Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước ánh nhìn chăm chú của cả lớp, Trần Dã ngồi vào chỗ của mình, tựa lưng lên ghế, tay đặt trên bàn, không xem sách, không cầm bút, vẫn bày ra bộ dạng lơ đãng giống lúc trước. Cứ như thể cái người vừa viết kín ba mặt bảng đen không phải cậu vậy.
“Nhìn đi đâu đấy? Đã biết làm hết rồi đúng không, có muốn lên bảng làm bài luôn không?” Trên bục giảng, Tưởng Kiến Quân đen mặt cầm sách vỗ lên bảng.
Cả lớp đành phải kiềm chế sự hiếu kỳ, quay đầu lại tiếp tục nhìn lên bảng.
Đến khi Tưởng Kiến Quân bắt đầu giảng bài, Trần Dã mới quay sang phía Lục Tuần. Dường như biết cậu sẽ nhìn sang, Lục Tuần cũng tức khắc ngoảnh đầu vào đúng lúc ấy.
Hai người nhìn nhau một thoáng, đồng thời khom lưng cúi đầu xuống sát mặt bàn.
Trần Dã thì thầm hỏi: “Ngầu không?”
Lục Tuần giơ ngón tay cái.
Trần Dã nhoẻn miệng cười.
Bài này lòng vòng quá thể, lúc làm đến đoạn sau thực ra cậu cũng không dám chắc lắm. May mà làm đúng, nếu mà làm sai thì cậu phải diệt khẩu toàn bộ người trong lớp này mới giữ được thể diện cho mình mất.
Cậu đang cười thì Lục Tuần bỗng đẩy một tờ giấy sang bàn cậu. Trần Dã nhìn lướt qua, trên đó là một hàng chữ viết ngay ngắn của Lục Tuần.
—— Từ hôm nay trở đi bắt đầu luyện đề chuyên nhé. (Đề chuyên là đề thi để tranh giải ý.)
Trần Dã: “……”
Nụ cười trên mặt Trần Dã cứng đờ.
Hôm qua tập đề mà Lục Tuần tổng hợp từ các loại sách ôn luyện bình thường đã ngốn hết một tiếng của cậu rồi, mặc dù đó cũng là tập hợp những phần khó quan trọng, cơ mà không thể so được với đề chuyên.
Cậu nghi ngờ Lục Tuần cố ý, nhưng còn chưa tìm được chứng cứ thì đêm ấy sau khi tự học buổi tối xong, Lục Tuần đã cầm hơn mười tập đề chuyên chặn ở ngay cửa nhà cậu.
Hồi đầu mới ôn tập, Trần Dã cảm thấy học thuộc văn cũng không khó cho lắm.
Hai ngày kế tiếp rồi thẳng đến cuối tuần, ngoại trừ việc kiên trì vừa chửi vừa học văn, thì Trần Dã còn phải bắt đầu cày đề.
Là cày đề chứ không phải giải đề.
Giải đề là làm từng bài từng bài một, cày đề là lướt từng trang từng trang một.
Càng khiến Trần Dã khó chịu hơn là cái tên Lục Tuần này theo sõi cực kỳ sáo sao, hôm nào phát hiện tốc độ giải bài của Trần Dã nhanh hơn một chút là ngay lập tức điều chỉnh độ khó, không cho cậu cơ hội để mà thở ra hơi.
Khi cậu đã nhịn đến mức quăng bút, chỉ cần Lục Tuần thốt ra một chữ nữa thôi là sẽ bùng nổ đánh người, thì Lục Tuần lại xài chiêu dụ dỗ bằng bánh bao nhân thịt bò mà ông ngoại hắn mới làm.
“Ông ngoại tôi bảo đã gói xong hết rồi, chờ chúng ta xuất phát là sẽ cho vào lồng hấp luôn.” Lục Tuần chỉ vào tờ đề mà Trần Dã đã làm được phân nửa, “Làm xong là chúng ta đi.”
Trần Dã cắn răng: “Tôi nói không làm là không làm. Bánh bao thịt bò thôi chứ gì, đây thèm vào.”
Lục Tuần nhướn mày nhìn cậu.
Mười phút sau, Trần Dã làm xong bài tập, đen mặt bước lên xe để chuẩn bị đi ăn bánh bao thịt bò.
Lúc này nắng gắt nên cậu đội thêm mũ lưỡi trai, song cũng vì quá mặt mặt, cậu cố kéo mũ xuống thật thấp.
Xe vẫn chiếc xe lần trước tới đón bọn họ, sau khi hai người ngồi vào xe, tài xế bèn kéo vách ngăn ở giữa xuống.
Xe này vốn đã cách âm tốt, vách ngăn vừa kéo xuốnh, không gian trong xe càng yên ắng hơn. Tiếng còi và tiếng người đều biến mất ở ngoài cửa xe, bởi thế nên âm thanh trong khoang xe càng trở nên rõ hơn, dù chỉ là động tĩnh nhỏ xíu xiu thôi cũng nghe được rõ ràng, chứ nói chi là có một số người hoàn toàn không muốn che giấu tiếng cười.
“Cậu cười nữa là tôi đánh đấy.” Trần Dã cúi đầu, bực bội cảnh cáo.
Lục Tuần vẫn cười.
“Muốn ăn đòn đúng không?” Trần Dã cau có ngẩng đầu lên, trừng mắt lườm hắn, “Muốn cười thì quay qua chỗ khác mà cười, đừng có nhìn tôi rồi cười, tôi đẹp lắm hả?”
“Cậu đội mũ lưỡi trai đúng là rất đẹp.” Lục Tuần cười nói.
Nói xong câu đó, hắn khựng lại.
Sự tức giận hiện trên gương mặt Trần Dã từ từ dịu đi, cậu không biểu lộ cảm xúc gì cả, chỉ nhìn thẳng vào hắn, chẳng nói lời nào.
Lục Tuần hắng giọng, cũng nhìn lại Trần Dã, song không biết nên nói gì. Câu vừa rồi hắn nghĩ trong đầu thôi còn được, chứ nói ra thì không phù hợp cho lắm, đúng là Trần Dã vô tư thật, nhưng cậu có ngốc đâu.
Lục Tuần lại hắng giọng: “Ý tôi là cái mũ cậu đội rất đẹp.”
Vừa nói thêm xong, Lục Tuần lại thấy chẳng thà đừng nói thêm còn hơn, giấu đầu hở đuôi càng lúng túng hơn gấp bội.
Nhưng xem ra Trần Dã đã chấp nhận lời giải thích này, cậu dời mắt đi, chép miệng bảo: “Thích ăn diện ghê nhỉ.” Dứt lời, cậu bèn lấy chiếc mũ trên đầu xuống, đưa cho hắn: “Cậu cũng đội thử cho đẹp này.”
“……Ừ.”
Lục Tuần nhận lấy đội lên đầu.
Xe dừng lại ở ngoài cổng lớn biệt thự. Lúc xuống xe, mặt trời bên ngoài rất chói chang, Trần Dã vừa ló ra đã phải nheo mắt lại. Ngay sau đó, một cái bóng bỗng phủ lên đầu cậu.
Lục Tuần đội mũ lên cho cậu, còn tiện tay vỗ vỗ đầu cậu nữa chứ.
“Cậu dám sờ đầu tôi lần nữa xem?” Trần Dã chỉnh lại vành mũ, nheo mắt nhìn hắn.
Lục Tuần cười cười, đi lên bấm chuông, còn Trần Dã thì xụ mặt đi tới lánh vào chỗ bóng râm dưới cổng.
Chẳng mấy chốc, cổng lớn được mở ra, vẫn là bác gái mập mạp lần trước, song nụ cười trên môi bà lại không giữ nổi nữa.
“Sao thế dì?” Lục Tuần nhận thấy bất thường.
“Ờm, Sầm tiểu thư vừa mới đến.” Dì Lưu nói nhỏ, “Dì thấy trạng thái của Sầm lão tiên sinh vẫn ổn nên không ngăn lại, hộ sĩ cũng túc trực ở bên cạnh.”
Lục Tuần gật đầu: “Không sao ạ.”
Hắn đã dặn người giúp việc là nếu mẹ mình đến thì cố gắng ngăn lại, hoặc bảo là ông ngủ rồi. Nhưng nếu mẹ hắn muốn vào thật thì dì Lưu với hộ sĩ cũng đâu dám cản.
“Dì thấy hai người họ nói chuyện vẫn bình tĩnh lắm.” Dì Lưu vừa lấy dép cho bọn họ vừa nói nhỏ.
Trần Dã nghe mà không hiểu Sầm tiểu thư này là ai, cũng không hiểu vì sao sắc mặt Lục Tuần đột nhiên chùng xuống.
Đến tận lúc thay dép xong, theo Lục Tuần vào phòng khách, cậu chợt nghe thấy Lục Tuần cất tiếng gọi người phụ nữ đang ngồi trên sô pha: “Mẹ.”
Sầm Kinh ngồi trên sô pha, bà mặc một bộ com lê đen có thắt lưng, tóc búi gọn sau ót, thần thái vừa mạnh mẽ vừa chỉn chu. Thấy Lục Tuần tới, bà ngước mắt lên nhìn một thoáng rồi lại nhanh chóng lướt đi. Tuy nhiên khi thấy Trần Dã phía sau hắn, ánh mắt bà bỗng khựng lại.
Trước khi Lục Tuần cất tiếng gọi mẹ thì Trần Dã đã nhận ra đây là mẹ hắn rồi, lần đầu gặp mẹ Lục Tuần ở quyền quán, cái câu “Đây là bạn trai con hả?” mà mẹ hắn nói quả thực đã để lại cho cậu ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Mà cậu cũng không rõ vì sao quan hệ giữa hai mẹ con họ lại kỳ lạ như thế, tuy vẫn nói chuyện bình thường với nhau, song giữa hai người như tồn tại bức tường ngăn cách, thật sự rất lạ lùng.
Huống hồ từ lúc Lục Tuần nghe tin mẹ mình đến, sắc mặt hắn vẫn luôn có vẻ nặng nề.
“Trần Dã tới rồi hả con.” Thấy cậu đến, ông cụ ngồi trên xe lăn nở nụ cười, vẫy tay gọi cậu lại, “Bánh bao đã mang đi hấp rồi, chắc sắp lấy ra được rồi đấy, cùng đi xem bánh bao mới ra lò với ông nha?”
Trần Dã nghiêng đầu nhìn Lục Tuần, Lục Tuần khẽ chỉa cằm với cậu, ý bảo cậu đi theo: “Chẳng phải cậu đói từ nãy rồi sao?”
Đúng là đói bụng thật.
Nhưng thấy sắc mặt cậu sai sai nên tôi không muốn để cậu lại đây một mình còn gì?
Trần Dã chép miệng, đẩy ông ngoại đi vào trong bếp.
Lục Tuần thấy bóng lưng hai người khuất sau cửa bếp rồi, bấy giờ mới quay đầu nhìn về phía Sầm Kinh.
“Lần trước còn bảo với mẹ là không phải bạn trai, hôm nay dẫn đến tận nhà cơ mà.” Sầm Kinh bưng tách cà phê trên bàn lên, chậm rãi lên tiếng, “Nghe ông ngoại con nói thì đây còn không phải lần đầu dắt về nhà nữa.”
“Sao hôm nay mẹ lại rảnh rỗi ghé qua đây?” Lục Tuần hỏi, dường như không nghe thấy câu mẹ mình vừa nói.
“Có một dự án sáp nhập giải quyết xong sớm.” Sầm Kinh cầm chiếc thìa nhỏ khuấy cà phê trong tách, cũng không có ý định trả lời câu hỏi Lục Tuần dành cho mình.
“Con sẽ thường xuyên sang đây với ông ngoại, nếu mẹ bận thì không cần dành thời gian ghé qua đâu.” Lục Tuần không nói thẳng ra.
Song Sầm Kinh là một người rất kiêu ngạo, dù có lựa lời nói khéo léo thế nào thì cũng như mũi kim đâm vào người bà.
Lục Tuần hiểu rõ con người mẹ mình, nhưng có một số việc hắn buộc phải nói. Hắn đã mất đi một người sẽ che chở bảo vệ mình rồi, hắn không thể tiếp tục để mất một người nữa.
“Ý con là sao?” Sầm Kinh đặt tách cà phê xuống, sắc mặt lạnh đi, “Mẹ không được tới ngôi nhà này ư?”
“Con chỉ không muốn ông ngoại lại chịu kích thích thôi.” Lục Tuần cố kiềm chế cảm xúc, nói một cách đơn giản bình tĩnh.
Nhưng dù lời hắn nói có bình tĩnh đến mấy thì cũng là đang nhắc nhở bà về sai lầm mà bà đã gây ra.
Sầm Kinh nén giận: “Lục Tuần, con ——”
Tiếng bánh xe vang lên từ phía gần đó, Sầm Kinh quay đầu sang nhìn, Trần Dã một tay thì bưng bánh bao, còn một tay thì đẩy ông cụ đi tới. Bấy giờ, bà đành giấu đi vẻ giận dữ vừa rồi.
Lục Tuần thật muốn cười mỉa mai. Sầm Kinh quả thật rất cao ngạo, bà sẽ không lộ ra cho người ngoài thấy cảnh mình khó xử, bà chỉ trút hết tính xấu của mình lên người nhà mà thôi.
Sầm Kinh nhìn lướt qua Lục Tuần, đứng dậy bảo với hắn: “Đi lên trên nói chuyện đi.”
“Bánh bao vừa mới xong mà.” Ông cụ nhíu mày nhìn Sầm Kinh, tỏ vẻ không tán đồng. Song, bà vẫn bước về phía cầu thang.
“Không sao đâu ông.” Lục Tuần đi tới bên cạnh ông ngoại, vỗ tay ông trấn an, “Mẹ muốn hỏi han thành tích học tập của con dạo này thôi.”
“Thế thì cũng đừng nhè giờ cơm mà nói chứ.” Ông ngoại thở dài, ông hiểu tính khí Sầm Kinh, dù ông có nói nhiều cũng không có tác dụng, đành căn dặn Lục Tuần: “Đừng nói lâu quá nhé.”
“Vâng ạ.” Lục Tuần gật đầu rồi đi lên lầu.
Cửa thư phòng đã mở sẵn, hắn tiến vào, xoay người đóng cửa phòng lại.
“Con vẫn trách mẹ vì chuyện của bà ngoại con, đúng không?” Sầm Kinh khoanh tay tựa vào bên cạnh bàn sách, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
“Không phải ạ.” Lục Tuần đáp.
Cho tới giờ hắn chưa từng trách Sầm Kinh.
Hắn chỉ tự trách mình.
Trách mình trở về quá trễ, trách mình tại sao lại tin lời Sầm Kinh nói là đã về nhà, trách mình dành thời gian đi mua gói hạt dẻ mà bà thích ăn nhất.
Lúc về đến nhà.
Hạt dẻ trong ngực hắn thì ấm.
Nhưng cơ thể mà hắn chạm vào đã lạnh như băng.
“Vậy con có ý gì?” Sầm Kinh đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn, “Mẹ tới đây thăm bố mình thì có vấn đề gì sao?”
“Con đã nói rồi, con không muốn ông ngoại phải chịu kích thích thêm nữa.” Lục Tuần cau mày.
Năm ấy bà ngoại xảy ra chuyện là vì không ai có mặt ở nhà lúc động đất, hắn thì ở trường học, ông ngoại hắn thì đang đi cùng Sầm Kinh để xử lý việc ở công ty của bà.
Cho nên ông ngoại hắn cứ mãi không chấp nhận được sự thật rằng, ông không ở bên cạnh bà vào cái đêm bà xảy ra chuyện.
Nhưng đô khi sự xuất hiện của Sầm Kinh lại nhắc nhở ông ngoại hắn, rằng vì Sầm Kinh nói đã gọi điện cho bà rồi nên ông không trở về nhà.
Ông ngoại vẫn luôn áy náy vì đã không có mặt ở bên chăm nom bà ngoại trong trận động đất ấy.
“Bác sĩ đã bảo với mẹ rồi, chỉ cần không ngừng dùng thuốc thì tình huống của ông vẫn sẽ ổn định.” Sầm Kinh nhìn hắn.
Cố gắng dùng sự “ổn định” này để thuyết phục hắn, cũng là thuyết phục chính mình.
“Rốt cuộc mẹ tới đây là muốn nhìn cái gì?” Lục Tuần tiến lên một bước, cất tiếng hỏi bà, “Mẹ thật sự tới để thăm ông sao?”
Sầm Kinh tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như bà không hiểu ý của Lục Tuần, song vẫn cảm nhận được ít nhiều, “Con có ý gì?”
“Không phải mẹ tới để thăm ông, chẳng qua mẹ đang hổ thẹn, chẳng qua mẹ muốn khiến nỗi hổ thẹn trong lòng mình vơi bớt đi một chút thôi. Mẹ không phải là vì ông ngoại, mà là vì bản thân mẹ.” Lục Tuần nhìn mẹ mình, thốt lên từng câu từng chữ cất giấu trong lòng.
Sầm Kinh giơ tay giáng cú tát nhắm vào mặt Lục Tuần.
Lục Tuần cau mày, bắt lấy cổ tay bà.
Sầm Kinh thở hổn hển, giãy dụa mà không giằng được tay ra, ánh mắt nhìn về phía Lục Tuần tràn ngập đau khổ.
Dưới lầu không nghe được hai người bên trên đang nói gì cả, Trần Dã đã ăn đến cái bánh bao thứ năm rồi mà hai mẹ con nhà này vẫn chưa có dấu hiệu nói xong rồi xuống dưới. Xem ra cuộc trao đổi này không được dễ chịu cho lắm.
“Bánh nhân thịt ăn nhiều có ngán không con?” Ông ngoại chưa ăn cái bánh bao nào, chỉ ngồi một bên cười ha hả nhìn cậu, “Có muốn lần sau ông thử làm bánh nhân cải thảo không?”
“Không sao đâu ông, con thích ăn thịt mà.” Trần Dã vừa cười vừa lấy thêm cái nữa.
“Con là người bạn đầu tiên mà Lục Tuần dẫn về nhà đấy.” Ông bỗng nhiên bảo.
Trần Dã ngẩn ngơ, Lục Tuần đúng là ít bạn thật, nhưng một trong hai người đến trường thăm Lục Tuần vào đợt hội thao vừa rồi, có vẻ quan hệ giữa cậu ta và Lục Tuần cũng đâu đến mức không thể gọi là bạn bè.
“Trước khi làm bạn với con, ở trường nó lúc nào cũng một thân một mình. Thẳng nhỏ đáng thương, đi một mình, về cũng một mình.” Ông cười bảo.
Bấy giờ Trần Dã mới nhận ra, ông bị bệnh nên trí nhớ cũng có phần sai lệch, chắc là ông đang nói đến chuyện từ hồi Lục Tuần còn học cấp hai.
“Thật ra Lục Tuần không phải đứa khó gần đâu.” Ông ngoại nhìn cậu chăm chú, tựa như đang giải thích thay cho đứa cháu không giỏi ăn nói của mình, “Chỉ là nó chưa học được cách giao lưu với người ta thôi.”
“Lục Tuần…… tốt lắm ạ.” Trần Dã cắn bánh bao trong miệng, nói.
“Đúng vậy, thằng bé Lục Tuần này tốt lắm.” Được cậu tán đồng, ông cụ liền cười vui vẻ.
“Nhưng bố mẹ Lục Tuần thì lại không hề trách nhiệm, bọn nó gần như chưa làm bố làm mẹ được một ngày nào. Từ nhỏ đến lớn Lục Tuần toàn là do bảo mẫu chăm sóc.” Ông không nhìn Trần Dã mà dõi mắt vào khoảng không phía trước, tựa như đang chìm vào hồi ức, “Bảo mẫu lo ăn lo mặc nhưng đâu lo được chuyện giáo dục con trẻ. Đến khi bọn ta ngờ ngợ nhận ra thì tính cách Lục Tuần đã xảy ra vấn đề rồi. Nó trở thành một đứa lạnh nhạt, không nhìn thẳng vào mắt ai, thành ra cũng chẳng có bạn bè, từ cấp một đến cấp hai lúc nào cũng một thân một mình. Hồi năm lớp 7, không hiểu sao nó lại chọc phải một đám côn đồ ngoài đường, thế rồi ngày nào cũng đánh nhau.”
“Nếu cứ tiếp tục để như vậy, thằng nhỏ sẽ thành đứa hư hỏng mất.” Nói đến đây, trong đôi mắt hiền lành của ông cụ cũng hiện lên vẻ giận dữ.
“Mãi đến một lần nọ, Lục Tuần lại đi đánh nhau với côn đồ, chắc tên côn đồ kia gọi nhiều người tới quá, nó lỡ ra tay hơi nặng khiến hai tên ngất dưới đất không dậy nổi, có người đi ngang qua báo cảnh sát, thế là tất cả bị đưa lên đồn. Trẻ vị thành niên thì cần phụ huynh đến, nhưng lúc ấy cả bố lẫn mẹ nó đều đi công tác nước ngoài, người ta liền gọi ông và bà ngoại Lục Tuần đến đồn cảnh sát, ký tên bảo lãnh đưa nó về.”
“Trước khi đến đó gặp Lục Tuần, ông với bà ngoại nó cũng không biết là bố mẹ nó chăm nom con cái kiểu đấy. Ông bà tức giận đến nỗi cả đêm không ngủ nổi, hôm sau liền bảo với bố mẹ thằng bé là muốn mang nó về tự mình nuôi nấng. May mà vẫn chưa muộn, Lục Tuần trông có vẻ lạnh lùng nhưng lại là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, nó tự biết ai tốt với mình, ai không tốt với mình. Hồi trước nó chê giáo viên ra đề dễ quá nên không thèm đi thi, bà ngoại nó mới giả vờ than thở, thế mà nó mang luôn con điểm 100 về nhà đấy.”
Ông cụ đột nhiên phấn chấn lên hẳn, ông nhìn về phía Trần Dã, có lẽ cũng không ngờ mình lại nói nhiều như vậy, nên bèn ngượng ngùng vỗ lưng cậu: “Ông chia sẻ những điều này không phải là có ý gì cả, ông chỉ muốn nói là, thằng bé Lục Tuần kết bạn rất khó khăn, nhất định con chiếm vị trí rất quan trọng trong tim nó nên nó mới dẫn con về nhà, con biết vậy là tốt rồi.”
Trần Dã nhìn nửa cái bánh bao ăn dở trên tay, bỗng nhiên cảm thấy không ăn nổi nữa.
Cậu hoang mang nghĩ, dường như lòng mình chợt có chút khó chịu.
Lục Tuần của bây giờ, đã không còn giống như Lục Tuần trong lời ông kể.
Lục Tuần đã biết cách giao lưu hòa đồng với người khác, chỉ là, Lục Tuần cô độc trong lời kể của ông thì vẫn còn đó.
Trên lầu bỗng vang lên tiếng “Choang”, nghe như đồ thủy tinh bị vỡ nát.
Trần Dã vội quay đầu nhìn lên phía lầu hai. Ngoài tiếng động vừa rồi ra, không còn âm thanh nào khác truyền tới nữa.
Cậu lại quay sang liếc nhìn ông.
Ông ngoại không hề ngạc nhiên, dường như đã quen rồi, ông chỉ thở dài thườn thượt rồi giải thích cho Trần Dã, “Không có gì đâu con, con bé Sầm Kinh…… chính là mẹ của Lục Tuần ấy, ắt hẳn nó lại đập phá đồ đạc đây mà. Tật cũ thôi, tính nó kiêu ngạo, chỉ nghe theo ý mình, từ nhỏ đã vậy rồi. Mỗi khi tức giận là lại đập phá đồ. Cũng do ông với mẹ nó lơi lỏng quá, hiện tại cũng vì…… cái tính này mà nó chịu khổ không ít. Hôn nhân không êm ấm thì con cái cũng không ——”
Trên lầu lại vang lên tiếng vật gì đó vỡ nát.
“Con đi lên…… đi lên xem coi sao ạ.” Trần Dã lo lắng đứng dậy khỏi sô pha.
“Ừ, con dẫn Lục Tuần xuống đây nhé.” Ông ngoại gật đầu, “Bánh bao sắp nguội rồi.”
Trần Dã gật đầu, bước lên cầu thang dẫn tới lầu hai.
Trên lầu hai có rất nhiều phòng, phòng nào cũng đóng kín cửa, giờ đột nhiên lại yên ắng chẳng có tiếng động gì nữa. Trần Dã hoang mang đứng ở hành lang, đang nghĩ có nên cất tiếng gọi hay không thì cánh cửa đóng kín ở đối diện cậu bỗng mở ra.
Lục Tuần cúi đầu đang chuẩn bị đi ra, trông thấy Trần Dã đứng ở cửa, hắn thoáng ngạc nhiên, lập tức quay đầu đi.
Trong thoáng chốc ấy, Trần Dã nhìn thấy ở phía sườn mặt hắn giấu đi đang có máu chảy xuống. Chắc là đã lau một lần rồi, ở khóe mắt có vết máu tuy không lộ rõ nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy được, máu mới chảy thì chỉ đến góc chân mày thôi.
Trần Dã cau mày lại, Lục Tuần nhìn sắc mặt cậu, cũng không né tránh nữa mà liền cười nhẹ nhàng: “Cho tôi mượn mũ.”
Lục Tuần đưa tay qua, Trần Dã không nhúc nhích, mặc cho hắn lấy chiếc mũ trên đầu mình. Lục Tuần đội mũ lên, còn giơ tay vuốt phẳng mấy lọn tóc rối của cậu.
Trần Dã không phải người quá nhạy bén về mặt tình cảm, song không thể phủ nhận rằng, khi trông thấy Lục Tuần như vậy, trái tim cậu như bị ai đó đấm một cú thật mạnh, không quá đau, nhưng rất bức bối.
Bấy giờ Sầm Kinh cũng đi ra, vẻ mặt gượng gạo: “Lục Tuần, con ——”
Lục Tuần kéo thấp mũ, hẳn là muốn giấu đi vết thương, nửa gương mặt hắn bị che khuất, không nhìn thấy rõ mắt.
Âdy thế nhưng chẳng biết vì sao, xuyên thấu qua chiếc mũ đen này, cậu dường như thấy lại cảnh Lục Tuần vừa đẩy cửa ra, thấy lại trong đôi mắt hắn ánh lên sự mệt mỏi và bất đắc dĩ đang cố đè nén.
Giây phút người phụ nữ kia sắp chạm tới Lục Tuần, cậu đã kéo lấy cổ tay hắn.
Lục Tuần kinh ngạc nhìn cậu.
“Đi thôi.” Trần Dã kéo hắn đi về phía cầu thang.
Trước ánh nhìn chăm chú của cả lớp, Trần Dã ngồi vào chỗ của mình, tựa lưng lên ghế, tay đặt trên bàn, không xem sách, không cầm bút, vẫn bày ra bộ dạng lơ đãng giống lúc trước. Cứ như thể cái người vừa viết kín ba mặt bảng đen không phải cậu vậy.
“Nhìn đi đâu đấy? Đã biết làm hết rồi đúng không, có muốn lên bảng làm bài luôn không?” Trên bục giảng, Tưởng Kiến Quân đen mặt cầm sách vỗ lên bảng.
Cả lớp đành phải kiềm chế sự hiếu kỳ, quay đầu lại tiếp tục nhìn lên bảng.
Đến khi Tưởng Kiến Quân bắt đầu giảng bài, Trần Dã mới quay sang phía Lục Tuần. Dường như biết cậu sẽ nhìn sang, Lục Tuần cũng tức khắc ngoảnh đầu vào đúng lúc ấy.
Hai người nhìn nhau một thoáng, đồng thời khom lưng cúi đầu xuống sát mặt bàn.
Trần Dã thì thầm hỏi: “Ngầu không?”
Lục Tuần giơ ngón tay cái.
Trần Dã nhoẻn miệng cười.
Bài này lòng vòng quá thể, lúc làm đến đoạn sau thực ra cậu cũng không dám chắc lắm. May mà làm đúng, nếu mà làm sai thì cậu phải diệt khẩu toàn bộ người trong lớp này mới giữ được thể diện cho mình mất.
Cậu đang cười thì Lục Tuần bỗng đẩy một tờ giấy sang bàn cậu. Trần Dã nhìn lướt qua, trên đó là một hàng chữ viết ngay ngắn của Lục Tuần.
—— Từ hôm nay trở đi bắt đầu luyện đề chuyên nhé. (Đề chuyên là đề thi để tranh giải ý.)
Trần Dã: “……”
Nụ cười trên mặt Trần Dã cứng đờ.
Hôm qua tập đề mà Lục Tuần tổng hợp từ các loại sách ôn luyện bình thường đã ngốn hết một tiếng của cậu rồi, mặc dù đó cũng là tập hợp những phần khó quan trọng, cơ mà không thể so được với đề chuyên.
Cậu nghi ngờ Lục Tuần cố ý, nhưng còn chưa tìm được chứng cứ thì đêm ấy sau khi tự học buổi tối xong, Lục Tuần đã cầm hơn mười tập đề chuyên chặn ở ngay cửa nhà cậu.
Hồi đầu mới ôn tập, Trần Dã cảm thấy học thuộc văn cũng không khó cho lắm.
Hai ngày kế tiếp rồi thẳng đến cuối tuần, ngoại trừ việc kiên trì vừa chửi vừa học văn, thì Trần Dã còn phải bắt đầu cày đề.
Là cày đề chứ không phải giải đề.
Giải đề là làm từng bài từng bài một, cày đề là lướt từng trang từng trang một.
Càng khiến Trần Dã khó chịu hơn là cái tên Lục Tuần này theo sõi cực kỳ sáo sao, hôm nào phát hiện tốc độ giải bài của Trần Dã nhanh hơn một chút là ngay lập tức điều chỉnh độ khó, không cho cậu cơ hội để mà thở ra hơi.
Khi cậu đã nhịn đến mức quăng bút, chỉ cần Lục Tuần thốt ra một chữ nữa thôi là sẽ bùng nổ đánh người, thì Lục Tuần lại xài chiêu dụ dỗ bằng bánh bao nhân thịt bò mà ông ngoại hắn mới làm.
“Ông ngoại tôi bảo đã gói xong hết rồi, chờ chúng ta xuất phát là sẽ cho vào lồng hấp luôn.” Lục Tuần chỉ vào tờ đề mà Trần Dã đã làm được phân nửa, “Làm xong là chúng ta đi.”
Trần Dã cắn răng: “Tôi nói không làm là không làm. Bánh bao thịt bò thôi chứ gì, đây thèm vào.”
Lục Tuần nhướn mày nhìn cậu.
Mười phút sau, Trần Dã làm xong bài tập, đen mặt bước lên xe để chuẩn bị đi ăn bánh bao thịt bò.
Lúc này nắng gắt nên cậu đội thêm mũ lưỡi trai, song cũng vì quá mặt mặt, cậu cố kéo mũ xuống thật thấp.
Xe vẫn chiếc xe lần trước tới đón bọn họ, sau khi hai người ngồi vào xe, tài xế bèn kéo vách ngăn ở giữa xuống.
Xe này vốn đã cách âm tốt, vách ngăn vừa kéo xuốnh, không gian trong xe càng yên ắng hơn. Tiếng còi và tiếng người đều biến mất ở ngoài cửa xe, bởi thế nên âm thanh trong khoang xe càng trở nên rõ hơn, dù chỉ là động tĩnh nhỏ xíu xiu thôi cũng nghe được rõ ràng, chứ nói chi là có một số người hoàn toàn không muốn che giấu tiếng cười.
“Cậu cười nữa là tôi đánh đấy.” Trần Dã cúi đầu, bực bội cảnh cáo.
Lục Tuần vẫn cười.
“Muốn ăn đòn đúng không?” Trần Dã cau có ngẩng đầu lên, trừng mắt lườm hắn, “Muốn cười thì quay qua chỗ khác mà cười, đừng có nhìn tôi rồi cười, tôi đẹp lắm hả?”
“Cậu đội mũ lưỡi trai đúng là rất đẹp.” Lục Tuần cười nói.
Nói xong câu đó, hắn khựng lại.
Sự tức giận hiện trên gương mặt Trần Dã từ từ dịu đi, cậu không biểu lộ cảm xúc gì cả, chỉ nhìn thẳng vào hắn, chẳng nói lời nào.
Lục Tuần hắng giọng, cũng nhìn lại Trần Dã, song không biết nên nói gì. Câu vừa rồi hắn nghĩ trong đầu thôi còn được, chứ nói ra thì không phù hợp cho lắm, đúng là Trần Dã vô tư thật, nhưng cậu có ngốc đâu.
Lục Tuần lại hắng giọng: “Ý tôi là cái mũ cậu đội rất đẹp.”
Vừa nói thêm xong, Lục Tuần lại thấy chẳng thà đừng nói thêm còn hơn, giấu đầu hở đuôi càng lúng túng hơn gấp bội.
Nhưng xem ra Trần Dã đã chấp nhận lời giải thích này, cậu dời mắt đi, chép miệng bảo: “Thích ăn diện ghê nhỉ.” Dứt lời, cậu bèn lấy chiếc mũ trên đầu xuống, đưa cho hắn: “Cậu cũng đội thử cho đẹp này.”
“……Ừ.”
Lục Tuần nhận lấy đội lên đầu.
Xe dừng lại ở ngoài cổng lớn biệt thự. Lúc xuống xe, mặt trời bên ngoài rất chói chang, Trần Dã vừa ló ra đã phải nheo mắt lại. Ngay sau đó, một cái bóng bỗng phủ lên đầu cậu.
Lục Tuần đội mũ lên cho cậu, còn tiện tay vỗ vỗ đầu cậu nữa chứ.
“Cậu dám sờ đầu tôi lần nữa xem?” Trần Dã chỉnh lại vành mũ, nheo mắt nhìn hắn.
Lục Tuần cười cười, đi lên bấm chuông, còn Trần Dã thì xụ mặt đi tới lánh vào chỗ bóng râm dưới cổng.
Chẳng mấy chốc, cổng lớn được mở ra, vẫn là bác gái mập mạp lần trước, song nụ cười trên môi bà lại không giữ nổi nữa.
“Sao thế dì?” Lục Tuần nhận thấy bất thường.
“Ờm, Sầm tiểu thư vừa mới đến.” Dì Lưu nói nhỏ, “Dì thấy trạng thái của Sầm lão tiên sinh vẫn ổn nên không ngăn lại, hộ sĩ cũng túc trực ở bên cạnh.”
Lục Tuần gật đầu: “Không sao ạ.”
Hắn đã dặn người giúp việc là nếu mẹ mình đến thì cố gắng ngăn lại, hoặc bảo là ông ngủ rồi. Nhưng nếu mẹ hắn muốn vào thật thì dì Lưu với hộ sĩ cũng đâu dám cản.
“Dì thấy hai người họ nói chuyện vẫn bình tĩnh lắm.” Dì Lưu vừa lấy dép cho bọn họ vừa nói nhỏ.
Trần Dã nghe mà không hiểu Sầm tiểu thư này là ai, cũng không hiểu vì sao sắc mặt Lục Tuần đột nhiên chùng xuống.
Đến tận lúc thay dép xong, theo Lục Tuần vào phòng khách, cậu chợt nghe thấy Lục Tuần cất tiếng gọi người phụ nữ đang ngồi trên sô pha: “Mẹ.”
Sầm Kinh ngồi trên sô pha, bà mặc một bộ com lê đen có thắt lưng, tóc búi gọn sau ót, thần thái vừa mạnh mẽ vừa chỉn chu. Thấy Lục Tuần tới, bà ngước mắt lên nhìn một thoáng rồi lại nhanh chóng lướt đi. Tuy nhiên khi thấy Trần Dã phía sau hắn, ánh mắt bà bỗng khựng lại.
Trước khi Lục Tuần cất tiếng gọi mẹ thì Trần Dã đã nhận ra đây là mẹ hắn rồi, lần đầu gặp mẹ Lục Tuần ở quyền quán, cái câu “Đây là bạn trai con hả?” mà mẹ hắn nói quả thực đã để lại cho cậu ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Mà cậu cũng không rõ vì sao quan hệ giữa hai mẹ con họ lại kỳ lạ như thế, tuy vẫn nói chuyện bình thường với nhau, song giữa hai người như tồn tại bức tường ngăn cách, thật sự rất lạ lùng.
Huống hồ từ lúc Lục Tuần nghe tin mẹ mình đến, sắc mặt hắn vẫn luôn có vẻ nặng nề.
“Trần Dã tới rồi hả con.” Thấy cậu đến, ông cụ ngồi trên xe lăn nở nụ cười, vẫy tay gọi cậu lại, “Bánh bao đã mang đi hấp rồi, chắc sắp lấy ra được rồi đấy, cùng đi xem bánh bao mới ra lò với ông nha?”
Trần Dã nghiêng đầu nhìn Lục Tuần, Lục Tuần khẽ chỉa cằm với cậu, ý bảo cậu đi theo: “Chẳng phải cậu đói từ nãy rồi sao?”
Đúng là đói bụng thật.
Nhưng thấy sắc mặt cậu sai sai nên tôi không muốn để cậu lại đây một mình còn gì?
Trần Dã chép miệng, đẩy ông ngoại đi vào trong bếp.
Lục Tuần thấy bóng lưng hai người khuất sau cửa bếp rồi, bấy giờ mới quay đầu nhìn về phía Sầm Kinh.
“Lần trước còn bảo với mẹ là không phải bạn trai, hôm nay dẫn đến tận nhà cơ mà.” Sầm Kinh bưng tách cà phê trên bàn lên, chậm rãi lên tiếng, “Nghe ông ngoại con nói thì đây còn không phải lần đầu dắt về nhà nữa.”
“Sao hôm nay mẹ lại rảnh rỗi ghé qua đây?” Lục Tuần hỏi, dường như không nghe thấy câu mẹ mình vừa nói.
“Có một dự án sáp nhập giải quyết xong sớm.” Sầm Kinh cầm chiếc thìa nhỏ khuấy cà phê trong tách, cũng không có ý định trả lời câu hỏi Lục Tuần dành cho mình.
“Con sẽ thường xuyên sang đây với ông ngoại, nếu mẹ bận thì không cần dành thời gian ghé qua đâu.” Lục Tuần không nói thẳng ra.
Song Sầm Kinh là một người rất kiêu ngạo, dù có lựa lời nói khéo léo thế nào thì cũng như mũi kim đâm vào người bà.
Lục Tuần hiểu rõ con người mẹ mình, nhưng có một số việc hắn buộc phải nói. Hắn đã mất đi một người sẽ che chở bảo vệ mình rồi, hắn không thể tiếp tục để mất một người nữa.
“Ý con là sao?” Sầm Kinh đặt tách cà phê xuống, sắc mặt lạnh đi, “Mẹ không được tới ngôi nhà này ư?”
“Con chỉ không muốn ông ngoại lại chịu kích thích thôi.” Lục Tuần cố kiềm chế cảm xúc, nói một cách đơn giản bình tĩnh.
Nhưng dù lời hắn nói có bình tĩnh đến mấy thì cũng là đang nhắc nhở bà về sai lầm mà bà đã gây ra.
Sầm Kinh nén giận: “Lục Tuần, con ——”
Tiếng bánh xe vang lên từ phía gần đó, Sầm Kinh quay đầu sang nhìn, Trần Dã một tay thì bưng bánh bao, còn một tay thì đẩy ông cụ đi tới. Bấy giờ, bà đành giấu đi vẻ giận dữ vừa rồi.
Lục Tuần thật muốn cười mỉa mai. Sầm Kinh quả thật rất cao ngạo, bà sẽ không lộ ra cho người ngoài thấy cảnh mình khó xử, bà chỉ trút hết tính xấu của mình lên người nhà mà thôi.
Sầm Kinh nhìn lướt qua Lục Tuần, đứng dậy bảo với hắn: “Đi lên trên nói chuyện đi.”
“Bánh bao vừa mới xong mà.” Ông cụ nhíu mày nhìn Sầm Kinh, tỏ vẻ không tán đồng. Song, bà vẫn bước về phía cầu thang.
“Không sao đâu ông.” Lục Tuần đi tới bên cạnh ông ngoại, vỗ tay ông trấn an, “Mẹ muốn hỏi han thành tích học tập của con dạo này thôi.”
“Thế thì cũng đừng nhè giờ cơm mà nói chứ.” Ông ngoại thở dài, ông hiểu tính khí Sầm Kinh, dù ông có nói nhiều cũng không có tác dụng, đành căn dặn Lục Tuần: “Đừng nói lâu quá nhé.”
“Vâng ạ.” Lục Tuần gật đầu rồi đi lên lầu.
Cửa thư phòng đã mở sẵn, hắn tiến vào, xoay người đóng cửa phòng lại.
“Con vẫn trách mẹ vì chuyện của bà ngoại con, đúng không?” Sầm Kinh khoanh tay tựa vào bên cạnh bàn sách, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
“Không phải ạ.” Lục Tuần đáp.
Cho tới giờ hắn chưa từng trách Sầm Kinh.
Hắn chỉ tự trách mình.
Trách mình trở về quá trễ, trách mình tại sao lại tin lời Sầm Kinh nói là đã về nhà, trách mình dành thời gian đi mua gói hạt dẻ mà bà thích ăn nhất.
Lúc về đến nhà.
Hạt dẻ trong ngực hắn thì ấm.
Nhưng cơ thể mà hắn chạm vào đã lạnh như băng.
“Vậy con có ý gì?” Sầm Kinh đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn, “Mẹ tới đây thăm bố mình thì có vấn đề gì sao?”
“Con đã nói rồi, con không muốn ông ngoại phải chịu kích thích thêm nữa.” Lục Tuần cau mày.
Năm ấy bà ngoại xảy ra chuyện là vì không ai có mặt ở nhà lúc động đất, hắn thì ở trường học, ông ngoại hắn thì đang đi cùng Sầm Kinh để xử lý việc ở công ty của bà.
Cho nên ông ngoại hắn cứ mãi không chấp nhận được sự thật rằng, ông không ở bên cạnh bà vào cái đêm bà xảy ra chuyện.
Nhưng đô khi sự xuất hiện của Sầm Kinh lại nhắc nhở ông ngoại hắn, rằng vì Sầm Kinh nói đã gọi điện cho bà rồi nên ông không trở về nhà.
Ông ngoại vẫn luôn áy náy vì đã không có mặt ở bên chăm nom bà ngoại trong trận động đất ấy.
“Bác sĩ đã bảo với mẹ rồi, chỉ cần không ngừng dùng thuốc thì tình huống của ông vẫn sẽ ổn định.” Sầm Kinh nhìn hắn.
Cố gắng dùng sự “ổn định” này để thuyết phục hắn, cũng là thuyết phục chính mình.
“Rốt cuộc mẹ tới đây là muốn nhìn cái gì?” Lục Tuần tiến lên một bước, cất tiếng hỏi bà, “Mẹ thật sự tới để thăm ông sao?”
Sầm Kinh tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như bà không hiểu ý của Lục Tuần, song vẫn cảm nhận được ít nhiều, “Con có ý gì?”
“Không phải mẹ tới để thăm ông, chẳng qua mẹ đang hổ thẹn, chẳng qua mẹ muốn khiến nỗi hổ thẹn trong lòng mình vơi bớt đi một chút thôi. Mẹ không phải là vì ông ngoại, mà là vì bản thân mẹ.” Lục Tuần nhìn mẹ mình, thốt lên từng câu từng chữ cất giấu trong lòng.
Sầm Kinh giơ tay giáng cú tát nhắm vào mặt Lục Tuần.
Lục Tuần cau mày, bắt lấy cổ tay bà.
Sầm Kinh thở hổn hển, giãy dụa mà không giằng được tay ra, ánh mắt nhìn về phía Lục Tuần tràn ngập đau khổ.
Dưới lầu không nghe được hai người bên trên đang nói gì cả, Trần Dã đã ăn đến cái bánh bao thứ năm rồi mà hai mẹ con nhà này vẫn chưa có dấu hiệu nói xong rồi xuống dưới. Xem ra cuộc trao đổi này không được dễ chịu cho lắm.
“Bánh nhân thịt ăn nhiều có ngán không con?” Ông ngoại chưa ăn cái bánh bao nào, chỉ ngồi một bên cười ha hả nhìn cậu, “Có muốn lần sau ông thử làm bánh nhân cải thảo không?”
“Không sao đâu ông, con thích ăn thịt mà.” Trần Dã vừa cười vừa lấy thêm cái nữa.
“Con là người bạn đầu tiên mà Lục Tuần dẫn về nhà đấy.” Ông bỗng nhiên bảo.
Trần Dã ngẩn ngơ, Lục Tuần đúng là ít bạn thật, nhưng một trong hai người đến trường thăm Lục Tuần vào đợt hội thao vừa rồi, có vẻ quan hệ giữa cậu ta và Lục Tuần cũng đâu đến mức không thể gọi là bạn bè.
“Trước khi làm bạn với con, ở trường nó lúc nào cũng một thân một mình. Thẳng nhỏ đáng thương, đi một mình, về cũng một mình.” Ông cười bảo.
Bấy giờ Trần Dã mới nhận ra, ông bị bệnh nên trí nhớ cũng có phần sai lệch, chắc là ông đang nói đến chuyện từ hồi Lục Tuần còn học cấp hai.
“Thật ra Lục Tuần không phải đứa khó gần đâu.” Ông ngoại nhìn cậu chăm chú, tựa như đang giải thích thay cho đứa cháu không giỏi ăn nói của mình, “Chỉ là nó chưa học được cách giao lưu với người ta thôi.”
“Lục Tuần…… tốt lắm ạ.” Trần Dã cắn bánh bao trong miệng, nói.
“Đúng vậy, thằng bé Lục Tuần này tốt lắm.” Được cậu tán đồng, ông cụ liền cười vui vẻ.
“Nhưng bố mẹ Lục Tuần thì lại không hề trách nhiệm, bọn nó gần như chưa làm bố làm mẹ được một ngày nào. Từ nhỏ đến lớn Lục Tuần toàn là do bảo mẫu chăm sóc.” Ông không nhìn Trần Dã mà dõi mắt vào khoảng không phía trước, tựa như đang chìm vào hồi ức, “Bảo mẫu lo ăn lo mặc nhưng đâu lo được chuyện giáo dục con trẻ. Đến khi bọn ta ngờ ngợ nhận ra thì tính cách Lục Tuần đã xảy ra vấn đề rồi. Nó trở thành một đứa lạnh nhạt, không nhìn thẳng vào mắt ai, thành ra cũng chẳng có bạn bè, từ cấp một đến cấp hai lúc nào cũng một thân một mình. Hồi năm lớp 7, không hiểu sao nó lại chọc phải một đám côn đồ ngoài đường, thế rồi ngày nào cũng đánh nhau.”
“Nếu cứ tiếp tục để như vậy, thằng nhỏ sẽ thành đứa hư hỏng mất.” Nói đến đây, trong đôi mắt hiền lành của ông cụ cũng hiện lên vẻ giận dữ.
“Mãi đến một lần nọ, Lục Tuần lại đi đánh nhau với côn đồ, chắc tên côn đồ kia gọi nhiều người tới quá, nó lỡ ra tay hơi nặng khiến hai tên ngất dưới đất không dậy nổi, có người đi ngang qua báo cảnh sát, thế là tất cả bị đưa lên đồn. Trẻ vị thành niên thì cần phụ huynh đến, nhưng lúc ấy cả bố lẫn mẹ nó đều đi công tác nước ngoài, người ta liền gọi ông và bà ngoại Lục Tuần đến đồn cảnh sát, ký tên bảo lãnh đưa nó về.”
“Trước khi đến đó gặp Lục Tuần, ông với bà ngoại nó cũng không biết là bố mẹ nó chăm nom con cái kiểu đấy. Ông bà tức giận đến nỗi cả đêm không ngủ nổi, hôm sau liền bảo với bố mẹ thằng bé là muốn mang nó về tự mình nuôi nấng. May mà vẫn chưa muộn, Lục Tuần trông có vẻ lạnh lùng nhưng lại là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, nó tự biết ai tốt với mình, ai không tốt với mình. Hồi trước nó chê giáo viên ra đề dễ quá nên không thèm đi thi, bà ngoại nó mới giả vờ than thở, thế mà nó mang luôn con điểm 100 về nhà đấy.”
Ông cụ đột nhiên phấn chấn lên hẳn, ông nhìn về phía Trần Dã, có lẽ cũng không ngờ mình lại nói nhiều như vậy, nên bèn ngượng ngùng vỗ lưng cậu: “Ông chia sẻ những điều này không phải là có ý gì cả, ông chỉ muốn nói là, thằng bé Lục Tuần kết bạn rất khó khăn, nhất định con chiếm vị trí rất quan trọng trong tim nó nên nó mới dẫn con về nhà, con biết vậy là tốt rồi.”
Trần Dã nhìn nửa cái bánh bao ăn dở trên tay, bỗng nhiên cảm thấy không ăn nổi nữa.
Cậu hoang mang nghĩ, dường như lòng mình chợt có chút khó chịu.
Lục Tuần của bây giờ, đã không còn giống như Lục Tuần trong lời ông kể.
Lục Tuần đã biết cách giao lưu hòa đồng với người khác, chỉ là, Lục Tuần cô độc trong lời kể của ông thì vẫn còn đó.
Trên lầu bỗng vang lên tiếng “Choang”, nghe như đồ thủy tinh bị vỡ nát.
Trần Dã vội quay đầu nhìn lên phía lầu hai. Ngoài tiếng động vừa rồi ra, không còn âm thanh nào khác truyền tới nữa.
Cậu lại quay sang liếc nhìn ông.
Ông ngoại không hề ngạc nhiên, dường như đã quen rồi, ông chỉ thở dài thườn thượt rồi giải thích cho Trần Dã, “Không có gì đâu con, con bé Sầm Kinh…… chính là mẹ của Lục Tuần ấy, ắt hẳn nó lại đập phá đồ đạc đây mà. Tật cũ thôi, tính nó kiêu ngạo, chỉ nghe theo ý mình, từ nhỏ đã vậy rồi. Mỗi khi tức giận là lại đập phá đồ. Cũng do ông với mẹ nó lơi lỏng quá, hiện tại cũng vì…… cái tính này mà nó chịu khổ không ít. Hôn nhân không êm ấm thì con cái cũng không ——”
Trên lầu lại vang lên tiếng vật gì đó vỡ nát.
“Con đi lên…… đi lên xem coi sao ạ.” Trần Dã lo lắng đứng dậy khỏi sô pha.
“Ừ, con dẫn Lục Tuần xuống đây nhé.” Ông ngoại gật đầu, “Bánh bao sắp nguội rồi.”
Trần Dã gật đầu, bước lên cầu thang dẫn tới lầu hai.
Trên lầu hai có rất nhiều phòng, phòng nào cũng đóng kín cửa, giờ đột nhiên lại yên ắng chẳng có tiếng động gì nữa. Trần Dã hoang mang đứng ở hành lang, đang nghĩ có nên cất tiếng gọi hay không thì cánh cửa đóng kín ở đối diện cậu bỗng mở ra.
Lục Tuần cúi đầu đang chuẩn bị đi ra, trông thấy Trần Dã đứng ở cửa, hắn thoáng ngạc nhiên, lập tức quay đầu đi.
Trong thoáng chốc ấy, Trần Dã nhìn thấy ở phía sườn mặt hắn giấu đi đang có máu chảy xuống. Chắc là đã lau một lần rồi, ở khóe mắt có vết máu tuy không lộ rõ nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy được, máu mới chảy thì chỉ đến góc chân mày thôi.
Trần Dã cau mày lại, Lục Tuần nhìn sắc mặt cậu, cũng không né tránh nữa mà liền cười nhẹ nhàng: “Cho tôi mượn mũ.”
Lục Tuần đưa tay qua, Trần Dã không nhúc nhích, mặc cho hắn lấy chiếc mũ trên đầu mình. Lục Tuần đội mũ lên, còn giơ tay vuốt phẳng mấy lọn tóc rối của cậu.
Trần Dã không phải người quá nhạy bén về mặt tình cảm, song không thể phủ nhận rằng, khi trông thấy Lục Tuần như vậy, trái tim cậu như bị ai đó đấm một cú thật mạnh, không quá đau, nhưng rất bức bối.
Bấy giờ Sầm Kinh cũng đi ra, vẻ mặt gượng gạo: “Lục Tuần, con ——”
Lục Tuần kéo thấp mũ, hẳn là muốn giấu đi vết thương, nửa gương mặt hắn bị che khuất, không nhìn thấy rõ mắt.
Âdy thế nhưng chẳng biết vì sao, xuyên thấu qua chiếc mũ đen này, cậu dường như thấy lại cảnh Lục Tuần vừa đẩy cửa ra, thấy lại trong đôi mắt hắn ánh lên sự mệt mỏi và bất đắc dĩ đang cố đè nén.
Giây phút người phụ nữ kia sắp chạm tới Lục Tuần, cậu đã kéo lấy cổ tay hắn.
Lục Tuần kinh ngạc nhìn cậu.
“Đi thôi.” Trần Dã kéo hắn đi về phía cầu thang.