Chương : 191
Độc Cô Bại Thiên như ma thần đứng trên hư không, hồi lâu mới xòe tay ra nhìn, cả hắn cũng tin rằng trong lúc giận mình lại diệt được một Võ thánh. Trong lúc đối kháng Sát Thần vừa rồi, hắn cảm giác toàn thân nóng lên, tựa hồ liệt diễm cháy trong mình, chỉ muốn chiến đấy, hơn nữa phải chiến thắng. Song quyết hợp nhất xuất ra quyền kình vô hạ đó khiến hắn như đang mơ, phát tiết lâm li, lúc đó hắn nảy ra xung động xuất quyền, hoàn toàn là một quyền theo bản năng.
"Đây là tiềm lực của ta ư? Thể nội ẩn chứa sức mạnh cỡ đó?" Gió lạnh thổi qua, mấy bông hoa tuyết rơi trên mặt, gã phát giác vẫn đứng trên hư không, lần đù tiên bằng thực lực của mình hắn đứng ở đó, mà không cần xá thân thành ma.
"Ta đã thực hiện được thân ngưng hư không, ha ha..." Hắn cười vang, hoa tuyết trên không rụng rào rào.
"Mấy tên Nam Cung nhìn thấy chưa, Độc Cô Bại Thiên ta tuy chưa thành thánh nhưng không còn xa, các ngươi có bao giờ nghí đến hôm nay? Hôm nay ta sẽ trừ danh Nam Cung thế gia khỏi võ lâm, thần ngăn giết thần, phật cản giết phật, ta xem ai cứu được các ngươi, ai cản được ta?"
Sắc mặt Nam Cung Vô Địch trắng bợt, nhìn Tình Ma, bà ta không tỏ vẻ gì, tựa hồ đang suy tư. Nam Cung Tiên Nhi và Nam Cung Anh Hùng tỏ vẻ khẩn trương, đứng cạnh bà ta, nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn đang ma tính đại phát, thanh âm như sấm động vang đi mấy chục dặm, võ nhân trong phạm vi này đều thần sắc đại biến, nhất là những ai trong phạm vi mười dặm, đều tận mắt thấy hắn đứng trên không, thấy trận thánh cấp đại chiến chấn nhiếp nhân tâm. Tất thảy run rẩy, hoảng sợ, phảng phất như ngày tàn đang tới, trong mắt họ hắn là diệt thế ma vương, là cao thủ bất khả chiến thắng.
Cả thánh cấp cao thủ cũng bị diệt, trên đời còn ai ngăn được hắn, chính đạo phiêu diêu, ma vương lên ngôi, nhiều kẻ nhát gan hoảng hồn nhìn lên vòm trời xa.
Hai đế cảnh cao thủ thánh địa xám ngoét mặt mày, thực lực của hắn vượt xa tưởng tượng, tu vi như thế nếu hắn phát cuồng thì e là Bất tử chi ma thứ hai xuất hiện. Họ phảng phất thấy được một trang tối tăm trong lịch sử võ lâm mở ra, thấy máu chảy thành sông, xương chất ngàn vạn, vô số oan hồn gào rú…
Nam Cung Tiên Nhi kéo tay áo Tình Ma: "Sư phụ, hắn điên rồi, người mau thu thập hắn, bằng không…"
Tình Ma tỉnh lại: "Hôm nay phiền rồi, ta không ngờ gặp lại y, bất ngờ thật."
Nam Cung Tiên Nhi hỏi: "Sư phụ nói gì vậy?"
Tình Ma đáp: "Bảo cha và gia gia con mau ẩn cư, bỏ cả Nam Cung thế gia, dặn mọi thân nhân của con ẩn tính mai danh, đừng vào võ lâm nữa, từ giờ con theo ta."
Nam Cung Tiên Nhi cả kinh: "Vì sao? Sư phụ không đối phó nổi hắn ư? Hắn chỉ là…chỉ là á thánh, hơn nữa chưa ổn định."
Tình Ma nói: "Sự tình phức tạp hơn con tưởng tượng nhiều, lần này ta có thể đẩy lùi hắn nhưng không giết được, bảo vệ nhà con được một lần chứ không thể cả đời."
Nam Cung Vô Địch phi thân tới nghe được, cơ hồ già hẳn đi, ngửa mặt thở dài: "Vãn bối hiểu." Rồi cười thảm: "Đa tạ tiền bối, vãn bối sẽ lệnh cho toàn gia rút đi. Tiên nhi từ này sẽ theo tiền bối tu luyện, ta và cha con, cùng các ca ca của con đi ẩn cư, con phải nghe lời sư phụ…" Lão trở nên nghẹn ngào.
Nam Cung Anh Hùng vuốt tóc thị: "Hảo hài tử phải tự bảo trọng, cả nhà đi đây…"
Nam Cung Tiên Nhi khóc nấc lên, nắm tay Nam Cung Vô Địch và Nam Cung Anh Hùng không buông: "Cha, gia gia..."
Cả hai chan hòa lệ, hất tay thị ra, rồi mau chóng đi vào trang viện…
Không lâu sau, già trẻ Nam Cung thế gia rút theo cửa sau, Nam Cung Vô Địch đi sau chót, sát na này phảng phất lão già đi nhiều, mái tóc đen nhánh lẫn mấy sợi bạc…
Bóng dáng liêu xiêu, anh hùng mạt lộ...
Cái gì là đúng? Cái gì là sai?
Nam Cung Vô Địch và Nam Cung Anh Hùng vì muốn phát triển thế gia mà chạm đến người không nên, đứng trên lập trường của họ từa đầu đến cuối không sai nhưng với một người, họ đã sai lầm nghiêm trọng.
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nhìn người Nam Cung thế gia bỏ chạy, thấy đại cừu nhân đào vong, hắn không muốn truy sát. Nhìn theo bóng dáng thê lương của họ, hắn có cảm giác quen thuộc, phảng phất tự thân trải qua.
Từng hình ảnh hiện trong lòng:
Trên đỉnh núi vạn trượng, hắn thét lớn: "Kinh Thiên kiếm xuất, phá toái hư thiên!" Hắn lấy thân ngưng kiếm, trường hồng kinh thiên, kiếm quang phá toái hư không, tiến sang Bỉ Ngạn, một đạo thần mang đột nhiên hiện ra, hồng quang tan hết. Hắn phun máu, bị đánh bay khỏi Bỉ Ngạn, lại lao lên, anh hùng mạt lộ...
Trên thẻo nguyên mênh mang, hắn hét: "Thiên đạo, thiên đạo, thiên đạo là thứ vớ vẩn nào. Người vì sao phải thuận thiên, phải khuất phục vận mệnh, ta không phục, ta phải Loạn Thiên…" Hắn tung quyền kích thiên, quang mang nối thông thiên địa, cả thảo nguyên lún xuống, hắn cũng lún theo.
Trên đỉnh núi tuyết, hắn vung tay đánh lên trời, trăm dặm quanh đó ào ào tuyết, hắn cười thê lương: "Ha ha... lão tử đều chống lại Thiên, sẽ có ngày đánh tan thiên địa Bỉ Ngạn…"
Giữa sóng lớn, hắn ngược sóng công kích Thiên, tuy thổ huyết nhưng vẫn thét to: "Cả…đời này ta…sẽ Chiến Thiên!"
"A..." Mấy hình ảnh khiến lòng hắn sôi trào, ngửa mặt hú vang: "Ông trời đáng chết, ta quay về đây, a…"
Ma khiếu phong vân động, tuyết hoa điên cuồng bay múa, từng tia sấm sét trên trời giáng xuống, hắn gầm vang trên không phát điên.
Người trong vòng trăm dặm đều nghe thấy tiếng hí, nhiều người nhũn ra, hai đế cảnh cao thủ thánh địa vội lướt đi, từng đạo lôi điện giáng xuống sau lưng họ.
Tình Ma kẹp hông Nam Cung Tiên Nhi, nhanh chóng lướt đi.
Tiếng hú của hắn hồi lâu vẫn vang vọng, sấm sét trên trời giáng xuống ầm ầm, chớp dệt lưới sau lưng hắn, giữa thiên địa tối tắm, hắn như ma thần phát cuồng.
"Ầm."
"Ầm."
"Ầm."
...
Chỉ trong chớp mắt, Nam Cung thế gia trăm năm bị sấm sét đánh tan.
Ma âm vang vang, tại vô số nơi bí mật tại Thiên Vũ đại lục, các Võ thánh ngủ say cả mấy ngàn năm, vạn năm đều thức dậy, vô số khí tức cường giả tràn ra, sát khí lên tận trời.
Vô số thanh âm của cường giả đồng thời vang lên:
"Y thành công ư?"
"Lẽ nào y thật sự quay lại?"
"Không phải y đã chết ở kiếp thứ tám sao?"
"Mấy ngàn năm lại luân hồi, linh thức trải qua thiên kiếp vạn hiểm..."
"Chín kiếp kết thúc, bất tử bất diệt!"
...
Ở đỉnh Tây sơn, một đạo cường quang vút lên mây…
Nơi đầu sóng Đông Hải, kinh đào phách ngạn...
Nam Cương hoang vực, ma diễm ngùn ngụt…
Tại dãy núi phía bắc, núi non sụp đổ…
...
Lại một Cổ võ thánh xuất quan…
Sư phụ Huyên Huyên đứng trên sóng Đông Hải, cười ha hả: "Đại chiến sắp bắt đầu, bao nhiêu kẻ đã chết đều sống lại, thế gian tịch mịch lâu quá rồi."
Huyên Huyên đứng trên hòn đảo nhỏ, bất mãn gọi: "Lúc nào sư phụ mới chữa lành cho con được?"
"Ba năm nữa ta sẽ để con quay lại đại lục."
"Tử lão đầu sao lại lâu như vậy chứ, con không đợi được nữa."
"Đại chiến sẽ nổi ra sau ba năm nữa, trong thời gian này con phải trở nên mạnh nhất."
Thiên Ma cốc, tượng Thiên Ma rung chuyển, khí thế kinh hồn lan tràn khiến cả sơn cốc lắc lư.
Ma giáo giáo chủ, thập đại thái thượng trưởng lão cùng các đệ tử kinh hãi nhìn bức tượng.
Tiếng ma khiếu kinh thiên động từ tượng Thiên Ma phát ra, bức tượng vỡ vụn, một thanh niên hơn hai mươi tuổi đứng sững, khí thế bá thiên tuyệt địa.
Ma giáo chúng nhân ngẩn người, người này rất giống bức tượng, có điều trẻ hơn nhiều.
Từ xa vút đến một bóng người, Huyết Ma quỳ trước mặt thanh niên, lớn tiếng: "Tham kiến Thiên Ma!"
Ma giáo chúng nhân đều sững người, rồi quỳ hết xuống, kích động hô lớn: "Tham kiến Thiên Ma!"
Khiến họ kinh hãi là Thiên Ma quay về phía Thanh Phong đế quốc, quỳ xuống run giọng: "Sư phụ, đồi nhi bất hiếu, đồ nhi sai rồi, từ hôm nay, Thiên Ma trở lại là môn hạ của người, ba năm sau nhất định cùng người nghênh tiếp đại chiến!"
Rồi y lướt lên hư không, ngửa mặt hô to: "Thiên Ma tỏa thần đại trận, mở! Thiên Ma cốc trùng hiện nhân gian... Thiên Ma ta trở lại…" Ma tức kinh hồn tràn ra, ma diễm ngút trời.
Thanh Phong đế quốc, bên trên Nam Cung thế gia hoang tàn, tiếng hú của Độc Cô Bại Thiên hồi lâu mới dừng, hắn như ma thần lạnh lùng nhìn về chân trời.