Chương : 22
Nam Cung Kiệt ôm lấy Phong Ngâm vội vàng chạy về Huyền Minh giáo.
Dọc đường đi, Phong Ngâm sắc mặt tái nhợt làm cho Nam Cung Kiệt cảm nhận được cái gì gọi là khẩn trương. Từ đáy lòng phát ra một loại rét lạnh, rồi mới sợ hãi lan dần đến tứ chi.
-Thiếu…..Thiếu chủ…._Thấy Nam Cung Kiệt không hề tức giận ôm lấy Phong Ngâm vọt vào Huyền Minh giáo, Nhan Ca khó có thể tin đứng ngốc tại chỗ, chuyện thật đến mức không thể tự hỏi bản thân.
Nam Cung Kiệt liếc xéo Nhan Ca đang trợn mắt há hốc mồm một cái, vừa chạy vào trong phòng vừa ra lệnh_: “ Cho gọi Lục Do Tĩnh đến Phù Nguyệt Các, nhanh!”.
Nhan Ca không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội theo lệnh ban xuống đi gọi Lục Do Tĩnh, theo vào Phù Nguyệt Các.
Nam Cung Kiệt vì Lục Do Tĩnh không nóng không lạnh (không có biểu hiện gì cụ thể) mà tâm phiền ý loạn, tức giận nói_: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Lục Do Tĩnh vuốt vuốt râu, chậm rãi nói_: “ Khí huyết suy yếu cần điều trị thích hợp, tin tưởng rất nhanh có thể khỏi. Chính là….”_Lục Do Tĩnh than nhẹ một tiếng_: “Chính là tâm mạch của Phong Ngâm hộ pháp đã không thể chịu nổi thương tích nhiều lần, lại không được làm việc vất vả, nếu không hậu quả khó lường”.
Nam Cung Kiệt lẳng lặng nghe Lục Do Tĩnh nói, nhìn Phong Ngâm nằm trên giường, bộ ngực phập phồng hô hấp mỏng manh đến nỗi không nhận ra, trong lòng luôn có chút ẩn ẩn đau không rõ.
Lục Do Tĩnh trầm ngâm một lúc, giống như có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu, không hề mở miệng.
Nam Cung Kiệt thấy hắn bộ dáng muốn nói lại thôi, không kiên nhẫn nói_: “Có chuyện gì liền nói ra.”
-Này….._Lục Do Tĩnh không nhanh không chậm mà quỳ hai đầu gối xuống, cúi thấp người nói_: “Thứ cho thuộc hạ học nghệ không cao, Phong Ngâm hộ pháp rõ ràng là thân mình khí huyết suy yếu, thuộc hạ thế nhưng ……_Lục Dõ Tĩnh dừng lại một chút rồi cuối cùng nói_: “Thế nhưng tìm thấy hoạt mạch”.
-Cái gì?!_ Nam Cung Kiệt tuy rằng không hiểu y thuật, nhưng cũng biết hoạt mạch trên người nữ tử chính là hỉ mạch, nếu xuất hiện trên người nam tử thì có nghĩa là khí huyết mạnh mẽ. Thế nhưng Phong Ngâm hiện tại khí huyết suy yếu vừa nhìn đã biết, làm sao có thể là khí huyết mạnh mẽ được?
Nam Cung Kiệt cười lạnh nói_: “ Chẳng lẽ ngươi muốn nói hắn có thể là một nam tử đang mang thai sao?”.
Lục Do Tĩnh nghĩ lại một chút rồi “ha hả” cười_: “ Nam tử mang thai thuộc hạ cũng đã nghe qua. Tương truyền Bạch Ngọc tộc nhân, nam nữ đều có thể mang thai. Trong cơ thể nam tử có một khối linh ngọc, có thể hấp thụ tinh dương để hình thành thai nhi. Chính là Bạch Ngọc tộc đã bị giết hết, sự thật như thế nào, thuộc hạ cũng không rõ nữa “.
Nam Cung Kiệt nhíu nhíu mày, đi về phía giường nhỏ Phong Ngâm đang nằm, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phong Ngâm.
Bạch Ngọc tộc….Chẳng lẽ Phong Ngâm chính là truyền nhân của Bạch Ngọc tộc? Nam Cung Kiệt nhìn thoáng qua sáo Bạch Ngọc bên người Phong Ngâm, trong lòng hoài nghi càng sâu.
Nam Cung Kiệt tiếp tục truy hỏi thêm_: “ Nếu ngươi đã xác định thật sự là hỉ mạch, vậy có thể xác định được thai nhi mấy tháng hay không?”
Lục Do Tĩnh trầm ngâm nói_: “Nếu thật sự là hỉ mạch…..e rằng mang thai đã được một tháng”.
Nam Cung Kiệt nhướng mày, thấp giọng nói_: “Nhan tổng quản, ta ở hồ lạnh Huyền Băng đã bao nhiêu ngày rồi?”.
Nhan Ca nói chi tiết_: “ Một tháng rưỡi”_Nhan Ca biết trong lòng Nam Cung Kiệt nghi kỵ, liền hỏi_: “ Sau khi Thiế chủ mê man mười ngày, Phong hộ pháp cũng đến hồ lạnh Huyền Băng, Thiếu chủ cũng biết việc này?”
*Lúc trước khi Phong Ngâm hỏi thì Nhan Ca bảo Nam Cung Kiệt đã hôn mê một tháng nhưng lại không nói đến hồ lạnh Huyền Băng được bao nhiêu ngày. Nên chúng ta có thể hiểu khi Phong Ngâm đến Huyền Minh giáo thì Nam Cung Kiệt đã hôn mê một tháng nhưng chỉ mới được đưa vào hồ lạnh Huyền Băng được mười ngày/ Dành cho bạ nào tỉ mỉ muốn tính toán thời gian mang thai của Tiểu Phong ^^.
-Không _Nam Cung Kiệt lạnh lùng nói_: “ Hơn một tháng này ta không có tỉnh lại, nên tự nhiên sẽ không biết”.
Nam Cung Kiệt tay đã nắm lại thành quyền. Thầm nghĩ, nếu như Phong Ngâm thật sự có thai, đó là khi mình ở hồ lạnh Huyền Băng mà phát sinh chuyện.
-Thiếu chủ có lẽ đã tỉnh lại…._Nhan Ca không tin Phong Ngâm là người tùy tiện như thế, tiếp tục vì Phong Ngâm mà nói rõ lí lẽ.
-Các ngươi đều đi ra ngoài._Nam Cung Kiệt cắn răng nói, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Nghe ra âm thanh kìm chế tức giận của Nam Cung Kiệt, đối với chuyện lạ xảy ra ngày hôm nay cũng không để ý rõ ràng tới nên Nhan Ca chỉ có thể im lặng.
-Rõ._Nhan Ca và Lục Do Tĩnh trăm miệng tuân lệnh, lui sau rồi đi ra ngoài.
-Chậm đã…_Nam Cung Kiệt nhớ đến một việc chính mình xem nhẹ, xoay người gọi Lục Do Tĩnh ở lại_: “ Lục đại phu, hơn một tháng trước chén dược ta gọi ngươi phân biệt, thật chính là an thai dược?”
Lục Do Tĩnh trả lời không cần suy nghĩ_: “Đúng vậy.”.
Nam Cung Kiệt bừng tỉnh ngộ, lảo đảo về phía sau một cái ngồi xuống giường.
Nam Cung Kiệt trong lòng bàn tay đã xuất ra mồ hồi, đáy lòng rét lạnh đã chậm rãi tăng thêm. Nhớ tới Phong Ngâm sau khi bị một chưởng của chính mình: ánh mắt vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, còn có dưới thân hắn tràn lan máu đỏ tươi. Nam Cung Kiệt chỉ cảm thấy có người đang dùng một đao lại một đao lăng trì lòng mình, đâu đến làm y hít thở không thông.
Chẳng lẽ hắn khi đó là đang mang thai đứa nhỏ? Lúc ấy cầu sống chết xin ta cho hắn bảy tháng, chính là vì đem đứa nhỏ sinh hạ?
Mà đứa nhỏ hắn mang thai lúc đó, vô cùng có khả năng là thân sinh cốt nhục của chính mình……
-Việc ngày hôm nay, các ngươi nửa câu cũng không được tiết lộ ra ngoài_Nam Cung Kiệt hung hăng nói.
Nam Cung Kiệt trầm tư trong chốc lát, đột nhiên nhớ đến một người vô cùng quan trọng, vội gọi Nhan Ca lại, phân phó_: “Lúc trước Phong Ngâm ở Bạch Ngọc trấn lưu lại ở cái dược lư kia, đem tên thầy thuốc họ Sở kia mang về đây cho ta. Hôm nay ta muốn nhìn thấy hắn.”
Dọc đường đi, Phong Ngâm sắc mặt tái nhợt làm cho Nam Cung Kiệt cảm nhận được cái gì gọi là khẩn trương. Từ đáy lòng phát ra một loại rét lạnh, rồi mới sợ hãi lan dần đến tứ chi.
-Thiếu…..Thiếu chủ…._Thấy Nam Cung Kiệt không hề tức giận ôm lấy Phong Ngâm vọt vào Huyền Minh giáo, Nhan Ca khó có thể tin đứng ngốc tại chỗ, chuyện thật đến mức không thể tự hỏi bản thân.
Nam Cung Kiệt liếc xéo Nhan Ca đang trợn mắt há hốc mồm một cái, vừa chạy vào trong phòng vừa ra lệnh_: “ Cho gọi Lục Do Tĩnh đến Phù Nguyệt Các, nhanh!”.
Nhan Ca không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội theo lệnh ban xuống đi gọi Lục Do Tĩnh, theo vào Phù Nguyệt Các.
Nam Cung Kiệt vì Lục Do Tĩnh không nóng không lạnh (không có biểu hiện gì cụ thể) mà tâm phiền ý loạn, tức giận nói_: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Lục Do Tĩnh vuốt vuốt râu, chậm rãi nói_: “ Khí huyết suy yếu cần điều trị thích hợp, tin tưởng rất nhanh có thể khỏi. Chính là….”_Lục Do Tĩnh than nhẹ một tiếng_: “Chính là tâm mạch của Phong Ngâm hộ pháp đã không thể chịu nổi thương tích nhiều lần, lại không được làm việc vất vả, nếu không hậu quả khó lường”.
Nam Cung Kiệt lẳng lặng nghe Lục Do Tĩnh nói, nhìn Phong Ngâm nằm trên giường, bộ ngực phập phồng hô hấp mỏng manh đến nỗi không nhận ra, trong lòng luôn có chút ẩn ẩn đau không rõ.
Lục Do Tĩnh trầm ngâm một lúc, giống như có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu, không hề mở miệng.
Nam Cung Kiệt thấy hắn bộ dáng muốn nói lại thôi, không kiên nhẫn nói_: “Có chuyện gì liền nói ra.”
-Này….._Lục Do Tĩnh không nhanh không chậm mà quỳ hai đầu gối xuống, cúi thấp người nói_: “Thứ cho thuộc hạ học nghệ không cao, Phong Ngâm hộ pháp rõ ràng là thân mình khí huyết suy yếu, thuộc hạ thế nhưng ……_Lục Dõ Tĩnh dừng lại một chút rồi cuối cùng nói_: “Thế nhưng tìm thấy hoạt mạch”.
-Cái gì?!_ Nam Cung Kiệt tuy rằng không hiểu y thuật, nhưng cũng biết hoạt mạch trên người nữ tử chính là hỉ mạch, nếu xuất hiện trên người nam tử thì có nghĩa là khí huyết mạnh mẽ. Thế nhưng Phong Ngâm hiện tại khí huyết suy yếu vừa nhìn đã biết, làm sao có thể là khí huyết mạnh mẽ được?
Nam Cung Kiệt cười lạnh nói_: “ Chẳng lẽ ngươi muốn nói hắn có thể là một nam tử đang mang thai sao?”.
Lục Do Tĩnh nghĩ lại một chút rồi “ha hả” cười_: “ Nam tử mang thai thuộc hạ cũng đã nghe qua. Tương truyền Bạch Ngọc tộc nhân, nam nữ đều có thể mang thai. Trong cơ thể nam tử có một khối linh ngọc, có thể hấp thụ tinh dương để hình thành thai nhi. Chính là Bạch Ngọc tộc đã bị giết hết, sự thật như thế nào, thuộc hạ cũng không rõ nữa “.
Nam Cung Kiệt nhíu nhíu mày, đi về phía giường nhỏ Phong Ngâm đang nằm, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phong Ngâm.
Bạch Ngọc tộc….Chẳng lẽ Phong Ngâm chính là truyền nhân của Bạch Ngọc tộc? Nam Cung Kiệt nhìn thoáng qua sáo Bạch Ngọc bên người Phong Ngâm, trong lòng hoài nghi càng sâu.
Nam Cung Kiệt tiếp tục truy hỏi thêm_: “ Nếu ngươi đã xác định thật sự là hỉ mạch, vậy có thể xác định được thai nhi mấy tháng hay không?”
Lục Do Tĩnh trầm ngâm nói_: “Nếu thật sự là hỉ mạch…..e rằng mang thai đã được một tháng”.
Nam Cung Kiệt nhướng mày, thấp giọng nói_: “Nhan tổng quản, ta ở hồ lạnh Huyền Băng đã bao nhiêu ngày rồi?”.
Nhan Ca nói chi tiết_: “ Một tháng rưỡi”_Nhan Ca biết trong lòng Nam Cung Kiệt nghi kỵ, liền hỏi_: “ Sau khi Thiế chủ mê man mười ngày, Phong hộ pháp cũng đến hồ lạnh Huyền Băng, Thiếu chủ cũng biết việc này?”
*Lúc trước khi Phong Ngâm hỏi thì Nhan Ca bảo Nam Cung Kiệt đã hôn mê một tháng nhưng lại không nói đến hồ lạnh Huyền Băng được bao nhiêu ngày. Nên chúng ta có thể hiểu khi Phong Ngâm đến Huyền Minh giáo thì Nam Cung Kiệt đã hôn mê một tháng nhưng chỉ mới được đưa vào hồ lạnh Huyền Băng được mười ngày/ Dành cho bạ nào tỉ mỉ muốn tính toán thời gian mang thai của Tiểu Phong ^^.
-Không _Nam Cung Kiệt lạnh lùng nói_: “ Hơn một tháng này ta không có tỉnh lại, nên tự nhiên sẽ không biết”.
Nam Cung Kiệt tay đã nắm lại thành quyền. Thầm nghĩ, nếu như Phong Ngâm thật sự có thai, đó là khi mình ở hồ lạnh Huyền Băng mà phát sinh chuyện.
-Thiếu chủ có lẽ đã tỉnh lại…._Nhan Ca không tin Phong Ngâm là người tùy tiện như thế, tiếp tục vì Phong Ngâm mà nói rõ lí lẽ.
-Các ngươi đều đi ra ngoài._Nam Cung Kiệt cắn răng nói, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Nghe ra âm thanh kìm chế tức giận của Nam Cung Kiệt, đối với chuyện lạ xảy ra ngày hôm nay cũng không để ý rõ ràng tới nên Nhan Ca chỉ có thể im lặng.
-Rõ._Nhan Ca và Lục Do Tĩnh trăm miệng tuân lệnh, lui sau rồi đi ra ngoài.
-Chậm đã…_Nam Cung Kiệt nhớ đến một việc chính mình xem nhẹ, xoay người gọi Lục Do Tĩnh ở lại_: “ Lục đại phu, hơn một tháng trước chén dược ta gọi ngươi phân biệt, thật chính là an thai dược?”
Lục Do Tĩnh trả lời không cần suy nghĩ_: “Đúng vậy.”.
Nam Cung Kiệt bừng tỉnh ngộ, lảo đảo về phía sau một cái ngồi xuống giường.
Nam Cung Kiệt trong lòng bàn tay đã xuất ra mồ hồi, đáy lòng rét lạnh đã chậm rãi tăng thêm. Nhớ tới Phong Ngâm sau khi bị một chưởng của chính mình: ánh mắt vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, còn có dưới thân hắn tràn lan máu đỏ tươi. Nam Cung Kiệt chỉ cảm thấy có người đang dùng một đao lại một đao lăng trì lòng mình, đâu đến làm y hít thở không thông.
Chẳng lẽ hắn khi đó là đang mang thai đứa nhỏ? Lúc ấy cầu sống chết xin ta cho hắn bảy tháng, chính là vì đem đứa nhỏ sinh hạ?
Mà đứa nhỏ hắn mang thai lúc đó, vô cùng có khả năng là thân sinh cốt nhục của chính mình……
-Việc ngày hôm nay, các ngươi nửa câu cũng không được tiết lộ ra ngoài_Nam Cung Kiệt hung hăng nói.
Nam Cung Kiệt trầm tư trong chốc lát, đột nhiên nhớ đến một người vô cùng quan trọng, vội gọi Nhan Ca lại, phân phó_: “Lúc trước Phong Ngâm ở Bạch Ngọc trấn lưu lại ở cái dược lư kia, đem tên thầy thuốc họ Sở kia mang về đây cho ta. Hôm nay ta muốn nhìn thấy hắn.”