Chương : 20
Khi những người này mới vào Huấn Luyện Doanh bệnh cũng không nhẹ, hận không thể lập tức thoát ra ngoài, cái khác không nói, dù sao cũng không ai nhát gan sợ phiền phức.
Nói đến cảm giác lạnh sống lưng của Đường có bao nhiêu chân tình thật cảm, Sở Tư xác định vững chắc không tin, xua tay nói: “Tháp đông có thể có cái gì kỳ quái chứ?”
“Ngài biết đấy, khi Ba Ni Bảo bị cấm, khoang thuyền đông lạnh vẫn chưa được sản xuất.” Đường nói.
Sở Tư gật đầu, tất nhiên anh biết, hiện tại khoang thuyền đông lạnh được phổ biến là do anh ký xác nhận khi còn đương chức trưởng quan.
“Nhưng đoán xem, có một phòng thiết bị trên tầng hai của tháp đông, nơi chúng tôi tìm thấy một buồng đông rất giống với một khoang đông lạnh, nhưng nó không dành cho một người.”
Đường nói lại nhịn không được nhe răng trợn mắt mà ghét bỏ, cậu khoa tay múa chân, “Là một cái giường chung lớn như thế này! Chúng tôi không còn lựa chọn nào khi hành tinh nổ tung, nên tất cả chúng ta đều nhảy vào, ai mà biết được trong buồng đông có chuông báo, cũng không biết do ai thiết lập, chúng tôi đã thức dậy như thế vào hai tháng trước.”
“Đúng, đó phải là giọng nam, âm thanh điện tử, lặp lại cùng một câu nói ‘ Thời gian định sẵn sẽ kết thúc sau hai phút, bộ phận làm lạnh sẽ ngừng hoạt động ’ linh tinh.” Lặc Bàng đảo mắt nhớ lại, “Hình như nói bảy tám lần gì đó, sau đó đếm ngược ba mươi giây, rồi buồng đông lạnh tự động mở ra, chúng tôi vừa tỉnh dậy, vẫn hơi bối rối chưa hiểu rõ tình huống. Sau khi tỉnh dậy mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ lo tiếp theo phải làm sao đây, nhưng ——”
Cô lấy máy truyền tin của mình từ túi quần quân đội ra, cắn lưỡi lướt màn hình một lúc, xoay lại rồi phóng to màn hình trước mắt Sở Tư: “Trưởng quan nhìn xem, mỗi ngày sau đó, máy truyền tin sẽ tự động nhận được mấy tin nhắn.”
Màn hình quá gần, Sở Tư hơi lùi lại, nhìn thấy nội dung thông tin ở hàng trên:
17:51:12
Quá trình truyền dữ liệu bị gián đoạn, tự hủy.
17:51:03
Quá trình chuyển dữ liệu bắt đầu.
17:50:36
Lệnh tìm kiếm được hoàn tất, nhưng không tìm thấy nguồn lệnh S001.
17:48:25
Tự động tìm hướng dẫn.
Sở Tư nhướng mày: “Quỷ gọi à?”
“Đúng không?! Giống như thấy quỷ vậy!” Ngón tay Lặc Bàng lướt lướt, thông tin như vậy chiếm gần như toàn bộ màn hình của cô, vẫn không kết thúc, “Mỗi ngày, máy truyền tin được tự động kết nối bởi một thứ gì đó không xác định, chỉ tìm lệnh S001, tự hủy cái gì?! Quỷ mới biết liệu nó muốn phá hủy dữ liệu hay muốn huỷ hoại chúng tôi đây, cho nên chúng tôi buộc phải cắt đứt mọi đường truyền.”
Sở Tư hỏi: “Đã tra nguồn chưa?”
Lặc Bàng nhét máy truyền tin vào túi, vỗ nhẹ rồi khịt mũi: “Sao lại không tra chứ? Đường đã mượn hai bàn bàn điều khiển duy nhất có sẵn ở tầng một của tháp đông, ngày đêm chăm chú theo dõi tín hiệu, tháng đó chúng tôi làm việc theo ca, một tuyến ở bên ngoài để tiến hành tìm kiếm, tuyến khác thì chăm chú vào mã theo dõi, nhưng chúng tôi không tìm thấy bất kỳ nguồn xâm nhập nào.”
“Lục soát không thấy người, cũng không tìm được ngọn nguồn xâm nhập…” Sở Tư suy nghĩ một lúc, “Chỉ có một khả năng.”
“Tín hiệu đó đển từ Pháo đài Ba Ni Bảo, có mức độ che giấu cao. “Đường búng ngón tay, dù biết cũng không có ích gì đâu. “
Tòa tháp phía đông của Ba Ni Bảo đã bị phá hủy trong sự cố đó, mặc dù bên ngoài không có thiệt hại rõ ràng, nhưng trang thiết bị bên trong rất lộn xộn, Đường tìm được hai bàn điều khiển miễn cưỡng dùng, cũng không dễ dàng.
Loại tín hiệu được che giấu cao này không bao giờ có thể được tạo ra bởi hai bàn điều khiển nhỏ này.
Nguồn phát tín hiệu có khả năng là ở Pháo đài Trung tâm, nơi có hai phòng điều khiển chính, tương đương với não trái và phải của Pháo đài Ba Ni Bảo. Miễn là tìm được cách vào phòng điều khiển chính, mọi thứ đều có thể rõ ràng trong nháy mắt.
“Sao vậy? Không khai thông quyền hạn khi nhận lệnh dọn dẹp à?” Sở Tư hỏi.
“Được mở, nhưng quyền hạn chỉ giới hạn ở tòa tháp phía đông, Pháo đài Trung tâm và ba tòa tháp phía tây, nam và bắc không thể vào được.” Đường “tsk tsk” hai lần, “Cho nên, nhiệm vụ này là vô nghĩa, mở thêm một cửa nữa sẽ giết họ chắc?”
“Ban đầu chúng tôi đã bất cẩn, hiểu nó như một tín hiệu địa phương thông thường. Một khi vượt quá một phạm vi nhất định, sẽ không được nhận.” Lặc Bàng vuốt trán, dang tay ra rất bất lực, “Vậy là chúng tôi đã chuyển ra từ đó. Sau khi chuyển ra ngoài, may mà Kiều Nhĩ mang theo một máy in mô-đun mini trên lưng. Chúng tôi đã tháo bỏ tất cả các tấm năng lượng và vật liệu mô-đun có thể tháo dỡ ở tháp đông, xây một vài phòng mô-đun ở cánh rừng, kết quả là…… A! “
Bọn họ dọn ra ngày đầu tiên, không nhận được bất kỳ tin nhắn nào.
Nhưng ngày hôm sau, âm hồn bất tán lại xuất hiện. Lần này có thêm một tin nhắn nữa có bốn thông tin, nội dung là: Định vị lại hoàn tất, tọa độ trong hình là 2856, 1920. Tiện nhất là đính kèm một hình ảnh thực, chính là khung cảnh phía trước nhà họ.
Sau khi chèn ép tiến độ tự hủy, họ lập tức phá bỏ ngôi nhà mới xây một ngày trước, chuyển đến khu rừng cách xa Pháo đài Ba Ni Bảo, nhưng vẫn không thể trốn thoát.
Cứ như vậy, họ di chuyển suốt từ khu vực rừng trung tâm ra đến rìa.
“Theo những bức ảnh thực mà chúng tôi nhận được, ở đây gần như chỉ có đầy những cây có mắt bị chôn vùi… À, mắt ruồi chúng tôi đề cập trước đó, là biệt danh chúng tôi đặt cho nó.” Đường giải thích, “Chúng tôi cố gắng tìm kiếm lần nữa, nhưng công trình quá lớn, thu hoạch lại nhỏ đến đáng thương. “
Cậu dậm chân trên mặt đất: “Nơi này là chỗ được coi là chỗ ở lâu nhất từ trước đến nay, không biết có phải do gần đến bờ vực hay không, sự việc đã được giải quyết trong ba ngày. Nhưng chúng tôi luôn tâm niệm, bất luận mệt đến đâu thì cũng phải để một người thủ, kẻo mất cảnh giác trước tin nhắn đột ngột, không kịp dỡ bỏ tự hủy. “
“Nhưng dù sao chuyện này cũng quá bị động.” Sở Tư nhíu mày.
“Bị động cực kỳ! Mặc dù Ba Ni Bảo đã bị cấm từ lâu, nhưng nó được xây dựng với công nghệ mạnh mẽ, tiên tiến nhất, hệ thống phòng thủ lợi hại nhất.” Đường nói, “Lúc đó chúng tôi đã nghĩ ra nhiều phương pháp ưu nhã. Đánh rắm cũng không có! Cuối cùng, thảo luận tới thảo luận đi, chỉ có thể cứ như vậy —— “
Cậu mô tả kết quả cuộc thảo luận của họ với Sở Tư bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng, thay thế nó bằng một cách diễn đạt dễ hiểu, chỉ một câu thôi —— Nổ chết mọe nó đi!
“Đúng vậy! Đó là lý do tại sao chúng tôi làm một số công việc thủ công.” Lặc Bàng chớp mắt với anh, búng tay về phía người đàn ông đầu đinh bên cạnh anh, “Lưu! Lấy bảo bối của cậu ra đi!”
Lúc mới vào trại thời điểm ồn ào nhất, Lưu không thích nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng bị trêu chọc vài câu, cũng sẽ cười ngượng ngùng, lộ ra một cái lúm đồng tiền. Vị này trông có vẻ là người hiền lành thành thật nhất, giỏi chế tạo nhiều loại vũ khí có tính sát thương cao.
Năm đó họ đang đùa giỡn với những viên đạn bỏ túi do Lưu chế tạo, kết quả là làm nổ tung căn hộ một cửa mà họ ở chung.
Sở Tư nhớ rất rõ ràng, tự nhiên đoán ra được “Bảo bối” đó là cái gì.
Quả nhiên, Lưu đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình mang theo một túi bom nhỏ cỡ hạt ngọc trai, như thể đang ôm con gái của mình.
Sở Tư bật cười: “… Cậu ngủ với những thứ này mỗi ngày đấy à? Không sợ bị bắn lên trời sao?”
“Không phải mỗi ngày, hoàn thành ba giờ trước, mới ra lò.” Lưu cười đáp, “Chúng tôi dự định ngày mai đi ——”
Trước khi cậu nói xong, máy truyền tin của nhiều người đồng loạt “Đinh”, ngay cả Sở Tư cũng vang lên.
Vẻ mặt của mọi người đột nhiên thay đổi, Đường cũng không thèm để ý, liền bay vào phòng điều tra, “Mẹ nó tiểu tiện nhân lại tới chơi tao! Đem hết máy truyền tin vào đây, trước tiên loại bỏ tự hủy! “
Sở Tư lấy máy truyền tin ra liếc nhìn nó, hóa ra đó là một mẩu thông tin định vị có đính kèm hình ảnh thực, giống hệt như những gì Lặc Bàng mô tả.
Anh đi theo Lặc Bàng vào phòng điều tra, Kiều Nhĩ xông vào với máy truyền tin của cậu và Kim.
Ngón tay Đường gõ trên bàn điều khiển gần như thành hư ảnh, trên màn hình số liệu rào rạt bay thẳng.
“Các cậu tháo dỡ luôn bàn điều khiển ở tháp đông?” Sở Tư nói.
Đường thuận miệng đáp: “Không tháo rời, không tháo rời! nhanh nhanh nhanh máy truyền tin!!”
Cậu “bụp” nhấn nút cuối cùng, lấy máy truyền tin của mọi người, lần lượt chà xát các cảm biến trên bàn điều khiển.
Khi Sở Tư lấy máy truyền tin trở lại, anh thấy một tin nhắn mới nhảy vào —— Quá trình truyền dữ liệu bị gián đoạn, quá trình tự hủy đã dừng lại.
Anh thực sự có tật xấu, chính là rảnh rỗi không động.
Anh bị uy hiếp nhiều như vậy, nếu có thể ngồi yên chờ bị dọa lần thứ hai, sẽ không phải là anh nữa.
Sở Tư ném máy truyền tin vào túi, vươn một tay hướng Lưu hắt cằm: “Các bảo bối của cậu đâu, chia sẻ cho tôi một ít.”
Lưu: “Trưởng quan, ngài muốn đi bây giờ à? Không, không nghỉ ngơi một đêm sao?”
“À, không có gì, các cậu bận chuyện của các cậu, tôi đi dạo một vòng.” Sở Tư lấy vài viên đạn bỏ túi, nghịch ngón tay đếm, “Sáu viên? Theo tôi đoán thì ít hơn một chút, thêm ba viên đi.”
Lưu: “…” Đây đều là bom có tính sát thương cao, không phải đường đâu!
Đường và Lặc Bàng cũng là bộ đôi gây rắc rối nổi tiếng trong Huấn Luyện Doanh. Khi nghe Sở Tư nói, họ lập tức nhìn nhau mỉm cười với Lưu: “Đại Lưu, cho chúng tôi một ít, tin nhắn đều tới cửa rồi, còn chờ gì vào đến mai nữa, hành động trước thôi! “
“Các cậu…” Lưu dở khóc dở cười, đơn giản nhét tất cả bom trong túi vào tay họ, “Đi thôi đi thôi, đừng chậm trễ, cùng nhau đi đi!”
Kiều Nhĩ mặt trẻ con do dự một lúc: “Vị đâm mông bím tóc tiên sinh và con gái …”
Vừa dứt lời, Cây lau nhà nhỏ nhanh chóng lấy một viên đạn bỏ túi từ tay Sở Tư, ngẩng đầu nhìn Sở Tư, rồi nghiêm mặt đứng bên cạnh.
Kiều Nhĩ: “Này ——”
Sở Tư: “Phí Cách Tư tiểu cô nương, không thể chơi với thứ này.”
“Đi đi, tôi sẽ ở lại căn cứ để chăm sóc họ, bím tóc tiên sinh hiện tại di chuyển cũng không dễ dàng.” Kiều Nhĩ nghĩ một lúc.
“Được rồi! Đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi!” Đường hướng mọi người vẫy vẫy tay, vội vàng chạy ra ngoài.
Từ căn cứ đến Pháo đài Ba Ni Bảo thực sự có chút xa, với tốc độ huấn luyện đặc biệt, họ cũng đi bộ gần bốn mươi phút.
“Cũng may nơi này không có người khác, cứ đánh bom đi!” Đường nói với Sở Tư khi cậu xuất hiện từ khu rừng nguyên sinh.
Có một con dốc nhỏ nơi họ đang đứng, xuống dốc có thể đi vào cổng ở tầng một của tháp đông, đi qua cánh cổng đó, rồi đi vòng qua bãi cỏ hình bán nguyệt để đến cổng Pháo đài Trung tâm.
Sở Tư nheo mắt, đi theo Đường và Lặc Bàng xuống một con dốc thoai thoải, nói: “Tuy vậy, công phá của mấy viên đạn bỏ túi này vẫn có hạn, rất khó để phá tung cửa hoàn toàn.”
Lặc Bàng nói: “Không sao, không mong đợi có thể thổi tung cánh cửa ngay lập tức, miễn là mép của nó có thể được nới lỏng một chút, không có nhiều thứ khác trên tháp phía đông, nhưng vẫn có một vài dụng cụ trong tay, chúng tôi sẽ cạy cửa khi đường biên bị nổ tung, dựa trên độ dẻo dai của vật liệu, theo tính toán phải mất gần hai ngày để cạy. “
Đường khịt mũi: “Chúng tôi đã sống sót được hai tháng, hai ngày chẳng là gì cả! Hơn nữa, đây là cách nhanh nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra, bọn họ sao không cho chúng ta mang theo mấy khẩu pháo chùm chứ!”
Lưu nghe thấy vũ khí liền lên tinh thần, nhịn không được mở miệng cảm thán nói: “Ta rất nhớ những ngày tùy tiện sử dụng pháo chùm. Đặt bốn cái trước cửa, cửa địa ngục cũng không đóng lại được.”
Lặc Bàng “A” một tiếng, nói tiếp, “Nếu có một khẩu súng phản vật chất A12 khác, thì …”
Đường mắt trợn trắng, nói: “Đừng có nằm mơ nữa các bảo bối!”
Sở Tư dừng lại, “Không có súng phản vật chất, nhưng có một thùng nhiên liệu phản vật chất, chỉ là…”
“Không, không, không thưa ngài, chúng tôi chỉ muốn mở cửa chứ không muốn gửi toàn bộ Pháo đài Ba Ni Bảo lên trời đâu.” Đường nhanh chóng lắc đầu.
Trong khi họ đang nói chuyện, đã đi qua tháp đông, cửa của Tháp Đông đang mở, rõ ràng bọn nhãi ranh này khi chạy đi, ngay cả cửa cũng không khóa.
“Nhiên liệu phản vật chất nghe thôi cũng có thể toi mạng.” Khi đi dọc theo bãi cỏ bán nguyệt về phía cổng Pháo đài Trung tâm, Đường vẫn than thở rằng những suy nghĩ của Sở Tư quá đáng sợ, “Thật điên rồ, ngài đừng nghĩ lung tung! TÔI——”
Nói được nửa chừng, thì đột nhiên “Hử” mà nghi vấn một tiếng, “Đợi đã! Tại sao tôi lại nghe thấy tiếng động ở cổng? Giống như là…”
“Giống như tiếng nòng súng va vào kim loại.” Lưu cực kỳ nhạy cảm với âm thanh này, nhanh chóng tăng tốc lên hai bước.
Khi mọi người đi qua vòng cung lớn nhất, họ chỉ có thể nhìn thấy phía cổng Pháo đài Ba Ni Bảo từ xa.
“Chờ đã!” Sở Tư chộp lấy những người đang đi về phía trước.
Ngay lúc họ dừng lại, tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên nổ tung bên cánh cổng.
Ngọn lửa chìm trong làn khói dày đặc bay thẳng lên bầu trời, giống như những đám mây khổng lồ trong biển sao.
Bùm ——
Bông hoa thứ hai
Bùm ——
Bông hoa thứ ba
Đường bị nhấc trên mặt đất, cậu ngất đi một lúc lâu, trước khi khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ba đám mây khổng lồ, bật ra mấy chữ: “Tôi… Đệt…?”
“Khụ khụ…… Đây thật là muốn đem Ba Ni Bảo nổ bay lên trời sao! Tình huống là gì thế? Bệnh thần kinh nào đang phát điên thế này?” Lặc Bàng ho ra bụi trong miệng rồi ngơ ngác nhìn Sở Tư.
Sở Tư: “…” Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Khi Đường hỏi, cậu khó khăn đứng dậy, “Mẹ nó may mà ở Ba Ni Bảo. Mọi bức tường đều có chức năng chống nổ để chặn va chạm, nếu không thì giờ chúng ta đã trở về với tro bụi rồi.”
Sở Tư đứng dậy, định nói gì đó thì đột nhiên anh cảm thấy có một cái vỗ nhẹ trên đỉnh đầu.
“Ai?” Anh cau mày quay đầu lại.
“Còn có thể là ai, thưa trưởng quan của tôi?”
Giọng lười biếng của Tát Ách · Dương vang lên không hề báo trước, ngay phía trên đầu mọi người.
Sở Tư bước sang một bên hai bước, ngẩng đầu nhìn theo âm thanh, thấy Tát Ách · Dương đang đứng thẳng người trên tường cao. Với một tay đút túi và tay kia cầm khẩu kim loại màu bạc, trông rất quen.
Hắn mỉm cười ủy khuất với Sở Tư, hỏi với giọng điệu chậm rãi: “Thân ái, anh lén lút ở đây làm gì với mấy tên ngốc này vậy?”
Nói đến cảm giác lạnh sống lưng của Đường có bao nhiêu chân tình thật cảm, Sở Tư xác định vững chắc không tin, xua tay nói: “Tháp đông có thể có cái gì kỳ quái chứ?”
“Ngài biết đấy, khi Ba Ni Bảo bị cấm, khoang thuyền đông lạnh vẫn chưa được sản xuất.” Đường nói.
Sở Tư gật đầu, tất nhiên anh biết, hiện tại khoang thuyền đông lạnh được phổ biến là do anh ký xác nhận khi còn đương chức trưởng quan.
“Nhưng đoán xem, có một phòng thiết bị trên tầng hai của tháp đông, nơi chúng tôi tìm thấy một buồng đông rất giống với một khoang đông lạnh, nhưng nó không dành cho một người.”
Đường nói lại nhịn không được nhe răng trợn mắt mà ghét bỏ, cậu khoa tay múa chân, “Là một cái giường chung lớn như thế này! Chúng tôi không còn lựa chọn nào khi hành tinh nổ tung, nên tất cả chúng ta đều nhảy vào, ai mà biết được trong buồng đông có chuông báo, cũng không biết do ai thiết lập, chúng tôi đã thức dậy như thế vào hai tháng trước.”
“Đúng, đó phải là giọng nam, âm thanh điện tử, lặp lại cùng một câu nói ‘ Thời gian định sẵn sẽ kết thúc sau hai phút, bộ phận làm lạnh sẽ ngừng hoạt động ’ linh tinh.” Lặc Bàng đảo mắt nhớ lại, “Hình như nói bảy tám lần gì đó, sau đó đếm ngược ba mươi giây, rồi buồng đông lạnh tự động mở ra, chúng tôi vừa tỉnh dậy, vẫn hơi bối rối chưa hiểu rõ tình huống. Sau khi tỉnh dậy mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ lo tiếp theo phải làm sao đây, nhưng ——”
Cô lấy máy truyền tin của mình từ túi quần quân đội ra, cắn lưỡi lướt màn hình một lúc, xoay lại rồi phóng to màn hình trước mắt Sở Tư: “Trưởng quan nhìn xem, mỗi ngày sau đó, máy truyền tin sẽ tự động nhận được mấy tin nhắn.”
Màn hình quá gần, Sở Tư hơi lùi lại, nhìn thấy nội dung thông tin ở hàng trên:
17:51:12
Quá trình truyền dữ liệu bị gián đoạn, tự hủy.
17:51:03
Quá trình chuyển dữ liệu bắt đầu.
17:50:36
Lệnh tìm kiếm được hoàn tất, nhưng không tìm thấy nguồn lệnh S001.
17:48:25
Tự động tìm hướng dẫn.
Sở Tư nhướng mày: “Quỷ gọi à?”
“Đúng không?! Giống như thấy quỷ vậy!” Ngón tay Lặc Bàng lướt lướt, thông tin như vậy chiếm gần như toàn bộ màn hình của cô, vẫn không kết thúc, “Mỗi ngày, máy truyền tin được tự động kết nối bởi một thứ gì đó không xác định, chỉ tìm lệnh S001, tự hủy cái gì?! Quỷ mới biết liệu nó muốn phá hủy dữ liệu hay muốn huỷ hoại chúng tôi đây, cho nên chúng tôi buộc phải cắt đứt mọi đường truyền.”
Sở Tư hỏi: “Đã tra nguồn chưa?”
Lặc Bàng nhét máy truyền tin vào túi, vỗ nhẹ rồi khịt mũi: “Sao lại không tra chứ? Đường đã mượn hai bàn bàn điều khiển duy nhất có sẵn ở tầng một của tháp đông, ngày đêm chăm chú theo dõi tín hiệu, tháng đó chúng tôi làm việc theo ca, một tuyến ở bên ngoài để tiến hành tìm kiếm, tuyến khác thì chăm chú vào mã theo dõi, nhưng chúng tôi không tìm thấy bất kỳ nguồn xâm nhập nào.”
“Lục soát không thấy người, cũng không tìm được ngọn nguồn xâm nhập…” Sở Tư suy nghĩ một lúc, “Chỉ có một khả năng.”
“Tín hiệu đó đển từ Pháo đài Ba Ni Bảo, có mức độ che giấu cao. “Đường búng ngón tay, dù biết cũng không có ích gì đâu. “
Tòa tháp phía đông của Ba Ni Bảo đã bị phá hủy trong sự cố đó, mặc dù bên ngoài không có thiệt hại rõ ràng, nhưng trang thiết bị bên trong rất lộn xộn, Đường tìm được hai bàn điều khiển miễn cưỡng dùng, cũng không dễ dàng.
Loại tín hiệu được che giấu cao này không bao giờ có thể được tạo ra bởi hai bàn điều khiển nhỏ này.
Nguồn phát tín hiệu có khả năng là ở Pháo đài Trung tâm, nơi có hai phòng điều khiển chính, tương đương với não trái và phải của Pháo đài Ba Ni Bảo. Miễn là tìm được cách vào phòng điều khiển chính, mọi thứ đều có thể rõ ràng trong nháy mắt.
“Sao vậy? Không khai thông quyền hạn khi nhận lệnh dọn dẹp à?” Sở Tư hỏi.
“Được mở, nhưng quyền hạn chỉ giới hạn ở tòa tháp phía đông, Pháo đài Trung tâm và ba tòa tháp phía tây, nam và bắc không thể vào được.” Đường “tsk tsk” hai lần, “Cho nên, nhiệm vụ này là vô nghĩa, mở thêm một cửa nữa sẽ giết họ chắc?”
“Ban đầu chúng tôi đã bất cẩn, hiểu nó như một tín hiệu địa phương thông thường. Một khi vượt quá một phạm vi nhất định, sẽ không được nhận.” Lặc Bàng vuốt trán, dang tay ra rất bất lực, “Vậy là chúng tôi đã chuyển ra từ đó. Sau khi chuyển ra ngoài, may mà Kiều Nhĩ mang theo một máy in mô-đun mini trên lưng. Chúng tôi đã tháo bỏ tất cả các tấm năng lượng và vật liệu mô-đun có thể tháo dỡ ở tháp đông, xây một vài phòng mô-đun ở cánh rừng, kết quả là…… A! “
Bọn họ dọn ra ngày đầu tiên, không nhận được bất kỳ tin nhắn nào.
Nhưng ngày hôm sau, âm hồn bất tán lại xuất hiện. Lần này có thêm một tin nhắn nữa có bốn thông tin, nội dung là: Định vị lại hoàn tất, tọa độ trong hình là 2856, 1920. Tiện nhất là đính kèm một hình ảnh thực, chính là khung cảnh phía trước nhà họ.
Sau khi chèn ép tiến độ tự hủy, họ lập tức phá bỏ ngôi nhà mới xây một ngày trước, chuyển đến khu rừng cách xa Pháo đài Ba Ni Bảo, nhưng vẫn không thể trốn thoát.
Cứ như vậy, họ di chuyển suốt từ khu vực rừng trung tâm ra đến rìa.
“Theo những bức ảnh thực mà chúng tôi nhận được, ở đây gần như chỉ có đầy những cây có mắt bị chôn vùi… À, mắt ruồi chúng tôi đề cập trước đó, là biệt danh chúng tôi đặt cho nó.” Đường giải thích, “Chúng tôi cố gắng tìm kiếm lần nữa, nhưng công trình quá lớn, thu hoạch lại nhỏ đến đáng thương. “
Cậu dậm chân trên mặt đất: “Nơi này là chỗ được coi là chỗ ở lâu nhất từ trước đến nay, không biết có phải do gần đến bờ vực hay không, sự việc đã được giải quyết trong ba ngày. Nhưng chúng tôi luôn tâm niệm, bất luận mệt đến đâu thì cũng phải để một người thủ, kẻo mất cảnh giác trước tin nhắn đột ngột, không kịp dỡ bỏ tự hủy. “
“Nhưng dù sao chuyện này cũng quá bị động.” Sở Tư nhíu mày.
“Bị động cực kỳ! Mặc dù Ba Ni Bảo đã bị cấm từ lâu, nhưng nó được xây dựng với công nghệ mạnh mẽ, tiên tiến nhất, hệ thống phòng thủ lợi hại nhất.” Đường nói, “Lúc đó chúng tôi đã nghĩ ra nhiều phương pháp ưu nhã. Đánh rắm cũng không có! Cuối cùng, thảo luận tới thảo luận đi, chỉ có thể cứ như vậy —— “
Cậu mô tả kết quả cuộc thảo luận của họ với Sở Tư bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng, thay thế nó bằng một cách diễn đạt dễ hiểu, chỉ một câu thôi —— Nổ chết mọe nó đi!
“Đúng vậy! Đó là lý do tại sao chúng tôi làm một số công việc thủ công.” Lặc Bàng chớp mắt với anh, búng tay về phía người đàn ông đầu đinh bên cạnh anh, “Lưu! Lấy bảo bối của cậu ra đi!”
Lúc mới vào trại thời điểm ồn ào nhất, Lưu không thích nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng bị trêu chọc vài câu, cũng sẽ cười ngượng ngùng, lộ ra một cái lúm đồng tiền. Vị này trông có vẻ là người hiền lành thành thật nhất, giỏi chế tạo nhiều loại vũ khí có tính sát thương cao.
Năm đó họ đang đùa giỡn với những viên đạn bỏ túi do Lưu chế tạo, kết quả là làm nổ tung căn hộ một cửa mà họ ở chung.
Sở Tư nhớ rất rõ ràng, tự nhiên đoán ra được “Bảo bối” đó là cái gì.
Quả nhiên, Lưu đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình mang theo một túi bom nhỏ cỡ hạt ngọc trai, như thể đang ôm con gái của mình.
Sở Tư bật cười: “… Cậu ngủ với những thứ này mỗi ngày đấy à? Không sợ bị bắn lên trời sao?”
“Không phải mỗi ngày, hoàn thành ba giờ trước, mới ra lò.” Lưu cười đáp, “Chúng tôi dự định ngày mai đi ——”
Trước khi cậu nói xong, máy truyền tin của nhiều người đồng loạt “Đinh”, ngay cả Sở Tư cũng vang lên.
Vẻ mặt của mọi người đột nhiên thay đổi, Đường cũng không thèm để ý, liền bay vào phòng điều tra, “Mẹ nó tiểu tiện nhân lại tới chơi tao! Đem hết máy truyền tin vào đây, trước tiên loại bỏ tự hủy! “
Sở Tư lấy máy truyền tin ra liếc nhìn nó, hóa ra đó là một mẩu thông tin định vị có đính kèm hình ảnh thực, giống hệt như những gì Lặc Bàng mô tả.
Anh đi theo Lặc Bàng vào phòng điều tra, Kiều Nhĩ xông vào với máy truyền tin của cậu và Kim.
Ngón tay Đường gõ trên bàn điều khiển gần như thành hư ảnh, trên màn hình số liệu rào rạt bay thẳng.
“Các cậu tháo dỡ luôn bàn điều khiển ở tháp đông?” Sở Tư nói.
Đường thuận miệng đáp: “Không tháo rời, không tháo rời! nhanh nhanh nhanh máy truyền tin!!”
Cậu “bụp” nhấn nút cuối cùng, lấy máy truyền tin của mọi người, lần lượt chà xát các cảm biến trên bàn điều khiển.
Khi Sở Tư lấy máy truyền tin trở lại, anh thấy một tin nhắn mới nhảy vào —— Quá trình truyền dữ liệu bị gián đoạn, quá trình tự hủy đã dừng lại.
Anh thực sự có tật xấu, chính là rảnh rỗi không động.
Anh bị uy hiếp nhiều như vậy, nếu có thể ngồi yên chờ bị dọa lần thứ hai, sẽ không phải là anh nữa.
Sở Tư ném máy truyền tin vào túi, vươn một tay hướng Lưu hắt cằm: “Các bảo bối của cậu đâu, chia sẻ cho tôi một ít.”
Lưu: “Trưởng quan, ngài muốn đi bây giờ à? Không, không nghỉ ngơi một đêm sao?”
“À, không có gì, các cậu bận chuyện của các cậu, tôi đi dạo một vòng.” Sở Tư lấy vài viên đạn bỏ túi, nghịch ngón tay đếm, “Sáu viên? Theo tôi đoán thì ít hơn một chút, thêm ba viên đi.”
Lưu: “…” Đây đều là bom có tính sát thương cao, không phải đường đâu!
Đường và Lặc Bàng cũng là bộ đôi gây rắc rối nổi tiếng trong Huấn Luyện Doanh. Khi nghe Sở Tư nói, họ lập tức nhìn nhau mỉm cười với Lưu: “Đại Lưu, cho chúng tôi một ít, tin nhắn đều tới cửa rồi, còn chờ gì vào đến mai nữa, hành động trước thôi! “
“Các cậu…” Lưu dở khóc dở cười, đơn giản nhét tất cả bom trong túi vào tay họ, “Đi thôi đi thôi, đừng chậm trễ, cùng nhau đi đi!”
Kiều Nhĩ mặt trẻ con do dự một lúc: “Vị đâm mông bím tóc tiên sinh và con gái …”
Vừa dứt lời, Cây lau nhà nhỏ nhanh chóng lấy một viên đạn bỏ túi từ tay Sở Tư, ngẩng đầu nhìn Sở Tư, rồi nghiêm mặt đứng bên cạnh.
Kiều Nhĩ: “Này ——”
Sở Tư: “Phí Cách Tư tiểu cô nương, không thể chơi với thứ này.”
“Đi đi, tôi sẽ ở lại căn cứ để chăm sóc họ, bím tóc tiên sinh hiện tại di chuyển cũng không dễ dàng.” Kiều Nhĩ nghĩ một lúc.
“Được rồi! Đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi!” Đường hướng mọi người vẫy vẫy tay, vội vàng chạy ra ngoài.
Từ căn cứ đến Pháo đài Ba Ni Bảo thực sự có chút xa, với tốc độ huấn luyện đặc biệt, họ cũng đi bộ gần bốn mươi phút.
“Cũng may nơi này không có người khác, cứ đánh bom đi!” Đường nói với Sở Tư khi cậu xuất hiện từ khu rừng nguyên sinh.
Có một con dốc nhỏ nơi họ đang đứng, xuống dốc có thể đi vào cổng ở tầng một của tháp đông, đi qua cánh cổng đó, rồi đi vòng qua bãi cỏ hình bán nguyệt để đến cổng Pháo đài Trung tâm.
Sở Tư nheo mắt, đi theo Đường và Lặc Bàng xuống một con dốc thoai thoải, nói: “Tuy vậy, công phá của mấy viên đạn bỏ túi này vẫn có hạn, rất khó để phá tung cửa hoàn toàn.”
Lặc Bàng nói: “Không sao, không mong đợi có thể thổi tung cánh cửa ngay lập tức, miễn là mép của nó có thể được nới lỏng một chút, không có nhiều thứ khác trên tháp phía đông, nhưng vẫn có một vài dụng cụ trong tay, chúng tôi sẽ cạy cửa khi đường biên bị nổ tung, dựa trên độ dẻo dai của vật liệu, theo tính toán phải mất gần hai ngày để cạy. “
Đường khịt mũi: “Chúng tôi đã sống sót được hai tháng, hai ngày chẳng là gì cả! Hơn nữa, đây là cách nhanh nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra, bọn họ sao không cho chúng ta mang theo mấy khẩu pháo chùm chứ!”
Lưu nghe thấy vũ khí liền lên tinh thần, nhịn không được mở miệng cảm thán nói: “Ta rất nhớ những ngày tùy tiện sử dụng pháo chùm. Đặt bốn cái trước cửa, cửa địa ngục cũng không đóng lại được.”
Lặc Bàng “A” một tiếng, nói tiếp, “Nếu có một khẩu súng phản vật chất A12 khác, thì …”
Đường mắt trợn trắng, nói: “Đừng có nằm mơ nữa các bảo bối!”
Sở Tư dừng lại, “Không có súng phản vật chất, nhưng có một thùng nhiên liệu phản vật chất, chỉ là…”
“Không, không, không thưa ngài, chúng tôi chỉ muốn mở cửa chứ không muốn gửi toàn bộ Pháo đài Ba Ni Bảo lên trời đâu.” Đường nhanh chóng lắc đầu.
Trong khi họ đang nói chuyện, đã đi qua tháp đông, cửa của Tháp Đông đang mở, rõ ràng bọn nhãi ranh này khi chạy đi, ngay cả cửa cũng không khóa.
“Nhiên liệu phản vật chất nghe thôi cũng có thể toi mạng.” Khi đi dọc theo bãi cỏ bán nguyệt về phía cổng Pháo đài Trung tâm, Đường vẫn than thở rằng những suy nghĩ của Sở Tư quá đáng sợ, “Thật điên rồ, ngài đừng nghĩ lung tung! TÔI——”
Nói được nửa chừng, thì đột nhiên “Hử” mà nghi vấn một tiếng, “Đợi đã! Tại sao tôi lại nghe thấy tiếng động ở cổng? Giống như là…”
“Giống như tiếng nòng súng va vào kim loại.” Lưu cực kỳ nhạy cảm với âm thanh này, nhanh chóng tăng tốc lên hai bước.
Khi mọi người đi qua vòng cung lớn nhất, họ chỉ có thể nhìn thấy phía cổng Pháo đài Ba Ni Bảo từ xa.
“Chờ đã!” Sở Tư chộp lấy những người đang đi về phía trước.
Ngay lúc họ dừng lại, tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên nổ tung bên cánh cổng.
Ngọn lửa chìm trong làn khói dày đặc bay thẳng lên bầu trời, giống như những đám mây khổng lồ trong biển sao.
Bùm ——
Bông hoa thứ hai
Bùm ——
Bông hoa thứ ba
Đường bị nhấc trên mặt đất, cậu ngất đi một lúc lâu, trước khi khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ba đám mây khổng lồ, bật ra mấy chữ: “Tôi… Đệt…?”
“Khụ khụ…… Đây thật là muốn đem Ba Ni Bảo nổ bay lên trời sao! Tình huống là gì thế? Bệnh thần kinh nào đang phát điên thế này?” Lặc Bàng ho ra bụi trong miệng rồi ngơ ngác nhìn Sở Tư.
Sở Tư: “…” Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Khi Đường hỏi, cậu khó khăn đứng dậy, “Mẹ nó may mà ở Ba Ni Bảo. Mọi bức tường đều có chức năng chống nổ để chặn va chạm, nếu không thì giờ chúng ta đã trở về với tro bụi rồi.”
Sở Tư đứng dậy, định nói gì đó thì đột nhiên anh cảm thấy có một cái vỗ nhẹ trên đỉnh đầu.
“Ai?” Anh cau mày quay đầu lại.
“Còn có thể là ai, thưa trưởng quan của tôi?”
Giọng lười biếng của Tát Ách · Dương vang lên không hề báo trước, ngay phía trên đầu mọi người.
Sở Tư bước sang một bên hai bước, ngẩng đầu nhìn theo âm thanh, thấy Tát Ách · Dương đang đứng thẳng người trên tường cao. Với một tay đút túi và tay kia cầm khẩu kim loại màu bạc, trông rất quen.
Hắn mỉm cười ủy khuất với Sở Tư, hỏi với giọng điệu chậm rãi: “Thân ái, anh lén lút ở đây làm gì với mấy tên ngốc này vậy?”