Chương : 29
Tát Ách bị anh đẩy, vẫn không nhúc nhích, cũng không có chút nào muốn tỉnh dậy, đây thực sự là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng Sở Tư hiện tại không rảnh nghĩ. Tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào việc kìm nén cơn đau, không có quá nhiều tinh lực.
Sở Tư tuy rằng thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, bộ dáng như người ngồi trong văn phòng, nhưng dù sao cũng là người xuất thân từ Huấn luyện Doanh, thực lực rất mạnh. Nếu là lúc bình thường, đừng nói đẩy một người, đem người ném sang một bên cũng không vấn đề gì.
Nhưng lúc này, bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc dinh dưỡng, cổ tay anh không thể phát huy sức mạnh, thậm chí hai cú đẩy cũng không thể di chuyển Tát Ách đi nhiều.
Chỗ trống có thể nằm, nhưng rất miễn cưỡng.
Sở Tư cau mày, qua loa mà thử hai lần, hết kiên nhẫn. Cái cuối cùng cũng không thể nói là đẩy, không bằng nói là thuận tay vỗ vào cánh tay Tát Ách một cái, phỏng chừng cũng không quá nặng.
Khi anh nằm xuống chỗ đó, tác dụng phụ của thuốc lại nổi lên từng đợt, trời đất quay cuồng, cho nên đầu còn chưa dính giường, anh nhắm mắt lại một cách bất lực cho bớt chóng mặt.
Tát Ách · Dương đang nằm nghiêng quay mặt vào tường, Sở Tư muốn đẩy hắn càng xa càng tốt, nằm nghiêng đưa lưng về phía hắn.
Nhưng khi thực sự ngã xuống giường, anh không biết liệu hướng đi của mình có đúng không, anh không có thêm sức lực đi băn khoăn cái này.
Đừng nói xoay người hay điều chỉnh tư thế tay chân, anh bây giờ thậm chí không buồn mở mí mắt.
Lúc nhỏ anh luôn đau đầu, tìm một nơi có thể nằm, nhắm mắt im lặng. La hét hay khóc lóc trong trại trẻ mồ côi đều không có tác dụng gì, cơn đau trong đầu sẽ không biến mất, càng tiêu hao sức lực càng vô cùng đau đớn.
Lúc lớn vẫn vậy, khi Tưởng Kỳ không ở nhà, anh sẽ tìm một cái tổ sô pha gần đó để nằm. Nếu Tưởng Kỳ ở nhà, anh sẽ luôn dụi mắt, rũ mi giả vờ buồn ngủ, nói với Tưởng Kỳ, “Con hơi buồn ngủ.” Rồi đóng cửa vào phòng ngủ.
Đối phó với loại đau đầu này, Sở Tư có thể nói có kinh nghiệm phong phú.
Đừng mở miệng nói, đừng phí sức lực, giữ cho nhịp thở nhẹ nhàng nhất có thể, tốt hơn nhiều so với việc lăn lộn mù quáng.
Chỉ là kinh nghiệm đúc kết bao năm cũng không hoàn toàn có thể áp dụng được vào lúc này, bởi vì hiện tại anh không chỉ đau đầu, mà còn đau bụng, sốt.
Trước đây anh vẫn luôn tỉnh táo và cảnh giác ngay cả khi đã nằm xuống rất lâu, nhưng bây giờ anh không thể theo kịp, trong nháy mắt chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không hề yên ổn, cơ hồ mới vừa ngủ đã chìm vào một giấc mơ ngớ ngẩn ——
Anh mơ thấy ai đó đang cầm cây côn và búa bằng thép thời xưa, trên cao nhìn xuống đứng bên cạnh anh, từng chút từng chút mà đập đầu anh từng cái một. Mỗi lần đập một cái, trong đầu co giật. Anh chỉ cau mày, hỏi người nọ: “Đập vỡ chưa? Làm phiền nhanh lên, thật phiền phức.”
Người nọ trả lời: “Sắp được rồi, cúi đầu xuống một chút đi.”
Sở Tư còn thật sự hạ thấp một chút.
Ở mức độ thấp như vậy, anh cảm thấy có thứ gì đó chạm vào trán mình, kết cấu rất kỳ lạ, giống như một bức tường nhưng lại không phải tường, vừa cứng vừa có chút ấm áp.
Anh ngủ không ngon lắm, chống đồ vật kia lại nằm một hồi lâu, mới phản ứng lại đó không phải là cú chạm trong giấc mơ. Anh cau mày nâng mí mắt nhìn lướt qua…
Là lưng Tát Ách.
Anh cằn nhằn trong lòng, “Quay sai hướng rồi.” Nhưng lại quá lười di chuyển, cứ áp trán vào lưng Tát Ách rồi lại ngủ thiếp đi.
Vẫn còn cảm giác đau rát trong bụng nhưng cơn đau đầu đã giảm một cách thần kỳ.
Bọn Lặc Bàng nói đúng, một khi ngừng di chuyển, cơ thể sẽ dần cảm thấy lạnh, từng chút một theo làn da khoan vào xương.
Sở Tư cảm thấy hơi lạnh.
Có lẽ chính vì hơi lạnh này mà anh lại mơ thấy vụ tai nạn nhiều năm trước.
Khi đó, anh mới bước vào Huấn Luyện Doanh chưa đầy nửa năm, cũng chưa học được nhiều thứ, nhưng anh đã là một trong những người có thành tích tốt nhất trong những năm đó.
Nếu không phải có Tát Ách · Dương, bỏ từ “Một trong” cũng không thành vấn đề.
Trong các nhiệm vụ mô phỏng khác nhau của Huấn Luyện Doanh, hai người họ chưa bao giờ được phân trong cùng một nhóm.
Một là khoảng cách thực lực giữa các đội sẽ không quá lớn, thứ hai là… Trong mắt tất cả mọi người, cả hai đều rất khó chịu, quan hệ rất căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hỏa, đốt ai thì không biết được.
Nhưng dưới tình huống rất ngẫu nhiên, họ vẫn sẽ gặp nhau.
Lần đó, đội đặc nhiệm do Huấn Luyện Doanh gửi tới ban đầu đang gặp vấn đề, nhu cầu cấp bách thành lập một nhóm, liền đem anh và Tát Ách · Dương vào cùng nhau.
Hầu hết các nhiệm vụ của Huấn Luyện Doanh đều do Quân bộ gửi đến, việc trực tiếp xuất hiện với tư cách là Quân bộ sẽ rất bất tiện, đôi khi bị trộn lẫn với một số người của Tổng Lĩnh Chính phủ.
Thời điểm Quân bộ xuất quân, để bọn họ đi tra xét trên Nạp Tư Tinh chỗ giao giới của vùng π Tinh và vùng θ Tinh xuất hiện một khoang khảo sát mới…
Nạp Tư Tinh không khó tiếp cận, nhưng hệ thống phòng thủ xung quanh cơ hồ gần như không có lỗ hổng, hệ thống tấn công tự động quét tất cả các đối tượng đang cố gắng tiếp cận.
Nhóm ba người được cử đến Huấn Luyện Doanh đều không thành công, chưa kể việc thăm dò, hạ cánh xuống Nạp Tư Tinh còn khó khăn, thậm chí còn không rõ sống chết thế nào.
Sở Tư lúc ấy nhận nhiệm vụ vì nghe nói Quân bộ nhận được thông tin không xác định rằng khoang khảo sát vẫn luôn có ý đồ nhắm vào Viện nghiên cứu quân sự Bạch Ưng, nơi Tưởng Kỳ đã ở và bị đánh bom.
Về phần Tát Ách · Dương……
Sở Tư cảm thấy hắn nhận nhiệm vụ với mục đích không rõ ràng nào đó, hơn nữa nhiệm vụ đó rất nguy hiểm, cũng đủ kích thích, thực sự phù hợp với sở thích thường ngày của hắn.
Lần đó, hai người họ không phụ sự mong đợi của mọi người, đáp xuống Nạp Tư Tinh, thu thập được một số thông tin về khoang khảo sát, nhưng gặp một chút phiền toái khi rời đi.
Hệ thống tấn công tự động của khoang khảo sát đã bắn đủ hỏa lực để làm nổ tung gần một nửa hành tinh. Để can thiệp vào việc định vị mục tiêu của hệ thống, mỗi người đều lấy một khoang chuyển tiếp, nhảy theo hướng ngược lại.
Sở Tư đời này vận khí đều một lời khó nói hết, khoang chuyển tiếp xúi quẩy kia ở thời khắc mấu chốt rớt một dây xích, bị hệ thống tấn công tự động bắt lấy, lập tức xoay chuyển 80% hỏa lực thổi về phía anh.
Đó có lẽ là lần kết thúc nhiệm vụ tồi tệ nhất của anh kể từ khi vào Huấn Luyện Doanh, không thể không trực tiếp bỏ khoang chuyển tiếp, dùng nó làm mồi nhử để thu hút hỏa lực, trong khi anh tạm thời tránh vào một hang động trong khe hở của hỏa lực.
Nạp Tư Tinh không phải là một hành tinh có thể ở được, thời gian ban đêm rất dài nên rất lạnh.
Sở Tư lúc đó bị thương, ngồi co một chân trên tảng đá trong hang, mép mặt nạ dưỡng khí đè lên một vết thương ở bên mặt, rất đau.
Không có dụng cụ cầm máu, máu từ vết thương nhanh chóng thấm qua quần áo, dính vào da thịt rất khó chịu.
Anh lúc ấy tính toán, bên này xảy ra trục trặc, Tát Ách · dương bên kia hẳn là đã chuyển tiếp thành công, theo lẽ thường, dưới tình huống này không nên giữ thông tin được phát hiện, nên trở lại Huấn Luyện Doanh giao nhiệm vụ.
Sở Tư tuy rằng thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, bộ dáng như người ngồi trong văn phòng, nhưng dù sao cũng là người xuất thân từ Huấn luyện Doanh, thực lực rất mạnh. Nếu là lúc bình thường, đừng nói đẩy một người, đem người ném sang một bên cũng không vấn đề gì.
Nhưng lúc này, bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc dinh dưỡng, cổ tay anh không thể phát huy sức mạnh, thậm chí hai cú đẩy cũng không thể di chuyển Tát Ách đi nhiều.
Chỗ trống có thể nằm, nhưng rất miễn cưỡng.
Sở Tư cau mày, qua loa mà thử hai lần, hết kiên nhẫn. Cái cuối cùng cũng không thể nói là đẩy, không bằng nói là thuận tay vỗ vào cánh tay Tát Ách một cái, phỏng chừng cũng không quá nặng.
Khi anh nằm xuống chỗ đó, tác dụng phụ của thuốc lại nổi lên từng đợt, trời đất quay cuồng, cho nên đầu còn chưa dính giường, anh nhắm mắt lại một cách bất lực cho bớt chóng mặt.
Tát Ách · Dương đang nằm nghiêng quay mặt vào tường, Sở Tư muốn đẩy hắn càng xa càng tốt, nằm nghiêng đưa lưng về phía hắn.
Nhưng khi thực sự ngã xuống giường, anh không biết liệu hướng đi của mình có đúng không, anh không có thêm sức lực đi băn khoăn cái này.
Đừng nói xoay người hay điều chỉnh tư thế tay chân, anh bây giờ thậm chí không buồn mở mí mắt.
Lúc nhỏ anh luôn đau đầu, tìm một nơi có thể nằm, nhắm mắt im lặng. La hét hay khóc lóc trong trại trẻ mồ côi đều không có tác dụng gì, cơn đau trong đầu sẽ không biến mất, càng tiêu hao sức lực càng vô cùng đau đớn.
Lúc lớn vẫn vậy, khi Tưởng Kỳ không ở nhà, anh sẽ tìm một cái tổ sô pha gần đó để nằm. Nếu Tưởng Kỳ ở nhà, anh sẽ luôn dụi mắt, rũ mi giả vờ buồn ngủ, nói với Tưởng Kỳ, “Con hơi buồn ngủ.” Rồi đóng cửa vào phòng ngủ.
Đối phó với loại đau đầu này, Sở Tư có thể nói có kinh nghiệm phong phú.
Đừng mở miệng nói, đừng phí sức lực, giữ cho nhịp thở nhẹ nhàng nhất có thể, tốt hơn nhiều so với việc lăn lộn mù quáng.
Chỉ là kinh nghiệm đúc kết bao năm cũng không hoàn toàn có thể áp dụng được vào lúc này, bởi vì hiện tại anh không chỉ đau đầu, mà còn đau bụng, sốt.
Trước đây anh vẫn luôn tỉnh táo và cảnh giác ngay cả khi đã nằm xuống rất lâu, nhưng bây giờ anh không thể theo kịp, trong nháy mắt chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không hề yên ổn, cơ hồ mới vừa ngủ đã chìm vào một giấc mơ ngớ ngẩn ——
Anh mơ thấy ai đó đang cầm cây côn và búa bằng thép thời xưa, trên cao nhìn xuống đứng bên cạnh anh, từng chút từng chút mà đập đầu anh từng cái một. Mỗi lần đập một cái, trong đầu co giật. Anh chỉ cau mày, hỏi người nọ: “Đập vỡ chưa? Làm phiền nhanh lên, thật phiền phức.”
Người nọ trả lời: “Sắp được rồi, cúi đầu xuống một chút đi.”
Sở Tư còn thật sự hạ thấp một chút.
Ở mức độ thấp như vậy, anh cảm thấy có thứ gì đó chạm vào trán mình, kết cấu rất kỳ lạ, giống như một bức tường nhưng lại không phải tường, vừa cứng vừa có chút ấm áp.
Anh ngủ không ngon lắm, chống đồ vật kia lại nằm một hồi lâu, mới phản ứng lại đó không phải là cú chạm trong giấc mơ. Anh cau mày nâng mí mắt nhìn lướt qua…
Là lưng Tát Ách.
Anh cằn nhằn trong lòng, “Quay sai hướng rồi.” Nhưng lại quá lười di chuyển, cứ áp trán vào lưng Tát Ách rồi lại ngủ thiếp đi.
Vẫn còn cảm giác đau rát trong bụng nhưng cơn đau đầu đã giảm một cách thần kỳ.
Bọn Lặc Bàng nói đúng, một khi ngừng di chuyển, cơ thể sẽ dần cảm thấy lạnh, từng chút một theo làn da khoan vào xương.
Sở Tư cảm thấy hơi lạnh.
Có lẽ chính vì hơi lạnh này mà anh lại mơ thấy vụ tai nạn nhiều năm trước.
Khi đó, anh mới bước vào Huấn Luyện Doanh chưa đầy nửa năm, cũng chưa học được nhiều thứ, nhưng anh đã là một trong những người có thành tích tốt nhất trong những năm đó.
Nếu không phải có Tát Ách · Dương, bỏ từ “Một trong” cũng không thành vấn đề.
Trong các nhiệm vụ mô phỏng khác nhau của Huấn Luyện Doanh, hai người họ chưa bao giờ được phân trong cùng một nhóm.
Một là khoảng cách thực lực giữa các đội sẽ không quá lớn, thứ hai là… Trong mắt tất cả mọi người, cả hai đều rất khó chịu, quan hệ rất căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hỏa, đốt ai thì không biết được.
Nhưng dưới tình huống rất ngẫu nhiên, họ vẫn sẽ gặp nhau.
Lần đó, đội đặc nhiệm do Huấn Luyện Doanh gửi tới ban đầu đang gặp vấn đề, nhu cầu cấp bách thành lập một nhóm, liền đem anh và Tát Ách · Dương vào cùng nhau.
Hầu hết các nhiệm vụ của Huấn Luyện Doanh đều do Quân bộ gửi đến, việc trực tiếp xuất hiện với tư cách là Quân bộ sẽ rất bất tiện, đôi khi bị trộn lẫn với một số người của Tổng Lĩnh Chính phủ.
Thời điểm Quân bộ xuất quân, để bọn họ đi tra xét trên Nạp Tư Tinh chỗ giao giới của vùng π Tinh và vùng θ Tinh xuất hiện một khoang khảo sát mới…
Nạp Tư Tinh không khó tiếp cận, nhưng hệ thống phòng thủ xung quanh cơ hồ gần như không có lỗ hổng, hệ thống tấn công tự động quét tất cả các đối tượng đang cố gắng tiếp cận.
Nhóm ba người được cử đến Huấn Luyện Doanh đều không thành công, chưa kể việc thăm dò, hạ cánh xuống Nạp Tư Tinh còn khó khăn, thậm chí còn không rõ sống chết thế nào.
Sở Tư lúc ấy nhận nhiệm vụ vì nghe nói Quân bộ nhận được thông tin không xác định rằng khoang khảo sát vẫn luôn có ý đồ nhắm vào Viện nghiên cứu quân sự Bạch Ưng, nơi Tưởng Kỳ đã ở và bị đánh bom.
Về phần Tát Ách · Dương……
Sở Tư cảm thấy hắn nhận nhiệm vụ với mục đích không rõ ràng nào đó, hơn nữa nhiệm vụ đó rất nguy hiểm, cũng đủ kích thích, thực sự phù hợp với sở thích thường ngày của hắn.
Lần đó, hai người họ không phụ sự mong đợi của mọi người, đáp xuống Nạp Tư Tinh, thu thập được một số thông tin về khoang khảo sát, nhưng gặp một chút phiền toái khi rời đi.
Hệ thống tấn công tự động của khoang khảo sát đã bắn đủ hỏa lực để làm nổ tung gần một nửa hành tinh. Để can thiệp vào việc định vị mục tiêu của hệ thống, mỗi người đều lấy một khoang chuyển tiếp, nhảy theo hướng ngược lại.
Sở Tư đời này vận khí đều một lời khó nói hết, khoang chuyển tiếp xúi quẩy kia ở thời khắc mấu chốt rớt một dây xích, bị hệ thống tấn công tự động bắt lấy, lập tức xoay chuyển 80% hỏa lực thổi về phía anh.
Đó có lẽ là lần kết thúc nhiệm vụ tồi tệ nhất của anh kể từ khi vào Huấn Luyện Doanh, không thể không trực tiếp bỏ khoang chuyển tiếp, dùng nó làm mồi nhử để thu hút hỏa lực, trong khi anh tạm thời tránh vào một hang động trong khe hở của hỏa lực.
Nạp Tư Tinh không phải là một hành tinh có thể ở được, thời gian ban đêm rất dài nên rất lạnh.
Sở Tư lúc đó bị thương, ngồi co một chân trên tảng đá trong hang, mép mặt nạ dưỡng khí đè lên một vết thương ở bên mặt, rất đau.
Không có dụng cụ cầm máu, máu từ vết thương nhanh chóng thấm qua quần áo, dính vào da thịt rất khó chịu.
Anh lúc ấy tính toán, bên này xảy ra trục trặc, Tát Ách · dương bên kia hẳn là đã chuyển tiếp thành công, theo lẽ thường, dưới tình huống này không nên giữ thông tin được phát hiện, nên trở lại Huấn Luyện Doanh giao nhiệm vụ.