Chương : 66
Thiệu Hành mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống!
Nếu như mọi căng thẳng vừa rồi đến từ Tát Ách · Dương, thì khoảnh khắc nhìn thấy góc tường trống trơn, anh thực sự hồi hộp như thể tim mình lặng đi vài giây.
“Không sao, không sao, không sao…” Thiệu Hành dường như không biết mình đang nói cái gì, chỉ liên tục niệm từ đó, không rõ là đang an ủi Tát Ách · Dương hay là đang an ủi bản thân, “Nói không chừng ông ấy vừa mới tỉnh sớm…”
Chỉ là cuối cùng anh không nói ra được nữa, rốt cuộc sau khi tỉnh dậy có mấy ai lại ôm khoang đông lạnh chạy đâu?
Tình huống này quá dễ khiến người ta nghĩ đến chuyện xấu, chẳng hạn có người nhanh hơn bọn họ một bước mang cả lão Thiệu lẫn khoang đông lạnh đi.
Trên mảnh vỡ hành tinh tối tăm và im lặng này, trong một thành phố khó tìm thấy sinh vật sống, ai sẽ đến bệnh viện để vận chuyển khoang đông lạnh của một ông già?
Quân bộ sao? Đây là loại phỏng đoán tốt nhất, có lẽ là ưu tiên bảo vệ chuyên gia trị liệu cơ học hàng đầu.
Nhưng Thiệu Hành không phải thường dân gì đó, hầu như ngày nào cũng gặp gỡ và tiếp xúc chính thức với cấp cao nhất của Quân bộ, quá rõ ràng về tình hình đối phương hiện nay, họ chỉ mới hoạt động được vài ngày, dù có tâm cho chuyện này, cũng không có tinh lực như trước đây.
Hơn nữa nếu thật sự là Quân bộ làm, bọn họ đã thông báo rõ ràng tình hình cho Thiệu Hành, làm sao có thể không nói tiếng nào được?
Mà nếu loại trừ hết các khả năng còn lại của Quân bộ thì một cái so với một cái càng nguy hiểm……
Cũng may anh đã nhiều năm đối phó với đủ loại nguy hiểm, đã sớm luyện ra, tuy rằng lúc này trong lòng lo lắng, cũng không có biến thành ruồi bọ mất đầu bay loạn khắp nơi.
Vì vậy, anh nhanh chóng nhận thấy một số dấu vết trong góc.
“Đây là…” Thiệu Hành bước tới, nhanh chóng ngồi xổm xuống, gãi ngón tay trên mặt đất——
Có một vết mỏng trên đường ranh giới giữa tường và mặt đất, như thể chất lỏng nào đó vô tình bắn vào và chảy xuống tường, bởi vì quá nhỏ lại quá mỏng, nhất thời không thể nhìn ra màu sắc trên tường.
Sau khi được Thiệu Hành cạy xuống nằm trong lòng bàn tay, có sự tương phản, màu sắc trở nên rõ ràng.
“Màu da…” Thiệu Hành vân vê ngón tay lẩm bẩm nói, “Da… mô phỏng?”
Cốt lõi của hy vọng đã được đốt cháy ngay lập tức.
“Da mô phỏng! Nhất định là thuốc mô phỏng da thật!” Thiệu Hành giơ ngón tay quay đầu hô với Tát Ách · Dương, “Tôi hiểu rồi! Ở góc này vẫn luôn có khoang đông lạnh, thuốc mô phỏng da sao lại bắn tung tóe như vậy được? Có khi nào ông già nhà tôi đã sớm tỉnh, vì một số lý do an toàn đã chuẩn bị cho chính mình một thế thân đặt trong khoang? Anh thấy đấy, công việc toàn thời gian của một ông già là dành cho việc này, kho cơ khí có rất nhiều phiến đá như vậy, làm ra một người chỉ mất vài phút, sau đó sử dụng chất mô phỏng da để chỉnh hình…”
Vội dàng liên tưởng liền lộ ra rất nhiều lỗ hỏng và nhảy cóc, quá không đầy đủ. Nhưng anh lại càng nói càng hưng phấn, vì thuyết phục chính mình, cũng là vì thuyết phục Tát Ách · Dương, như thể nói nhiều thêm một câu, phỏng đoán này liền trở thành sự thật.
Trong quá trình đó, anh chợt nhìn thoáng qua giá sách, lời giải thích đột ngột dừng lại.
Anh đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm giá sách hai giây đồng hồ, tâm tình cùng tay chân nháy mắt khôi phục tri giác, lần này thật sự là hưng phấn ——
Khi còn nhỏ anh đã từng nghiện trò chơi mật mã trong một thời gian dài, để bồi dưỡng sở thích của anh, hoặc để anh không còn phiền phức nữa, lão Thiệu đã biến thư phòng ở nhà thành một cái ổ mật mã.
Trong thời đại này, sách giấy đã trở thành một vật sưu tập đơn thuần, lão Thiệu đặc biệt thích điều này, vì vậy thư phòng vẫn chất đầy sách báo. Ông thường xuyên giấu một số thông tin trong cách sắp xếp màu sắc của gáy sách, mã hóa từng tầng một, làm Thiệu Hành đoán từ từ, như vậy anh có thể an phận trong nhiều ngày mà không lộn xộn.
Dần dần, đây trở thành chìa khóa duy nhất giữa hai cha con họ.
“Ông già để lại ám hiệu cho tôi!!” Thiệu Hành suýt nữa nói ra câu này.
Có lẽ bởi vì đã có bằng chứng xác thực, không còn đánh bậy đánh bạ nữa, sắc mặt của Tát Ách · Dương cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng Thiệu Hành chỉ nhìn thoáng qua liền thu trở về.
Vừa rồi anh lo lắng đến mức không để ý sắc mặt Tát Ách · Dương khủng bố như vậy.
Anh chỉ vào giá sách, đọc từng chữ kết quả đã giải mã, “Văn… Hoa… Phố…”
Phố Văn Hóa số 33.
(Hoa đọc là [huá] và Hóa đọc là [hùa] đọc gần như nhau nhưng nghĩa khác nhau)
Thời điểm địa chỉ này thoát ra khỏi miệng, Tát Ách · Dương đã không còn ở cửa.
Thiệu Hành: “…Tôi đệt!”
Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, trái tim của anh như muốn nhảy lên mười lần so với nơi cao nhất của hành tinh, đứng dậy đuổi theo hắn mới phát giác tay chân có chút mềm nhũn, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Còn tốt còn tốt, mọi chuyện vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất, cha anh cũng không phải bốc hơi khỏi thế giới, nếu không thì anh không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với mình, càng không dám tưởng tượng đến chuyện gì sẽ xảy ra với vị Dương tiên sinh kia.
Phố Văn Hóa số 33 là một hiệu thuốc, địa điểm không quá lớn, trên dưới không quá hai tầng.
Họ nhanh chóng lật tung, nhưng vẫn không thấy lão Thiệu. Thiệu Hành vội vã đến chỗ Tát Ách · Dương tìm dấu vết ám hiệu trên tủ thuốc.
Lần này không còn là gáy sách nữa mà là thiết kế họa tiết cùng tông màu hộp thuốc.
Bản chất là như nhau.
Thiệu Hành lại đổ mồ hôi lạnh báo cáo một địa chỉ.
Lần này là một cửa hàng bán hoa, tất nhiên là hoa đã tàn từ lâu tỏa ra mùi hương khó tả khiến người ta cảm thấy rất tệ, càng tệ hơn nữa là bọn họ vẫn trắng tay.
Theo phản xạ, Thiệu Hành tìm thấy những thứ có màu trong cửa hàng, lần này là dải ruy băng màu để đóng gói.
…
Hai giờ, suốt hai giờ.
Họ đã thay đổi 12 địa điểm, từ những đồ vật ám hiệu đến màn hình hiển thị, anh có thể cảm thấy cha mình đã di chuyển vội vàng nhiều lần.
Lý do của việc này không rõ ràng, nhưng hiển nhiên là lão Thiệu không có ý định làm phức tạp như vậy.
Anh muốn giải thích với Dương tiên sinh vài câu, muốn nói mấy lần cũng không dám nói, sợ đối phương không kìm nén được lửa giận thật sự bùng nổ.
Dương Tạc, cái tên này thật thích hợp!
Trong quá trình chạy bôn ba, anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Dương tiên sinh đang nhìn phía sau như kim chích, trong ánh mắt đó, anh cảm thấy như mình đã chết đi sống lại vài lần, nhưng bên kia chưa bao giờ thực sự bùng nổ, như thể vì cái gì đó mà cố gắng kìm nén cơn nóng nảy.
2 giờ 40 phút.
Quá trình này dày vò đến nỗi Thiệu Hành đếm giây trôi qua, cuối cùng khi anh nhìn thấy ông già nhà mình trong gara cạnh một cửa hàng tiện lợi, là một đại hán tử cao khoảng 1,8m anh gần như sắp khóc đến nơi.
Lão già tựa vào góc tường cúi đầu, không có động tĩnh.
Thiệu Hành run rẩy dùng ngón tay thăm dò hơi thở, lại sờ mạch, sau đó thở dài một hơi: “Còn sống… Còn sống…”
Sau đó, Dương tiên sinh cuối cùng đã nói từ đầu tiên sau hơn hai giờ: “Đi.”
Chỉ một từ đã làm người khác phải sợ hãi, Thiệu Hành thiếu chút nữa đập mạnh quỳ xuống tạ ơn vì hắn không giết người.
Bất quá trạng thái của ông lão có chút kỳ lạ, không biết là do ngủ say hay thể trạng quá tệ, gọi mấy lần cũng không thức dậy.
Thiệu Hành lập tức quyết đoán, cõng cha mình trên lưng.
Ở chỗ này do dự, không bằng trực tiếp trở về Bạch Lang Hạm, nơi có điều kiện, phương tiện và độ an toàn tốt hơn nhiều.
Trái tim vừa mới rơi trở lại lồng ngực, cổ họng lại nhắc tới một chuyện khác, “Xong rồi, vừa rồi quên mất, thiết bị trị liệu cơ học kia không thể di chuyển…”
Ngay khi câu này vừa nói xong, anh cảm thấy nếu Dương tiên sinh có vũ khí trong tay, có lẽ đầu mình đã banh rồi.
“Dụng cụ thoạt hình chỉ cỡ một chiếc giường, nhưng kết cấu quá phức tạp, tất cả dây được chôn trong tường của tòa nhà và dẫn thẳng xuống đất, dưới lòng đất có một kho điều chỉnh cỡ lớn.”
Đó là lý do tại sao Sở Tư mỗi lần điều chỉnh phải quay lại biệt thự, biệt thự của anh trên mặt đất và dưới lòng đất đều làm theo nguyên bản, thiết bị không thể di chuyển lộn xộn.
Sau khi giải thích xong, Thiệu Hành cảm thấy như thể mình đang đứng dưới máy chém.
Loại vấn đề này không có giải pháp nào cả, cách duy nhất là ——
“Hay là quay lại lần nữa rồi đưa trưởng quan đến đây…” Thiệu Hành nói.
Từ cuộc gọi trước, anh có thể cảm thấy thời gian của trưởng quan có vẻ rất, rất căng thẳng, lần này một đi một về, sẽ lãng phí gấp đôi thời gian trên đường…
Nhưng còn cách nào khác sao?
Không còn nữa.
Nửa giờ sau, khi Thiệu Hành đang ngồi trên ghế lái máy bay cứu hộ cỡ vừa, nhìn thông tin 30 máy bay đồng bộ hiển thị trên màn hình phía trên bàn, anh không biết phải nói gì…
Anh cảm thấy mình đã đánh giá thấp Dương tiên sinh điên đến trình độ nào rồi.
Sau khi xác nhận rằng thiết bị trị liệu cơ học không thể di chuyển, Dương tiên sinh này đã cho nổ tung cánh cửa hầm trú ẩn dưới lòng đất một cách rất đáng sợ, dùng phương pháp lái đồng bộ, một người điều khiển 31 chiếc máy bay ra ngoài.
Hắn dùng 30 màn hình bao quanh toàn bộ mảnh vỡ hành tinh, giữ cho chúng kết nối với nhau, sau đó đồng bộ hóa hệ thống lái bên Thiệu Hành.
Chính hắn lái chiếc máy bay chiến đấu lớn trôi nổi bên ngoài mảnh vỡ hành tinh.
“Mở.” Giọng nói trầm ấm của Dương tiên sinh truyền đến buồng lái qua hệ thống liên lạc khu vực địa phương của máy bay.
Thiệu Hành bấm nút khởi động. Tất cả các máy bay xung quanh toàn bộ mảnh vỡ hành tinh đồng thời mở ra lớp vỏ bảo vệ chuyển tiếp quy mô lớn, hàng chục vòng tròn bảo vệ màu xanh lam ngay lập tức sáng lên, bổ sung và chồng lên nhau, lồng toàn bộ mảnh vỡ hành tinh.
Sau đó……
Một mảnh vỡ hành tinh khổng lồ, cứ như thế này chuyển tiếp 8 lần.
8 lần! ! !
Từ quá trình chuyển tiếp từ tinh khu đến nội đồ, các khoảng cách dài ngắn được kết nối liền mạch, có thể bớt đi một bước và có thể lưu lại một giây.
Nhưng cuối cùng vẫn có vấn đề.
“Dương tiên sinh, chúng ta không thể sử dụng cú nhảy đến Bạch Lang Hạm nữa. Loại máy bay này giúp mảnh vỡ hành tinh có thể thực hiện bước nhảy… rất miễn cưỡng.” Thiệu Hành vẻ mặt chết lặng nói: “Nhưng thật sự muốn nghiêm túc kéo mảnh vỡ lớn như vậy, không thể, không thể kéo được, động lực gần như không thể. Tôi đã thông báo cho Bạch Lang Hạm di chuyển hết tốc lực về phía chúng ta, nên đợi ở đây, sẽ không lâu đâu, chắc chỉ nửa giờ thôi.”
Nhưng anh không ngờ rằng Dương tiên sinh nửa giờ cũng không muốn chờ.
Chẳng mấy chốc, anh lại lĩnh ngộ sâu sắc ý nghĩa của cái tên Dương Tạc này ——
Mi không phải động lực không đủ sao, mi không phải không còn một chút động lực đẩy sao?
OK, ta giúp mi.
Hai phút sau, cảnh tượng “rực rỡ” nhất xuất hiện trong biển sao mênh mông——
Tát Ách · Dương điều khiển một chiếc máy bay chiến đấu lớn, mang theo 30 chiếc máy bay trước đó sử dụng để nhảy, đồng thời cho nổ một loại thuốc nổ lớn nhất tương đương với hỏa lực pháo vào đuôi của mảnh vỡ hành tinh.
Lực đẩy cực lớn từ vụ nổ bù cho “Một chút” đó.
Thiệu Hành “Trời má…”
Tác giả có chuyện muốn nói: Vẫn là máy gắp (thuật ngữ internet chỉ điện thoại di động), hi vọng không bị lộn xộn ~
Ngoài ra, biên tập viên thông báo rằng cuộc đàn áp lại sắp đến…
Nếu như mọi căng thẳng vừa rồi đến từ Tát Ách · Dương, thì khoảnh khắc nhìn thấy góc tường trống trơn, anh thực sự hồi hộp như thể tim mình lặng đi vài giây.
“Không sao, không sao, không sao…” Thiệu Hành dường như không biết mình đang nói cái gì, chỉ liên tục niệm từ đó, không rõ là đang an ủi Tát Ách · Dương hay là đang an ủi bản thân, “Nói không chừng ông ấy vừa mới tỉnh sớm…”
Chỉ là cuối cùng anh không nói ra được nữa, rốt cuộc sau khi tỉnh dậy có mấy ai lại ôm khoang đông lạnh chạy đâu?
Tình huống này quá dễ khiến người ta nghĩ đến chuyện xấu, chẳng hạn có người nhanh hơn bọn họ một bước mang cả lão Thiệu lẫn khoang đông lạnh đi.
Trên mảnh vỡ hành tinh tối tăm và im lặng này, trong một thành phố khó tìm thấy sinh vật sống, ai sẽ đến bệnh viện để vận chuyển khoang đông lạnh của một ông già?
Quân bộ sao? Đây là loại phỏng đoán tốt nhất, có lẽ là ưu tiên bảo vệ chuyên gia trị liệu cơ học hàng đầu.
Nhưng Thiệu Hành không phải thường dân gì đó, hầu như ngày nào cũng gặp gỡ và tiếp xúc chính thức với cấp cao nhất của Quân bộ, quá rõ ràng về tình hình đối phương hiện nay, họ chỉ mới hoạt động được vài ngày, dù có tâm cho chuyện này, cũng không có tinh lực như trước đây.
Hơn nữa nếu thật sự là Quân bộ làm, bọn họ đã thông báo rõ ràng tình hình cho Thiệu Hành, làm sao có thể không nói tiếng nào được?
Mà nếu loại trừ hết các khả năng còn lại của Quân bộ thì một cái so với một cái càng nguy hiểm……
Cũng may anh đã nhiều năm đối phó với đủ loại nguy hiểm, đã sớm luyện ra, tuy rằng lúc này trong lòng lo lắng, cũng không có biến thành ruồi bọ mất đầu bay loạn khắp nơi.
Vì vậy, anh nhanh chóng nhận thấy một số dấu vết trong góc.
“Đây là…” Thiệu Hành bước tới, nhanh chóng ngồi xổm xuống, gãi ngón tay trên mặt đất——
Có một vết mỏng trên đường ranh giới giữa tường và mặt đất, như thể chất lỏng nào đó vô tình bắn vào và chảy xuống tường, bởi vì quá nhỏ lại quá mỏng, nhất thời không thể nhìn ra màu sắc trên tường.
Sau khi được Thiệu Hành cạy xuống nằm trong lòng bàn tay, có sự tương phản, màu sắc trở nên rõ ràng.
“Màu da…” Thiệu Hành vân vê ngón tay lẩm bẩm nói, “Da… mô phỏng?”
Cốt lõi của hy vọng đã được đốt cháy ngay lập tức.
“Da mô phỏng! Nhất định là thuốc mô phỏng da thật!” Thiệu Hành giơ ngón tay quay đầu hô với Tát Ách · Dương, “Tôi hiểu rồi! Ở góc này vẫn luôn có khoang đông lạnh, thuốc mô phỏng da sao lại bắn tung tóe như vậy được? Có khi nào ông già nhà tôi đã sớm tỉnh, vì một số lý do an toàn đã chuẩn bị cho chính mình một thế thân đặt trong khoang? Anh thấy đấy, công việc toàn thời gian của một ông già là dành cho việc này, kho cơ khí có rất nhiều phiến đá như vậy, làm ra một người chỉ mất vài phút, sau đó sử dụng chất mô phỏng da để chỉnh hình…”
Vội dàng liên tưởng liền lộ ra rất nhiều lỗ hỏng và nhảy cóc, quá không đầy đủ. Nhưng anh lại càng nói càng hưng phấn, vì thuyết phục chính mình, cũng là vì thuyết phục Tát Ách · Dương, như thể nói nhiều thêm một câu, phỏng đoán này liền trở thành sự thật.
Trong quá trình đó, anh chợt nhìn thoáng qua giá sách, lời giải thích đột ngột dừng lại.
Anh đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm giá sách hai giây đồng hồ, tâm tình cùng tay chân nháy mắt khôi phục tri giác, lần này thật sự là hưng phấn ——
Khi còn nhỏ anh đã từng nghiện trò chơi mật mã trong một thời gian dài, để bồi dưỡng sở thích của anh, hoặc để anh không còn phiền phức nữa, lão Thiệu đã biến thư phòng ở nhà thành một cái ổ mật mã.
Trong thời đại này, sách giấy đã trở thành một vật sưu tập đơn thuần, lão Thiệu đặc biệt thích điều này, vì vậy thư phòng vẫn chất đầy sách báo. Ông thường xuyên giấu một số thông tin trong cách sắp xếp màu sắc của gáy sách, mã hóa từng tầng một, làm Thiệu Hành đoán từ từ, như vậy anh có thể an phận trong nhiều ngày mà không lộn xộn.
Dần dần, đây trở thành chìa khóa duy nhất giữa hai cha con họ.
“Ông già để lại ám hiệu cho tôi!!” Thiệu Hành suýt nữa nói ra câu này.
Có lẽ bởi vì đã có bằng chứng xác thực, không còn đánh bậy đánh bạ nữa, sắc mặt của Tát Ách · Dương cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng Thiệu Hành chỉ nhìn thoáng qua liền thu trở về.
Vừa rồi anh lo lắng đến mức không để ý sắc mặt Tát Ách · Dương khủng bố như vậy.
Anh chỉ vào giá sách, đọc từng chữ kết quả đã giải mã, “Văn… Hoa… Phố…”
Phố Văn Hóa số 33.
(Hoa đọc là [huá] và Hóa đọc là [hùa] đọc gần như nhau nhưng nghĩa khác nhau)
Thời điểm địa chỉ này thoát ra khỏi miệng, Tát Ách · Dương đã không còn ở cửa.
Thiệu Hành: “…Tôi đệt!”
Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, trái tim của anh như muốn nhảy lên mười lần so với nơi cao nhất của hành tinh, đứng dậy đuổi theo hắn mới phát giác tay chân có chút mềm nhũn, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Còn tốt còn tốt, mọi chuyện vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất, cha anh cũng không phải bốc hơi khỏi thế giới, nếu không thì anh không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với mình, càng không dám tưởng tượng đến chuyện gì sẽ xảy ra với vị Dương tiên sinh kia.
Phố Văn Hóa số 33 là một hiệu thuốc, địa điểm không quá lớn, trên dưới không quá hai tầng.
Họ nhanh chóng lật tung, nhưng vẫn không thấy lão Thiệu. Thiệu Hành vội vã đến chỗ Tát Ách · Dương tìm dấu vết ám hiệu trên tủ thuốc.
Lần này không còn là gáy sách nữa mà là thiết kế họa tiết cùng tông màu hộp thuốc.
Bản chất là như nhau.
Thiệu Hành lại đổ mồ hôi lạnh báo cáo một địa chỉ.
Lần này là một cửa hàng bán hoa, tất nhiên là hoa đã tàn từ lâu tỏa ra mùi hương khó tả khiến người ta cảm thấy rất tệ, càng tệ hơn nữa là bọn họ vẫn trắng tay.
Theo phản xạ, Thiệu Hành tìm thấy những thứ có màu trong cửa hàng, lần này là dải ruy băng màu để đóng gói.
…
Hai giờ, suốt hai giờ.
Họ đã thay đổi 12 địa điểm, từ những đồ vật ám hiệu đến màn hình hiển thị, anh có thể cảm thấy cha mình đã di chuyển vội vàng nhiều lần.
Lý do của việc này không rõ ràng, nhưng hiển nhiên là lão Thiệu không có ý định làm phức tạp như vậy.
Anh muốn giải thích với Dương tiên sinh vài câu, muốn nói mấy lần cũng không dám nói, sợ đối phương không kìm nén được lửa giận thật sự bùng nổ.
Dương Tạc, cái tên này thật thích hợp!
Trong quá trình chạy bôn ba, anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Dương tiên sinh đang nhìn phía sau như kim chích, trong ánh mắt đó, anh cảm thấy như mình đã chết đi sống lại vài lần, nhưng bên kia chưa bao giờ thực sự bùng nổ, như thể vì cái gì đó mà cố gắng kìm nén cơn nóng nảy.
2 giờ 40 phút.
Quá trình này dày vò đến nỗi Thiệu Hành đếm giây trôi qua, cuối cùng khi anh nhìn thấy ông già nhà mình trong gara cạnh một cửa hàng tiện lợi, là một đại hán tử cao khoảng 1,8m anh gần như sắp khóc đến nơi.
Lão già tựa vào góc tường cúi đầu, không có động tĩnh.
Thiệu Hành run rẩy dùng ngón tay thăm dò hơi thở, lại sờ mạch, sau đó thở dài một hơi: “Còn sống… Còn sống…”
Sau đó, Dương tiên sinh cuối cùng đã nói từ đầu tiên sau hơn hai giờ: “Đi.”
Chỉ một từ đã làm người khác phải sợ hãi, Thiệu Hành thiếu chút nữa đập mạnh quỳ xuống tạ ơn vì hắn không giết người.
Bất quá trạng thái của ông lão có chút kỳ lạ, không biết là do ngủ say hay thể trạng quá tệ, gọi mấy lần cũng không thức dậy.
Thiệu Hành lập tức quyết đoán, cõng cha mình trên lưng.
Ở chỗ này do dự, không bằng trực tiếp trở về Bạch Lang Hạm, nơi có điều kiện, phương tiện và độ an toàn tốt hơn nhiều.
Trái tim vừa mới rơi trở lại lồng ngực, cổ họng lại nhắc tới một chuyện khác, “Xong rồi, vừa rồi quên mất, thiết bị trị liệu cơ học kia không thể di chuyển…”
Ngay khi câu này vừa nói xong, anh cảm thấy nếu Dương tiên sinh có vũ khí trong tay, có lẽ đầu mình đã banh rồi.
“Dụng cụ thoạt hình chỉ cỡ một chiếc giường, nhưng kết cấu quá phức tạp, tất cả dây được chôn trong tường của tòa nhà và dẫn thẳng xuống đất, dưới lòng đất có một kho điều chỉnh cỡ lớn.”
Đó là lý do tại sao Sở Tư mỗi lần điều chỉnh phải quay lại biệt thự, biệt thự của anh trên mặt đất và dưới lòng đất đều làm theo nguyên bản, thiết bị không thể di chuyển lộn xộn.
Sau khi giải thích xong, Thiệu Hành cảm thấy như thể mình đang đứng dưới máy chém.
Loại vấn đề này không có giải pháp nào cả, cách duy nhất là ——
“Hay là quay lại lần nữa rồi đưa trưởng quan đến đây…” Thiệu Hành nói.
Từ cuộc gọi trước, anh có thể cảm thấy thời gian của trưởng quan có vẻ rất, rất căng thẳng, lần này một đi một về, sẽ lãng phí gấp đôi thời gian trên đường…
Nhưng còn cách nào khác sao?
Không còn nữa.
Nửa giờ sau, khi Thiệu Hành đang ngồi trên ghế lái máy bay cứu hộ cỡ vừa, nhìn thông tin 30 máy bay đồng bộ hiển thị trên màn hình phía trên bàn, anh không biết phải nói gì…
Anh cảm thấy mình đã đánh giá thấp Dương tiên sinh điên đến trình độ nào rồi.
Sau khi xác nhận rằng thiết bị trị liệu cơ học không thể di chuyển, Dương tiên sinh này đã cho nổ tung cánh cửa hầm trú ẩn dưới lòng đất một cách rất đáng sợ, dùng phương pháp lái đồng bộ, một người điều khiển 31 chiếc máy bay ra ngoài.
Hắn dùng 30 màn hình bao quanh toàn bộ mảnh vỡ hành tinh, giữ cho chúng kết nối với nhau, sau đó đồng bộ hóa hệ thống lái bên Thiệu Hành.
Chính hắn lái chiếc máy bay chiến đấu lớn trôi nổi bên ngoài mảnh vỡ hành tinh.
“Mở.” Giọng nói trầm ấm của Dương tiên sinh truyền đến buồng lái qua hệ thống liên lạc khu vực địa phương của máy bay.
Thiệu Hành bấm nút khởi động. Tất cả các máy bay xung quanh toàn bộ mảnh vỡ hành tinh đồng thời mở ra lớp vỏ bảo vệ chuyển tiếp quy mô lớn, hàng chục vòng tròn bảo vệ màu xanh lam ngay lập tức sáng lên, bổ sung và chồng lên nhau, lồng toàn bộ mảnh vỡ hành tinh.
Sau đó……
Một mảnh vỡ hành tinh khổng lồ, cứ như thế này chuyển tiếp 8 lần.
8 lần! ! !
Từ quá trình chuyển tiếp từ tinh khu đến nội đồ, các khoảng cách dài ngắn được kết nối liền mạch, có thể bớt đi một bước và có thể lưu lại một giây.
Nhưng cuối cùng vẫn có vấn đề.
“Dương tiên sinh, chúng ta không thể sử dụng cú nhảy đến Bạch Lang Hạm nữa. Loại máy bay này giúp mảnh vỡ hành tinh có thể thực hiện bước nhảy… rất miễn cưỡng.” Thiệu Hành vẻ mặt chết lặng nói: “Nhưng thật sự muốn nghiêm túc kéo mảnh vỡ lớn như vậy, không thể, không thể kéo được, động lực gần như không thể. Tôi đã thông báo cho Bạch Lang Hạm di chuyển hết tốc lực về phía chúng ta, nên đợi ở đây, sẽ không lâu đâu, chắc chỉ nửa giờ thôi.”
Nhưng anh không ngờ rằng Dương tiên sinh nửa giờ cũng không muốn chờ.
Chẳng mấy chốc, anh lại lĩnh ngộ sâu sắc ý nghĩa của cái tên Dương Tạc này ——
Mi không phải động lực không đủ sao, mi không phải không còn một chút động lực đẩy sao?
OK, ta giúp mi.
Hai phút sau, cảnh tượng “rực rỡ” nhất xuất hiện trong biển sao mênh mông——
Tát Ách · Dương điều khiển một chiếc máy bay chiến đấu lớn, mang theo 30 chiếc máy bay trước đó sử dụng để nhảy, đồng thời cho nổ một loại thuốc nổ lớn nhất tương đương với hỏa lực pháo vào đuôi của mảnh vỡ hành tinh.
Lực đẩy cực lớn từ vụ nổ bù cho “Một chút” đó.
Thiệu Hành “Trời má…”
Tác giả có chuyện muốn nói: Vẫn là máy gắp (thuật ngữ internet chỉ điện thoại di động), hi vọng không bị lộn xộn ~
Ngoài ra, biên tập viên thông báo rằng cuộc đàn áp lại sắp đến…