Chương 24: Nam chính của tôi tham gia trò chơi
Diêu Thẩm để mặc Tân Hổ Lỗi kéo mình lên.
Mặt Đặng Vân xụ xuống khi nhìn họ biến mất trong đám đông đang khiêu vũ.
Diêu Thẩm không biết mình nên sốc về điều gì hơn: việc Tân Hổ Lỗi bảo vệ cậu trước mặt Đặng Vân, hay việc anh ta rủ cậu nhảy.
"Chuyện gì xảy ra với việc chờ đợi niềm vui vậy?" anh hỏi, cao giọng để át đi âm trầm lớn của bài hát khó chịu vang vọng qua loa.
Tân Hổ Lỗi nhún vai. "Kiểu vui vẻ này sai rồi, anh ta đang làm phiền cậu."
Diêu Thẩm im lặng, cậu cảm thấy má mình nóng bừng. Cậu ghét khả năng kỳ lạ của Tân Hổ Lỗi khi nhìn thấu cậu.
"Tôi không buồn," cậu nói, phòng vệ.
Các ngón tay của Tân Hổ Lỗi cuốn quanh xương hông của cậu, kéo cậu về phía trước cho đến khi đầu gối của họ chạm vào nhau. "Tất nhiên," anh nói với ánh mắt khó hiểu.
Anh bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc, một số giai điệu điện tử lớn với âm bass nặng nề khiến mặt đất rung chuyển và kéo Diêu Thẩm theo mình.
Tân Hổ Lỗi trông thật lạnh lùng, gần như vô cảm, Diêu Thẩm không ngờ anh ta lại di chuyển uyển chuyển như vậy.
Hơi thở của anh ấy trở nên hơi gấp gáp, họ bị ép rất gần nhau, và những người nhảy múa xung quanh thậm chí còn đẩy họ lại gần hơn nữa. Diêu Thẩm phải tựa vào ngực Tân Hổ Lỗi để không bị mất thăng bằng khi có ai đó va vào cậu từ phía sau.
Bộ ngực dưới lòng bàn tay cậu rắn chắc với cơ bắp không quá thô, và có lẽ Diêu thẩm đã nhìn thấy nó nhiều lần trong cái đêm họ ở cùng nhau.
Cậu cố gắng tạo khoảng cách giữa họ nhưng bàn tay của Tân Hổ Lỗi đặt trên hông cậu giữ cậu yên tại chỗ, nhốt cậu trong cơ thể mình.
Diêu Thẩm không biết Tân Hổ Lỗi định bày trò gì, nhưng nó khiến cậu toát mồ hôi dưới lớp quần áo, đêm xuân không lạnh nhưng sự gần gũi khiến áo cậu dính chặt vào lưng.
Cậu ngước nhìn đôi mắt của Tân Hổ Lỗi và thấy chúng cũng đang dán chặt vào cậu, vẻ mặt lạnh lùng.
"Anh nhìn cái gì?" Diêu Thẩm hỏi, thả tay ra khỏi lồng ngực Tân Hổ Lỗi.
"Cậu trông rất đẹp khi đỏ mặt," Tân Hổ Lỗi nói một cách bình thản, những ngón tay anh siết chặt lấy hông cậu. "Ngọt ngào."
Diêu Thẩm chợt hồi tưởng lại cảnh Tân Hổ Lỗi lấy ngón tay cái lau nước mắt cậu và liếm sạch. Anh ấy cũng nói Diêu Thẩm ngọt ngào nữa.
Hai má cậu nóng dần lên, gần như phát bỏng. Cậu kéo cánh tay của Tân Hổ Lỗi ra và cuối cùng cũng gỡ được mình ra khỏi anh ta.
Cậu quay đi mà không ngoái lại, biến mất trong đám đông đang nhảy múa và bỏ lại Tân Hổ Lỗi phía sau.
Cậu cảm thấy ánh mắt của anh ta vẫn dán theo mình rất lâu sau khi cậu rời khỏi bữa tiệc đông đúc phía sau.
Diêu Thẩm có lẽ nên quay lại khách sạn của mình. Đây là một ý tưởng tồi, cậu không biết mình đang nghĩ gì khi đồng ý với lời mời của Cao Ngô.
Cậu không thuộc về nơi này, ở giữa tất cả những người tài năng trong ngành này, cậu nên cúi đầu xuống và tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Khi cậu sắp đi ra khỏi cái sân nơi bữa tiệc đang diễn ra thì có ai đó va vào vai cậu
Diêu Thẩm vội vàng nói khẽ: "Xin lỗi", nhưng một bàn tay mảnh khảnh đã ngăn cậu lại.
"Tiểu đệ đệ? Thật vui được gặp cậu ở đây," một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tán Liên Tư đang đứng trước mặt cậu một tay trên vai cậu,một tay cầm một chiếc cốc nhựa và mỉm cười ngọt ngào dưới hàng mi cong vút.
"Tôi vừa mới rời đi."
Cô ấy bĩu môi. "Sớm vậy? Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà," bàn tay cô trượt xuống cánh tay cậu và cầm lấy cổ tay cậu. Cô cố gắng kéo cậu quay trở lại nơi cậu rời đi. "Bộ phim tôi đang quay sắp kết thúc, đó là một trong những lý do khiến tôi chỉ có thể đảm nhận vai phụ hai trong 'Sư tôn, đệ tử nhất định phải giết ngươi'."
Diêu Thẩm thực sự không quan tâm. Cậu cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của cô, nhưng cô ấy có vẻ rất mạnh mẽ.
"Đệ đệ có thấy Tân ca ca không? Tôi cần nói chuyện với anh ấy."
Cậu chỉ về phía sau qua vai mình và lợi dụng sự phân tâm của Tán Liên Tư để bỏ trốn khỏi cô.
Tân Hổ Lỗi chết tiệt, tất cả là lỗi của anh ta khiến Diêu Thẩm lúc này quá bối rối để có thể chú ý đến crush thời trẻ trâu của mình. Trong bất kể tình huống nào khác, cậu sẽ rất khoái chí khi trở thành đối tượng được Tán Liên Tư chú ý tới, nhưng tất nhiên Tân Hổ Lỗi cũng lại phá hỏng điều đó.
Cậu cảm nhận thấy điện thoại di động của mình rung lên trong túi.
[Ánh nắng mùa hè: Chúng em đến rồi, ca ca. Anh ở đâu?]
Diêu Thẩm dừng lại, đứng tại chỗ và nhìn xuống điện thoại di động của mình.
Mục đích chính của việc cậu đến đây là để dành chút thời gian với Cao Ngô và Diệp Phương.
Cậu nhìn lại đám đông đang nhảy múa. Tán Liên Tư có lẽ sẽ khiến Tân Hổ Lỗi bận rộn phải không?
Sẽ mất một chút thời gian cho đến khi anh ta có thể tự giải thoát và đến tìm Diêu Thẩm, nếu đó là điều anh ấy muốn làm.
[Quái vật dưới gầm giường: Bật vị trí của cậu đi, tôi sẽ đến chỗ cậu]
- --
Diêu Thẩm đã hoàn toàn lựa chọn đúng đắn.
Cậu, Cao Ngô và Diệp Phương tìm một góc vắng vẻ của bữa tiệc và tận hưởng niềm vui riêng họ ở nơi các diễn viên kỳ cựu không thể thấy họ hành động như những kẻ ngốc.
Không ai trong số họ uống rượu, nhưng tâm trạng vui vẻ có sức lan truyền, Diêu Thẩm cũng cảm thấy sảng khoái và choáng váng như say.
Diệp Phương có một ứng dụng trò chơi cho tiệc tùng thứ họ có thể quay vòng để nhận được một chủ đề.
Trong chủ đề, một danh sách ngẫu nhiên các câu hỏi do người dùng ứng dụng tạo sẽ hiện lên. Một người cần trả lời tối thiểu ba câu hỏi trong mỗi chủ đề trước khi có thể chuyển sang mục tiếp theo.
Vì loại ứng dụng này nhằm mục đích hoạt động như một trò chơi tiệc tùng nên các câu hỏi đoán trước các nhóm người.
Cao Ngô và Diệp Phương đã đến lượt của mình và họ đều có những chủ đề dễ như ăn bánh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Diệp Phương nhận được chủ đề 'ký ức tuổi thơ', trong đó cô phải trả lời một câu hỏi về ký ức tuổi thơ đáng xấu hổ nhất của mình, một câu hỏi khác bắt cô đoán xem vào thời điểm nào mỗi người họ mất chiếc răng sữa đầu tiên và câu hỏi cuối cùng về một địa điểm yêu thích để đi chơi cùng gia đình khi cô còn nhỏ.
Tất cả các câu trả lời của cô ấy đều duyên dáng và hài hước, nhưng không thực sự hấp dẫn, đó chính là điểm mấu chốt của trò chơi.
Họ lại thất vọng khi Cao Ngu nhận được 'sở thích và hoạt động'. Loại chủ để không thực sự để cậu tiết lộ bất kỳ về chuyện cá nhân hay đáng xấu hổ nào cả.
Hai chủ đề có khả năng gây hỗn loạn nhất là 'mối quan hệ tình cảm' và một chủ đề khác chỉ có biểu tượng ô tô.
Nếu 'mối quan hệ tình cảm' nhất định phải có rất nhiều câu hỏi xấu hổ như: "bạn muốn hôn ai nhất trong số những người có mặt?", thì chủ đề ô tô sẽ nâng nó lên một tầm cao mới.
Khi đến lượt của mình Diêu Thẩm tha thiết hy vọng mình không nhận được một trong hai thứ đó.
Cậu được chứng kiến chiếc kim dừng lại trên chiếc ô tô màu đỏ tươi.
Diệp Phương hét lên vui sướng, đôi mắt cô mở to đầy mong đợi khi màu sắc nhấp nháy trên danh sách các câu hỏi Diêu Thẩm có thể trả lời.
Cao Ngô đọc to khi đèn chiếu sáng câu hỏi đầu tiên. "Bạn mất zin bao lâu rồi?"
Diêu Thẩm vẫn chết lặng.
Tại sao câu hỏi phải được diễn đạt như vậy?
Diêu Thẩm chắc chắn sẽ không trả lời nó. Cậu không thể tưởng tượng được việc nói ra từ 'ngày hôm qua' mà không muốn chết ngay tại chỗ
Diệp Phương thúc khuỷu tay vào cậu với nụ cười ranh mãnh. "Nào, ca ca, đừng ngại."
"Tôi cũng tò mò muốn nghe câu trả lời," một giọng nói mới vang lên, mượt mà và du dương.
Diêu Thẩm ngước lên và thấy Tân Hổ Lỗi đang nhìn xuống mình, hai tay nhét vào túi quần, một nụ cười nhếch mép nở nhẹ trên khóe môi anh.
_______
Diêu Thẩm: Một lần nữa tôi muốn hỏi sự may mắn được tăng lên ở đâu?
Tân Hổ Lỗi: Cậu có biết là bao nhiêu người muốn được ở trong hoàn cảnh của cậu không?
Diêu Thẩm: Gửi lời chia buồn đến họ
Mặt Đặng Vân xụ xuống khi nhìn họ biến mất trong đám đông đang khiêu vũ.
Diêu Thẩm không biết mình nên sốc về điều gì hơn: việc Tân Hổ Lỗi bảo vệ cậu trước mặt Đặng Vân, hay việc anh ta rủ cậu nhảy.
"Chuyện gì xảy ra với việc chờ đợi niềm vui vậy?" anh hỏi, cao giọng để át đi âm trầm lớn của bài hát khó chịu vang vọng qua loa.
Tân Hổ Lỗi nhún vai. "Kiểu vui vẻ này sai rồi, anh ta đang làm phiền cậu."
Diêu Thẩm im lặng, cậu cảm thấy má mình nóng bừng. Cậu ghét khả năng kỳ lạ của Tân Hổ Lỗi khi nhìn thấu cậu.
"Tôi không buồn," cậu nói, phòng vệ.
Các ngón tay của Tân Hổ Lỗi cuốn quanh xương hông của cậu, kéo cậu về phía trước cho đến khi đầu gối của họ chạm vào nhau. "Tất nhiên," anh nói với ánh mắt khó hiểu.
Anh bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc, một số giai điệu điện tử lớn với âm bass nặng nề khiến mặt đất rung chuyển và kéo Diêu Thẩm theo mình.
Tân Hổ Lỗi trông thật lạnh lùng, gần như vô cảm, Diêu Thẩm không ngờ anh ta lại di chuyển uyển chuyển như vậy.
Hơi thở của anh ấy trở nên hơi gấp gáp, họ bị ép rất gần nhau, và những người nhảy múa xung quanh thậm chí còn đẩy họ lại gần hơn nữa. Diêu Thẩm phải tựa vào ngực Tân Hổ Lỗi để không bị mất thăng bằng khi có ai đó va vào cậu từ phía sau.
Bộ ngực dưới lòng bàn tay cậu rắn chắc với cơ bắp không quá thô, và có lẽ Diêu thẩm đã nhìn thấy nó nhiều lần trong cái đêm họ ở cùng nhau.
Cậu cố gắng tạo khoảng cách giữa họ nhưng bàn tay của Tân Hổ Lỗi đặt trên hông cậu giữ cậu yên tại chỗ, nhốt cậu trong cơ thể mình.
Diêu Thẩm không biết Tân Hổ Lỗi định bày trò gì, nhưng nó khiến cậu toát mồ hôi dưới lớp quần áo, đêm xuân không lạnh nhưng sự gần gũi khiến áo cậu dính chặt vào lưng.
Cậu ngước nhìn đôi mắt của Tân Hổ Lỗi và thấy chúng cũng đang dán chặt vào cậu, vẻ mặt lạnh lùng.
"Anh nhìn cái gì?" Diêu Thẩm hỏi, thả tay ra khỏi lồng ngực Tân Hổ Lỗi.
"Cậu trông rất đẹp khi đỏ mặt," Tân Hổ Lỗi nói một cách bình thản, những ngón tay anh siết chặt lấy hông cậu. "Ngọt ngào."
Diêu Thẩm chợt hồi tưởng lại cảnh Tân Hổ Lỗi lấy ngón tay cái lau nước mắt cậu và liếm sạch. Anh ấy cũng nói Diêu Thẩm ngọt ngào nữa.
Hai má cậu nóng dần lên, gần như phát bỏng. Cậu kéo cánh tay của Tân Hổ Lỗi ra và cuối cùng cũng gỡ được mình ra khỏi anh ta.
Cậu quay đi mà không ngoái lại, biến mất trong đám đông đang nhảy múa và bỏ lại Tân Hổ Lỗi phía sau.
Cậu cảm thấy ánh mắt của anh ta vẫn dán theo mình rất lâu sau khi cậu rời khỏi bữa tiệc đông đúc phía sau.
Diêu Thẩm có lẽ nên quay lại khách sạn của mình. Đây là một ý tưởng tồi, cậu không biết mình đang nghĩ gì khi đồng ý với lời mời của Cao Ngô.
Cậu không thuộc về nơi này, ở giữa tất cả những người tài năng trong ngành này, cậu nên cúi đầu xuống và tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Khi cậu sắp đi ra khỏi cái sân nơi bữa tiệc đang diễn ra thì có ai đó va vào vai cậu
Diêu Thẩm vội vàng nói khẽ: "Xin lỗi", nhưng một bàn tay mảnh khảnh đã ngăn cậu lại.
"Tiểu đệ đệ? Thật vui được gặp cậu ở đây," một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tán Liên Tư đang đứng trước mặt cậu một tay trên vai cậu,một tay cầm một chiếc cốc nhựa và mỉm cười ngọt ngào dưới hàng mi cong vút.
"Tôi vừa mới rời đi."
Cô ấy bĩu môi. "Sớm vậy? Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà," bàn tay cô trượt xuống cánh tay cậu và cầm lấy cổ tay cậu. Cô cố gắng kéo cậu quay trở lại nơi cậu rời đi. "Bộ phim tôi đang quay sắp kết thúc, đó là một trong những lý do khiến tôi chỉ có thể đảm nhận vai phụ hai trong 'Sư tôn, đệ tử nhất định phải giết ngươi'."
Diêu Thẩm thực sự không quan tâm. Cậu cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của cô, nhưng cô ấy có vẻ rất mạnh mẽ.
"Đệ đệ có thấy Tân ca ca không? Tôi cần nói chuyện với anh ấy."
Cậu chỉ về phía sau qua vai mình và lợi dụng sự phân tâm của Tán Liên Tư để bỏ trốn khỏi cô.
Tân Hổ Lỗi chết tiệt, tất cả là lỗi của anh ta khiến Diêu Thẩm lúc này quá bối rối để có thể chú ý đến crush thời trẻ trâu của mình. Trong bất kể tình huống nào khác, cậu sẽ rất khoái chí khi trở thành đối tượng được Tán Liên Tư chú ý tới, nhưng tất nhiên Tân Hổ Lỗi cũng lại phá hỏng điều đó.
Cậu cảm nhận thấy điện thoại di động của mình rung lên trong túi.
[Ánh nắng mùa hè: Chúng em đến rồi, ca ca. Anh ở đâu?]
Diêu Thẩm dừng lại, đứng tại chỗ và nhìn xuống điện thoại di động của mình.
Mục đích chính của việc cậu đến đây là để dành chút thời gian với Cao Ngô và Diệp Phương.
Cậu nhìn lại đám đông đang nhảy múa. Tán Liên Tư có lẽ sẽ khiến Tân Hổ Lỗi bận rộn phải không?
Sẽ mất một chút thời gian cho đến khi anh ta có thể tự giải thoát và đến tìm Diêu Thẩm, nếu đó là điều anh ấy muốn làm.
[Quái vật dưới gầm giường: Bật vị trí của cậu đi, tôi sẽ đến chỗ cậu]
- --
Diêu Thẩm đã hoàn toàn lựa chọn đúng đắn.
Cậu, Cao Ngô và Diệp Phương tìm một góc vắng vẻ của bữa tiệc và tận hưởng niềm vui riêng họ ở nơi các diễn viên kỳ cựu không thể thấy họ hành động như những kẻ ngốc.
Không ai trong số họ uống rượu, nhưng tâm trạng vui vẻ có sức lan truyền, Diêu Thẩm cũng cảm thấy sảng khoái và choáng váng như say.
Diệp Phương có một ứng dụng trò chơi cho tiệc tùng thứ họ có thể quay vòng để nhận được một chủ đề.
Trong chủ đề, một danh sách ngẫu nhiên các câu hỏi do người dùng ứng dụng tạo sẽ hiện lên. Một người cần trả lời tối thiểu ba câu hỏi trong mỗi chủ đề trước khi có thể chuyển sang mục tiếp theo.
Vì loại ứng dụng này nhằm mục đích hoạt động như một trò chơi tiệc tùng nên các câu hỏi đoán trước các nhóm người.
Cao Ngô và Diệp Phương đã đến lượt của mình và họ đều có những chủ đề dễ như ăn bánh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Diệp Phương nhận được chủ đề 'ký ức tuổi thơ', trong đó cô phải trả lời một câu hỏi về ký ức tuổi thơ đáng xấu hổ nhất của mình, một câu hỏi khác bắt cô đoán xem vào thời điểm nào mỗi người họ mất chiếc răng sữa đầu tiên và câu hỏi cuối cùng về một địa điểm yêu thích để đi chơi cùng gia đình khi cô còn nhỏ.
Tất cả các câu trả lời của cô ấy đều duyên dáng và hài hước, nhưng không thực sự hấp dẫn, đó chính là điểm mấu chốt của trò chơi.
Họ lại thất vọng khi Cao Ngu nhận được 'sở thích và hoạt động'. Loại chủ để không thực sự để cậu tiết lộ bất kỳ về chuyện cá nhân hay đáng xấu hổ nào cả.
Hai chủ đề có khả năng gây hỗn loạn nhất là 'mối quan hệ tình cảm' và một chủ đề khác chỉ có biểu tượng ô tô.
Nếu 'mối quan hệ tình cảm' nhất định phải có rất nhiều câu hỏi xấu hổ như: "bạn muốn hôn ai nhất trong số những người có mặt?", thì chủ đề ô tô sẽ nâng nó lên một tầm cao mới.
Khi đến lượt của mình Diêu Thẩm tha thiết hy vọng mình không nhận được một trong hai thứ đó.
Cậu được chứng kiến chiếc kim dừng lại trên chiếc ô tô màu đỏ tươi.
Diệp Phương hét lên vui sướng, đôi mắt cô mở to đầy mong đợi khi màu sắc nhấp nháy trên danh sách các câu hỏi Diêu Thẩm có thể trả lời.
Cao Ngô đọc to khi đèn chiếu sáng câu hỏi đầu tiên. "Bạn mất zin bao lâu rồi?"
Diêu Thẩm vẫn chết lặng.
Tại sao câu hỏi phải được diễn đạt như vậy?
Diêu Thẩm chắc chắn sẽ không trả lời nó. Cậu không thể tưởng tượng được việc nói ra từ 'ngày hôm qua' mà không muốn chết ngay tại chỗ
Diệp Phương thúc khuỷu tay vào cậu với nụ cười ranh mãnh. "Nào, ca ca, đừng ngại."
"Tôi cũng tò mò muốn nghe câu trả lời," một giọng nói mới vang lên, mượt mà và du dương.
Diêu Thẩm ngước lên và thấy Tân Hổ Lỗi đang nhìn xuống mình, hai tay nhét vào túi quần, một nụ cười nhếch mép nở nhẹ trên khóe môi anh.
_______
Diêu Thẩm: Một lần nữa tôi muốn hỏi sự may mắn được tăng lên ở đâu?
Tân Hổ Lỗi: Cậu có biết là bao nhiêu người muốn được ở trong hoàn cảnh của cậu không?
Diêu Thẩm: Gửi lời chia buồn đến họ