Chương : 9
Buông hắn ra!
Ngay tại lúc đầu ngón tay Nam Cung Kiệt sắp sửa chạm đến khuôn mặt của Phong Ngâm, âm thanh gầm lên giận dữ làm cho y hoảng hốt tỉnh lại.
Nhanh chóng xuất ra nhuyễn kiếm, Nhạn Thiên Nhai giống như điên cuồng, mũi kiếm sắc bén hướng thẳng đến mi tâm của Nam Cung Kiệt. Nam Cung Kiệt từ đầu vẫn thủy chung không giương mắt lên, ánh mắt mờ mịt không đổi dừng lại thật lâu trên lông mày và lông mi của Phong Ngâm phát hiện có chút run rẩy.
Mũi kiếm mãnh liệt hướng đến mi tâm Nam Cung Kiệt còn cách chưa đến một li, Nam Cung Kiệt mới đột ngột nâng tay phải lên, vững vàng bắt lấy mũi kiếm của Nhạn Thiên Nhai, dòng máu đỏ tươi theo vết thương chảy ra, nhỏ xuống vạt áo trắng thuần của Phong Ngâm.
Nhạn Thiên Nhai thừa dịp này một phen kéo lấy Phong Ngâm trong lòng Nam Cung Kiệt lại, rút mạnh kiếm ra, ôm lấy Phong Ngâm đứng dưới gốc cây hòe cách đấy không xa.
Nam Cung Kiệt chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn theo vẻ mặt ngủ yên của Phong Ngâm dưới tàng cây, đi lại trở nên tập tễnh, cánh tay nhiễm máu có chút chán nản mà buông xuống.
-Phong Ngâm! _Nhạn Thiên Nhai thấy lòng đau như dao cắt, vỗ nhẹ lên mặt Phong Ngâm, ngón tay cầm kiếm trở nên trắng bệch.
Lông mi Phong Ngâm mỏng manh run rẩy, tầm mắt mơ hồ làm cho hắn không phân rõ người trước mặt là ai, chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh của Nhạn Thiên Nhai, môi vô lực mở ra nưng lại không thể phát ra âm thanh.
-Choang…_Sở Tương Tích đứng trước cửa kinh ngạc, nhìn thấy một màn kinh tâm động phách như vậy, chén thuốc trong tay rơi thẳng xuống đất.
-Sở đại phu!_ Nhạn Thiên Nhai một phen chạy đến trước mặt Sở Tương Tich_:” Mang Phong Ngâm rời xa nơi này, càng nhanh càng tốt! Mau! “
Phong Ngâm, ta sẽ bảo hộ ngươi…. Nhạn Thiên Nhai nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của Phong Ngâm, rồi đứng lên che ở trước mặt bọn họ.
Sở Tương Tích biết Nhạn Thiên Nhai phải tranh thủ thời gian, lưu lại đối phó với Nam Cung Kiệt, liền không dám chậm trễ, vội vàng đem Phong Ngâm cả người đầy máu cõng lên.
Nam Cung Kiệt mắt thấy Phong Ngâm bị Sở Tương Tích đem đi, suy nghĩ hõn loạn bỗng trở nên thanh minh, hét lớn một tiếng _:” Không được đem hắn mang đi! “ Nói xong liền hướng đến chỗ hai người.
-Xem chiêu!_Nhạn Thiên Nhai còn chưa chờ cho Nam Cung Kiệt bước ra từng bước liền xuất kiếm, từng chiêu đều ngoan độc, dị thường đều rất mạnh.
Nam Cung Kiệt biết rõ theo chiều hướng này, chính mình sẽ nhanh chóng không thể đỡ nổi, liền cắn chặt răng, tay trái liên tục phóng ra ngũ mai độc châm, rồi nhanh chóng che lại mấy chỗ đại huyệt trên tay phải của mình, lấy ra một quả độc châm kẹp vào giữa hai ngón tay, hư hoảng ngưng tụ lại một cỗ chưởng phong hướng Nhạn Thiên Nhai đánh tới.
Nhạn Thiên Nhai đối với tay phải của Nam Cung Kiệt không hề phòng bị, tung chưởng đối phó, nào ngờ trong lòng bàn tay đột ngột truyền đến cảm giác đau đớn, biết bị Nam Cung Kiệt ám toán, liền lại phía sau mấy bước.
Độc trên châm truyền đi thật sự nhanh, Nhạn Thiên Nhai nửa người lập tức chết lặng, quỳ một gối rồi ngã xuống đất.
Nam Cung Kiệt tay trái lại xuất ra một châm, Nhạn Thiên Nhai không kịp lẩn tránh, độc châm liền châm thật sâu vào vai phải.
Bảo đảm độc trên người Nhạn Thiên Nhai đã bắt đầu phát tán công dụng, Nam Cung Kiệt mới gian nan đem hai ngón tay đặt trên môi, thổi bay một tiếng trong trẻo đến trạm canh gác.
-Đem hắn mang đi, bỏ giam vào…….Thiên lao._Nam Cung Kiệt thở dốc phân phó đến hộ vệ_:” Truyền lệnh đi xuống, trong vòng nửa canh giờ, phong tỏa Bạch Ngọc trấn….”
****************
Sở Tương Tích không kịp hong khô quần áo hai người bị sũng nước ao, chỉ kích động vội vàng đặt Phong Ngâm xuống, cố gắng trấn tĩnh lấy ra bọc đựng ngân châm, tìm ra huyệt vị quan trọng nhất đâm xuống.
Nửa người sớm bị độc tố trên độc châm làm cho mất đi tri giác, Phong Ngâm một tay gắt gao bám lấy mép giường, bối rối lắc đầu, một cỗ ấm áp từ hạ thể không ngừng chảy ra làm cho thân thể hắn từng đợt rét run, âm thanh rên rĩ không thể khống chế theo hàm răng cắn chặt mà bật ra.
-A….._Tâm can đau phế làm cho thân trên hắn ngẩng lên cao, ánh mắt trợ lên sợ hãi và hoảng loạn.
-Nhất định….cứu nó….không cần….A—–! _Phong Ngâm suy yếu ngã xuống giường, tóc dính đầy đầy mồ hôi tán loạn trên trán, dán trên khuôn mặt tái nhợt _: “ Đừng để nó mất…..A—-! “_Một trận đau thình lingf làm cho ngực Phong Ngâm cứng lại, miệng vô lực ở ra, không phát ra được một chút âm thanh. Tiếp theo là một trận quặn đau kịch liệt ở bụng dưới, hoảng sợ và bối rối trong mắt Phong Ngâm phút chốc trở nên ảm đạm cùng tuyệt vọng.
Đây không phải sự thật….không phải sự thật…..
-Không….không….!_Âm thanh mỏng manh mang theo nghẹn ngào, trước mắt hết thảy đều trở nên mơ hồ khó phân biệt, tay Phong Ngâm hơi hơi nâng lên rồi lại vô lực rũ xuống.
Ngay tại lúc đầu ngón tay Nam Cung Kiệt sắp sửa chạm đến khuôn mặt của Phong Ngâm, âm thanh gầm lên giận dữ làm cho y hoảng hốt tỉnh lại.
Nhanh chóng xuất ra nhuyễn kiếm, Nhạn Thiên Nhai giống như điên cuồng, mũi kiếm sắc bén hướng thẳng đến mi tâm của Nam Cung Kiệt. Nam Cung Kiệt từ đầu vẫn thủy chung không giương mắt lên, ánh mắt mờ mịt không đổi dừng lại thật lâu trên lông mày và lông mi của Phong Ngâm phát hiện có chút run rẩy.
Mũi kiếm mãnh liệt hướng đến mi tâm Nam Cung Kiệt còn cách chưa đến một li, Nam Cung Kiệt mới đột ngột nâng tay phải lên, vững vàng bắt lấy mũi kiếm của Nhạn Thiên Nhai, dòng máu đỏ tươi theo vết thương chảy ra, nhỏ xuống vạt áo trắng thuần của Phong Ngâm.
Nhạn Thiên Nhai thừa dịp này một phen kéo lấy Phong Ngâm trong lòng Nam Cung Kiệt lại, rút mạnh kiếm ra, ôm lấy Phong Ngâm đứng dưới gốc cây hòe cách đấy không xa.
Nam Cung Kiệt chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn theo vẻ mặt ngủ yên của Phong Ngâm dưới tàng cây, đi lại trở nên tập tễnh, cánh tay nhiễm máu có chút chán nản mà buông xuống.
-Phong Ngâm! _Nhạn Thiên Nhai thấy lòng đau như dao cắt, vỗ nhẹ lên mặt Phong Ngâm, ngón tay cầm kiếm trở nên trắng bệch.
Lông mi Phong Ngâm mỏng manh run rẩy, tầm mắt mơ hồ làm cho hắn không phân rõ người trước mặt là ai, chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh của Nhạn Thiên Nhai, môi vô lực mở ra nưng lại không thể phát ra âm thanh.
-Choang…_Sở Tương Tích đứng trước cửa kinh ngạc, nhìn thấy một màn kinh tâm động phách như vậy, chén thuốc trong tay rơi thẳng xuống đất.
-Sở đại phu!_ Nhạn Thiên Nhai một phen chạy đến trước mặt Sở Tương Tich_:” Mang Phong Ngâm rời xa nơi này, càng nhanh càng tốt! Mau! “
Phong Ngâm, ta sẽ bảo hộ ngươi…. Nhạn Thiên Nhai nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của Phong Ngâm, rồi đứng lên che ở trước mặt bọn họ.
Sở Tương Tích biết Nhạn Thiên Nhai phải tranh thủ thời gian, lưu lại đối phó với Nam Cung Kiệt, liền không dám chậm trễ, vội vàng đem Phong Ngâm cả người đầy máu cõng lên.
Nam Cung Kiệt mắt thấy Phong Ngâm bị Sở Tương Tích đem đi, suy nghĩ hõn loạn bỗng trở nên thanh minh, hét lớn một tiếng _:” Không được đem hắn mang đi! “ Nói xong liền hướng đến chỗ hai người.
-Xem chiêu!_Nhạn Thiên Nhai còn chưa chờ cho Nam Cung Kiệt bước ra từng bước liền xuất kiếm, từng chiêu đều ngoan độc, dị thường đều rất mạnh.
Nam Cung Kiệt biết rõ theo chiều hướng này, chính mình sẽ nhanh chóng không thể đỡ nổi, liền cắn chặt răng, tay trái liên tục phóng ra ngũ mai độc châm, rồi nhanh chóng che lại mấy chỗ đại huyệt trên tay phải của mình, lấy ra một quả độc châm kẹp vào giữa hai ngón tay, hư hoảng ngưng tụ lại một cỗ chưởng phong hướng Nhạn Thiên Nhai đánh tới.
Nhạn Thiên Nhai đối với tay phải của Nam Cung Kiệt không hề phòng bị, tung chưởng đối phó, nào ngờ trong lòng bàn tay đột ngột truyền đến cảm giác đau đớn, biết bị Nam Cung Kiệt ám toán, liền lại phía sau mấy bước.
Độc trên châm truyền đi thật sự nhanh, Nhạn Thiên Nhai nửa người lập tức chết lặng, quỳ một gối rồi ngã xuống đất.
Nam Cung Kiệt tay trái lại xuất ra một châm, Nhạn Thiên Nhai không kịp lẩn tránh, độc châm liền châm thật sâu vào vai phải.
Bảo đảm độc trên người Nhạn Thiên Nhai đã bắt đầu phát tán công dụng, Nam Cung Kiệt mới gian nan đem hai ngón tay đặt trên môi, thổi bay một tiếng trong trẻo đến trạm canh gác.
-Đem hắn mang đi, bỏ giam vào…….Thiên lao._Nam Cung Kiệt thở dốc phân phó đến hộ vệ_:” Truyền lệnh đi xuống, trong vòng nửa canh giờ, phong tỏa Bạch Ngọc trấn….”
****************
Sở Tương Tích không kịp hong khô quần áo hai người bị sũng nước ao, chỉ kích động vội vàng đặt Phong Ngâm xuống, cố gắng trấn tĩnh lấy ra bọc đựng ngân châm, tìm ra huyệt vị quan trọng nhất đâm xuống.
Nửa người sớm bị độc tố trên độc châm làm cho mất đi tri giác, Phong Ngâm một tay gắt gao bám lấy mép giường, bối rối lắc đầu, một cỗ ấm áp từ hạ thể không ngừng chảy ra làm cho thân thể hắn từng đợt rét run, âm thanh rên rĩ không thể khống chế theo hàm răng cắn chặt mà bật ra.
-A….._Tâm can đau phế làm cho thân trên hắn ngẩng lên cao, ánh mắt trợ lên sợ hãi và hoảng loạn.
-Nhất định….cứu nó….không cần….A—–! _Phong Ngâm suy yếu ngã xuống giường, tóc dính đầy đầy mồ hôi tán loạn trên trán, dán trên khuôn mặt tái nhợt _: “ Đừng để nó mất…..A—-! “_Một trận đau thình lingf làm cho ngực Phong Ngâm cứng lại, miệng vô lực ở ra, không phát ra được một chút âm thanh. Tiếp theo là một trận quặn đau kịch liệt ở bụng dưới, hoảng sợ và bối rối trong mắt Phong Ngâm phút chốc trở nên ảm đạm cùng tuyệt vọng.
Đây không phải sự thật….không phải sự thật…..
-Không….không….!_Âm thanh mỏng manh mang theo nghẹn ngào, trước mắt hết thảy đều trở nên mơ hồ khó phân biệt, tay Phong Ngâm hơi hơi nâng lên rồi lại vô lực rũ xuống.