
Phần hàm dưỡng, tự tin, thái độ này, đã nói rõ hết thảy.
Cho nên, Minh Hoa Đà trước khi đến đây, kỳ thật đã suy nghĩ rất kỹ. Chỉ có chính thức dựa vào Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung mới có thể cho hắn hết thảy vinh dự, cho hắn rất nhiều lợi ích.
Nếu không, không có đủ thực lực, hắn sẽ không xong. Vinh dự cũng sẽ từ từ tản mất.
Minh Hoa Đà biết, chỉ có dựa vào Nhậm Thương Khung, học lấy truyện thừa của Nhậm Thương Khung từ Vạn Dược Tôn. Cho dù chỉ học được hai thành bổn sự, cũng đủ cho hắn ở Bách Thảo Đường hô phong hoán vũ.
Bởi vậy, hắn dựa vào Nhậm Thương Khung, một điểm do dự cũng không có, tuyệt đối là cam tâm tình nguyện.
Không có Nhậm Thương Khung xuất hiện, hắn hiện tại chỉ là một Cung phụng mà thôi. Là Nhậm Thương Khung ngang trời xuất thế, làm cho vận khí của hắn xoay vần!
- Tốt, Hoa Đà trưởng lão.
Nhậm Thương Khung thong dong nhận đại lễ của Minh Hoa Đà, ngữ khí nghiêm túc nói:
- Không cần đa lễ, ta sẽ cho Hoa Đà trưởng lão thấy, lựa chọn hôm nay của ngươi, là vô cùng chính xác.
- Tuyệt đối chính xác, trước khi ta đến đây, đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Từ nay trở về sau, ta sẽ theo ngươi lăn lộn.
Minh Hoa Đà dáng vẻ lưu manh nói.
Nếu cảnh này để ngoại nhân thấy được, chỉ sợ sẽ trực tiếp kinh hãi rớt cằm. Tân quán quân của Đan sư đại hội, lại có thể hướng một thanh niên mười bảy tuổi nguyện trung thành!
- Hoa Đà trưởng lão, ngươi đã thần phục với ta, ta cũng không lừa ngươi. Ta là chân truyền đệ tử của Chân Kiếm Đạo tổ sư, Thập Điện này chẳng qua là chỗ đứng tạm thời của ta mà thôi. Mục tiêu mà ta nhắm đến, là đỉnh của Thiên Các, là đỉnh cao của cả Thiên Trạch thế giới. Chỉ cần ngươi đủ trung tâm, sẽ có một ngày, Bách Thảo Đường này sẽ nằm trong tay ngươi!
Minh Hoa Đà người già nhưng tâm không già, lập tức huyết mạch sôi trào.
- Mà thôi, chúng ta vẫn theo như xưng hô lúc trước nói chuyện. Không thể làm loạn quy củ, để mọi người chú ý. Ta vẫn gọi ngươi là Hoa Đà lão ca.
- Được, đều do ngươi an bài.
Minh Hoa Đà tự nhiên sẽ không phản đối.
- Đoạn thời gian này, ta muốn rời Thiên Các một thời gian. Bách Thảo Đường nếu có chuyện gì, Hoa Đà lão ca thay ta giải quyết một chút.
Minh Hoa Đà vỗ ngực:
- Chút chuyện này, cứ để ta lo. Bất quá ta cũng khuyên ngươi, nên hoàn thành nhiều nhiệm vụ của Bách Thảo Đường, tích lũy điểm cống hiến, tranh thủ sớm tấn thăng Trưởng lão, đạt được nhiều danh vọng hơn.
- Ha ha, cái này thì đơn giản. Ta trở về sẽ tính toán.
Hai người đang nói chuyện, Chu Vân từ bên ngoài vội vàng chạy vào:
- Lão Đại, bên ngoài có hai lão đầu, từ xưng là Vương Dương trưởng lão, Thủy Kính trưởng lão. Nói đến bái phỏng, lại nói tìm Minh Hoa Đà trưởng lão.
Minh Hoa Đà nở nụ cười:
- Hai tên này cũng nóng vội đó chứ. Ở động phủ của ta tìm không thấy ta, lại chạy đến đây tìm người?
- Ha ha, hai tài thần này đến đưa tiền, không thể không gặp.
Nhậm Thương Khung cũng mỉm cười nói.
Ngoài cửa, Vương Dương cùng Thủy Kính trưởng lão, cũng là không còn đường lựa chọn.
Bọn hắn bị Dương Công trưởng lão gọi đi, hung hăng mắng một trận, bảo bọn hắn lập tức thanh toán tiền đánh bạc.
Dương Công trưởng lão hiển nhiên cũng tức giận, lúc trước thiếu chút nữa bị hai người này mê hoặc, cũng may không có động thủ đối phó Minh Hoa Đà, bằng không, chính là tự mình tạo nghiệt a.
Dương Công trưởng lão hiện tại đối với Minh Hoa Đà, chính là cảm kích cùng kính nể, tự nhiên sẽ không khách khí đối với Vương Dương cùng Thủy Kính trưởng lão.
Hai người này rất sợ Dương Công trưởng lão, cũng nể nang Minh Hoa Đà. Cho nên hấp tấp đi thanh toán nợ nần, đồng thời cũng là thỉnh tội, mong Minh Hoa Đà trưởng lão tha thứ cho sự vô tri của bọn hắn.