Chương 7: Nam chính vô cùng nổi tiếng của tôi
Một làn sóng suy đoán nổi lên sau bình luận của Tân Hổ Lỗi, nếu không có gì khác thì ít nhất cũng làm giảm bớt sức nóng của Diêu Thẩm vì hoàn toàn không phù hợp để đóng vai Yến Thư Nghị trong mắt những người hâm mộ tiểu thuyết gốc.
Vậy nên... thành công rồi?
Diêu Thẩm không nhận được cuộc gọi nào khác từ Bích Giả Lộc hay Hoàng tổng nên ít nhất nó cũng không quá tệ.
Nó khiến cậu thắc mắc liệu Tân Hổ Lỗi đang có chiến thuật gì. Liệu anh ta có thực sự nhập vai Tạ Huân của mình đến vậy không? Chỉ là không giống anh ta chút nào, anh ta vốn tạo ấn tượng là một diễn viên vô cùng trưởng thành.
[Hắn là quỷ vương, Ký chủ nên nghi ngờ động cơ của hắn.]
Diêu Thẩm suýt nữa thì vấp phải chân mình khi nghe thấy giọng nói kỳ quái cọc cằn đó trong đầu mình.
"Cậu có thể ngừng làm điều đó được không? Ít nhất hãy cho tôi một lời cảnh báo chứ," cậu chửi rủa, ôm chặt lấy ngực mình.
[...Ký chủ sẽ bớt giật mình hơn nếu tôi nói, 'Tôi sẽ nói điều gì đó' trước khi nói điều gì đó? Không phải giống nhau thôi sao?]
Đúng vậy, nhưng Diêu Thẩm không muốn thừa nhận điều đó.
"Dù vậy cậu muốn tôi làm gì với anh ta? Làm sao tôi có thể bắt được anh ta hay gì đó?"
[Ký chủ cần nghĩ ra cách để tiếp cận anh ta đủ gần để có thể tìm ra vị trí của viên đá linh hồn của hắn. Viên đá linh hồn cho phép người mà nó ràng buộc điều khiển con quỷ.]
Diêu Thẩm thở dài, trượt tay xuống mặt. "Tôi đoán anh ta không chỉ để nó quanh quẩn đâu đó đâu."
Hệ thống im lặng một lúc.
[KHÔNG.]
Diêu Thẩm cảm giác rằng nó ước mình có một ký chủ khác.
Trong trường hợp đó họ sẽ cùng hội cùng thuyền với nhau, bởi vì Diêu Thẩm ước gì mình không có hệ thống nào cả.
"Nghe này, tôi sẽ xem mình có thể làm gì, nhưng việc đưa anh ấy trở lại nơi anh ấy xuất phát chỉ có thể xảy ra sau khi bộ phim quay xong," Diêu Thẩm vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ của mình.
Cậu phải nhìn nhận thực tế về toàn bộ thỏa thuận này.
Sự nghiệp của cậu đang bị đe dọa, thứ mà cậu đã phải nỗ lực và hy sinh rất nhiều.
Tân Hổ Lỗi vẫn là ác ma trước mắt công chúng một thời gian và trái đất vẫn chưa rời khỏi quỹ đạo.
Vì vậy Diêu Thẩm đoán nó có thể giữ được lâu hơn một chút.
[Ký chủ không nên đặt mục tiêu và tham vọng của mình lên trên lợi ích của nhân loại.]
"Ha? Trông chừng tôi đi," cậu nói với một tiếng khịt mũi.
Một cảm giác bất ổn như điềm báo theo sau cậu suốt cả ngày, lơ lửng trên đầu cậu như một đám mây đen.
- --
Khi ngày diễn ra lễ khai máy đến gần, Diêu Thẩm thấy mình có thể thở dễ dàng hơn một chút.
Mọi người trên mạng nhanh chóng mất đi sự chú ý và một số phấn khích ban đầu về thông báo dàn diễn viên đã phai nhạt.
Mọi người đều biết bộ phim còn nửa năm nữa, nếu không muốn nói là cả năm, mới được phát sóng, và hiện tại họ còn bận rộn với những bộ phim đang phát sóng -- chưa kể những đến tin tức thực tế.
Có lẽ cậu sẽ không bị đá khỏi đoàn phim.
Rất có thể.
Gần như chắc chắn.
Vẫn còn buổi đọc kịch bản trước lễ khai máy, khi một số diễn viên sẽ gặp nhau trong một chiếc bàn tròn được sắp đặt sẵn và đọc một số cảnh trong kịch bản để các đạo diễn có thể thấy họ phản ứng với nhau như thế nào.
Đó là trở ngại cuối và cuối cùng.
Nếu Diêu Thẩm làm tốt ở đó và củng cố niềm tin của họ khi chọn cậu đóng vai Yến Thư Nghị, thì mấy người trên mạng không thể làm gì để tước bỏ vai diễn này của cậu.
- --
Vào ngày đọc kịch bản, Bích Giả Lộ đến đón cậu cùng một tài xế của Hoa Hoa - trễ mười phút.
Vì lý do riêng tư và an toàn họ sẽ tổ chức buổi đọc kịch bản tại một trong những studio của công ty sản xuất, vì khách sạn nơi họ đã tổ chức các buổi casting đã phàn nàn về việc các tay săn ảnh cố gắng lẻn vào và tính phí về những thiệt hại mà họ đã gây ra.
Diêu Thẩm mặc trang phục bình thường, một chiếc quần jean bạc màu và một chiếc áo hoodie oversize màu đỏ, từ một thương hiệu lớn nào đó -- một trong số ít quà tài trợ mà cậu nhận được từ khi mới ra mắt, và những thứ ấy đã hoàn toàn cạn kiệt kể từ đó.
Cậu vẫn không biết những người còn lại trong dàn diễn viên là ai và chưa chuẩn bị cho một
số khuôn mặt mà cậu nhìn thấy khi Bích Giả Lộ dẫn cậu tới chiếc bàn họp lớn.
Mọi người đều quay lại nhìn cậu, một số thì tò mò, phần lớn thì tỏ ra chán nản.
Diêu Thẩm nhanh chóng cúi đầu trước khi cất nhẹ một tiếng: "Xin chào mọi người, xin lỗi vì sự chậm trễ" và ngồi vào chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh Tân Hổ Lỗi, người gần như không rời mắt khỏi kịch bản của mình.
Bích Giả Lộ cúi đầu thật sâu trước đạo diễn và nói: "Tôi xin lỗi mọi người, chúng tôi bị kẹt xe trên đường đến đây."
Đạo diễn, một người đàn ông lớn tuổi gần bốn mươi xua xua tay với cô. "Đừng lo lắng về điều đó, ai có thể lường trước được chuyện đó chứ. Xin mời mọi người ngồi vào chỗ."
Diêu Thẩm nấp sau tập kịch bản của mình trong khi quan sát các diễn viên ngồi quanh bàn tròn.
Rõ ràng không phải tất cả mọi người đều ở đây, một số người sẽ chỉ tham gia cùng họ ở Hoành Điếm nhưng những người mà Diêu Thẩm có thể nhìn thấy cũng đáng sợ không kém Tân Hổ Lỗi xét về năng lượng của một ngôi sao.
Ngồi ngay đối diện cậu là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt to lấp lánh, chiếc mũi nhỏ và đôi môi hồng, tiếng cười như tiếng chuông leng keng và vẻ duyên dáng của một nàng tiên bước ra từ thần thoại xa xưa. Mái tóc dài màu hạt dẻ của cô ấy xõa thành những lọn sóng nghệ thuật xuống lưng và tung lên đầy quyến rũ mỗi khi cô ấy quay đầu lại.
Diêu Thẩm dường như bị mê hoặc một chút, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp huyền thoại Tán Liên Tư.
Đội ngũ sản xuất này đã phải giật dây điều gì để có được một dàn diễn viên hạng sao như vậy? Dĩ nhiên là không bao gồm chính cậu.
Cậu không biết Tán Liên Tư đóng vai gì, nhưng cô ấy chỉ có thể là giáo chủ của Băng Phong, hoặc là vị hôn thê của Tạ Huân, người đến tìm hắn sau nhiều năm trôi qua mà hắn ta vẫn ở Băng Phong và không thể lấy được thứ sẽ cứu vương quốc của bọn họ.
Giáo chủ của Băng Phong xuất hiện sớm hơn trong phim, nhưng vị hôn thê bị khinh miệt, Siêu Nhạc, là một vai màu mỡ hơn với thời lượng xuất hiện nhiều hơn và cuối cùng là mối tình lãng mạn của riêng cô ấy.
Tán Liên Tư bắt gặp Diêu Thẩm đang nhìn chằm chằm vào cô, vẫy tay và nháy mắt với cậu, khiến cậu ngượng đỏ mặt.
Đạo diễn hắng giọng, cứu Diêu Thẩm khỏi sự ngại ngùng. "Nếu tất cả chúng ta đã sẵn sàng, hãy bắt đầu bằng việc đi vòng quanh và giới thiệu bản thân cũng như nhân vật của mình."
Tán Liên Tư giơ tay lên. "Tôi, tôi đi trước!"
Cô ấy không đợi câu trả lời mà chỉ về phía Diêu Thẩm và Tân Hổ Lỗi. "Tôi là Tán Liên Tư, tôi sẽ đóng vai Siêu Nhạc đáng yêu, người sẽ cố gắng hết sức để chia rẽ đôi uyên ương các cậu."
Diêu Thẩm không hiểu được sự phấn khích của Tán Liên Tư về phần nhân vật đó của cô ấy, đặc biệt khi cân nhắc nó không chiếm nhiều thời lượng của cô ấy.
Cậu nghe thấy tiếng động từ bên cạnh và ngạc nhiên khi thấy Tân Hổ Lỗi đang cúi đầu, nhắm mắt cười mỉm trước lời nói đùa đầy thật thà này.
Tán Liên Tư cười toe toét và giơ tay ra hiệu cho Tân Hổ Lỗi. "Tôi đang ở phe anh, Ca! (1)"
Ồ.
Diêu Thẩm nghĩ cậu biết có chuyện gì đang xảy ra rồi.
Chà, điều đó lý giải tại sao Tán Liên Tư lại đồng ý tham gia một bộ phim mà cô còn không phải là nữ diễn viên chính.
Cô ấy đang hẹn hò với Tân Hổ Lỗi!
- --
(1) Ca có nghĩa là anh trai, có thể được sử dụng cho bất kỳ chàng trai lớn tuổi nào, đôi khi với cách tán tỉnh, thường là "caca" thay vì chỉ "ca"
Vậy nên... thành công rồi?
Diêu Thẩm không nhận được cuộc gọi nào khác từ Bích Giả Lộc hay Hoàng tổng nên ít nhất nó cũng không quá tệ.
Nó khiến cậu thắc mắc liệu Tân Hổ Lỗi đang có chiến thuật gì. Liệu anh ta có thực sự nhập vai Tạ Huân của mình đến vậy không? Chỉ là không giống anh ta chút nào, anh ta vốn tạo ấn tượng là một diễn viên vô cùng trưởng thành.
[Hắn là quỷ vương, Ký chủ nên nghi ngờ động cơ của hắn.]
Diêu Thẩm suýt nữa thì vấp phải chân mình khi nghe thấy giọng nói kỳ quái cọc cằn đó trong đầu mình.
"Cậu có thể ngừng làm điều đó được không? Ít nhất hãy cho tôi một lời cảnh báo chứ," cậu chửi rủa, ôm chặt lấy ngực mình.
[...Ký chủ sẽ bớt giật mình hơn nếu tôi nói, 'Tôi sẽ nói điều gì đó' trước khi nói điều gì đó? Không phải giống nhau thôi sao?]
Đúng vậy, nhưng Diêu Thẩm không muốn thừa nhận điều đó.
"Dù vậy cậu muốn tôi làm gì với anh ta? Làm sao tôi có thể bắt được anh ta hay gì đó?"
[Ký chủ cần nghĩ ra cách để tiếp cận anh ta đủ gần để có thể tìm ra vị trí của viên đá linh hồn của hắn. Viên đá linh hồn cho phép người mà nó ràng buộc điều khiển con quỷ.]
Diêu Thẩm thở dài, trượt tay xuống mặt. "Tôi đoán anh ta không chỉ để nó quanh quẩn đâu đó đâu."
Hệ thống im lặng một lúc.
[KHÔNG.]
Diêu Thẩm cảm giác rằng nó ước mình có một ký chủ khác.
Trong trường hợp đó họ sẽ cùng hội cùng thuyền với nhau, bởi vì Diêu Thẩm ước gì mình không có hệ thống nào cả.
"Nghe này, tôi sẽ xem mình có thể làm gì, nhưng việc đưa anh ấy trở lại nơi anh ấy xuất phát chỉ có thể xảy ra sau khi bộ phim quay xong," Diêu Thẩm vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ của mình.
Cậu phải nhìn nhận thực tế về toàn bộ thỏa thuận này.
Sự nghiệp của cậu đang bị đe dọa, thứ mà cậu đã phải nỗ lực và hy sinh rất nhiều.
Tân Hổ Lỗi vẫn là ác ma trước mắt công chúng một thời gian và trái đất vẫn chưa rời khỏi quỹ đạo.
Vì vậy Diêu Thẩm đoán nó có thể giữ được lâu hơn một chút.
[Ký chủ không nên đặt mục tiêu và tham vọng của mình lên trên lợi ích của nhân loại.]
"Ha? Trông chừng tôi đi," cậu nói với một tiếng khịt mũi.
Một cảm giác bất ổn như điềm báo theo sau cậu suốt cả ngày, lơ lửng trên đầu cậu như một đám mây đen.
- --
Khi ngày diễn ra lễ khai máy đến gần, Diêu Thẩm thấy mình có thể thở dễ dàng hơn một chút.
Mọi người trên mạng nhanh chóng mất đi sự chú ý và một số phấn khích ban đầu về thông báo dàn diễn viên đã phai nhạt.
Mọi người đều biết bộ phim còn nửa năm nữa, nếu không muốn nói là cả năm, mới được phát sóng, và hiện tại họ còn bận rộn với những bộ phim đang phát sóng -- chưa kể những đến tin tức thực tế.
Có lẽ cậu sẽ không bị đá khỏi đoàn phim.
Rất có thể.
Gần như chắc chắn.
Vẫn còn buổi đọc kịch bản trước lễ khai máy, khi một số diễn viên sẽ gặp nhau trong một chiếc bàn tròn được sắp đặt sẵn và đọc một số cảnh trong kịch bản để các đạo diễn có thể thấy họ phản ứng với nhau như thế nào.
Đó là trở ngại cuối và cuối cùng.
Nếu Diêu Thẩm làm tốt ở đó và củng cố niềm tin của họ khi chọn cậu đóng vai Yến Thư Nghị, thì mấy người trên mạng không thể làm gì để tước bỏ vai diễn này của cậu.
- --
Vào ngày đọc kịch bản, Bích Giả Lộ đến đón cậu cùng một tài xế của Hoa Hoa - trễ mười phút.
Vì lý do riêng tư và an toàn họ sẽ tổ chức buổi đọc kịch bản tại một trong những studio của công ty sản xuất, vì khách sạn nơi họ đã tổ chức các buổi casting đã phàn nàn về việc các tay săn ảnh cố gắng lẻn vào và tính phí về những thiệt hại mà họ đã gây ra.
Diêu Thẩm mặc trang phục bình thường, một chiếc quần jean bạc màu và một chiếc áo hoodie oversize màu đỏ, từ một thương hiệu lớn nào đó -- một trong số ít quà tài trợ mà cậu nhận được từ khi mới ra mắt, và những thứ ấy đã hoàn toàn cạn kiệt kể từ đó.
Cậu vẫn không biết những người còn lại trong dàn diễn viên là ai và chưa chuẩn bị cho một
số khuôn mặt mà cậu nhìn thấy khi Bích Giả Lộ dẫn cậu tới chiếc bàn họp lớn.
Mọi người đều quay lại nhìn cậu, một số thì tò mò, phần lớn thì tỏ ra chán nản.
Diêu Thẩm nhanh chóng cúi đầu trước khi cất nhẹ một tiếng: "Xin chào mọi người, xin lỗi vì sự chậm trễ" và ngồi vào chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh Tân Hổ Lỗi, người gần như không rời mắt khỏi kịch bản của mình.
Bích Giả Lộ cúi đầu thật sâu trước đạo diễn và nói: "Tôi xin lỗi mọi người, chúng tôi bị kẹt xe trên đường đến đây."
Đạo diễn, một người đàn ông lớn tuổi gần bốn mươi xua xua tay với cô. "Đừng lo lắng về điều đó, ai có thể lường trước được chuyện đó chứ. Xin mời mọi người ngồi vào chỗ."
Diêu Thẩm nấp sau tập kịch bản của mình trong khi quan sát các diễn viên ngồi quanh bàn tròn.
Rõ ràng không phải tất cả mọi người đều ở đây, một số người sẽ chỉ tham gia cùng họ ở Hoành Điếm nhưng những người mà Diêu Thẩm có thể nhìn thấy cũng đáng sợ không kém Tân Hổ Lỗi xét về năng lượng của một ngôi sao.
Ngồi ngay đối diện cậu là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt to lấp lánh, chiếc mũi nhỏ và đôi môi hồng, tiếng cười như tiếng chuông leng keng và vẻ duyên dáng của một nàng tiên bước ra từ thần thoại xa xưa. Mái tóc dài màu hạt dẻ của cô ấy xõa thành những lọn sóng nghệ thuật xuống lưng và tung lên đầy quyến rũ mỗi khi cô ấy quay đầu lại.
Diêu Thẩm dường như bị mê hoặc một chút, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp huyền thoại Tán Liên Tư.
Đội ngũ sản xuất này đã phải giật dây điều gì để có được một dàn diễn viên hạng sao như vậy? Dĩ nhiên là không bao gồm chính cậu.
Cậu không biết Tán Liên Tư đóng vai gì, nhưng cô ấy chỉ có thể là giáo chủ của Băng Phong, hoặc là vị hôn thê của Tạ Huân, người đến tìm hắn sau nhiều năm trôi qua mà hắn ta vẫn ở Băng Phong và không thể lấy được thứ sẽ cứu vương quốc của bọn họ.
Giáo chủ của Băng Phong xuất hiện sớm hơn trong phim, nhưng vị hôn thê bị khinh miệt, Siêu Nhạc, là một vai màu mỡ hơn với thời lượng xuất hiện nhiều hơn và cuối cùng là mối tình lãng mạn của riêng cô ấy.
Tán Liên Tư bắt gặp Diêu Thẩm đang nhìn chằm chằm vào cô, vẫy tay và nháy mắt với cậu, khiến cậu ngượng đỏ mặt.
Đạo diễn hắng giọng, cứu Diêu Thẩm khỏi sự ngại ngùng. "Nếu tất cả chúng ta đã sẵn sàng, hãy bắt đầu bằng việc đi vòng quanh và giới thiệu bản thân cũng như nhân vật của mình."
Tán Liên Tư giơ tay lên. "Tôi, tôi đi trước!"
Cô ấy không đợi câu trả lời mà chỉ về phía Diêu Thẩm và Tân Hổ Lỗi. "Tôi là Tán Liên Tư, tôi sẽ đóng vai Siêu Nhạc đáng yêu, người sẽ cố gắng hết sức để chia rẽ đôi uyên ương các cậu."
Diêu Thẩm không hiểu được sự phấn khích của Tán Liên Tư về phần nhân vật đó của cô ấy, đặc biệt khi cân nhắc nó không chiếm nhiều thời lượng của cô ấy.
Cậu nghe thấy tiếng động từ bên cạnh và ngạc nhiên khi thấy Tân Hổ Lỗi đang cúi đầu, nhắm mắt cười mỉm trước lời nói đùa đầy thật thà này.
Tán Liên Tư cười toe toét và giơ tay ra hiệu cho Tân Hổ Lỗi. "Tôi đang ở phe anh, Ca! (1)"
Ồ.
Diêu Thẩm nghĩ cậu biết có chuyện gì đang xảy ra rồi.
Chà, điều đó lý giải tại sao Tán Liên Tư lại đồng ý tham gia một bộ phim mà cô còn không phải là nữ diễn viên chính.
Cô ấy đang hẹn hò với Tân Hổ Lỗi!
- --
(1) Ca có nghĩa là anh trai, có thể được sử dụng cho bất kỳ chàng trai lớn tuổi nào, đôi khi với cách tán tỉnh, thường là "caca" thay vì chỉ "ca"