Chương : 47
-“Là ngươi!”_Ân Kỳ Uyên khó có thể tin nhìn Nhạn Thiên Nhai. Hắn ta không thể tưởng tượng được người nghe lén chính là Nhạn Thiên Nhai. Đoán sai từng bước liền thua toàn cục.
Nhạn Thiên Nhai đem Ân Kỳ Uyên ép vào tường, làm cho hắn ta không thể động đậy. Phong Ngâm nhanh nhẹn từ trong tà áo của hắn ta tìm được một bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ tươi.
Nhạn Thiên Nhai vội nói_: “Mau cho hắn nuốt xuống!”.
Dược hiệu rất nhanh nổi lên tác dụng, Ân Kỳ Uyên cả người liền trở nên mơ mơ màng màng. Nhạn Thiên Nhai buông tay hắn ta ra, hắn ta cũng không có phản kháng lại.
Có mấy chục đệ tử chạy tới đây, thấy Nhạn Thiên Nhai cùng Ân Kỳ Uyên đều trăm miệng một lời_: “Chưởng môn, Đại sư huynh!”. Nhưng khi phát hiện còn có một người khác là ma giáo Đại hộ pháp Phong Ngâm, bọn họ nhất thời đỏ mắt cảnh giác mà rút kiếm ra.
Nhạn Thiên Nhai biết Ân Kỳ Uyên đã bị khống chế, liền ghé vào lỗ tai hắn ta nói mấy câu.
Chỉ nghe Ân Kỳ Uyên nói lại_: “Chúng ta vừa rồi chỉ là luận bàn võ nghệ. Phong Ngâm là khách quý của ta, mọi người không cần lo lắng, đều về nghỉ ngơi đi”
Các đệ tử bán tín bán nghi* (nửa tin nửa ngờ), nhưng thấy Ân Kỳ Uyên nói được tự nhiên như thế, liền tránh ra hai bên chừa một đường nhỏ ở giữa cho bọn họ đi.
Mang theo Ân Kỳ Uyên thoải mái ra khỏi đại môn của Hành Vũ phái, Phong Ngâm mới nhìn vẻ mặt như dại ra của Ân Kỳ Uyên, nghi hoặc nói_: “Sao lại thành như vậy?”
Nhạn Thiên Nhai thở ra một hơi rồi mới trả lời_: “Viên thuốc kia có khả năng khống chế ý thức”
-“Như vậy là….”_Phong Ngâm trầm ngâm nói_: “Nếu như ta hỏi, hắn sẽ thành thật trả lời? “
Nhạn Thiên Nhai ý thức được Phong Ngâm sắp sửa hỏi đến chuyện gì, không khỏi khẩn trương_: “Phong Ngâm, không cần….”
-“Giải dược ở nơi nào?”_Phong Ngâm nắm chặt hai vai Ân Kỳ Uyên, lòng nóng như lửa đốt_: “Như thế nào có thể giải được độc của Thiên Trúc thảo? Đem những gì ngươi biết nói hết ra cho ta!”
Nhạn Thiên Nhai nắm chặt quyền, không nói lời nào.
-“Trên đời này căn bản không có giải dược.”_Ân Kỳ Uyên nói rõ ràng_: “Chỉ có linh ngọc mới có thể giải được độc của Thiên Trúc thảo.”
Ân Kỳ Uyên nói tiếp_: “Độc tố của Thiên Trúc thảo cùng linh khí của linh ngọc tương khắc nhau. Chỉ cần đem linh khí ngưng tụ lại thành một cỗ đại cường nội lực đánh vào cơ thể, mới có thể đem máu độc bức ra” * (vài chỗ không hiểu lắm T_T).
-“Phong Ngâm!”_Nhạn Thiên Nhai đỡ lấy lưng Phong Ngâm, chống đỡ thân thể đang dần dần yếu đi của hắn, giúp hắn ngồi xổm xuống.
Phong Ngâm ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía xa một cách khó hiểu, thần sắc bình tĩnh không có lấy một tia gợn sóng, chỉ có tay đang xoa bụng khẽ run rẩy chứng tỏ hắn lúc này đang vô cùng sợ hãi và bất lực.
Phong Ngâm cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở cái bụng vẫn còn bằng phẳng. Nghĩ đến tiểu sinh mệnh bên trong còn chưa kịp hóa thành máu thịt, trái tim lại truyền đến cảm giác làm cho hắn thấy mình như sắp chết đi.
-“Thiên Nhai…”_Không khí yên lặng khiến cho người ta hít thở không thông này trôi qua không biết bao lâu Phong Ngâm cuối cùng mới lên tiếng_: “Ta nghĩ…ngươi sẽ giúp ta.”
-“Không được!”_Nhạn Thiên Nhai cũng đoán được ý nghĩ của Phong Ngâm, lo lắng nắm lấy hai vai hắn_: “Phong Ngâm, ngươi không thể làm như vậy….”
-“Đây là, một lần cuối cùng…”_Khóe miệng Phong Ngâm cong lên nụ cười ảm đạm, tầm mắt lướt qua người Nhạn Thiên Nhai không biết là nhìn đi nơi nào.
Ánh trăng chiếu vào đôi đồng tử tối đen của hắn trở nên tái nhợt, tựa như lóe ra ánh sao, lóng lánh sóng nước.
Lúc này ở Huyền Minh giáo, Nhật Thiên các một mảnh hỗn loạn.
-“Nói cho ta biết, Phong Ngâm đang ở nơi nào?”_Nam Cung Kiệt nhìn Sở Tương Tích rống giận.
Nam Cung Kiệt mặc dù tỉnh lại không lâu, nhưng không thấy Phong Ngâm tâm lại sinh sầu lo. Y tin tưởng Phong Ngâm sẽ không vứt bỏ mình mà không để ý đến, hơn nữa Sở Tương Tích lại có điều gì giấu giếm. Điều này lại làm cho y càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Nam Cung Kiệt kéo lấy vạt áo Sở Tương Tích_: “Hắn đi gặp Ân Kỳ Uyên sao? Có phải hay không?”_Nhìn Sở Tích vẫn không nói một chữ như cũ, Nam Cung Kiệt chỉ thấy vô cùng tức giận, căm phẫn đẩy Sở Tương Tích qua bên, ra lệnh cho thắng y bên người_: “Cho gọi bọn Tiêu Hàn đến đây, ta hiện tại lập tức sẽ đi đến Hành Vũ phái!”.
Nam Cung Kiệt cắn răng nói_: “Vô luận như thế nào, ta cũng phải nhìn thấy được Phong Ngâm”.
-“Nếu như ngươi muốn vậy.”
Thanh âm quen thuộc bay bổng vang lên, Nam Cung Kiệt ngẩng đầu đã thấy Phong Ngâm đứng ngoài cửa, chậm rãi đi đến chỗ mình.
Đi theo phía sau hắn vẫn là Nhạn Thiên Nhai trầm tĩnh như cũ.
Tâm trạng Nam Cung Kiệt nguyên bản muốn mừng như điên một trận đột nhiên lại rơi xuống đáy cốc* (vực sâu). Tươi cười còn chưa kịp hạ xuống, phẫn nộ đã muốn chiếm cứ tâm của y.
-“Buông hắn ra!”_Nam Cung Kiệt nhìn Phong Ngâm cùng Nhạn Thiên Nhai mười ngón tay nắm chặt, hung hăng nói với Nhạn Thiên Nhai_: “Ta chính là nói ngươi, mau buông hắn ra!”
Nhạn Thiên Nhai đối với mệnh lệnh của Nam Cung Kiệt ngoảnh mặt làm ngơ, còn hơi nghiêng đầu nhìn nét mặt bình tĩnh của Phong Ngâm.
Nhạn Thiên Nhai đem Ân Kỳ Uyên ép vào tường, làm cho hắn ta không thể động đậy. Phong Ngâm nhanh nhẹn từ trong tà áo của hắn ta tìm được một bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ tươi.
Nhạn Thiên Nhai vội nói_: “Mau cho hắn nuốt xuống!”.
Dược hiệu rất nhanh nổi lên tác dụng, Ân Kỳ Uyên cả người liền trở nên mơ mơ màng màng. Nhạn Thiên Nhai buông tay hắn ta ra, hắn ta cũng không có phản kháng lại.
Có mấy chục đệ tử chạy tới đây, thấy Nhạn Thiên Nhai cùng Ân Kỳ Uyên đều trăm miệng một lời_: “Chưởng môn, Đại sư huynh!”. Nhưng khi phát hiện còn có một người khác là ma giáo Đại hộ pháp Phong Ngâm, bọn họ nhất thời đỏ mắt cảnh giác mà rút kiếm ra.
Nhạn Thiên Nhai biết Ân Kỳ Uyên đã bị khống chế, liền ghé vào lỗ tai hắn ta nói mấy câu.
Chỉ nghe Ân Kỳ Uyên nói lại_: “Chúng ta vừa rồi chỉ là luận bàn võ nghệ. Phong Ngâm là khách quý của ta, mọi người không cần lo lắng, đều về nghỉ ngơi đi”
Các đệ tử bán tín bán nghi* (nửa tin nửa ngờ), nhưng thấy Ân Kỳ Uyên nói được tự nhiên như thế, liền tránh ra hai bên chừa một đường nhỏ ở giữa cho bọn họ đi.
Mang theo Ân Kỳ Uyên thoải mái ra khỏi đại môn của Hành Vũ phái, Phong Ngâm mới nhìn vẻ mặt như dại ra của Ân Kỳ Uyên, nghi hoặc nói_: “Sao lại thành như vậy?”
Nhạn Thiên Nhai thở ra một hơi rồi mới trả lời_: “Viên thuốc kia có khả năng khống chế ý thức”
-“Như vậy là….”_Phong Ngâm trầm ngâm nói_: “Nếu như ta hỏi, hắn sẽ thành thật trả lời? “
Nhạn Thiên Nhai ý thức được Phong Ngâm sắp sửa hỏi đến chuyện gì, không khỏi khẩn trương_: “Phong Ngâm, không cần….”
-“Giải dược ở nơi nào?”_Phong Ngâm nắm chặt hai vai Ân Kỳ Uyên, lòng nóng như lửa đốt_: “Như thế nào có thể giải được độc của Thiên Trúc thảo? Đem những gì ngươi biết nói hết ra cho ta!”
Nhạn Thiên Nhai nắm chặt quyền, không nói lời nào.
-“Trên đời này căn bản không có giải dược.”_Ân Kỳ Uyên nói rõ ràng_: “Chỉ có linh ngọc mới có thể giải được độc của Thiên Trúc thảo.”
Ân Kỳ Uyên nói tiếp_: “Độc tố của Thiên Trúc thảo cùng linh khí của linh ngọc tương khắc nhau. Chỉ cần đem linh khí ngưng tụ lại thành một cỗ đại cường nội lực đánh vào cơ thể, mới có thể đem máu độc bức ra” * (vài chỗ không hiểu lắm T_T).
-“Phong Ngâm!”_Nhạn Thiên Nhai đỡ lấy lưng Phong Ngâm, chống đỡ thân thể đang dần dần yếu đi của hắn, giúp hắn ngồi xổm xuống.
Phong Ngâm ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía xa một cách khó hiểu, thần sắc bình tĩnh không có lấy một tia gợn sóng, chỉ có tay đang xoa bụng khẽ run rẩy chứng tỏ hắn lúc này đang vô cùng sợ hãi và bất lực.
Phong Ngâm cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở cái bụng vẫn còn bằng phẳng. Nghĩ đến tiểu sinh mệnh bên trong còn chưa kịp hóa thành máu thịt, trái tim lại truyền đến cảm giác làm cho hắn thấy mình như sắp chết đi.
-“Thiên Nhai…”_Không khí yên lặng khiến cho người ta hít thở không thông này trôi qua không biết bao lâu Phong Ngâm cuối cùng mới lên tiếng_: “Ta nghĩ…ngươi sẽ giúp ta.”
-“Không được!”_Nhạn Thiên Nhai cũng đoán được ý nghĩ của Phong Ngâm, lo lắng nắm lấy hai vai hắn_: “Phong Ngâm, ngươi không thể làm như vậy….”
-“Đây là, một lần cuối cùng…”_Khóe miệng Phong Ngâm cong lên nụ cười ảm đạm, tầm mắt lướt qua người Nhạn Thiên Nhai không biết là nhìn đi nơi nào.
Ánh trăng chiếu vào đôi đồng tử tối đen của hắn trở nên tái nhợt, tựa như lóe ra ánh sao, lóng lánh sóng nước.
Lúc này ở Huyền Minh giáo, Nhật Thiên các một mảnh hỗn loạn.
-“Nói cho ta biết, Phong Ngâm đang ở nơi nào?”_Nam Cung Kiệt nhìn Sở Tương Tích rống giận.
Nam Cung Kiệt mặc dù tỉnh lại không lâu, nhưng không thấy Phong Ngâm tâm lại sinh sầu lo. Y tin tưởng Phong Ngâm sẽ không vứt bỏ mình mà không để ý đến, hơn nữa Sở Tương Tích lại có điều gì giấu giếm. Điều này lại làm cho y càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Nam Cung Kiệt kéo lấy vạt áo Sở Tương Tích_: “Hắn đi gặp Ân Kỳ Uyên sao? Có phải hay không?”_Nhìn Sở Tích vẫn không nói một chữ như cũ, Nam Cung Kiệt chỉ thấy vô cùng tức giận, căm phẫn đẩy Sở Tương Tích qua bên, ra lệnh cho thắng y bên người_: “Cho gọi bọn Tiêu Hàn đến đây, ta hiện tại lập tức sẽ đi đến Hành Vũ phái!”.
Nam Cung Kiệt cắn răng nói_: “Vô luận như thế nào, ta cũng phải nhìn thấy được Phong Ngâm”.
-“Nếu như ngươi muốn vậy.”
Thanh âm quen thuộc bay bổng vang lên, Nam Cung Kiệt ngẩng đầu đã thấy Phong Ngâm đứng ngoài cửa, chậm rãi đi đến chỗ mình.
Đi theo phía sau hắn vẫn là Nhạn Thiên Nhai trầm tĩnh như cũ.
Tâm trạng Nam Cung Kiệt nguyên bản muốn mừng như điên một trận đột nhiên lại rơi xuống đáy cốc* (vực sâu). Tươi cười còn chưa kịp hạ xuống, phẫn nộ đã muốn chiếm cứ tâm của y.
-“Buông hắn ra!”_Nam Cung Kiệt nhìn Phong Ngâm cùng Nhạn Thiên Nhai mười ngón tay nắm chặt, hung hăng nói với Nhạn Thiên Nhai_: “Ta chính là nói ngươi, mau buông hắn ra!”
Nhạn Thiên Nhai đối với mệnh lệnh của Nam Cung Kiệt ngoảnh mặt làm ngơ, còn hơi nghiêng đầu nhìn nét mặt bình tĩnh của Phong Ngâm.