Chương : 141
Hai mắt Huyên Huyên rực tử mang, khẽ giơ tay lên, Ngạo Thiên cương khí tím sẫm như nước triều tràn ra, tiên thiên cương khí hùng hậu khiến chúng nhân quan chiến ngoài xa đều hoảng sợ, kẻ công lực hơi kém là không đứng vững nữa, nhũn chân ngã xuống đất.
Ma giáo thập đại trưởng lão cùng hành động, mười làn Thiên Ma khí như mây đen vây chặt tử mang.
"Thiên la địa võng tỏa ma hồn!" Thập đại trưởng lão cùng quát.
Thinh không ảm đạm, mặt đất rung lên, thiên địa tinh khí trong Thiên Ma cốc điên cuồng tràn tới, năng lượng dao động khiến đệ tử ma giáo bất giác lùi lại cả trăm trượng.
Tử sắc quang mang trên mình Huyên Huyên bị chèn ép, dần ảm đạm rồi hình thành một dải tử quang cách người nàng một thước, bên ngoài nữa là Thiên Ma cương khí. Chúng nhân chỉ thấy trong hắc ám vô tận lấp lóe tử quang mờ mờ.
Ngay lúc Thiên Ma cương khí triệt để phong tỏa Huyên Huyên thì hai tay nàng chập lại, phong mang dài chừng ba thước phun ra, tử sắc kiếm cương như xé mây cắt sương, chẻ tan vầng cương khí mỏng manh nhất phía trên đầu. Nàng vút lên không, liên tục đạp bảy bước, thoát khỏi vòng vây của thập đại trưởng lão, lúc đáp xuống đất, cước bộ hơi loạng choạng.
Vừa đứng vững, nàng đan chéo hai tay, hai đạo phong mang như nộ long vút ra tấn công mười địch thủ.
"Ngạo Thiên kiếm quyết!" Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong quan chiến ngoài xa hô lên.
Một trưởng lão hỏi: "Ngạo Thiên kiếm quyết có gì đặc dị."
Cái Thiên Phong đáp: "Nói về kiếm pháp, đứng đầu là Kinh Thiên thần kiếm, nhưng thật ra kiếm quyết trong Ngạo Thiên thần quyết cũng lợi hại như thế, hai pho kiếm pháp này mà luyện đến cực chí cảnh giới đều có thể lấy thân hóa kiếm, cắt đứt vạn vật, thậm chí phá toái hư không."
Đệ tử ma giáo cạnh đó đều háo hức, có người hạ giọng: "Nếu Ngạo Thiên quyết thần kỳ như vậy, Thiên Ma quyết của chúng ta không so được ư?"
Ma giáo giáo chủ lắc đầu: "Không thể nói vậy, xét về kiếm pháp, Thiên Ma quyết xác thật không bằng Ngạo Thiên quyết, nhưng công pháo bá đạo nhất của bản giáo là Thiên Ma chưởng, so hai môn với nhau không thể xác định ai hơn được."
"Nói vậy, Thiên Ma chưởng là thiên hạ đệ nhất chưởng?" Một đệ tử ma giáo hỏi.
"Gần như vậy." Ma giáo giáo chủ đáp, nhấn mạnh thêm: "Nếu Ma Ngọc thủ không xuất thế."
Lúc đó khí thế của tiểu ma nữ như cầu vồng, tử sắc kiếm cương tung hoành, chống cự lại mười đế cảnh cao thủ mà không hề sút kém. Thân hình thập đại trưởng lão như điện, không hề tỏ ra già nua tí nào, lại bao vây Huyên Huyên, mười đôi tay đen như mực, Thiên Ma cương khí miên miên bất tuyệt đố tới.
Trong Thiên Ma lực trường, tử sắc cương khí tung hoành tứ phía, đôi ngọc thủ của tiểu ma nữ hóa thành kiếm phong, bức tường cương khí do thập đại trưởng lão dày công tạo thành lại bị hóa giải.
Mái tóc đen nhánh, tròng mắt tím sẫm, tuyệt thế dung nhan, thân thủ ngạo thế, thiên chi kiêu nữ đấu với mười vị võ đế, ba trăm năm nay tuy lịch sử võ lâm chưa sinh thêm được Võ thánh nhưng nhất đại thiên kiêu sắp hình thành.
Huyên Huyên bị thập đại đế cảnh cao thủ vây công nhưng càng lúc càng thoải mái, tử sắc quang hoa trên mình mỗi lúc một sáng.
Huyết Ma Hứa Nặc tỏ vẻ kinh ngạc, liên tục gật đầu: "Được, được, nhanh lắm, tiến lên một chút…"
Độc Cô Bại Thiên kích động hết mức, tuy không phải hắn sắp thành Võ thánh nhưng thật lòng cao hứng cho tiểu ma nữ bởi hắn chưa quên rằng trong giờ phút nguy nan nhất chính nàng ra tay cứu giúp.
"A..." Huyên Huyên hú vang nhảy lên không, khí tức tuyệt đại cường giả như nộ hải cuồng đào lan khắp Thiên Ma cốc, đệ tử ma giáo ngoài xa run lên, quá nửa run lẩy bẩy bò ra đất.
Lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh lại, cố vượt quan ải, thoát khỏi tẩu hỏa nhập ma, tránh được nguy cơ tan xương nát cốt.
"Ngạo Thiên thần kiếm!" Nàng quát vang, giọng như châu ngọc rơi xuống, nhưng vang khắp Thiên Ma cốc.
Huyết Ma tỏ vẻ khẩn trương, Độc Cô Bại Thiên nhận ra, cũng trở nên lo lắng, thầm khấn: "Huyên Huyên nhất định sẽ thành công."
"Dĩ - thân - ngưng - kiếm!"
Huyên Huyên giẫm lên hư không, toàn thân phát ra vạn trượng quang mang như mặt trời chính ngọ, một cây thần kiếm khổng lồ xuất hiện.
Đột nhiên tiếng nổ ầm ầm vang lên, vùng đất phong ấn Ẩn Ma cốc cũng phát ra quang hoa chói lói như thế, giữa làn sang là hai chữ cổ kính "phong ấn".
"Phong ấn" lao tới như chớp, không trung lang lên tiếng sấm.
Huyết Ma quát lớn: "Không ổn." Đoạn phi thân lên không.
Hai chữ "phong ấn" bay qua tượng Thiên Ma liền dừng lại, ma khí xung thiên quét vào quang hoa.
A..." Ma giáo giáo chủ thất thanh: "Lẽ nào Thiên Ma muốn quay lại?"
Khí thế của bức tượng bá tuyệt thiên địa, lắc lư một lúc nhưng rồi lại yên tĩnh, ma khí từ tượng Thiên Ma phát ra chảy ngược về lòng tượng.
Dải quang hoa "phong ấn" từ Ẩn Ma cốc dâng lên bị ma khí hút mất chữ "phong", chữ "ấn" may mắn thoát nạn, không đổi hướng mà đập vào Huyên Huyên vừa hóa thân thành thần kiếm.
Huyết Ma múa tít hai tay thi triển Huyết Ma thần công biến hóa từ Thiên Ma quyết, Huyết Ma cương khí như hải lãng tống về phía làn quang hoa chữ "ấn", sóng máu vô tận nhuộm đỏ nửa tầng không Thiên Ma cốc.
Nhưng khi song máu va vào quang hoa liền tan rã tựa hoa tuyết gặp ánh nắng, chỉ tạm thời giảm được tốc độ của làn sáng.
Huyết Ma biến hẳn sắc mặt, lớn tiếng: "Huyên Huyên, nghe rõ tỷ nói không? Mau dừng lại, tỷ tỷ bị phong ấn quá lâu, nguyên khí đại thương, không chặn được sức mạnh phong ấn này. Muội dừng lại đi, không thì không kịp."
Huyên Huyên đang lúc thần du thái hư, không nghe được nửa chữ, thần kiếm đang liên tục hấp thu tinh khí trong thiên địa, chuyển biến thành quang ảnh.
Huyết Ma không chặn nổi, cương khí màu máu quét ngược, thị thổ huyết trên không, lăn người ngã xuống.
Đại trưởng lão quát to: "Mau kết Thập ma loạn thiên đại trận!"
Thập đại thái thượng trưởng lão đứng thành mười góc, liên tục xuyên qua xuyên lại theo quy tắc rồi quát lớn: "Thập ma loạn thiên!"
Mười làn Thiên Ma chân khí kết lại, hình thành một con cự long đen ngòm, từ từ bay lên chặn đà Huyết Ma rơi xuống. Huyết Ma ổn định thân hình, thở hắt ra một hơi rồi đáp xuống đất, quát lớn với mười đế cảnh cao thủ: "Mau cản chữ Ấn."
Thập đại trưởng lão vâng lời, cự long lại bay lên trời, đập vào làn sáng hình chữ Ấn, bị đứt làm đôi, Thiên Ma cương khí ngút trời tan biến, thập đại thái thượng trưởng lão liên tục liên tục phun máu, mệt mỏi cực độ.
Độc Cô Bại Thiên nóng lòng, trơ mắt nhìn quang hoa chữ Ấn đập vào thần kiếm do tiểu ma nữ hóa thành, ngửa mặt hú vang: "Xá thân thành ma! Xá thân thành ma! Ta phải xá thân thành ma!"
Dù hắn hét thế nào cũng vô dụng.
Quang hoa cuối cùng cũng đập vào Ngạo Thiên thần kiếm, thần kiếm run lên, lăn xuống đất. Quang hoa bám sát, rồi liên tục va vào thần kiếm ba lần.
Thần kiếm mờ hẳn ánh sáng, rồi hiện ra thân ảnh Huyên Huyên tóc tai rối bù, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm chặt, miệng không ngừng phun máu.
"A…giặc trời, ta hận lão."
Độc Cô Bại Thiên ngửa mặt hú vang, mắt hắn ướt lệ, tình cảnh Tư Đồ Minh Nguyệt gục ngã ở Trường Sinh cốc hiện lên, hiện giờ cũng nào có khác gì.
Đóa hoa mềm yếu từ trên không rơi xuống vùng tối tăm vô tận, dung nhan buồn bã toát lên buồn thương dìu dịu, ánh mắt mờ đục như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ...
Huyên Huyên đang lúc hồi quang phản chiếu,cố nháy mắt tìm gì đó trong đám đông, lúc thấy hắn, nàng hé nụ cười nhợt nhạt nhưng rồi máu trào ra không ngớt đã xóa tan nụ cười.
"A, không, không thể…không thể… giặc trời đáng chết, vì sao ngươi luôn đối đã với ta như vậy? Ta phải diệt Thiên." Hắn hét lên như phát cuồng.
"Xá thân thành ma! Xá thân thành ma! Để ta xá thân thành ma. Sức mạnh ẩn trong sâu thẳm linh hồn mau thức dậy, ta nguyện dùng sinh mệnh đổi lấy sức mạnh trong thoáng chốc."
"A..." Hắn ngửa mặt hú vang, cảm giác từ xa xưa ùa về, sức mạnh dâng lên khiến thân thể hắn cơ hồ vỡ tung.
Mọi người trong Thiên Ma cốc đều ngẩn ra.
Không hiểu có phải lời thề độc của hắn phát huy tác dụng hay đúng lúc hắn đạt đến yêu cầu xá thân thành ma mà mái tóc đen nhánh biến thành màu tím, mắt đỏ lựng, quang mang đỏ tía trùm kín toàn thân, rít lên vang vọng: "A… phải tru Thiên."
Hắn lao lên không, tay phải ấn mạnh vào quang hoa chữ Ấn, bá khí thảm liệt chấn động cửu thiên thập địa, ma diễm nối liền thiên địa. Quang hoa bị chấn tan trong khoảnh khắc, tan vào hư vô, ma diễm xuyên qua tinh khí do Thiên Ma tỏa thần đại trận tích tụ ngàn năm trên tầng không Thiên Ma cốc.
Đồng thời, thánh giả ngủ say mấy ngàn năm ở Thiên Vũ đại lục đều bị kinh tỉnh, từ những nơi thần bí cùng vang lên tiếng hô kinh hãi.
"Y quay lại rồi."
"Y còn sống?"
"Lẽ nào là y?"
"Không phải y đã linh thức tịch diệt rồi ư?"
"Sao có thể, quyết không thể nào."
"Linh thức nghịch thiên!"
"Bất tử bất diệt!"
Độc Cô Bại Thiên đón lấy thân thể nhu nhược của Huyên Huyên trên không, lướt về nơi nàng cư trú.
Giờ trong Thiên Ma cốc không còn đủ hai chục người đứng vững, những người khác đều nhũn ra.
Sắc mặt Huyết Ma trắng nhợt, lẩm bẩm: "Đáng sợ quá, sức mạnh đó khiến cả thánh giả cũng sợ hãi…quyết không phải sức mạnh của Võ thánh cận đại, có thể là Cổ võ thánh."
Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong đứng trước thập đại thái thượng trưởng lão, nhỏ giọng: "Không…không phải là Ma Ngọc thủ ư?"
Đại trưởng lão nói: "Hai tay y ban đầu biến thành màu máu, huyết khi lan tỏa rồi lại chuyển thành màu xanh đen, ma khí liễu nhiễu, sau cùng bạch quang lóe lên, bàn tay lại biến thành màu ngọc trắng, quang mang cực kỳ yêu dị."
Một trưởng lão khác tiếp lời: "Nếu trên đời có cái gọi là chí mỹ thì bàn tay Độc Cô Bại Thiên vừa rồi là đôi tay mỹ lệ nhất, lấp lánh như ôn ngọc, mảnh mai bóng bẩy, tuyệt đối là Ma Ngọc thủ bá tuyệt thiên hạ."
Cái Thiên Phong lẩm bẩm: "Loạn rồi, thiên hạ đại loạn, nhưng không phải là do ma giáo chúng ta."
Một thái thượng trưởng lão nói: "Đúng, đại loạn sắp dấy, Thiên Ma phát ra khí tức chí cường, lời sấm sắp thành thật."
Cái Thiên Phong hỏi: "Lời sấm gì?"
"Thiên Ma từng nói: "nộ oán xung thiên, họa loạn vô biên, bách thánh đại chiến, huyết thủy mạn thiên."..lâu quá rồi nên nội dung sau đó thất truyền."
Cái Thiên Phong nói: "Nộ oán xung thiên, lẽ nào vừa rồi là…"
Một thái thượng trưởng lão đáp: "Đúng vậy."
Cái Thiên Phong nói: "Truyền thuyết xa xưa nói rằng Thiên Ma sẽ có ngày trở về, có phải kiếp này không?"