Chương : 20
Chỉ thấy một con đà điểu lôi kéo một cái xe đẩy tay hai bánh. Trên xe đẩy tay chồng một đống cỏ màu xanh phấn. Mỗi nhánh cỏ đều dài đến nửa mét, rất dài nhỏ, trung bình chỉ rộng như móng tay. Có chút cỏ ở ngọn lại dài ra búp hoa hình trái tim màu hồng.
Cỏ Kiến Tâm là một trong hai mươi cây thuốc mà lão già Vũ bảo hắn thu thập cùng với thùng ủ rượu và các loại hạt giống trái cây. Theo cách làm xưa nay của lão già Vũ, hai mươi cây thuốc tiếp theo được giao tìm kiếm, bao gồm cả cỏ Kiến Tâm, là hai mươi loại phụ trợ cho giai đoạn Khí Huyệt.
Mười lăm cây thuốc của giai đoạn Tẩy Tủy đang lão già Vũ được trồng, hẳn là khi Triều Lập Tinh hoàn thành Dẫn Khí, thời điểm hắn vào trại thiếu nhi là lúc hắn cần đến chúng. Đồng thời, hai mươi loại mới được mang vào sẽ được lão già đó trồng, chuẩn bị sẵn cho lúc hắn bắt đầu giai đoạn Khí Huyệt thì có thuốc mà dùng.
Nghĩ lại, lão già Vũ đó cũng là đang giúp đỡ hắn tăng lên tu vi, đi một bước đều tính trước một bước. Có lẽ nó như lão già ta nói, hai bên mang quan hệ hợp tác.
Tuy nhiên, đôi khi hắn cũng tự hỏi sao lão ta không giao tất cả các loại cây thuốc cần dùng cả cái giai đoạn Luyện Khí luôn một lần, để hắn khỏi mất công đi tới đi lui mua sắm. Cứ một lần trước khi vào lại phải chuẩn bị đầy đủ cây thuốc cho giai đoạn tiếp theo, Triều Lập Tinh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đưa danh sách đầy đủ từ đầu, đi mua thiếu loại nào thì còn thời gian chạy hỏi, tìm kiếm. Thời gian một lần ra vào trại thiếu nhi không quá dài, nếu một ngày trước khi vào hắn không chuẩn bị đủ cây thuốc cho giai đoạn tiếp theo, chẳng lẽ hắn phải bỏ thời gian chờ đợi thêm?
Ví như Dẫn Khí lão già Vũ bảo chỉ cần một ngày. Tu luyện xong, trong cái ngày đó, có chắc đủ thời gian để hắn mua đủ yêu cầu của lão ta và hai mươi cây thuốc mới? Hay là lúc phải truyền tống vào trại thiếu nhi rồi mà hắn còn thiếu loại này, thiếu loại kia? 20 loại cây thuốc, biết đâu có loại quý hiếm đã hết hàng, đâu phải nói gom là có thể gom được ngay.
Nói đến Dẫn Khí, công pháp Dẫn Khí 5.1 hắn đã có. Nhưng thời điểm đi bắt phi thuyền, nước thuốc vẫn chưa nấu xong. Kết quả là việc tu luyện lên Dẫn Khí đành phải gác lại.
Triều Lập Tinh trong lòng tính toán một thoáng, hắn không định mua lẻ. Dù cho mua được 19 loại cây thuốc cần cho giai đoạn Khí Huyệt, thiếu một loại thì vẫn phải nhờ lão già Vũ trồng. Mà trồng thuốc trong trại thiếu nhi, đợi nó đủ tuổi thì Dị sẽ xuất hiện. Vậy nên, một là mua đủ 20 loại, hai là không mua. Trồng một loại với trồng cùng lúc 20 loại không có khác biệt gì, đều là chuyện một con Dị, có rảnh mà bỏ số tiền lớn mua 19 cây thuốc đủ tuổi rồi lại đi trồng một cây.
Triều Lập Tinh liền dời đi tầm mắt, tiếp tục đi hướng về nơi sâu xa khu cửa hàng lâm thời này.
Trên quầy cỏ Kiến Tâm vây quanh một đống người, đều là phàm nhân, họ đang tranh nhau mua. Tác dụng lớn nhất của cỏ Kiến Tâm là chống lão hóa, bảo trì vẻ trẻ trung. Tác dụng của nó khiến đa phần chị em phụ nữ phàm nhân theo đuổi khá điên cuồng. Vả lại, nghe bảo cây thuốc càng lâu năm thì dược hiệu của nó càng mạnh. 20 năm đã không phải là con số nhỏ, cho nên việc tranh mua ở đây rất kịch liệt.
Càng đi về nơi sâu xa càng cẩm tú phồn hoa.
Quán nhỏ vỉa hè càng ngày càng ít, lều vải lớn càng ngày càng nhiều.
Các loại lều lớn đỏ lam vàng lục có cái dựng thành hình khối vuông, lại có cái là hình trụ tròn; có ở nơi rèm cuốn lối vào dựng đứng hai cây cột cửa, có thì lại mang theo lồng đèn đỏ lớn; có bên trong đèn đuốc huy hoàng, có bên trong lại lờ mờ tối tăm.
Triều Lập Tinh vừa đi vừa nhìn, cuối cùng dừng bước tại một căn lều vải màu xám.
“Là nơi này.” - Triều Lập Tinh giương mắt đánh giá.
Cửa lều bố trí hai cái trụ đứng, trên trụ đứng dùng thủ pháp khắc chìm khắc một đôi câu đối.
Bên trái: Thiên tăng tuế nguyệt, niên tăng thọ.
Bên phải: Dược mãn càn khôn, phúc mãn đường. (*)
(*Trời cao thêm tháng, tuổi thêm thọ - Dược khắp đất trời, phúc khắp nhà.)
Ở giữa còn có một biển gỗ: Niên niên như ý - Tuế tuế bình an. (**)
(**Năm năm như ý - Tuổi tuổi bình an.)
Triều Lập Tinh không khỏi cảm khái: “Đúng là thương đội chuyên bán dược liệu lớn nhất Ba Chi Quốc, làm thật hoành tráng.”
Lều này có diện tích khoảng một mẫu, đã thuộc về loại lều vải cỡ lớn.
Triều Lập Tinh không do dự đi vào bên trong.
Ở bên trong lều theo từng phía xếp đặt ba hàng quầy hàng. Trên quầy xếp từng bộ phận, từng cây thuốc tươi hoặc khô. Bé thì chỉ to bằng bàn tay, lớn thì to như chậu rửa mặt. Cũng có càng to lớn hơn, đủ cao bằng một người. Loại cây thuốc to lớn không xếp được lên quầy, được thả trên mặt đất.
Không náo nhiệt như lều vải cửa hàng khác, trong này lại thật yên tĩnh.
Có đám người đang túm năm tụm ba đứng ở trước quầy, có tỉ mỉ xếp đặt cây thuốc lên quầy, có cầm cây thuốc ở trong bàn tay, cẩn thận mà vuốt ve cảm nhận dấu vết thời gian lưu lại trên thân thể nó, có cùng đồng bạn nhỏ giọng thảo luận, có thương lượng giá cả với chủ tiệm hoặc nhân viên.
Thế nhưng dù cho bọn họ đang nói chuyện gì, họ đều là khẽ khàng nói nhỏ, cố gắng hết cỡ không quấy rầy những người khác.
Đây là một tiệm thuốc.
Ở trong cái thế giới này, có đủ loại cây thuốc kì lạ, quái dị, đếm không xuể. Người Triều Quốc và người Ba Chi đều có những phương thuốc của riêng mình. Không có thuốc, người nước nào đều có thể chết vì bệnh tật, vết thương.
Triều Lập Tinh đứng ở cửa một hồi. Ánh mắt hắn nhìn quét một vòng, sau đó mới chậm rãi đi tới quầy hàng bên trái.
Sau quầy, cách nhau mấy mét sẽ có một nhân viên của tiệm đứng đón khách, nữ có nam có. Bên hông họ đều là một cái thắt lưng màu xanh. Họ không phải phàm nhân mà đều là tu sĩ Luyện Khí. Đại đa số là Dẫn Khí, có cá biệt chính là Tẩy Tủy.
Không khó để nhận ra tu sĩ Luyện Khí. Quanh bốn huyệt Vân Môn và Hổ Quan của tu sĩ Cảm Khí là những dòng khí nhỏ, mơ hồ, nhưng vẫn cảm giác được. Đến tu vi Dẫn Khí, những dòng khí này ra vào bốn huyệt kia khá thường xuyên. Giai đoạn Tẩy Tủy, dòng khí vô hình không chỉ ra vào bốn huyệt vị, mà là toàn thân tu sĩ.
Nhìn thấy Triều Lập Tinh đi tới trước mặt quầy, một người nữ tu sĩ Dẫn Khí cách hắn gần nhất lập tức đi tới, trên mặt hiện ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Vị công tử này, ngài muốn mua gì? Quầy hàng bên này, mỗi cây thuốc đều có giá khoảng một Tinh Thể. Nếu như ngài cần những cây thuốc có tuổi thọ cao hơn, không ngại đi quầy hàng bên phải, cây thuốc bên đó có giá khoảng hai Tinh Thể. Nếu ngài muốn tìm thuốc quý, không ngại đi quầy hàng cao đẳng ở ngay phía trước, một cây thuốc nơi đó có giá từ năm Tinh Thể trở lên."
Đây là một nữ nhân viên có kinh nghiệm, làm việc ở cửa tiệm này đã không ít thời gian.
Sau khi nàng nhìn thấy Triều Lập Tinh đi vào, từ các phương diện của hắn như ngoại hình, tuổi tác, chiều cao, dòng khí xung quanh, nàng đã suy đoán ra hắn là một tên công tử trong trấn Thanh Sơn.
Tu luyện cần tài lực, gia đình quyền quý mới có khả năng cung cấp tài nguyên cho con cái tu luyện.
Những công tử, tiểu thư như thế thường thường chỉ là đi vào xem thử để mở mang tầm mắt, ham thích chuyện mới mẻ. Tuyệt đại đa số bọn họ đều là chỉ xem chứ không mua, bởi những cây thuốc này không giúp ích gì cho tu sĩ. Đương nhiên, vẫn trường hợp cá biệt. Một ít công tử, tiểu thư có gia cảnh không tệ sẽ mua một vài cây thuốc làm quà tặng cha mẹ phàm nhân của mình. Nhưng mà, những trường hợp cá biệt này cũng chỉ mua những cây thuốc có giá tiện nghi nhất.
Bởi vậy, với việc Triều Lập Tinh có thể mua bao nhiêu cây thuốc, nữ nhân viên cũng không chờ mong.
“Đây là danh sách và đặc điểm từng cây thuốc. Ta cần loại có tuổi thọ từ hai mươi năm trở lên, có thể sao?” - Triều Lập Tinh đưa cho nữ nhân viên tờ giấy lão già Vũ giao cho hắn, dùng khuôn mặt không hề có một tí cảm xúc hỏi.
Đã mấy lần nghiên cứu chất liệu làm nên những tờ giấy ghi cây thuốc của lão già Vũ, Triều Lập Tinh phát hiện nó chỉ là những tờ giấy thông thường, không có nơi nào đáng chú ý. Thế nên giờ đây hắn mới không ngại việc đưa giấy ra cho nữ nhân viên cửa tiệm xem xét.
Ba Chi Quốc và Triều Quốc khác nhau về phong tục và văn minh, tên gọi cây thuốc chưa hẳn đã giống nhau. Việc khách hàng Triều Quốc nêu ra đặc điểm của cây thuốc để tìm mua không phải là gì hiếm thấy. Nữ nhân viên nhận lấy tờ giấy, quan sát chậm rãi và cẩn thận. Mua một lúc hai mươi cây dược liệu, là khác hàng lớn, nữ nhân viên Ba Chi Quốc không dám làm hỏng việc.
Khi đã đọc xong, nữ nhân viên nói: “Công tử, tiệm chúng tôi chỉ có mười hai cây thuốc thỏa mãn yêu cầu của ngài. Là Hoa Mễ Tuyến, cây Thương Quế…”
Không đợi nữ nhân viên liệt kê hết tên mười hai loại thuốc, Triều Lập Tinh ngắt lời: “Không cần. Nếu không đủ thì thôi vậy.”
“Vâng.”
Nữ nhân viên trả lại tờ giấy và lui sang một bên. Thất vọng thì thất vọng, khách nhân là thượng đế, nữ nhân viên không dám chèo kéo, làm phiền.
Triều Lập Tinh nhận lấy tờ giấy rồi rời đi. Hắn không định ở lại đây tiếp.
Mục đích của hắn đến đây chỉ có một, mua đủ 20 loại cây thuốc đủ tuổi. Ngay cả thương đội buôn dược liệu lớn nhất Ba Chi Quốc cũng không thể đáp ứng được, hắn không cho rằng sẽ có cửa tiệm nào của người Ba Chi Quốc có khả năng thỏa mãn yêu cầu mua sắm của hắn.
Lưu lại chỉ thêm lãng phí thời gian, còn không bằng sớm trở về, sớm tăng lên tu vi, sớm thích ứng với tu vi, chuẩn bị tâm lý ứng phó số lượng Kỳ khổng lồ sắp phải đối mặt.
Cỏ Kiến Tâm là một trong hai mươi cây thuốc mà lão già Vũ bảo hắn thu thập cùng với thùng ủ rượu và các loại hạt giống trái cây. Theo cách làm xưa nay của lão già Vũ, hai mươi cây thuốc tiếp theo được giao tìm kiếm, bao gồm cả cỏ Kiến Tâm, là hai mươi loại phụ trợ cho giai đoạn Khí Huyệt.
Mười lăm cây thuốc của giai đoạn Tẩy Tủy đang lão già Vũ được trồng, hẳn là khi Triều Lập Tinh hoàn thành Dẫn Khí, thời điểm hắn vào trại thiếu nhi là lúc hắn cần đến chúng. Đồng thời, hai mươi loại mới được mang vào sẽ được lão già đó trồng, chuẩn bị sẵn cho lúc hắn bắt đầu giai đoạn Khí Huyệt thì có thuốc mà dùng.
Nghĩ lại, lão già Vũ đó cũng là đang giúp đỡ hắn tăng lên tu vi, đi một bước đều tính trước một bước. Có lẽ nó như lão già ta nói, hai bên mang quan hệ hợp tác.
Tuy nhiên, đôi khi hắn cũng tự hỏi sao lão ta không giao tất cả các loại cây thuốc cần dùng cả cái giai đoạn Luyện Khí luôn một lần, để hắn khỏi mất công đi tới đi lui mua sắm. Cứ một lần trước khi vào lại phải chuẩn bị đầy đủ cây thuốc cho giai đoạn tiếp theo, Triều Lập Tinh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đưa danh sách đầy đủ từ đầu, đi mua thiếu loại nào thì còn thời gian chạy hỏi, tìm kiếm. Thời gian một lần ra vào trại thiếu nhi không quá dài, nếu một ngày trước khi vào hắn không chuẩn bị đủ cây thuốc cho giai đoạn tiếp theo, chẳng lẽ hắn phải bỏ thời gian chờ đợi thêm?
Ví như Dẫn Khí lão già Vũ bảo chỉ cần một ngày. Tu luyện xong, trong cái ngày đó, có chắc đủ thời gian để hắn mua đủ yêu cầu của lão ta và hai mươi cây thuốc mới? Hay là lúc phải truyền tống vào trại thiếu nhi rồi mà hắn còn thiếu loại này, thiếu loại kia? 20 loại cây thuốc, biết đâu có loại quý hiếm đã hết hàng, đâu phải nói gom là có thể gom được ngay.
Nói đến Dẫn Khí, công pháp Dẫn Khí 5.1 hắn đã có. Nhưng thời điểm đi bắt phi thuyền, nước thuốc vẫn chưa nấu xong. Kết quả là việc tu luyện lên Dẫn Khí đành phải gác lại.
Triều Lập Tinh trong lòng tính toán một thoáng, hắn không định mua lẻ. Dù cho mua được 19 loại cây thuốc cần cho giai đoạn Khí Huyệt, thiếu một loại thì vẫn phải nhờ lão già Vũ trồng. Mà trồng thuốc trong trại thiếu nhi, đợi nó đủ tuổi thì Dị sẽ xuất hiện. Vậy nên, một là mua đủ 20 loại, hai là không mua. Trồng một loại với trồng cùng lúc 20 loại không có khác biệt gì, đều là chuyện một con Dị, có rảnh mà bỏ số tiền lớn mua 19 cây thuốc đủ tuổi rồi lại đi trồng một cây.
Triều Lập Tinh liền dời đi tầm mắt, tiếp tục đi hướng về nơi sâu xa khu cửa hàng lâm thời này.
Trên quầy cỏ Kiến Tâm vây quanh một đống người, đều là phàm nhân, họ đang tranh nhau mua. Tác dụng lớn nhất của cỏ Kiến Tâm là chống lão hóa, bảo trì vẻ trẻ trung. Tác dụng của nó khiến đa phần chị em phụ nữ phàm nhân theo đuổi khá điên cuồng. Vả lại, nghe bảo cây thuốc càng lâu năm thì dược hiệu của nó càng mạnh. 20 năm đã không phải là con số nhỏ, cho nên việc tranh mua ở đây rất kịch liệt.
Càng đi về nơi sâu xa càng cẩm tú phồn hoa.
Quán nhỏ vỉa hè càng ngày càng ít, lều vải lớn càng ngày càng nhiều.
Các loại lều lớn đỏ lam vàng lục có cái dựng thành hình khối vuông, lại có cái là hình trụ tròn; có ở nơi rèm cuốn lối vào dựng đứng hai cây cột cửa, có thì lại mang theo lồng đèn đỏ lớn; có bên trong đèn đuốc huy hoàng, có bên trong lại lờ mờ tối tăm.
Triều Lập Tinh vừa đi vừa nhìn, cuối cùng dừng bước tại một căn lều vải màu xám.
“Là nơi này.” - Triều Lập Tinh giương mắt đánh giá.
Cửa lều bố trí hai cái trụ đứng, trên trụ đứng dùng thủ pháp khắc chìm khắc một đôi câu đối.
Bên trái: Thiên tăng tuế nguyệt, niên tăng thọ.
Bên phải: Dược mãn càn khôn, phúc mãn đường. (*)
(*Trời cao thêm tháng, tuổi thêm thọ - Dược khắp đất trời, phúc khắp nhà.)
Ở giữa còn có một biển gỗ: Niên niên như ý - Tuế tuế bình an. (**)
(**Năm năm như ý - Tuổi tuổi bình an.)
Triều Lập Tinh không khỏi cảm khái: “Đúng là thương đội chuyên bán dược liệu lớn nhất Ba Chi Quốc, làm thật hoành tráng.”
Lều này có diện tích khoảng một mẫu, đã thuộc về loại lều vải cỡ lớn.
Triều Lập Tinh không do dự đi vào bên trong.
Ở bên trong lều theo từng phía xếp đặt ba hàng quầy hàng. Trên quầy xếp từng bộ phận, từng cây thuốc tươi hoặc khô. Bé thì chỉ to bằng bàn tay, lớn thì to như chậu rửa mặt. Cũng có càng to lớn hơn, đủ cao bằng một người. Loại cây thuốc to lớn không xếp được lên quầy, được thả trên mặt đất.
Không náo nhiệt như lều vải cửa hàng khác, trong này lại thật yên tĩnh.
Có đám người đang túm năm tụm ba đứng ở trước quầy, có tỉ mỉ xếp đặt cây thuốc lên quầy, có cầm cây thuốc ở trong bàn tay, cẩn thận mà vuốt ve cảm nhận dấu vết thời gian lưu lại trên thân thể nó, có cùng đồng bạn nhỏ giọng thảo luận, có thương lượng giá cả với chủ tiệm hoặc nhân viên.
Thế nhưng dù cho bọn họ đang nói chuyện gì, họ đều là khẽ khàng nói nhỏ, cố gắng hết cỡ không quấy rầy những người khác.
Đây là một tiệm thuốc.
Ở trong cái thế giới này, có đủ loại cây thuốc kì lạ, quái dị, đếm không xuể. Người Triều Quốc và người Ba Chi đều có những phương thuốc của riêng mình. Không có thuốc, người nước nào đều có thể chết vì bệnh tật, vết thương.
Triều Lập Tinh đứng ở cửa một hồi. Ánh mắt hắn nhìn quét một vòng, sau đó mới chậm rãi đi tới quầy hàng bên trái.
Sau quầy, cách nhau mấy mét sẽ có một nhân viên của tiệm đứng đón khách, nữ có nam có. Bên hông họ đều là một cái thắt lưng màu xanh. Họ không phải phàm nhân mà đều là tu sĩ Luyện Khí. Đại đa số là Dẫn Khí, có cá biệt chính là Tẩy Tủy.
Không khó để nhận ra tu sĩ Luyện Khí. Quanh bốn huyệt Vân Môn và Hổ Quan của tu sĩ Cảm Khí là những dòng khí nhỏ, mơ hồ, nhưng vẫn cảm giác được. Đến tu vi Dẫn Khí, những dòng khí này ra vào bốn huyệt kia khá thường xuyên. Giai đoạn Tẩy Tủy, dòng khí vô hình không chỉ ra vào bốn huyệt vị, mà là toàn thân tu sĩ.
Nhìn thấy Triều Lập Tinh đi tới trước mặt quầy, một người nữ tu sĩ Dẫn Khí cách hắn gần nhất lập tức đi tới, trên mặt hiện ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Vị công tử này, ngài muốn mua gì? Quầy hàng bên này, mỗi cây thuốc đều có giá khoảng một Tinh Thể. Nếu như ngài cần những cây thuốc có tuổi thọ cao hơn, không ngại đi quầy hàng bên phải, cây thuốc bên đó có giá khoảng hai Tinh Thể. Nếu ngài muốn tìm thuốc quý, không ngại đi quầy hàng cao đẳng ở ngay phía trước, một cây thuốc nơi đó có giá từ năm Tinh Thể trở lên."
Đây là một nữ nhân viên có kinh nghiệm, làm việc ở cửa tiệm này đã không ít thời gian.
Sau khi nàng nhìn thấy Triều Lập Tinh đi vào, từ các phương diện của hắn như ngoại hình, tuổi tác, chiều cao, dòng khí xung quanh, nàng đã suy đoán ra hắn là một tên công tử trong trấn Thanh Sơn.
Tu luyện cần tài lực, gia đình quyền quý mới có khả năng cung cấp tài nguyên cho con cái tu luyện.
Những công tử, tiểu thư như thế thường thường chỉ là đi vào xem thử để mở mang tầm mắt, ham thích chuyện mới mẻ. Tuyệt đại đa số bọn họ đều là chỉ xem chứ không mua, bởi những cây thuốc này không giúp ích gì cho tu sĩ. Đương nhiên, vẫn trường hợp cá biệt. Một ít công tử, tiểu thư có gia cảnh không tệ sẽ mua một vài cây thuốc làm quà tặng cha mẹ phàm nhân của mình. Nhưng mà, những trường hợp cá biệt này cũng chỉ mua những cây thuốc có giá tiện nghi nhất.
Bởi vậy, với việc Triều Lập Tinh có thể mua bao nhiêu cây thuốc, nữ nhân viên cũng không chờ mong.
“Đây là danh sách và đặc điểm từng cây thuốc. Ta cần loại có tuổi thọ từ hai mươi năm trở lên, có thể sao?” - Triều Lập Tinh đưa cho nữ nhân viên tờ giấy lão già Vũ giao cho hắn, dùng khuôn mặt không hề có một tí cảm xúc hỏi.
Đã mấy lần nghiên cứu chất liệu làm nên những tờ giấy ghi cây thuốc của lão già Vũ, Triều Lập Tinh phát hiện nó chỉ là những tờ giấy thông thường, không có nơi nào đáng chú ý. Thế nên giờ đây hắn mới không ngại việc đưa giấy ra cho nữ nhân viên cửa tiệm xem xét.
Ba Chi Quốc và Triều Quốc khác nhau về phong tục và văn minh, tên gọi cây thuốc chưa hẳn đã giống nhau. Việc khách hàng Triều Quốc nêu ra đặc điểm của cây thuốc để tìm mua không phải là gì hiếm thấy. Nữ nhân viên nhận lấy tờ giấy, quan sát chậm rãi và cẩn thận. Mua một lúc hai mươi cây dược liệu, là khác hàng lớn, nữ nhân viên Ba Chi Quốc không dám làm hỏng việc.
Khi đã đọc xong, nữ nhân viên nói: “Công tử, tiệm chúng tôi chỉ có mười hai cây thuốc thỏa mãn yêu cầu của ngài. Là Hoa Mễ Tuyến, cây Thương Quế…”
Không đợi nữ nhân viên liệt kê hết tên mười hai loại thuốc, Triều Lập Tinh ngắt lời: “Không cần. Nếu không đủ thì thôi vậy.”
“Vâng.”
Nữ nhân viên trả lại tờ giấy và lui sang một bên. Thất vọng thì thất vọng, khách nhân là thượng đế, nữ nhân viên không dám chèo kéo, làm phiền.
Triều Lập Tinh nhận lấy tờ giấy rồi rời đi. Hắn không định ở lại đây tiếp.
Mục đích của hắn đến đây chỉ có một, mua đủ 20 loại cây thuốc đủ tuổi. Ngay cả thương đội buôn dược liệu lớn nhất Ba Chi Quốc cũng không thể đáp ứng được, hắn không cho rằng sẽ có cửa tiệm nào của người Ba Chi Quốc có khả năng thỏa mãn yêu cầu mua sắm của hắn.
Lưu lại chỉ thêm lãng phí thời gian, còn không bằng sớm trở về, sớm tăng lên tu vi, sớm thích ứng với tu vi, chuẩn bị tâm lý ứng phó số lượng Kỳ khổng lồ sắp phải đối mặt.