Chương : 1
Nàng sải những bước dài vội vã trên đại lộ Pennsylvania cách Nhà Trắng một khu phố, run rẩy trong cơn gió lạnh lẽo của tháng mười hai, tai ù đặc vì tiếng oanh tạc và sau đó là tiếng các máy bay ném bom vần vũ trên đầu, sẵn sàng trút hết mớ hàng hoá của tử thần xuống mặt đất. Nàng đứng lại, toàn thân cứng đờ, chìm sâu vào màn sương đỏ rực của sự kinh hoàng.
Bỗng nhiên nàng thấy mình trở lại Sarajevo, và nàng nghe thấy tiếng bom rơi rít lên đến chói tai. Nàng nhắm nghiền mắt lại nhưng hành động đó không thể xua đi hình ảnh về những gì đang diễn ra quanh nàng.
Bầu trời sáng rực lên, tiếng pháo, tiếng động cơ máy bay ì ầm, tiếng đạn súng cối và nhiều loại súng khác - tất cả họ lẫn vào nhau tạo thành một thứ âm thanh quái dị làm cho tai nàng điếc đặc. Gần đó, những toà cao ốc bị hất tung lên thành những đám bụi mù với xi măng, gạch đá và cát. Đám đông hoảng loạn chạy tứ tán về mọi hướng, cố trốn tránh cái chết.
Từ xa, rất xa, một giọng đàn ông vang lên:
- Cô không sao chứ?
Một cách thận trọng, nàng từ từ mở mắt ra. Nàng đã lại đứng trên đại lộ Pennsylvania, trong ánh nắng mùa đông ảm đạm, lắng nghe tiếng máy bay phản lực và tiếng chuông báo động đang nhỏ dần đi trong trí nhớ của mình.
- Thưa cô... cô không sao chứ?
Nàng cố ép mình trở về với thực tại:
- Không, tôi... tôi không sao, cám ơn ông.
Anh ta ngó sững nàng.
- Khoan đã? Cô là Dana Evans. Tôi là một fan lớn của cô đây. Đêm nào tôi cũng xem cô trên WTN, và tôi còn xem đầy đủ các tin tức của cô từ Nam Tư nữa cơ. Giọng anh ta tràn đầy sự ngưỡng mộ. Việc đó với cô thật hấp dẫn, theo dõi cuộc chiến ấy, phải không?
- Vâng. Cổ họng Dana Evans khô khốc. Hấp dẫn khi thấy người ta nổ tung thành từng mảnh, xác các em bé bị tung lên trời, những mẩu thịt người trôi vật vờ trong dòng sông đỏ lòm.
Đột nhiên nàng thấy đau bụng.
- Xin lỗi! - Nàng quay ngoắt lại và bỏ đi thật nhanh.
Dana Evans mới từ Nam Tư về được ba tháng. Những gì trong ký ức nàng hầu như còn nguyên vẹn.
Có cái gì đó không thật khi được bước đi thong dong trên đường phố, dưới ánh sáng ban ngày mà không một chút phập phồng lo sợ, thoải mái nghe chim hót, nghe mọi người xung quanh cười nói. Ở Sarajevo không hể có tiếng cười, chỉ có tiếng bom đạn đì đùng và tiếng khóc than thảm thiết mà thôi.
John Donne nói đúng, Dana nghĩ. Không ai là một hòn đảo cả. Chuyện xảy ra cho một người, cũng là chuyện xảy ra cho tất cả chúng ta, vì chúng ta đều được tạo ra từ đất sét và phép màu của Thượng Đế. Chúng ta chia sẻ cùng một khoảnh khắc của thời gian. Cánh tay kia của tạo hoá bắt đầu lạnh lùng quét qua một phút tiếp theo.
Ở Santiago, một bé gái mười tuổi đang bị bố đẻ cưỡng hiếp.
Ở New York, một đôi tình nhân đang hôn nhau dưới ánh nến lung linh...
Ở Flanders, một cô gái mười bảy tuổi đang sinh hạ một em bé...
Ở Chicago, một người lính cứu hoả đang liều mạng cứu một con mèo khỏi toà nhà đang cháy...
Ở Sao Paolo, hàng trăm cổ động viên đang giày xéo nhau đến chết khi hàng rào bị đổ trong một trận bóng đá.
Ở Pisa, một bà mẹ bật khóc vì hạnh phúc khi chứng kiến đứa con mình chập chững bước những bước đầu tiên trong đời...
Và còn biết bao chuyện khác diễn ra trong vũ trụ trong vòng sáu mươi giây, Dana nghĩ thầm. Thời gian cứ tiếp tục trôi cho đến khi nó ngừng lại và đưa tất cả chúng ta cùng sang một cõi vĩnh hằng huyền bí nào đó.
Dana Evans hai mươi bảy tuổi, vẻ ưa nhìn, thân hình mảnh dẻ, mái tóc đen xoã ngang vai, có cặp mắt xám thông minh, khuôn mặt hình quả tim và nụ cười ấm áp. Con một đại tá quân đội, Dana lớn lên như một đứa bé lang thang, theo bố đi từ căn cứ này sang căn cứ khác và cuộc sống này đã cho nàng nếm đủ mọi mùi vị của những cuộc phiêu lưu. Nàng vừa yếu ớt lại vừa can đảm và chính nét tương phản này đã mang lại cho nàng sức hấp dẫn mạnh mẽ. Trong suốt một năm Dana làm phóng viên mặt trận tại Nam Tư, khán giả khắp thế giới đã bị hấp dẫn bởi một người phụ nữ trẻ, đẹp, tận tuỵ tường thuật lại tình hình nóng hổi nhất ngay giữa lòng cuộc chiến, mạo hiểm cả tính mạng mình để đánh đổi lấy những tin tức mới nhất về những sự kiện đầy chết chóc đang diễn ra xung quanh. Và bây giờ, dù đi đến bất kỳ nơi nào nàng cũng dễ dàng bị mọi người nhận ra. Dana Evans thậm chí còn phát xấu hổ vì sự nổi tiếng của mình.
Bước nhanh trên đại lộ Pennsylvania, rảo bước qua Nhà Trắng, Dana nhìn đồng hồ và nghĩ thầm, mình lại đến muộn mất thôi.
Tập đoàn viễn thông Washington Tribune chiếm hết toàn bộ khu nhà lớn của đường NW số 6 với 4 toà nhà riêng biệt: ban quản trị, xưởng in ấn báo chí, bộ phận văn phòng, và khu truyền thông tổng hợp. Các studio của WTN toạ lạc trên tầng sáu của toà nhà thứ tư. Không khí làm việc ở đây lúc nào cũng căng như dây đàn với những nhân viên luôn dán mắt vào máy tính.
Chính tại đây Dana đã gặp Jeff Connors. Anh từng là một ngôi sao bóng chày cho đến khi bị thương ở cánh tay do gặp tai nạn khi đang trượt tuyết, còn bây giờ Jeff là phóng viên thể thao cho WTN và thêm cả việc trình bày báo cho Nghiệp đoàn cung cấp báo chí Washington. Anh ngoài ba mươi tuổi, gầy, rắn rỏi, vẻ ngoài trẻ trung và dễ dãi, hấp dẫn mọi người bằng phong thái ung dung, điềm đạm. Jeff và Dana yêu nhau và họ đã bắt đầu tính đến chuyện hôn nhân.
Ba tháng sau ngày Dana trở về từ Sarajevo, ở Washington không có sự kiện gì nổi bật. Leslie Stewart, bà chủ cũ của Tập đoàn viễn thông Washington Tribune đã bán tống bán tháo nó đi rồi biến mất, và chủ mới giờ đây là Elliot Cromwell, một ông trùm truyền thông quốc tế.
***
Cuộc họp vào buổi sáng với Matt Baker và Elliot Cromwell có vẻ như đã bắt đầu. Khi Dana đến nơi, Abbe Lasmann, cô thư ký tóc đỏ quyến rũ của Matt bước ra chào nàng.
- Mọi người đang đợi cô, Abbe nói.
- Cám ơn, Abbe. - Dana bước vào phòng họp. Matt... Elliot...
- Cô đến trễ, Matt Baker càu nhàu.
Đây là một người đàn ông lùn tè, tóc xám, vừa bước qua tuổi năm mươi, bộ dạng cộc cằn nóng nảy nhưng bù lại có đầu óc năng động và vô cùng sáng suốt. Bộ đồ vest của Matt trông nhàu nhĩ như thể ông ta đã mặc nó đi ngủ, và Dana ngờ rằng đó hoàn toàn là chuyện có thật. Ông ta điều hành WTN, bộ phận truyền hình của Diễn đàn doanh nghiệp Washington.
Elliot Cromwell đã ngoài sáu mươi, vẻ thân thiện cởi mở với nụ cười thường trực trên môi. Đó là tỷ phú, và có đến hàng tá các bài khác nhau miêu tả việc ông ta đã có được số tài sản khổng lồ đó như thế nào. Trong lĩnh vực kinh doanh truyền thông, nơi mà mục đích chính là truyền bá thông tin, Elliot Cromwell vẫn là một con người bí ẩn.
Ông ta nhìn Dana và nói:
- Matt bảo rằng chúng ta đang giã cho các đối thủ nhừ tử. Hiệu suất làm việc của chúng ta vẫn tiếp tục tăng cao.
- Tôi rất vui khi biết tin này, Elliot.
- Dana, tối nào tôi cũng xem nhiều bản tin khác nhau, nhưng của cô bao giờ cũng có sự khác biệt lớn so với những cái kia. Tôi không biết rõ tại sao, nhưng tôi thích điều này.
Dana có thể cho Elliot Cromwell biết nguyên nhân. Những bản tin kia chỉ đơn giản là - thông báo tin tức cho hàng triệu khán thính giả. Còn Dana thì quyết định biến nó thành một cái gì đấy riêng tư hơn. Trong tâm trí nàng, đêm nay, nàng sẽ nói với một quả phụ cô đơn, đêm mai, với một người bệnh nằm bất lực trên giường, đêm mốt, với một người bán hàng đang sống cách xa gia đình. Bản tin của nàng bao giờ cũng toát lên giọng điệu thân tình và ngầm chia sẻ, vì vậy người ta yêu thích chúng và hưởng ứng chúng một cách nhiệt tình.
- Tôi biết đêm nay cô sẽ phỏng vấn một vị khách đặc biệt thú vị, Matt Baker nói.
Dana gật đầu.
- Là Gary Winthrop.
Gary Winthrop là vị hoàng tử quyến rũ đối với toàn thể Mỹ quốc, thành viên của một trong những dòng họ xuất sắc nhất đất nước. Anh ta còn trẻ, đẹp trai và hết sức lôi cuốn.
- Winthrop không thích công khai về đời tư, Cromwell lên tiếng. Làm sao mà cô lại thuyết phục được anh ta?
- Chúng tôi có cùng một sở thích, Dana trả lời.
Cromwellcau mày.
- Thật không?
- Thật. Dana mỉm cười. Tôi thích xem tranh của Mastoryts và Van Goghs, còn anh ta thì thích mua chúng. Thành thật mà nói, trước đây tôi đã phỏng vấn anh ta, và từ đó chúng tôi trở nên thân thiết. Chúng ta sẽ cho phát cuốn băng có những tin tức mới về anh ta, rồi sau đó là cuộc phỏng vấn của tôi.
- Tuyệt vời, Cromwell cười rạng rỡ.
Họ dành một tiếng đồng hồ tiếp theo để bàn bạc về chương trình mới của đài, có tên là Đường dây tội ác.Mục đích của chương trình này là sửa chữa sự bất công đã phán xét và nhắc lại những vụ án nổi tiếng đã được khám phá.
- Hiện nay đang có rất nhiều chương trình thực tế trên đài, Matt cảnh cáo, vì thế chúng ta phải tỏ ra nổi trội hơn họ. Tôi muốn ta hãy bắt đầu bằng một sự tình cờ. Có thể chuyện này sẽ thu hút được sự chú ý của khán giả và...
Hệ thống liên lạc nội bộ reo lên. Matt Baker nhấn một nút.
- Tôi đã bảo cô rồi, không nhận một cú điện thoại nào cơ mà. Sao lại...
Giọng của Abbe vang lên.
- Tôi xin lỗi. Đây là của cô Evans. Trường học của Kemal gọi tới. Có vẻ khẩn cấp lắm.
Matt Baker nhìn Dana.
- Đường dây số một.
Dana nhấc ống nghe, tim đập mạnh.
- Alô... Kemal không sao chứ ạ? Nàng nghe một lát. Tôi hiểu... tôi hiểu... Vâng, tôi sẽ đến ngay. Nàng dập máy.
- Chuyện gì vậy? Matt hỏi.
Dana trả lời.
- Họ muốn tôi đến đón Kemal về.
Elliot Cromwell cau mày.
- Đứa bé mà cô mang từ Sarajevo về à?
- Vâng.
- Cả một câu chuyện dài đây.
- Vâng. Dana miễn cưỡng trả lời.
- Có phải cô tìm nó, còn sống, trong một khu đất hoang.
- Đúng vậy, Dana trả lời.
- Nó có bệnh tật gì hay sao?
- Không. Dana trả lời một cách cứng nhắc, vẻ như không muốn nói về những ngày tháng đó. Kemal bị mất một cánh tay. Do bom gây ra.
- Và... Cô nhận nó làm con nuôi?!
- Không hẳn là vậy, Elliot. Tôi chỉ sắp sửa làm thế thôi. Còn bây giờ, tôi là người bảo trợ của nó.
- Được, vậy cô cứ đi đi. Chúng ta sẽ bàn bạc về Đường dây tội ác sau.
***
Khi Dana đến trường trung học Theodore Roosevelt, nàng đi ngay vào văn phòng gặp trợ lý hiệu trưởng, Vera Kostoff, ngoài năm mươi, tóc xám, điệu bộ hấp tấp, vẻ mặt lo lắng đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Đối diện với bà ta là Kemal. Trông nó có vẻ nhỏ hơn tuổi mười hai của mình, gầy gò và xanh xao, mớ tóc vàng bù xù và cái cằm bướng bỉnh. Nơi cánh tay phải là một ống tay áo trống khống. Thân hình mỏng mảnh của nó dường như đã bị căn phòng làm cho bé lại.
Lúc Dana bước vào, không khí trong phòng đang rất nặng nề.
- Chào bà Kostoff, Dana nhẹ nhàng lên tiếng. Kemal.
Kemal nhìn chằm chằm vào đôi giày của nó.
- Tôi được biết có chuyện gì đó đã xảy ra. Dana tiếp tục.
- Vâng, chính xác là như thế, cô Evans. Bà ta trao cho nàng một mảnh giấy.
Dana nhìn nó, bối rối. Trên đó viết: Vodja, Pizda, zbosti, fukati, nezakonski otrok, umreti, tepec. Nàng ngước lên.
- Tôi... tôi không hiểu. Đây là tiếng Serbi, phải không?
Bà Kostoff sin sít trả lời:
- Vâng, đúng thế. Thật không may cho Kemal là tôi cũng là người Serbi. Đó là những từ mà em đã nói trong trường. Mặt bà ta đỏ bừng. Ngay cả cánh lái xe tải người Serbi cũng không nói thế, cô Evans, và tôi không thể tưởng tượng những lời lẽ như vậy lại được thốt ra từ mồm của đứa trẻ này. Kemal gọi tôi là một pizda.
Dana nhắc lại:
- Một pi...
- Tôi hiểu rằng Kemal còn xa lạ với đất nước chúng ta, và tôi cũng đã rất chiếu cố đến điều này, nhưng... biểu hiện của nó thật đáng bị khiển trách. Nó thường xuyên tham gia các vụ đánh lộn và khi tôi trách phạt nó, vào sáng nay, nó đã... lăng mạ tôi. Như thế là quá lắm rồi.
Dana khéo léo đáp.
- Tôi chắc rằng bà hiểu hoàn cảnh khó khăn của nó, bà Kostoff, và...
- Tôi đã nói rồi, tôi luôn chiếu cố, nhưng hình như nó đang định thử thách sự nhẫn nại của tôi.
- Tôi hiểu. Dana nhìn sang Kemal. Nó vẫn nhìn xuống đất, mặt mũi sưng sỉa.
- Tôi hy vọng đây sẽ là vụ rắc rối cuối cùng, bà Kostoff nói.
- Tôi cũng vậy. Dana đứng lên.
- Đây là bảng thành tích học tập của Kemal. Bà Kostoff mở ngăn kéo, lấy một tờ giấy ra và đưa cho Dana.
- Cám ơn. Dana nói.
Trên đường về nhà, Kemal hoàn toàn yên lặng.
- Cô phải làm gì với cháu bây giờ? Dana hỏi. Tại sao cháu cứ thích đánh nhau, và tại sao cháu lại nói những từ như thế chứ?
- Cháu không biết là bà ta nói được tiếng Serbi.
Khi cả hai về đến căn hộ của Dana, nàng nói:
- Cô phải trở về phòng thu, Kemal. Cháu ở nhà một mình, được chứ?
- Word.
Lần đầu tiên Kemal nói thế với nàng, Dana tưởng rằng nó không hiểu ý mình, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đây là một kiểu tiếng lóng của bọn trẻ. Word có nghĩa là "vâng, phải" dùng để chỉ người thuộc giới tính kia...
Dana lôi bảng kết quả học tập mà bà Kostoff đưa ra xem. Môi nàng mín lại, Lịch sử: D, Tiếng Anh: D. Khoa học tự nhiên: D. Khoa học xã hội: F. Toán: A.
Nhìn bảng kết quả, Dana nghĩ, ồ, Chúa ơi, Cô phải làm gì với cháu bây giờ?
- Chúng ta sẽ bàn chuyện này vào lúc khác, nàng nói. Cô trễ giờ rồi.
Đối với Dana, Kemal vẫn luôn là một điều bí ẩn.
Khi ở bên nàng, nó cư xử rất có lễ phép, còn tỏ ra dễ thương, chu đáo và quan tâm. Vào các ngày cuối tuần, Dana và Jeff đưa nó đi chơi khắp Washington. Họ đến Vườn thú quốc gia, nơi có vô vàn các loại thú hoang quý hiếm, say sưa quan sát những con gấu trúc khổng lồ độc đáo. Họ tham quan Viện bảo tàng không gian và vũ trụ quốc gia, và Kemal được trông thấy chiếc máy bay đầu tiên của anh em Wright đung đưa trên trần nhà, rồi họ đi qua khu Skylab để sờ vào những hòn đá mang từ mặt trăng về. Họ đến trung tâm Kennedy và sân khấu Arena. Hai người giới thiệu với Kemal món pizza ở quán Tom Tom, món tacos ở quán Mextec, món gà rán phương Nam ở Georgetowns. Kemal yêu quý quá từng giây phút vui vẻ đó. Nó thật sự hạnh phúc khi có Dana và Jeff ở bên.
Nhưng... mỗi khi Dana phải đi làm, Kemal trở thành một người khác hẳn. Nó tỏ ra chống đối và thù địch với tất cả. Dana cũng không tiện giao nó cho những người đến giúp việc, và những người đến trông đã kể những câu chuyện ghê gớm về những buổi tối ở cùng Kemal.
Jeff và Dana đã cố giải thích khuyên bảo nó, nhưng vô hiệu. Có lẽ nó cần một sự trợ giúp đặc biệt, Dana nghĩ. Nàng không biết gì về những nỗi sợ hãi kinh khủng luôn bám riết lấy Kemal.
Bản tin tối của WTN đã bắt đầu. Richard Melton, đồng sự bảnh bao của Dana và Jeff Connors ngồi phía sau nàng.
Dana Evans đang nói:
"... theo các tin tức quốc tế, Anh và Pháp vẫn đang gặp nhiều khó khăn với căn bệnh bò điên... đây là những thông tin của René Linaud từ Reims".
Trong phòng điều khiển, đạo diễn Anastasia Mann ra lệnh:
- Chuyển cảnh.
Trên màn hình giờ là cảnh nông thôn nước Pháp.
Cửa phòng thu bật mở và một nhóm người bước vào.
Mọi người ngước nhìn lên. Tom Hawkins, một đạo diễn trẻ nhiều tham vọng của mục tin tức buổi chiều lên tiếng:
- Dana, cô quen Gary Winthrop à?
- Dĩ nhiên.
Ở ngoài, Gary Winthrop còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều. Anh ta trạc tuổi bốn mươi, cặp mắt xanh sáng, nụ cười ấm áp và có sức quyến rũ kỳ lạ.
- Chúng ta lại gặp nhau, Dana. Cám ơn vì đã mời tôi.
- Hoan nghênh sự có mặt của anh.
Dana nhìn quanh. Nửa tá thư ký bỗng nhiên tìm được lý do đột xuất để có mặt trong phòng thu. Gary Winthrop hẳn là đã quen với cảnh này rồi. Dana nghĩ, chợt cảm thấy vui vui.
- Vài phút nữa là đến phần của anh rồi. Tại sao không ngồi xuống đây, cạnh tôi nhỉ? Đây là Richard Melton.
Hai người đàn ông bắt tay nhau.
- Anh biết Jeff Connors rồi, phải không?
- Dĩ nhiên. Rồi Gary đùa luôn. Anh nên ra ngoài làm việc đi, Jeff, đừng có ngồi tào lao mãi.
- Vâng, tôi cũng đang định làm như vậy đấy.
Cảnh quay về nước Pháp đã kết thúc và tiếp theo là chương trình quảng cáo. Gary Winthrop lặng lẽ ngồi xem cho đến hết.
Từ phòng điều khiển, Anastasia Mann nói:
- Chuẩn bị, chúng ta sẽ phát cuốn băng. Bà ta lặng lẽ đếm ngược bằng các ngón tay của mình. Ba... hai... một...
Trên màn hình giờ đây là quang cảnh bên ngoài của Bảo tàng Nghệ thuật Georgetown. Một phóng viên đang cầm chắc lấy chiếc microphastory, bất chấp cơn gió lạnh buốt.
"Chúng tôi đang đứng trước bảo tàng nghệ thuật Georgetown, nơi ông Gary Winthrop đang tổ chức trao một món quà trị giá năm mươi triệu đôla cho viện bảo tàng. Nào, chúng ta hãy cùng vào trong".
Bây giờ là cảnh nội thất tráng lệ của viện bảo tàng.
Vô số quan chức, nhân viên cấp cao và phóng viên đang vây chặt lấy Gary Winthrop. Ông giám đốc bảo tàng, Morgan Ormond trao cho anh ta một tấm bằng lớn.
- Ông Winthrop, thay mặt cho viện bảo tàng, cho hàng triệu khách tham quan đến đây, và cho ban quản trị viện, chúng tôi xin chân thành cám ơn sự đóng góp vô cùng to lớn này của ông.
Đèn flash thi nhau loé sáng.
Gary Winthrop trả lời:
- Tôi hy vọng việc này sẽ giúp các hoạ sĩ trẻ nước Mỹ có cơ hội tốt hơn để không chỉ thể hiện bản thân mà còn giới thiệu được tài năng của họ ra toàn thế giới.
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Phóng viên trong cuốn băng nói:
- Đây là Bill Toland, tại bảo tàng Nghệ thuật Georgetown. Trở về phòng thu chứ, Dana?
Đèn đỏ của camera bật sáng.
- Cảm ơn Bill. Chúng ta thật may mắn vì đã mời được ông Gary Winthrop đến đây cùng nói chuyện về món quà tuyệt vời của ông.
Máy quay lia một cú rộng và hình Gary Winthrop ngồi trong phòng thu đã xuất hiện trên màn hình.
Dana lên tiếng:
- Món tiền năm mươi triệu đôla này, ông Winthrop, sẽ được dùng để mua tranh cho viện bảo tàng chứ?
- Không. Đây là một sự bảo trợ mới dành cho những hoạ sĩ trẻ người Mỹ, những người không thể, hay nói một cách khác là không có cơ hội được thể hiện những gì mà họ có. Một phần của số tiền sẽ được dùng để hỗ trợ những em học sinh có năng khiếu ở các thành phố thuộc bang. Có rất nhiều em nhỏ lớn lên mà không có chút kiến thức nào về nền nghệ thuật của nước mình. Chúng có thể biết đến trường phái ấn tượng Pháp, nhưng tôi muốn chúng nhận thức rõ hơn về những di sản của chính chúng, với những hoạ sĩ Mỹ như Sargent, Homer và Remington. Nói tóm lại, số tiền này dùng để cổ động các hoạ sĩ trẻ phát huy hết tài năng của họ cũng như dành cho tất cả những bạn trẻ nào có hứng thú với nghệ thuật.
- Có tin đồn rằng ông đang dự tính chạy đua vào Nghị viện, ông Winthrop. Đây có phải là sự thật không? Dana hỏi.
Gary Winthrop mỉm cười:
- Tôi đang nắn gân mọi người đấy.
- Thật là thú vị. Theo kết quả bỏ phiếu thử mà chúng tôi đã xem qua, thì ông đang dẫn đầu.
Gary Winthrop gật đầu.
- Gia đình tôi đã có một bảng thành tích dài về việc phục vụ chính phủ rồi. Nếu như tôi có được chút hữu dụng nào với đất nước thì, tôi xin làm bất cứ việc gì mà Chính phủ yêu cầu.
- Xin cảm ơn sự có mặt của ông, ông Winthrop.
- Cảm ơn.
Gary Winthrop chào tạm biệt và rời phòng thu trong lúc phát quảng cáo.
Jeff Connors, ngồi cạnh Dana nói:
- Chúng ta cần nhiều người như anh ta ở trong Quốc hội hơn!
- Chúa ơi.
- Chúng ta có thể nhân bản anh ta. À mà... Kemal sao rồi?
Dana nhăn mặt.
- Jeff... làm ơn đừng bỏ cả Kemal và nhân bản vào cùng một rọ. Em không chịu nổi đâu.
- Vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện sáng nay à?
- Ừ, nhưng chỉ hôm nay thôi. Ngày mai sẽ...
Anastasia Mann nói:
- Trở lại nào. Ba... hai... một...
Đèn đỏ bật sáng. Dana nhìn về phía ống kính.
"Sau đây là phát thanh viên Jeff Connors với phần tin thể thao".
Jeff nhìn vào ống kính và bắt đầu nói:
"Hôm nay, trận bóng rổ giữa hai đội...
***
Vào lúc hai giờ sáng, trong căn nhà của Gary Winthrop ở khu tây bắc Washington, hai người đàn ông đang gỡ những bức tranh trên tường phòng khách xuống. Một người đeo mặt nạ, Lastory Ranger, còn người kia là đại uý Midnite. Họ làm với vẻ ung dung hết mức, lôi từng tờ tranh khỏi khung kính và nhét vào chiếc bao bố to sụ.
Lastory Ranger nói:
- Mấy giờ thì xe tuần mới quay lại?
Đại uý Midnite trả lời:
- Bốn giờ.
- Họ thật tốt bụng khi hẹn đầy đủ giờ giấc với chúng ta, nhỉ?
Đại uý Midnite nhấc một bức tranh trên tường và đập nó xuống nền nhà lát gỗ sồi, gây ra một tiếng động lớn. Hai người dừng lại một lát và nghe ngóng. Yên lặng.
Lastory Ranger nói:
- Lại lần nữa. Đập mạnh vào.
Đại uý Midnite lấy một bức tranh khác và ném mạnh xuống sàn.
- Nào, xem chuyện gì xảy ra nhé.
Trên giường ngủ ở tầng trên, Gary Winthrop bị tiếng ồn làm thức giấc. Anh ta ngồi hẳn lên. Mình đã nghe thấy tiếng động, hay chỉ là mơ thấy nó? Anh ta lắng nghe một hồi lâu. Vẫn yên lặng. Không chắc lắm, anh ta đứng dậy, bước ra hành lang và bật đèn. Hành lang vẫn tối om.
- Này. Có ai ở dưới đó không? Không có tiếng trả lời.
Đi xuống lầu, anh ta bước dọc theo hành lang cho đến cửa phòng khách. Anh ta dừng lại và ngó sững hai người đàn ông đeo mặt nạ với vẻ hoài nghi.
- Các anh làm cái quái gì ở đây thế này?
Lastory Ranger quay sang anh ta và nói:
- Chào Gary.
- Xin lỗi vì đã đánh thức ông dậy. Hãy đi ngủ tiếp đi.
Không một tiếng động, khẩu Beretta xuất hiện trên tay hắn. Hắn đẩy cò hai lần và một màu đỏ lòm bắn tung toé ra từ ngực Gary.
Lastory Ranger và đại uý Midnite nhìn cái xác của Gary Winthrop đổ ập xuống nền nhà. Hài lòng, chúng quay lưng và tiếp tục hoàn thành nốt việc lấy đi các bức tranh.
Bỗng nhiên nàng thấy mình trở lại Sarajevo, và nàng nghe thấy tiếng bom rơi rít lên đến chói tai. Nàng nhắm nghiền mắt lại nhưng hành động đó không thể xua đi hình ảnh về những gì đang diễn ra quanh nàng.
Bầu trời sáng rực lên, tiếng pháo, tiếng động cơ máy bay ì ầm, tiếng đạn súng cối và nhiều loại súng khác - tất cả họ lẫn vào nhau tạo thành một thứ âm thanh quái dị làm cho tai nàng điếc đặc. Gần đó, những toà cao ốc bị hất tung lên thành những đám bụi mù với xi măng, gạch đá và cát. Đám đông hoảng loạn chạy tứ tán về mọi hướng, cố trốn tránh cái chết.
Từ xa, rất xa, một giọng đàn ông vang lên:
- Cô không sao chứ?
Một cách thận trọng, nàng từ từ mở mắt ra. Nàng đã lại đứng trên đại lộ Pennsylvania, trong ánh nắng mùa đông ảm đạm, lắng nghe tiếng máy bay phản lực và tiếng chuông báo động đang nhỏ dần đi trong trí nhớ của mình.
- Thưa cô... cô không sao chứ?
Nàng cố ép mình trở về với thực tại:
- Không, tôi... tôi không sao, cám ơn ông.
Anh ta ngó sững nàng.
- Khoan đã? Cô là Dana Evans. Tôi là một fan lớn của cô đây. Đêm nào tôi cũng xem cô trên WTN, và tôi còn xem đầy đủ các tin tức của cô từ Nam Tư nữa cơ. Giọng anh ta tràn đầy sự ngưỡng mộ. Việc đó với cô thật hấp dẫn, theo dõi cuộc chiến ấy, phải không?
- Vâng. Cổ họng Dana Evans khô khốc. Hấp dẫn khi thấy người ta nổ tung thành từng mảnh, xác các em bé bị tung lên trời, những mẩu thịt người trôi vật vờ trong dòng sông đỏ lòm.
Đột nhiên nàng thấy đau bụng.
- Xin lỗi! - Nàng quay ngoắt lại và bỏ đi thật nhanh.
Dana Evans mới từ Nam Tư về được ba tháng. Những gì trong ký ức nàng hầu như còn nguyên vẹn.
Có cái gì đó không thật khi được bước đi thong dong trên đường phố, dưới ánh sáng ban ngày mà không một chút phập phồng lo sợ, thoải mái nghe chim hót, nghe mọi người xung quanh cười nói. Ở Sarajevo không hể có tiếng cười, chỉ có tiếng bom đạn đì đùng và tiếng khóc than thảm thiết mà thôi.
John Donne nói đúng, Dana nghĩ. Không ai là một hòn đảo cả. Chuyện xảy ra cho một người, cũng là chuyện xảy ra cho tất cả chúng ta, vì chúng ta đều được tạo ra từ đất sét và phép màu của Thượng Đế. Chúng ta chia sẻ cùng một khoảnh khắc của thời gian. Cánh tay kia của tạo hoá bắt đầu lạnh lùng quét qua một phút tiếp theo.
Ở Santiago, một bé gái mười tuổi đang bị bố đẻ cưỡng hiếp.
Ở New York, một đôi tình nhân đang hôn nhau dưới ánh nến lung linh...
Ở Flanders, một cô gái mười bảy tuổi đang sinh hạ một em bé...
Ở Chicago, một người lính cứu hoả đang liều mạng cứu một con mèo khỏi toà nhà đang cháy...
Ở Sao Paolo, hàng trăm cổ động viên đang giày xéo nhau đến chết khi hàng rào bị đổ trong một trận bóng đá.
Ở Pisa, một bà mẹ bật khóc vì hạnh phúc khi chứng kiến đứa con mình chập chững bước những bước đầu tiên trong đời...
Và còn biết bao chuyện khác diễn ra trong vũ trụ trong vòng sáu mươi giây, Dana nghĩ thầm. Thời gian cứ tiếp tục trôi cho đến khi nó ngừng lại và đưa tất cả chúng ta cùng sang một cõi vĩnh hằng huyền bí nào đó.
Dana Evans hai mươi bảy tuổi, vẻ ưa nhìn, thân hình mảnh dẻ, mái tóc đen xoã ngang vai, có cặp mắt xám thông minh, khuôn mặt hình quả tim và nụ cười ấm áp. Con một đại tá quân đội, Dana lớn lên như một đứa bé lang thang, theo bố đi từ căn cứ này sang căn cứ khác và cuộc sống này đã cho nàng nếm đủ mọi mùi vị của những cuộc phiêu lưu. Nàng vừa yếu ớt lại vừa can đảm và chính nét tương phản này đã mang lại cho nàng sức hấp dẫn mạnh mẽ. Trong suốt một năm Dana làm phóng viên mặt trận tại Nam Tư, khán giả khắp thế giới đã bị hấp dẫn bởi một người phụ nữ trẻ, đẹp, tận tuỵ tường thuật lại tình hình nóng hổi nhất ngay giữa lòng cuộc chiến, mạo hiểm cả tính mạng mình để đánh đổi lấy những tin tức mới nhất về những sự kiện đầy chết chóc đang diễn ra xung quanh. Và bây giờ, dù đi đến bất kỳ nơi nào nàng cũng dễ dàng bị mọi người nhận ra. Dana Evans thậm chí còn phát xấu hổ vì sự nổi tiếng của mình.
Bước nhanh trên đại lộ Pennsylvania, rảo bước qua Nhà Trắng, Dana nhìn đồng hồ và nghĩ thầm, mình lại đến muộn mất thôi.
Tập đoàn viễn thông Washington Tribune chiếm hết toàn bộ khu nhà lớn của đường NW số 6 với 4 toà nhà riêng biệt: ban quản trị, xưởng in ấn báo chí, bộ phận văn phòng, và khu truyền thông tổng hợp. Các studio của WTN toạ lạc trên tầng sáu của toà nhà thứ tư. Không khí làm việc ở đây lúc nào cũng căng như dây đàn với những nhân viên luôn dán mắt vào máy tính.
Chính tại đây Dana đã gặp Jeff Connors. Anh từng là một ngôi sao bóng chày cho đến khi bị thương ở cánh tay do gặp tai nạn khi đang trượt tuyết, còn bây giờ Jeff là phóng viên thể thao cho WTN và thêm cả việc trình bày báo cho Nghiệp đoàn cung cấp báo chí Washington. Anh ngoài ba mươi tuổi, gầy, rắn rỏi, vẻ ngoài trẻ trung và dễ dãi, hấp dẫn mọi người bằng phong thái ung dung, điềm đạm. Jeff và Dana yêu nhau và họ đã bắt đầu tính đến chuyện hôn nhân.
Ba tháng sau ngày Dana trở về từ Sarajevo, ở Washington không có sự kiện gì nổi bật. Leslie Stewart, bà chủ cũ của Tập đoàn viễn thông Washington Tribune đã bán tống bán tháo nó đi rồi biến mất, và chủ mới giờ đây là Elliot Cromwell, một ông trùm truyền thông quốc tế.
***
Cuộc họp vào buổi sáng với Matt Baker và Elliot Cromwell có vẻ như đã bắt đầu. Khi Dana đến nơi, Abbe Lasmann, cô thư ký tóc đỏ quyến rũ của Matt bước ra chào nàng.
- Mọi người đang đợi cô, Abbe nói.
- Cám ơn, Abbe. - Dana bước vào phòng họp. Matt... Elliot...
- Cô đến trễ, Matt Baker càu nhàu.
Đây là một người đàn ông lùn tè, tóc xám, vừa bước qua tuổi năm mươi, bộ dạng cộc cằn nóng nảy nhưng bù lại có đầu óc năng động và vô cùng sáng suốt. Bộ đồ vest của Matt trông nhàu nhĩ như thể ông ta đã mặc nó đi ngủ, và Dana ngờ rằng đó hoàn toàn là chuyện có thật. Ông ta điều hành WTN, bộ phận truyền hình của Diễn đàn doanh nghiệp Washington.
Elliot Cromwell đã ngoài sáu mươi, vẻ thân thiện cởi mở với nụ cười thường trực trên môi. Đó là tỷ phú, và có đến hàng tá các bài khác nhau miêu tả việc ông ta đã có được số tài sản khổng lồ đó như thế nào. Trong lĩnh vực kinh doanh truyền thông, nơi mà mục đích chính là truyền bá thông tin, Elliot Cromwell vẫn là một con người bí ẩn.
Ông ta nhìn Dana và nói:
- Matt bảo rằng chúng ta đang giã cho các đối thủ nhừ tử. Hiệu suất làm việc của chúng ta vẫn tiếp tục tăng cao.
- Tôi rất vui khi biết tin này, Elliot.
- Dana, tối nào tôi cũng xem nhiều bản tin khác nhau, nhưng của cô bao giờ cũng có sự khác biệt lớn so với những cái kia. Tôi không biết rõ tại sao, nhưng tôi thích điều này.
Dana có thể cho Elliot Cromwell biết nguyên nhân. Những bản tin kia chỉ đơn giản là - thông báo tin tức cho hàng triệu khán thính giả. Còn Dana thì quyết định biến nó thành một cái gì đấy riêng tư hơn. Trong tâm trí nàng, đêm nay, nàng sẽ nói với một quả phụ cô đơn, đêm mai, với một người bệnh nằm bất lực trên giường, đêm mốt, với một người bán hàng đang sống cách xa gia đình. Bản tin của nàng bao giờ cũng toát lên giọng điệu thân tình và ngầm chia sẻ, vì vậy người ta yêu thích chúng và hưởng ứng chúng một cách nhiệt tình.
- Tôi biết đêm nay cô sẽ phỏng vấn một vị khách đặc biệt thú vị, Matt Baker nói.
Dana gật đầu.
- Là Gary Winthrop.
Gary Winthrop là vị hoàng tử quyến rũ đối với toàn thể Mỹ quốc, thành viên của một trong những dòng họ xuất sắc nhất đất nước. Anh ta còn trẻ, đẹp trai và hết sức lôi cuốn.
- Winthrop không thích công khai về đời tư, Cromwell lên tiếng. Làm sao mà cô lại thuyết phục được anh ta?
- Chúng tôi có cùng một sở thích, Dana trả lời.
Cromwellcau mày.
- Thật không?
- Thật. Dana mỉm cười. Tôi thích xem tranh của Mastoryts và Van Goghs, còn anh ta thì thích mua chúng. Thành thật mà nói, trước đây tôi đã phỏng vấn anh ta, và từ đó chúng tôi trở nên thân thiết. Chúng ta sẽ cho phát cuốn băng có những tin tức mới về anh ta, rồi sau đó là cuộc phỏng vấn của tôi.
- Tuyệt vời, Cromwell cười rạng rỡ.
Họ dành một tiếng đồng hồ tiếp theo để bàn bạc về chương trình mới của đài, có tên là Đường dây tội ác.Mục đích của chương trình này là sửa chữa sự bất công đã phán xét và nhắc lại những vụ án nổi tiếng đã được khám phá.
- Hiện nay đang có rất nhiều chương trình thực tế trên đài, Matt cảnh cáo, vì thế chúng ta phải tỏ ra nổi trội hơn họ. Tôi muốn ta hãy bắt đầu bằng một sự tình cờ. Có thể chuyện này sẽ thu hút được sự chú ý của khán giả và...
Hệ thống liên lạc nội bộ reo lên. Matt Baker nhấn một nút.
- Tôi đã bảo cô rồi, không nhận một cú điện thoại nào cơ mà. Sao lại...
Giọng của Abbe vang lên.
- Tôi xin lỗi. Đây là của cô Evans. Trường học của Kemal gọi tới. Có vẻ khẩn cấp lắm.
Matt Baker nhìn Dana.
- Đường dây số một.
Dana nhấc ống nghe, tim đập mạnh.
- Alô... Kemal không sao chứ ạ? Nàng nghe một lát. Tôi hiểu... tôi hiểu... Vâng, tôi sẽ đến ngay. Nàng dập máy.
- Chuyện gì vậy? Matt hỏi.
Dana trả lời.
- Họ muốn tôi đến đón Kemal về.
Elliot Cromwell cau mày.
- Đứa bé mà cô mang từ Sarajevo về à?
- Vâng.
- Cả một câu chuyện dài đây.
- Vâng. Dana miễn cưỡng trả lời.
- Có phải cô tìm nó, còn sống, trong một khu đất hoang.
- Đúng vậy, Dana trả lời.
- Nó có bệnh tật gì hay sao?
- Không. Dana trả lời một cách cứng nhắc, vẻ như không muốn nói về những ngày tháng đó. Kemal bị mất một cánh tay. Do bom gây ra.
- Và... Cô nhận nó làm con nuôi?!
- Không hẳn là vậy, Elliot. Tôi chỉ sắp sửa làm thế thôi. Còn bây giờ, tôi là người bảo trợ của nó.
- Được, vậy cô cứ đi đi. Chúng ta sẽ bàn bạc về Đường dây tội ác sau.
***
Khi Dana đến trường trung học Theodore Roosevelt, nàng đi ngay vào văn phòng gặp trợ lý hiệu trưởng, Vera Kostoff, ngoài năm mươi, tóc xám, điệu bộ hấp tấp, vẻ mặt lo lắng đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Đối diện với bà ta là Kemal. Trông nó có vẻ nhỏ hơn tuổi mười hai của mình, gầy gò và xanh xao, mớ tóc vàng bù xù và cái cằm bướng bỉnh. Nơi cánh tay phải là một ống tay áo trống khống. Thân hình mỏng mảnh của nó dường như đã bị căn phòng làm cho bé lại.
Lúc Dana bước vào, không khí trong phòng đang rất nặng nề.
- Chào bà Kostoff, Dana nhẹ nhàng lên tiếng. Kemal.
Kemal nhìn chằm chằm vào đôi giày của nó.
- Tôi được biết có chuyện gì đó đã xảy ra. Dana tiếp tục.
- Vâng, chính xác là như thế, cô Evans. Bà ta trao cho nàng một mảnh giấy.
Dana nhìn nó, bối rối. Trên đó viết: Vodja, Pizda, zbosti, fukati, nezakonski otrok, umreti, tepec. Nàng ngước lên.
- Tôi... tôi không hiểu. Đây là tiếng Serbi, phải không?
Bà Kostoff sin sít trả lời:
- Vâng, đúng thế. Thật không may cho Kemal là tôi cũng là người Serbi. Đó là những từ mà em đã nói trong trường. Mặt bà ta đỏ bừng. Ngay cả cánh lái xe tải người Serbi cũng không nói thế, cô Evans, và tôi không thể tưởng tượng những lời lẽ như vậy lại được thốt ra từ mồm của đứa trẻ này. Kemal gọi tôi là một pizda.
Dana nhắc lại:
- Một pi...
- Tôi hiểu rằng Kemal còn xa lạ với đất nước chúng ta, và tôi cũng đã rất chiếu cố đến điều này, nhưng... biểu hiện của nó thật đáng bị khiển trách. Nó thường xuyên tham gia các vụ đánh lộn và khi tôi trách phạt nó, vào sáng nay, nó đã... lăng mạ tôi. Như thế là quá lắm rồi.
Dana khéo léo đáp.
- Tôi chắc rằng bà hiểu hoàn cảnh khó khăn của nó, bà Kostoff, và...
- Tôi đã nói rồi, tôi luôn chiếu cố, nhưng hình như nó đang định thử thách sự nhẫn nại của tôi.
- Tôi hiểu. Dana nhìn sang Kemal. Nó vẫn nhìn xuống đất, mặt mũi sưng sỉa.
- Tôi hy vọng đây sẽ là vụ rắc rối cuối cùng, bà Kostoff nói.
- Tôi cũng vậy. Dana đứng lên.
- Đây là bảng thành tích học tập của Kemal. Bà Kostoff mở ngăn kéo, lấy một tờ giấy ra và đưa cho Dana.
- Cám ơn. Dana nói.
Trên đường về nhà, Kemal hoàn toàn yên lặng.
- Cô phải làm gì với cháu bây giờ? Dana hỏi. Tại sao cháu cứ thích đánh nhau, và tại sao cháu lại nói những từ như thế chứ?
- Cháu không biết là bà ta nói được tiếng Serbi.
Khi cả hai về đến căn hộ của Dana, nàng nói:
- Cô phải trở về phòng thu, Kemal. Cháu ở nhà một mình, được chứ?
- Word.
Lần đầu tiên Kemal nói thế với nàng, Dana tưởng rằng nó không hiểu ý mình, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đây là một kiểu tiếng lóng của bọn trẻ. Word có nghĩa là "vâng, phải" dùng để chỉ người thuộc giới tính kia...
Dana lôi bảng kết quả học tập mà bà Kostoff đưa ra xem. Môi nàng mín lại, Lịch sử: D, Tiếng Anh: D. Khoa học tự nhiên: D. Khoa học xã hội: F. Toán: A.
Nhìn bảng kết quả, Dana nghĩ, ồ, Chúa ơi, Cô phải làm gì với cháu bây giờ?
- Chúng ta sẽ bàn chuyện này vào lúc khác, nàng nói. Cô trễ giờ rồi.
Đối với Dana, Kemal vẫn luôn là một điều bí ẩn.
Khi ở bên nàng, nó cư xử rất có lễ phép, còn tỏ ra dễ thương, chu đáo và quan tâm. Vào các ngày cuối tuần, Dana và Jeff đưa nó đi chơi khắp Washington. Họ đến Vườn thú quốc gia, nơi có vô vàn các loại thú hoang quý hiếm, say sưa quan sát những con gấu trúc khổng lồ độc đáo. Họ tham quan Viện bảo tàng không gian và vũ trụ quốc gia, và Kemal được trông thấy chiếc máy bay đầu tiên của anh em Wright đung đưa trên trần nhà, rồi họ đi qua khu Skylab để sờ vào những hòn đá mang từ mặt trăng về. Họ đến trung tâm Kennedy và sân khấu Arena. Hai người giới thiệu với Kemal món pizza ở quán Tom Tom, món tacos ở quán Mextec, món gà rán phương Nam ở Georgetowns. Kemal yêu quý quá từng giây phút vui vẻ đó. Nó thật sự hạnh phúc khi có Dana và Jeff ở bên.
Nhưng... mỗi khi Dana phải đi làm, Kemal trở thành một người khác hẳn. Nó tỏ ra chống đối và thù địch với tất cả. Dana cũng không tiện giao nó cho những người đến giúp việc, và những người đến trông đã kể những câu chuyện ghê gớm về những buổi tối ở cùng Kemal.
Jeff và Dana đã cố giải thích khuyên bảo nó, nhưng vô hiệu. Có lẽ nó cần một sự trợ giúp đặc biệt, Dana nghĩ. Nàng không biết gì về những nỗi sợ hãi kinh khủng luôn bám riết lấy Kemal.
Bản tin tối của WTN đã bắt đầu. Richard Melton, đồng sự bảnh bao của Dana và Jeff Connors ngồi phía sau nàng.
Dana Evans đang nói:
"... theo các tin tức quốc tế, Anh và Pháp vẫn đang gặp nhiều khó khăn với căn bệnh bò điên... đây là những thông tin của René Linaud từ Reims".
Trong phòng điều khiển, đạo diễn Anastasia Mann ra lệnh:
- Chuyển cảnh.
Trên màn hình giờ là cảnh nông thôn nước Pháp.
Cửa phòng thu bật mở và một nhóm người bước vào.
Mọi người ngước nhìn lên. Tom Hawkins, một đạo diễn trẻ nhiều tham vọng của mục tin tức buổi chiều lên tiếng:
- Dana, cô quen Gary Winthrop à?
- Dĩ nhiên.
Ở ngoài, Gary Winthrop còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều. Anh ta trạc tuổi bốn mươi, cặp mắt xanh sáng, nụ cười ấm áp và có sức quyến rũ kỳ lạ.
- Chúng ta lại gặp nhau, Dana. Cám ơn vì đã mời tôi.
- Hoan nghênh sự có mặt của anh.
Dana nhìn quanh. Nửa tá thư ký bỗng nhiên tìm được lý do đột xuất để có mặt trong phòng thu. Gary Winthrop hẳn là đã quen với cảnh này rồi. Dana nghĩ, chợt cảm thấy vui vui.
- Vài phút nữa là đến phần của anh rồi. Tại sao không ngồi xuống đây, cạnh tôi nhỉ? Đây là Richard Melton.
Hai người đàn ông bắt tay nhau.
- Anh biết Jeff Connors rồi, phải không?
- Dĩ nhiên. Rồi Gary đùa luôn. Anh nên ra ngoài làm việc đi, Jeff, đừng có ngồi tào lao mãi.
- Vâng, tôi cũng đang định làm như vậy đấy.
Cảnh quay về nước Pháp đã kết thúc và tiếp theo là chương trình quảng cáo. Gary Winthrop lặng lẽ ngồi xem cho đến hết.
Từ phòng điều khiển, Anastasia Mann nói:
- Chuẩn bị, chúng ta sẽ phát cuốn băng. Bà ta lặng lẽ đếm ngược bằng các ngón tay của mình. Ba... hai... một...
Trên màn hình giờ đây là quang cảnh bên ngoài của Bảo tàng Nghệ thuật Georgetown. Một phóng viên đang cầm chắc lấy chiếc microphastory, bất chấp cơn gió lạnh buốt.
"Chúng tôi đang đứng trước bảo tàng nghệ thuật Georgetown, nơi ông Gary Winthrop đang tổ chức trao một món quà trị giá năm mươi triệu đôla cho viện bảo tàng. Nào, chúng ta hãy cùng vào trong".
Bây giờ là cảnh nội thất tráng lệ của viện bảo tàng.
Vô số quan chức, nhân viên cấp cao và phóng viên đang vây chặt lấy Gary Winthrop. Ông giám đốc bảo tàng, Morgan Ormond trao cho anh ta một tấm bằng lớn.
- Ông Winthrop, thay mặt cho viện bảo tàng, cho hàng triệu khách tham quan đến đây, và cho ban quản trị viện, chúng tôi xin chân thành cám ơn sự đóng góp vô cùng to lớn này của ông.
Đèn flash thi nhau loé sáng.
Gary Winthrop trả lời:
- Tôi hy vọng việc này sẽ giúp các hoạ sĩ trẻ nước Mỹ có cơ hội tốt hơn để không chỉ thể hiện bản thân mà còn giới thiệu được tài năng của họ ra toàn thế giới.
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Phóng viên trong cuốn băng nói:
- Đây là Bill Toland, tại bảo tàng Nghệ thuật Georgetown. Trở về phòng thu chứ, Dana?
Đèn đỏ của camera bật sáng.
- Cảm ơn Bill. Chúng ta thật may mắn vì đã mời được ông Gary Winthrop đến đây cùng nói chuyện về món quà tuyệt vời của ông.
Máy quay lia một cú rộng và hình Gary Winthrop ngồi trong phòng thu đã xuất hiện trên màn hình.
Dana lên tiếng:
- Món tiền năm mươi triệu đôla này, ông Winthrop, sẽ được dùng để mua tranh cho viện bảo tàng chứ?
- Không. Đây là một sự bảo trợ mới dành cho những hoạ sĩ trẻ người Mỹ, những người không thể, hay nói một cách khác là không có cơ hội được thể hiện những gì mà họ có. Một phần của số tiền sẽ được dùng để hỗ trợ những em học sinh có năng khiếu ở các thành phố thuộc bang. Có rất nhiều em nhỏ lớn lên mà không có chút kiến thức nào về nền nghệ thuật của nước mình. Chúng có thể biết đến trường phái ấn tượng Pháp, nhưng tôi muốn chúng nhận thức rõ hơn về những di sản của chính chúng, với những hoạ sĩ Mỹ như Sargent, Homer và Remington. Nói tóm lại, số tiền này dùng để cổ động các hoạ sĩ trẻ phát huy hết tài năng của họ cũng như dành cho tất cả những bạn trẻ nào có hứng thú với nghệ thuật.
- Có tin đồn rằng ông đang dự tính chạy đua vào Nghị viện, ông Winthrop. Đây có phải là sự thật không? Dana hỏi.
Gary Winthrop mỉm cười:
- Tôi đang nắn gân mọi người đấy.
- Thật là thú vị. Theo kết quả bỏ phiếu thử mà chúng tôi đã xem qua, thì ông đang dẫn đầu.
Gary Winthrop gật đầu.
- Gia đình tôi đã có một bảng thành tích dài về việc phục vụ chính phủ rồi. Nếu như tôi có được chút hữu dụng nào với đất nước thì, tôi xin làm bất cứ việc gì mà Chính phủ yêu cầu.
- Xin cảm ơn sự có mặt của ông, ông Winthrop.
- Cảm ơn.
Gary Winthrop chào tạm biệt và rời phòng thu trong lúc phát quảng cáo.
Jeff Connors, ngồi cạnh Dana nói:
- Chúng ta cần nhiều người như anh ta ở trong Quốc hội hơn!
- Chúa ơi.
- Chúng ta có thể nhân bản anh ta. À mà... Kemal sao rồi?
Dana nhăn mặt.
- Jeff... làm ơn đừng bỏ cả Kemal và nhân bản vào cùng một rọ. Em không chịu nổi đâu.
- Vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện sáng nay à?
- Ừ, nhưng chỉ hôm nay thôi. Ngày mai sẽ...
Anastasia Mann nói:
- Trở lại nào. Ba... hai... một...
Đèn đỏ bật sáng. Dana nhìn về phía ống kính.
"Sau đây là phát thanh viên Jeff Connors với phần tin thể thao".
Jeff nhìn vào ống kính và bắt đầu nói:
"Hôm nay, trận bóng rổ giữa hai đội...
***
Vào lúc hai giờ sáng, trong căn nhà của Gary Winthrop ở khu tây bắc Washington, hai người đàn ông đang gỡ những bức tranh trên tường phòng khách xuống. Một người đeo mặt nạ, Lastory Ranger, còn người kia là đại uý Midnite. Họ làm với vẻ ung dung hết mức, lôi từng tờ tranh khỏi khung kính và nhét vào chiếc bao bố to sụ.
Lastory Ranger nói:
- Mấy giờ thì xe tuần mới quay lại?
Đại uý Midnite trả lời:
- Bốn giờ.
- Họ thật tốt bụng khi hẹn đầy đủ giờ giấc với chúng ta, nhỉ?
Đại uý Midnite nhấc một bức tranh trên tường và đập nó xuống nền nhà lát gỗ sồi, gây ra một tiếng động lớn. Hai người dừng lại một lát và nghe ngóng. Yên lặng.
Lastory Ranger nói:
- Lại lần nữa. Đập mạnh vào.
Đại uý Midnite lấy một bức tranh khác và ném mạnh xuống sàn.
- Nào, xem chuyện gì xảy ra nhé.
Trên giường ngủ ở tầng trên, Gary Winthrop bị tiếng ồn làm thức giấc. Anh ta ngồi hẳn lên. Mình đã nghe thấy tiếng động, hay chỉ là mơ thấy nó? Anh ta lắng nghe một hồi lâu. Vẫn yên lặng. Không chắc lắm, anh ta đứng dậy, bước ra hành lang và bật đèn. Hành lang vẫn tối om.
- Này. Có ai ở dưới đó không? Không có tiếng trả lời.
Đi xuống lầu, anh ta bước dọc theo hành lang cho đến cửa phòng khách. Anh ta dừng lại và ngó sững hai người đàn ông đeo mặt nạ với vẻ hoài nghi.
- Các anh làm cái quái gì ở đây thế này?
Lastory Ranger quay sang anh ta và nói:
- Chào Gary.
- Xin lỗi vì đã đánh thức ông dậy. Hãy đi ngủ tiếp đi.
Không một tiếng động, khẩu Beretta xuất hiện trên tay hắn. Hắn đẩy cò hai lần và một màu đỏ lòm bắn tung toé ra từ ngực Gary.
Lastory Ranger và đại uý Midnite nhìn cái xác của Gary Winthrop đổ ập xuống nền nhà. Hài lòng, chúng quay lưng và tiếp tục hoàn thành nốt việc lấy đi các bức tranh.