Chương 22
Mẹ nó… muốn chửi một tràng vào cái vẻ kiêu căng khinh bỉ của gã đàn ông tâm cơ trước mặt nhưng sắc mặt Lệ sớm đen kịt lại trước những gì Nam nói. Phan Đức… anh là ai mà suốt ngày ám cô thế hả? Những gì gã này nói cũng đâu sai… Đôi mắt rợp mascara nheo nheo lại, cô giật chai bia từ tay Thành Nam tu một ngụm, hừ nhạt nói:
– Việc này khó đấy, mà khó thì… anh biết rồi phải không?
Thành Nam đanh mặt nói:
– Làm hay không thì nói mẹ một câu! Cơ hội đến mà không biết đớp à? Cô nghĩ tôi thiếu người?
– Nhưng anh phải giải thích cho em, tại sao anh lại muốn thế? Với cả, em rất sợ bị đánh ghen!
– Yên tâm, sẽ không ai đánh ghen. Ngon chứ?
Lệ phì một tiếng. Ngon… ngon thì cô đã không ở đây lúc này! Bĩu nhẹ môi cô nói:
– Năm mươi…
– Làm cave mà cũng ra giá khiếp! Năm triệu, cơ hội không có lần hai!
Tiên sư cái thằng keo kiệt, Lệ khinh bỉ trong lòng, cô làm bộ suy nghĩ rồi hỏi:
– Nhưng em biết tiếp cận anh ta thế nào… người quanh anh ta đông như kiến!
– Sẽ có cách cho cô.
Lệ gật nhẹ thay lời chấp nhận, cô đưa chai bia vừa giật của Thành Nam lại, nào ngờ anh ta khoát tay:
– Uống nốt đi! Tôi rất ghét những gì bẩn thỉu!
Chó má thật! Lệ cắn môi, phải cố gắng lắm mới không chửi vào cái mặt thằng khốn này. Mày thì sạch sẽ hơn ai mà làm trò?
– Hắn ta giật bồ của anh à?
– Không phải việc của cô! Đọc số đây, cả số điện thoại và tài khoản. Tôi đưa trước cho cô hai triệu.
Trao đổi xong Thành Nam bỏ về trước. Lệ cắn môi nhìn theo gã khốn kia. Được, coi như cô và Phan Đức có duyên đi!
Tại công ty Thành Vinh.
Ông Thành còn chưa ưng lắm vào kết quả tòa xử nhưng được nhận tiền thì cũng tạm. Khuôn mặt ông giãn ra từ chiều qua đến giờ, nhìn con gái cưng trước mặt buồn bã thiếu sức sống bao ngày ông không vui chút nào.
– Cha con chúng nó cùng một giuộc cả, con đừng tơ tưởng gì về cái thằng khốn đó nữa! Chuyện này chấm dứt ở đây! Tối nay bố con bác Minh lại sang nhà mình, con liệu mà tiếp anh Nam cho bố! Việc kiện tụng vừa rồi nhờ hai bố con bác ấy mà bố mới thắng được bọn kia đấy!
Diệp Anh chẳng thể nói gì. Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, vậy mà chẳng hiểu sao cô vẫn cứ tin anh. Cả việc ông Hùng chỉ cần nộp tiền đền bù cô cũng cảm thấy dễ chịu trong lòng. Mấy hôm nay không thấy xe của anh, cũng không thấy anh nhắn cho cô nữa, tự nhiên lòng cô lại lo lắng bồn chồn. Lẽ nào… anh đã quyết định dừng lại? Như vậy… có phải là tốt hơn không? Cô và anh đã ở hai bờ chiến tuyến từ lúc Thành Vinh khởi kiện Sơn Hải rồi…
“Em ra ngoài gặp tôi một lát được không? Tôi chờ em ở ngã ba phố X.”
Đang mơ màng suy nghĩ cô giật mình nhận được tin nhắn từ anh. Trái tim lại khẽ rung lên. Anh… muốn gặp cô lúc này? Đã lâu không gặp anh, không nói chuyện với anh, cô muốn ra với anh! Nhưng… ba cô cấm đoán cô đủ thứ, khả năng cao bác bảo vệ sẽ ngăn cô lại. Mặc lại áo khoác cô bước ra cổng.
– Cô Diệp Anh, cô đi đâu thế? Ông Thành nói tôi không được mở cổng cho cô đâu!
Quả nhiên là thế, cô đành cười cười nói:
– Bác… cháu đau bụng phải ra hiệu thuốc một chút, bác thông cảm cho cháu nhé! Cháu vào ngay thôi ạ!
– Cô đau thế nào, hay để tôi đi mua thuốc cho!
– Thôi… cháu phải đi mới nói rõ tình hình với người bán được ạ. Cháu đi được.
– Thế đừng nói với bố cô là tôi cho cô ra ngoài đấy!
Diệp Anh gật đầu vâng dạ, làm bộ ôm bụng bước khỏi cổng. Nhìn quanh quẩn một hồi chẳng thấy anh đâu, tự nhiên lòng cô lại có chút hoang mang. Bất chợt, vòng tay ấm áp thân quen từ phía sau ôm siết cô vào lòng. Phan Đức… là anh!
Cô lúng túng, mặt mũi nóng ran liền vùng khỏi anh nhưng anh không chịu. Cô đỏ mặt gắt nhẹ:
– Đang ở ngoài đường đấy, bao người nhìn kìa.
– Kệ! Tôi ôm người của tôi thì có gì phải ngại.
“Người của tôi”… trái tim Diệp Anh như có hơi nước ấm áp làm mềm oặt, cơn lạnh giá trong lòng bất chợt tan biến giữa cái rét mười độ miền Bắc. Cô càng lúng túng hơn, lí nhí:
– Ai… ai là người của anh… nhận vơ!
Phan Đức xoay người Diệp Anh lại đối diện với anh. Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người này… cơ thể thơm ngát này… bao ngày qua anh nhớ cô vô cùng. Tình yêu thật kỳ lạ, không gặp được cô chẳng làm anh quên cô mà chỉ khiến anh càng mong ngóng được gần gũi cô hơn…
– Còn ai ngoài em nữa? Tại sao không chịu trả lời tin nhắn tôi gửi hả?
Diệp Anh không trả lời, làm sao cô có thể đáp lại anh khi hoàn cảnh là như vậy. Phan Đức không hỏi cô thêm, anh kéo cô vào chiếc xe hơi vừa phóng đến phía sau.
– Vào đây, bên ngoài gió lạnh!
Diệp Anh cũng chỉ mong được ở bên anh nhiều hơn, cô chấp nhận vào xe theo anh. Chiếc xe nhanh chóng lướt đi, cô ngơ ngác hỏi:
– Anh… muốn đưa em đi đâu?
– Muốn đưa em về nhà…
Người kia cứ thích làm gò má ai đó đỏ ửng.
– Nhưng tôi sẽ chỉ đưa em đi một vòng rồi sẽ để em trở lại Thành Vinh.
Từ sau lưng anh ôm siết cô vào lòng, mơn man bên tai cô:
– Bố em có đang vui hay không?
Diệp Anh ừm một tiếng, chẳng lẽ… anh tác động vào chuyện này sao? Khóe môi Phan Đức cong lên hài lòng, thật muốn thơm lên đôi má hồng ửng này một cái. Nghĩ là làm, anh liền áp môi mềm lên má cô làm cô giật mình như phải bỏng, lắc đầu nguầy nguậy trong lòng anh.
– Việc này khó đấy, mà khó thì… anh biết rồi phải không?
Thành Nam đanh mặt nói:
– Làm hay không thì nói mẹ một câu! Cơ hội đến mà không biết đớp à? Cô nghĩ tôi thiếu người?
– Nhưng anh phải giải thích cho em, tại sao anh lại muốn thế? Với cả, em rất sợ bị đánh ghen!
– Yên tâm, sẽ không ai đánh ghen. Ngon chứ?
Lệ phì một tiếng. Ngon… ngon thì cô đã không ở đây lúc này! Bĩu nhẹ môi cô nói:
– Năm mươi…
– Làm cave mà cũng ra giá khiếp! Năm triệu, cơ hội không có lần hai!
Tiên sư cái thằng keo kiệt, Lệ khinh bỉ trong lòng, cô làm bộ suy nghĩ rồi hỏi:
– Nhưng em biết tiếp cận anh ta thế nào… người quanh anh ta đông như kiến!
– Sẽ có cách cho cô.
Lệ gật nhẹ thay lời chấp nhận, cô đưa chai bia vừa giật của Thành Nam lại, nào ngờ anh ta khoát tay:
– Uống nốt đi! Tôi rất ghét những gì bẩn thỉu!
Chó má thật! Lệ cắn môi, phải cố gắng lắm mới không chửi vào cái mặt thằng khốn này. Mày thì sạch sẽ hơn ai mà làm trò?
– Hắn ta giật bồ của anh à?
– Không phải việc của cô! Đọc số đây, cả số điện thoại và tài khoản. Tôi đưa trước cho cô hai triệu.
Trao đổi xong Thành Nam bỏ về trước. Lệ cắn môi nhìn theo gã khốn kia. Được, coi như cô và Phan Đức có duyên đi!
Tại công ty Thành Vinh.
Ông Thành còn chưa ưng lắm vào kết quả tòa xử nhưng được nhận tiền thì cũng tạm. Khuôn mặt ông giãn ra từ chiều qua đến giờ, nhìn con gái cưng trước mặt buồn bã thiếu sức sống bao ngày ông không vui chút nào.
– Cha con chúng nó cùng một giuộc cả, con đừng tơ tưởng gì về cái thằng khốn đó nữa! Chuyện này chấm dứt ở đây! Tối nay bố con bác Minh lại sang nhà mình, con liệu mà tiếp anh Nam cho bố! Việc kiện tụng vừa rồi nhờ hai bố con bác ấy mà bố mới thắng được bọn kia đấy!
Diệp Anh chẳng thể nói gì. Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, vậy mà chẳng hiểu sao cô vẫn cứ tin anh. Cả việc ông Hùng chỉ cần nộp tiền đền bù cô cũng cảm thấy dễ chịu trong lòng. Mấy hôm nay không thấy xe của anh, cũng không thấy anh nhắn cho cô nữa, tự nhiên lòng cô lại lo lắng bồn chồn. Lẽ nào… anh đã quyết định dừng lại? Như vậy… có phải là tốt hơn không? Cô và anh đã ở hai bờ chiến tuyến từ lúc Thành Vinh khởi kiện Sơn Hải rồi…
“Em ra ngoài gặp tôi một lát được không? Tôi chờ em ở ngã ba phố X.”
Đang mơ màng suy nghĩ cô giật mình nhận được tin nhắn từ anh. Trái tim lại khẽ rung lên. Anh… muốn gặp cô lúc này? Đã lâu không gặp anh, không nói chuyện với anh, cô muốn ra với anh! Nhưng… ba cô cấm đoán cô đủ thứ, khả năng cao bác bảo vệ sẽ ngăn cô lại. Mặc lại áo khoác cô bước ra cổng.
– Cô Diệp Anh, cô đi đâu thế? Ông Thành nói tôi không được mở cổng cho cô đâu!
Quả nhiên là thế, cô đành cười cười nói:
– Bác… cháu đau bụng phải ra hiệu thuốc một chút, bác thông cảm cho cháu nhé! Cháu vào ngay thôi ạ!
– Cô đau thế nào, hay để tôi đi mua thuốc cho!
– Thôi… cháu phải đi mới nói rõ tình hình với người bán được ạ. Cháu đi được.
– Thế đừng nói với bố cô là tôi cho cô ra ngoài đấy!
Diệp Anh gật đầu vâng dạ, làm bộ ôm bụng bước khỏi cổng. Nhìn quanh quẩn một hồi chẳng thấy anh đâu, tự nhiên lòng cô lại có chút hoang mang. Bất chợt, vòng tay ấm áp thân quen từ phía sau ôm siết cô vào lòng. Phan Đức… là anh!
Cô lúng túng, mặt mũi nóng ran liền vùng khỏi anh nhưng anh không chịu. Cô đỏ mặt gắt nhẹ:
– Đang ở ngoài đường đấy, bao người nhìn kìa.
– Kệ! Tôi ôm người của tôi thì có gì phải ngại.
“Người của tôi”… trái tim Diệp Anh như có hơi nước ấm áp làm mềm oặt, cơn lạnh giá trong lòng bất chợt tan biến giữa cái rét mười độ miền Bắc. Cô càng lúng túng hơn, lí nhí:
– Ai… ai là người của anh… nhận vơ!
Phan Đức xoay người Diệp Anh lại đối diện với anh. Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người này… cơ thể thơm ngát này… bao ngày qua anh nhớ cô vô cùng. Tình yêu thật kỳ lạ, không gặp được cô chẳng làm anh quên cô mà chỉ khiến anh càng mong ngóng được gần gũi cô hơn…
– Còn ai ngoài em nữa? Tại sao không chịu trả lời tin nhắn tôi gửi hả?
Diệp Anh không trả lời, làm sao cô có thể đáp lại anh khi hoàn cảnh là như vậy. Phan Đức không hỏi cô thêm, anh kéo cô vào chiếc xe hơi vừa phóng đến phía sau.
– Vào đây, bên ngoài gió lạnh!
Diệp Anh cũng chỉ mong được ở bên anh nhiều hơn, cô chấp nhận vào xe theo anh. Chiếc xe nhanh chóng lướt đi, cô ngơ ngác hỏi:
– Anh… muốn đưa em đi đâu?
– Muốn đưa em về nhà…
Người kia cứ thích làm gò má ai đó đỏ ửng.
– Nhưng tôi sẽ chỉ đưa em đi một vòng rồi sẽ để em trở lại Thành Vinh.
Từ sau lưng anh ôm siết cô vào lòng, mơn man bên tai cô:
– Bố em có đang vui hay không?
Diệp Anh ừm một tiếng, chẳng lẽ… anh tác động vào chuyện này sao? Khóe môi Phan Đức cong lên hài lòng, thật muốn thơm lên đôi má hồng ửng này một cái. Nghĩ là làm, anh liền áp môi mềm lên má cô làm cô giật mình như phải bỏng, lắc đầu nguầy nguậy trong lòng anh.