Chương : 75
Chỉ thấy môi mỏng hồng diễm khẽ nhếch, lạnh lùng phun ra bốn chữ_: “Ta tới giết ngươi”
Ánh mắt Tiêu Hà Thần không có nửa điểm hài hước đắc ý. Cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo làm cho Ân Kỳ Uyên không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Ân Kỳ Uyên tận lực giữ vững bình tĩnh trấn định, bất động thanh sắc lui về sau một bước, khóe môi cong lên_: “Hà Thần, chớ có nói mê sảng”._ Gã biết Tiêu Hà Thần chưa bao giờ là người biết nói đùa, nhưng hiện tại gã tình nguyện tin tưởng Tiêu Hà Thần đúng thật là đang đùa bỡn mình, bởi vì gã biết rõ mình không phải là đối thủ của người này.
Tiêu Hà Thần mắt phượng híp lại, đối với lời nói của Ân Kỳ Uyên ngoảnh mặt làm ngơ, tay phải run lên, vỏ kiếm tiếp xúc bị phóng ra. Thanh kiếm sáng loáng ở trong bóng đêm loáng ra ánh bạc bén nhọn.
Ân Kỳ Uyên kinh hãi, vội vàng tung người về phía sau, không ngờ phía sau chính là cửa lớn. Ân Kỳ Uyên bị đụng vào cửa không kịp trở tay ngã ngồi xuống đất.
Cũng không bất chấp cái gì là phong độ chưởng môn chính phái, Ân Kỳ Uyên cuống quýt từ trên mặt đất bò dậy, trên trán mồ hôi lạnh ra từng trận, ngượng ngùng nói_: “Hà Thần, chuyện gì cũng phải từ từ…”
Bên cái bàn tròn người vừa mới ẩn trốn ở trước mắt, trên ngực chẳng biết từ lúc nào chôn một thanh kiếm. Thân kiếm xuyên qua lồng ngực, xiêm y màu xanh bị nhiễm màu đỏ chói mắt.
Tiê Hà Thần dung nhan tuyệt lệ không có chút nào gợn sóng, chỉ bình tĩnh cầm kiếm trong tay, nhìn Ân Kỳ Uyên ở trước mặt mình ngã xuống.
Ân Kỳ Uyên hoảng sợ vạn phần, hai mắt trừng thật lớn, cổ họng phát ra tiếng nức nở, phảng phất không cách nào chịu tin tưởng người vừa cho mình một kích trí mạng kia là Tiêu Hà Thần.
Tiêu Hà Thần cười lạnh ngồi chồm hỗm trên người Ân Kỳ Uyên, hai tay cầm chuôi kiếm, từng chút từng chút rút ra.
-“Ân Kỳ Uyên, ta hận ngươi….ta hận ngươi…”_Tiêu Hà Thần thần sắc thay đổi dần dữ tợn, nước mắt từ hai tròng mắt đầy tia máu cuồn cuộn chảy xuống_: “Ngươi đem con trả lại cho ta….trả lại cho ta….”
Ân Kỳ Uyên không ngừng ho khan, trong miệng trào ra máu nhìn thấy mà giật mình, đôi môi khép lại không biết là nói cái gì với Tiêu Hà Thần, con ngươi từ từ mở lớn.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là có người nghe thấy tiếng vang chạy đến.
Tiêu Hà Thần thần sắc nhanh chóng trở lại lạnh như băng, đứng lên chợt rút kiếm ra, cuối cùng nhìn thoáng qua thân thể trở nên cứng ngắc của Ân Kỳ Uyên, bước nhanh phi ra cửa.
-“Thiếu gia!!!”_Trong Uyên Tế các truyền đến tiếng kêu la thất thanh.
Tiêu Hà Thần đứng trên mái hiên lạnh lùng cười một tiếng, triển khai khinh công, nhắm một chỗ chạy đến.
Ban đêm đỉnh núi âm trầm kinh khủng, hoang vu khó khăn, bụi cỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng chân hỗn độn.
Hắc y nhân xuyên qua trên những ngọn cỏ cao quen thuộc, đến lúc nhìn thấy một phần mộ đất nho nhỏ mới dần chậm lại bước chân. Đất mộ xung quanh không có một cây cỏ dại, hiển nhiên có người thường tới đây thăm.
Người nọ ngồi chồm hỗm ở trước mộ phần, ngón tay lướt qua bia đá dùng chữ hầu thể viết bốn chữ “Tiêu Ngọc chi mộ”.
-“Ca….”_Tất cả quyến luyến cùng tiếc nuối*, ở nơi này một câu mang theo nghẹn ngào mà gọi ra.
Âm thanh xé rách, âm thanh vật nhọn đâm vào da thịt, tất cả đều bị ánh trăng thê lương che giấu.
Hắn cuối cùng, cầu xin không được.
Ngày thứ hai, quả nhiên như Tiêu Hà Thần nói, tứ đại môn phái hiên ngang lẫm liệt khiển trách Huyền Minh chứa chấp đời sau của tà tộc, ép Nam Cung Huyền giao ra Phong Ngâm. Hơn nữa bọn họ vừa vì Huyền Minh giáo đưa ra nhiều thêm một tội danh, đó là một mực chắc chắn đêm qua người đâm chết chưởng môn Hành Vũ phái Ân Kỳ Uyên nhất định là người trong Huyền Minh.
Nam Cung Huyền ở vị trí giáo chủ, Nhan Ca đứng ở bên phải. Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm, còn có tứ đại hộ pháp cùng một đám giáo chúng ngay ngắn đứng ở nhà chính.
-“Hôm nay đánh một trận, không thể tránh khỏi”_Nam Cung Huyền trầm giọng nói.
Nam Cung Kiệt nắm chặt tay Phong Ngâm, cùng Phong Ngâm nhìn nhau chớp mắt một cái, thần sắc bình tĩnh.
Tứ đại hộ pháp đồng loạt một chân quỳ xuống, trăm miệng nói_: “Thuộc hạ thề bảo vệ Huyền Minh”_Nói xong, phía sau một đám giáo chúng cũng quỳ xuống theo, ôm quyết tâm tất thắng.
Nam Cung Huyền quay đầu nhìn Nhan Ca. Nhan Ca cùng hắn hai mắt nhìn nhau, cười gật đầu.
-“Truyền lệnh xuống”_Nam Cung Huyền đứng dậy, khí thế nghiêm nghị_: “Nghênh chiến!”
Nam Cung Huyền tiếng nói vừa dứt, tất cả số người đang đứng đều trả lời”Vâng” liền vội vã lui ra ngoài.
Sảnh phòng trống trải chỉ còn Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm bình tĩnh đứng ở giữa, lòng bàn tay dính chặt của hai người khẽ ra mồ hôi.
-“Ngươi nhất định phải…..”_Hầu kết Nam Cung Kiệt run rẩy, không nói tiếp nữa.
Phong Ngâm nhợt nhạt cười, một tay đè xuống đầu Nam Cung Kiệt, ngưởng mặt hôn lên đôi môi run rẩy của y, nhẹ giọng nói_: “Ngươi cũng thế”.
Nam Cung Kiệt móc ra trong tay áo ống thuốc nổ, dắt lấy Phong Ngâm đi ra cửa ngoài, ném lên trời một pháo.
Ánh lửa sáng rực trên bầu trời nổ tung, giống như đang nhìn một cuộc lửa khói cuối cùng.
Buông tay đang nắm chặt ra, một người nâng kiếm, một người cầm sáo, xông ra ngoài.
Ánh mắt Tiêu Hà Thần không có nửa điểm hài hước đắc ý. Cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo làm cho Ân Kỳ Uyên không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Ân Kỳ Uyên tận lực giữ vững bình tĩnh trấn định, bất động thanh sắc lui về sau một bước, khóe môi cong lên_: “Hà Thần, chớ có nói mê sảng”._ Gã biết Tiêu Hà Thần chưa bao giờ là người biết nói đùa, nhưng hiện tại gã tình nguyện tin tưởng Tiêu Hà Thần đúng thật là đang đùa bỡn mình, bởi vì gã biết rõ mình không phải là đối thủ của người này.
Tiêu Hà Thần mắt phượng híp lại, đối với lời nói của Ân Kỳ Uyên ngoảnh mặt làm ngơ, tay phải run lên, vỏ kiếm tiếp xúc bị phóng ra. Thanh kiếm sáng loáng ở trong bóng đêm loáng ra ánh bạc bén nhọn.
Ân Kỳ Uyên kinh hãi, vội vàng tung người về phía sau, không ngờ phía sau chính là cửa lớn. Ân Kỳ Uyên bị đụng vào cửa không kịp trở tay ngã ngồi xuống đất.
Cũng không bất chấp cái gì là phong độ chưởng môn chính phái, Ân Kỳ Uyên cuống quýt từ trên mặt đất bò dậy, trên trán mồ hôi lạnh ra từng trận, ngượng ngùng nói_: “Hà Thần, chuyện gì cũng phải từ từ…”
Bên cái bàn tròn người vừa mới ẩn trốn ở trước mắt, trên ngực chẳng biết từ lúc nào chôn một thanh kiếm. Thân kiếm xuyên qua lồng ngực, xiêm y màu xanh bị nhiễm màu đỏ chói mắt.
Tiê Hà Thần dung nhan tuyệt lệ không có chút nào gợn sóng, chỉ bình tĩnh cầm kiếm trong tay, nhìn Ân Kỳ Uyên ở trước mặt mình ngã xuống.
Ân Kỳ Uyên hoảng sợ vạn phần, hai mắt trừng thật lớn, cổ họng phát ra tiếng nức nở, phảng phất không cách nào chịu tin tưởng người vừa cho mình một kích trí mạng kia là Tiêu Hà Thần.
Tiêu Hà Thần cười lạnh ngồi chồm hỗm trên người Ân Kỳ Uyên, hai tay cầm chuôi kiếm, từng chút từng chút rút ra.
-“Ân Kỳ Uyên, ta hận ngươi….ta hận ngươi…”_Tiêu Hà Thần thần sắc thay đổi dần dữ tợn, nước mắt từ hai tròng mắt đầy tia máu cuồn cuộn chảy xuống_: “Ngươi đem con trả lại cho ta….trả lại cho ta….”
Ân Kỳ Uyên không ngừng ho khan, trong miệng trào ra máu nhìn thấy mà giật mình, đôi môi khép lại không biết là nói cái gì với Tiêu Hà Thần, con ngươi từ từ mở lớn.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là có người nghe thấy tiếng vang chạy đến.
Tiêu Hà Thần thần sắc nhanh chóng trở lại lạnh như băng, đứng lên chợt rút kiếm ra, cuối cùng nhìn thoáng qua thân thể trở nên cứng ngắc của Ân Kỳ Uyên, bước nhanh phi ra cửa.
-“Thiếu gia!!!”_Trong Uyên Tế các truyền đến tiếng kêu la thất thanh.
Tiêu Hà Thần đứng trên mái hiên lạnh lùng cười một tiếng, triển khai khinh công, nhắm một chỗ chạy đến.
Ban đêm đỉnh núi âm trầm kinh khủng, hoang vu khó khăn, bụi cỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng chân hỗn độn.
Hắc y nhân xuyên qua trên những ngọn cỏ cao quen thuộc, đến lúc nhìn thấy một phần mộ đất nho nhỏ mới dần chậm lại bước chân. Đất mộ xung quanh không có một cây cỏ dại, hiển nhiên có người thường tới đây thăm.
Người nọ ngồi chồm hỗm ở trước mộ phần, ngón tay lướt qua bia đá dùng chữ hầu thể viết bốn chữ “Tiêu Ngọc chi mộ”.
-“Ca….”_Tất cả quyến luyến cùng tiếc nuối*, ở nơi này một câu mang theo nghẹn ngào mà gọi ra.
Âm thanh xé rách, âm thanh vật nhọn đâm vào da thịt, tất cả đều bị ánh trăng thê lương che giấu.
Hắn cuối cùng, cầu xin không được.
Ngày thứ hai, quả nhiên như Tiêu Hà Thần nói, tứ đại môn phái hiên ngang lẫm liệt khiển trách Huyền Minh chứa chấp đời sau của tà tộc, ép Nam Cung Huyền giao ra Phong Ngâm. Hơn nữa bọn họ vừa vì Huyền Minh giáo đưa ra nhiều thêm một tội danh, đó là một mực chắc chắn đêm qua người đâm chết chưởng môn Hành Vũ phái Ân Kỳ Uyên nhất định là người trong Huyền Minh.
Nam Cung Huyền ở vị trí giáo chủ, Nhan Ca đứng ở bên phải. Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm, còn có tứ đại hộ pháp cùng một đám giáo chúng ngay ngắn đứng ở nhà chính.
-“Hôm nay đánh một trận, không thể tránh khỏi”_Nam Cung Huyền trầm giọng nói.
Nam Cung Kiệt nắm chặt tay Phong Ngâm, cùng Phong Ngâm nhìn nhau chớp mắt một cái, thần sắc bình tĩnh.
Tứ đại hộ pháp đồng loạt một chân quỳ xuống, trăm miệng nói_: “Thuộc hạ thề bảo vệ Huyền Minh”_Nói xong, phía sau một đám giáo chúng cũng quỳ xuống theo, ôm quyết tâm tất thắng.
Nam Cung Huyền quay đầu nhìn Nhan Ca. Nhan Ca cùng hắn hai mắt nhìn nhau, cười gật đầu.
-“Truyền lệnh xuống”_Nam Cung Huyền đứng dậy, khí thế nghiêm nghị_: “Nghênh chiến!”
Nam Cung Huyền tiếng nói vừa dứt, tất cả số người đang đứng đều trả lời”Vâng” liền vội vã lui ra ngoài.
Sảnh phòng trống trải chỉ còn Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm bình tĩnh đứng ở giữa, lòng bàn tay dính chặt của hai người khẽ ra mồ hôi.
-“Ngươi nhất định phải…..”_Hầu kết Nam Cung Kiệt run rẩy, không nói tiếp nữa.
Phong Ngâm nhợt nhạt cười, một tay đè xuống đầu Nam Cung Kiệt, ngưởng mặt hôn lên đôi môi run rẩy của y, nhẹ giọng nói_: “Ngươi cũng thế”.
Nam Cung Kiệt móc ra trong tay áo ống thuốc nổ, dắt lấy Phong Ngâm đi ra cửa ngoài, ném lên trời một pháo.
Ánh lửa sáng rực trên bầu trời nổ tung, giống như đang nhìn một cuộc lửa khói cuối cùng.
Buông tay đang nắm chặt ra, một người nâng kiếm, một người cầm sáo, xông ra ngoài.