Chương : 49
Lúc này ở ngoài song cửa truyền vào một thanh âm rất êm tai nhưng lại tràn đây nộ khí " Độc Cô Bại Thiên mau lăn ra đây cho ta"
Bốn người Độc Cô Bại Thiên giật mình bước ra cửa nhìn. "Oanh", Độc Cô Bại Thiên cảm giác như đầu mình mới bị người khác đập mạnh vào. Đứng trước mặt hắn là một trang giai nhận tuyệt sắc, đẹp tới mức khuynh quốc khuynh thành Lý Thi. Cả người giai nhân mặc một màu bạch y trắng như tuyết, dung nhan thanh lệ thoát tục như không hề nhiễm một chút bụi trần. Cả khuôn mặt ánh lên một nét đẹp rạng rỡ cùng lạnh lẽo của ánh trăng rằm.
Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ" Đúng là sợ cái gì tới cái đó mà. Vừa mới ra chút thủ đoạn với đám mỹ nữ Vụ Ẩn phong thì Lý Thi đã tìm tới tận cửa rồi."
Ba huynh đệ Tư Đồ cũng hồi hồn lại đưa gương mặt ửng hồng quay lại nhìn lẫn nhau. Ba người Trương bình, Lão Thích cùng lão phiến tử lúc này cũng bước ra ngoài. Trương Bình cùng Lão Thích hai mắt sáng rực đứng ngây người nhìn cả nửa giờ mới tỉnh lại lẩm bẩm nói " Trời ạ! Trên thế gian thật có người đẹp tới mức này sao!" Lão Thích thì nói " Phong hoa tuyệt đại, tuyệt đại giai nhân không cẩn thận lại rơi vào tay lão đại rồi. Ta …..ta thật muốn khóc….." Lão phiến tử cũng nói " Đẹp tới mức không biết nói thế nào. Thật sự quá tiện nghi cho tên tiểu tử Độc Cô Bại Thiên này mà. Phải chi lão nhân gia ta có thể trẻ lại hai mươi năm….A! Chỉ cần hai mươi năm….."
"Câm miệng" Chỉ thấy bảo kiếm trong tay của Lý Thi vung lên, một tia lam quang ảm đạm liền lướt qua da đầu của bọn Lão Thích ba người. "Ầm " một tiếng, bức tường phía sau lưng cách ba người không xa bị đánh vỡ nát thành phấn mạt. Cả ba khuôn mặt tức thì xám ngoét, ba huynh đệ Tư Đồ thì mặt trợn tròn, miệng há hốc ra. Độc Cô Bại Thiên lúc này cũng thật sự kinh hãi. Lý Thi sao có thể tùy ý vung tay mà lại có thể phát ra tiên thiên kiếm khí đáng sợ như vậy. còn cao hơn tiên tên chân khí cả một bậc. Trong tâm hắn không ngừng suy nghĩ: tại sao vài tháng không gặp nàng ta công lực lại tăng tiến vượt bậc như vậy, không lẽ đã đạt đến vương cấp cảnh giới? Cái này sao có khả năng được chứ. Thật là quá đáng sợ.
Lúc này thanh âm của đám người ở hậu viện phía sau cũng ngày càng lớn. Mọi người ai nấy đều kinh ngạc và tán thưởng tuyệt thế dung nhan của Lý Thi.
"Độc Cô Bại Thiên, ngươi theo tar a ngoài kia" Nói xong Lý Thi như một lăng ba tiên tử bay thẳng ra ngoài.
"Đả giá cuồng, bọn ta đi cùng với ngươi"
"Không sai, bọn ta cũng đi"
"Không, các ngươi đều ở tại đây. Ta sẽ không có việc gì đâu." Nói xong hắn liền ra bên ngoài. Những người đứng trong sân ai nấy đều lộ ra nét khâm phục hắn, bàn tán xôn xao.
Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ " Uy lực của mỹ nữ quả nhiên bất phàm a"
Đi sau Lý Thi, dù cho hắn nỗ lực như thế nào thì Lý Thi vẫn luôn giữ lấy khoảng cách phía trước. Chỉ một lát, hai ngươi đã tới giữa lưng chừng Vụ Ẩn phong. Nơi đây có rất nhiều kì hoa dị thảo, ong bướm bay dập dìu. Tửng làn hương hoa thơm ngát thấm vào tâm hồn khiến cho người ta cảm thấy ngây ngất. Cảnh đẹp cùng với mỹ nhân làm cho Độc Cô Bại Thiên nhất thời ngây ngất.
"Độc Cô Bại Thiên, sáng sớm nay ngươi nói nhăng nói cuội những gì?" Giai nhân giận dữ hỏi
"Cái này…..sáng sớm hôm nay….. ta cùng một vài mỹ nhân chọc giỡn với nhau thôi mà. Ai mà biết các mỹ nhân đó lại là cao đồ của Vụ Ẩn phong chứ"
"Ta hỏi ngươi nói những cái gì?"
"Ta….ta nói nàng là biểu muội của ta"
"Ngươi….ngươi là tên vô lại. Sao ngươi lại có thể nói như thế chứ? Ngươi…ta phải giết ngươi" Lý Thi nắm chặt bảo kiếm, khuôn mặt rất giận dữ.
"Cái này sao có thể trách ta được. Sư huynh sư đệ của nàng phát thệ nói là phải giết chết tên " cái gì thiên" để giúp nàng hả giận. Ta nếu không sớm nói là có quan hệ mật thiết với nàng thì không bị bọn họ giết mới lạ đó"
Độc Cô Bại Thiên Có cảm giác thân ảnh lạnh lùng cao ngạo của Lý Thi mặc dù gần ngay trước mắt nhưng hắn lại có cảm giác như đang ở rất xa.
"Độc Cô Bại Thiên, trong tương lai nhất định ta cũng sẽ giết chết ngươi" KHuôn mặt tuyệt thế dung nhan lúc này như được phủ bởi một lớp băng lạnh lẽo.
Hắn giật mình kêu lên " Lý Thi muội muội, nàng đừng có giận dữ, có gì từ từ nói được mà. Nếu ở đây mà đắc tội thì……"
"Ngươi câm miệng lại cho ta. Ai là muội muội của ngươi. Ta không quan tâm trước đó ngươi nói nhăng nói cuội cái gì nhưng trước mặt ta ngươi không được nói như thế. Nếu muốn nói với ta thì cứ kêu tên là được rồi" Lý Thi nắm chặt bảo kiếm lạnh giọng nói
"Được rồi" Độc Cô Bại Thiên thu lại nụ cười trên miệng trầm giọng nói " Lý cô nương, rốt cuộc ta đã đắc tội với cô nương ở đâu thế? Không phải là do việc của Trường Phong trấn chứ"
"Hừm, Độc Cô Bại Thiên, những hành vi đê tiện của ngươi khi xưa tại Trường Phong trấn ta không thể nào quên. Sớm muộn gì ta cũng sẽ kiếm ngươi để đòi thôi" Nói tới đó thì mặt của Lý Thi đã ửng hồng, cả người như run lên phải mất một lúc mới bình tĩnh lại. " Còn nữa, ngươi có thể an tâm là ta không đem việc ngươi xá thân thành ma nói ra ngoài. Trong mắt ta ngươi là ngôi sao sáng trên bầu trời võ lâm của Thanh Phong đế quốc, là cao thủ mới nổi. Bất quá……… sớm muộn gì sẽ có một ngày trước khi ngươi xá thân thành ma ta sẽ chem. ngươi dưới kiếm của ta. Cái này là do không chỉ ta phải có trách nhiệm với lời thề của mình mà còn là trách nhiệm đối với giang hồ, với nhân loại trên cả đại lục."
"Đó chính là nguyên nhân phải giết ta?"
"Không sai, sớm muộn gì ta cũng phải giết ngươi. Ngươi cũng hãy sớm chuẩn bị đi"
Trong nội tâm Độc Cô Bại Thiên tự dưng bỗng cảm thấy xót xa " Trong mắt nàng ta thật sự là một ác ma không thể tha thứ sao? Ta thật sự đáng sợ như vậy sao?"
"Ngươi nên hiểu rõ ý của ta. Ngươi sớm muộn gì thì cũng thành ma mà thôi. Mười năm cũng được, trăm năm cũng tốt. Với tư chất của ngươi có thể khẳng định trong lúc ngươi còn sống thì ngươi có thề khám phá ra bì ẩn của sinh tử……đạt tới cảnh giới thánh cấp trở thành bất tử chi ma, sở hữu bất tử chi ma chi thể. Bất tử chi ma đáng sợ như thế nào ta nghĩ ngươi biết rõ hơn ta, so với thánh cấp cao thủ còn đáng sợ hơn gấp chục lần. Vì thiên hạ chúng sinh, ta bắt buộc phải giết ngươi dưới kiếm của ta. Ta và ngươi sớm muộn gì cũng phải có một cuộc chiến, ngươi sớm chuẩn bị đi."
Trong nội tâm của Độc Cô Bại Thiên vang lên một thanh âm bi thương :" Không lẽ tất cả mọi người đều nhận định như thế hay sao?" Độc Cô Bại Thiên cảm thấy trong lòng có một cảm giác rất đau khổ chịu không được hắn ngước đầu lên trời hét lớn " Không lẽ " gặp xá thân thành ma giết chết không tha" là một chân lý vĩnh viễn không thể thay đổi sao? Không lẽ ngay cả một nơi siêu phàm thoát tục như Vụ Ẩn phong cũng chịu ảnh hưởng của các tư tưởng thế tục như vậy sao? Không lẽ một người thông minh như Lý tiên tử đây cũng tin vào những lời đồn đại như vậy sao?Không lẽ trên thế gian này không có một ai nghi ngờ tính đúng đắn của lời nói trên hay sao?" Độc Cô Bại Thiên càng nói càng kích động " Vì thiên hạ chúng sinh, ha ha….. nghe rất hào hùng, rất là uy nghiêm, rất là cao thượng. Ha ha, giết chết ta thì là người bảo vệ cho võ lâm, là người cứu thế của đại lục. Không thể ngờ tính mạng của ta lại đáng giá như vậy. Nếu đã như vậy thì nàng hà tất phải đợi đến tương lai làm cái gì? Nàng sao không nhân lúc công lực của ta còn yếu đem ta giết đi để lúc đó trở thành một vị Lý tiên tử một đời anh minh lưu truyền cho hậu thế, được vạn người kính ngưỡng."
Sắc mặt mỹ lệ vô song của Lý Thi không hề thay hề có chút biến đổi từ từ nói " Ta đã nói là sẽ không đem việc của ngươi công bố cho mọi người biết. Giết chết ngươi không phải vì để cho mọi người tôn sung, cũng không phải vì lưu danh hậu thế. Ta hiện tại không giết ngươi cũng có nguyên nhân. Mặc dù ngươi rất có khả năng đạt tới thánh cấp cảnh giới nhưng cũng không loại trừ khả năng những năm tháng sau này công lực của ngươi đình trệ không thể thăng tiến. Còn nữa, ngươi cũng là con người. Nếu ngươi chết khi còn trẻ như vậy, cha mẹ của ngươi sẽ như thế nào?Ta chỉ là lúc này tạo cho ngươi một cơ hội để ngươi có thể oanh oanh liệt liệt kết thúc cuộc sống của ngươi một cách anh hùng. Đương nhiên muốn vậy thì cần phải có sự hợp tác của ngươi. Ngoài ta ngươi hoài nghi câu " nếu gặp xá thân thành ma, giết chết không tha" thì ta lại có lý do tin vào câu đó. Theo những điển tịch lưu giữ trong mật thất của Vụ Ẩn phong , có một cổ thư không hoàn chỉnh, trong đó ghi rất rõ những việc liên quan tới bất tử chi ma.. Mặc dù chỉ có mấy trang nhưng cũng đủ nói lên bất tử chi ma đáng sợ như thế nào"
Độc Cô Bại Thiên cười một cách khinh miệt" Ha ha…..cô đã sớm an bày hậu sự cho ta. Cô đủ tự tin trong tương lai sẽ giết được ta dưới kiếm của cô sao?"
Lý Thi nói " Ta giả sử không đánh lại bại dưới tay của ngươi, hoặc giả chết dưới kiếm của ngươi thì ngươi cũng không có khả năng may mắn thoát khỏi thế gian này đâu. Rồi cũng sẽ có người giết ngươi thôi" Giọng nói có chút gì đó không đủ tự tin.
"Ha ha, thật buồn cười. Muốn đường đường chánh chánh giết ta lại còn nuôi lại hâu hoạn"
"Ngươi muốn ép ta phải giết ngươi?"Lý Thi nắm chặt bảo kiếm, cả người như hoàn toàn biến đổi, sát khí trong người như muốn bộc phát ra. Độc Cô Bại Thiên cảm giác tuyệt thế dung nhan càng lúc càng như mơ như ảo, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ẩn sau tấm mạng che mặt như được phủ bởi một lớp sương mù. Hắn thầm kình hãi: Cái này là như thế nào? Đây thật ra là công phu gì chứ?
Xung quanh Lý Thi như được bao phủ bởi mây mù, cả người như hóa thành một vị tiên tử xuống nhân gian mơ mơ ảo ảo, như mông như lung. " Độc Cô Bại Thiên, ngươi thật sự muốn đánh với tan gay lúc này đúng không?"
Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ " Thật tức cười, công lực của cô hiện cao hơn ta, hơn nữa đây lại là địa bàn của cô. Bộ ta muốn chết sao?" Miệng hắn thì nói " Không, sao ta lại muốn đánh với nàng chứ. Ta chỉ là muốn nhắc nhở nàng thôi"
"Không cần ngươi phải quan tâm. Môn nhân của Vụ Ẩn phong cí tiêu chuẩn hành sự riêng, miễn sao không thấy hổ thẹn với lương tâm là được"
"Hiểu rồi. Nếu giết ta lúc này thì nàng sẽ không thể đối diện với lương tâm của mình. Vì vậy không phải là nuôi hậu hoạn ………… mà là cho ta một cơ hội. Ha ha…… Vụ Ẩn phong thì ra là như vậy"
"Rẹt" một tiếng, Lý Thi rút thanh bảo kiếm ra chỉ thẳng về Độc Cô Bại Thiên, trên thân kiếm quang hoa lưu động, cả người nảng mây mù bao phủ đứng tĩnh lặng một chỗ.
Hai người im lặng đứng nhìn nhau. Một lúc lâu sau Lý Thi đem bảo kiếm cho ngược lại vào vỏ.
"Độc Cô Bại Thiên, ngươi không biết lịch sử đánh sợ như thế nào. Bất tử chi ma giết người hàng vạn, máu nhiểm khắp nơi. Dưới chân hắn xương cốt chất cao như núi. Năm cao thủ thánh cấp đương thời lúc đó căn bản không hề làm gì được hắn, lại còn bị hắn giết chết mất ba người….ngươi hiểu rõ ý của ta không?"
"Hiểu rồi. Vì để tránh một trường đổ máu nên thà giết lầm chứ không thể bỏ qua"
Lý Thi không nói gì. Phải một lúc sau thì Độc Cô Bại Thiên mới mất đi thần thái phẫn nộ cười hi hi nói " Lý tiên tử còn có việc nào khác nữa không? Nếu như không có việc gì thì ta có thể mời tiên tử đi tản bô trong rừng được không?"
"Hừm, Độc Cô Bại Thiên ngươi sáng sớm nay trước mặt các sư tỷ muội ta nói nhăng nói cuội, ta coi như không tính với ngươi. Nhưng ngươi không được dme9 việc này nói với các sư huynh đệ của ta." Nói xong đưa mắt nhìn hắn rồi lạnh lùng nói tiếp " Ngươi là ngươi, ta là ta. Ta không muốn nghe bất kì chuyện gì liên quan tới ta và ngươi. Ta cũng khôngmuốn nghe những lời xám ngôn của ngươi" Nói xong Lý Thi như một đám mây bay thẳng lên trên núi.
" Ai! Lý Thi ở Trường Phong trấn đã đi rất xa………." Độc Cô Bại Thiên vừa nhìn theo vừa cười.