Chương : 44
Chỉ trong một tháng trở lại mà tại Thiên Vũ đại lục đã xuất hiện rất nhiều sự việc trọn đại. Việc đầu tiên là chuyện thánh cấp cao thủ chìm sâu trong giấc ngủ cả bốn ngàn năm xuất hiện trở lại trên đại lục. Sự việc này bắt đầu từ việc một số vưong cấp cao thù dụng bạch ngọc hàn băng để trị thương cho Lý Lâm thành chủ Khai Nguyên thành. Sau đó từ bên trong một vị cao thủ công lực thánh cấp phá băng thoát ra. Khi đó còn có ngừoi tận mắt trông thấy có chính là nữ nhân có sức ảnh hưởng rất lớn tại Thanh Phong đế quốc – "Ca vũ song tuyệt" Liễu Như Yên.
Việc này có sức ảnh hưởng cực lớn, vượt xa dự đoán của rất nhiều người. Từ người trong giang hồ cho tới vương tôn quý tộc thuộc giai cấp thống trị, thậm chí tới cả các bá tánh bình dân bình thường, ai nấy đều biết thánh cấp cao thủ trùng hiện tại đại lục. Các truyền thuyết thần thoại cũng theo đó mà rộ lên, cái gì mà thánh chiến đã bắt đầu, lịch sử di vong, truyền thuyết thất lạc, tiên ma đại chiến, rồi cái gì mà cánh cửa ma giới đã được mở……
Đối với giai cấp thống trị trên đại lục tức thì có phản ứng rất nhanh. Thanh Phong, Hán Đường, Vô Song, Tân Minh, Bái Nguyệt năm nước một mặt thì trấn an bách tính, cho đăng ra các loại cáo thị công bố việc thánh cấp cao thủ hiện thế không phải là để bắt đầu đánh nhau, các loại truyền thuyết đồn đại đều là vô căn cứ. Mặt khác thì liên hệ với các nhân sĩ nổi tiếng trong võ lâm để nhờ họ đứng ra lên tiếng " làm rõ sự thật". Không lâu sau các cao thủ nổi danh trên giang hồ đều đứng ra nói với mọi người là: Kì thật trên đại lúc có không ít thánh cấp cao thủ ẩn mình. Bọn họ vốn đã sớm không đam mê danh lợi, toàn tâm truy cầu sự kì bí của sinh và tử, thậm chí muốn khám phá sinh tử, du ngoạn hồng trần, không can thiệp vào việc đời. Việc này chẳng qua là không cẩn thận bị người khác nhìn thấy mà thôi.
Trường phong ba rốt cuộc cũng từ từ hạ xuống. Cũng do ảnh hưởng của việc này mà phong trào học võ trên đại lục càng gia tăng. Các đế quốc bắt đầu xem xét việc mở lấy học viện mang danh nghĩa của quốc gia.
Việc thứ hai cũng có liên quan tới thánh cấp cao thủ bắt nguồn từ Hán Đường đế quốc. Truyền thuyết ngàn năm trước Võ thánh Độc Cô Chiến Thiên có lưu hạ một khối tinh nguyên thạch nhưng hậu nhân của Độc Cô gia không biết vì nguyên nhân gì mà không hề bước chân ra giang hồ. Vì vậy sự việc này cực kỳ bí mật rất ít người biết dẫn tới kết quả tinh nguyên thạch cả ngàn năm không biết ở nơi nào. Trước đó không lâu có không ít thế lực bí mật tiềm nhập vào Hán đường đế quốc để truy tìm, kết quả phát hiện ra tinh nguyên thạch đã bị Vụ Ần Phong đoạt được. Trong gần cả tháng qua, các thế lực trứoc dùng lễ "đăng môn bái phỏng" lên Vụ Ẩn Phong khiến cho Vụ Ẩn Phong phải phân phát thiệp tới các lộ anh hùng trong thiên hạ mời tới ngày mười lăm tháng tám đăng môn để bàn về vấn đề tinh nguyên thạch.
Còn có một việc nữa là tháng trước năm đại vương cấp cao thủ tụ tập tại Khai Nguyên thành, sau đó xảy ra cuộc quyết chiến giữa hai vị vương cấp cao thủ, gây nên một trận chấn động. Ở đại lục đã từ rất lâu không xảy ra việc này. Vị vậy cuộc đại chiến nhất thời thành chủ đề bàn tán xôn xao của mọi người.
Sự việc cuối cùng so với các sự việc trước còn li kì hơn, tạo thành một cơn chấn động tại Thanh Phong đế quốc: Tại Thanh Phong đế quốc xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi tên Độc Cô Bại Thiên tự sáng tạo ra Cửu chuyển thần công đánh bại cao thủ hàng đầu của Lạc thiên cung là Ngân Nhiêm đạo nhân. Còn có lời đồn khi thanh niên cao thủ này quyết đấu với Ngân Nhiêm đạo nhân, không biết lý do gì mà công lực bỗng nhiên tăng tới mức vương cấp cảnh giới. Bốn chữ "Độc Cô Bại Thiên" trong nhất thời trở thành từ được nhắc đến của ngừoi võ lâm thuộc Thanh Phong đế quốc.
Đại lục an bình đã nhiều năm nay bắt đầu dậy sóng, vô số thế lực cũng bắt đầu vọng động.
Độc Cô Bại Thiên ngồi trên một gian tửu lâu nghe các đại sự kiện trên mà tron tâm cảm thấy khó chịu. Những việc này nếu không trực tiếp liên hệ với hắn thì cũng là gián tiếp. Thật ra hắn chỉ quan tâm đến một chuyện đó là mười lăm tháng tám Vụ Ẩn Phong bàn bạc về vấn đế tinh nguyên thạch sẽ trao cho ai. Còn chuyện "thánh cấp cao thủ ngủ trong bốn ngàn năm" hắn nghe xong chỉ cười. Việc này hắn cũng là một tác giả. Chẳng thể nào ngờ một câu chuyện nói dối của Liễu Như Yên lại gây ra một trận phong ba lớn như vậy. Hắn thầm nghĩ hiện tại Liễu Như Yên chắc cũng đang tự trách bản thân.
Trong nội tâm Độc Cô Bại Thiên thầm than " Tại sao không một ai tin việc xảy ra bốn ngàn năm trước?" Đáng tiếc hắn cũng không có câu trả lời.
Độc Cô Bại Thiên đi tới Vọng Nguyệt thành. Đây là ngôi thành mà theo truyền thuyết thì gần mặt trăng nhất, thánh thành trong mắt của những người tôn thờ nữ thần mặt trăng, cũng là ngôi thành lớn thứ ba của Thanh Phong đế quốc. Nơi đây chính là ranh giới phân chia giữa Thanh Phong và Bái Nguyệt đế quốc. Năm xưa hai nước giao tranh cũng bới vì vấn đề ngôi thành này thuộc sở hữu của ai. Cũng bởi do vô số nguyên nhân lịch sử khác nữa mà Vọng Nguyệt thành cuối cùng năm trên bản đồ của Thanh Phong đế quốc. Sự thật này thật khiến cho hơn nửa số dân sung bái nữ thần của Bái Nguyệt đế quốc khó mà chấp nhận. Đây chính là vấn đề mà lịch sử lưu lại. Bất kể hiện tại mặc dù hai nước vẫn "qua lại hữu hảo" nhưng đối với Vọng Nguyệt thành thì tuyệt không ổn định, bất kì lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Độc Cô Bại Thiên tới đây nhằm thực hiện lời hứa của mình đó là tặng cho tiểu nha hoàn San nhi của Liễu Như Yên một quyển bí tịch – Kinh thiên quyết. Nguyên ban đầu muốn tặng phi hoa phi diệp lạc thiên công nhưng xem ra không có khả năng. Bây giờ mà tới Lạc thiên cung thì không phải là muốn tìm cái chết hay sao. Độc Cô Bại Thiên chợt nhớ tới dung nhan đẹp như thiên tiên của Lãnh Vũ, cả người như một khối ngọc hoàn mỹ cùng với cặp mắt lạnh lẽo tràn đầy cừu hận, trong tâm hắn chợt có một cảm giác khó hiểu. Hắn biết bản thân mình đã thay đổi, trở nên thành thục hơn......., thậm chí có chút âm hiểm, vô tình......
Độc Cô Bại Thiên tới thẳng Lạc Nguyệt sơn trang phía bên ngoài thành Vọng Nguyệt. Rất ít người biết sơn trang này chính là của "Ca vũ song tuyệt" Liễu Như Yên. Cũng bởi vì ít người biết, càng có ít vương tôn quý tộc tới làm phiền nên Liễu Như Yên rất là thích nơi này. Lạc Nguyệt sơn trang nhìn bề ngoài thì rất bình thường y hệt như trang viên của một chủ nông trại. Bên ngoài trang viên được phủ bởi một phiến lá xanh rộng lớn của cây bồ đào. Từng quả bồ đào mọng nước mọc trên cây khiến cho người nhìn phải chảy nước miếng.
Cửa lớn cũ kỹ của trang viện cho thấy chủ nhân không phải là người xa hoa, hưởng thụ. Người gác cổng đối với Độc Cô Bại Thiên cực kỳ khách khí đã nói lên tu dưỡng của chủ nhân nơi này. Không lâu sau có hai bóng thân ảnh đi ra. Lâu ngày không gặp Liễu Như Yên vẫn xinh đẹp như hồi nào. Mặc dù trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn không hề mất đi nét đoan trang.
"A, công tử cuối cùng cũng đã tới. Ta còn tưởng ngươi…… bí tịch đâu?" Nha hoàn San nhi vừa nói vừa cười lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ trên má, đôi mắt như long lanh như hai giọt nước không ngừng chuyển động.
"Nghĩ về bí tịch à, vậy cứ tiếp tục nghĩ đi" Độc Cô Bại Thiên nói
San nhi đột nhiên chạy tới, bắt đầu tiến hành" tìm kiếm"
Liễu Như Yên cười " San nhi, không được vô lễ. Độc Cô công tử, hoan nghênh huynh tới Lạc Nguyệt sơn trang. Xin mời"
San nhi hếch cái mũi nhỏ nhắn lên nhìn chằm chằm vào Độc Cô Bại Thiên rồi chạy vào bên trong.
Độc Cô Bại Thiên nói " Khi tới đây ta đã sớm nhìn qua nông trại này. Càng nhìn thì càng thấy ở đây như hàm chứa lấy một đạo lý nào đó rất thâm sâu. Từng cành cây ngọn cỏ nơi đây cũng có thể nói lên tu dưỡng của chủ nhân. Như Yên cô nương thật đúng là một vị kỳ nữ.
"Độc Cô công tử quá khách khí rồi. Chúng ta dù gì cũng là bằng hữu, huynh không cần phải đưa ta lên cao như vậy đâu"
San nhi nói " Nè, tên vô lại thấy sắc quên nghĩa kia, sao lâu không thấy ngươi, muốn gạt ta a. Không nói nữa, mau đưa bí tịch cho ta"
Liễu Như Yên giận dữ nói " San nhi...."
Độc Cô Bại Thiên bật cười thật lớn khiến cho San nhi xấu hổ lè lưỡi cúi đầu xuống.
Ba người cùng đi vào bên trong. Trong phòng khách đồ đạc có lẽ đã được chủ nhân bỏ không ít tiền bạc để trang trí tạo nên một dáng vẻ cổ xưa khiến cho người ta khi bước vào có một cảm giác ấm áp. Trên tường treo một bức danh họa cổ càng làm tăng thêm nét cổ xưa.
Đợi Độc Cô Bại Thiên an vị, Liễu Như Yên nói " Độc Cô công tử lần trước sao lại không từ mà biệt. Cả tháng qua lại không có chút tin tức gì. Báo hại làm cho San nhi vì ngươi lo lắng một phen"
San nhi vội nói " Tôi mà lo à. Tôi không hề lo lắng cho hắn. Chỉ có tiểu thư…."
Liễu Như Yên trừng mắt nhìn khiến cho nàng ta vội nuốt những lời tính nói ra.
"A, hại cho San nhi phải vì ta lo lắng, thật là có lỗi. Tội quá, tội quá" Vừa nói vừa cười lớn. Hắn sao lại không biết, cái mà tiểu nha đầu này lo chính là quyển bí tịch, còn Liễu Như Yên thì có khả năng lo cho hắn thật. Chỉ là từ bây giờ hắn đã hạ quyết tâm không trêu chọc tới nữ nhân này nữa. Nàng trong tâm trí của hắn giống như một người vĩ đại không thể đụng vào.
Liễu Như Yên nghe hắn nói vậy có chút thất vọng nhưng chỉ một lát là trở lại bình thường nói " Độc Cô công tử huynh biết không. Lần trước ta vì huynh nói dối để bây giờ tạo nên một trận phong ba. Hiện tại ta có cảm giác mình là một đại nói dối, thật sự đáng trách"
Độc Cô Bại Thiên cười " Sai không phải do nàng mà do ta. Còn nữa, việc này cũng không có gì. Coi như người trên đại lục có truyện để bàn tán. Nàng không cần phải tự trách mình".
Nghe hắn nói thế, Liễu Như Yên cũng cảm thấy nhẹ nhỏm.
Sau đó, Độc Cô Bại Thiên đem chuyện trong một tháng qua kể ra. Đương nhiên chủ yếu kể về dã thú trong núi tàn bạo ra sao, mỹ vị thế nào…..tới cuối cùng mới đề cập tới Lãnh Vũ, đương nhiên là bỏ qua khúc lãng mạn. hắn chỉ nói là mình may mắn đả thương Lãnh Vũ. Vì vậy hiện tại không thể tới Lạc thiên cung để lấy phi hoa phi diệp lạc thiên công nữa.
San nhi nghe xong nôn nóng " Ô ô…..tên vô lại ngươi nói vậy chẳng phải…. ô ô" y mặc dù tiếng là tiểu nha hoàn của Liễu Như Yên nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ bị đối xử như hạ nhân. Vì vậy nói chuyện không hề cố kị gì cả.
Nhìn thấy nàng ta vừa khóc vừa nói, Liễu Như Yên cũng cảm thấy bất lực.
Độc Cô Bại Thiên nói " Con nít đúng là con nít mà, chẳng bình tĩnh gì cả. Cô xem đây là cái gì đây?" Nói xong liền lấy ra một bọc sách, chính là Kinh thiên quyết mà mấy ngày trước hắn đã viết ra. Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy tức thì hết khóc cười nói " Công tử thật tốt, cái này là Kinh --- thiên --- quyết" Nàng ta đọc từng chữ một.
"Không sai, quyển bí tịch này là Kinh thiên quyết, so với bộ phi hoa phi diệp lạc thiên công thiếu sót đó thì không biết mạnh hơn bao nhiêu. Nếu như cô có thể hiểu hết được quyển bí kíp này thì cơ hồ không còn ai trên đại lục là đối thủ của cô đâu" Độc Cô Bại Thiên cười nói
San nhi kíchđộng vội đem quyển bí kíp đưa ra phía sau lưng như sợ Độc Cô Bại Thiên đổi ý lấy lại.
Liễu Như Yên nói " Còn không mau cảm tạ công tử".
Một tiểu nha đầu bình thường rất thông minh lanh lợi nhưng giờ phút này lại trở nên ít nói, chỉ gật đầu " Cám ơn công tử" rồi lại chìm đắm trong sự vui sướng.
Độc Cô Bại Thiên ra vẻ nghiêm túc nói " San nhi, việc cô có quyển bí kíp này ngoại trừ tiểu thư của cô ra thì không được nói với ai biết. Nếu để cho người ngoài biết được thì sẽ dẫn tới tranh đoạt của vô số người trong võ lâm đồng thời dẫn tới cô sẽ có vô số địch nhân. Cô hiểu rõ ý của ta không?"
"San nhi hiểu rồi. Nhất định sẽ không nói với một ai, cũng nhất định không phụ kỳ vọng của công tử, sẽ cố gắng luyện võ công cho tốt".
"Cô hiểu thì tốt rồi. Chỉ là trong võ học, vị trí huyệt đạo là điều tối cơ bản. Nhưng ngay cả điều cơ bản đó cô cũng không biết thì cô học như thế nào? Thật là một vấn đề đau đầu" Độc Cô Bại Thiên vừa nhăn mày vừa nói.
Liễu Như Yen nói " Đó cũng không phải là vấn đề. Trong sơn trang có Vương bà bà cùng Tôn bà bà là võ lâm cao thủ. Bọn họ có thể chỉ dẫn những điều nhập môn cho San nhi."
Độc Cô Bại Thiên tự trách mình hồ đồ. Như Yên là một danh nhân thì sao lại không có người bảo hộ chứ, hơn nữa còn là cao thủ kìa.
"Như vậy thì ta an tâm. San nhi, cô nhất định phải luyện võ công cho tốt. Trong tương lai còn cần cô giúp ta khi gặp lúc khó khăn nữa".
"Yên tâm đi, trong tương lai nhất đinh tôi sẽ bảo hộ công tử" Vừa nói vừa hếch hếch đầu.
Cả ba người đều bật cười.
Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ: Thật xấu hổ quá, ta đã sớm mang ý định gởi gắm trên người tiểu hài tử này rồi.
Hắn cũng có mục đích tới đây. Chính vì hắn nhận ra tư chất của San nhi nên quyết định đem Kinh thiên quyết tặng cho nàng ta. Bởi vì hắn có linh cảm con đường hắn đi đầy rẫy gian truân, nhất định phải có sự giúp đỡ. Việc này không chỉ đơn thuần là thực hiện lời hứa của hắn mà còn có thể coi như là một vụ đầu tư.