Chương : 58
Lúc này một vị trưởng lão của Vụ Ẩn phong phi thân lên đài nói :
" Các vị đều là thanh niên tài ba trong thiên hạ, công lực đều đã đạt cảnh giới thứ vương cấp. Vì để đề phòng tiên thiên kiếm khí làm bị thương tới quần hùng đứng xem bên dưới nên sau khi thương nghị bọn ta quyết định khi các vị thi triển công pháp thì phương hướng công kích của tiên thiên kiếm khí đều phải hướng bên trên. Còn nữa, tinh nguyên thạch được đặt phía trên đài đối diện bên kia, người thắng sẽ coi như lấy được nó"
Những người phía dưới đài đều quay mặt nhìn về đài đối diện . Chỉ thấy một khối ngọc thạch trong suốt được đặt trên một cái bàn bát giác, ngồi bên cạnh đó chính là tông chủ của Vụ Ẩn phong Lăng Phi cùng với rất nhiều vị trưởng lão.
Nhìn thấy "bản nhi chuyên" quen thuộc, trong tâm của Độc Cô Bại Thiên thoáng dao động, một cổ tình cản không rõ rang chợt nổi lên. Nhìn khối tinh nguyên thạch trong suốt, hắn có cảm giác một tia kí ức bị thất lạc đang từ từ ngưng tụ lại nhưng thủy chung vẫn giống như bị một lớp mê vụ che lấp nhìn thấy không rõ rang. Trong thâm tâm hắn tự nhủ " Sao lại như vậy được nhỉ? À….tối hôm qua chắc ngủ không được tốt nên sang nay không có tinh thần, trở nên hoảng hoảng hốt hốt thế này"
Ngày mười sáu tháng tám, hàng vạn võ lâm nhân sĩ đứng tĩnh lặng dưới một võ đài chờ đợi đại chiến bắt đầu. Trên đài thất cường tám người, người nào ai nấy cũng hoặc anh tuấn uy vũ, nữ thì diễm lệ đẹp như tiên tử giáng trần. Tám thanh niên cao thủ, bảy người cầm kiếm trong tay đứng đối lập với nhau.
Một tiếng "bắt đầu" vang lên, tám thân ảnh như một cơn cuồng phong quay tròn, bảy đạo tiên thiên kiếm khí như bảy con nộ long gặp nhau tại không trung. m thanh phát ra như một tiếng sét đánh vang bên tai khiến cho ngươi nghe thấy mà rùng mình, tai ù lên tạm thời không nghe thấy gì. Độc Cô Bại Thiên cũng không hẳn may mắn. Mặc dù hắn đã sớm tránh xa khỏi bay đạo tiên thiên kiếm khí, lui về bên cạnh võ đài nhưng y phục cả người cũng bị đánh cho tơi tả. Bảy người còn lại tay cầm trường kiếm đứng yên một chỗ , ai nấy cũng đều đưa mắt quan sát đối thủ của mình. Lúc này Lý Thi cùng Lỗ Phong Khôn dần tiến về gần nhau. Hai đệ tử kiệt xuất của Vụ Ẩn phong chuẩn bị lien kết với nhau để đối địch. Lam Hải Thiên cùng Bặc Vũ Ti sau khi đưa mắt nhìn nhau rồi cũng tiến lại đứng cùng một nhóm. Thương tâm nhân cùng Vương Tây Phong hai ngươi đứng dựa lưng vào nhau, cầm kiếm quay về hai hướng.
Đứng bên cạnh võ đài, Độc Cô Bại Thiên nhìn Thắng Nam gọi " Đào khí nữ lại đây, huynh bảo vệ muội" khiến cho đám quần hùng dưới đài cười lớn. Ai nấy cũng đều nhìn ra Độc Cô Bại Thiên cả người y phục tơi tả là người có công lực yếu nhất, tự bảo vệ mình còn là cả một vấn đề. Đám người dưới đài nhìn hắn ai nấy đều bật cười. Đào khí nữ khẽ kêu nhỏ một tiếng giận dữ nhưng vẫn đi về phía hắn.
Tám người chia làm bốn nhóm, nhìn qua mà nói thì nhóm của Độc Cô Bại Thiên là yếu nhất, còn ba nhóm còn lại thì không phân cao thấp.Quan hệ giữa bốn nhóm này thật rất vi diệu, không một nhóm này dám chủ động ra tay trước vì sợ khi đắc tội với một nhóm đồng thời lúc đó cũng bị hai nhóm kia ra tay thu thập.
Bặc Vũ Ti lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, nhìn chằm chằm về Độc Cô Bại Thiên nở ra một nụ cười mê hoặc. Hai mắt long lanh như muốn câu hồn đoạt phách " Đệ đệ, hãy nắm tay muội muội qua nhóm bọn ta đi, tỷ tỷ sẽ bảo vệ cho đệ"
Mặc dù chưa thật sự nhìn thấy dung nhan của nàng ta nhưng Độc Cô Bại Thiên từ giọng nói cùng hai mắt mê hồn kia có thể cảm nhận được dung nhan đầy sức mị hoặc sau tấm mạng che mặt của Bặc Vũ Ti.
Thắng Nam lạnh giọng mắng" Yêu nữ"
Độc Cô Bại Thiên cười " Gọi ta một tiếng ca ca đi, ta sẽ qua đó ngay"
Bặc Vũ Ti cười nói " Đệ đệ, tỷ tỷ từ trước tới giờ chưa hề để ai uy hiếp cả. Ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng là nhóm của ngươi có thực lực yếu nhất. Nếu như quả bắt đầu thì….Ha ha…."
Độc Cô Bại Thiên nói" Đào khí nữ, chúng ta…."
Thắng Nam lên tiếng ngắt lời hắn " Muốn qua thì một mình ngươi qua đi. Ta quyết không hợp tác với yêu nữ đó"
Độc Cô Bại Thiên vừa đi vừa nói" Lúc này ai mà dám ra tay với ta thì cũng giống như đắc tội với hai nhóm còn lại thôi"
Thương tâm nhân, Vương Tây Phong, Lỗ Phong Khôn ba ngươi không hề có biểu hiện gì. Lý Thi thì sắc mặt đầy vẻ giận dữ. Khi hắn tới trước mặt Bặc Vũ Ti thì cả người cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Quần hùng dưới đài lúc này bàn tán xôn xao. Cũng bởi vì thanh âm bàn tán quá lớn nên những lời nói trên đái không ai có thể nghe rõ. Lúc này bọn họ chỉ thấy bảy người trong tay cầm bảo kiếm ngưng thần giới bị, lại có một người như không hề để tâm tới đi xuyên qua võ đài khiến cho quần hùng không ai hiểu chuyện gì lại càng bàn tán xôn xao.
Độc Cô Bại Thiên dùng thân thể che lấy thị tuyến của quần hùng , hai tay để phía trước đề phòng Bặc Vũ Ti. Trong mắt Bặc Vũ Ti lóe lên một tia sát ý nhưng rồi nhanh chóng mất đi, miệng nở nụ cười nói" Đệ đệ thong minh của ta, sao không mau gọi bảo bối muội muội của ngươi mau qua đây đi"
"Không cần kêu qua làm gì, cứ như vậy không phải tốt hơn sao. Chúng ta tiền hậu tấn công" Hắn vừa nói vừa vung tay lên đánh cách không một quyền về hướng Lỗ Phong Khôn đứng bên cạnh, quyền phong mãnh liệt rít lên đánh thẳng tới trước. Hai đạo kiếm khí thanh lam từ Lỗ Phong Khôn và Lý Thi phá không đánh ra mang theo tiếng "roẹt roẹt " rợn người. Bặc Vũ Ti cùng Lam Hải Thiên đưa mắt giận dữ nhìn Độc Cô Bại Thiên rồi vung kiếm nghênh đón. Bốn đạo kiếm khí tung hoành trên võ đài khiến cho bọn Thương tâm nhân, Vương Tây Phong cùng Thắng Nam không thể không phát kiếm khí ra nhằm tránh bị thương bản thân.
Lúc này trên võ đài cực kì hỗn loạn. Bảy đạo kiếm khí phát ra ánh sang rực rỡ như bảy con thần long vùng vẫy giữa không trung. Trong vòng vây kiếm khí tung hoành, Độc Cô Bại Thiên vận dụng đế cấp thần thức không ngừng tránh né tiên thiên kiếm khí trên võ đài.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên có cảm giác một sức mạnh rất cường đại đang ở đâu đó giám sát hắn. Trong nội tâm hắn có một cảm giác rất rõ ràng. Hắn cảm thấy sự tồn tại của sức mạnh này như thề hắn đang nắm trong tay. Luống sức mạnh này như đang chăm chú nhìn hắn khiến cho hắn cảm thấy bất an.
Lúc này bảy đạo kiếm khí tung hoành trên không trung giao nhau tại một điểm, cả người bảy thanh niên cao thủ đều chấn động. "Ầm" một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng ánh sáng bảy màu như một cây cột bắn thẳng lên không trung. Một hiện tượng lạ liền phát sinh, một quang ảnh từ trong một cái động cổ xứa của Vụ Ẩn phong bay thẳng lên không trung đón lấy cột ánh sáng này, giống như gió thổi mây tan, trong chớp mắt đã "ăn" hết bảy luồng tiên thiên kiếm khí, rồi từ trên cao hạ thẳng xuống võ đài.
Quần hùng có mặt ai nấy đều trợn mắt nhìn đạo quang ảnh nhanh như điện vụt thẳng tới người Độc Cô Bại Thiên. Từ khi đạo quang ảnh này từ đỉnh Vụ Ẩn phong bay ra thì Độc Cô Bại Thiên đã biết rất rõ. Hắn biết sức mạnh cường đại mà hắn cảm ứng trước đó chính là đạo quang ảnh này. Hắn còn biết rõ sau khi đạo quang ảnh hấp thụ các đạo tiên thiên kiếm khí thì đã mạnh hơn rất nhiều. Màu sắc quang ảnh ngày càng đậm hơn, ánh sáng phát ra ngày càng rực rỡ rồi từ từ lộ ra một bóng người khiến cho tâm của hắn càng dao động mãnh liệt.
Cái bong hình đó nhắm thẳng hướng của hắn rơi xuống nhanh như thiểm điện khiến cho hắn muốn tránh cũng không được. Mọi người chỉ kịp kêu lên một tiếng thì Độc Cô Bại Thiên đã hoàn toàn bị quang ảnh trùm lấy.
Trừ Độc Cô Bại Thiên ra thì bảy thanh niên cao thủ trên đài chính là người rõ ràng nhất. Bảy đạo kiếm khí tức thì xuất ra nhưng giống như muối bỏ bể biến mất không rõ tung tích. Quang ảnh bốc lấy Độc Cô Bại Thiên bay thẳng lên không trung rồi nhắm về dãy núi biến mất.
Ba huynh đệ Tư Đồ vội tách khỏi đám đông nhìn theo phương hướng của quang ảnh bay đi – dãy núi ở phía đằng xa. Trương Bình cùng Lão Thích vừa tính quay người thì bị lão phiến tử giữ lại nói " Các ngươi không cần phải đi, cứ đứng ở đây được rồi"
Tông chủ Vụ Ẩn phong Lăng Phi cùng các vị trưởng lão đều cảm thấy kinh hãi, hồi lâu sau Lăng Phi mới lên tiếng " Không lẽ lại chính là tiên linh hộ núi trong truyền thuyết xa xưa?"
Quần hùng dưới đài lúc này có không ít người bỏ đi thẳng về phía dãy núi đằng xa.
Vụ Ẩn phong tông chủ Lăng Phi nhìn bảy thanh niên cao thủ trên đài nói " Tỉ võ tạm dừng lại. Bảy người các ngươi thân thủ cao cường, hãy mau nhanh chóng truy theo xem thử" Tức thì bảy thân ảnh nhanh như thiểm điện tức tốc bay đi.
Độc Cô Bại Thiên bị nhân hình quang ảnh tóm lấy đưa lên không trung. Chỉ thấy bên tai tiếng gió thổi vù vù, đám đông ở dưới chân, cây cối, núi đều mau chóng bị trôi lại về phía sau. Hắn dung hai tay che lấy cặp mắt chắn gió rồi từ từ hé ra nhìn kỹ cái gọi là "người" đang ôm lấy hắn. Người này ngũ quan nhìn thấy không rõ ràng, cả người do bạch quang tạo thành nên một hình người ảm đạm, bạch quang tựa hồ như trong suốt.
Độc Cô Bại Thiên thầm nói " Mẹ ơi, gặp phải yêu quái rồi. Lão tử ta từ xưa tới giờ không tin vào tà ma, thậm chí còn luôn thờ thần kính phật. Cái này không lẽ là thứ mà họ "báo đáp" cho ta sao"
Quang ảnh cuối cùng cũng hạ xuống một ngọn núi cách Vụ Ẩn phong không xa. Độc Cô Bại Thiên bị ném thẳng xuống đất khiến cho hắn đau đớn nghiến răng lại" Mẹ ơi, yêu quái nhà ngươi, bộ mẹ ngươi không dạy là phải nhẹ nhàng sao. Bộ muốn giết lão tử ta à"
Một thanh âm trong trẻo từ miệng quang ảnh phát ra"Ngươi đúng là một người thô lỗ. Nói ra chẳng có câu nào nghe lọt lỗ tai cả"
"Cái gì? Là một lão yêu bà. Không lẽ yêu quái cũng còn phân biệt nam nữ sao?" Độc Cô Bại Thiên trong thâm tâm cũng cảm thấy kì lạ, hắn một chút cũng không cảm thấy sợ hãi "yêu quái" này cả.
Nhân hình quang ảnh cất tiếng như đang rất giận dữ"Ngươi nói cho rõ ràng. Ta là tiên linh chứ không phải là yêu quái"
"Tiên linh chó gì chứ. Người không ra người, quỷ không ra quỷ. Lại còn tự xem mình là tiên nữ nữa"
"Mẹ nó, tên chó chết ngươi….mẹ nhà ngươi….ta mà còn sinh khí…." Tiên linh giận dữ hét lớn
Độc Cô Bại Thiên hai mắt như muốn trợn ngược. Hắn không thể ngờ một tiên linh nữ tính như vậy mà lại bị hắn chọc giận đến mức nói ra những lời khó nghe như thế.
"Khục khục…."tiên linh như cảm thấy xấu hổ vội kêu lên vài tiếng rồi nói tiếp" Ta là tiên linh do tiên nhân từ thời cổ xưa lưu lại, phụ trách bảo hộ cho Vụ Ẩn phong. Chỉ đáng tiếc tuổi thọ của ta đã hết. Cả vạn năm gần đây thân thể ngày càng suy nhược đến mức không thể rời khỏi Vụ Ẩn phong quá trăm dặm. Vì vậy ta đối việc bên ngoài có nhiều việc không rõ nên mới cố tình mời ngươi tới đây để nói chuyện"
"Cái gì, Vụ Ẩn phong có nhiều người như vậy sao ngươi không kiếm mà lại tìm ta chứ?"
"Gần cả ngàn năm nay, ta đã từng nhiều lần xuất hiện tại đỉnh Vụ Ẩn phong để hỏi đáp án cho một số vấn đề, chỉ đáng tiếc tất cả bọn họ đều không ai biết. Chí có một lão già vài trăm tuổi sống dưới đất thì biết chút ít nhưng lão cũng không thể nói ra được nguyên nhân. Nguyên nhân chủ yếu là do thực lực của bọn họ quá yếu, chưa đạt tới một cảnh giới nhất định. Vì vậy bọn họ không thể biết những việc vượt ra ngoải cảnh giới của bọn họ. Hôm nay đột nhiên ta cảm thấy một sức mạnh cường đại tồn tại trên đỉnh Vụ Ẩn phong. Tới đó quan sát thì phát hiện ra ngươi.
"Vì vậy ngươi mới "thỉnh" ta tới đây"
"Không sai"
Độc Cô Bại Thiên cười khổ nói" Thật ra công lực của ta lại là yếu nhất. Ngươi đã "thỉnh" ta tới đây vậy ngươi muốn biết cái gì?"
Tiên linh nói" Trong suốt thời gian dài ở đây ta đã từng tru sát không ít tà ma. Không hiểu vì sao trong vạn năm gần đâycác yêu linh tà ma trên đại lục đột nhiên mất hết tung tích. Đồng thời tiên nhân ngày càng ít đi để rồi cuối cùng tuyệt tích. Trong vạn năm trở lại đâymặc dù có người từ võ nhập đạo nhưng không hề có ai phá không phi tiên. Việc này thật khiến ta lấy làm khó hiểu?"