Chương 36
Quả nhiên, bà Phương Mai nghe chuyện từ trợ lý của ông Hùng, mặt bà tái đi, bà lập tức gọi Phan Đức về để bà nói chuyện. Sau bữa tối của hai mẹ con, bà lo lắng nhìn cậu con trai luôn là niềm tự hào của bà, nhẹ giọng hỏi:
– Mẹ nghe chuyện con yêu con gái giám đốc công ty Thành Vinh, hai nhà đang hận thù nhau như thế, làm sao mà cưới xin gì được? Con muốn lấy vợ thì mẹ có cả tá tiểu thư dòng dõi ngoan hiền cho con lựa chọn, chấm dứt với con bé đó đi cho mẹ!
– Mẹ cũng biết con vốn không muốn lấy vợ, giờ có người con muốn, mẹ phải mổ bò ăn mừng mới đúng! Diệp Anh là cô gái tốt, chắc chắn mẹ sẽ thích cô ấy!
– Nhưng… hai nhà không nhìn mặt nhau được thì làm thông gia cái kiểu gì?
– Đâu cần phải làm thông gia tốt! Thông gia ghét nhau cũng là thông gia mà!
– Con…! Con đừng ngốc nghếch thế! Lấy người nào cũng cần phải tương xứng nữa con à. Nhà nó đâu thể trợ giúp gì được cho con! Mẹ muốn con vào chính trường, đó mới là con đường bền vững của Sơn Hải!
– Mẹ, con sẽ không làm như vậy, con chúa ghét đấu đá chính trường! Mẹ tập thương con dâu mẹ dần đi, Diệp Anh không giỏi chiều lòng người khác nhưng cô ấy là người con yêu.
– Nếu mẹ dứt khoát không đồng ý thì sao?
Bà Mai nghiêm giọng. Phan Đức lạnh lùng đáp:
– Con sẽ cùng Diệp Anh đi thật xa cho mẹ đỡ bực mình.
Bà Mai chẳng thể nói nổi, hậm hực bỏ về phòng. Phan Đức khẽ lắc đầu, hạnh phúc của anh tất nhiên không thể bị tác động bởi bất cứ ai được.
Sáng hôm sau, quản đốc Huân của Thành Vinh thay mặt ông chủ đến gặp giám đốc Hoàng An Phạm Tùng Lâm, áy náy nói:
– Anh Lâm, Thành Vinh chúng tôi cảm ơn ý tốt của Hoàng An nhưng chúng tôi muốn chấm dứt hợp đồng.
Lâm đã nghe Phan Đức nói về chuyện này, anh ta nhếch nhẹ khóe miệng đáp:
– Thành Vinh nghĩ chấm dứt một lời là xong sao? Bao nhiêu tiền của chúng tôi dồn vào đấy, định cuối tháng này xong là sử dụng, giờ muốn chấm dứt thì các người biết đường mà đền bù cho chúng tôi đi nhé!
– Vâng… chúng tôi cũng đã biết, xin hỏi các vị muốn chúng tôi đền bù hợp đồng thế nào?
– Gấp năm lần số tiền chúng tôi bỏ ra! Tổng số tiền là mười tỷ. Chắc các ông chưa quên trong hợp đồng có ghi rõ: nếu bên nào vi phạm thì sẽ phải tuân theo thỏa thuận đền bù chứ?
Quản đốc Huân nghe vậy, khuôn mặt đỏ gay giãy nảy lên:
– Cái gì? Các người muốn bóp cổ chết người khác à? Vừa vừa phai phải thôi chứ!
– Thế nào… các vị không có tiền đền bù phải không? Vậy thì cứ giữ nguyên hợp đồng đi nhé!
Buổi họp mặt không được như ý, quản đốc Huân lập tức gọi điện báo cho ông Thành:
– Bên Hoàng An đòi chúng ta bồi thường mười tỷ, gấp năm lần số tiền bọn họ bỏ ra. Trong hợp đồng có ghi rõ, nếu bên nào vi phạm sẽ phải chịu đền bù theo thỏa thuận, lúc ấy tôi nghĩ chúng ta có lợi như vậy thì sẽ không bao giờ vi phạm…
Ông Thành tức đến sùi bọt mép. Ông biết ngay mà, dính đến cái lũ ăn cướp ban ngày ấy có bao giờ là tốt lành gì! Con gái ông đúng là bán đứng ông rồi! Vầng trán lấm tấm mồ hôi, ông nhất thời chưa nghĩ ra cách gì, cuối cùng ông đành bấm máy gọi cho Thành Nam.
– Nam, chú đang gặp vấn đề hợp đồng xây dựng nhà xưởng với bên Hoàng An. Phan Đức là kẻ đứng đằng sau… Chú biết chuyện nên muốn phá hợp đồng, bọn Hoàng An đòi chú đền bù mười tỷ. Cay quá cháu ạ!
Thành Nam sững lại. Mười tỷ không phải là con số nhỏ, mục đích của Phan Đức không phải là tiền mà hắn chỉ muốn ép ông Thành. Tất nhiên anh không dại mà bỏ mười tỷ để ông Thành nộp cho hắn. Nhưng… anh cũng không muốn trơ mắt nhìn Diệp Anh đến với hắn. Chắc chắn hắn muốn mượn chuyện này để rước Diệp Anh về!
– Chú cứ để hắn xây dựng tiếp đi, hắn muốn giúp chú không công mà. Cháu là người ngoài còn nhìn ra vấn đề.
Thành Nam buộc phải khuyên ông Thành bình tĩnh, dù anh muốn đâm chọc nhưng lúc này không nên. Ông Thành vừa hận vừa sợ hắn nên mới không nhìn ra được bản chất nhưng đương nhiên anh hiểu hắn làm mọi chuyện cũng là vì Diệp Anh.
Ông Thành sững lại, chẳng lẽ… Phan Đức giúp Thành Vinh chứ không phải có âm mưu chiếm đất như ông lo sợ? Nghe Thành Nam nói, ông ậm ừ dập máy. Lời của Thành Nam có ảnh hưởng lớn với ông, khiến ông tin tưởng mà chấp nhận không thể phá vỡ hợp đồng lúc này.
– Mẹ nghe chuyện con yêu con gái giám đốc công ty Thành Vinh, hai nhà đang hận thù nhau như thế, làm sao mà cưới xin gì được? Con muốn lấy vợ thì mẹ có cả tá tiểu thư dòng dõi ngoan hiền cho con lựa chọn, chấm dứt với con bé đó đi cho mẹ!
– Mẹ cũng biết con vốn không muốn lấy vợ, giờ có người con muốn, mẹ phải mổ bò ăn mừng mới đúng! Diệp Anh là cô gái tốt, chắc chắn mẹ sẽ thích cô ấy!
– Nhưng… hai nhà không nhìn mặt nhau được thì làm thông gia cái kiểu gì?
– Đâu cần phải làm thông gia tốt! Thông gia ghét nhau cũng là thông gia mà!
– Con…! Con đừng ngốc nghếch thế! Lấy người nào cũng cần phải tương xứng nữa con à. Nhà nó đâu thể trợ giúp gì được cho con! Mẹ muốn con vào chính trường, đó mới là con đường bền vững của Sơn Hải!
– Mẹ, con sẽ không làm như vậy, con chúa ghét đấu đá chính trường! Mẹ tập thương con dâu mẹ dần đi, Diệp Anh không giỏi chiều lòng người khác nhưng cô ấy là người con yêu.
– Nếu mẹ dứt khoát không đồng ý thì sao?
Bà Mai nghiêm giọng. Phan Đức lạnh lùng đáp:
– Con sẽ cùng Diệp Anh đi thật xa cho mẹ đỡ bực mình.
Bà Mai chẳng thể nói nổi, hậm hực bỏ về phòng. Phan Đức khẽ lắc đầu, hạnh phúc của anh tất nhiên không thể bị tác động bởi bất cứ ai được.
Sáng hôm sau, quản đốc Huân của Thành Vinh thay mặt ông chủ đến gặp giám đốc Hoàng An Phạm Tùng Lâm, áy náy nói:
– Anh Lâm, Thành Vinh chúng tôi cảm ơn ý tốt của Hoàng An nhưng chúng tôi muốn chấm dứt hợp đồng.
Lâm đã nghe Phan Đức nói về chuyện này, anh ta nhếch nhẹ khóe miệng đáp:
– Thành Vinh nghĩ chấm dứt một lời là xong sao? Bao nhiêu tiền của chúng tôi dồn vào đấy, định cuối tháng này xong là sử dụng, giờ muốn chấm dứt thì các người biết đường mà đền bù cho chúng tôi đi nhé!
– Vâng… chúng tôi cũng đã biết, xin hỏi các vị muốn chúng tôi đền bù hợp đồng thế nào?
– Gấp năm lần số tiền chúng tôi bỏ ra! Tổng số tiền là mười tỷ. Chắc các ông chưa quên trong hợp đồng có ghi rõ: nếu bên nào vi phạm thì sẽ phải tuân theo thỏa thuận đền bù chứ?
Quản đốc Huân nghe vậy, khuôn mặt đỏ gay giãy nảy lên:
– Cái gì? Các người muốn bóp cổ chết người khác à? Vừa vừa phai phải thôi chứ!
– Thế nào… các vị không có tiền đền bù phải không? Vậy thì cứ giữ nguyên hợp đồng đi nhé!
Buổi họp mặt không được như ý, quản đốc Huân lập tức gọi điện báo cho ông Thành:
– Bên Hoàng An đòi chúng ta bồi thường mười tỷ, gấp năm lần số tiền bọn họ bỏ ra. Trong hợp đồng có ghi rõ, nếu bên nào vi phạm sẽ phải chịu đền bù theo thỏa thuận, lúc ấy tôi nghĩ chúng ta có lợi như vậy thì sẽ không bao giờ vi phạm…
Ông Thành tức đến sùi bọt mép. Ông biết ngay mà, dính đến cái lũ ăn cướp ban ngày ấy có bao giờ là tốt lành gì! Con gái ông đúng là bán đứng ông rồi! Vầng trán lấm tấm mồ hôi, ông nhất thời chưa nghĩ ra cách gì, cuối cùng ông đành bấm máy gọi cho Thành Nam.
– Nam, chú đang gặp vấn đề hợp đồng xây dựng nhà xưởng với bên Hoàng An. Phan Đức là kẻ đứng đằng sau… Chú biết chuyện nên muốn phá hợp đồng, bọn Hoàng An đòi chú đền bù mười tỷ. Cay quá cháu ạ!
Thành Nam sững lại. Mười tỷ không phải là con số nhỏ, mục đích của Phan Đức không phải là tiền mà hắn chỉ muốn ép ông Thành. Tất nhiên anh không dại mà bỏ mười tỷ để ông Thành nộp cho hắn. Nhưng… anh cũng không muốn trơ mắt nhìn Diệp Anh đến với hắn. Chắc chắn hắn muốn mượn chuyện này để rước Diệp Anh về!
– Chú cứ để hắn xây dựng tiếp đi, hắn muốn giúp chú không công mà. Cháu là người ngoài còn nhìn ra vấn đề.
Thành Nam buộc phải khuyên ông Thành bình tĩnh, dù anh muốn đâm chọc nhưng lúc này không nên. Ông Thành vừa hận vừa sợ hắn nên mới không nhìn ra được bản chất nhưng đương nhiên anh hiểu hắn làm mọi chuyện cũng là vì Diệp Anh.
Ông Thành sững lại, chẳng lẽ… Phan Đức giúp Thành Vinh chứ không phải có âm mưu chiếm đất như ông lo sợ? Nghe Thành Nam nói, ông ậm ừ dập máy. Lời của Thành Nam có ảnh hưởng lớn với ông, khiến ông tin tưởng mà chấp nhận không thể phá vỡ hợp đồng lúc này.