Chương : 17
Công pháp truyền thống đi theo lối mòn, công pháp như công cụ nô dịch nguyên khí, bắt ép nguyên khí phải hoàn thành nhiệm vụ. Nó như luật lệ mà giai cấp tư sản dùng để chèn ép và bóc lột giai cấp vô sản.
Một người thống trị luôn phải bỏ phần lớn thời gian trấn áp sự bạo động của người dân, lãnh địa như thế là sao có thể phát triển? Người thống trị có thể sống sung sướng trong vàng son lộng lẫy, nhưng nó là kết quả của sự bóc lột tàn bạo, là xa hoa phù phiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.
Trái lại, trong một xã hội người người đồng lòng, cùng tiến cùng thối, san sẻ khó khăn, xã hội này mới bền vững và phát triển lâu dài.
Mối quan hệ của tu sĩ và nguyên khí cũng thế. Hoặc là cùng nhau phát triển, đồng cam cộng khổ. Hoặc là tan đàn xẻ nghé, ngọc đá cũng vỡ.
Tu sĩ không hiểu được bản chất của tu luyện, tương lai rơi vào đường đi không có lối về.
Triều Lập Tinh mỉm cười, hiểu được tương lai mình phải đi như thế nào.
……….
17 tháng 3, cách ngày Triều Lập Tinh cảm khí được một ngày.
Hôm nay là lần tu luyện kết hợp nước thuốc thứ ba của Triều Lập Tinh.
Ngày hôm qua Triều Lập Tinh không thấy bốn người bạn kia xuất hiện, hẳn là chúng đang chữa thương ở đâu đó. Không cảm nhận được chúng, Triều Lập Tinh có chút hụt hẫng. Người dành tình cảm chân thành cho kẻ khác loại như hắn không nhiều, kể ra thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Một kẻ thiếu thốn tình cảm cha mẹ từ khi mới sinh ra đời như Triều Lập Tinh đương nhiên sẽ nhạy cảm với tình cảm người khác dành cho bản thân, và rất để ý đến những người dành tình cảm chân thành cho mình.
Uống thuốc, nhắm mắt, vận chuyển công pháp.
Không bao lâu sau khi Triều Lập Tinh bắt đầu, không gian đen xám trong mắt Triều Lập Tinh xuất hiện những sợi màu xanh lam. Một, hai, ba… Số lượng tăng dần… Tăng gấp hai so với lần đầu, tăng gấp ba,… Mãi cho đến khi tăng gấp năm lần, số lượng sợi nguyên khí hệ Thủy mới không còn tăng nữa.
Tất cả những sợi nguyên khí hệ Thủy tự động phân làm bốn, trôi về phía bốn huyệt vị Vân Môn và Hổ Quan. Chúng như bơi xung quanh đằng trước, đằng sau, uốn lượn, cong cong.
Bốn huyệt vị như đang đáp trả lời kêu gọi của những sợi nguyên khí hệ Thủy, từng huyệt vị phồng lên, xẹp xuống theo một nhịp điệu riêng.
Được đáp trả, những sợi nguyên khí vui vẻ trở nên sinh động hơn. Chúng gia tăng việc bơi lội của mình, đồng thời quanh thân chúng xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.
Những người bạn mới hôm nay dường như đã được người đáng tin giới thiệu. Thế nên chúng to gan hơn. Một người bạn nghịch ngợm xuyên qua làn da Triều Lập Tinh, khẽ chạm vào huyệt Hổ Quan bên phải của hắn. Huyệt Hổ Quan này như đứa trẻ rụt rè, chưa tiếp xúc nhiều với người lạ, nên nó xấu hổ, tần suất phồng lên và xẹp xuống tăng cao.
Đã có người mở đầu, những người khác nô nức thử theo. Mặc cho bốn huyệt vị xấu hổ, những người bạn mới cứ cười hi hi ha ha đùa giỡn, chọc ghẹo. Rồi thì bốn cái huyệt vị tức giận đến xanh lam toàn thân, phồng lên tới căng đét, hờn dỗi đẩy những người bạn mới ra xa.
Những người bạn mới như những đứa trẻ ngon nhận ra sự quá trớn của mình, chúng không trêu chọc bốn huyệt vị nữa. Chúng lại trôi nổi xung quanh, phát ra những gợn sóng lăn tăn, cùng bốn huyệt vị trò chuyện trên trời dưới đất.
Khi thời gian đến, một người lớn nhất - sợi to và đậm màu nhất - trong mỗi đám để lại một phần quà, sau đó cả đám chào tạm biệt bốn huyệt vị và biến mất.
……….
Lần tu luyện kết hợp nước thuốc thứ tư, thứ năm, thứ sáu rất nhanh trôi qua. Theo số thứ tự lần dần lớn, số lượng sợi nguyên khí hệ Thủy xuất hiện trong tu luyện càng nhiều, phần quà càng lúc càng đắt giá hơn. Đặc biệt là sau quá trình chữa thương, từ lần thứ năm, bốn sợi nguyên khí ở lần đầu cũng xuất hiện.
Triều Lập Tinh có thể cảm nhận được bốn sợi nguyên khí ở lần đầu, bởi chúng mang lại cảm giác thân thiết rất đặc thù cho hắn, như thể là tình cảm của hai người bạn thân lâu ngày gặp lại. Qua năm ngày, nhìn chúng chưa lấy lại được màu sắc như ban đầu, vẫn còn khá nhạt, Triều Lập Tinh không khỏi có chút đau lòng.
Trải qua sáu lần, Triều Lập Tinh có thể nhận thấy nội bộ bốn huyệt vị vững chắc hơn, vách huyệt vị đã chuyển sang màu lam.
Huyệt vị nằm ẩn dưới da thịt, mắt thường không thể nhìn thấy. Trong lúc Triều Lập Tinh tu luyện, hắn mới có thể cảm nhận được chúng, cảm thấy mình tận mắt nhìn thấy chúng sáng rực rỡ như sao trên bầu trời đêm.
……….
Ngày 21 tháng 3, cách ngày Thí Luyện do thành phố tổ chức 20 ngày.
Đây là lần tu luyện kết hợp uống thuốc thứ bảy của Triều Lập Tinh.
Hôm nay, khi những sợi nguyên khí hệ Thủy xuất hiện xong, bốn người bạn vừa mới vừa lạ cực kỳ nhút nhát và rụt rè xuất hiện. Chúng là những sợi nguyên khí màu lam pha tím. Màu sắc này rất kỳ dị, chúng truyền cho Triều Lập Tinh một cảm giác rằng có vẻ như màu lam đậm đặc đến mức nhất định sẽ sản sinh ra cái màu này.
“Đây là loại mà lão già Vũ bảo là phù hợp nhất với bản thân mình?” - Một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu Triều Lập Tinh.
Bốn người bạn lam pha tím mới dù được những người bạn màu lam lôi kéo, nhưng chúng chỉ đứng ở đằng xa xa nhìn sang, không tham gia vào cuộc náo nhiệt.
Kết thúc cuộc tu luyện, những bạn lam pha tím rất nhút nhát biến mất đầu tiên.
Hành vi của chúng làm Triều Lập Tinh cảm thấy khá đáng tiếc, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy tràn đầy hi vọng.
……….
Ngày 22 tháng 3, một việc ngoài ý muốn xảy ra.
Tiết đầu tiên trong buổi sáng là của thầy chủ nhiệm Phan Quang Nam. Thầy Phan Quang Nam vừa vào lớp đã thông báo cả lớp đều đăng ký tham gia cuộc Thí Luyện sắp tới, ông rất vui mừng.
Người bạn Nguyễn Quang Tiến ngồi bên cạnh dùng đôi tay thô ráp lay nhẹ người Triều Lập Tinh dậy, hỏi hắn với giọng kỳ quái: “Này, không phải những lần trước ông không tham gia Thí Luyện sao? Sao lần này đột nhiên đăng ký rồi?”
Với đôi mắt nhập nhèm, Triều Lập Tinh lầu bầu: “Hở? Gì?”
Nguyễn Quang Tiến lắc đầu, nhắc lại: “Tôi hỏi sao lần này ông lại đăng ký tham gia Thí Luyện rồi?”
Triều Lập Tinh sửng sốt, đáp: “Làm gì có. Tôi không có hứng thú với Thí Luyện gì đâu.”
Nguyễn Quang Tiến gật đầu: “Đúng vậy, trước Tẩy Tủy ông còn không định tham gia, giờ Cảm Khí ông không nên ngớ ngẩn đi ăn đòn mới phải. Không biết ai nhìn ông khó chịu, đăng ký giùm cho ông nữa.”
Triều Lập Tinh gục xuống ngủ tiếp: “Để trưa tôi lên thưa lại với thầy Nam, hi vọng là rút tên được.”
Triều Lập Tinh rất biết điều, hai năm nay vào lớp chỉ ngủ và ngủ. Hắn hiển nhiên là không chọc giận ai rồi. Thầy chủ nhiệm vừa thông báo cả lớp đăng ký tham gia Thí Luyện, Triều Lập Tinh cảm thấy việc bây giờ hắn đứng dậy, nói mình không có đăng ký, là ai đó chơi xấu đăng ký thay hắn là hành động không khôn ngoan. Thầy Nam vừa bảo cả lớp đăng ký, thầy rất vui vẻ. Thầy mới nói xong chẳng lẽ giờ hắn vả vào mặt thầy bôp bốp? Vì thế, hắn định đợi đến trưa, lên trình bày và nhờ thầy chủ nhiệm giúp đỡ mình rút tên.
Khi con người ta ngủ, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, con người gần như không có khái niệm gì. Giống như một cái nháy mắt đi qua, Triều Lập Tinh được Nguyễn Quang Tiến gọi dậy, thông báo đã là giờ nghỉ trưa.
Triều Lập Tinh vừa đi vừa ngáp, cố gắng lê những bước chân mỏi mệt lên văn phòng quen thuộc của thầy giáo chủ nhiệm. Từ khi hắn từ Biển Sao Trời trở về, hắn liên tục lên văn phòng thầy giáo chủ nhiệm xin nghỉ buổi chiều. Trừ cái ngày đầu tán công ra, những buổi chiều sau hắn đều dành cho tu luyện. Lên nhiều, không quen đã thành quen.
Đứng trước cửa gỗ màu nâu sọc, Triều Lập Tinh gõ cửa.
“Vào đi.” - Vẫn là giọng nói ấm áp quen thuộc suốt năm năm qua.
Phan Quang Nam bỏ bút xuống, ngẩng đầu lên và nhìn thấy bộ dáng ngái ngủ của Triều Lập Tinh. Ông ta bình thản nói: “Lại xin nghỉ có phải không? Được rồi, lần sau không cần xin phép nữa.”
Đã gọi điện hỏi thăm Lữ Phúc để xác nhận Triều Lập Tinh làm gì vào những buổi chiều, cũng như đã vài lần đứng ngoài nhà Triều Lập Tinh trong suốt buổi chiều, ông ta rất yên tâm cho phép Triều Lập Tinh nghỉ học. Dẫu gì với một học sinh xin nghỉ để tập trung tu luyện, giáo viên như Phan Quang Nam đều sẽ vui lòng cho phép.
Triều Lập Tinh lễ phép nói: “Thưa thầy, không phải chỉ mỗi việc xin nghỉ buổi chiều đâu ạ.”
Phan Quang Nam nhíu mày: “À, thế ra còn việc gì nữa?”
Nếu như chỉ là một chuyện nhỏ, Phan Quang Nam đương nhiên sẽ giúp đỡ.
Triều Lập Tinh trình bày: “Thưa thầy, con không có đăng ký tham gia đợt Thí Luyện sắp tới. Xin phép thầy cho con rút tên ạ.”
Dù bất mãn với người tự tiện đăng ký tham gia cho mình, Triều Lập Tinh không nói ra làm gì. Xin nghỉ nhiều đã phiền toái lắm rồi, giờ đây làm phiền thầy Nam thêm chuyện rút tên nữa. Đã vậy nếu hắn còn dây dưa thêm ba cái chuyện lặt vặt khác, hắn sợ thầy Nam bực mình.
Ai đăng ký cho hắn thì cũng là chuyện đã rồi, thầy giáo chủ nhiệm không phải người hầu để hắn vung tay múa chân.
Phan Quang Nam nhìn Triều Lập Tinh, trầm giọng: “Cuộc Thí Luyện này do thành chủ chủ trì. Danh sách học sinh tham gia đã được trình lên. Bây giờ rút tên, chuyện này có khác gì cố tình khiêu khích thành chủ? Trò không muốn vì gạch tên mình ra khỏi cuộc Thí Luyện mà chọc giận một vị Kim Đan đó chứ?”
Triều Lập Tinh không nghĩ việc rút tên khỏi cuộc Thí Luyện sắp tới lại khó khăn đến thế. Thầm than một tiếng không may, hắn đành khom người nói: “Vâng, con biết rồi. Con xin phép thầy.”
Đợi Triều Lập Tinh đi hẳn, Phan Quang Nam hừ ra tiếng: “Tham gia một trận Thí Luyện rồi không còn tham gia nữa. Cảm thấy Thí Luyện nhàm chán hay cảm thấy mình đã mạnh quá, không đặt ai vào mắt? Để rồi mới có lần ra biển kia? Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, thiếu bị xã hội đánh đập. Ta không đánh học trò, lần này để các thiên tài dạy cho trò thế nào là nhân ngoại hữu nhân.”
Một người thống trị luôn phải bỏ phần lớn thời gian trấn áp sự bạo động của người dân, lãnh địa như thế là sao có thể phát triển? Người thống trị có thể sống sung sướng trong vàng son lộng lẫy, nhưng nó là kết quả của sự bóc lột tàn bạo, là xa hoa phù phiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.
Trái lại, trong một xã hội người người đồng lòng, cùng tiến cùng thối, san sẻ khó khăn, xã hội này mới bền vững và phát triển lâu dài.
Mối quan hệ của tu sĩ và nguyên khí cũng thế. Hoặc là cùng nhau phát triển, đồng cam cộng khổ. Hoặc là tan đàn xẻ nghé, ngọc đá cũng vỡ.
Tu sĩ không hiểu được bản chất của tu luyện, tương lai rơi vào đường đi không có lối về.
Triều Lập Tinh mỉm cười, hiểu được tương lai mình phải đi như thế nào.
……….
17 tháng 3, cách ngày Triều Lập Tinh cảm khí được một ngày.
Hôm nay là lần tu luyện kết hợp nước thuốc thứ ba của Triều Lập Tinh.
Ngày hôm qua Triều Lập Tinh không thấy bốn người bạn kia xuất hiện, hẳn là chúng đang chữa thương ở đâu đó. Không cảm nhận được chúng, Triều Lập Tinh có chút hụt hẫng. Người dành tình cảm chân thành cho kẻ khác loại như hắn không nhiều, kể ra thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Một kẻ thiếu thốn tình cảm cha mẹ từ khi mới sinh ra đời như Triều Lập Tinh đương nhiên sẽ nhạy cảm với tình cảm người khác dành cho bản thân, và rất để ý đến những người dành tình cảm chân thành cho mình.
Uống thuốc, nhắm mắt, vận chuyển công pháp.
Không bao lâu sau khi Triều Lập Tinh bắt đầu, không gian đen xám trong mắt Triều Lập Tinh xuất hiện những sợi màu xanh lam. Một, hai, ba… Số lượng tăng dần… Tăng gấp hai so với lần đầu, tăng gấp ba,… Mãi cho đến khi tăng gấp năm lần, số lượng sợi nguyên khí hệ Thủy mới không còn tăng nữa.
Tất cả những sợi nguyên khí hệ Thủy tự động phân làm bốn, trôi về phía bốn huyệt vị Vân Môn và Hổ Quan. Chúng như bơi xung quanh đằng trước, đằng sau, uốn lượn, cong cong.
Bốn huyệt vị như đang đáp trả lời kêu gọi của những sợi nguyên khí hệ Thủy, từng huyệt vị phồng lên, xẹp xuống theo một nhịp điệu riêng.
Được đáp trả, những sợi nguyên khí vui vẻ trở nên sinh động hơn. Chúng gia tăng việc bơi lội của mình, đồng thời quanh thân chúng xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.
Những người bạn mới hôm nay dường như đã được người đáng tin giới thiệu. Thế nên chúng to gan hơn. Một người bạn nghịch ngợm xuyên qua làn da Triều Lập Tinh, khẽ chạm vào huyệt Hổ Quan bên phải của hắn. Huyệt Hổ Quan này như đứa trẻ rụt rè, chưa tiếp xúc nhiều với người lạ, nên nó xấu hổ, tần suất phồng lên và xẹp xuống tăng cao.
Đã có người mở đầu, những người khác nô nức thử theo. Mặc cho bốn huyệt vị xấu hổ, những người bạn mới cứ cười hi hi ha ha đùa giỡn, chọc ghẹo. Rồi thì bốn cái huyệt vị tức giận đến xanh lam toàn thân, phồng lên tới căng đét, hờn dỗi đẩy những người bạn mới ra xa.
Những người bạn mới như những đứa trẻ ngon nhận ra sự quá trớn của mình, chúng không trêu chọc bốn huyệt vị nữa. Chúng lại trôi nổi xung quanh, phát ra những gợn sóng lăn tăn, cùng bốn huyệt vị trò chuyện trên trời dưới đất.
Khi thời gian đến, một người lớn nhất - sợi to và đậm màu nhất - trong mỗi đám để lại một phần quà, sau đó cả đám chào tạm biệt bốn huyệt vị và biến mất.
……….
Lần tu luyện kết hợp nước thuốc thứ tư, thứ năm, thứ sáu rất nhanh trôi qua. Theo số thứ tự lần dần lớn, số lượng sợi nguyên khí hệ Thủy xuất hiện trong tu luyện càng nhiều, phần quà càng lúc càng đắt giá hơn. Đặc biệt là sau quá trình chữa thương, từ lần thứ năm, bốn sợi nguyên khí ở lần đầu cũng xuất hiện.
Triều Lập Tinh có thể cảm nhận được bốn sợi nguyên khí ở lần đầu, bởi chúng mang lại cảm giác thân thiết rất đặc thù cho hắn, như thể là tình cảm của hai người bạn thân lâu ngày gặp lại. Qua năm ngày, nhìn chúng chưa lấy lại được màu sắc như ban đầu, vẫn còn khá nhạt, Triều Lập Tinh không khỏi có chút đau lòng.
Trải qua sáu lần, Triều Lập Tinh có thể nhận thấy nội bộ bốn huyệt vị vững chắc hơn, vách huyệt vị đã chuyển sang màu lam.
Huyệt vị nằm ẩn dưới da thịt, mắt thường không thể nhìn thấy. Trong lúc Triều Lập Tinh tu luyện, hắn mới có thể cảm nhận được chúng, cảm thấy mình tận mắt nhìn thấy chúng sáng rực rỡ như sao trên bầu trời đêm.
……….
Ngày 21 tháng 3, cách ngày Thí Luyện do thành phố tổ chức 20 ngày.
Đây là lần tu luyện kết hợp uống thuốc thứ bảy của Triều Lập Tinh.
Hôm nay, khi những sợi nguyên khí hệ Thủy xuất hiện xong, bốn người bạn vừa mới vừa lạ cực kỳ nhút nhát và rụt rè xuất hiện. Chúng là những sợi nguyên khí màu lam pha tím. Màu sắc này rất kỳ dị, chúng truyền cho Triều Lập Tinh một cảm giác rằng có vẻ như màu lam đậm đặc đến mức nhất định sẽ sản sinh ra cái màu này.
“Đây là loại mà lão già Vũ bảo là phù hợp nhất với bản thân mình?” - Một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu Triều Lập Tinh.
Bốn người bạn lam pha tím mới dù được những người bạn màu lam lôi kéo, nhưng chúng chỉ đứng ở đằng xa xa nhìn sang, không tham gia vào cuộc náo nhiệt.
Kết thúc cuộc tu luyện, những bạn lam pha tím rất nhút nhát biến mất đầu tiên.
Hành vi của chúng làm Triều Lập Tinh cảm thấy khá đáng tiếc, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy tràn đầy hi vọng.
……….
Ngày 22 tháng 3, một việc ngoài ý muốn xảy ra.
Tiết đầu tiên trong buổi sáng là của thầy chủ nhiệm Phan Quang Nam. Thầy Phan Quang Nam vừa vào lớp đã thông báo cả lớp đều đăng ký tham gia cuộc Thí Luyện sắp tới, ông rất vui mừng.
Người bạn Nguyễn Quang Tiến ngồi bên cạnh dùng đôi tay thô ráp lay nhẹ người Triều Lập Tinh dậy, hỏi hắn với giọng kỳ quái: “Này, không phải những lần trước ông không tham gia Thí Luyện sao? Sao lần này đột nhiên đăng ký rồi?”
Với đôi mắt nhập nhèm, Triều Lập Tinh lầu bầu: “Hở? Gì?”
Nguyễn Quang Tiến lắc đầu, nhắc lại: “Tôi hỏi sao lần này ông lại đăng ký tham gia Thí Luyện rồi?”
Triều Lập Tinh sửng sốt, đáp: “Làm gì có. Tôi không có hứng thú với Thí Luyện gì đâu.”
Nguyễn Quang Tiến gật đầu: “Đúng vậy, trước Tẩy Tủy ông còn không định tham gia, giờ Cảm Khí ông không nên ngớ ngẩn đi ăn đòn mới phải. Không biết ai nhìn ông khó chịu, đăng ký giùm cho ông nữa.”
Triều Lập Tinh gục xuống ngủ tiếp: “Để trưa tôi lên thưa lại với thầy Nam, hi vọng là rút tên được.”
Triều Lập Tinh rất biết điều, hai năm nay vào lớp chỉ ngủ và ngủ. Hắn hiển nhiên là không chọc giận ai rồi. Thầy chủ nhiệm vừa thông báo cả lớp đăng ký tham gia Thí Luyện, Triều Lập Tinh cảm thấy việc bây giờ hắn đứng dậy, nói mình không có đăng ký, là ai đó chơi xấu đăng ký thay hắn là hành động không khôn ngoan. Thầy Nam vừa bảo cả lớp đăng ký, thầy rất vui vẻ. Thầy mới nói xong chẳng lẽ giờ hắn vả vào mặt thầy bôp bốp? Vì thế, hắn định đợi đến trưa, lên trình bày và nhờ thầy chủ nhiệm giúp đỡ mình rút tên.
Khi con người ta ngủ, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, con người gần như không có khái niệm gì. Giống như một cái nháy mắt đi qua, Triều Lập Tinh được Nguyễn Quang Tiến gọi dậy, thông báo đã là giờ nghỉ trưa.
Triều Lập Tinh vừa đi vừa ngáp, cố gắng lê những bước chân mỏi mệt lên văn phòng quen thuộc của thầy giáo chủ nhiệm. Từ khi hắn từ Biển Sao Trời trở về, hắn liên tục lên văn phòng thầy giáo chủ nhiệm xin nghỉ buổi chiều. Trừ cái ngày đầu tán công ra, những buổi chiều sau hắn đều dành cho tu luyện. Lên nhiều, không quen đã thành quen.
Đứng trước cửa gỗ màu nâu sọc, Triều Lập Tinh gõ cửa.
“Vào đi.” - Vẫn là giọng nói ấm áp quen thuộc suốt năm năm qua.
Phan Quang Nam bỏ bút xuống, ngẩng đầu lên và nhìn thấy bộ dáng ngái ngủ của Triều Lập Tinh. Ông ta bình thản nói: “Lại xin nghỉ có phải không? Được rồi, lần sau không cần xin phép nữa.”
Đã gọi điện hỏi thăm Lữ Phúc để xác nhận Triều Lập Tinh làm gì vào những buổi chiều, cũng như đã vài lần đứng ngoài nhà Triều Lập Tinh trong suốt buổi chiều, ông ta rất yên tâm cho phép Triều Lập Tinh nghỉ học. Dẫu gì với một học sinh xin nghỉ để tập trung tu luyện, giáo viên như Phan Quang Nam đều sẽ vui lòng cho phép.
Triều Lập Tinh lễ phép nói: “Thưa thầy, không phải chỉ mỗi việc xin nghỉ buổi chiều đâu ạ.”
Phan Quang Nam nhíu mày: “À, thế ra còn việc gì nữa?”
Nếu như chỉ là một chuyện nhỏ, Phan Quang Nam đương nhiên sẽ giúp đỡ.
Triều Lập Tinh trình bày: “Thưa thầy, con không có đăng ký tham gia đợt Thí Luyện sắp tới. Xin phép thầy cho con rút tên ạ.”
Dù bất mãn với người tự tiện đăng ký tham gia cho mình, Triều Lập Tinh không nói ra làm gì. Xin nghỉ nhiều đã phiền toái lắm rồi, giờ đây làm phiền thầy Nam thêm chuyện rút tên nữa. Đã vậy nếu hắn còn dây dưa thêm ba cái chuyện lặt vặt khác, hắn sợ thầy Nam bực mình.
Ai đăng ký cho hắn thì cũng là chuyện đã rồi, thầy giáo chủ nhiệm không phải người hầu để hắn vung tay múa chân.
Phan Quang Nam nhìn Triều Lập Tinh, trầm giọng: “Cuộc Thí Luyện này do thành chủ chủ trì. Danh sách học sinh tham gia đã được trình lên. Bây giờ rút tên, chuyện này có khác gì cố tình khiêu khích thành chủ? Trò không muốn vì gạch tên mình ra khỏi cuộc Thí Luyện mà chọc giận một vị Kim Đan đó chứ?”
Triều Lập Tinh không nghĩ việc rút tên khỏi cuộc Thí Luyện sắp tới lại khó khăn đến thế. Thầm than một tiếng không may, hắn đành khom người nói: “Vâng, con biết rồi. Con xin phép thầy.”
Đợi Triều Lập Tinh đi hẳn, Phan Quang Nam hừ ra tiếng: “Tham gia một trận Thí Luyện rồi không còn tham gia nữa. Cảm thấy Thí Luyện nhàm chán hay cảm thấy mình đã mạnh quá, không đặt ai vào mắt? Để rồi mới có lần ra biển kia? Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, thiếu bị xã hội đánh đập. Ta không đánh học trò, lần này để các thiên tài dạy cho trò thế nào là nhân ngoại hữu nhân.”