Chương : 29
Nhạc Lạc hừ nói_: “Người nào lại không biết ngươi một bụng đầy ý xấu”._Nói rồi quay đầu lạnh lùng nhìn người trước mặt_: “Ta hiện tại là vị hôn thê của Nam Cung Kiệt, người không cần lại đến làm phiền ta. Miễn cho người khác nhìn thấy được, làm bẩn thanh danh chưởng môn đường đường chính phái của ngươi!”.
Trong mắt người nọ hiện lên tia mất mác, nhưng rất nhanh phục hồi bản sắc giảo hoạt, cười nói_: “Ta chính là đến để giúp ngươi.”
Nhạn Lạc thấy hắn từ trong tay áo lấy ra một gốc cây thảo dược bình thường, hơi hơi nhíu lại đôi mi nhỏ.
-Ân Kỳ Uyên, ngươi không cần phải làm chuyện thần tiên ma quái. Ngươi muốn giúp ta? Kia thật là….._Nhạn Lạc liếc mắt nhìn hắn, cái mũi hừ một tiếng_: “Thật là heo mẹ đều đã leo cây!.” (chuyện không có khả năng xảy ra). Nhạn Lạc cúi đầu nghiêng sang một bên, mới nghĩ ra được cái hình tượng muốn ví dụ so sánh.
Chưởng môn Ân Kỳ Uyên xuất thần nhìn cái miệng nhỏ nhắn anh hồng của Nhạn Lạc nhu ra, nhất thời quên mất mục đích đến đây của mình.
-“Uy”_Nhạn Lạc đưa tay ra trước mặt hắn khoa trương quơ quơ, không kiên nhẫn nói_: “Ta đi rồi, ngươi cũng nhanh rời khỏi nơi này”_Nói rồi liếc xéo Ân Kỳ Uyên một cái xoay người bước đi.
Ân Kỳ Uyên khóe miệng cong lên, không hoang mang nói_: “Nhạn nhị tiểu thư chẳng lẽ không muốn Nam Cung Kiệt yêu thương mình?”_Ân Kỳ Uyên có chút vừa lòng khi thấy Nhạn Lạc dừng lại, chậm rãi đi đến bên người nàng, đem miệng đến bên tai nàng thì thầm_: “ Ta có biện pháp làm cho Nam Cung Kiệt trong vòng bảy ngày tới sẽ yêu thương ngươi.”
Nhạn Lạc làm bộ không tin lời nói của Ân Kỳ Uyên, không lo lắng mà hừ một tiếng, bộ dạng muốn mà còn làm ra vẻ. muadongthnag10.wordpress.com_LỲ
Bản lĩnh nhỏ nhặt như vậy làm sao giấu giếm được Ân Kỳ Uyên giảo hoạt chứ. Ân Kỳ Uyên nghiêm nghị nói_: “Ai cũng có thể nhìn ra được Nam Cung Kiệt không bỏ Phong Ngâm xuống được. Ngươi là một nử tử tốt như thế, cư nhiên lại bị bại bởi một nam nhân. Điều này cũng thật sự là…..”_Nhìn ra Nhạn Lạc đang cập lực áp chế tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn mảnh khảnh đỏ bừng, Ân Kỳ Uyên lấy ra thảo dược phía sau, khẽ cười nói_: “ Ta ở đây có cây thảo dược, gọi là phệ tâm thảo, nó có thể làm cho một người trong vòng bảy ngày…..”_Ân Kỳ Uyên cố ý dừng lại một chút_: “Quên đi tình cảm đang có…”
Nhạn Lạc thân mình chấn động, mắt mở to xoay tròn chuyển động_: “Hắn nếu như đã quên, chẳng phải tự nhiên cũng đem ta quên đi sao?”
Ân Kỳ Uyên “ha hả” cười hai tiếng, cao thâm nói_: “Trên đời vạn vật có tà thì có chính, có âm liền có dương, có phệ tâm thảo…..tự nhiên sẽ có liên tâm thảo”_Khóe miệng gợi lên nụ cười giảo hoạt, Ân Kỳ Uyên nửa chớp mắt_: “Bảy ngày sau chỉ cần ngươi cho hắn ăn liên tâm thảo, hắn liền sẽ yêu thương người đầu tiên mà hắn thấy sau khi tỉnh lại.”
-Thật sự?_Nhạn Lạc xoay người nhìn Ân Kỳ Uyên, bán tính bán nghi hỏi_: “Trên thế giới này như thế nào lại có loại đồ vật nọ?”.
Ân Kỳ Uyên nghiêng đi thân người, dùng khóe mắt liếc liếc Nhạn Lạc đang trầm tư, không chút để ý nói_: “Trên đời này có rất nhiều đồ vật này nọ mà ngươi cũng không biết đâu. Bảy ngày sau ta sẽ đưa liên tam thảo cho ngươi để đưa hắn dùng.”
Nhạn Lạc lòng nghi ngờ_: “Ngươi tại sao phải giúp ta?……..Ngươi không phải………Ngươi không phải…….”_Nhạn Lạc cắn môi, lông mi dài che đi đôi mắt sáng ngời.
Ân Kỳ Uyên đưa tay đùa bỡn mái tóc trên vai Nhạn Lạc, ôn nhu nói_: “Chính là bởi ta thật thích ngươi, cho nên muốn ngươi được hạnh phúc. Nếu ta không thể cho ngươi, vậy thì để người ngươi yêu cho ngươi.”
Cảm tình của Ân Kỳ Uyên đối với Nhạn Lạc là thật, bởi vậy nói ta những lời này đều là chân thật khiến Nhạn Lạc lệ rơi ướt lông mày và lông mi (LỲ thắc mắt không biết khóc thì nó ướt lông mày như thế nào = =!)
Ân Kỳ Uyên đem thảo dược nhét vào trong tay Nhạn Lạc đang ngây người, nhắc nhở nói_: “Hắn sau khi ăn vào phệ tâm thảo sẽ bị phệ tâm tác dụng, mỗi đem đến giờ tý ngực sẽ đau đớn dữ dội. Ngươi chớ vì hắn mà đau lòng mà để kiếm củi ba năm thiêu một giờ”. ( ý một chút yếu lòng mà bỏ đi toàn bộ công sức).
Nhạn Lạc gật đầu thật mạnh, thân thể dựa vào tay áo của Ân Kỳ Uyên, thấp đầu nói_: “Cám ơn ngươi”
Ngực Ân Kỳ Uyên co rút đau đớn, nhìn nét yếu ớt trên mặt Nhạn Lạc, thế nhưng lại bắt đầu có chút chần chừ…
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạn Lạc lấy một viên phế tâm dược, bưng ấm trà đi vào Nhật Thiên các của Nam Cung Kiệt. muadongthnag10.wordpress.com_LỲ
Nam Cung Kiệt vừa muốn đi đến Phù Nguyệt các, thấy Nhạn Lạc đứng ở cửa cũng không gọi vào, khoác ngoại bào vừa muốn đi ra ngoài.
Nhạn Lạc hít một hơi đứng chắn ở trước mặt Nam Cung Kiệt, đỏ mặt nói_: “Kiệt biểu ca, ta…. Ta vì giải thích chuyện ngày hôm qua mà đến……”
Nam Cung Kiệt dùng khóe mắt liếc Nhạn Lạc, không nói gì liền đi thẳng ra phía ngoài.
-Kiệt biểu ca! _Nhạn Lạc môi, đem ấm trà đặt vào chiếc bàn giữa phòng, lấy ra một chén trà sạch sẽ, nước trà tran ra ngoài, đi đến trước mặt Nam Cung Kiệt dâng trà, thấp đầu nói_: “ Nhạn Lạc sau này sẽ không lặp lại không lớn không nhỏ nữa, thỉnh Kiệt biểu ca tha thứ cho chuyện Nhạn Lạc gây ra ngày hôm qua.” _Nàng đem chén trà dâng cao trước mặt Nam Cung Kiệt, tay run run cơ hồ không cầm vững chén trà, nước trà đã muốn đổ ra ngoài.
Nam Cung Kiệt trong lòng cảm thấy phiền chán, nhưng nghĩ đến Nhạn Lạc dù sao cũng là cũng là biểu muội của hắn. Hơn nữa nàng được nuông chiều từ bé, sợ chưa làm qua chuyện ăn nói khép nép như thế này, liền qua loa tiếp lấy chén trà, đem trà bên trong một hơi uống cạn, bước nhanh xuất môn mà đi.
Tay Nhạn Lạc nắm chén trà có chút phát run, chính là khóe môi diễm hồng cong lên một nụ cười đắc ý yếu ớt.
Trong mắt người nọ hiện lên tia mất mác, nhưng rất nhanh phục hồi bản sắc giảo hoạt, cười nói_: “Ta chính là đến để giúp ngươi.”
Nhạn Lạc thấy hắn từ trong tay áo lấy ra một gốc cây thảo dược bình thường, hơi hơi nhíu lại đôi mi nhỏ.
-Ân Kỳ Uyên, ngươi không cần phải làm chuyện thần tiên ma quái. Ngươi muốn giúp ta? Kia thật là….._Nhạn Lạc liếc mắt nhìn hắn, cái mũi hừ một tiếng_: “Thật là heo mẹ đều đã leo cây!.” (chuyện không có khả năng xảy ra). Nhạn Lạc cúi đầu nghiêng sang một bên, mới nghĩ ra được cái hình tượng muốn ví dụ so sánh.
Chưởng môn Ân Kỳ Uyên xuất thần nhìn cái miệng nhỏ nhắn anh hồng của Nhạn Lạc nhu ra, nhất thời quên mất mục đích đến đây của mình.
-“Uy”_Nhạn Lạc đưa tay ra trước mặt hắn khoa trương quơ quơ, không kiên nhẫn nói_: “Ta đi rồi, ngươi cũng nhanh rời khỏi nơi này”_Nói rồi liếc xéo Ân Kỳ Uyên một cái xoay người bước đi.
Ân Kỳ Uyên khóe miệng cong lên, không hoang mang nói_: “Nhạn nhị tiểu thư chẳng lẽ không muốn Nam Cung Kiệt yêu thương mình?”_Ân Kỳ Uyên có chút vừa lòng khi thấy Nhạn Lạc dừng lại, chậm rãi đi đến bên người nàng, đem miệng đến bên tai nàng thì thầm_: “ Ta có biện pháp làm cho Nam Cung Kiệt trong vòng bảy ngày tới sẽ yêu thương ngươi.”
Nhạn Lạc làm bộ không tin lời nói của Ân Kỳ Uyên, không lo lắng mà hừ một tiếng, bộ dạng muốn mà còn làm ra vẻ. muadongthnag10.wordpress.com_LỲ
Bản lĩnh nhỏ nhặt như vậy làm sao giấu giếm được Ân Kỳ Uyên giảo hoạt chứ. Ân Kỳ Uyên nghiêm nghị nói_: “Ai cũng có thể nhìn ra được Nam Cung Kiệt không bỏ Phong Ngâm xuống được. Ngươi là một nử tử tốt như thế, cư nhiên lại bị bại bởi một nam nhân. Điều này cũng thật sự là…..”_Nhìn ra Nhạn Lạc đang cập lực áp chế tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn mảnh khảnh đỏ bừng, Ân Kỳ Uyên lấy ra thảo dược phía sau, khẽ cười nói_: “ Ta ở đây có cây thảo dược, gọi là phệ tâm thảo, nó có thể làm cho một người trong vòng bảy ngày…..”_Ân Kỳ Uyên cố ý dừng lại một chút_: “Quên đi tình cảm đang có…”
Nhạn Lạc thân mình chấn động, mắt mở to xoay tròn chuyển động_: “Hắn nếu như đã quên, chẳng phải tự nhiên cũng đem ta quên đi sao?”
Ân Kỳ Uyên “ha hả” cười hai tiếng, cao thâm nói_: “Trên đời vạn vật có tà thì có chính, có âm liền có dương, có phệ tâm thảo…..tự nhiên sẽ có liên tâm thảo”_Khóe miệng gợi lên nụ cười giảo hoạt, Ân Kỳ Uyên nửa chớp mắt_: “Bảy ngày sau chỉ cần ngươi cho hắn ăn liên tâm thảo, hắn liền sẽ yêu thương người đầu tiên mà hắn thấy sau khi tỉnh lại.”
-Thật sự?_Nhạn Lạc xoay người nhìn Ân Kỳ Uyên, bán tính bán nghi hỏi_: “Trên thế giới này như thế nào lại có loại đồ vật nọ?”.
Ân Kỳ Uyên nghiêng đi thân người, dùng khóe mắt liếc liếc Nhạn Lạc đang trầm tư, không chút để ý nói_: “Trên đời này có rất nhiều đồ vật này nọ mà ngươi cũng không biết đâu. Bảy ngày sau ta sẽ đưa liên tam thảo cho ngươi để đưa hắn dùng.”
Nhạn Lạc lòng nghi ngờ_: “Ngươi tại sao phải giúp ta?……..Ngươi không phải………Ngươi không phải…….”_Nhạn Lạc cắn môi, lông mi dài che đi đôi mắt sáng ngời.
Ân Kỳ Uyên đưa tay đùa bỡn mái tóc trên vai Nhạn Lạc, ôn nhu nói_: “Chính là bởi ta thật thích ngươi, cho nên muốn ngươi được hạnh phúc. Nếu ta không thể cho ngươi, vậy thì để người ngươi yêu cho ngươi.”
Cảm tình của Ân Kỳ Uyên đối với Nhạn Lạc là thật, bởi vậy nói ta những lời này đều là chân thật khiến Nhạn Lạc lệ rơi ướt lông mày và lông mi (LỲ thắc mắt không biết khóc thì nó ướt lông mày như thế nào = =!)
Ân Kỳ Uyên đem thảo dược nhét vào trong tay Nhạn Lạc đang ngây người, nhắc nhở nói_: “Hắn sau khi ăn vào phệ tâm thảo sẽ bị phệ tâm tác dụng, mỗi đem đến giờ tý ngực sẽ đau đớn dữ dội. Ngươi chớ vì hắn mà đau lòng mà để kiếm củi ba năm thiêu một giờ”. ( ý một chút yếu lòng mà bỏ đi toàn bộ công sức).
Nhạn Lạc gật đầu thật mạnh, thân thể dựa vào tay áo của Ân Kỳ Uyên, thấp đầu nói_: “Cám ơn ngươi”
Ngực Ân Kỳ Uyên co rút đau đớn, nhìn nét yếu ớt trên mặt Nhạn Lạc, thế nhưng lại bắt đầu có chút chần chừ…
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạn Lạc lấy một viên phế tâm dược, bưng ấm trà đi vào Nhật Thiên các của Nam Cung Kiệt. muadongthnag10.wordpress.com_LỲ
Nam Cung Kiệt vừa muốn đi đến Phù Nguyệt các, thấy Nhạn Lạc đứng ở cửa cũng không gọi vào, khoác ngoại bào vừa muốn đi ra ngoài.
Nhạn Lạc hít một hơi đứng chắn ở trước mặt Nam Cung Kiệt, đỏ mặt nói_: “Kiệt biểu ca, ta…. Ta vì giải thích chuyện ngày hôm qua mà đến……”
Nam Cung Kiệt dùng khóe mắt liếc Nhạn Lạc, không nói gì liền đi thẳng ra phía ngoài.
-Kiệt biểu ca! _Nhạn Lạc môi, đem ấm trà đặt vào chiếc bàn giữa phòng, lấy ra một chén trà sạch sẽ, nước trà tran ra ngoài, đi đến trước mặt Nam Cung Kiệt dâng trà, thấp đầu nói_: “ Nhạn Lạc sau này sẽ không lặp lại không lớn không nhỏ nữa, thỉnh Kiệt biểu ca tha thứ cho chuyện Nhạn Lạc gây ra ngày hôm qua.” _Nàng đem chén trà dâng cao trước mặt Nam Cung Kiệt, tay run run cơ hồ không cầm vững chén trà, nước trà đã muốn đổ ra ngoài.
Nam Cung Kiệt trong lòng cảm thấy phiền chán, nhưng nghĩ đến Nhạn Lạc dù sao cũng là cũng là biểu muội của hắn. Hơn nữa nàng được nuông chiều từ bé, sợ chưa làm qua chuyện ăn nói khép nép như thế này, liền qua loa tiếp lấy chén trà, đem trà bên trong một hơi uống cạn, bước nhanh xuất môn mà đi.
Tay Nhạn Lạc nắm chén trà có chút phát run, chính là khóe môi diễm hồng cong lên một nụ cười đắc ý yếu ớt.