Chương : 44
Cho tới nay, việc Tát Ách · Dương lựa chọn làm hay không làm hầu hết đều liên quan đến bản thân hắn, dù trực tiếp hay gián tiếp. Hắn lúc nào cũng bộc phát cái tính khí xâm lược cùng áp bách đó một cách bừa bãi, thế cho nên cảm giác tồn tại luôn là cường đến kinh người. Dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng hắn có thể làm ra trận chiến kinh thiên động địa, hắn không bao giờ cho mọi người cơ hội bàn bạc trước.
Hắn luôn là người đứng ngoài kế hoạch, đứng ở vị trí người ngoài cuộc, quyết định có can thiệp hay không đều theo tâm trạng. Vì vậy, ngay cả khi hắn giúp đỡ, cũng sẽ không bao giờ được gọi là cộng sự, không có cộng sự nào tự do như vậy.
Đương nhiên, dù sao cũng không thể gọi là người trợ giúp, người trợ giúp luôn có một chút thuộc tính phụ.
Bất cứ ai biết Tát Ách · Dương có lẽ không thể tưởng tượng được hắn sẽ như thế nào khi trở thành “Người giúp đỡ”, kể cả Sở Tư.
Kỳ thực vừa nãy Lặc Bàng đang hăng hái phân phó nhiệm vụ, trong lòng Sở Tư vẫn là có chút lo lắng, thậm chí nghĩ đến nếu như Tát Ách · Dương không hợp tác cùng thì nên làm cái gì mới có thể thuận lợi xong việc.
Thậm chí không có từ giả định “Nếu” trong kế hoạch này.
Chính vì vậy, khi Tát Ách · Dương thực sự bình tĩnh cùng anh làm “Người giúp sức”, hoàn thành mọi việc với anh, tâm trạng của Sở Tư bỗng trở nên phức tạp.
Chiếm cứ nhiều nhất chính là ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn Tát Ách · Dương thật ra có hứng thú giúp đỡ người khác, không ngờ bọn họ sẽ có ngày cùng nhau cứu người, không phải vì nhiệm vụ cũng không phải có mục đích, mà là những người không liên quan đến họ đều được cứu.
Không ngờ rằng sẽ có lúc Tát Ách · Dương tỏ ra không hề xuất hiện kích thích hay nguy hiểm… chẳng hạn như bây giờ.
Mà ngoài ý muốn rất nhiều, còn có một chút cảm giác áy náy. Rốt cuộc, trước khi cánh cửa lánh nạn mở ra, anh vẫn chăm chú theo dõi từng động thái Tát Ách · Dương, mang theo đề phòng cùng cảnh giác.
Sở Tư lúc ấy nhìn chằm chằm rất bình tĩnh, anh đã va chạm với tầm nhìn của Tát Ách · Dương nhiều lần, cho nên trước mắt mặc dù không nói rõ, Tát Ách cũng nên biết Sở Tư sở ngoài ý muốn đến tột cùng là cái gì.
Hắn nhất định phải biết, cũng biết rất rõ ràng, nhưng còn phải hỏi một câu như vậy, ý tứ chơi đùa đều có thể tưởng tượng.
“Biết rõ còn cố hỏi rất thú vị sao?” Sở Tư đi theo phía sau hắn, trả về một câu.
Trong thông đạo, từng tia sáng trắng nhỏ chiếu sáng bóng hai người, rất nhẹ nhàng, Sở Tư mỗi một bước chân đều vừa vặn đạp lên bóng Tát Ách · Dương.
“Rất thú vị, tất nhiên tôi thực sự không biết trưởng quan anh muốn nói gì, có thể nói cụ thể được không?” Lúc này, hắn cuối cùng cũng quay đầu liếc nhìn Sở Tư, cười như không cười, rồi ánh mắt lại quét xuống. ‘Chậc’ một tiếng, “Không muốn nói cũng không cần phải giẫm lên mặt của tôi như vậy, thân ái anh muốn trả thù à.”
Sở Tư nguyên bản không chú ý dưới chân, bị hắn nói như vậy mới chú ý thấy mình đang đứng trong bóng của hắn. Anh trầm mặc hai giây, rốt cuộc không nhịn được mà thô bạo nói: “Xin hỏi các hạ ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đều là người đã từng ngồi tù, thành niên hay không thành niên trưởng quan anh hẳn là rất rõ ràng.”, Tát Ách · Dương thản nhiên trả lời.
Hắn quay đầu lại khi nói, như cũ để lại cho Sở Tư một cái ót.
“Hôm nay có lẽ anh uống nhầm thuốc rồi.” Sở Tư lắc lắc đầu, nhưng anh vẫn giẫm lên bóng Tát Ách · Dương, chính xác hơn trước.
Họ đi bộ một lúc, đi hết đoạn đường rồi đi lên mặt đất theo bậc thềm.
Tát Ách · Dương đi lên trên đầu tiên, đứng nửa bên nghiêng thân rũ mắt, nhìn xuống Sở Tư, người vẫn đang ở trên bậc thềm.
Sở Tư dừng lại trước ba bước trên bậc thang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi muốn nói… Nếu như lúc trước trong Viện điều dưỡng là tình trạng uống nhầm thuốc này, chúng ta có thể trở thành bằng hữu.”
Tát Ách · Dương dường như nghĩ điều này rất thú vị, cười một chút, cong mắt nói: “Anh sai rồi trưởng quan. Nếu là như vậy, anh có lẽ tên tôi cũng không nhớ đâu.”
Sở Tư muốn bác bỏ, nhưng sau khi nghĩ lại trong lòng, anh hối hận vì… Những gì Tát Ách nói có nhiều khả năng trở thành sự thật.
Vì vậy, anh chỉ có thể nhún vai nhấc chân hoàn thành những bước cuối cùng.
Trong khi họ đứng cạnh nhau, Tát Ách · Dương lại lười biếng mở miệng, như thể hắn đang nói đùa: “Đừng nghĩ nữa trưởng quan, tôi và ngài sẽ không bao giờ là bạn bè như vậy.”
Sở Tư lạnh căm căm mà nói: “Quá tốt.”
“Thế nào? Khẩu thị tâm phi Sở trưởng quan, có chút hối hận sao?” Tát Ách · Dương chớp mắt.
Sở Tư vỗ vai hắn với biểu cảm “Anh có còn tỉnh không”, rồi đi vòng qua hắn.
Khi anh bước trở lại cửa khu chung cư, máy truyền tin của Sở Tư rung lên.
Anh xem qua, đó là tin nhắn của Đường.
Tin nhắn nói rằng sau khi thay đổi vô số cách, cuối cùng cậu ta cũng tìm thấy một nhóm “Vật thể lơ lửng” xung quanh mảnh vỡ hành tinh, chúng ở trạng thái tĩnh so với toàn bộ mảnh vỡ, bởi vì trước mắt ở trạng thái ngủ đông, rất khó bị phát hiện.
“Tuy nhiên, chúng không ở trong trạng thái im lặng hay tàng hình. Cẩn thận tìm kiếm là có thể thấy được, điều này cho thấy bên kia không sợ bị phát hiện.” Đường phân tích, chiếu bản đồ phân bố tổng thể và hiển thị dữ liệu trạng thái lên vòng tay thực tế ảo trên màn hình ảnh ba chiều hiển thị từ đầu đến cuối.
“Là ai? Bạch Ngân Chi Thành? Nói thật, tôi chỉ nghĩ đến khả năng này. Đây thực sự là phong cách của họ. Nơi đó có gì mà họ muốn sao?” Đường nói.
“Chúng tôi đang tìm ——” Sở Tư đứng trước một rào cản vô hình khác, vừa định vươn tay thăm dò, Tát Ách · Dương đã dứt khoát nhấc chân đi vào.
“Anh!” Sở Tư tóm lấy hắn.
Ngoại trừ bàn tay bị nắm lấy, Tát Ách · Dương đã vượt qua được rào chắn.
“Anh xem, kết giới thực sự đã biến mất,” hắn nói.
Sở Tư mặt vô cảm: “Nếu nó không có biến mất, mặt anh bây giờ khỏi nhìn thấy nữa, anh dùng mặt để thử sao?”
Khi nói câu cuối cùng, anh không khỏi nhíu mày.
“Nói thực ra thì trưởng quan, có chút kỳ quái ——” Ánh mắt Tát Ách lướt qua những ngón tay bị Sở Tư đang bắt lấy, rồi nhíu mày. “Anh khiến tôi muốn làm một số hành động nhàm chán vô nghĩa. như là……”
Vừa nói, bàn tay bị lôi kéo lật lại, đầu ngón tay cào trong lòng bàn tay Sở Tư.
Sở Tư ngón tay vừa động, đột nhiên buông ra thu trở về.
Đường ở đầu kia máy truyền tin kêu hai tiếng: “Trưởng quan?”
“Không có gì, ý là tôi đang tìm thứ gì đó có thể khiến bọn họ hứng thú.” Sở Tư nói, bước qua hàng rào, đi về phía chung cư trong trí nhớ của mình.
Đi được một lúc, anh dừng lại, vừa giải thích cho Đường trong máy truyền tin, vừa quay lại nhìn Tát Ách · Dương.
Nhìn thấy người theo sau, anh tiếp tục đi về phía trước, nói: “Đúng vậy, nghĩ cách an ủi đám dân du cư, đặc biệt là Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc. Nếu phải bất đắc dĩ, có thể phải dỗ dành ông ta bằng một giao dịch.”
Đường: “… Tôi mới vừa bị thăm hỏi tổ tông xong.”
“Làm không được?”
Đường: “Đương nhiên là không phải, ngài đừng lo lắng, cứ giao cho tôi.”
Nhà của Tưởng Kỳ nằm giữa một khu chung cư lớn, đường hơi ngoằn ngoèo.
Anh đã không đi trên con đường này trong nhiều thập kỷ, Sở Tư nghĩ mình đã quên mất, nhưng anh đã đứng ở tầng dưới của tòa nhà chung cư trước khi anh nhận ra điều đó.
Tát Ách · Dương ghé vào bên cạnh anh, ngẩng đầu liếc nhìn chung cư bảy mươi tầng, hỏi: “Đây là nơi anh muốn tìm? Tầng mấy?”
“Tầng 62.” Sở Tư nói.
Tát Ách · Dương: “Ước một cái đi trưởng quan, hy vọng nguồn năng lượng không bị tiêu hao và thang máy vẫn còn dùng được.”
Sở Tư đã vào tòa nhà, nhấn nút thang máy nhiều lần, nhưng không có động tĩnh gì: “…”
“Cảm ơn cái miệng quạ của anh.” Sở Tư quay đầu lao vào cửa, Tát Ách · Dương nói, “Chúng ta phải leo cầu thang. Nếu nguồn năng lượng thực sự cạn kiệt, vào cửa còn phải lại nghĩ cách.”
“Không biết trưởng quan ngồi nhiều năm như vậy trong văn phòng, thể lực thoái hóa tới trình độ nào rồi.” Tát Ách · Dương nói.
Sở Tư không muốn để ý đến hắn, nên anh nhấc chân bước lên lầu.
Họ không bao giờ bước lên lầu một cách đàng hoàng, từng bước một mà chỉ tận dụng đôi chân dài và thể lực để vượt 3 bậc một lúc. Tầng 62 không tính là thấp nhưng cũng không làm họ mất nhiều thời gian.
Nhưng đi lên lầu khác với đi trên đường bằng phẳng, bọn họ lại đi nhanh như vậy, khi đứng ở tầng 62, Sở Tư thở dốc vẫn còn có chút dồn dập.
Thể lực của Tát Ách · Dương đã quen với việc khoẻ không giống người bình thường. Đây hoàn toàn không phải là kết quả của quá trình tập luyện. Ít nhất trong Viện điều dưỡng, hắn đã khỏe một cách đáng kinh ngạc. Chuyện này có lẽ liên quan đến lai lịch bí ẩn không rõ của hắn, nhưng lúc này vẫn khiến người ta có chút vi diệu không cân bằng.
Anh đứng trên hành lang liếc nhìn xung quanh, chỉ có một căn hộ ở tầng này, tránh được khả năng nhận sai.
“Trên mặt đất bằng phẳng không thấy được, trưởng quan thể lực quả nhiên lui bước không nhỏ.” Hắn liếc nhìn Sở Tư cười.
“Anh câm miệng.” Sở Tư ngăn chặn hô hấp, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh đưa tay lên chạm vào ổ khóa vân tay cạnh cửa, quả nhiên một mảnh màu đen hoàn toàn không có động tĩnh gì.
“Có vẻ như chúng ta phải thay đổi cách mở cửa rồi.” Tát Ách · Dương vừa đưa tay vào túi vừa nói.
“Không,” Sở Tư cau mày, “Đừng làm nổ nơi này.”
“Hả?” Tát Ách · Dương dừng lại, nhướng mày “Thật thú vị, trưởng quan lại có thời điểm nương tay.”
“Nơi này không giống nhau.”
“Khác chỗ nào?” Tát Ách · Dương hỏi, “Tôi thực ra không quan tâm đến việc biết ai sống ở đây, nhưng bây giờ đột nhiên thấy hứng thú”.
Sở Tư trầm mặc chốc lát, nhàn nhạt nói: “Nơi ở cùng cha nuôi khi còn bé.”
Tát Ách · Dương sửng sốt trong chốc lát, tự hỏi không biết có phải do bất ngờ với câu trả lời, hay không ngờ Sở Tư lại nói như thế này, dù sao thì anh cũng chưa từng nhắc đến quá khứ của mình với ai.
“Vậy thì đổi sang một cách thanh lịch hơn.” Tát Ách · Dương chỉ cần dùng nắm đấm đập mạnh vào khóa vân tay, làm vỡ bề mặt, đang định động tay động chân để kết nối nguồn năng lượng từ bên ngoài.
Cánh cửa ban đầu đang đóng đột nhiên vang lên, có vẻ như có người đã mở khóa từ bên trong.
“Ai?” Một thanh âm từ bên trong cánh cửa mơ hồ truyền ra.
Tác giả có chuyện muốn nói: Nếu dùng mã máy vuốt trong khách sạn, hy vọng định dạng sẽ không quá rối rắm~ ngày mai khi trở về ta sẽ quét mã một chút tại sân bay. Ta sẽ cố gắng cập nhật một chương lúc 8 giờ tối~ngày mai trở về lúc Đoan Ngọ sẽ phát bao lì xì. An ủi những người bạn đang ở cuối kỳ nghỉ, 233333 ngủ ngon, moah moah
Hắn luôn là người đứng ngoài kế hoạch, đứng ở vị trí người ngoài cuộc, quyết định có can thiệp hay không đều theo tâm trạng. Vì vậy, ngay cả khi hắn giúp đỡ, cũng sẽ không bao giờ được gọi là cộng sự, không có cộng sự nào tự do như vậy.
Đương nhiên, dù sao cũng không thể gọi là người trợ giúp, người trợ giúp luôn có một chút thuộc tính phụ.
Bất cứ ai biết Tát Ách · Dương có lẽ không thể tưởng tượng được hắn sẽ như thế nào khi trở thành “Người giúp đỡ”, kể cả Sở Tư.
Kỳ thực vừa nãy Lặc Bàng đang hăng hái phân phó nhiệm vụ, trong lòng Sở Tư vẫn là có chút lo lắng, thậm chí nghĩ đến nếu như Tát Ách · Dương không hợp tác cùng thì nên làm cái gì mới có thể thuận lợi xong việc.
Thậm chí không có từ giả định “Nếu” trong kế hoạch này.
Chính vì vậy, khi Tát Ách · Dương thực sự bình tĩnh cùng anh làm “Người giúp sức”, hoàn thành mọi việc với anh, tâm trạng của Sở Tư bỗng trở nên phức tạp.
Chiếm cứ nhiều nhất chính là ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn Tát Ách · Dương thật ra có hứng thú giúp đỡ người khác, không ngờ bọn họ sẽ có ngày cùng nhau cứu người, không phải vì nhiệm vụ cũng không phải có mục đích, mà là những người không liên quan đến họ đều được cứu.
Không ngờ rằng sẽ có lúc Tát Ách · Dương tỏ ra không hề xuất hiện kích thích hay nguy hiểm… chẳng hạn như bây giờ.
Mà ngoài ý muốn rất nhiều, còn có một chút cảm giác áy náy. Rốt cuộc, trước khi cánh cửa lánh nạn mở ra, anh vẫn chăm chú theo dõi từng động thái Tát Ách · Dương, mang theo đề phòng cùng cảnh giác.
Sở Tư lúc ấy nhìn chằm chằm rất bình tĩnh, anh đã va chạm với tầm nhìn của Tát Ách · Dương nhiều lần, cho nên trước mắt mặc dù không nói rõ, Tát Ách cũng nên biết Sở Tư sở ngoài ý muốn đến tột cùng là cái gì.
Hắn nhất định phải biết, cũng biết rất rõ ràng, nhưng còn phải hỏi một câu như vậy, ý tứ chơi đùa đều có thể tưởng tượng.
“Biết rõ còn cố hỏi rất thú vị sao?” Sở Tư đi theo phía sau hắn, trả về một câu.
Trong thông đạo, từng tia sáng trắng nhỏ chiếu sáng bóng hai người, rất nhẹ nhàng, Sở Tư mỗi một bước chân đều vừa vặn đạp lên bóng Tát Ách · Dương.
“Rất thú vị, tất nhiên tôi thực sự không biết trưởng quan anh muốn nói gì, có thể nói cụ thể được không?” Lúc này, hắn cuối cùng cũng quay đầu liếc nhìn Sở Tư, cười như không cười, rồi ánh mắt lại quét xuống. ‘Chậc’ một tiếng, “Không muốn nói cũng không cần phải giẫm lên mặt của tôi như vậy, thân ái anh muốn trả thù à.”
Sở Tư nguyên bản không chú ý dưới chân, bị hắn nói như vậy mới chú ý thấy mình đang đứng trong bóng của hắn. Anh trầm mặc hai giây, rốt cuộc không nhịn được mà thô bạo nói: “Xin hỏi các hạ ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đều là người đã từng ngồi tù, thành niên hay không thành niên trưởng quan anh hẳn là rất rõ ràng.”, Tát Ách · Dương thản nhiên trả lời.
Hắn quay đầu lại khi nói, như cũ để lại cho Sở Tư một cái ót.
“Hôm nay có lẽ anh uống nhầm thuốc rồi.” Sở Tư lắc lắc đầu, nhưng anh vẫn giẫm lên bóng Tát Ách · Dương, chính xác hơn trước.
Họ đi bộ một lúc, đi hết đoạn đường rồi đi lên mặt đất theo bậc thềm.
Tát Ách · Dương đi lên trên đầu tiên, đứng nửa bên nghiêng thân rũ mắt, nhìn xuống Sở Tư, người vẫn đang ở trên bậc thềm.
Sở Tư dừng lại trước ba bước trên bậc thang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi muốn nói… Nếu như lúc trước trong Viện điều dưỡng là tình trạng uống nhầm thuốc này, chúng ta có thể trở thành bằng hữu.”
Tát Ách · Dương dường như nghĩ điều này rất thú vị, cười một chút, cong mắt nói: “Anh sai rồi trưởng quan. Nếu là như vậy, anh có lẽ tên tôi cũng không nhớ đâu.”
Sở Tư muốn bác bỏ, nhưng sau khi nghĩ lại trong lòng, anh hối hận vì… Những gì Tát Ách nói có nhiều khả năng trở thành sự thật.
Vì vậy, anh chỉ có thể nhún vai nhấc chân hoàn thành những bước cuối cùng.
Trong khi họ đứng cạnh nhau, Tát Ách · Dương lại lười biếng mở miệng, như thể hắn đang nói đùa: “Đừng nghĩ nữa trưởng quan, tôi và ngài sẽ không bao giờ là bạn bè như vậy.”
Sở Tư lạnh căm căm mà nói: “Quá tốt.”
“Thế nào? Khẩu thị tâm phi Sở trưởng quan, có chút hối hận sao?” Tát Ách · Dương chớp mắt.
Sở Tư vỗ vai hắn với biểu cảm “Anh có còn tỉnh không”, rồi đi vòng qua hắn.
Khi anh bước trở lại cửa khu chung cư, máy truyền tin của Sở Tư rung lên.
Anh xem qua, đó là tin nhắn của Đường.
Tin nhắn nói rằng sau khi thay đổi vô số cách, cuối cùng cậu ta cũng tìm thấy một nhóm “Vật thể lơ lửng” xung quanh mảnh vỡ hành tinh, chúng ở trạng thái tĩnh so với toàn bộ mảnh vỡ, bởi vì trước mắt ở trạng thái ngủ đông, rất khó bị phát hiện.
“Tuy nhiên, chúng không ở trong trạng thái im lặng hay tàng hình. Cẩn thận tìm kiếm là có thể thấy được, điều này cho thấy bên kia không sợ bị phát hiện.” Đường phân tích, chiếu bản đồ phân bố tổng thể và hiển thị dữ liệu trạng thái lên vòng tay thực tế ảo trên màn hình ảnh ba chiều hiển thị từ đầu đến cuối.
“Là ai? Bạch Ngân Chi Thành? Nói thật, tôi chỉ nghĩ đến khả năng này. Đây thực sự là phong cách của họ. Nơi đó có gì mà họ muốn sao?” Đường nói.
“Chúng tôi đang tìm ——” Sở Tư đứng trước một rào cản vô hình khác, vừa định vươn tay thăm dò, Tát Ách · Dương đã dứt khoát nhấc chân đi vào.
“Anh!” Sở Tư tóm lấy hắn.
Ngoại trừ bàn tay bị nắm lấy, Tát Ách · Dương đã vượt qua được rào chắn.
“Anh xem, kết giới thực sự đã biến mất,” hắn nói.
Sở Tư mặt vô cảm: “Nếu nó không có biến mất, mặt anh bây giờ khỏi nhìn thấy nữa, anh dùng mặt để thử sao?”
Khi nói câu cuối cùng, anh không khỏi nhíu mày.
“Nói thực ra thì trưởng quan, có chút kỳ quái ——” Ánh mắt Tát Ách lướt qua những ngón tay bị Sở Tư đang bắt lấy, rồi nhíu mày. “Anh khiến tôi muốn làm một số hành động nhàm chán vô nghĩa. như là……”
Vừa nói, bàn tay bị lôi kéo lật lại, đầu ngón tay cào trong lòng bàn tay Sở Tư.
Sở Tư ngón tay vừa động, đột nhiên buông ra thu trở về.
Đường ở đầu kia máy truyền tin kêu hai tiếng: “Trưởng quan?”
“Không có gì, ý là tôi đang tìm thứ gì đó có thể khiến bọn họ hứng thú.” Sở Tư nói, bước qua hàng rào, đi về phía chung cư trong trí nhớ của mình.
Đi được một lúc, anh dừng lại, vừa giải thích cho Đường trong máy truyền tin, vừa quay lại nhìn Tát Ách · Dương.
Nhìn thấy người theo sau, anh tiếp tục đi về phía trước, nói: “Đúng vậy, nghĩ cách an ủi đám dân du cư, đặc biệt là Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc. Nếu phải bất đắc dĩ, có thể phải dỗ dành ông ta bằng một giao dịch.”
Đường: “… Tôi mới vừa bị thăm hỏi tổ tông xong.”
“Làm không được?”
Đường: “Đương nhiên là không phải, ngài đừng lo lắng, cứ giao cho tôi.”
Nhà của Tưởng Kỳ nằm giữa một khu chung cư lớn, đường hơi ngoằn ngoèo.
Anh đã không đi trên con đường này trong nhiều thập kỷ, Sở Tư nghĩ mình đã quên mất, nhưng anh đã đứng ở tầng dưới của tòa nhà chung cư trước khi anh nhận ra điều đó.
Tát Ách · Dương ghé vào bên cạnh anh, ngẩng đầu liếc nhìn chung cư bảy mươi tầng, hỏi: “Đây là nơi anh muốn tìm? Tầng mấy?”
“Tầng 62.” Sở Tư nói.
Tát Ách · Dương: “Ước một cái đi trưởng quan, hy vọng nguồn năng lượng không bị tiêu hao và thang máy vẫn còn dùng được.”
Sở Tư đã vào tòa nhà, nhấn nút thang máy nhiều lần, nhưng không có động tĩnh gì: “…”
“Cảm ơn cái miệng quạ của anh.” Sở Tư quay đầu lao vào cửa, Tát Ách · Dương nói, “Chúng ta phải leo cầu thang. Nếu nguồn năng lượng thực sự cạn kiệt, vào cửa còn phải lại nghĩ cách.”
“Không biết trưởng quan ngồi nhiều năm như vậy trong văn phòng, thể lực thoái hóa tới trình độ nào rồi.” Tát Ách · Dương nói.
Sở Tư không muốn để ý đến hắn, nên anh nhấc chân bước lên lầu.
Họ không bao giờ bước lên lầu một cách đàng hoàng, từng bước một mà chỉ tận dụng đôi chân dài và thể lực để vượt 3 bậc một lúc. Tầng 62 không tính là thấp nhưng cũng không làm họ mất nhiều thời gian.
Nhưng đi lên lầu khác với đi trên đường bằng phẳng, bọn họ lại đi nhanh như vậy, khi đứng ở tầng 62, Sở Tư thở dốc vẫn còn có chút dồn dập.
Thể lực của Tát Ách · Dương đã quen với việc khoẻ không giống người bình thường. Đây hoàn toàn không phải là kết quả của quá trình tập luyện. Ít nhất trong Viện điều dưỡng, hắn đã khỏe một cách đáng kinh ngạc. Chuyện này có lẽ liên quan đến lai lịch bí ẩn không rõ của hắn, nhưng lúc này vẫn khiến người ta có chút vi diệu không cân bằng.
Anh đứng trên hành lang liếc nhìn xung quanh, chỉ có một căn hộ ở tầng này, tránh được khả năng nhận sai.
“Trên mặt đất bằng phẳng không thấy được, trưởng quan thể lực quả nhiên lui bước không nhỏ.” Hắn liếc nhìn Sở Tư cười.
“Anh câm miệng.” Sở Tư ngăn chặn hô hấp, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh đưa tay lên chạm vào ổ khóa vân tay cạnh cửa, quả nhiên một mảnh màu đen hoàn toàn không có động tĩnh gì.
“Có vẻ như chúng ta phải thay đổi cách mở cửa rồi.” Tát Ách · Dương vừa đưa tay vào túi vừa nói.
“Không,” Sở Tư cau mày, “Đừng làm nổ nơi này.”
“Hả?” Tát Ách · Dương dừng lại, nhướng mày “Thật thú vị, trưởng quan lại có thời điểm nương tay.”
“Nơi này không giống nhau.”
“Khác chỗ nào?” Tát Ách · Dương hỏi, “Tôi thực ra không quan tâm đến việc biết ai sống ở đây, nhưng bây giờ đột nhiên thấy hứng thú”.
Sở Tư trầm mặc chốc lát, nhàn nhạt nói: “Nơi ở cùng cha nuôi khi còn bé.”
Tát Ách · Dương sửng sốt trong chốc lát, tự hỏi không biết có phải do bất ngờ với câu trả lời, hay không ngờ Sở Tư lại nói như thế này, dù sao thì anh cũng chưa từng nhắc đến quá khứ của mình với ai.
“Vậy thì đổi sang một cách thanh lịch hơn.” Tát Ách · Dương chỉ cần dùng nắm đấm đập mạnh vào khóa vân tay, làm vỡ bề mặt, đang định động tay động chân để kết nối nguồn năng lượng từ bên ngoài.
Cánh cửa ban đầu đang đóng đột nhiên vang lên, có vẻ như có người đã mở khóa từ bên trong.
“Ai?” Một thanh âm từ bên trong cánh cửa mơ hồ truyền ra.
Tác giả có chuyện muốn nói: Nếu dùng mã máy vuốt trong khách sạn, hy vọng định dạng sẽ không quá rối rắm~ ngày mai khi trở về ta sẽ quét mã một chút tại sân bay. Ta sẽ cố gắng cập nhật một chương lúc 8 giờ tối~ngày mai trở về lúc Đoan Ngọ sẽ phát bao lì xì. An ủi những người bạn đang ở cuối kỳ nghỉ, 233333 ngủ ngon, moah moah