Chương 8
Thoáng cái đã đến ngày hôm sau, sân trường khu chính tấp nập người và xe. Chuyến đi lần này bao gồm tất cả các khu và cận vệ của học viên sẽ được đi theo để hỗ trợ săn bắn. Mục đích của chuyến đi lần này là thu thập đá quý để lên giai cấp cao hơn, ai không đạt chỉ tiêu thì sẽ ở lại giai cấp cũ và tiếp tục đào tạo đợi kì thực hành tiếp theo. Cứ 6 tháng sẽ diễn ra một lần.
- Arina, cận vệ của cậu đâu?
Cô mệt mỏi lắc đầu, không hiểu sao người cô hôm nay có chút mệt. Đã vậy lại còn một mình bê đống đồ, không thấy tăm hơi của Alent đâu cả. May có Charli bê hộ một ít, cận vệ của Charli trùng hợp lại là bạn của Alent tên là Cacher. Cô đứng xếp hàng ở sân để chuẩn bị lên xe thì Tessi lại gần tỏ vẻ tốt bụng nói với cô:
- Arina, cậu không có cận vệ sao. Như vậy lúc đi săn bắn chỉ có một mình rất nguy hiểm. Chẳng lẽ nhà cậu không có cận vệ.
Sau câu nói đó ai cũng xì xầm bàn tán, Yalos thấy vậy cô ta khinh miệt nói:
- Ai dô! Có vẻ là không thuê nổi cận vệ rồi.
Cô thầm than nhẹ, tại sao mấy ả cứ gây sự với cô, khiến cô trở thành tâm điểm bị bàn tán. May là xe trở các khu ở tách biệt nhau không thì không chỉ ở khu D mà là cả trường định nhắm vào cô mà gây sự mất. Ở đây họ thích bắt nạt kẻ yếu lắm a. Cô không muốn chấp với họ định quay đi thì Verny giữ chặt tay cô lạnh lùng lên tiếng:
- Hừ! Đây là thẹn quá nên muốn trốn sao!
Lực tay của cô ta rất mạnh cô không rút ra được, bỗng có một bàn tay nắm lấy tay cô ta giật ra, giọng nói nguy hiểm:
- Có chuyện gì mà giằng qua giằng lại vậy? Tôi cần cô ta bây giờ. Mấy cô cút đi chỗ khác.
Thôi xong, người ra can ngăn giúp cô không ai khác chính là tên ác ma Kiteran, không lẽ hắn định dụ cô ra chỗ yên tĩnh rồi giết cô vì tội làm hắn suýt đoạn tử tuyệt tôn ư. Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên vì biết trước giờ Kiteran chưa bao giờ xía vào chuyện linh tinh như này, vậy mà hôm nay lại xía vào vì một cô gái. Ai nấy đều im lặng đứng tại chỗ xem tình hình.
Cô không khỏi khẩn trương, không biết làm sao để thoát khỏi tên ác ma này thì bỗng dưng có tiếng nói quen thuộc cất lên:
- Tiểu thư Arina xin thứ lỗi vì đến trễ.
Cô mừng thầm, Alent đến thật đúng lúc, anh như vị cứu tinh cứu vớt cuộc đời cô khỏi bàn tay của ác ma. Cô nhanh chóng chạy lại đứng phía sau Alent:
- Không sao, không sao. Đến là tốt rồi, em còn tưởng anh quên ngày này cơ.
Thấy thái độ của cô có chút lạ, Alent lên tiếng:
- Tiểu thư, người không sao chứ ạ?
Cô lắc đầu kéo Alent lên xe, để lại bao lời bàn tán lẫn ngỡ ngàng. Ai nấy đều có suy nghĩ chung rằng cận vệ thôi mà có cần đẹp trai bá khí vậy không? Bộ ba kia sau khi sỉ nhục cô thì đứng thẹn một chỗ không biết trốn đi đâu.
* * *
Cuối cùng cũng đến khu săn bắn, ở đây đẹp hơn cô tưởng tượng, nó không hề hoang vu đáng sợ. Vào buổi tối học viên sẽ chuẩn bị vào rừng săn bắt. Nên khi đến nơi cô liền vào phòng nghỉ ngơi, các cận vệ thì đều được sắp xếp ở phòng bên cạnh chủ nhân của họ. Có chút buồn khi Charli lại không được sắp xếp cạnh phòng cô nữa. Suy nghĩ một lúc cô đã chìm vào giấc ngủ đến tối lúc nào không hay. Nghe thấy tiếng gõ cửa cô mới mơ màng tỉnh dậy, cô không hiểu sao người cô cứ có chút mệt mỏi. Cô đứng dậy chưa kịp chải đầu ra ngoài mở cửa, thì biết được người gõ cửa là Alent. Cô mệt mỏi nói:
- Alent à! Có chuyện gì vậy?
Alent thấy cô trông không có sức sống gì cả lo lắng hỏi han:
- Tiểu thư, người bị ốm sao? Nhìn người mệt mỏi quá. Hay là tôi xin phép giáo sư cho người nghỉ hôm nay nhé.
Cô cố mỉm cười nói:
- Không sao, là do em vừa mới ngủ dậy. Chuyến đi lần này chỉ có ba lần đi săn bắt mà thôi. Em phải tranh thủ cơ hội. Em không sao đâu anh đừng lo.
Alent có chút yên tâm đáp:
- Được rồi, nếu có gì bất thường tiểu thư nhớ phải nói cho tôi biết đấy.
Cô gật đầu liên tục:
- Em biết rồi! Anh cứ ra ngoài đợi em một chút, em chuẩn bị rồi ra liền.
Cô và Alent đi xuống sảnh tập trung, ở đây rất đông học viên của các khu tập trung lại. Giáo sư lên tiếng nhắc nhở:
- Cuộc săn sẽ bắt đầu từ bây giờ và kết thúc vào 12h đêm nay. Các em nhớ phải về trước 12h đêm. Vẫn như mọi năm chỉ tiêu lên đai chính là thu thập được 5 viên đá quý trong đó phải có ít nhất 3 viên có cấp bậc cao hơn cấp bậc của bản thân ở hiện tại. Còn không đạt thì vẫn giữ nguyên cấp. Các cận vệ sẽ đứng ở đây canh, mỗi học viên sẽ có kí hiệu của mình, nếu gặp chuyện bất trắc thì bắn lên trời lúc đó cận vệ của các em sẽ đến cứu trợ các em. Cuộc săn bắn chính thức bắt đầu!
Sau tiếng nói của giáo sư, tất cả học viên ồ ạt chạy về phía rừng, Alent nắm tay cô nhắc nhở:
- Tiểu thư người hãy cẩn thận.
Cô gần đầu mỉm cười trấn an Alent rồi cùng Charli chạy về phía rừng cây. Charli lên tiếng trêu ghẹo cô:
- Arina! Không ngờ cậu lại có một cận vệ chu đáo ân cần đến vậy nha!
Cô lúng túng đáp:
- Gì chứ, không phải cận vệ nào đều cũng phải vậy sao!
Charli cười khúc khích nói:
- Nhưng hơi thái quá rồi đó.
Cô cốc chán Charli tự hào nói:
- Alent nhà tớ đương nhiên phải khác biệt rồi. Tập trung vào săn bắn đi không rớt lại lớp đó.
Charli nhăn mày xoa chán ậm ừ rồi tách ra khỏi cô đi về hướng khác. Trường học quy định các học viên phải đánh lẻ tự săn bắt, không được trợ giúp lẫn nhau. Cô đi được khá lâu rồi nhưng chỉ săn được vài viên đá quý dưới cấp và 3 cái bằng cấp. Cô chưa nhìn thấy linh vật nào hơn cấp mình cả. Linh vật cô săn bắt được toàn là hệ thực vật cấp thấp, cô có chút chán nản. Bỗng một mũi tên màu xanh phóng đến chỗ cô, cô nhanh chóng né sang một bên, tiếp đó lại thêm nhiều hơn. Những mũi tên này chắc chắn là do người bắn không phải linh vật. Nhưng ai lại đi hãm hại cô chứ. Đang mải suy nghĩ thì bị một phi đao phóng đến, cô không kịp né tránh liền bị nó ghim vào bắp chân mà ngã khụy xuống. Sau đó không còn thấy mũi tên hay phi đao phóng ra nữa. Cô đau đớn chửi thề rút phi đao ở chân ra, máu bắt đầu chảy nhiều hơn, nhìn kí hiệu Tes trên cây phi đao cô thốt lên:
- Tes? Tessi! Là cô ta! Chết tiệt! Vậy mà chơi khăm mình!
Lúc này tiếng chuông thông báo 12h đến, cô có chút khẩn trương, giáo sư có nói sau 12h khu rừng này không còn trong tầm kiểm soát của giáo sư, nên có rất nhiều nguy hiểm. Cô cố gắng đứng dậy bám vào cây bước đi, cô phải nhanh chóng quay về. Pháo cứu trợ trong lúc né các đòn tấn công cô đã vô tình bị cướp mất. Máu trên chân cô nhỏ giọt từng chút một ướt đẫm. Lúc này trong đầu cô vang vảng lời mẹ nói:
- Tuyệt đối không tháo dây chuyền và tuyệt đối không được để mình chảy máu.
Thân thể cô run nhẹ, cô vì mệt mỏi mà ngồi bệt xuống một gốc cây thở dốc, chán lấm tấm mồ hôi. Cô cảm thấy cổ mình có chút khát, cơ thể như có một cỗ sức mạnh khiến cô mất khống chế. Con ngươi cô loáng thoáng màu đỏ máu, lớp trang điểm đang dần biến mất.
* * *
Renolfer đứng trong rừng, cơ thể anh tỏa ra khí tức bức chết người, xung quanh là các linh vật hệ thú cấp cao nằm la liệt. Nắm trong tay viên đá quý màu đỏ tươi ánh pha lê đặc biệt anh cười một cách rùng rợn. Turis và một vài thuộc hạ đứng đó không khỏi rùng mình. Bỗng anh ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ, con ngươi trở nên đỏ sẫm, cơ thể rạo rực. Anh nhanh chóng biến mất. Chốc lát anh đã xuất hiện tại chỗ cô đang ngồi, nhìn thấy cô anh có chút ngạc nhiên sao đó cười nói:
- Không ngờ lại là cô Arina, chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy.
Cô mơ màng nghe được giọng nói có chút quen, nhưng cơ thể cô đau nhức không thể nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên nhìn, là Renolfer.
Anh nhìn giọt máu đang chảy liên tiếp ở bắp chân trắng ngà mịn màng của cô không kiềm được mà liếm môi. Lại nhìn đến khuôn mặt kinh diễm của cô liền ngẩn ngơ, anh không ngờ cô lại đẹp đến vậy, hóa ra khuôn mặt trước đây anh nhìn thấy là cô cố ý trang điểm cho bản thân mình xấu đi. Anh tiến lại gần cô, ngồi xuống lấy tay quệt máu cô đưa lên miệng liếm đồng thời thưởng thức đôi mắt ngây dại đang nhìn anh, anh thì thầm nói với cô:
- Arina! Máu cô thật đặc biệt, nó khiến tôi trở nên hưng phấn tột độ.
Cô không thể nghe được lời anh nói, cơ thể anh tỏa ra mùi hương rất ngọt, nó khiến cô khô khan cổ họng. Ý trí cô thôi thúc cô cắn vào chiếc cổ rắn chắc kia. Cô như mất khống chế quàng tay lên cổ anh ôm chặt lấy anh tham lam hít lấy cần cổ. Anh có chút bất ngờ, đang muốn đẩy cô ra thì bị cô cắn vào cổ. Máu từ cổ anh tuôn ra, cô tham lam uống một cách ngon lành, con ngươi chuyển sang màu đỏ tươi. Anh thấy vậy liền cười thật to:
- Haha! Vậy mà cô dám uống máu của ta! Cô có biết hậu quả là gì không Arina!
Cô vẫn không để vào tai lời anh nói, chăm chú uống lấy từng giọt máu trong cơ thể anh. Renolfer cầm cổ tay trắng nõn của cô đưa lên miệng khẽ liếm sau đó thủ thỉ vào tai cô:
- Vậy thì cùng nhau trao đổi máu nhé!
Sau đó anh cắn vào cổ tay cô hút lấy từng giọt máu ngọt ngào vào khoang miệng. Cô hút một lúc thì cảm thấy cổ tay mình có cảm giác đau liền rời khỏi cổ anh, vì vẫn còn mơ màng mà cơ thể mất trọng lượng tựa vào vai anh. Anh cũng rời môi ra khỏi tay cô vuốt ve khuôn mặt cô rồi trượt xuống cần cổ trắng ngà không tỳ vết của cô.
Lúc này Turis xuất hiện nhắc nhở anh:
- Chủ nhân! Cô ấy uống máu của ngài mà không xảy ra chuyện gì. Liệu có phải..
Anh nhếch môi từ tốn nói:
- Thú vị! Rồi mọi chuyện sẽ rõ thôi. Ngươi lui trước đi.
Turis cúi đầu tuân lệnh:
- Vâng.
Cả khu rừng yên ắng chỉ còn lại cô và anh. Cô đã rơi vào tình trạng hôm mê, anh vẫn vuốt ve cổ cô mà nói:
- Bắt được cô rồi.
Nói xong anh đặt một nụ hôn trên môi cô rồi trượt xuống cổ cô đồng thời một tay trị thương cho cô. Anh thích thú để lại một nụ hôn sâu trên cổ cô, nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn kia xuất hiện vết hôn của mình anh mới hài lòng bế cô ra khỏi rừng.
- Arina, cận vệ của cậu đâu?
Cô mệt mỏi lắc đầu, không hiểu sao người cô hôm nay có chút mệt. Đã vậy lại còn một mình bê đống đồ, không thấy tăm hơi của Alent đâu cả. May có Charli bê hộ một ít, cận vệ của Charli trùng hợp lại là bạn của Alent tên là Cacher. Cô đứng xếp hàng ở sân để chuẩn bị lên xe thì Tessi lại gần tỏ vẻ tốt bụng nói với cô:
- Arina, cậu không có cận vệ sao. Như vậy lúc đi săn bắn chỉ có một mình rất nguy hiểm. Chẳng lẽ nhà cậu không có cận vệ.
Sau câu nói đó ai cũng xì xầm bàn tán, Yalos thấy vậy cô ta khinh miệt nói:
- Ai dô! Có vẻ là không thuê nổi cận vệ rồi.
Cô thầm than nhẹ, tại sao mấy ả cứ gây sự với cô, khiến cô trở thành tâm điểm bị bàn tán. May là xe trở các khu ở tách biệt nhau không thì không chỉ ở khu D mà là cả trường định nhắm vào cô mà gây sự mất. Ở đây họ thích bắt nạt kẻ yếu lắm a. Cô không muốn chấp với họ định quay đi thì Verny giữ chặt tay cô lạnh lùng lên tiếng:
- Hừ! Đây là thẹn quá nên muốn trốn sao!
Lực tay của cô ta rất mạnh cô không rút ra được, bỗng có một bàn tay nắm lấy tay cô ta giật ra, giọng nói nguy hiểm:
- Có chuyện gì mà giằng qua giằng lại vậy? Tôi cần cô ta bây giờ. Mấy cô cút đi chỗ khác.
Thôi xong, người ra can ngăn giúp cô không ai khác chính là tên ác ma Kiteran, không lẽ hắn định dụ cô ra chỗ yên tĩnh rồi giết cô vì tội làm hắn suýt đoạn tử tuyệt tôn ư. Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên vì biết trước giờ Kiteran chưa bao giờ xía vào chuyện linh tinh như này, vậy mà hôm nay lại xía vào vì một cô gái. Ai nấy đều im lặng đứng tại chỗ xem tình hình.
Cô không khỏi khẩn trương, không biết làm sao để thoát khỏi tên ác ma này thì bỗng dưng có tiếng nói quen thuộc cất lên:
- Tiểu thư Arina xin thứ lỗi vì đến trễ.
Cô mừng thầm, Alent đến thật đúng lúc, anh như vị cứu tinh cứu vớt cuộc đời cô khỏi bàn tay của ác ma. Cô nhanh chóng chạy lại đứng phía sau Alent:
- Không sao, không sao. Đến là tốt rồi, em còn tưởng anh quên ngày này cơ.
Thấy thái độ của cô có chút lạ, Alent lên tiếng:
- Tiểu thư, người không sao chứ ạ?
Cô lắc đầu kéo Alent lên xe, để lại bao lời bàn tán lẫn ngỡ ngàng. Ai nấy đều có suy nghĩ chung rằng cận vệ thôi mà có cần đẹp trai bá khí vậy không? Bộ ba kia sau khi sỉ nhục cô thì đứng thẹn một chỗ không biết trốn đi đâu.
* * *
Cuối cùng cũng đến khu săn bắn, ở đây đẹp hơn cô tưởng tượng, nó không hề hoang vu đáng sợ. Vào buổi tối học viên sẽ chuẩn bị vào rừng săn bắt. Nên khi đến nơi cô liền vào phòng nghỉ ngơi, các cận vệ thì đều được sắp xếp ở phòng bên cạnh chủ nhân của họ. Có chút buồn khi Charli lại không được sắp xếp cạnh phòng cô nữa. Suy nghĩ một lúc cô đã chìm vào giấc ngủ đến tối lúc nào không hay. Nghe thấy tiếng gõ cửa cô mới mơ màng tỉnh dậy, cô không hiểu sao người cô cứ có chút mệt mỏi. Cô đứng dậy chưa kịp chải đầu ra ngoài mở cửa, thì biết được người gõ cửa là Alent. Cô mệt mỏi nói:
- Alent à! Có chuyện gì vậy?
Alent thấy cô trông không có sức sống gì cả lo lắng hỏi han:
- Tiểu thư, người bị ốm sao? Nhìn người mệt mỏi quá. Hay là tôi xin phép giáo sư cho người nghỉ hôm nay nhé.
Cô cố mỉm cười nói:
- Không sao, là do em vừa mới ngủ dậy. Chuyến đi lần này chỉ có ba lần đi săn bắt mà thôi. Em phải tranh thủ cơ hội. Em không sao đâu anh đừng lo.
Alent có chút yên tâm đáp:
- Được rồi, nếu có gì bất thường tiểu thư nhớ phải nói cho tôi biết đấy.
Cô gật đầu liên tục:
- Em biết rồi! Anh cứ ra ngoài đợi em một chút, em chuẩn bị rồi ra liền.
Cô và Alent đi xuống sảnh tập trung, ở đây rất đông học viên của các khu tập trung lại. Giáo sư lên tiếng nhắc nhở:
- Cuộc săn sẽ bắt đầu từ bây giờ và kết thúc vào 12h đêm nay. Các em nhớ phải về trước 12h đêm. Vẫn như mọi năm chỉ tiêu lên đai chính là thu thập được 5 viên đá quý trong đó phải có ít nhất 3 viên có cấp bậc cao hơn cấp bậc của bản thân ở hiện tại. Còn không đạt thì vẫn giữ nguyên cấp. Các cận vệ sẽ đứng ở đây canh, mỗi học viên sẽ có kí hiệu của mình, nếu gặp chuyện bất trắc thì bắn lên trời lúc đó cận vệ của các em sẽ đến cứu trợ các em. Cuộc săn bắn chính thức bắt đầu!
Sau tiếng nói của giáo sư, tất cả học viên ồ ạt chạy về phía rừng, Alent nắm tay cô nhắc nhở:
- Tiểu thư người hãy cẩn thận.
Cô gần đầu mỉm cười trấn an Alent rồi cùng Charli chạy về phía rừng cây. Charli lên tiếng trêu ghẹo cô:
- Arina! Không ngờ cậu lại có một cận vệ chu đáo ân cần đến vậy nha!
Cô lúng túng đáp:
- Gì chứ, không phải cận vệ nào đều cũng phải vậy sao!
Charli cười khúc khích nói:
- Nhưng hơi thái quá rồi đó.
Cô cốc chán Charli tự hào nói:
- Alent nhà tớ đương nhiên phải khác biệt rồi. Tập trung vào săn bắn đi không rớt lại lớp đó.
Charli nhăn mày xoa chán ậm ừ rồi tách ra khỏi cô đi về hướng khác. Trường học quy định các học viên phải đánh lẻ tự săn bắt, không được trợ giúp lẫn nhau. Cô đi được khá lâu rồi nhưng chỉ săn được vài viên đá quý dưới cấp và 3 cái bằng cấp. Cô chưa nhìn thấy linh vật nào hơn cấp mình cả. Linh vật cô săn bắt được toàn là hệ thực vật cấp thấp, cô có chút chán nản. Bỗng một mũi tên màu xanh phóng đến chỗ cô, cô nhanh chóng né sang một bên, tiếp đó lại thêm nhiều hơn. Những mũi tên này chắc chắn là do người bắn không phải linh vật. Nhưng ai lại đi hãm hại cô chứ. Đang mải suy nghĩ thì bị một phi đao phóng đến, cô không kịp né tránh liền bị nó ghim vào bắp chân mà ngã khụy xuống. Sau đó không còn thấy mũi tên hay phi đao phóng ra nữa. Cô đau đớn chửi thề rút phi đao ở chân ra, máu bắt đầu chảy nhiều hơn, nhìn kí hiệu Tes trên cây phi đao cô thốt lên:
- Tes? Tessi! Là cô ta! Chết tiệt! Vậy mà chơi khăm mình!
Lúc này tiếng chuông thông báo 12h đến, cô có chút khẩn trương, giáo sư có nói sau 12h khu rừng này không còn trong tầm kiểm soát của giáo sư, nên có rất nhiều nguy hiểm. Cô cố gắng đứng dậy bám vào cây bước đi, cô phải nhanh chóng quay về. Pháo cứu trợ trong lúc né các đòn tấn công cô đã vô tình bị cướp mất. Máu trên chân cô nhỏ giọt từng chút một ướt đẫm. Lúc này trong đầu cô vang vảng lời mẹ nói:
- Tuyệt đối không tháo dây chuyền và tuyệt đối không được để mình chảy máu.
Thân thể cô run nhẹ, cô vì mệt mỏi mà ngồi bệt xuống một gốc cây thở dốc, chán lấm tấm mồ hôi. Cô cảm thấy cổ mình có chút khát, cơ thể như có một cỗ sức mạnh khiến cô mất khống chế. Con ngươi cô loáng thoáng màu đỏ máu, lớp trang điểm đang dần biến mất.
* * *
Renolfer đứng trong rừng, cơ thể anh tỏa ra khí tức bức chết người, xung quanh là các linh vật hệ thú cấp cao nằm la liệt. Nắm trong tay viên đá quý màu đỏ tươi ánh pha lê đặc biệt anh cười một cách rùng rợn. Turis và một vài thuộc hạ đứng đó không khỏi rùng mình. Bỗng anh ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ, con ngươi trở nên đỏ sẫm, cơ thể rạo rực. Anh nhanh chóng biến mất. Chốc lát anh đã xuất hiện tại chỗ cô đang ngồi, nhìn thấy cô anh có chút ngạc nhiên sao đó cười nói:
- Không ngờ lại là cô Arina, chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy.
Cô mơ màng nghe được giọng nói có chút quen, nhưng cơ thể cô đau nhức không thể nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên nhìn, là Renolfer.
Anh nhìn giọt máu đang chảy liên tiếp ở bắp chân trắng ngà mịn màng của cô không kiềm được mà liếm môi. Lại nhìn đến khuôn mặt kinh diễm của cô liền ngẩn ngơ, anh không ngờ cô lại đẹp đến vậy, hóa ra khuôn mặt trước đây anh nhìn thấy là cô cố ý trang điểm cho bản thân mình xấu đi. Anh tiến lại gần cô, ngồi xuống lấy tay quệt máu cô đưa lên miệng liếm đồng thời thưởng thức đôi mắt ngây dại đang nhìn anh, anh thì thầm nói với cô:
- Arina! Máu cô thật đặc biệt, nó khiến tôi trở nên hưng phấn tột độ.
Cô không thể nghe được lời anh nói, cơ thể anh tỏa ra mùi hương rất ngọt, nó khiến cô khô khan cổ họng. Ý trí cô thôi thúc cô cắn vào chiếc cổ rắn chắc kia. Cô như mất khống chế quàng tay lên cổ anh ôm chặt lấy anh tham lam hít lấy cần cổ. Anh có chút bất ngờ, đang muốn đẩy cô ra thì bị cô cắn vào cổ. Máu từ cổ anh tuôn ra, cô tham lam uống một cách ngon lành, con ngươi chuyển sang màu đỏ tươi. Anh thấy vậy liền cười thật to:
- Haha! Vậy mà cô dám uống máu của ta! Cô có biết hậu quả là gì không Arina!
Cô vẫn không để vào tai lời anh nói, chăm chú uống lấy từng giọt máu trong cơ thể anh. Renolfer cầm cổ tay trắng nõn của cô đưa lên miệng khẽ liếm sau đó thủ thỉ vào tai cô:
- Vậy thì cùng nhau trao đổi máu nhé!
Sau đó anh cắn vào cổ tay cô hút lấy từng giọt máu ngọt ngào vào khoang miệng. Cô hút một lúc thì cảm thấy cổ tay mình có cảm giác đau liền rời khỏi cổ anh, vì vẫn còn mơ màng mà cơ thể mất trọng lượng tựa vào vai anh. Anh cũng rời môi ra khỏi tay cô vuốt ve khuôn mặt cô rồi trượt xuống cần cổ trắng ngà không tỳ vết của cô.
Lúc này Turis xuất hiện nhắc nhở anh:
- Chủ nhân! Cô ấy uống máu của ngài mà không xảy ra chuyện gì. Liệu có phải..
Anh nhếch môi từ tốn nói:
- Thú vị! Rồi mọi chuyện sẽ rõ thôi. Ngươi lui trước đi.
Turis cúi đầu tuân lệnh:
- Vâng.
Cả khu rừng yên ắng chỉ còn lại cô và anh. Cô đã rơi vào tình trạng hôm mê, anh vẫn vuốt ve cổ cô mà nói:
- Bắt được cô rồi.
Nói xong anh đặt một nụ hôn trên môi cô rồi trượt xuống cổ cô đồng thời một tay trị thương cho cô. Anh thích thú để lại một nụ hôn sâu trên cổ cô, nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn kia xuất hiện vết hôn của mình anh mới hài lòng bế cô ra khỏi rừng.