Chương : 204
Lúc đi qua một gian ngọc thất, Độc Cô Bại Thiên bất giác dừng lại, từ trong truyền ra dao động quen thuộc, hình như hắn mơ hồ có ấn tượng, đằng sau truyền tống trận đó là một người hắn có mối tương giao.
Hắn ngẫm nghĩ một chốc rồi đẩy cửa bước vào. Hai chữ "Đông Hải" đập vào mắt, hắn mỉm cười, theo bản năng đánh một quyền vào truyền tống trận, quang hoa lóe lên, một luồng sức mạnh hùng hậu lan ra rồi biến mất.
Cùng lúc, ở ngoài Đông Hải, một bạch phát lão nhân mặt mũi tươi cười đang hét lên với một cô bé ở dưới hải đảo: "Tiểu nha đầu phải dụng tâm mới lĩnh ngộ được, công pháp của lão nhân gia tuyệt đối trên trời ít có, dưới đất vô song, học xong ngươi sẽ vô địch thiên hạ."
Trên hải đảo là một thiếu nữ xinh đẹp khiến ai nấy nhìn thấy đều nín thở, dung nhan diễm lệ vô song tỏ vẻ vui tươi, tinh nghịch nhìn lão nhân trên không trung: "Sư phụ người lại khoác lác, suốt ngày tự xưng vô địch thiên hạ nhưng con thấy người nếm mùi đau thương nhiều lần rồi. Đúng là lão tổ tông nói khoác."
Lão nhân trên không tào áo bay bay, cước đạp hư không, đứng thẳng trên tàng không Đông Hải, uyển chuyển như thần tiên, nhưng lời lẽ tuôn ra lại phá sạch khí chất xuất trần.
"Tiểu nha đầu ngươi biết gì, lần trước ta không may bị tên ranh con Thiên Ma đánh trúng, nếu so sánh thực lực, đừng nói hắn mà sư phụ hắn cũng không phải địch thủ của ta."
"Khoác lác, nếu người lại bị người ta đánh ngã xuống biển thì con cũng đỏ mặt thay, sau này người đừng nói với ai rằng người là sư phụ của con đó."
Lão nhân trên không trung vểnh ngược râu: "Tiểu nha đầu ngươi dám coi thường sư phụ, để vi sư cho ngươi biết dưới gầm trời này không ai đủ khả năng đánh bại ta…"
Đúng lúc đó khoảng không gian phía sau lão nhân có dao động, một dải hào quang lấp lánh xuất hiện.
"Bịch" một tiếng trúng ngay lưng lão nhân.
"Đồ vương bát đản, dám đánh lén ta…a…" Lão nhân trong lúc không kịp trở tay, "bùm", lại bị đánh văng xuống biển.
Thiếu nữ tuyệt sắc đứng trên hải đảo há mồm kinh hãi, rồi cười hi hi, chăm chú nhìn xuống mặt biển.
Lão nhân toàn thân ướt nhẹp, từ dưới biển bay vút lên, giận giữ nhìn theo dải hào quang biến mất trên trời.
Thiếu nữ nháy mắt, cười ranh mãnh: "Kiếp trước nhất định sư phụ làm ra nhiều chuyện xấu lắm nhỉ?"
"Nói nhăng, lão nhân gia ta là Võ thánh thiện lương nhất, anh tuấn nhất, mạnh nhất trên đời."
"Thế vì sao người lại bị trời phạt?"
Thân thể lão nhân trên không trung lắc lư, xém chút lại rơi xuống biển, tức giận: "Cái gì mà trời phạt? Đó là một tên ti bỉ vô sỉ đánh lén ta!"
Thiếu nữ bật cười: "Rõ ràng là trời phạt, nếu không tại sao tự nhiên xuất hiện sấm sét. Trước đây chắc chắn sư phụ đã làm nhiều chuyện xấu, bằng không sao lại bị sét đánh trúng, người mau trốn xuống biển đi."
"Hừ, tiểu nha đầu không cần chọc sư phụ." Lão nhân nhìn lên dải hào quang đang tan dần, nhẹ giọng: "Là hắn…"
"Hi hi, sư phụ còn không mau đem hết võ học dạy cho con, "tuyệt học "thiên thượng địa hạ vô địch" của người mà thất truyền đúng là đáng tiếc…"
"Tiểu nha đầu đúng là ngày càng tinh ranh."
….
Độc Cô Bại Thiên từ trong gian ngọc thất viết hai chữ "Đông Hải" bước ra, tiếng đến nơi có dao động đáng sợ. Vừa vào gian ngọc thất Trường Sinh cốc, hắn đâm ra kích động, không hiểu phía sau truyền tống trận là cái gì đang đợi hắn.
Sức mạnh vô biên khiến hắn thấy mình nhỏ bé, rốt cuộc phía sau truyền tống trận ẩn chứa sức mạnh kinh người đến bậc nào?
Hắn nắm chặt Ma Phong trong tay, tung người nhảy vào trong truyền tống trận sáng rực, cả gian ngọc thất chói lói hào quang, ánh sáng từ cung điện phía trên xuyên xuống.
Độc Cô Bại Thiên cầm Ma Phong, cẩn thận giới bị, lúc hắn tiến đến vùng hào quang thần bí liền phát hiện bản thân khó lòng động đậy, không nhìn thấy gì trong vùng không gian, trước mắt toàn là hào quang bảy sắc mênh mông.
Thời gian ngừng lại, không gian chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, hắn không cảm giác được thời gian trôi, hình như tim hắn cũng ngừng đập.
Hắn không nhìn thấy gì, không cảm giác được khí tức, thậm chí cảm thấy như bản thân cũng không còn tồn tại, thân thể cơ hồ bị phân giải, hóa thành điểm điểm quang mang tan vào biển ánh sáng.
Như trải qua ức vạn năm, lại như trong chớp mắt, hắn lại có cảm giác trời xoay đất chuyển, thân thể quay tít, vận động hoàn toàn không theo quy tắc…sau cùng "bịch" một tiếng, hắn ngã xuống, Ma Phong trong tay cũng rời khỏi tay.
Độc Cô Bại Thiên mơ hồ nhìn tình cảnh trước mắt, đó là một gian thạch thất cổ kính, trên tường hằn sâu những vết khắc tuế nguyệt thương tang.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc thật sự lại là áp lực hùng hậu chấn nhiếp tâm thần cùng một luồng sức mạnh xáo động mang theo khí tức hủy diệt hình như cách đó không xa.
Hắn như bị hút về phía áp lực, bất giác đứng dậy, đẩy cửa bước ra khỏi thạch thất.
Minh châu tôn thêm vẻ âm u cho con đường cổ kính, Độc Cô Bại Thiên men theo thông đạo, đẩy cửa một gian thạch thất khác, cỗ sức mạnh khủng khiếp đó tựa hồ ở trong mỗi gian phòng, lại như ở ngay bên mình hắn, sau hơn nửa thời thần vẫn không tìm được.
Công trình ngầm rộng lớn này, phòng ốc dù nhiều nhưng tìm cả nửa thời thần, sau cùng hắn cũng đến nơi thông đạo kết thúc.
Hắn đẩy cửa gian thạch thất cuối cùng, tiếng "ầm ầm ầm" vang lên như sấm động, trên không Trường Sinh cốc mấy gió cuồn cuộn, thiên địa thất sắc, mây đen phủ kín phạm vi trăm dặm quanh cốc.
Mây đen khắp nơi lại tụ về Trường Sinh cốc, khiến cả tòa cốc chìm trong hắc ám tối tăm.
Ma khí xung thiên tràn khắp chân trời, vô số cường giả đều cảm nhận được áp lực nặng nề.
Tiếng thở than từ những vùng bí địa ở Nam Hoang, Bắc Lĩnh vang lên:
"Trường Sinh cốc! Lại là Trường Sinh cốc."
"Cửu chuyển! Cửu chuyển!"
"Ma tôn cửu chuyển có thành không?"
…
Thạch môn đổ sụp, Độc Cô Bại Thiên giờ Ma Phong tiến vào, một luồng đại lực ập vào hắn, Ma Phong vươn lên nghênh tiếp liền bị đại lực kéo sang một bên, tay hắn trống trơn, Ma Phong bị đoạt mất, quăng tít ra xa.
Trong thạch thất, hào quang lấp lánh, tán người tách thành tám phương hướng đứng ở tám góc. Độc Cô Bại Thiên kinh hãi, mỗi người đó đều giống hệt hắn.
"Tám người, tám kiếp…"
Quan sát kỹ càng, hắn phát giác tám người hình như chỉ do hào quang mờ mờ cấu thành, tịnh không phải tồn tại thật sự.
Một hàng chữ cổ thể hiện lên: Thái Cổ tỏa hồn đoạt phách trận, trấn giữ linh lực tám kiếp.
Trong lúc đó, Độc Cô Bại Thiên mất hẳn tự chủ, bắt đầu vận hành Ma Thiên quyết, năng lượng tràn lấp cả gian thạch thất, một dải hư ảnh bay tới chỗ hắn.
Hắn kêu lên thảm thiết, máu trào khỏi miệng, hư ảnh dung hợp với thân thể hắn, thoáng chốc khiến cơ thể cao lớn hẳn lên, tựa hồ muốn nổ tung.
"A…" hắn không chịu nổi gào lên thảm thiết, kinh mạch xuất hiện trên làn da, ngoằn ngoèo như một con rắn, khiến hắn trông cực kỳ nanh ác.
Sức mạnh hùng hậu trong thân thể hắn xoay chuyển, dao động cực đại, thạch thất rung lên bần bật, mặt đất Trường Sinh cốc cũng rung theo, từ sơn cốc vang lên những tiếng nổ.
Sau một thời thần, Trường Sinh cốc mới yên tĩnh trở lại, thân thể Độc Cô Bại Thiên trong thạch thất cũng quay về trạng tháng bình thường, một luồng ma khí thuần chính phiêu tán phát ra hào quang nhàn nhạt che kín thân thể hắn.
Thân thể hắn lại chấn động, cả thiên địa hình như cũng động theo, một ma ảnh khổng lồ từ Trường Sinh cốc bay lên đứng lơ lửng trên không, khí thế bao trùm thiên hạ, duy ngã độc tôn!
Từ những thánh địa cổ xưa đang say ngủ của Thiên Vũ đại lục vang lên những tiếng hô:
"Đệ nhất chuyển!"
"Ma Thiên!"
…
Dao động mãnh liệt lại từ thạch thất truyền ra, Trường Sinh cốc một lần nữa rung động, rồi một ma ảnh khổng lồ bay lên không trung, lạnh lùng nhìn khắp nơi.
"Đệ nhị chuyển!"
"Kinh Thiên!"
"Ầm, ầm."
Lần này Trường Sinh cốc dấy lên một làn sóng ngập trời đen ngòm, từng ma ảnh khổng lồ đằng không bay lên, dao động năng lượng khủng khiếp tỏa ra cuồng phong cuốn đi khắp bốn phía.
Lúc tám ma ảnh chia thành tám hướng đứng trên tầng không Trường Sinh cốc, thiên địa cùng thất sắc!
Vô số tiếng than thở từ các nơi trên Thiên Vũ đại lục vang lên, chỉ cần đạt đến cảnh giới cao thủ thánh cấp đều cảm ứng được khí tức chí cường chí đại. Thậm chí có mấy cao thủ đế cấp cũng cảm thấy linh hồn rung động.
"Cửu sinh cửu diệt trong truyền thuyết đã hoàn thành?"
"Cửu sinh cửu diệt, nghịch thiên đại pháp, tu thành rồi sẽ đạt đến cảnh giới nào?"
"Cửu chuyển, ồ, cửu chuyển, lưu truyền mấy vạn năm, đến hôm nay đã công thành viên mãn?"
"Công pháp mạnh nhất trong truyền thuyết cuối cùng cũng đại công cáo thành rồi sao?"
"Cửu chuyển thành thần, hay thành ma?"
Có người vui sướng, có người sợ hãi, có người kinh hãi, có cả người trầm mặc…
Các Võ thánh mang tâm tình khác nhau, ai nấy khẩn trương quan sát Trường Sinh cốc ở Hán Đường đế quốc.
Ba ngày sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, loạn thạch tứ tung, cát bụi mịt mù, một thân ảnh khổng lồ từ Trường Sinh cốc bay lên, hú vang dội khiến sấm động ầm ầm như tiếng rồng kêu trên chín tầng trời, vang khắp vòm không.
Tám ma ảnh to lớn trên không nhanh chóng giao nhau, Độc Cô Bại Thiên đứng giữa, cước đạp hư không, mái tóc dài không gió mà dựng lên.
Bát ma vây quanh mình hắn liên tục xoay tít, sau cùng hóa thành một dải ô quang nhập vào thân thể.
Mây đen cuồn cuộn, ma diễm ngút trời, sấm sét ầm ầm nổ vang phía trên Trường Sinh cốc, một đôi mắt đỏ lòm như máu nổi bật giữa đất trời tối tăm.
"Cửu chuyển thành ma!"
"Cuối cùng đã thành ma."
"Ma tôn, Ma tôn, đương nhiên phải thành ma!"
…
Lời lẽ chưa kịp tắt, Trường Sinh cốc tối om lại xảy ra dị biến, hai đạo hào quang màu máu thoáng chốc lại biến thành hai đạo kim quang chói lọi.
Thiên địa ma khí cuồn cuộn thoáng chốc lại tiêu tan, mây đen dày đặc hóa thành mây trắng lững lờ, một thân ảnh cao lớn ẩn hiện phía sau mây mù.
"Lẽ nào cửu chuyển thành thần! "
"Ma tôn thành thần!"
Một lúc sau mây trắng lại biến thành một màu đen ngút ngàn, kim quang hóa thành huyết quang.
"Thần và ma, ma và thần, đi giữa ranh giới thần ma…"