Chương : 38
Gã ta như một con gấu đen, bước đi khệnh khạng, vừa đi vừa vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài xong mới uể oải cất giọng: “Huynh đệ, sao đến sớm vậy?”
Giờ này là giờ nghỉ trưa, một giờ mới bắt đầu giờ luyện buổi chiều.
“Ừ.” - Triều Lập Tinh chuyên tâm luyện kiếm nên chỉ đáp một tiếng.
Võ đường Triều Lập Tinh theo học từ năm năm trước khá nổi tiếng, đệ tử theo học khá đông. Việc một đệ tử luyện võ vào lúc vắng người cũng không phải hiếm lạ.
Phan Trọng xoay xoay cổ, rướn rướn chân, các khớp xương vang lên âm thanh tanh tách, sau đó bắt đầu vung tay luyện quyền, từng đường quyền nhẹ nhàng lướt qua như mưa sao băng, từng làn gió nhẹ cũng theo quyền lượn lờ qua lại.
“Huynh đệ, đừng luyện kiếm, luyện quyền với ta đi!”
Phan Trọng dường như không thể im lặng được một phút giây nào.
Triều Lập Tinh vẫn im lặng.
“Luyện quyền pháp để cơ thể khỏe mạnh đi, luyện kiếm gì chứ!”
“Im miệng!” - Triều Lập Tinh cất tiếng khi mồ hôi đầm đìa trên trán.
Từ hôm trước đi tập luyện lại, hắn đã gặp cái tên nhiều lời này. Tên này rõ ràng nhập võ đường ở trong khoảng thời gian hai năm mà hắn nghỉ tập, vậy mà chỉ vì lần đầu thấy hắn đến đây, hết lần này đến lần khác lại tự coi mình là sư huynh. Nếu không phải cảm thấy tên này không xấu xa gì, hắn đã không nhiều lời.
“Ha ha, nhìn kiếm của đệ đi, giết gà còn không được mà còn bày đặt luyện cái gì?”
Triều Lập Tinh đột nhiên thu kiếm, nói: “Đấu không?”
Hắn thở hổn hển, cả người lảo đảo, phải chống kiếm xuống đất mới có thể đứng vững được, kiếm pháp cơ sở thật sự làm hắn mất rất nhiều sức lực.
Trước kia hắn sẽ không nói những câu gây hấn người khác như thế này. Từ thất bại ngày 8, Triều Lập Tinh quyết định thay đổi. Có thể không vì điều gì khác, ít nhất là sẽ không bỏ lỡ những cơ hội luận bàn để tăng kinh nghiệm chiến đấu.
“Ha ha.” - Phan Trọng cười lớn, quyền đánh ra càng mạnh.
“Anh không đánh lại tôi đâu!”
“Ha ha! Ha ha!” - Phan Trọng cười lớn hơn.
“Cười cái gì!”
Triều Lập Tinh tức giận nói: “Không dám đấu chứ gì?”
Phan Trọng thu quyền lại, cười cười: “Muốn đấu thật hả?”
“Nói nhiều quá!”
“Ha ha, đừng tự hại mình chứ, huynh đánh thắng cả tu sĩ Khí Huyệt đấy!”
“Đừng nhiều lời, đấu không?”
“Được thôi, đấu thì đấu.”
Triều Lập Tinh để thanh kiếm đồng lên bàn đá, sau đó cầm vỏ kiếm lên: “Cẩn thận đấy!”
“Được thôi!” - Phan Trọng nghiến nghiến răng.
Sở Lý vung vỏ kiếm lên: “Lên đi!”
“Xem quyền đây!”
Phan Trọng sợ nếu không ra tay thì Triều Lập Tinh sẽ lại nói ra những lời lẽ khó nghe nữa, nên vội xuất liền chiêu đánh về hông Triều Lập Tinh.
Phan Trọng xuất chiêu vô cùng tự tin, quả nhiên người có thực lực và người bình thường cứ như người lớn và trẻ con vậy.
Triều Lập Tinh dùng hai mắt nhìn chăm chú. Động tác của Phan Trọng trong đôi mắt sáng tỏ của Triều Lập Tinh lại trở nên khá là chậm.
Triều Lập Tinh vung vỏ kiếm của hắn lên đánh khẽ một cái, tất cả động tác của Phan Trọng đột nhiên dừng lại, Phan Trọng cứ như là đang ngoan ngoãn đứng chờ, không chút phản kháng.
“A...”
Phan Trọng la lên, dùng lực xoa bắp tay.
Đôi mắt rất quan trọng, chỉ khi nào chân chính trải qua chiến đấu sinh tử mới hiểu được ý nghĩa của đôi mắt. Triều Lập Tinh đã dùng nguyên khí ở xương cột sống kích phát tấm thuẫn Huyền Thiết, thiếu vắng nguyên khí, nơi đó đột nhiên trở lại trước tu luyện, thiếu đi sự rèn luyện. Thế nhưng hắn không vội vã bổ sung nguyên khí tiếp tục rèn luyện xương cột sống, mà từ hôm qua bắt đầu dùng nguyên khí tích được rèn luyện đôi mắt. Hôm nay quả nhiên hắn đã thu được thành quả ban đầu.
Triều Lập Tinh cười cười: “Tiếp không?”
“Đỡ này!” - Phan Trọng hét lên.
Triều Lập Tinh khẽ xoay cổ tay, đâm thẳng ra, Phan Trọng dường như đang ra quyền tấn công, nhưng lại la lên một tiếng nữa, nửa người gã tê rần cả lên, không thể điều khiển.
Vỏ kiếm của Triều Lập Tinh đang ở trước cổ Phan Trọng: “Trọng, anh tiêu rồi!”
Phan Trọng trợn mắt: “Đây là kiếm pháp gì?”
“Kiếm pháp cơ sở, tiếp nữa không?”
Mặt Phan Trọng đỏ bừng, gã gào lên: “Tiếp... Ta còn chưa ra tuyệt chiêu mà!”
Phan Trọng cảm thấy lúc nãy dường như mình tự nộp mạng, Triều Lập Tinh hình như đều biết chiêu thức của hắn nên đã phá chiêu trước, chiêu này lần đầu tiên dùng, nhất định Triều Lập Tinh sẽ không biết!
“Bao nhiêu lần cũng vậy thôi, lên đi!”
“Hây!”
Phan Trọng gào to như tiếng sấm nổ, sau đó liền thi triển vô số chiêu thức tấn công Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh thận trọng đâm kiếm về phía trước, Phan Trọng lại một lần nữa la lên “a”, sau đó loạng choạng lùi lại.
Triều Lập Tinh tiến tới một bước, vỏ kiếm vung lên kề ngay yết hầu của Phan Trọng, nói: “Anh lại tiêu rồi!”
“Tà môn, bà nội nhà nó chứ, đúng là tà môn mà!”
Phan Trọng vừa xoa cổ tay vừa trợn mắt nhìn Triều Lập Tinh: “Quyền pháp này của ta đệ chưa từng thấy qua mà.”
Triều Lập Tinh thu vỏ kiếm về đáp: “Quyền pháp gì cũng vậy thôi.”
“Kiếm pháp cơ sở vi diệu vậy sao?”
Phan Trọng nghi ngờ hỏi: “Uy lực mạnh vậy à?”
Triều Lập Tinh gật đầu: “Anh luyện thử xem sao.”
Trước đây Triều Lập Tinh cũng luyện kiếm pháp, nhưng kiếm pháp cơ sở của võ đường hoàn toàn khác với kiếm pháp cơ sở trong Luyện Võ Cơ Sở 3.5 này.
Kiếm pháp cơ sở gặp chiêu phá chiêu, gặp lực phá lực. Nếu kết hợp nó với một đôi mắt sáng tỏ, uy lực của nó sẽ càng mạnh.
“Thôi bỏ đi, ta không có tư chất luyện kiếm.”
Phan Trọng vội khoát tay nói:
“Kiếm pháp này của đệ nhất định sẽ đánh bại tu sĩ Khí Huyệt.”
Phan Trọng cười hì hì, nói giọng vui vẻ: “Tiếc là đệ không có nền tảng võ học, nếu không lại là Ngô Công Tài thứ hai!”
Nhập võ đường sau Triều Lập Tinh một tháng, trong đám đệ tử lần đó, Ngô Công Tài hiện là người có thực lực mạnh nhất, là một thiên tài võ học có tiền đồ xán lạn. Dù cho không thể đạt đến Trúc Cơ, Ngô Công Tài vẫn có tung hoành trong cảnh giới Luyện Khí.
“Ngô Công Tài...”
Triều Lập Tinh nhếch mép cười lạnh lùng.
Phan Trọng xáp lại gần, nói nhỏ: “Huynh đệ này, đệ và tên Công Tài kia rốt cuộc là có hận thù gì?”
“Ừ.” - Triều Lập Tinh qua loa một tiếng.
Phan Trọng hiếu kỳ hỏi: “Hai người chẳng phải là đồng môn (cùng trường học) sao? Quan hệ chắc là tốt lắm.”
“Đừng nhắc tới hắn, mất cả hứng!”
Triều Lập Tinh khoát tay, tra thanh kiếm đồng vào vỏ.
Năm năm trước, hắn cùng những người mới gia nhập võ đường, bắt đầu học quy tắc trong võ đường. Hắn tư chất kém cỏi, luyện võ không tiến bộ là bao, cộng với tu vi Luyện Khí tăng chậm như rùa bò, nên hắn thường xuyên bị người xem thường, chế giễu, bắt nạt, nhục mạ, và có một kẻ thù là Ngô Công Tài. Ngô Công Tài lúc nào cũng đối đầu với hắn, nếu không phải tư tưởng hắn sớm trưởng thành, chắc hắn đã nổi khùng từ lâu.
Hai năm trước, hắn vì Tinh Thể, không thể không nghỉ tập ở đây, từ đó mới hầu như không gặp lại tên khốn khiếp kia. Hôm qua hắn đến đây, Ngô Công Tài lại giở trò cũ, làm hắn vô cùng chán ghét. Tâm tư của hắn đặt ở mặt khác, cho nên hắn vẫn không có so đo.
……….
Chiều cùng ngày, Triều Lập Tinh và Phan Trọng đi sang tiệm vũ khí Đại La khá gần võ đường.
Triều Lập Tinh muốn mua một thanh kiếm mới. Thanh kiếm đồng của hắn đã quá cũ kĩ và rỉ sét, không còn thích hợp dùng để luyện tập và chiến đấu. Phan Trọng rảnh không có chuyện gì làm nên nhất quyết đi theo. Đôi khi Triều Lập Tinh không biết não Phan Trọng chứa gì trong đó mà cứ quấn lấy hắn.
Cách võ đường một con đường là một khu thuộc trung tâm phía tây thành Vạn Tượng. Tuy chỉ cách một con đường nhỏ, nhưng nơi đó phồn hoa, náo nhiệt, người xe như nêm. Còn bên này thì yên tĩnh, thanh vắng, cứ như hai thế giới khác biệt nhau vậy.
Cổng tiệm vũ khí Đại La cũ kỹ, hoang tàn, xung quanh là vài sạp đồ cổ và trang sức ế ẩm, như thể sắp dẹp tiệm vậy. Là khách cũ, Triều Lập Tinh lại không xem thường nơi này, nơi đây ba năm không khai trương, khai trương sẽ ăn ba năm.
Vén rèm bước vào, một khung cảnh rộng lớn hiện ra trước mắt, đại sảnh rộng rãi, sáng sủa và thoang thoảng hương hoa. Từng thanh vũ khí được đặt trên các kệ gỗ vô cùng tinh xảo.
Chính giữa đại sảnh là một chiếc bàn tròn, một ông già râu tóc bạc phơ đang thản nhiên ngồi uống trà.
Thấy hai người đến, ông già chủ tiệm cười tít mắt, đứng dậy, chắp tay nói: “Hai vị khách hàng, xin cứ tự nhiên.”
Ánh mắt của Triều Lập Tinh bị một thanh kiếm màu lam hấp dẫn. Hắn đi đến đó, đưa tay vuốt nhẹ thanh kiếm. Phan Trọng thấy Triều Lập Tinh như thế, cũng hứng thú đi tới xem.
Chủ tiệm tiến đến, cười ha ha, nói: “Hai vị thích thanh kiếm này?”
Phan Trọng đáp: “Kiếm đẹp ai mà không thích chứ?”
“Ông chủ, độ sắc bén của kiếm này thế nào?” - Triều Lập Tinh hỏi.
“Chém linh khí như chém bùn.” - Ông lão chủ tiệm đưa ra lời khẳng định.
“Ngài hơi quá lời rồi.” -Triều Lập Tinh cười nói.
Phan Trọng vỗ vỗ sau lưng, nói: “Ông chủ, nhìn kĩ chút đi!”
“Ha ha, là đệ tử của võ đường Liên Yến sao?”
Chủ tiệm mặt biến sắc, chắp tay cười nói: “Thất lễ, thất lễ… vậy thì lão cũng không dám giấu gì, thật ra độ sắc bén có thể sánh bằng linh khí, chém sắt như chém bùn không nói chơi. Tuy nhiên năm nay cũng chỉ có một thanh kiếm này thôi, thanh tiếp theo phải chờ đến sang năm mới có. Lão già ta còn phải nuôi cả nhà, nên có chết cũng sẽ không bán lỗ vốn đâu!”
Phan Trọng khoát khoát tay, nói: “Đừng giả vờ tội nghiệp nữa, chiêu này bọn ta biết hết rồi!”
Vô gian bất thương, những người có thể mở tiệm ở đây không ai nghèo cả.
Triều Lập Tinh chạm nhẹ vào thanh kiếm trên kệ, nói: “Ông chủ, nó giá bao nhiêu?”
Ông chủ định trả lời thì đột nhiên có tiếng bước chân đi đến. Một thanh niên bước vào, hai tay vén màn, cung kính cúi người, ngoài cửa có tiếng người vang lên.
Giờ này là giờ nghỉ trưa, một giờ mới bắt đầu giờ luyện buổi chiều.
“Ừ.” - Triều Lập Tinh chuyên tâm luyện kiếm nên chỉ đáp một tiếng.
Võ đường Triều Lập Tinh theo học từ năm năm trước khá nổi tiếng, đệ tử theo học khá đông. Việc một đệ tử luyện võ vào lúc vắng người cũng không phải hiếm lạ.
Phan Trọng xoay xoay cổ, rướn rướn chân, các khớp xương vang lên âm thanh tanh tách, sau đó bắt đầu vung tay luyện quyền, từng đường quyền nhẹ nhàng lướt qua như mưa sao băng, từng làn gió nhẹ cũng theo quyền lượn lờ qua lại.
“Huynh đệ, đừng luyện kiếm, luyện quyền với ta đi!”
Phan Trọng dường như không thể im lặng được một phút giây nào.
Triều Lập Tinh vẫn im lặng.
“Luyện quyền pháp để cơ thể khỏe mạnh đi, luyện kiếm gì chứ!”
“Im miệng!” - Triều Lập Tinh cất tiếng khi mồ hôi đầm đìa trên trán.
Từ hôm trước đi tập luyện lại, hắn đã gặp cái tên nhiều lời này. Tên này rõ ràng nhập võ đường ở trong khoảng thời gian hai năm mà hắn nghỉ tập, vậy mà chỉ vì lần đầu thấy hắn đến đây, hết lần này đến lần khác lại tự coi mình là sư huynh. Nếu không phải cảm thấy tên này không xấu xa gì, hắn đã không nhiều lời.
“Ha ha, nhìn kiếm của đệ đi, giết gà còn không được mà còn bày đặt luyện cái gì?”
Triều Lập Tinh đột nhiên thu kiếm, nói: “Đấu không?”
Hắn thở hổn hển, cả người lảo đảo, phải chống kiếm xuống đất mới có thể đứng vững được, kiếm pháp cơ sở thật sự làm hắn mất rất nhiều sức lực.
Trước kia hắn sẽ không nói những câu gây hấn người khác như thế này. Từ thất bại ngày 8, Triều Lập Tinh quyết định thay đổi. Có thể không vì điều gì khác, ít nhất là sẽ không bỏ lỡ những cơ hội luận bàn để tăng kinh nghiệm chiến đấu.
“Ha ha.” - Phan Trọng cười lớn, quyền đánh ra càng mạnh.
“Anh không đánh lại tôi đâu!”
“Ha ha! Ha ha!” - Phan Trọng cười lớn hơn.
“Cười cái gì!”
Triều Lập Tinh tức giận nói: “Không dám đấu chứ gì?”
Phan Trọng thu quyền lại, cười cười: “Muốn đấu thật hả?”
“Nói nhiều quá!”
“Ha ha, đừng tự hại mình chứ, huynh đánh thắng cả tu sĩ Khí Huyệt đấy!”
“Đừng nhiều lời, đấu không?”
“Được thôi, đấu thì đấu.”
Triều Lập Tinh để thanh kiếm đồng lên bàn đá, sau đó cầm vỏ kiếm lên: “Cẩn thận đấy!”
“Được thôi!” - Phan Trọng nghiến nghiến răng.
Sở Lý vung vỏ kiếm lên: “Lên đi!”
“Xem quyền đây!”
Phan Trọng sợ nếu không ra tay thì Triều Lập Tinh sẽ lại nói ra những lời lẽ khó nghe nữa, nên vội xuất liền chiêu đánh về hông Triều Lập Tinh.
Phan Trọng xuất chiêu vô cùng tự tin, quả nhiên người có thực lực và người bình thường cứ như người lớn và trẻ con vậy.
Triều Lập Tinh dùng hai mắt nhìn chăm chú. Động tác của Phan Trọng trong đôi mắt sáng tỏ của Triều Lập Tinh lại trở nên khá là chậm.
Triều Lập Tinh vung vỏ kiếm của hắn lên đánh khẽ một cái, tất cả động tác của Phan Trọng đột nhiên dừng lại, Phan Trọng cứ như là đang ngoan ngoãn đứng chờ, không chút phản kháng.
“A...”
Phan Trọng la lên, dùng lực xoa bắp tay.
Đôi mắt rất quan trọng, chỉ khi nào chân chính trải qua chiến đấu sinh tử mới hiểu được ý nghĩa của đôi mắt. Triều Lập Tinh đã dùng nguyên khí ở xương cột sống kích phát tấm thuẫn Huyền Thiết, thiếu vắng nguyên khí, nơi đó đột nhiên trở lại trước tu luyện, thiếu đi sự rèn luyện. Thế nhưng hắn không vội vã bổ sung nguyên khí tiếp tục rèn luyện xương cột sống, mà từ hôm qua bắt đầu dùng nguyên khí tích được rèn luyện đôi mắt. Hôm nay quả nhiên hắn đã thu được thành quả ban đầu.
Triều Lập Tinh cười cười: “Tiếp không?”
“Đỡ này!” - Phan Trọng hét lên.
Triều Lập Tinh khẽ xoay cổ tay, đâm thẳng ra, Phan Trọng dường như đang ra quyền tấn công, nhưng lại la lên một tiếng nữa, nửa người gã tê rần cả lên, không thể điều khiển.
Vỏ kiếm của Triều Lập Tinh đang ở trước cổ Phan Trọng: “Trọng, anh tiêu rồi!”
Phan Trọng trợn mắt: “Đây là kiếm pháp gì?”
“Kiếm pháp cơ sở, tiếp nữa không?”
Mặt Phan Trọng đỏ bừng, gã gào lên: “Tiếp... Ta còn chưa ra tuyệt chiêu mà!”
Phan Trọng cảm thấy lúc nãy dường như mình tự nộp mạng, Triều Lập Tinh hình như đều biết chiêu thức của hắn nên đã phá chiêu trước, chiêu này lần đầu tiên dùng, nhất định Triều Lập Tinh sẽ không biết!
“Bao nhiêu lần cũng vậy thôi, lên đi!”
“Hây!”
Phan Trọng gào to như tiếng sấm nổ, sau đó liền thi triển vô số chiêu thức tấn công Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh thận trọng đâm kiếm về phía trước, Phan Trọng lại một lần nữa la lên “a”, sau đó loạng choạng lùi lại.
Triều Lập Tinh tiến tới một bước, vỏ kiếm vung lên kề ngay yết hầu của Phan Trọng, nói: “Anh lại tiêu rồi!”
“Tà môn, bà nội nhà nó chứ, đúng là tà môn mà!”
Phan Trọng vừa xoa cổ tay vừa trợn mắt nhìn Triều Lập Tinh: “Quyền pháp này của ta đệ chưa từng thấy qua mà.”
Triều Lập Tinh thu vỏ kiếm về đáp: “Quyền pháp gì cũng vậy thôi.”
“Kiếm pháp cơ sở vi diệu vậy sao?”
Phan Trọng nghi ngờ hỏi: “Uy lực mạnh vậy à?”
Triều Lập Tinh gật đầu: “Anh luyện thử xem sao.”
Trước đây Triều Lập Tinh cũng luyện kiếm pháp, nhưng kiếm pháp cơ sở của võ đường hoàn toàn khác với kiếm pháp cơ sở trong Luyện Võ Cơ Sở 3.5 này.
Kiếm pháp cơ sở gặp chiêu phá chiêu, gặp lực phá lực. Nếu kết hợp nó với một đôi mắt sáng tỏ, uy lực của nó sẽ càng mạnh.
“Thôi bỏ đi, ta không có tư chất luyện kiếm.”
Phan Trọng vội khoát tay nói:
“Kiếm pháp này của đệ nhất định sẽ đánh bại tu sĩ Khí Huyệt.”
Phan Trọng cười hì hì, nói giọng vui vẻ: “Tiếc là đệ không có nền tảng võ học, nếu không lại là Ngô Công Tài thứ hai!”
Nhập võ đường sau Triều Lập Tinh một tháng, trong đám đệ tử lần đó, Ngô Công Tài hiện là người có thực lực mạnh nhất, là một thiên tài võ học có tiền đồ xán lạn. Dù cho không thể đạt đến Trúc Cơ, Ngô Công Tài vẫn có tung hoành trong cảnh giới Luyện Khí.
“Ngô Công Tài...”
Triều Lập Tinh nhếch mép cười lạnh lùng.
Phan Trọng xáp lại gần, nói nhỏ: “Huynh đệ này, đệ và tên Công Tài kia rốt cuộc là có hận thù gì?”
“Ừ.” - Triều Lập Tinh qua loa một tiếng.
Phan Trọng hiếu kỳ hỏi: “Hai người chẳng phải là đồng môn (cùng trường học) sao? Quan hệ chắc là tốt lắm.”
“Đừng nhắc tới hắn, mất cả hứng!”
Triều Lập Tinh khoát tay, tra thanh kiếm đồng vào vỏ.
Năm năm trước, hắn cùng những người mới gia nhập võ đường, bắt đầu học quy tắc trong võ đường. Hắn tư chất kém cỏi, luyện võ không tiến bộ là bao, cộng với tu vi Luyện Khí tăng chậm như rùa bò, nên hắn thường xuyên bị người xem thường, chế giễu, bắt nạt, nhục mạ, và có một kẻ thù là Ngô Công Tài. Ngô Công Tài lúc nào cũng đối đầu với hắn, nếu không phải tư tưởng hắn sớm trưởng thành, chắc hắn đã nổi khùng từ lâu.
Hai năm trước, hắn vì Tinh Thể, không thể không nghỉ tập ở đây, từ đó mới hầu như không gặp lại tên khốn khiếp kia. Hôm qua hắn đến đây, Ngô Công Tài lại giở trò cũ, làm hắn vô cùng chán ghét. Tâm tư của hắn đặt ở mặt khác, cho nên hắn vẫn không có so đo.
……….
Chiều cùng ngày, Triều Lập Tinh và Phan Trọng đi sang tiệm vũ khí Đại La khá gần võ đường.
Triều Lập Tinh muốn mua một thanh kiếm mới. Thanh kiếm đồng của hắn đã quá cũ kĩ và rỉ sét, không còn thích hợp dùng để luyện tập và chiến đấu. Phan Trọng rảnh không có chuyện gì làm nên nhất quyết đi theo. Đôi khi Triều Lập Tinh không biết não Phan Trọng chứa gì trong đó mà cứ quấn lấy hắn.
Cách võ đường một con đường là một khu thuộc trung tâm phía tây thành Vạn Tượng. Tuy chỉ cách một con đường nhỏ, nhưng nơi đó phồn hoa, náo nhiệt, người xe như nêm. Còn bên này thì yên tĩnh, thanh vắng, cứ như hai thế giới khác biệt nhau vậy.
Cổng tiệm vũ khí Đại La cũ kỹ, hoang tàn, xung quanh là vài sạp đồ cổ và trang sức ế ẩm, như thể sắp dẹp tiệm vậy. Là khách cũ, Triều Lập Tinh lại không xem thường nơi này, nơi đây ba năm không khai trương, khai trương sẽ ăn ba năm.
Vén rèm bước vào, một khung cảnh rộng lớn hiện ra trước mắt, đại sảnh rộng rãi, sáng sủa và thoang thoảng hương hoa. Từng thanh vũ khí được đặt trên các kệ gỗ vô cùng tinh xảo.
Chính giữa đại sảnh là một chiếc bàn tròn, một ông già râu tóc bạc phơ đang thản nhiên ngồi uống trà.
Thấy hai người đến, ông già chủ tiệm cười tít mắt, đứng dậy, chắp tay nói: “Hai vị khách hàng, xin cứ tự nhiên.”
Ánh mắt của Triều Lập Tinh bị một thanh kiếm màu lam hấp dẫn. Hắn đi đến đó, đưa tay vuốt nhẹ thanh kiếm. Phan Trọng thấy Triều Lập Tinh như thế, cũng hứng thú đi tới xem.
Chủ tiệm tiến đến, cười ha ha, nói: “Hai vị thích thanh kiếm này?”
Phan Trọng đáp: “Kiếm đẹp ai mà không thích chứ?”
“Ông chủ, độ sắc bén của kiếm này thế nào?” - Triều Lập Tinh hỏi.
“Chém linh khí như chém bùn.” - Ông lão chủ tiệm đưa ra lời khẳng định.
“Ngài hơi quá lời rồi.” -Triều Lập Tinh cười nói.
Phan Trọng vỗ vỗ sau lưng, nói: “Ông chủ, nhìn kĩ chút đi!”
“Ha ha, là đệ tử của võ đường Liên Yến sao?”
Chủ tiệm mặt biến sắc, chắp tay cười nói: “Thất lễ, thất lễ… vậy thì lão cũng không dám giấu gì, thật ra độ sắc bén có thể sánh bằng linh khí, chém sắt như chém bùn không nói chơi. Tuy nhiên năm nay cũng chỉ có một thanh kiếm này thôi, thanh tiếp theo phải chờ đến sang năm mới có. Lão già ta còn phải nuôi cả nhà, nên có chết cũng sẽ không bán lỗ vốn đâu!”
Phan Trọng khoát khoát tay, nói: “Đừng giả vờ tội nghiệp nữa, chiêu này bọn ta biết hết rồi!”
Vô gian bất thương, những người có thể mở tiệm ở đây không ai nghèo cả.
Triều Lập Tinh chạm nhẹ vào thanh kiếm trên kệ, nói: “Ông chủ, nó giá bao nhiêu?”
Ông chủ định trả lời thì đột nhiên có tiếng bước chân đi đến. Một thanh niên bước vào, hai tay vén màn, cung kính cúi người, ngoài cửa có tiếng người vang lên.