Chương : 201
Giang hồ sôi lên, Bất tử ma đế không chỉ sống lại từ Ngọc Hư phủ trong núi sâu, còn nổ ra một trường đại chiến với tổ sư khai phái của phái này, khiến vị Võ thánh từ mấy ngàn năm trước phải cúp đuôi đào tẩu. Tin tức khiến toàn thể các nhân vật võ lâm chấn động.
Cổ thánh địa ngàn năm Ngọc Hư phủ bị biến thành bình địa, thật sự khiến người ta khó lòng tưởng tượng, ai nấy đều hiểu võ công của Ma Đế đại thành, vượt qua đế cấp để thành thánh. Hiện tại người giang hồ không hiểu nên xưng hô Độc Cô Bại Thiên là thánh hay ma, thanh niên kì dị này bước chân vào giang hồ nửa năm đã thành thánh, thành ma. Thật khác nào năm mơ giữa ban ngày khiến người ta khó lòng dám tin.
Thánh tích đua nhau xuất hiện trên đại lục, người giang hồ vừa chấn động vừa sợ hãi, họ biết thời khắc bất thường đã tới, sắp đến lúc loạn lạc rồi.
Tránh khỏi kinh hãi người tục thế, Độc Cô Bại Thiên không phi hành, chỉ có ở nơi núi non hoang vu, hắn mới ngự không phi hành, còn ở thành trấn phồn hoa hắn đi bộ hoặc cưỡi ngựa.
Dọc đường, hắn không cố ý che giấu thân phận, rất nhiều nhân vật võ lâm nhận ra nhưng không ai dám dám ra mặt, chỉ đứng xa ngấm ngầm quan sát. Không ai biết hắn đang đi đâu, sẽ làm gì tới đây.
Ai cũng thầm cầu khấn ngàn vạn lần Bất tử chi ma đã thành thánh này đừng phát cuồng. Nếu Bất tử chi ma trong truyền thuyết này đại khai sát giới khắp tứ phương, lấy máu nhuộm võ lâm thì một trường hạo kiếp sẽ xảy ra, võ lâm ắt lâm vào thời khắc đen tối nhất. Điều đó thì không ai muốn thấy.
Lúc đi qua thành Thông Châu ở Thanh Phong đế quốc, Độc Cô Bại Thiên ngừng lại, hắn cảm giác được dao động năng lượng mãnh liệt, khí tức của vô số tuyệt thế cường giả đang hướng vào hắn khiến hắn kinh hãi vô cùng.
Cung điện dưới lòng đất, nhất định là tuyệt thế cường giả ở đó!
Trong kí ức của hắn, những kỉ niệm thủa ban đầu cùng Huyên Huyên xuống cung điện đó đến nay vẫn sống động. Hắn không quên được rúng động khủng khiếp và tình cảm bi thương loáng thoáng tràn vào trí não. Ở đó có một vật khiến hắn hoang mang, hoảng sợ nhưng cũng liên quan máu thịt với hắn. Lúc xưa hắn từng có ảo giác rằng bản thân bị phong ấn trong đó khiến hắn không tài nào hiểu được, không hiểu trong cung điện đáng sợ dưới lòng đất đó rốt cuộc có gì.
Bất quá có thể khẳng định được rằng, tuyệt thế cao thủ bị phong ấn ở đó có tu vi cao hơn nhiều cao thủ các đời Ma giáo bị phong ấn trong Ẩn Ma động, Thiên Ma cốc. Cao thủ ở đây hình như bị phong ấn đã mấy vạn năm, tựa hồ trong quá khứ xa xôi từng xảy ra một trường đại chiến kinh thiên.
Độc Cô Bại Thiên vào thành Thông châu, tìm một khách sạn nghỉ lại, quyết định đến tối sẽ đi thám thính cung điện dưới lòng đất. Lúc xưa hắn và Huyên Huyên từng nói khi võ công đạt đến hóa cảnh mới hiểu rõ được tình huống ở đó, tiểu ma nữ từng nói đùa rằng muốn biến nơi đó thành hậu viện riêng.
Võ công của hắn lúc đó và hiện tại cách nhau một tròi một vực, tiến vào cung điện toàn nhờ Huyên Huyên truyền công lực ngõ hầu chống lại thần thức công kích đáng sợ. Giờ hắn có lòng tin gấp trăm lần, thậm chí muốn phá giải cả phong ấn.
Nghỉ ngơi một ngày, lúc màn đêm phủ kín nơi nơi, Độc Cô Bại Thiên vượt tường khách sạn ra ngoài. Theo đường lối còn nhớ được, hắn nhanh chóng tìm ra toàn trạch viện hoang phế đó.
Từng tia dao động từ trong phế viên truyền ra, nếu không dừng thần thức cảm ứng kĩ ắt không phát giác ra điều gì khác lạ. Nhưng khi hắn thi triển thánh cấp thần thức, khí tức của tuyệt thế cường giả ào ạt hướng về hắn.
Hắn từng bước bước vào viện lạc, đến gian phong bị Huyên Huyên đánh sập khi xưa, hắn cách không phát ra một chưởng, bụi tung mù mịt, mặt đất lộ ra một miệng hố lớn, dưới đáy lát đá xanh, thoáng nhìn là biết vật có niên đại rất cổ.
Hắn lật lớp đá lát lên, bên dưới lộ ra một vòng sắt vẫn dùng để mở cửa, dụng kình kéo mạnh, "ầm", mặt đất nứt toác thành một lối vào địa đạo tối om, tỏa ra khí tức âm u khủng khiếp, phảng phất như lối vào địa ngục có thể nuốt chửng mọi sinh mệnh.
Một lúc lâu sau, đợi cho địa động và không khí bên ngoài lưu thông, Độc Cô Bại Thiên mới nhảy vào.
Lần trước Huyên Huyên liên tục phải dùng kiếm cắm vào tường đá dể hãm đà rơi, bây giờ hắn đã bước lên thánh cấp, trực tiếp đạp không rơi xuống.
Từ trên không trung rơi xuống ba mươi trượng, hắn đáp xuống mặt đất. Vừa ngước mắt, hắn liền cảm thấy khí tức khác thường, mấy chục cỗ dao động năng lượng tinh thần ào tới. Trong đó có một cỗ khí tức hủy diệt mạnh hơn cả khiến người ta kinh hoàng, run rẩy.
Hận ý ngút trời phảng phất như muốn xé toạc vòm xanh và mặt đất, hủy diệt bằng hết mọi sinh mệnh.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh thất sắc, lúc trước hắn đến đây cũng từng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp này, giờ hắn đã thành thánh, tu vi võ học khác xa mà khí tức đáng sợ và mạnh mẽ đó vẫn khiến hắn phát run.
"Rốt lại là ai bị phong ấn ở đây nhỉ? Vì sao khí tức lại mạnh đến thế? Khiến người ta khó mà tưởng tượng." Tuy nói rằng ma hồn chi lực trong thể nội hắn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng một Võ thánh không thể là đối thủ. Dù vậy, khí tức mạnh mẽ trong cung điện dưới lòng đất này vẫn khiến hắn có cảm giác không thể kháng cự.
Hắn men theo thông đạo tối tăm, tiến tới từng bước, được khoảng ba chục trượng thì đến một nơi sáng rỡ ràng.
Trước mắt như mộng như ảo, khác nào tiên cảnh, tường đá cứng rắn hai bên đột nhiên biến thành ôn ngọc phát ra bạch quang dìu dịu. Thông đạo này do bạch ngọc điêu khắc thành, cách một đoạn lại có khảm một viên dạ minh châu to lớn.
Tuy không phải hắn lần đầu đến đây nhưng hắn vẫn có cảm giác không dám tin.
Cả thông đạo hoàn toàn không có vết nứt, là một chỉnh thể hoàn hảo, hình như do một khối ngọc khổng lồ điều khắc lên khiến ai nhìn thấy cũng có cảm giác như mộng như ảo, không thể tin vào mắt mình.
Bước chân lên thông đạo ngọc thạch vang lên âm thaanh trong trẻo vui tai. Hắn đi qua mấy gian ngọc thất, bàn ghế, giường nằm… bên trong đều làm từ bạch ngọc. Nhà bếp còn khoa trương hơn, cả chén, bát, tô, chậu cũng làm bằng ngọc. Ở đây trừ bạch ngọc và dạ minh châu, không thể tìm được gì khác.
Rõ ràng từng có người cư trú ở đây, nhưng ai lại có gia tài lớn đến thế? Quả là khó lí giải.
Đi tiếp, phía trước thông đạo lại xuất hiện một gian ngọc thất. Gian ngọc thất khá đặc biệt, so với những gian khác, trên cửa có điêu khắc một bức Bách điểu triều phượng đồ, nét điêu khắc sinh động như thật. Con phượng hoàng trong bức tranh đang giang cánh như muốn bay ra ngoài. Bên trên cánh cửa điêu khắc ba chữ cổ triện: Tàng Bảo Trai.
Lúc trước, hắn và Huyên Huyên đã dùng toàn lực vẫn không mở được ngọc thạch môn của Tàng Bảo Trai. Bây giờ quay lại chốn cũ, hắn muốn lập tức phá giải phong ấn xem bên trong có bảo vật gì.
Hắn vẫn nhớ sức mạnh phong ấn trên thạch môn từng giúp hắn và Huyên Huyên đẩy lùi dao động đáng sợ nhất trong cung điện dưới lòng đất này.
Hắn đặt song thủ lên ngọc thạch môn, nhắm mắt dụng tâm cảm ứng xem có thấy lại cảm giác ngày trước không.
Cỗ khí tức dao động đáng sợ trong cung điện lại xâm tập hắn nhưng lần này không thể gây khó dễ cho hắn nữa.
Từ ngọc thạch môn truyền lại từng tia ấm áp như tiếng chuông lạc đà vang lên giữa sa mạc hoang vu, như tiếng địch réo rắt giữa tầng không, lòng tay càng lúc càng nóng. Hắn cảm thấy toàn thân thư thái như được tưới giá xuân, khắp người thông sướng, cỗ khí tức này mà sức mạnh nội thê cùng hợp lại làm một.
Hắn thấy lại cảm giác kì diệu lúc xưa, ngọc thạch môn phảng phất truyền lại cho hắn ý niệm mỏi mệt và tang thương như từ ngàn vạn năm trước vọng về.
Cơ hồ hắn cảm giác được người bị phong ấn từ ngàn năm trước, vạn năm trước ôm đầy thương tang và chán nản, cảm nhận được nỗi niềm hoang mang và tuyệt vọng của bởi vô lực hồi thiên. Khí tức ấm áp của ngọc thạch chính là một tia hi vọng cuối cùng của người phong ấn hóa thành. Liền đó thần thức hắn xuyên qua vô số không gian, lạnh lẽo, âm u, hủy diệt, dương quang, hi vọng, ngóng chờ, tuyệt vọng, hoan hỉ, ưu sầu……ngần ấy thứ tình cảm lần lượt đổ tới khiến tâm tình hắn đan xen vui buồn lẫn lộn.
Tróc óc hắn chấn động, cảm giác này sao mà quen thuộc như vậy, phảng phất như….hắn hơi sợ hãi, cảm giác được người phong ấn là chính mình.
Tình cảm của người phong ấn hiển hiện nét hoang mang, tuyệt vọng khiến hắn cảm giác bất an rất rõ. Hắn lại nhắm mắt, phảng phất như tương thông với người phong ấn, vượt qua ngàn vạn năm, sau cùng có tám thân ảnh xuất hiện trước mắt. Mỗi người đều ôm tâm tình nặng nề vô cùng phong ấn nơi này rồi ra đi.
Độc Cô Bại Thiên biết trong sát na vừa rồi hắn đã nhìn thấy những gì xảy ra tư ngàn vạn năm trước. Mỗi người từ đây đi ra đều gia tăng thêm phong ấn cho cánh cửa này.
"Tám người….tám kiếp! Lẽ nào…lẽ nào thật sự là tám kiếp trước của ta?" Trong lòng hắn chấn động.
"Đây là kiếp thứ chín, ta lại đến đây!"
Trong óc hắn như nghĩ ra, lẩm nhẩm: "Đúng là tám kiếp, Ma Thiên, Kinh Thiên, Diệt Thiên, Loạn Thiên, Lạc Thiên, Ngạo Thiên, Khiếu Thiên, Chiến Thiên…đều từng qua đây….tám "chính ta" đã qua đây!"
Hắn dần khôi phục bình tĩnh, song chưởng lại ép vào ngọc thạch môn, biết rằng "bản thân" từng phong ấn cánh cửa này, bất tất phải phí lực khí phá giải làm gì. Hắn biết nhiều phương pháp có thể hóa giải phong ấn.
Hắn điều động công lực toàn thân, liên tục vận hành trong nội thể, cho đến lúc cảm giác được nội lực dâng lên ào ạt, muôn trào ra bèn dẫn sức mạnh lên song thủ hướng về ngọc thạch môn.
Đại lực hùng hậu chạm vào sức mạnh phong ấn, tịnh không phát ra tiếng vang, hai cỗ sức mạnh giao hòa, nhanh chóng hợp làm một.
Công pháp tám kiếp trước hắn đều biết, phong ấn trên ngọc thạch môn do chính võ công tự thân của hắn tạo thành cơ sở, sức mạnh phong ấn thừa kế từ sức mạnh nội thể của hắn, là sức mạnh nguyên thủy của Bát đại thần quyết. Vì thế hai cỗ sức mạnh đương nhiên không bài xích nhau.
Đại lực hùng hậu từ thân thể ập vào cánh cửa rồi quay lại thân thể hắn. Lần này còn có thêm sức mạnh phong ấn trên thạch môn về cùng.
Lập tức hắn có cảm giác thể nội trào dâng, trong kinh mạch tràn ngập sức mạnh, thân thể cơ hồ muốn nổ tung. Hắn vội dẫn đạo cho sức mạnh liên tục tuần hoàn trong kinh mạch.
Lúc đó mà có ai quan sát sẽ thấy một dải khói đen từ thân thể hắn phát ra. Hắn lọi dụng cơ hội này luyện hóa công lực bản thân khiến ma khí trong thân thể trở nên tinh thuần, mọi ma khí tạp chất đều bị đào thải hết.
Sức mạnh tăng lên, ma khí tinh thuần, tu vi của hắn lại được đề cao một bước nữa. Một lúc lâu sao, sức mạnh hùng hậu phong ấn trên ngọc thạch môn dần bị hắn luyện hóa.
Sau cùng hắn dụng lực đẩy mạnh, "ầm", ngọc thạch môn mở tung, hắn rảo bước tiến vào.
Theo hắn tưởng tượng, nơi được xưng tụng là Tàng Bảo Trai này phải chất chồng trăm ngàn bảo vật, nhưng vào rồi mới thấy bên trong không có thứ già, hoàn toàn trống rỗng.
"Đây…" hắn tỏ ra mơ hồ, dạ minh châu trong ngọc thất phát ra quang mang lấp lánh, cả gian ngọc thất sáng choang.
"Cả lẽ Tàng Bảo Trai căn bản không phải là nơi tàng trữ bảo vật?"
Lúc đó hắn mới chú ý đến bốn bức tường chung quanh hình như có những dòng chữ nhỏ xíu, vội lại gần quan sát.
Chỉ thấy trên một bức tường ngọc có tám hàng cổ tự, hàng đầu tiên là: "Ta thất bại rồi, ta đến đây, ta đi đây."
Hàng thứ hai là: "Ta thất bại rồi, ta đến đây, ta đi đây."
Hàng thứ ba, thứ tư…cho đến thứ tám đều là một câu đó, lặp đi lặp lại. Có điều chữ trên tám hàng này khác nhau, hiển nhiên không phải do một người viết lên.
"Tám kiếp chỉ lưu lại nơi đây một câu duy nhất "Ta thất bại rồi, ta đến đây, ta đi đây." Là ý gì, ta sao lại không hiểu được?"
Hắn nghĩ mãi vẫn không ra.
"Ở đây rốt cuộc là nơi như thế nào? Vì sao ta lại cảm thấy quen thuộc đến thế?" Hắn có cảm giác đầu óc rối bời, kí ức trào lên nhưng thủy chung cứ mơ mơ hồ hồ, không thể phân biệt rõ ràng.
Ngước nhìn gian ngọc thất được điêu khắc bạch ngọc, lòng hắn rúng động: "Lẽ nào…lẽ nào đây là…Nguyệt thần cung?"