Chương 5
6.
Tôi nhắn tin cho Tiểu Quất, bảo cô ấy đến nhà tôi uống rượu.
Nồng độ cồn không cao nhưng tôi uống hơn nửa bình đã có ba phần là men say.
Cô ấy chống đầu hỏi tôi: “Thật ra cậu không cảm thấy có nguyên nhân khác nên anh ta mới lên chiếc xe Maserati kia sao?”
“Ngay từ đầu khi nghĩ tới rồi vài lần gặp mặt thì không cảm thấy như vậy.”
Tiểu Quất ngạc nhiên nói: “Vậy vì sao cậu còn muốn chia tay?”
“Bởi vì dù sớm hay muộn thì cũng sẽ có ngày đó.”
Tôi quơ quơ bình rượu, nhìn chăm chú ánh sáng phản xạ trên bình.
“Hiện giờ anh ấy đã bước một chân vào giới giải trí, có cp đứng đầu chương trình, thậm chí còn có nhiệt nóng từ cp. Đây là việc làm cho mọi người đều cảm thấy vui, vì thế khoảng cách giữa tớ và anh ấy càng ngày càng xa.”
Tiểu Quất có vẻ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nhìn tôi một cái rồi nói:
“Cậu có từng nghĩ tới những băn khoăn đó cậu có thể nói cho anh ta nghe, sau đó lắng nghe yêu cầu của anh ta?”
Tôi im lặng thật lâu.
“Yêu đương là vì vui sướng chứ không phải đi tìm một người mẹ cho bản thân mình.”
Những lời này là bạn trai đầu tiên của tôi nói cho tôi biết, từ năm tôi hai mươi tuổi cho đến bây giờ vẫn còn nhớ.
Sau đó khi quen Lý Sâm, anh ta cũng nói:
“Khương Duyệt, em rất có bản lĩnh ở sự nghiệp nhưng em có cảm thấy bản thân đủ tư cách để làm bạn gái hay không? Có bạn gái nhà ai không biết làm nũng không? Có bạn gái nhà ai mà luôn chê bai tật xấu của bạn trai mình không?”
Sau đó nữa tôi quen Vệ Triều.
Những ngày yêu đương với anh ấy rất vui vẻ cũng bởi vì kinh nghiệm trước đó cho nên tôi không hề miệt mài theo đuổi những quan niệm của anh ấy, cho nên khi có khả năng xuất hiện phong ba tôi đã kịp thời dẫm phanh lại.
Tôi cho rằng bản thân đã làm rất tốt.
Nhưng khi Vệ Triều không còn liên lạc với tôi nữa bỗng nhiên lại có chút nhớ.
Thời gian đó tôi vẫn luôn nằm mơ, mơ về một năm này tôi ở cùng anh ấy, từng chi tiết đều được hiện lên rõ ràng.
Có khi nửa đêm tỉnh dậy ôm đầu gối ngồi ngây ngẩn một lúc rồi yên lặng dựng khung ảnh trên bàn dậy ngắm.
Là ảnh chụp chung của tôi với Vệ Triều, là những ngày đi chơi chúng tôi đã nhờ người chụp lại.
Rốt cuộc tôi cũng đã ý thức được bản thân mình thích anh ấy nhiều hơn mình tưởng.
Nhưng đã chậm.
Tôi đã đưa ra đề nghị chia tay, đã nói những lời tuyệt tình, đã khiến cho hai chúng tôi cách xa.
Cũng đúng lúc này bỗng nhiên Vệ Triều lên hot search.
Có người phát tán hình ảnh tối đó Vệ Triều lên xe của nhà đầu tư, chỉ trích anh ấy dùng quy tắc ngầm để đi lên.
Không chỉ có như thế, video ngày hôm đó tôi gặp mặt anh ấy ở tiệm ăn vặt và lần đầu tiên tôi gặp anh ấy cũng được cắt rồi đăng lên.
“Giá trị của anh nhiều nhỉ? Xem ra tôi không trả nổi rồi.”
“Đẹp trai dẫn talk show, có hơi lãng phí gương mặt kia của anh.”
Trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ tới chỉ một câu nói bông đùa mà đã bị phóng đại lên cỡ đó.
“Có phải là người tài trợ cho trận bán kết và chung kết không? Đúng là không biết xấu hổ mà!”
“Nhìn mặt của cô ta đã biết được là người có chức quyền mơ ước những người đẹp trai trẻ tuổi.”
“Nói ra Vệ Triều cũng hầu hạ tốt đấy chứ, nếu không sao có thể đi thẳng tới chung kết được?”
“Cứu mạng, Hạ Tư Tư mau chạy đi, Vệ Triều không được sạch sẽ đâu.”
Tôi tắt điện thoại, cắn môi che dấu đi sự khủng hoảng.
Nâng mắt lên thấy có rất đồng nghiệp đang nhìn trộm tôi.
Tổng giám đốc đứng ở cửa gọi tôi: “Khương Duyệt, cô lại đây một chút.”
Cửa phòng họp bị khép lại, anh ta nói mấy lời thấm thía:
“Tài trợ chương trình là quyết định của công ty nhưng trước đó cô cũng không có nói cô và nghệ sĩ kia có mối quan hệ như vậy.”
Tôi há miệng thở dốc: “Tôi và anh ấy là yêu đương bình thường.”
Anh ta như có thâm ý khác mà cười:
“Xem cố nói kìa, giờ có ai là không yêu đương bình thường đâu? Nhưng vì để tránh tị hiềm thì những chuyện khác tôi sẽ giao cho người khác phụ trách.”
Tôi nghe hiểu được ý tứ sâu bên trong đó: “Cho nên tôi cũng không cần đến công ty nữa có đúng không?”
“Cô đừng nghĩ như thế, cô là nhân viên ưu tú của công ty chờ khi chương trình kết thúc, trận sóng gió này qua đi, là có thể trở về.”
Mặt tôi vẫn không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Giao công việc cũng mau, mặc kệ là bản thảo hay phương án tất cả đã được tôi làm xong bọn họ chỉ cần làm tiếp là được.
Trên đường về nhà Vệ Triều có gọi điện thoại cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm cái tên hiện trên màn hình cho đến khi nó tắt đi.
Sau đó màn hình lại sáng.
Là Vệ Triều gửi tin nhắn Wechat cho tôi.
“Đừng sợ, mọi chuyện đã có anh.”
Đúng vậy, anh ấy là người của giới giải trí chắc chắn đã thấy hot search sớm hơn cả tôi.
Huống chi vừa nãy người tiếp nhận công việc đã chào hỏi qua với anh ấy.
Tôi nghĩ một lát sau đó đứng dưới bồn hoa nhắn tin cho anh ấy.
“Không cần phải lo cho em, mà anh đó, giờ đã sắp tới chung kết nếu người phụ nữ đó đúng là bà con xa với anh thì có thể nghĩ ra được cách gì không, ít nhất…” Còn chưa đánh xong tôi đã rơi vào vòng tay ấm áp.
Cả người tôi chìm vào vòng ngực quen thuộc, suýt chút nữa làm rơi di động, cũng may bàn tay ấy đã kịp thời cầm lấy.
Ngẩng đầu lên thấy gương mặt của Vệ Triều.
Anh ấy đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón bị đè xuống thấp, khẩu trang che đi nửa gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Tôi ngơ ngẩn: “Tối nay sẽ phát sóng trực tiếp đêm chung kết sao giờ anh lại ở đây?”
“Tới xác nhận xem em có an toàn hay không.” Anh ấy buông tôi ra lùi về sau hai bước, vẫy tay với tôi: “Em về nhà đi, đừng mở cửa, nhớ phải xem phát sóng trực tiếp tối nay đó.”
“Anh sẽ giải quyết tất cả.”
Tôi nhắn tin cho Tiểu Quất, bảo cô ấy đến nhà tôi uống rượu.
Nồng độ cồn không cao nhưng tôi uống hơn nửa bình đã có ba phần là men say.
Cô ấy chống đầu hỏi tôi: “Thật ra cậu không cảm thấy có nguyên nhân khác nên anh ta mới lên chiếc xe Maserati kia sao?”
“Ngay từ đầu khi nghĩ tới rồi vài lần gặp mặt thì không cảm thấy như vậy.”
Tiểu Quất ngạc nhiên nói: “Vậy vì sao cậu còn muốn chia tay?”
“Bởi vì dù sớm hay muộn thì cũng sẽ có ngày đó.”
Tôi quơ quơ bình rượu, nhìn chăm chú ánh sáng phản xạ trên bình.
“Hiện giờ anh ấy đã bước một chân vào giới giải trí, có cp đứng đầu chương trình, thậm chí còn có nhiệt nóng từ cp. Đây là việc làm cho mọi người đều cảm thấy vui, vì thế khoảng cách giữa tớ và anh ấy càng ngày càng xa.”
Tiểu Quất có vẻ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nhìn tôi một cái rồi nói:
“Cậu có từng nghĩ tới những băn khoăn đó cậu có thể nói cho anh ta nghe, sau đó lắng nghe yêu cầu của anh ta?”
Tôi im lặng thật lâu.
“Yêu đương là vì vui sướng chứ không phải đi tìm một người mẹ cho bản thân mình.”
Những lời này là bạn trai đầu tiên của tôi nói cho tôi biết, từ năm tôi hai mươi tuổi cho đến bây giờ vẫn còn nhớ.
Sau đó khi quen Lý Sâm, anh ta cũng nói:
“Khương Duyệt, em rất có bản lĩnh ở sự nghiệp nhưng em có cảm thấy bản thân đủ tư cách để làm bạn gái hay không? Có bạn gái nhà ai không biết làm nũng không? Có bạn gái nhà ai mà luôn chê bai tật xấu của bạn trai mình không?”
Sau đó nữa tôi quen Vệ Triều.
Những ngày yêu đương với anh ấy rất vui vẻ cũng bởi vì kinh nghiệm trước đó cho nên tôi không hề miệt mài theo đuổi những quan niệm của anh ấy, cho nên khi có khả năng xuất hiện phong ba tôi đã kịp thời dẫm phanh lại.
Tôi cho rằng bản thân đã làm rất tốt.
Nhưng khi Vệ Triều không còn liên lạc với tôi nữa bỗng nhiên lại có chút nhớ.
Thời gian đó tôi vẫn luôn nằm mơ, mơ về một năm này tôi ở cùng anh ấy, từng chi tiết đều được hiện lên rõ ràng.
Có khi nửa đêm tỉnh dậy ôm đầu gối ngồi ngây ngẩn một lúc rồi yên lặng dựng khung ảnh trên bàn dậy ngắm.
Là ảnh chụp chung của tôi với Vệ Triều, là những ngày đi chơi chúng tôi đã nhờ người chụp lại.
Rốt cuộc tôi cũng đã ý thức được bản thân mình thích anh ấy nhiều hơn mình tưởng.
Nhưng đã chậm.
Tôi đã đưa ra đề nghị chia tay, đã nói những lời tuyệt tình, đã khiến cho hai chúng tôi cách xa.
Cũng đúng lúc này bỗng nhiên Vệ Triều lên hot search.
Có người phát tán hình ảnh tối đó Vệ Triều lên xe của nhà đầu tư, chỉ trích anh ấy dùng quy tắc ngầm để đi lên.
Không chỉ có như thế, video ngày hôm đó tôi gặp mặt anh ấy ở tiệm ăn vặt và lần đầu tiên tôi gặp anh ấy cũng được cắt rồi đăng lên.
“Giá trị của anh nhiều nhỉ? Xem ra tôi không trả nổi rồi.”
“Đẹp trai dẫn talk show, có hơi lãng phí gương mặt kia của anh.”
Trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ tới chỉ một câu nói bông đùa mà đã bị phóng đại lên cỡ đó.
“Có phải là người tài trợ cho trận bán kết và chung kết không? Đúng là không biết xấu hổ mà!”
“Nhìn mặt của cô ta đã biết được là người có chức quyền mơ ước những người đẹp trai trẻ tuổi.”
“Nói ra Vệ Triều cũng hầu hạ tốt đấy chứ, nếu không sao có thể đi thẳng tới chung kết được?”
“Cứu mạng, Hạ Tư Tư mau chạy đi, Vệ Triều không được sạch sẽ đâu.”
Tôi tắt điện thoại, cắn môi che dấu đi sự khủng hoảng.
Nâng mắt lên thấy có rất đồng nghiệp đang nhìn trộm tôi.
Tổng giám đốc đứng ở cửa gọi tôi: “Khương Duyệt, cô lại đây một chút.”
Cửa phòng họp bị khép lại, anh ta nói mấy lời thấm thía:
“Tài trợ chương trình là quyết định của công ty nhưng trước đó cô cũng không có nói cô và nghệ sĩ kia có mối quan hệ như vậy.”
Tôi há miệng thở dốc: “Tôi và anh ấy là yêu đương bình thường.”
Anh ta như có thâm ý khác mà cười:
“Xem cố nói kìa, giờ có ai là không yêu đương bình thường đâu? Nhưng vì để tránh tị hiềm thì những chuyện khác tôi sẽ giao cho người khác phụ trách.”
Tôi nghe hiểu được ý tứ sâu bên trong đó: “Cho nên tôi cũng không cần đến công ty nữa có đúng không?”
“Cô đừng nghĩ như thế, cô là nhân viên ưu tú của công ty chờ khi chương trình kết thúc, trận sóng gió này qua đi, là có thể trở về.”
Mặt tôi vẫn không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Giao công việc cũng mau, mặc kệ là bản thảo hay phương án tất cả đã được tôi làm xong bọn họ chỉ cần làm tiếp là được.
Trên đường về nhà Vệ Triều có gọi điện thoại cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm cái tên hiện trên màn hình cho đến khi nó tắt đi.
Sau đó màn hình lại sáng.
Là Vệ Triều gửi tin nhắn Wechat cho tôi.
“Đừng sợ, mọi chuyện đã có anh.”
Đúng vậy, anh ấy là người của giới giải trí chắc chắn đã thấy hot search sớm hơn cả tôi.
Huống chi vừa nãy người tiếp nhận công việc đã chào hỏi qua với anh ấy.
Tôi nghĩ một lát sau đó đứng dưới bồn hoa nhắn tin cho anh ấy.
“Không cần phải lo cho em, mà anh đó, giờ đã sắp tới chung kết nếu người phụ nữ đó đúng là bà con xa với anh thì có thể nghĩ ra được cách gì không, ít nhất…” Còn chưa đánh xong tôi đã rơi vào vòng tay ấm áp.
Cả người tôi chìm vào vòng ngực quen thuộc, suýt chút nữa làm rơi di động, cũng may bàn tay ấy đã kịp thời cầm lấy.
Ngẩng đầu lên thấy gương mặt của Vệ Triều.
Anh ấy đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón bị đè xuống thấp, khẩu trang che đi nửa gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Tôi ngơ ngẩn: “Tối nay sẽ phát sóng trực tiếp đêm chung kết sao giờ anh lại ở đây?”
“Tới xác nhận xem em có an toàn hay không.” Anh ấy buông tôi ra lùi về sau hai bước, vẫy tay với tôi: “Em về nhà đi, đừng mở cửa, nhớ phải xem phát sóng trực tiếp tối nay đó.”
“Anh sẽ giải quyết tất cả.”