Chương : 198
Độc Cô Bại Thiên đạp hắc vân bay về phía đám người Ngọc Hư phủ, lúc hắn hạ xuống, ai nấy không tự chủ được lùi lại mấy bước. Ma diễm ngút trời phủ kín cả ngọn núi.
Thấy dáng vẻ như cái thế ma thần của hắn, ai nấy đều run rẩy, lời của Chiến Đế quả nhiên ứng nghiệm, Ma Đế chết đi rồi sống lại, thật sự đã sống lại.
"Chiến Đế ở đâu?"
Mấy vị sư đệ của Chiến Đế bước ra, một lão nhân lên tiếng: "Sư huynh đã đi vân du khắp bốn phương."
"Cái gì, hắn chạy rồi sao?" Thấy Độc Cô Bại Thiên có vẻ giận, một lão nhân nói: "Sư huynh nhờ bọn ta chuyển cho ngươi một câu."
"Câu gì?"
"Lăng Phi chuyển thế."
"Lăng Phi…" Độc Cô Bại Thiên chìm vào suy tư, hắn cảm thấy cái tên này quá quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra, bất quá ẩn ước thấy đó là một vị cố nhân, bèn thấp giọng nói: "Xem ra đó thực sự là một lão bằng hữu…"
Vị sư đệ của Chiến Đế nói tiếp: "Sư huynh nói nếu ngươi nghe thấy cái tên đó sẽ không làm khó Ngọc Hư phủ."
"Ta vốn không muốn làm khó ai, ta từng nói rằng lần này đến đây để khiêu chiến với thánh giả, Chiến Đế đã đi rồi, ra cũng nên đi nhưng ta cảm giác được ở đây còn có khí tức của thánh giả."
Đúng lúc đó tim hắn rung động, trong lòng trỗi lên cảm giác không thể diễn tả, hình như….
"Minh Nguyệt!" Hắn gào lớn: "Nguyệt nhi ở gần đây!" Tiếng lòng từ linh hồn rung động, từ cảm ứng tâm linh.
Đám người Ngọc Hư phủ kinh ngạc ngước nhìn, hắn đạp chân lên hư không, lập lờ nổi lên không trung, khẩn trương quan sát phía Tây Nam.
Một lúc sau trên ngọn núi phía xa loáng lên hai bóng người, Độc Cô Bại Thiên trợn mắt tưởng chừng rách mí, cảm giác huyết dịch sôi trào, sát khí ngập ngụa từ thân thể hắn phát ra.
Một lão nhân đầu bù tóc rối cõng một thiếu nữ đang cất bước, phía sau là một ngươi mất hữu chưởng, tay trái cầm một ngọn roi liên tục quất vào lão nhân, đương nhiên cũng quất vào lưng thiếu nữ.
Độc Cô Bại Thiên gầm lên bi phẫn: "A…hôm nay ta sẽ khiến Ngọc Hư phủ trừ danh trong võ lâm."
Lão nhân chính là Huyết Đế Tư Đồ Kinh Lôi thần trí bất minh, mất tích lâu nay, thiếu nữ ông ta cõng sau lưng là Tư Đồ Minh Nguyệt, người cụt tay đi sau từng là đệ tử kiệt xuất nhất của Ngọc Hư phủ: Vu Ý.
Lúc đó mọi người có mặt trên núi đã nhìn rõ tình cảnh phía xa, ai nấy đều toát mồ hôi lo lắng cho Vu Ý.
Độc Cô Bại Thiên giận dữ, mái tóc dựng đứng: "Vu Ý, ta phải cắt ngươi thành từng mảnh vụn."
Vu Ý đứng dưới núi cười lạnh: "Độc Cô Bại Thiên, ngươi quả nhiên mệnh lớn, trong tình huống bị cao thủ thánh cấp toàn lực xuất thủ, ngươi vẫn phục sinh được, khiến ta uổng công cao hứng. Hắc hắc, trời già có mắt, những tưởng việc báo cừu vô vọng thì lão già điên này lại tự mò đến, còn có cả Nguyệt nhi thanh mai trúc mã của ngươi, hắc hắc." Nói xong quăng roi đi, đặt trường kiếm lên hậu tâm Tư Đồ Minh Nguyệt.
"Độc Cô Bại Thiên ngươi đừng có làm ẩu, cứ đứng trên đó đợi ta, bằng không đừng trách ta không khách khí, hủy thi thể nàng ta."
Độc Cô Bại Thiên ngước nhìn võ đế một đời Tư Đồ Kinh Lôi ngớ ngớ ngẩn ngẩn, bộ dạng rũ rượi, chợt chua xót trong lòng, lại nhìn tấm thân đã mất đi sinh mệnh của Tư Đồ Minh Nguyệt, lòng hắn như tan nát. Dần dần, hắn lãnh tĩnh lại, lạnh lẽo nhìn Vu Ý đang đi lên núi.
Ở trên núi ai nấy khẩn trương đến cực điểm, không ngờ Vu Ý lại gây ra chuyện này.
Vu Ý dùng kiếm bức Tư Đồ Kinh Lôi từng bước đi lên núi, ngọn lửa cừu hận trong lòng rừng rực, gã đưa ánh mắt độc địa nhìn Độc Cô Bại Thiên đang đứng trên không trung.
Lúc gã lên đến đỉnh núi, nhìn Độc Cô Bại Thiên cười lạnh lẽo: "Ta biết ngươi không cam tâm khi Tư Đồ Minh Nguyệt chết, một lòng muốn tìm cách cứu ả, hắc hắc, ngươi vạn lần không bao giờ nghĩ tới cục diện hôm nay? Xuống đây cho ta."
Độc Cô Bại Thiên từ trên không đáp xuống.
"Ngươi muốn thân thể Tư Đồ Minh Nguyệt toàn vẹn hay muốn ta chặt thành hai khúc trước mặt ngươi?"
"Ta muốn nàng toàn vẹn."
"Được, đời này ngươi dành cho ả, ta muốn ngươi dùng chính tính mệnh để đổi lại thi thể ả được hoàn chỉnh? Ngươi đồng ý chứ?" Nói rồi Vu Ý đặt trường kiếm lên cổ Tư Đồ Minh Nguyệt.
Độc Cô Bại Thiên trợn trừng mắt, sau cùng nhấn giọng: "Ta ---đồng---ý."
"Hắc hắc, thật không ngờ Bất tử ma đế lại vì một nữ nhân mà quyết định như vậy, hắc hắc, ta thành toàn cho ngươi." Vu Ý lướt tới cạnh một đệ tử trẻ tuổi đứng cạnh, nói: "Sư đệ lên đâm chết hắn cho ta, ta không tin hắn có thể sống lại."
Đệ tử trẻ tuổi đó do dự, biểu hiện như ma thần vừa nãy của Độc Cô Bại Thiên khiến lòng y run rẩy, bây giờ không có dũng khí tiến lên.
"Sư đệ do dự cái gì, công lao to lớn giết chết Bất tử ma đế sẽ thuộc về đệ, khiến đệ danh truyền thiên cổ, mau giết hắn đi."
Đệ tử trẻ tuổi lập cà lập cập bước tới, cây trường kiếm trong tay không ngừng run rẩy, đến gần Độc Cô Bại Thiên, y nhắm tịt mắt lại, dụng lực đâm mạnh.
"Phập", máu tươi văng tung tóe, trường kiếm xuyên thấu ra sau lưng Độc Cô Bại Thiên, máu trào ra như suối, huyết vụ cuồn cuộn.
Những người đứng ngoài tâm tư phức tạp, chăm chú nhìn Bất tử ma đế trong trường.
Vu Ý kêu lớn: "Moi tim hắn ra cho ta, để ta xem hắn làm cách nào sống lại."
Độc Cô Bại Thiên vẫn đứng bất động, mặc cho máu chảy lênh lánh, đệ tử trẻ tuổi hình như hoảng sợ trước thần thái bình tĩnh như vậy, gắng gượng rút trường kiếm ra lùi lại.
Vu Ý quát: "Sư đệ mau moi tim hắn ra, bằng không hắn sẽ sống lại, nhất định sẽ tìm đệ."
Đệ tử trẻ tuổi nghe vậy lại tiến lên, rút cây chủy trủ đeo bên hông, vận kình đâm vào ngực Độc Cô Bại Thiên.
Máu tươi trước ngực hắn lại trào ra, bắn xa tới hai trượng, một quả tim đỏ tươi đang đập trong lồng ngực. Đệ tử trẻ tuổi do dự một chặp rồi cũng moi ra.
"Ầm."
Đất trời vang lên tiếng sấm, Độc Cô Bại Thiên ngã huỵch xuống, hắc vụ từ thân thể hắn tỏa ra, bay lên không trung, đôi mắt chớp động một cách khó khăn, trừng trừng nhìn vào Tư Đồ Minh Nguyệt nằm dưới cây kiếm của Vu Ý.
Vu Ý cười điên cuồng: "Ha ha, Độc Cô Bại Thiên, lúc ngươi chặt hữu chưởng của ta có từng nghĩ đến ngày hôm nay ngươi không còn tim nữa không, để ta xem ngươi làm thế nào sống lại, hắc chắc, nữ nhân này là người con gái ngươi yêu thương nhất, vậy giờ ta sẽ cho ngươi chết không nhắm mắt được."
Vu Ý dụng lực chém xuống, đầu Tư Đồ Minh Nguyệt lăn xuống đất, gã lại nhanh nhẹn chém thêm hai kiếm, thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt tức thì bị chặt đứt.
"A…", Độc Cô Bại Thiên đã bị móc tim, đang nằm trong vũng máu đột nhiên rú lên như dã thú, hắn từ từ đứng dậy, thò tay lấy lại trái tim đỏ lòm đang đập trên tay đệ tử trẻ tuổi vốn đã hồn bay phách lạc, đặt vào huyết động trước ngực, ma khí đen ngòm đang phiêu động trên không trung ào ạt tụ vào mình hắn, vết thương kinh hoàng ngừng chảy máu, huyết động há hoác dần dần liền lại.
Tình cảnh quỷ dị như vậy khiến toàn thể ngơ ngẩn, thân thể Vu Ý run rẩy, quăng trường kiếm rồi cấp tốc đào tẩu.
"Hôm nay ta sẽ ngươi tan xương nát cốt…" Giọng nói lạnh lẽo của Độc Cô Bại Thiên không biểu lộ bất kì cảm tình gì, một đạo kiếm cương lóe lên như thiểm điện, "phập, phập", hai chân Vu Ý nổ tung thành hai màn huyết vụ, gã rú lên thảm thiết, lăn lộn trên đất.
Độc Cô Bại Thiên đến bên Huyết Đế Tư Đồ Kinh Lôi, một tay đặt lên đầu ông, quang mang từ lòng tay phát ra, hắn dùng công lực hồn hậu dồn vào kinh mạch thác loạn trong nội thể ông, dùng thần thức thánh cảnh xâm nhập vào trí óc, thức tỉnh bản ngã đang ngủ say của ông.
Huyết Đế khôi phục thần trí, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, suýt tí nữa ngất xỉu.
Độc Cô Bại Thiên thất thểu đi đến bên thi thể tan nát của Tư Đồ Minh Nguyệt, đứng ngơ ngẩn hồi lâu, ôm nàng lên, trao cho Tư Đồ Kinh Lôi: "Bá phụ, cháu là Độc Cô Bại Thiên, phiền bá phụ giữ thi thể Nguyệt nhi! Hôm nay cháu sẽ tiêu diệt thánh địa ngàn năm này!"
Mái tóc Huyết Đế dựng đứng, nước mắt chứa chan, gầm lên: "Giết, giết, giết, không để tên nào sống sót!" Thần trí ông cơ hồ lại hỗn loạn.
Giọng Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng lọt vào tai mỗi đệ tử Ngọc Hư phủ: "Hôm nay không ai có thể sống sót rời khỏi đây, Thần có đến cũng không ngăn được sát ý của ta!"
"Bá phụ, để cháu đưa bá phụ rời khỏi đây trước." Hắn nhấc cả Tư Đồ Kinh Lôi và thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt lên, nhanh chóng phi hành ra ngoài núi, thân hình như ánh chớp lướt đi.
Lúc hắn quay lại, mọi người trên núi đang toàn lực chạy xuống chân núi, Vu Ý đang gào lên cuồng dại: "Mang ta theo, mang ta theo…"
"Không ai chạy được hết, hôm nay ta sẽ lấy các ngươi bồi táng…", những tình cảm hắn cố áp chế lúc trước giờ hoàn toàn bộc phát, rít lên thê lệ: "Nguyệt nhi…ta sẽ lấy toàn bộ Ngọc Hư phủ bồi táng muội, ta phải giết sạch võ giả trên đời…." Lúc này hắn như phát điên, hai mắt đỏ lựng, mọi cảm tình đều bay biến, hắn đã triệt để thành ma.
"Ầm," một đạo kiếm cương khổng lồ bổ xuống sơn lộ, cắt đứt đường chạy. Độc Cô Bại Thiên từng bước tiến tới, tất cả cũng lùi dần, quay lại trên đỉnh núi. Hắn đến bên Vu Ý, ngồi xổm xuống, dùng tay bóp nát từng đoạn xương, tiếng kêu gào thê thảm vang khiến ai nấy sởn gai ốc.
Hắn giờ như một kẻ không còn tình cảm, bước qua thân thể Vu Ý, bức tới đám đệ tử Ngọc Hư phủ.
"Đừng…đừng đến đây…." Ai nấy run giọng, hai chân mềm nhũn, không ít người đã gục xuống.
"Các ngươi chết hết cho ta." Hữu chưởng của Độc Cô Bại Thiên đưa lên, sức mạnh hùng hậu trong nội thể xô ra như sóng lớn vỗ bờ, hào quang sáng chói khiến không ai mở mắt nổi.
Nhưng đúng lúc đó liền xảy ra biến hóa, đỉnh núi Ngọc Hư phủ tọa lạc rung chuyển, một vết nứt khổng lồ hiện lên giữa Độc Cô Bại Thiên và đám đệ tử Ngọc Hư phủ, hào quang ngùn ngụt vút lên rồi tan đi, hóa giải chưởng lực của hắn.
Vết nứt lại lan rộng, ngọn núi nứt toác, một nhân ảnh từ trong núi bay ra.
"Bất tử chi ma, rốt cuộc ta cũng đợi được ngươi, đã mấy ngàn năm."
Độc Cô Bại Thiên lạnh lẽo quan sát nhân ảnh toàn thân đang phát hòa quang trên không trung, lời lẽ vẫn vô cảm: "Ngươi là ai?"
Nhân ảnh bật cười điên cuồng, pha lẫn mùi vị thê lệ: "Ha ha…ta là ai, ngươi quên rồi sao, tổ sư khai phái của Ngọc Hư phủ đây, một trong ngũ đại thánh giả vây diệt ngươi năm xưa, để báo cừu cho các huynh đệ đã chết, ta ở đây tu luyện mấy ngàn năm…"