Chương : 21
KHI MỘT MÌNH LÁI XE VỀ NHÀ, tôi ngạc nhiên nhận ra có ai đó đang ngồi co người trên bậc thềm trước cửa. Càng ngạc nhiên hơn vì tôi phát hiện đó chính là Riley.
“Này, em...” Tôi chộp lấy cái ba lô, lật đật đóng sầm cửa xe lại. “Có chuyện gì vậy, em bị khóa ở ngoài à?”
Hỏi xong, tôi mới thở dài nhớ ra nó chưa bao giờ cần đến tôi mở cửa mới có thể vào được cả.
Con bé tung tăng đi thẳng vào bếp, ngồi xuống bàn ăn trong khi tôi bỏ cái ba lô lên bàn và mở tủ lạnh kiểm tra xem mình còn được những gì.
“Em có chuyện gì mới không?”
Tôi liếc nhìn nó, tự hỏi sao nó im lặng thế, và tự lý giải rằng có lẽ tâm trạng không tốt của tôi đã ảnh hưởng đến nó.
“Không có gì!” Riley chống cằm nhìn tôi.
“Hình như không phải là không có gì...” Tôi cầm chai nước lọc, vặn nắp, uống một hơi. Có thời gian ngắm con bé kỹ một chút, tôi mới nhận ra mái tóc đen của nó rối bù, và bộ trang phục kiểu diễn viên buổi sáng đang rũ xuống.
“Chị... Tối nay chị sẽ làm gì?” Con bé dựa ngửa người, đong đưa trên cái ghế theo kiểu rất dễ té khiến tôi cứ bồn chồn, dù biết chắc rằng nó không thể bị ngã hay bị thương được nữa.
“Một giấc mơ của tuổi thơ đã thành sự thật nhỉ. Được ở nhà một mình, không có người kèm cặp. Được ăn bất cứ món gì mình muốn, xem bất cứ kênh tivi nào. Được mời bạn đến nhà hay tự do làm bất cứ thứ gì mình muốn”, nó nháy mắt.
Tôi nhấp thêm một ngụm nước, muốn kể cho nó nghe biết bao tất cả mọi bí mật của tôi. Tất cả. Điều tốt, điều xấu, điều vui, điều buồn, điều khó chịu, điều bực mình. Thật tốt nếu bạn có thể giải tỏa gánh nặng trong lòng với một đứa em, một người bạn, một ai đó mình thương yêu và biết họ yêu mình.
Nhưng yên lặng ngắm Riley một lúc lâu, tôi biết rằng mình không thể làm điều đó. Hết phân nửa cuộc sống của nó là những năm tháng hồi hộp chờ đến tuổi teen. Mỗi năm trôi qua là một năm gần hơn với độ tuổi có hai chữ số. Rồi đến khi độ tuổi ấy vừa mới chớm bắt đầu... Chưa kịp gì cả. Chưa kịp trải nghiệm những giấc mơ. Chưa kịp kết bạn và sống những tháng ngày hồi hộp với từng biến chuyển của tuổi dậy thì... thì con bé lại phải kết thúc mọi thứ ở tuổi mười hai.
Tôi tự hỏi liệu đó có phải là lý do nó ở đây? Tôi đã cướp đi giấc mơ của nó. Nó không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cố trải nghiệm và sống một cuộc sống của tuổi mới lớn thông qua tôi.
“Chị không muốn làm em thất vọng...”, tôi lúng búng trong miệng, “Nhưng kỳ thực những giấc mơ thời mới lớnngày xưa của chị bây giờ chỉ còn là một thất bại lớn lao. Những người bạn vây quanh? Một chàng trai của riêng mình? Là một nhóm trưởng xuất sắc của nhóm cổ động siêu nhất trường? Tất cả ĐÃ QUA RỒI. Hai người bạn thân chị từng có ở ngôi trường trước đây? Ồ, họ thậm chí còn không nhớ đến chị. Những gì chị có – giấc mơ tuổi teen duy nhất không bị tan vỡ – là một may mắn lạ lùng khi gặp được một anh chàng quyến rũ, cuốn hút, đẹp trai, khiến chị cảm thấy mình thật ấm áp và thật vui. Nhưng em biết không, chị e là giấc mơ đó cũng sắp rạn nứt. Anh ta có những hành động thật không hiểu được. Lúc gần, lúc xa. Luôn đột ngột biến mất khiến chị hụt hẫng. Rồi thì anh ta thuyết phục chị trốn học, đến trường đua, chơi cá cược... Chị không biết liệu anh ta có phải là người gây ra những ảnh hưởng xấu không?”
Tôi nói một hơi, rồi bẽn lẽn dừng lại, biết mình đã đi quá đà.
Nhưng khi tôi nhìn nó, tôi thở phào nhẹ nhõm vì rõ ràng là nãy giờ nó không hề chú ý lắng nghe.
Nó đang lãng đãng nhìn đâu đâu. Mấy ngón tay vân vê theo các dòng xoáy của phiến đá hoa cương đen.
“Chị đừng giận nếu em nói điều này nhé...”
Con bé ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh và ủ rũ. “Hôm nay, em đi suốt ngày với cô Ava”.
Tôi mím chặt môi, nghe máu dồn lên mặt.
Chị không muốn nghe điều đó. Chị tuyệt đối không muốn nghe điều đó!
“Em biết chị không thích cô ấy, nhưng cô ấy cũng có một số điểm tốt, và cô ấy giúp em suy nghĩ về mọi chuyện. Cô Ava giúp em có những lựa chọn. Càng nghĩ về điều đó, em càng thấy cô ấy đúng...”
“Đúng về cái gì?”, tôi hỏi, thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, tự nhủ hôm nay là ngày gì mà sao tôi gặp đủ chuyện thế này.
Riley nhìn tôi, rồi liếc sang chỗ khác. Mấy ngón tay của nó vẫn kiên nhẫn vẽ theo các vòng xoáy của phiến đá hoa cương.
“Cô Ava nói em không nên ở đây. Chỗ của em không phải là ở đây!”
“Rồi em trả lời sao?”, tôi hỏi dồn, nhưng lại thầm ước ao nó đừng nói nữa. Tôi không thể mất nó. Không thể bây giờ. Mãi mãi không thể. Nó là tất cả của tôi.
“Em nói em thích ở đây. Em nói mặc dù em sẽ không bao giờ có được tuổi teen, nhưng ít ra em có thể sống với tuổi teen đó thông qua chị. Sống – một cách gián tiếp”.
Câu nói của nó làm tim tôi thắt nghẹn. Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Thế nhưng, tôi vẫn đủ bình tĩnh để cố làm nhẹ tình hình: “Riley, em không nên nghe theo lời người xấu”.
Con bé trợn mắt: “Ai xấu? Chị nói em nghe coi! Ý em là… Nếu cô ấy đúng? Nếu em ở đây mãi mãi, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Riley...”
Tôi thảng thốt kêu lên, không biết nói làm sao với đưa em của mình. Vừa lúc ấy thì chuông cửa reng. Và cũng vừa lúc ấy, con bé xoay người biến mất.
“Riley!”
Tôi chạy ra phòng trước. Không có nó. Tôi chạy lên cầu thang. Không có nó. Tôi hét tên nó ầm lên với hy vọng nó sẽ xuất hiện trở lại, nhưng hoàn toàn không có lấy một tín hiệu đáp trả. Tôi không thể bỏ dở câu chuyện như vậy. Tôi không thích bỏ dở câu chuyện như vậy. Nhưng càng kêu lớn, tôi càng phải chấp nhận rằng không có nó ở đây.
Chuông cửa ngoài kia vẫn tiếp tục reng.
Một lần. Thêm hai lần nữa.
Năng lực siêu linh giúp tôi biết Haven đang ở ngoài và tôi cần phải mở cửa cho cô bạn vào.
“Chuyện gì thế?”
Haven lao vào trong nhà. Khuôn mặt nhầy nhụa mỹ phẩm trang điểm và nước mắt. Mái tóc mới nhuộm màu đỏ rối bù.
“Họ đã tìm thấy Evangeline. Cậu ấy chết rồi!”
“Cái gì? Cậu chắc không?”
Tôi với tay định đóng cửa lại thì cũng vừa vặn lúc Damen lái xe đến. Anh nhảy ra khỏi xe, băng mình chạy về phía chúng tôi.
“Evangeline...”, tôi lắp bắp tiếng được tiếng mất với Damen. Quá sốc với cái tin này nên tôi quên mất cả việc mình đã giận anh đến thế nào.
Anh gật nhẹ đầu như hiểu hết và đi thẳng về phía Haven với một ánh nhìn săm soi.
“Cậu ổn không?”
Cô ta lắc đầu và lau nước mắt. “Bọn tớ chỉ mới đi chơi chung vài lần, nhưng thật là quá khủng khiếp... Có lẽ tớ là người sau cùng thấy cô ấy!”
“Chắc chắn cậu không phải là người sau cùng nhìn thấy cô ấy”.
Tôi trợn mắt nhìn Damen. Nhưng gương mặt anh rất nghiêm túc, và ánh nhìn xa xôi chứ không hề có chút mảy may định làm tổn thương một người nào.
“Tớ chỉ... Tớ chỉ cảm thấy có trách nhiệm!” Haven lẩm bẩm, nức nở.
Tôi dợm bước lên, định an ủi, nhưng Haven đã ngẩng lên trước, lau nước mắt. “Tớ... Tớ nên đi thôi, tớ cần phải đến chỗ Drina”.
Cô đưa tay lên, lúc lắc xâu chìa khóa.
Tôi nhíu mày nhìn Damen khi nghe nhắc đến cái tên ấy. Nhưng Damen phớt lờ ánh nhìn của tôi, chỉ nhanh chóng chộp lấy tay Haven và săm soi hình xăm nơi cổ tay.
“Cậu lấy cái này ở đâu ra?”
“Kệ tớ!” Haven nói với vẻ khó chịu một cách rõ ràng, “Drina đưa cho tớ ít sáp để trét lên đó, người ta nói phải mất khoảng ba ngày mới có hiệu quả!”
Damen nghiến chặt quai hàm vào nhau. Tôi thấy mắt anh như tóe lửa. “Cậu có mang nó theo không? Sáp đó!”
Cô ta vội vã lắc đầu đi, đi hướng ra cửa như chẳng thể ở thêm giây nào nữa.
“Không, tớ để nó ở nhà. Mà có chuyện gì thế? Tớ không thích kiểu chất vấn đó. Lý do duy nhất tớ ghé qua đây vì tớ nghĩ có lẽ Ever cũng muốn biết tin về Evangeline. Trong khi các cậu thì chỉ thích trố mắt nhìn hình xăm của tớ và đưa ra câu nhận xét ngốc nghếch mà thôi!”
Cô ta chạy ào ra xe của mình.
Tôi tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với bạn tôi. Haven trông buồn rầu, xa cách, khác biệt quá. Hình như tôi đã mất đứa bạn ấy. Kể từ khi Haven gặp Drina, tôi cảm giác như cô trở nên thật khó hiểu.
Bên cạnh tôi, Damen cũng đăm đắm nhìn theo bóng Haven với một thái độ và ánh mắt thật khó hiểu. Chờ cho Haven đã đi khuất, tôi quay sang anh.
“Khôi hài thật nhỉ! Evangeline chết. Haven ghét em. Và anh thì bỏ em lại một mình trong cái hang xa lạ. Em cứ tưởng anh bị con sóng nào nuốt chửng rồi chứ!”
Tôi khoanh tay trước ngực, mặt lạnh băng.
“Khi anh quay lại vào trong hang thì em đã đi rồi. Anh liền chạy theo đến đây...”
Không thể tin anh lại muốn tôi tin điều đó.
“Em đã tìm anh khắp nơi. Chỉ có hai người đang lướt ván ở ngoài biển. Và họ không phải là anh. Em chắc chắn!”
“Ever, em chịu khó nhìn anh một cái đi!”
Tiếng Damen thật kiên nhẫn và dịu dàng. “Nếu không phải anh lướt ván ngoài biển, thì em nghĩ sao anh lại như vầy?”
Tôi nhìn toàn bộ trang phục mà anh mặc trên người. Một bộ đồ lướt ván ướt nhẹp chưa kịp thay, đang nhỏ tong tong nước biển xuống mặt sàn!
“Nhưng rõ ràng em đã kiểm tra. Em chạy lên chạy xuống bãi biển mấy lần liền. Em tìm kiếm mọi nơi!”
Tôi vẫn bướng bỉnh, nhưng giọng đã dịu hơn và biết mình khó cãi lại anh hơn.
“Ever, anh không biết phải nói với em thế nào để em chịu tin... Nhưng anh không hề bỏ rơi em. Anh chỉ đi lướt ván mà. Thật đấy. Bây giờ, em làm ơn cho anh mượn cái khăn tắm. À, có lẽ là hai cái, để lau chỗ nước làm ướt hết sàn nữa!”
Chúng tôi đi ra sân sau để anh có thể dội nước, tắm qua loa.
Ước gì tôi có thể biết thật rõ ràng mình nên hay không nên tin những điều Damen vừa nói. Một nửa trong tôi chắc là anh đã bỏ rơi tôi. Tôi đã chạy, đã tìm kiếm nhiều lần kia mà! Một nửa khác thì cứ bào chữa: Bãi biển rộng mênh mông như thế, còn tôi thì lại mất bình tĩnh và giận dữ. Làm sao tôi chắc mình đã không bỏ sót?
“Mà sao anh biết chuyện Evangeline?”
Tôi nhìn anh vắt gọn gàng bộ đồ ướt lên cây sào bên ngoài, không muốn để cơn giận của mình qua đi một cách dễ dàng. “Còn nữa... Có chuyện gì với Drina, Haven và cái hình xăm ghê sợ đó? Em cũng không tin anh đi lướt ván ở chỗ xa tít tắp nào mà em không thể thấy đâu nhé. Rõ ràng em đã kiểm tra rất nhiều lần!”
Damen nhìn tôi. Đôi mắt sâu đen khuất dưới hàng mi rậm.
“Anh có nói dối em không?”, tôi thì thầm.
“Không, anh chỉ...”
Anh quay sang chỗ khác, bỏ lửng câu nói.
Một hồi lâu sau, anh mới thêm vào một câu bằng giọng ngập ngừng: “Mấy chuyện em nói không liên quan gì với nhau...”
Tôi thấy Damen hít một hơi dài. Nhưng sau đó thì anh nói nhanh hơn, giọng vững vàng, chắc chắn và trôi chảy. “Người ta tìm thấy xác Evangeline ở hẻm núi Malibu. Trên đường đến đây, anh nghe được điều đó từ radio. Còn chuyện cổ tay Haven... Anh chỉ quan tâm vì thấy nó bị nhiễm độc”.
Đến phiên tôi hít một hơi dài để chờ đợi câu trả lời cho những sự kiện quan trọng còn lại.
“Drina có thế lực và đầy quyến rũ. Anh thấy Haven giống như bị đánh mất linh hồn vậy. Nhưng anh cũng rất nhẹ nhõm vì Haven đã chuyển những sự yêu mến dành cho anh sang Drina...” Anh siết chặt tay tôi, lấy lại giọng hài hước của mình. “Bây giờ thì không có ai đứng giữa chúng ta nữa nhỉ!”
“Nhưng sao anh bỏ rơi em?” Tôi hỏi, giọng thổn thức. Một nỗi giận dữ vẫn trào lên, dù rằng lúc này tôi không thể tập trung đến cái gì khác hơn ngoài cảm giác ấm áp mơn man mà đôi môi anh mang đến.
“Ever, anh không hề bỏ rơi em và sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Anh cũng không bao giờ ép em làm bất cứ điều gì em chưa sẵn sàng. Tin anh đi...!”
Damen mỉm cười, nâng niu gương mặt tôi trong bàn tay anh và dịu dàng đặt lên đấy một nụ hôn. “Anh biết chờ đợi mà...!”
“Này, em...” Tôi chộp lấy cái ba lô, lật đật đóng sầm cửa xe lại. “Có chuyện gì vậy, em bị khóa ở ngoài à?”
Hỏi xong, tôi mới thở dài nhớ ra nó chưa bao giờ cần đến tôi mở cửa mới có thể vào được cả.
Con bé tung tăng đi thẳng vào bếp, ngồi xuống bàn ăn trong khi tôi bỏ cái ba lô lên bàn và mở tủ lạnh kiểm tra xem mình còn được những gì.
“Em có chuyện gì mới không?”
Tôi liếc nhìn nó, tự hỏi sao nó im lặng thế, và tự lý giải rằng có lẽ tâm trạng không tốt của tôi đã ảnh hưởng đến nó.
“Không có gì!” Riley chống cằm nhìn tôi.
“Hình như không phải là không có gì...” Tôi cầm chai nước lọc, vặn nắp, uống một hơi. Có thời gian ngắm con bé kỹ một chút, tôi mới nhận ra mái tóc đen của nó rối bù, và bộ trang phục kiểu diễn viên buổi sáng đang rũ xuống.
“Chị... Tối nay chị sẽ làm gì?” Con bé dựa ngửa người, đong đưa trên cái ghế theo kiểu rất dễ té khiến tôi cứ bồn chồn, dù biết chắc rằng nó không thể bị ngã hay bị thương được nữa.
“Một giấc mơ của tuổi thơ đã thành sự thật nhỉ. Được ở nhà một mình, không có người kèm cặp. Được ăn bất cứ món gì mình muốn, xem bất cứ kênh tivi nào. Được mời bạn đến nhà hay tự do làm bất cứ thứ gì mình muốn”, nó nháy mắt.
Tôi nhấp thêm một ngụm nước, muốn kể cho nó nghe biết bao tất cả mọi bí mật của tôi. Tất cả. Điều tốt, điều xấu, điều vui, điều buồn, điều khó chịu, điều bực mình. Thật tốt nếu bạn có thể giải tỏa gánh nặng trong lòng với một đứa em, một người bạn, một ai đó mình thương yêu và biết họ yêu mình.
Nhưng yên lặng ngắm Riley một lúc lâu, tôi biết rằng mình không thể làm điều đó. Hết phân nửa cuộc sống của nó là những năm tháng hồi hộp chờ đến tuổi teen. Mỗi năm trôi qua là một năm gần hơn với độ tuổi có hai chữ số. Rồi đến khi độ tuổi ấy vừa mới chớm bắt đầu... Chưa kịp gì cả. Chưa kịp trải nghiệm những giấc mơ. Chưa kịp kết bạn và sống những tháng ngày hồi hộp với từng biến chuyển của tuổi dậy thì... thì con bé lại phải kết thúc mọi thứ ở tuổi mười hai.
Tôi tự hỏi liệu đó có phải là lý do nó ở đây? Tôi đã cướp đi giấc mơ của nó. Nó không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cố trải nghiệm và sống một cuộc sống của tuổi mới lớn thông qua tôi.
“Chị không muốn làm em thất vọng...”, tôi lúng búng trong miệng, “Nhưng kỳ thực những giấc mơ thời mới lớnngày xưa của chị bây giờ chỉ còn là một thất bại lớn lao. Những người bạn vây quanh? Một chàng trai của riêng mình? Là một nhóm trưởng xuất sắc của nhóm cổ động siêu nhất trường? Tất cả ĐÃ QUA RỒI. Hai người bạn thân chị từng có ở ngôi trường trước đây? Ồ, họ thậm chí còn không nhớ đến chị. Những gì chị có – giấc mơ tuổi teen duy nhất không bị tan vỡ – là một may mắn lạ lùng khi gặp được một anh chàng quyến rũ, cuốn hút, đẹp trai, khiến chị cảm thấy mình thật ấm áp và thật vui. Nhưng em biết không, chị e là giấc mơ đó cũng sắp rạn nứt. Anh ta có những hành động thật không hiểu được. Lúc gần, lúc xa. Luôn đột ngột biến mất khiến chị hụt hẫng. Rồi thì anh ta thuyết phục chị trốn học, đến trường đua, chơi cá cược... Chị không biết liệu anh ta có phải là người gây ra những ảnh hưởng xấu không?”
Tôi nói một hơi, rồi bẽn lẽn dừng lại, biết mình đã đi quá đà.
Nhưng khi tôi nhìn nó, tôi thở phào nhẹ nhõm vì rõ ràng là nãy giờ nó không hề chú ý lắng nghe.
Nó đang lãng đãng nhìn đâu đâu. Mấy ngón tay vân vê theo các dòng xoáy của phiến đá hoa cương đen.
“Chị đừng giận nếu em nói điều này nhé...”
Con bé ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh và ủ rũ. “Hôm nay, em đi suốt ngày với cô Ava”.
Tôi mím chặt môi, nghe máu dồn lên mặt.
Chị không muốn nghe điều đó. Chị tuyệt đối không muốn nghe điều đó!
“Em biết chị không thích cô ấy, nhưng cô ấy cũng có một số điểm tốt, và cô ấy giúp em suy nghĩ về mọi chuyện. Cô Ava giúp em có những lựa chọn. Càng nghĩ về điều đó, em càng thấy cô ấy đúng...”
“Đúng về cái gì?”, tôi hỏi, thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, tự nhủ hôm nay là ngày gì mà sao tôi gặp đủ chuyện thế này.
Riley nhìn tôi, rồi liếc sang chỗ khác. Mấy ngón tay của nó vẫn kiên nhẫn vẽ theo các vòng xoáy của phiến đá hoa cương.
“Cô Ava nói em không nên ở đây. Chỗ của em không phải là ở đây!”
“Rồi em trả lời sao?”, tôi hỏi dồn, nhưng lại thầm ước ao nó đừng nói nữa. Tôi không thể mất nó. Không thể bây giờ. Mãi mãi không thể. Nó là tất cả của tôi.
“Em nói em thích ở đây. Em nói mặc dù em sẽ không bao giờ có được tuổi teen, nhưng ít ra em có thể sống với tuổi teen đó thông qua chị. Sống – một cách gián tiếp”.
Câu nói của nó làm tim tôi thắt nghẹn. Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Thế nhưng, tôi vẫn đủ bình tĩnh để cố làm nhẹ tình hình: “Riley, em không nên nghe theo lời người xấu”.
Con bé trợn mắt: “Ai xấu? Chị nói em nghe coi! Ý em là… Nếu cô ấy đúng? Nếu em ở đây mãi mãi, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Riley...”
Tôi thảng thốt kêu lên, không biết nói làm sao với đưa em của mình. Vừa lúc ấy thì chuông cửa reng. Và cũng vừa lúc ấy, con bé xoay người biến mất.
“Riley!”
Tôi chạy ra phòng trước. Không có nó. Tôi chạy lên cầu thang. Không có nó. Tôi hét tên nó ầm lên với hy vọng nó sẽ xuất hiện trở lại, nhưng hoàn toàn không có lấy một tín hiệu đáp trả. Tôi không thể bỏ dở câu chuyện như vậy. Tôi không thích bỏ dở câu chuyện như vậy. Nhưng càng kêu lớn, tôi càng phải chấp nhận rằng không có nó ở đây.
Chuông cửa ngoài kia vẫn tiếp tục reng.
Một lần. Thêm hai lần nữa.
Năng lực siêu linh giúp tôi biết Haven đang ở ngoài và tôi cần phải mở cửa cho cô bạn vào.
“Chuyện gì thế?”
Haven lao vào trong nhà. Khuôn mặt nhầy nhụa mỹ phẩm trang điểm và nước mắt. Mái tóc mới nhuộm màu đỏ rối bù.
“Họ đã tìm thấy Evangeline. Cậu ấy chết rồi!”
“Cái gì? Cậu chắc không?”
Tôi với tay định đóng cửa lại thì cũng vừa vặn lúc Damen lái xe đến. Anh nhảy ra khỏi xe, băng mình chạy về phía chúng tôi.
“Evangeline...”, tôi lắp bắp tiếng được tiếng mất với Damen. Quá sốc với cái tin này nên tôi quên mất cả việc mình đã giận anh đến thế nào.
Anh gật nhẹ đầu như hiểu hết và đi thẳng về phía Haven với một ánh nhìn săm soi.
“Cậu ổn không?”
Cô ta lắc đầu và lau nước mắt. “Bọn tớ chỉ mới đi chơi chung vài lần, nhưng thật là quá khủng khiếp... Có lẽ tớ là người sau cùng thấy cô ấy!”
“Chắc chắn cậu không phải là người sau cùng nhìn thấy cô ấy”.
Tôi trợn mắt nhìn Damen. Nhưng gương mặt anh rất nghiêm túc, và ánh nhìn xa xôi chứ không hề có chút mảy may định làm tổn thương một người nào.
“Tớ chỉ... Tớ chỉ cảm thấy có trách nhiệm!” Haven lẩm bẩm, nức nở.
Tôi dợm bước lên, định an ủi, nhưng Haven đã ngẩng lên trước, lau nước mắt. “Tớ... Tớ nên đi thôi, tớ cần phải đến chỗ Drina”.
Cô đưa tay lên, lúc lắc xâu chìa khóa.
Tôi nhíu mày nhìn Damen khi nghe nhắc đến cái tên ấy. Nhưng Damen phớt lờ ánh nhìn của tôi, chỉ nhanh chóng chộp lấy tay Haven và săm soi hình xăm nơi cổ tay.
“Cậu lấy cái này ở đâu ra?”
“Kệ tớ!” Haven nói với vẻ khó chịu một cách rõ ràng, “Drina đưa cho tớ ít sáp để trét lên đó, người ta nói phải mất khoảng ba ngày mới có hiệu quả!”
Damen nghiến chặt quai hàm vào nhau. Tôi thấy mắt anh như tóe lửa. “Cậu có mang nó theo không? Sáp đó!”
Cô ta vội vã lắc đầu đi, đi hướng ra cửa như chẳng thể ở thêm giây nào nữa.
“Không, tớ để nó ở nhà. Mà có chuyện gì thế? Tớ không thích kiểu chất vấn đó. Lý do duy nhất tớ ghé qua đây vì tớ nghĩ có lẽ Ever cũng muốn biết tin về Evangeline. Trong khi các cậu thì chỉ thích trố mắt nhìn hình xăm của tớ và đưa ra câu nhận xét ngốc nghếch mà thôi!”
Cô ta chạy ào ra xe của mình.
Tôi tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với bạn tôi. Haven trông buồn rầu, xa cách, khác biệt quá. Hình như tôi đã mất đứa bạn ấy. Kể từ khi Haven gặp Drina, tôi cảm giác như cô trở nên thật khó hiểu.
Bên cạnh tôi, Damen cũng đăm đắm nhìn theo bóng Haven với một thái độ và ánh mắt thật khó hiểu. Chờ cho Haven đã đi khuất, tôi quay sang anh.
“Khôi hài thật nhỉ! Evangeline chết. Haven ghét em. Và anh thì bỏ em lại một mình trong cái hang xa lạ. Em cứ tưởng anh bị con sóng nào nuốt chửng rồi chứ!”
Tôi khoanh tay trước ngực, mặt lạnh băng.
“Khi anh quay lại vào trong hang thì em đã đi rồi. Anh liền chạy theo đến đây...”
Không thể tin anh lại muốn tôi tin điều đó.
“Em đã tìm anh khắp nơi. Chỉ có hai người đang lướt ván ở ngoài biển. Và họ không phải là anh. Em chắc chắn!”
“Ever, em chịu khó nhìn anh một cái đi!”
Tiếng Damen thật kiên nhẫn và dịu dàng. “Nếu không phải anh lướt ván ngoài biển, thì em nghĩ sao anh lại như vầy?”
Tôi nhìn toàn bộ trang phục mà anh mặc trên người. Một bộ đồ lướt ván ướt nhẹp chưa kịp thay, đang nhỏ tong tong nước biển xuống mặt sàn!
“Nhưng rõ ràng em đã kiểm tra. Em chạy lên chạy xuống bãi biển mấy lần liền. Em tìm kiếm mọi nơi!”
Tôi vẫn bướng bỉnh, nhưng giọng đã dịu hơn và biết mình khó cãi lại anh hơn.
“Ever, anh không biết phải nói với em thế nào để em chịu tin... Nhưng anh không hề bỏ rơi em. Anh chỉ đi lướt ván mà. Thật đấy. Bây giờ, em làm ơn cho anh mượn cái khăn tắm. À, có lẽ là hai cái, để lau chỗ nước làm ướt hết sàn nữa!”
Chúng tôi đi ra sân sau để anh có thể dội nước, tắm qua loa.
Ước gì tôi có thể biết thật rõ ràng mình nên hay không nên tin những điều Damen vừa nói. Một nửa trong tôi chắc là anh đã bỏ rơi tôi. Tôi đã chạy, đã tìm kiếm nhiều lần kia mà! Một nửa khác thì cứ bào chữa: Bãi biển rộng mênh mông như thế, còn tôi thì lại mất bình tĩnh và giận dữ. Làm sao tôi chắc mình đã không bỏ sót?
“Mà sao anh biết chuyện Evangeline?”
Tôi nhìn anh vắt gọn gàng bộ đồ ướt lên cây sào bên ngoài, không muốn để cơn giận của mình qua đi một cách dễ dàng. “Còn nữa... Có chuyện gì với Drina, Haven và cái hình xăm ghê sợ đó? Em cũng không tin anh đi lướt ván ở chỗ xa tít tắp nào mà em không thể thấy đâu nhé. Rõ ràng em đã kiểm tra rất nhiều lần!”
Damen nhìn tôi. Đôi mắt sâu đen khuất dưới hàng mi rậm.
“Anh có nói dối em không?”, tôi thì thầm.
“Không, anh chỉ...”
Anh quay sang chỗ khác, bỏ lửng câu nói.
Một hồi lâu sau, anh mới thêm vào một câu bằng giọng ngập ngừng: “Mấy chuyện em nói không liên quan gì với nhau...”
Tôi thấy Damen hít một hơi dài. Nhưng sau đó thì anh nói nhanh hơn, giọng vững vàng, chắc chắn và trôi chảy. “Người ta tìm thấy xác Evangeline ở hẻm núi Malibu. Trên đường đến đây, anh nghe được điều đó từ radio. Còn chuyện cổ tay Haven... Anh chỉ quan tâm vì thấy nó bị nhiễm độc”.
Đến phiên tôi hít một hơi dài để chờ đợi câu trả lời cho những sự kiện quan trọng còn lại.
“Drina có thế lực và đầy quyến rũ. Anh thấy Haven giống như bị đánh mất linh hồn vậy. Nhưng anh cũng rất nhẹ nhõm vì Haven đã chuyển những sự yêu mến dành cho anh sang Drina...” Anh siết chặt tay tôi, lấy lại giọng hài hước của mình. “Bây giờ thì không có ai đứng giữa chúng ta nữa nhỉ!”
“Nhưng sao anh bỏ rơi em?” Tôi hỏi, giọng thổn thức. Một nỗi giận dữ vẫn trào lên, dù rằng lúc này tôi không thể tập trung đến cái gì khác hơn ngoài cảm giác ấm áp mơn man mà đôi môi anh mang đến.
“Ever, anh không hề bỏ rơi em và sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Anh cũng không bao giờ ép em làm bất cứ điều gì em chưa sẵn sàng. Tin anh đi...!”
Damen mỉm cười, nâng niu gương mặt tôi trong bàn tay anh và dịu dàng đặt lên đấy một nụ hôn. “Anh biết chờ đợi mà...!”