Chương : 276
Bởi vì Nhậm Thương Khung trở về, Nhâm thị lão thái thái lập tức long sinh hoạt hổ trở lại. Cũng may, bà rốt cuộc là chưởng khống giả của gia tộc, biết không thể đắc ý vênh váo quá mức.
Hiện giờ đối với Nhâm thị gia tộc mà nói, đã không thể thỏa mãn với Vân La thành này nữa. Gia tộc muốn trường kỳ phát triển, cần phải nhìn xa trông rộng.
Vừa nghĩ tới lần này có thể đi tới Đông Hoang đại đô phát triển, ngay cả Nhâm thị lão thái thái vốn không sợ trời không sợ đất, cũng cảm thấy khí thế có chút không đủ.
Đây chính là Đông Hoang đại đô a, là vương thành của Thiên Các, là nơi phồn hoa nhất, nhiệt náo nhất, cường giả nhiều nhất a.
Bất quá, vừa nghĩ tới địa vị của Nhậm Thương Khung ở Thiên Các, Nhâm thị lão thái thái không khỏi sinh ra vài phần dũng khí.
- Tổ mẫu, trước khi gia tộc thiên di, con tạm thời không muốn lộ diện. Bản thân con muốn nhìn một chút, rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt, đang âm thầm quan sát Nhâm thị gia tộc chúng ta.
Nhậm Thương Khung có ý đồ của hắn, vừa lúc gia tộc lần này thiên di, thử động tĩnh khắp nơi một chút. Nếu La Hiên cùng Tống gia vọng động, sẵn tiện tính toán rành mạch, không để lại hậu hoạn!
Nhâm thị lão thái thái là lão thành tinh, tự nhiên là biết thân phận Nhậm Thương Khung rất trọng yếu. Một khi tin tức Nhậm Thương Khung trở về bị lộ ra, mà Tống Lam cùng Bắc Cung Dao thì chưa trở về, này nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Việc này đối với đại kế thiên di của Nhâm thị gia tộc, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
- Đúng rồi, Thanh Sương Đường tỷ, thương thế của đại bá, gần đây như thế nào?
Nhậm Thương Khung lo lắng hỏi.
Phụ thân của Nhậm Thanh Sương là Nhậm Đông Thăng, năm ấy trùng kích Thiên Nhân cảnh cường giả, nếu không bởi vì chân khí cắn trả đan điền, thành người tàn phế, thì hiện giờ Nhâm thị gia tộc, ít nhất sẽ có thêm một Thiên Nhân cảnh cường giả.
Phụ thân bị tàn phế, luôn là vết thương trong lòng Nhậm Thanh Sương. Nghe Nhậm Thương Khung hỏi vấn đề đó, khuôn mặt có chút ảm đạm:
- Người vẫn như vậy, thời gian càng lâu, sinh cơ càng giảm, chỉ sợ...
Nhậm Thương Khung trầm ngâm một lát, nói:
- Tỷ, tỷ phái người đi mời mẫu thân đệ cùng ca ca đến nhà tỷ đi, ta cùng tỷ đi xem thương thế đại bá.
- Thương Khung, thương thế của phụ thân ta, đệ có biện pháp chữa khỏi sao?
Nhậm Thanh Sương giật mình, vẻ mặt mừng như điên.
- Đệ phải xem thương thế cái đã, chưa nói trước được.
Ở Bách Thảo Đường lâu như thế, lại học tập y bát của Vạn Dược Tôn, Nhậm Thương Khung ở phương diện y đạo ít nhiều cũng có chút tâm đắc.
Mấu chốt nhất chính là, hiện giờ thực lực hắn cường đại, cảnh giới không giống bình thường. Lúc ấy đan điền Tạ Châu bị nhiễm độc, gần như không trị được, còn không phải do hắn chữa trị sao?
Nhâm thị lão thái thái đối với thương thế của đại nhi tử cũng rất đau đớn, nghe Nhậm Thương Khung nhắc tới, cũng mừng rỡ nói:
- Đúng rồi, Thiên Các Bách Thảo Đường đều là Đan dược Đại sư, coi như Thương Khung trị không được, nhưng những Trưởng lão cùng Cung phụng khác ở Bách Thảo Đường, nhất định sẽ có người trị được?
Việc này, lấy địa vị trước kia của Nhâm thị gia tộc, muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hiện giờ, hết thảy đều có thể làm được!
Nhậm Thanh Sương phân phó hạ nhân, lập tức đi thông tri cho mẫu thân cùng ca ca của Nhậm Thương Khung, mời hai người đến quý phủ của nàng.
Nhậm Thanh Sương về phủ trước, sau đó cho người dọn dẹp vài phòng. Mẫu thân của nàng có chút không hiểu ra sao cả, nhịn không được hỏi:
- Sương nhi, ngươi sai người dọn dẹp thêm phòng làm gì vậy?
- Nương, có khách trong nhà cần đến. Ngài đừng hỏi, một lát nữa sẽ biết thôi!
Phương thị ở trong nhà này, thông thường mọi việc trong nhà, bà đều ít khi hỏi tới.
Bởi vì trong nhà đã có nữ nhi lo lắng tất cả.
Nhậm Thanh Sương tự mình đi vào phòng phụ thân, sau đó đẩy xe lăn ra ngoài. Nhậm Đông Thăng khó hiểu hỏi:
- Sương nhi, ngươi hôm nay sao lại cao hứng vậy?
- Hi hi, phụ thân, ta đã mời được cho người nột Đại Dược Sư! Hắn có thể trị khỏi thương thế của người.
Nhậm Đông Thăng bị bệnh nhiều năm như thế, tâm cũng phai nhạt, cười cười:
- Thương thế của ta, Dược sư của Vân La thành chúng ta, sợ là trị không được. Ngay cả dược sư của Địa Chu phân đà cũng không được! Trừ khi...
- Ha ha, chỉ là người được nữ nhi mời, lại không là người của Địa Chu phân đà. Thật ra phụ thân cũng nhận ra hắn đó.
Nhậm Đông Thăng càng không hiểu ra sao cả:
- Ta? Không phải Dược sư của Địa Chu phân đà? Ta có thể nhận ra sao? Sương nhi, ngươi không cần phải bí mật như vậy chứ?
Khi hai người nói chuyện, thì cũng đã đến mật thất, Nhậm Thương Khung cùng lão thái thái đều đã đợi ở trong này.
Nhậm Đông Thăng thấy lão thái thái, vội kêu lên:
- Mẫu thân.
Quay đầu lại thấy Nhậm Thương Khung, lại càng kinh ngạc:
- Thương khung, ngươi... ngươi từ Thiên Các trở về rồi sao? Đây là chuyện gì vậy?
- Ha ha, đại bá, cháu mới trở về. Đã đi vấn an Tổ mẫu, sau đó mới đến đây. Ý là muốn xem thương thế của người.
- Ngươi...
Nhậm Đông Thăng lập tức hiểu được cái gì, vỗ đùi nói:
- Sương nhi, ngươi nói dược sư kia, không phải là Thương Khung chứ?
- Hắc hắc, phụ thân, người đừng khinh thường, Thương Khung đệ đệ, hắn hiện giờ ở Thiên Các cũng là đại nhân vật đó!
Nhậm Thương Khung mỉm cười, đi lại gần chỗ đại bá. Bước đi thong dong, cử chỉ hờ hững. Ở trước mặt trưởng bối, cũng không có một chút khiếp đảm hoặc câu cẩn, mà là hào phóng.
Phần khí độ này, làm cho Nhậm Đông Thăng âm thầm khen trong lòng. Cảm thấy đứa cháu này rất có tiền đồ, trong lòng không khỏi cảm khái thở dài, Thiên Các quả nhiên là nơi đào tạo nhân tài!
- Đại bá, người toàn thân buông lỏng. Để ta kiểm tra kinh mạch người một chút.
Nhậm Thương Khung dù sao cũng là y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, một trận trăm thông ( DG: ý nói đã có kinh nghiệm một lần thì những cái khác đều làm được), trải qua việc cứu chữa Tạ Châu, Nhậm Thương Khung đối với phương diện đan điền bị trọng thương, càng có thêm tâm đắc.
Thần thức cùng chân khí chậm rãi tiến vào kinh mạch Nhậm Đông Thăng.
Nhậm Đông Thăng nhiều năm chưa từng tu luyện, kinh mạch đã hoàn toàn suy yếu. Nhậm Thương Khung đưa lực cũng không dám quá hung mãnh, sợ kinh mạch Nhậm Đông Thăng chịu không nổi.
Thần thức chậm rãi xuyên vào, cuối cùng tiến vào trong đan điền. Quan sát một lát, Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng gật đầu, đối với thương thế đã tương đối rõ ràng.
- Thương Khung, như thế nào?
Nhậm Thanh Sương là người lo lắng nhất.
Lão thái thái cũng chờ mong, còn Nhậm Đông Thăng như thế nhiều năm, đã sớm bình tĩnh đi rất nhiều.
Nhưng trong tâm thì rất mong Nhậm Thương Khung nói chữa được, vì đây là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
Ba người đều hi vọng từ trong miệng Nhậm Thương Khung nói ra bốn chữ “Có thể cứu chữa”.
Nhậm Thương Khung thu thần thức trở về, cười nói:
- Không có gì, nguyên lai đại bá không phải kinh mạch tắc nghẽn, mà là trước kia tu luyện quá siêng năng, chân khí tồn đọng quá nhiều, không thể luyện hóa hết, dẫn đến đan điền cùng kinh mạch không cách nào hình thành chu thiên tuần hoàn. Dược sư thông thường, không cách nào dùng thần thức quan sát đan điền được, nên cảm thấy đây là kinh mạch có vấn đề.
Nói đến đây, Nhậm Thương Khung ngừng một chút, lại nói:
- Đương nhiên, hiện giờ một thời gian dài không tu luyện, kinh mạch có chút yếu ớt. Dẫn đến máu không thông, ảnh hưởng đi lại bình thường. Bất quá vấn đề này cũng không lớn.
- Nói như thế, là có thể cứu được?
Nhậm Thanh Sương vui sướng ngây ngất, đôi mắt nhất thời đỏ lên, nước mắt bắt đầu tuôn trào, nắm lấy cánh tay Nhậm Thương Khung:
- Thương Khung, đệ nhất định phải nghĩ biện pháp giúp phụ thân ta. ( DG: Bạn này chắc sau này cũng bị ăn thôi… a, sao đẹp trai như ta lại không có ai trao thân gửi phận chứ)
- Tỷ, yên tâm đi, thương thế của đại bá, ta có thể chữa được. Hơn nữa ta đảm bảo, tu vi của người sau này nhất định sẽ cao hơn một tầng. Đột phá Tiên Thiên tuyệt đối không có vấn đề.
Ba người đều là thần sắc kinh hỉ, thương thế của Nhậm Đông Thăng, có thể trị khỏi, đi đứng được như người bình thường, bọn hắn đã mãn nguyện lắm rôi, không ngờ còn có thể cho tu vi tăng mạnh, cái này có nghĩ bọn hắn cũng chưa nghĩ qua.
- Có cần chuẩn bị gì không?
Nhậm Thanh Sương nóng vội vô cùng:
- Ta sẽ đi chuẩn bị ngay.
- Đều không cần! Ta hiện tại sẽ dùng đan điền lực, khơi thông kinh mạch của đại bá một chút. Sau đó trục xuất số chân khí ứ đọng kia. Bất quá việc này cần tận tâm, nếu dùng sức quá mãnh liệt, sẽ hủy hoại đan điền; dùng sức quá nhẹ, thì không đạt được hiệu quả.
- Hiện tại, hiện tại là có thể bắt đầu?
Nhậm Thương Khung cười cười, hướng Nhậm Đông Thăng nói:
- Đại bá, người toàn thân buông lỏng, không cần suy nghĩ nhiều, nhiều nhất là một khắc, người sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Cái này cũng không phải là nói phóng đại, có Bất Hủ Đế Khí thúc giục, khơi thông kinh mạch, tu phục đan điền, việc này có thể nói là giết gà lấy dao mổ trâu.
Bất Hủ Đế Khí cùng với thần thức di động, bắt đầu chậm rãi xâm nhập. Nhậm Đông Thăng chỉ cảm thấy toàn thân như được ngâm ở ôn tuyền, toàn thân thoải mái, sinh cơ xói mòn đã lâu, phảng phất bỗng nhiên bị đánh thức, không ngừng sinh sôi nảy nở lên.
Bất Hủ Đế Khí, chính là thần cấp công pháp của thời thượng cổ, có thể nói là đoạt thiên địa tạo hóa.
Thân thể Nhậm Đông Thăng, giống như đã trải qua vạn năm giá rét, hôm nay gặp được ánh dương quang, sinh cơ không ngừng lớn mạnh.
Sinh cơ này, được Bất Hủ Đế Khí thúc giục, càng lộ ra sinh cơ bừng bừng, không ngừng biến hóa, mà hắn rõ ràng cảm nhận được, kinh mạch thể nội đang không ngừng lớn mạnh.
Mà ở đan điền, hắn cảm giác như bị một đoàn lửa nóng bao trùm, phảng phất như đang tiến hành tu phục, lấy tốc độ mà hắn có thể cảm nhận được, không ngừng phục hồi như cũ!
Thần kỳ!
Nhậm Đông Thăng cảm thụ một màn thần kỳ này, gần như muốn hô lên. Nhiều năm thống khổ, áp lực như thế, cuối cùng, cuối cùng cũng có thời khắc buông xuống tất cả!
Nếu nói không kích động, đó là không có khả năng!
Nhậm Đông Thăng hốc mắt đỏ bừng, hán tử mấy chục tuổi, giờ phút này lại lệ rơi đầy mặt. Đây chính là hi vọng, là kỳ tích a!
Khi dưới tình huống hắn đã tuyệt vọng, đã hết hi vọng, mà đứa cháu này, lại mang đến kỳ tích cho hắn!
- Được rồi.
Nhậm Thương Khung thu hồi Bất Hủ Đế Khí trở về, chậm rãi đứng lên, cười nói:
- Đại bá, ta đã dùng đan điền lực, tu phục toàn bộ cơ năng của thân thể người, người hiện tại đứng lên đi mấy bước, liền biết khôi phục được mấy thành.
Phảng phất như có một lực lượng từ trong thân thể gọi Nhậm Đông Thăng, Nhậm Đông Thăng từ từ đứng dậy.
- Thật là tốt, ha ha, thật là tốt! Mẫu thân, Thanh Sương, ta thật sự rất tốt!
Nhậm Đông Thăng giờ phút này tựa như một tiểu hài tử ba tuổi, hung hăng bắt lấy bả vai Nhậm Thương Khung, trong mắt đỏ bừng:
- Thương Khung, đại bá cám ơn ngươi. Ngươi là đại ân nhân của ta!
Trong lúc nhất thời, cả mật thất tràn đầy vui mừng.
Hiện giờ đối với Nhâm thị gia tộc mà nói, đã không thể thỏa mãn với Vân La thành này nữa. Gia tộc muốn trường kỳ phát triển, cần phải nhìn xa trông rộng.
Vừa nghĩ tới lần này có thể đi tới Đông Hoang đại đô phát triển, ngay cả Nhâm thị lão thái thái vốn không sợ trời không sợ đất, cũng cảm thấy khí thế có chút không đủ.
Đây chính là Đông Hoang đại đô a, là vương thành của Thiên Các, là nơi phồn hoa nhất, nhiệt náo nhất, cường giả nhiều nhất a.
Bất quá, vừa nghĩ tới địa vị của Nhậm Thương Khung ở Thiên Các, Nhâm thị lão thái thái không khỏi sinh ra vài phần dũng khí.
- Tổ mẫu, trước khi gia tộc thiên di, con tạm thời không muốn lộ diện. Bản thân con muốn nhìn một chút, rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt, đang âm thầm quan sát Nhâm thị gia tộc chúng ta.
Nhậm Thương Khung có ý đồ của hắn, vừa lúc gia tộc lần này thiên di, thử động tĩnh khắp nơi một chút. Nếu La Hiên cùng Tống gia vọng động, sẵn tiện tính toán rành mạch, không để lại hậu hoạn!
Nhâm thị lão thái thái là lão thành tinh, tự nhiên là biết thân phận Nhậm Thương Khung rất trọng yếu. Một khi tin tức Nhậm Thương Khung trở về bị lộ ra, mà Tống Lam cùng Bắc Cung Dao thì chưa trở về, này nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Việc này đối với đại kế thiên di của Nhâm thị gia tộc, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
- Đúng rồi, Thanh Sương Đường tỷ, thương thế của đại bá, gần đây như thế nào?
Nhậm Thương Khung lo lắng hỏi.
Phụ thân của Nhậm Thanh Sương là Nhậm Đông Thăng, năm ấy trùng kích Thiên Nhân cảnh cường giả, nếu không bởi vì chân khí cắn trả đan điền, thành người tàn phế, thì hiện giờ Nhâm thị gia tộc, ít nhất sẽ có thêm một Thiên Nhân cảnh cường giả.
Phụ thân bị tàn phế, luôn là vết thương trong lòng Nhậm Thanh Sương. Nghe Nhậm Thương Khung hỏi vấn đề đó, khuôn mặt có chút ảm đạm:
- Người vẫn như vậy, thời gian càng lâu, sinh cơ càng giảm, chỉ sợ...
Nhậm Thương Khung trầm ngâm một lát, nói:
- Tỷ, tỷ phái người đi mời mẫu thân đệ cùng ca ca đến nhà tỷ đi, ta cùng tỷ đi xem thương thế đại bá.
- Thương Khung, thương thế của phụ thân ta, đệ có biện pháp chữa khỏi sao?
Nhậm Thanh Sương giật mình, vẻ mặt mừng như điên.
- Đệ phải xem thương thế cái đã, chưa nói trước được.
Ở Bách Thảo Đường lâu như thế, lại học tập y bát của Vạn Dược Tôn, Nhậm Thương Khung ở phương diện y đạo ít nhiều cũng có chút tâm đắc.
Mấu chốt nhất chính là, hiện giờ thực lực hắn cường đại, cảnh giới không giống bình thường. Lúc ấy đan điền Tạ Châu bị nhiễm độc, gần như không trị được, còn không phải do hắn chữa trị sao?
Nhâm thị lão thái thái đối với thương thế của đại nhi tử cũng rất đau đớn, nghe Nhậm Thương Khung nhắc tới, cũng mừng rỡ nói:
- Đúng rồi, Thiên Các Bách Thảo Đường đều là Đan dược Đại sư, coi như Thương Khung trị không được, nhưng những Trưởng lão cùng Cung phụng khác ở Bách Thảo Đường, nhất định sẽ có người trị được?
Việc này, lấy địa vị trước kia của Nhâm thị gia tộc, muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hiện giờ, hết thảy đều có thể làm được!
Nhậm Thanh Sương phân phó hạ nhân, lập tức đi thông tri cho mẫu thân cùng ca ca của Nhậm Thương Khung, mời hai người đến quý phủ của nàng.
Nhậm Thanh Sương về phủ trước, sau đó cho người dọn dẹp vài phòng. Mẫu thân của nàng có chút không hiểu ra sao cả, nhịn không được hỏi:
- Sương nhi, ngươi sai người dọn dẹp thêm phòng làm gì vậy?
- Nương, có khách trong nhà cần đến. Ngài đừng hỏi, một lát nữa sẽ biết thôi!
Phương thị ở trong nhà này, thông thường mọi việc trong nhà, bà đều ít khi hỏi tới.
Bởi vì trong nhà đã có nữ nhi lo lắng tất cả.
Nhậm Thanh Sương tự mình đi vào phòng phụ thân, sau đó đẩy xe lăn ra ngoài. Nhậm Đông Thăng khó hiểu hỏi:
- Sương nhi, ngươi hôm nay sao lại cao hứng vậy?
- Hi hi, phụ thân, ta đã mời được cho người nột Đại Dược Sư! Hắn có thể trị khỏi thương thế của người.
Nhậm Đông Thăng bị bệnh nhiều năm như thế, tâm cũng phai nhạt, cười cười:
- Thương thế của ta, Dược sư của Vân La thành chúng ta, sợ là trị không được. Ngay cả dược sư của Địa Chu phân đà cũng không được! Trừ khi...
- Ha ha, chỉ là người được nữ nhi mời, lại không là người của Địa Chu phân đà. Thật ra phụ thân cũng nhận ra hắn đó.
Nhậm Đông Thăng càng không hiểu ra sao cả:
- Ta? Không phải Dược sư của Địa Chu phân đà? Ta có thể nhận ra sao? Sương nhi, ngươi không cần phải bí mật như vậy chứ?
Khi hai người nói chuyện, thì cũng đã đến mật thất, Nhậm Thương Khung cùng lão thái thái đều đã đợi ở trong này.
Nhậm Đông Thăng thấy lão thái thái, vội kêu lên:
- Mẫu thân.
Quay đầu lại thấy Nhậm Thương Khung, lại càng kinh ngạc:
- Thương khung, ngươi... ngươi từ Thiên Các trở về rồi sao? Đây là chuyện gì vậy?
- Ha ha, đại bá, cháu mới trở về. Đã đi vấn an Tổ mẫu, sau đó mới đến đây. Ý là muốn xem thương thế của người.
- Ngươi...
Nhậm Đông Thăng lập tức hiểu được cái gì, vỗ đùi nói:
- Sương nhi, ngươi nói dược sư kia, không phải là Thương Khung chứ?
- Hắc hắc, phụ thân, người đừng khinh thường, Thương Khung đệ đệ, hắn hiện giờ ở Thiên Các cũng là đại nhân vật đó!
Nhậm Thương Khung mỉm cười, đi lại gần chỗ đại bá. Bước đi thong dong, cử chỉ hờ hững. Ở trước mặt trưởng bối, cũng không có một chút khiếp đảm hoặc câu cẩn, mà là hào phóng.
Phần khí độ này, làm cho Nhậm Đông Thăng âm thầm khen trong lòng. Cảm thấy đứa cháu này rất có tiền đồ, trong lòng không khỏi cảm khái thở dài, Thiên Các quả nhiên là nơi đào tạo nhân tài!
- Đại bá, người toàn thân buông lỏng. Để ta kiểm tra kinh mạch người một chút.
Nhậm Thương Khung dù sao cũng là y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, một trận trăm thông ( DG: ý nói đã có kinh nghiệm một lần thì những cái khác đều làm được), trải qua việc cứu chữa Tạ Châu, Nhậm Thương Khung đối với phương diện đan điền bị trọng thương, càng có thêm tâm đắc.
Thần thức cùng chân khí chậm rãi tiến vào kinh mạch Nhậm Đông Thăng.
Nhậm Đông Thăng nhiều năm chưa từng tu luyện, kinh mạch đã hoàn toàn suy yếu. Nhậm Thương Khung đưa lực cũng không dám quá hung mãnh, sợ kinh mạch Nhậm Đông Thăng chịu không nổi.
Thần thức chậm rãi xuyên vào, cuối cùng tiến vào trong đan điền. Quan sát một lát, Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng gật đầu, đối với thương thế đã tương đối rõ ràng.
- Thương Khung, như thế nào?
Nhậm Thanh Sương là người lo lắng nhất.
Lão thái thái cũng chờ mong, còn Nhậm Đông Thăng như thế nhiều năm, đã sớm bình tĩnh đi rất nhiều.
Nhưng trong tâm thì rất mong Nhậm Thương Khung nói chữa được, vì đây là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
Ba người đều hi vọng từ trong miệng Nhậm Thương Khung nói ra bốn chữ “Có thể cứu chữa”.
Nhậm Thương Khung thu thần thức trở về, cười nói:
- Không có gì, nguyên lai đại bá không phải kinh mạch tắc nghẽn, mà là trước kia tu luyện quá siêng năng, chân khí tồn đọng quá nhiều, không thể luyện hóa hết, dẫn đến đan điền cùng kinh mạch không cách nào hình thành chu thiên tuần hoàn. Dược sư thông thường, không cách nào dùng thần thức quan sát đan điền được, nên cảm thấy đây là kinh mạch có vấn đề.
Nói đến đây, Nhậm Thương Khung ngừng một chút, lại nói:
- Đương nhiên, hiện giờ một thời gian dài không tu luyện, kinh mạch có chút yếu ớt. Dẫn đến máu không thông, ảnh hưởng đi lại bình thường. Bất quá vấn đề này cũng không lớn.
- Nói như thế, là có thể cứu được?
Nhậm Thanh Sương vui sướng ngây ngất, đôi mắt nhất thời đỏ lên, nước mắt bắt đầu tuôn trào, nắm lấy cánh tay Nhậm Thương Khung:
- Thương Khung, đệ nhất định phải nghĩ biện pháp giúp phụ thân ta. ( DG: Bạn này chắc sau này cũng bị ăn thôi… a, sao đẹp trai như ta lại không có ai trao thân gửi phận chứ)
- Tỷ, yên tâm đi, thương thế của đại bá, ta có thể chữa được. Hơn nữa ta đảm bảo, tu vi của người sau này nhất định sẽ cao hơn một tầng. Đột phá Tiên Thiên tuyệt đối không có vấn đề.
Ba người đều là thần sắc kinh hỉ, thương thế của Nhậm Đông Thăng, có thể trị khỏi, đi đứng được như người bình thường, bọn hắn đã mãn nguyện lắm rôi, không ngờ còn có thể cho tu vi tăng mạnh, cái này có nghĩ bọn hắn cũng chưa nghĩ qua.
- Có cần chuẩn bị gì không?
Nhậm Thanh Sương nóng vội vô cùng:
- Ta sẽ đi chuẩn bị ngay.
- Đều không cần! Ta hiện tại sẽ dùng đan điền lực, khơi thông kinh mạch của đại bá một chút. Sau đó trục xuất số chân khí ứ đọng kia. Bất quá việc này cần tận tâm, nếu dùng sức quá mãnh liệt, sẽ hủy hoại đan điền; dùng sức quá nhẹ, thì không đạt được hiệu quả.
- Hiện tại, hiện tại là có thể bắt đầu?
Nhậm Thương Khung cười cười, hướng Nhậm Đông Thăng nói:
- Đại bá, người toàn thân buông lỏng, không cần suy nghĩ nhiều, nhiều nhất là một khắc, người sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Cái này cũng không phải là nói phóng đại, có Bất Hủ Đế Khí thúc giục, khơi thông kinh mạch, tu phục đan điền, việc này có thể nói là giết gà lấy dao mổ trâu.
Bất Hủ Đế Khí cùng với thần thức di động, bắt đầu chậm rãi xâm nhập. Nhậm Đông Thăng chỉ cảm thấy toàn thân như được ngâm ở ôn tuyền, toàn thân thoải mái, sinh cơ xói mòn đã lâu, phảng phất bỗng nhiên bị đánh thức, không ngừng sinh sôi nảy nở lên.
Bất Hủ Đế Khí, chính là thần cấp công pháp của thời thượng cổ, có thể nói là đoạt thiên địa tạo hóa.
Thân thể Nhậm Đông Thăng, giống như đã trải qua vạn năm giá rét, hôm nay gặp được ánh dương quang, sinh cơ không ngừng lớn mạnh.
Sinh cơ này, được Bất Hủ Đế Khí thúc giục, càng lộ ra sinh cơ bừng bừng, không ngừng biến hóa, mà hắn rõ ràng cảm nhận được, kinh mạch thể nội đang không ngừng lớn mạnh.
Mà ở đan điền, hắn cảm giác như bị một đoàn lửa nóng bao trùm, phảng phất như đang tiến hành tu phục, lấy tốc độ mà hắn có thể cảm nhận được, không ngừng phục hồi như cũ!
Thần kỳ!
Nhậm Đông Thăng cảm thụ một màn thần kỳ này, gần như muốn hô lên. Nhiều năm thống khổ, áp lực như thế, cuối cùng, cuối cùng cũng có thời khắc buông xuống tất cả!
Nếu nói không kích động, đó là không có khả năng!
Nhậm Đông Thăng hốc mắt đỏ bừng, hán tử mấy chục tuổi, giờ phút này lại lệ rơi đầy mặt. Đây chính là hi vọng, là kỳ tích a!
Khi dưới tình huống hắn đã tuyệt vọng, đã hết hi vọng, mà đứa cháu này, lại mang đến kỳ tích cho hắn!
- Được rồi.
Nhậm Thương Khung thu hồi Bất Hủ Đế Khí trở về, chậm rãi đứng lên, cười nói:
- Đại bá, ta đã dùng đan điền lực, tu phục toàn bộ cơ năng của thân thể người, người hiện tại đứng lên đi mấy bước, liền biết khôi phục được mấy thành.
Phảng phất như có một lực lượng từ trong thân thể gọi Nhậm Đông Thăng, Nhậm Đông Thăng từ từ đứng dậy.
- Thật là tốt, ha ha, thật là tốt! Mẫu thân, Thanh Sương, ta thật sự rất tốt!
Nhậm Đông Thăng giờ phút này tựa như một tiểu hài tử ba tuổi, hung hăng bắt lấy bả vai Nhậm Thương Khung, trong mắt đỏ bừng:
- Thương Khung, đại bá cám ơn ngươi. Ngươi là đại ân nhân của ta!
Trong lúc nhất thời, cả mật thất tràn đầy vui mừng.