Chương 14: Nam chính và tôi bị đồn thổi trên mạng
Video bắt đầu phát.
Tân Hổ Lỗi đang ngồi trên ghế, nói một cách bình tĩnh và đều đều về việc đọc kịch bản của Diêu Thẩm.
Một lúc sau, Diêu Thẩm nổi giận, "Anh có vấn đề đ*o gì vậy?" vang lên trong sự yên tĩnh của căn phòng.
Đoạn video ghi lại vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người và vẻ mặt cứng ngắc của Tân Hổ Lỗi.
Sau đó là một đoạn cut ngắn quay lại cảnh các đạo diễn đang cố gắng trấn an cậu, rồi đoạn video cắt cảnh Diêu Thẩm đi theo Tân Hổ Lỗi ra khỏi phòng.
Đó không phải là một cái nhìn tốt đối với Diêu Thẩm.
Nó khiến cậu trông giống như một đứa trẻ hư đốn không nghe bất kỳ lời chỉ trích nào.
Cậu trả lại điện thoại cho Bích Giả Lộ và đứng dậy khỏi bàn. "Tôi sẽ ra xe của mình để nghỉ ngơi cho đến cảnh tiếp theo."
Cao Ngô nhìn cậu một cách lo lắng. "Ca ca còn chưa ăn xong..."
Diêu Thẩm lắc đầu và nở một nụ cười nhẹ với cậu. "Không sao đâu, tôi không đói."
Tân Hổ Lỗi nhìn cậu rời đi không nói gì, cằm chống lên bàn tay, ánh mắt trầm ngâm dõi theo bóng lưng đang rời đi của Diêu Thẩm.
- --
Bích Giả Lộ cố gắng phá vỡ chủ đề về đoạn video suốt quãng đường đến xe bảo mẫu, nhưng Diêu Thẩm chỉ đáp lại bằng những cái gật đầu im lặng và thỉnh thoảng ậm ừ.
Cậu yêu cầu cô ấy hãy để cậu ở một mình một lúc khi đến xe bảo mẫu, và cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.
"Hãy gọi cho chị nếu cậu cần bất cứ điều gì nhé, lão sư," cô nói, cắn môi dưới lo lắng.
Diêu Thẩm sẽ không gọi cho ai cả. Cậu sẽ tự đắm mình trong sự tủi thân lâu nhất có thể.
Và hy vọng rằng video không đến được với bất kỳ ai ở quê nhà. Cậu chỉ có thể tưởng tượng ra sự thích thú của cha mình khi cậu bị công chúng sỉ nhục.
Nó có cảm giác như mỗi khi cậu sắp đạt được một bứt phá, có điều gì đó kéo cậu lại.
Cậu cuộn tròn vào một chỗ núp thấp tựa vào một cạnh của xe bảo mẫu, không quan tâm đến việc nó làm nhăn trang phục của cậu như thế nào.
Cậu gần như có thể nghe thấy giọng nói chế giễu của cha mình, niềm vui sướng của ông ta khi thấy Diêu Thẩm thất bại hết lần này đến lần khác.
Không ai ngăn cậu hành hạ bản thân, Diêu Thẩm lấy điện thoại của mình ra để xem chính xác mọi người đang nói gì về cậu.
Video đứng thứ tư trên Hotsearch.
Diêu Thẩm bật ra một tiếng rên rỉ đau khổ và ấn vào phần bình luận.
['Tiên nữ thiên giới': Không thể tin được cậu nhóc hư hỏng này lại đóng vai Yến Thư Nghị. Tôi không có kỳ vọng gì vào bộ phim.]
['Samoyed bé nhỏ dễ thương': Tôi không thể tin được sao cậu ấy lại thô lỗ với Lỗi Lỗi đến thế! Làm sao họ có thể đóng vai người yêu nếu mối quan hệ ngoài đời của họ tệ thế này?]
['Huân Nghị tình yêu vĩnh cửu': @Samoyed bé nhỏ dễ thương, Chính xác! Họ đang phá hủy CP yêu thích của tôi. Ngoại hình của các diễn viên cũng ổn đó nhưng họ cũng cần phải có phản ứng hóa học ngoài màn ảnh nữa! Đây sẽ là một thảm họa mất.]
['Kẻ ăn dưa': Mọi người chưa xem video về màn trình diễn của cậu ấy trong "Lights, Camera, Actors!" sao? Tân Hổ Lỗi đã hoàn toàn xé xác cậu ta. Giữa hai người này đã có mâu thuẫn một thời gian rồi.]
['#1 Shizunfucker': Kiểu như họ muốn bộ phim thất bại/ icon khóc]
Diêu Thẩm đọc qua 1 loạt biến hóa của những ý kiến giống nhau và một số bình luận trong đó họ còn thẳng thắn chửi bới cậu, nói rằng anh ấy ghen tị với thành công và tài năng của Tân Hổ Lỗi, thậm chí còn cáo buộc cậu sở hữu cổ phiếu của một công ty sản xuất đối thủ.
Tất cả những thứ đó Diêu Thẩm đều có thể làm ngơ
Nhưng những lời hoài nghi về khả năng cậu có thể biểu đạt tình cảm của Yến Thư Nghị dành cho Tạ Huân tốt không lại đâm sâu vào tim cậu nhất.
Phần tồi tệ nhất là nếu mọi người cứ tin rằng cậu và Tân Hổ Lỗi ghét nhau thì dù có diễn xuất tốt trên màn ảnh cũng không thể thuyết phục được họ. Màn thể hiện kính nghiệp nhất sẽ chỉ nhận được sự khinh miệt.
Không phải ai cũng muốn ship các diễn viên đóng cặp tình nhân với nhau trên màn ảnh, nhưng chắc chắn ai cũng muốn ít nhất họ phải thân thiết.
Diêu Thẩm có lẽ đã tự mình một tay đập tan ảo tưởng đó cho những ai thích thú xem phim vì mối tình giữa hai nhân vật chính.
Sau vụ này, công ty sản xuất sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay thế cậu thôi.
Chẳng phải vận rủi của cậu đã qua rồi sao? Tại sao cậu lại thấy nó càng trở nên tệ hơn vậy?
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhưng Diêu Thẩm phớt lờ, hy vọng nó sẽ biến mất.
Nhưng không, thay vào đó, cánh cửa bị mở ra một cách thô lỗ và có ai đó bước vào xe bảo mẫu của cậu mà không được mời.
Chỉ có một người duy nhất mặt dày như vậy.
Diêu Thẩm trừng mắt giận dữ với Tân Hổ Lỗi vẫn đứng ở ngưỡng cửa. "Tôi muốn ở một mình, đi đi."
Tân Hổ Lỗi phớt lờ cậu và bước vào xe bảo mẫu, ngồi xuống bên cạnh đầu giường của Diêu Thẩm, tấm nệm mỏng lún xuống dưới sức nặng tăng thêm.
"Cậu đã xong việc tiếc thương cho bản thân mình chưa?" Tân Hổ Lỗi hỏi, bắt chéo chân lên đầu gối một cách bất cần.
Diêu Thẩm rúc vào trong gối, có lẽ phấn nền làm nó bị vấy bẩn đến mức không thể chùi được. "Chưa, nên tốt nhất anh nên rời đi nếu không muốn trở thành nhân chứng cho buổi tiệc tiếc thương của tôi."
Tân Hổ Lỗi ậm ừ. "Cậu có thể không kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng cậu có thể kiểm soát cách cậu phản ứng với cảm xúc của mình."
Anh đợi một nhịp, ánh mắt dán chặt vào thân hình bất động của Diêu Thẩm. "Bốc đồng không phải là một phẩm chất tốt."
Diêu Thẩm đã phải như vậy với sự trịch thượng của Tân Hổ Lỗi.
Cậu ngồi dậy trên giường, trừng mắt nhìn Tân Hổ Lỗi, hai tay gần như run lên vì tức giận. "Anh cũng biết hết rồi phải không? Dù sao thì anh cũng rắn như đá và cứng như tấm ván."
Diêu Thẩm chế giễu. "Quả là một điều thần kỳ khi anh có thể diễn xuất, vì tôi chưa từng thấy anh thể hiện một cảm xúc nào của con người, sau máy quay."
Như dự đoán, Tân Hổ Lỗi không có phản ứng gì với lời nói của Diêu Thẩm, vẻ mặt lạnh lùng không hề thay đổi.
Diêu Thẩm sắp mất bình tĩnh lần nữa thì Tân Hổ Lỗi cuối cùng cũng lên tiếng: "Sự bốc đồng của cậu là một cơ chế phòng thủ. Cậu giận dữ cũng chỉ để ngăn điều gì khác làm tổn thương cậu trước."
Bây giờ đến lượt Diêu Thẩm không nói nên lời.
Tân Hổ Lỗi đánh giá cậu bằng ánh mắt kiên định và xuyên thấu. Diêu Thẩm cảm thấy như thể đôi mắt đen đục của anh ta có thể đọc cậu như một cuốn sách.
Chọc vào phần bên trong mềm mại của cậu và nhìn vào đống hỗn độn đang run rẩy của anh ấy.
"Nhưng cơ chế phòng vệ có ích gì nếu nó chỉ gây rắc rối cho cậu?"
Diêu Thẩm không có câu trả lời cho anh ta, và thậm chí không chắc Tân Hổ Lỗi có mong đợi câu trả lời hay không.
Tân Hổ Lỗi nghiêng lại gần Diêu Thẩm, khuôn mặt của họ cách nhau chỉ một chút. Nhịp tim của Diêu Thẩm tăng nhanh khi có sự gần gũi đột ngột, trong khi Tân Hổ Lỗi trông vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết - như thể việc ở khoảng cách hôn với Diêu Thẩm là chuyện xảy ra hàng ngày đối với anh ấy.
"Cậu nói rằng tôi không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, đừng nhầm lẫn điều đó với việc không cảm nhận được chúng," anh nói, giọng nói thốt ra trầm ấm và đầy khói. Diêu Thẩm cảm thấy hơi thở ấm áp của anh ta phả vào da mình như một tiếp xúc cơ thể.
"Tôi chỉ là không thấy có lợi ích gì khi phải biểu đạt suy nghĩ của mình cho tất cả mọi người cùng xem," anh nghểnh cổ sang một bên, khóe môi nhếch lên vẻ thích thú. "Sự yên tĩnh tạo ra sự siêu việt (1)."
- --
(1) Thành ngữ này có thể được dịch là "nước lặng chảy sâu", vẻ ngoài điềm tĩnh có thể che giấu nội tâm nồng nàn - hoặc theo tinh thần của thành ngữ gốc tiếng Trung, một người điềm tĩnh thường phi thường.
Tân Hổ Lỗi đang ngồi trên ghế, nói một cách bình tĩnh và đều đều về việc đọc kịch bản của Diêu Thẩm.
Một lúc sau, Diêu Thẩm nổi giận, "Anh có vấn đề đ*o gì vậy?" vang lên trong sự yên tĩnh của căn phòng.
Đoạn video ghi lại vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người và vẻ mặt cứng ngắc của Tân Hổ Lỗi.
Sau đó là một đoạn cut ngắn quay lại cảnh các đạo diễn đang cố gắng trấn an cậu, rồi đoạn video cắt cảnh Diêu Thẩm đi theo Tân Hổ Lỗi ra khỏi phòng.
Đó không phải là một cái nhìn tốt đối với Diêu Thẩm.
Nó khiến cậu trông giống như một đứa trẻ hư đốn không nghe bất kỳ lời chỉ trích nào.
Cậu trả lại điện thoại cho Bích Giả Lộ và đứng dậy khỏi bàn. "Tôi sẽ ra xe của mình để nghỉ ngơi cho đến cảnh tiếp theo."
Cao Ngô nhìn cậu một cách lo lắng. "Ca ca còn chưa ăn xong..."
Diêu Thẩm lắc đầu và nở một nụ cười nhẹ với cậu. "Không sao đâu, tôi không đói."
Tân Hổ Lỗi nhìn cậu rời đi không nói gì, cằm chống lên bàn tay, ánh mắt trầm ngâm dõi theo bóng lưng đang rời đi của Diêu Thẩm.
- --
Bích Giả Lộ cố gắng phá vỡ chủ đề về đoạn video suốt quãng đường đến xe bảo mẫu, nhưng Diêu Thẩm chỉ đáp lại bằng những cái gật đầu im lặng và thỉnh thoảng ậm ừ.
Cậu yêu cầu cô ấy hãy để cậu ở một mình một lúc khi đến xe bảo mẫu, và cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.
"Hãy gọi cho chị nếu cậu cần bất cứ điều gì nhé, lão sư," cô nói, cắn môi dưới lo lắng.
Diêu Thẩm sẽ không gọi cho ai cả. Cậu sẽ tự đắm mình trong sự tủi thân lâu nhất có thể.
Và hy vọng rằng video không đến được với bất kỳ ai ở quê nhà. Cậu chỉ có thể tưởng tượng ra sự thích thú của cha mình khi cậu bị công chúng sỉ nhục.
Nó có cảm giác như mỗi khi cậu sắp đạt được một bứt phá, có điều gì đó kéo cậu lại.
Cậu cuộn tròn vào một chỗ núp thấp tựa vào một cạnh của xe bảo mẫu, không quan tâm đến việc nó làm nhăn trang phục của cậu như thế nào.
Cậu gần như có thể nghe thấy giọng nói chế giễu của cha mình, niềm vui sướng của ông ta khi thấy Diêu Thẩm thất bại hết lần này đến lần khác.
Không ai ngăn cậu hành hạ bản thân, Diêu Thẩm lấy điện thoại của mình ra để xem chính xác mọi người đang nói gì về cậu.
Video đứng thứ tư trên Hotsearch.
Diêu Thẩm bật ra một tiếng rên rỉ đau khổ và ấn vào phần bình luận.
['Tiên nữ thiên giới': Không thể tin được cậu nhóc hư hỏng này lại đóng vai Yến Thư Nghị. Tôi không có kỳ vọng gì vào bộ phim.]
['Samoyed bé nhỏ dễ thương': Tôi không thể tin được sao cậu ấy lại thô lỗ với Lỗi Lỗi đến thế! Làm sao họ có thể đóng vai người yêu nếu mối quan hệ ngoài đời của họ tệ thế này?]
['Huân Nghị tình yêu vĩnh cửu': @Samoyed bé nhỏ dễ thương, Chính xác! Họ đang phá hủy CP yêu thích của tôi. Ngoại hình của các diễn viên cũng ổn đó nhưng họ cũng cần phải có phản ứng hóa học ngoài màn ảnh nữa! Đây sẽ là một thảm họa mất.]
['Kẻ ăn dưa': Mọi người chưa xem video về màn trình diễn của cậu ấy trong "Lights, Camera, Actors!" sao? Tân Hổ Lỗi đã hoàn toàn xé xác cậu ta. Giữa hai người này đã có mâu thuẫn một thời gian rồi.]
['#1 Shizunfucker': Kiểu như họ muốn bộ phim thất bại/ icon khóc]
Diêu Thẩm đọc qua 1 loạt biến hóa của những ý kiến giống nhau và một số bình luận trong đó họ còn thẳng thắn chửi bới cậu, nói rằng anh ấy ghen tị với thành công và tài năng của Tân Hổ Lỗi, thậm chí còn cáo buộc cậu sở hữu cổ phiếu của một công ty sản xuất đối thủ.
Tất cả những thứ đó Diêu Thẩm đều có thể làm ngơ
Nhưng những lời hoài nghi về khả năng cậu có thể biểu đạt tình cảm của Yến Thư Nghị dành cho Tạ Huân tốt không lại đâm sâu vào tim cậu nhất.
Phần tồi tệ nhất là nếu mọi người cứ tin rằng cậu và Tân Hổ Lỗi ghét nhau thì dù có diễn xuất tốt trên màn ảnh cũng không thể thuyết phục được họ. Màn thể hiện kính nghiệp nhất sẽ chỉ nhận được sự khinh miệt.
Không phải ai cũng muốn ship các diễn viên đóng cặp tình nhân với nhau trên màn ảnh, nhưng chắc chắn ai cũng muốn ít nhất họ phải thân thiết.
Diêu Thẩm có lẽ đã tự mình một tay đập tan ảo tưởng đó cho những ai thích thú xem phim vì mối tình giữa hai nhân vật chính.
Sau vụ này, công ty sản xuất sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay thế cậu thôi.
Chẳng phải vận rủi của cậu đã qua rồi sao? Tại sao cậu lại thấy nó càng trở nên tệ hơn vậy?
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhưng Diêu Thẩm phớt lờ, hy vọng nó sẽ biến mất.
Nhưng không, thay vào đó, cánh cửa bị mở ra một cách thô lỗ và có ai đó bước vào xe bảo mẫu của cậu mà không được mời.
Chỉ có một người duy nhất mặt dày như vậy.
Diêu Thẩm trừng mắt giận dữ với Tân Hổ Lỗi vẫn đứng ở ngưỡng cửa. "Tôi muốn ở một mình, đi đi."
Tân Hổ Lỗi phớt lờ cậu và bước vào xe bảo mẫu, ngồi xuống bên cạnh đầu giường của Diêu Thẩm, tấm nệm mỏng lún xuống dưới sức nặng tăng thêm.
"Cậu đã xong việc tiếc thương cho bản thân mình chưa?" Tân Hổ Lỗi hỏi, bắt chéo chân lên đầu gối một cách bất cần.
Diêu Thẩm rúc vào trong gối, có lẽ phấn nền làm nó bị vấy bẩn đến mức không thể chùi được. "Chưa, nên tốt nhất anh nên rời đi nếu không muốn trở thành nhân chứng cho buổi tiệc tiếc thương của tôi."
Tân Hổ Lỗi ậm ừ. "Cậu có thể không kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng cậu có thể kiểm soát cách cậu phản ứng với cảm xúc của mình."
Anh đợi một nhịp, ánh mắt dán chặt vào thân hình bất động của Diêu Thẩm. "Bốc đồng không phải là một phẩm chất tốt."
Diêu Thẩm đã phải như vậy với sự trịch thượng của Tân Hổ Lỗi.
Cậu ngồi dậy trên giường, trừng mắt nhìn Tân Hổ Lỗi, hai tay gần như run lên vì tức giận. "Anh cũng biết hết rồi phải không? Dù sao thì anh cũng rắn như đá và cứng như tấm ván."
Diêu Thẩm chế giễu. "Quả là một điều thần kỳ khi anh có thể diễn xuất, vì tôi chưa từng thấy anh thể hiện một cảm xúc nào của con người, sau máy quay."
Như dự đoán, Tân Hổ Lỗi không có phản ứng gì với lời nói của Diêu Thẩm, vẻ mặt lạnh lùng không hề thay đổi.
Diêu Thẩm sắp mất bình tĩnh lần nữa thì Tân Hổ Lỗi cuối cùng cũng lên tiếng: "Sự bốc đồng của cậu là một cơ chế phòng thủ. Cậu giận dữ cũng chỉ để ngăn điều gì khác làm tổn thương cậu trước."
Bây giờ đến lượt Diêu Thẩm không nói nên lời.
Tân Hổ Lỗi đánh giá cậu bằng ánh mắt kiên định và xuyên thấu. Diêu Thẩm cảm thấy như thể đôi mắt đen đục của anh ta có thể đọc cậu như một cuốn sách.
Chọc vào phần bên trong mềm mại của cậu và nhìn vào đống hỗn độn đang run rẩy của anh ấy.
"Nhưng cơ chế phòng vệ có ích gì nếu nó chỉ gây rắc rối cho cậu?"
Diêu Thẩm không có câu trả lời cho anh ta, và thậm chí không chắc Tân Hổ Lỗi có mong đợi câu trả lời hay không.
Tân Hổ Lỗi nghiêng lại gần Diêu Thẩm, khuôn mặt của họ cách nhau chỉ một chút. Nhịp tim của Diêu Thẩm tăng nhanh khi có sự gần gũi đột ngột, trong khi Tân Hổ Lỗi trông vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết - như thể việc ở khoảng cách hôn với Diêu Thẩm là chuyện xảy ra hàng ngày đối với anh ấy.
"Cậu nói rằng tôi không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, đừng nhầm lẫn điều đó với việc không cảm nhận được chúng," anh nói, giọng nói thốt ra trầm ấm và đầy khói. Diêu Thẩm cảm thấy hơi thở ấm áp của anh ta phả vào da mình như một tiếp xúc cơ thể.
"Tôi chỉ là không thấy có lợi ích gì khi phải biểu đạt suy nghĩ của mình cho tất cả mọi người cùng xem," anh nghểnh cổ sang một bên, khóe môi nhếch lên vẻ thích thú. "Sự yên tĩnh tạo ra sự siêu việt (1)."
- --
(1) Thành ngữ này có thể được dịch là "nước lặng chảy sâu", vẻ ngoài điềm tĩnh có thể che giấu nội tâm nồng nàn - hoặc theo tinh thần của thành ngữ gốc tiếng Trung, một người điềm tĩnh thường phi thường.