Chương 2
5
Tôi thích hắn năm năm, từ lớp mười hai đến tận khi tốt nghiệp đại học, trọn vẹn năm năm.
Mối tình đầu khó quên đến thế nào?
Tôi vẫn nhớ từ sau khoảnh khắc rung động ấy, ánh mắt tôi bắt đầu thường xuyên dõi theo hắn. Biết Lục Hạng Niên học ngoại trú, tôi ghi nhớ thời gian hắn đi học, mỗi ngày đứng trước cổng trường đợi hắn. Thấy bóng dáng hắn xuất hiện trước cổng trường dưới ánh đèn lờ mờ, tôi vô thức mỉm cười.
Sau đó, tôi đi theo Lục Hạng Niên, thong thả dạo bước. Nhìn những cái bóng chiếu xuống mặt đất, lúc hòa vào nhau, lúc thì tách ra, tôi tưởng tượng đó là hình ảnh chúng tôi tay trong tay đi dạo, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Trong mắt tôi, nơi nào có hắn đều luôn sáng chói như một sân khấu. Hắn đứng trên sân khấu đó, khiến người khác gặp một lần là không thể quên được.
Sau một thời gian như vậy, tôi phát hiện thật ra tính cách của hắn không phải tươi sáng như ánh mặt trời mà trái lại khá lạnh lùng.
Tôi không khỏi mừng thầm. Lần đó hắn suýt ngã nhưng vẫn mỉm cười, phải chăng là để làm tôi bớt xấu hổ?
Nghĩa là hắn có đang quan tâm đ ến tôi nhỉ?
Vậy nên, hắn đối xử với tôi không giống mọi người, đúng không?
Tôi âm thầm cảm thấy hắn làm gì cũng tốt, tưởng tượng hắn là chàng trai tuyệt vời nhất trên đời, còn khắc sâu hắn vào lòng, không thể dứt ra.
Trong nhà chỉ cần có trái cây, tôi sẽ đem bỏ vào ngăn kéo bàn hắn. Đôi lúc, tôi còn mua bữa sáng rồi nhân lúc mọi người không chú ý nhét vào ngăn bàn của hắn.
Trong giờ học, tôi nhìn Lục Hạng Niên, tan học cũng nhìn hắn, nhưng mỗi khi đến gần, tôi lại giấu đi những suy nghĩ của mình, cũng chẳng dám nhìn hắn.
Tôi sẽ để dành lại những câu hỏi mình không biết rồi tỏ vẻ tự nhiên đi tìm hắn, sau đó lặng lẽ ngồi nghe tiếng hắn giảng bài, ngửi mùi hương trong trẻo mát lạnh toát ra từ người hắn, thỉnh thoảng lại ngắm khuôn mặt nghiêng đẹp không góc chết kia.
Để không lộ ra việc bản thân lơ đãng, sau khi hắn giảng xong một lần, tôi đều nói bản thân đã hiểu. Trên thực tế, tôi chẳng nghe gì cả.
Sau đó, tôi nhờ người truyền cho hắn một mảnh giấy ghi bốn chữ đơn giản: “Tôi rất thích cậu.”
Không ngoài dự đoán, tờ giấy đó chẳng được hồi âm.
Từ cảm giác bất an lúc đầu, tôi chuyển sang hoảng sợ và cuối cùng chỉ còn lại xấu hổ.
Có khi nào hắn cảm thấy tôi không phải người con gái tốt không?
Hắn sẽ không cảm thấy hành vi của tôi làm ảnh hưởng đến chuyện học của hắn chứ?
Hắn sẽ cười tôi không biết tự lượng sức mình sao? Dù sao thì tôi cũng chỉ là học sinh kém, còn hắn lại là người có thành tích đứng nhất.
Chắc Lục Hạng Niên sẽ không nói chuyện tôi tỏ tình hắn ra đấy chứ?
Ngày hôm sau, tôi đi đâu cũng cảm thấy người khác đang nhìn mình với ánh mắt thương hại nên đành trốn học.
Vào buổi tối, cuối cùng tôi cũng nhận được phản hồi từ hắn, nói rằng bây giờ đang trong thời kỳ học tập căng thẳng, hắn chỉ muốn học thật giỏi.
Rất khéo léo nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hàm ý từ chối.
Ngược lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, thà bị từ chối còn hơn không nhận được hồi âm.
Sau đó, tôi vẫn thường xuyên để ý đến hắn nhưng đã biết kiềm chế bản thân hơn.
Cuối cùng, hắn thi vào một trường đại học rất tốt, còn tôi thì được nhận vào một trường bình thường. Nhưng tôi vẫn thuận theo mong muốn của trái tim, quyết định chọn học cùng một thành phố với hắn, cùng hắn hít thở trong một thành phố và còn có thể tìm gặp hắn nếu thấy nhớ, đến ngay cả thư viện trường hắn cũng là nơi tôi thường lui tới.
6
Sau khi tạt nước vào Lưu Nhiễm Nhiễm ở quán cà phê, cuối cùng cùng tôi cũng gọi cho mẹ thông báo việc hủy hôn. Mẹ tôi cũng chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ nói gia đình luôn ở đây, thấy khó chịu thì hãy quay về.
Bố mẹ tôi vẫn luôn không vừa lòng cuộc hôn nhân này.
“Hiểu Hiểu, con thật sự muốn kết hôn với cậu ta à?”
“Vâng. Mẹ à, con thích Lục Hành Niên. Con cảm thấy nếu được ở bên anh ấy, con sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.”
Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng.
“Con gái gả cho người mình yêu chưa chắc đã hạnh phúc. Hiểu Hiểu, một ngày nào đó con sẽ nhận ra khi tình yêu biến thành chuyện củi gạo dầu muối hàng ngày thì mọi ảo tưởng đều sẽ biến mất.”
Tôi biết. Rất nhiều người đã nói thế với tôi rồi.
Tình yêu và kết hôn là hai chuyện khác nhau, nhưng tôi đã cố chấp yêu hắn bảy năm, sao có thể dễ dàng từ bỏ? Buông tay giống như đang m.oi t.im tôi ra vậy.
Bố mẹ chỉ có một đứa con gái là tôi. Họ luôn rất sáng suốt, không can thiệp quá nhiều vào chuyện của tôi, nhưng họ chẳng bao giờ giấu giếm những lời nên nói dù cho chúng sẽ làm t.ổn th.ương tôi.
“Mẹ cảm thấy tình yêu của hai con không bình đẳng. Cậu ta không quan tâm nhiều đến con.”
Tôi chỉ cười trừ.
“Mẹ, con tin rằng mình sẽ sưởi ấm trái tim anh ấy.”
Sự thật chứng minh: Nếu như người đó không yêu bạn thì dù có cố gắng như thế nào đi nữa, bạn cũng sẽ chẳng sưởi ấm được trái tim hắn.
Không nghe lời người lớn thì sẽ phải chịu khổ sở.
7
Hôm sau, tôi cuối cùng cũng gặp được Lục Hạng Niên.
Lúc hắn trở về, tôi đang thất thần ôm chú heo bông hồng ngồi ở trên ghế sô-pha. Đèn chưa được bật, vì dạo này tôi đột nhiên không thích ánh sáng, chỉ muốn hòa mình vào bóng đêm.
Đây là phòng cưới của chúng tôi, được hắn mua từ nửa năm trước. Khi đó tôi mang tâm trạng vô cùng phấn khích đi trang trí từng ngõ ngách, mỗi một chi tiết đều thể hiện tình yêu tôi dành cho hắn.
Cửa phòng được mở ra, tôi không thèm nhúc nhích. Cho đến khi đèn được bật lên, bị ánh đèn làm lóa mắt, tôi mới quay đầu nhìn hắn.
“Sao cô lại ở đây?” Hắn rất kinh ngạc, đáy mắt phức tạp tựa lốc xoáy.
Tôi hờ hững quay mặt đi, chẳng nhìn hắn nữa. Hắn chần chờ rất lâu mới bước đến, ngồi xuống cạnh tôi.
Mùi hoa lài truyền vào mũi làm dạ dày tôi nôn nao, quặn thắt.
Hương hoa lài là mùi nước hoa mà Lưu Nhiễm Nhiễm thích dùng nhất. Bọn họ luôn ở cùng nhau, nếu không thì mùi hoa lài làm sao nồng đến thế được?
Thật dơ bẩn – một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu tôi.
Không muốn ở trong không gian toàn mùi hương này nữa, tôi hững hờ đứng dậy đi về phòng, khóa trái cửa.
Nhưng sao tôi có thể ngủ được đây?
Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là do tôi và Lục Hạng Niên cùng nhau vun đắp. Chúng tôi cùng đi chọn rèm cửa sổ, mua giường ngủ, mua ghế sô pha; từng miếng gạch men hay sàn gỗ đều là do tôi chọn dựa trên màu sắc yêu thích của hắn. Mỗi một việc đều do chính tay chúng tôi làm lấy.
Bây giờ chúng tôi chia tay, hắn lại muốn tôi chuyển đi. Dựa vào đâu chứ?
Tôi hy vọng Lục Hạng Niên gõ cửa phòng và giải thích tất cả mọi chuyện, nhưng rất nhanh, bên ngoài truyền đến âm thanh cửa mở ra rồi đóng lại. Hắn đi rồi.
Không bao lâu sau, điện thoại tôi lại nhận được tin nhắn từ dãy số kia. Là hình ảnh Lục Hạng Niên chỉ quấn quanh eo một cái khăn tắm.
Hắn đến khách sạn. Từ hình ảnh Lưu Nhiễm Nhiễm vừa gửi đến, sao tôi có thể không biết bọn họ sắp làm gì được?
Lòng tôi đau đớn khôn tả, nước mắt như dòng suối uốn lượn chảy xuống, thấm ướt chiếc gối mà tôi thích.
Tôi thật vô dụng. Hắn đã nói chia tay rồi mà tôi còn đứng ở nơi từng là phòng cưới của chúng tôi, nhìn đồ vật rồi nghĩ về hắn, đắm chìm trong quá khứ ngọt ngào, h.ành h.ạ bản thân hết lần này đến lần khác. Đến cuối cùng, trái tim như bị xé thành từng mảnh, thế mà tôi vẫn chẳng nỡ buông tay.
Ánh trăng lạnh lùng xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu xuống từng tia sáng yếu ớt. Tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài trời, chợt không biết tiếp tục như vậy để làm gì.
Tôi thích hắn năm năm, từ lớp mười hai đến tận khi tốt nghiệp đại học, trọn vẹn năm năm.
Mối tình đầu khó quên đến thế nào?
Tôi vẫn nhớ từ sau khoảnh khắc rung động ấy, ánh mắt tôi bắt đầu thường xuyên dõi theo hắn. Biết Lục Hạng Niên học ngoại trú, tôi ghi nhớ thời gian hắn đi học, mỗi ngày đứng trước cổng trường đợi hắn. Thấy bóng dáng hắn xuất hiện trước cổng trường dưới ánh đèn lờ mờ, tôi vô thức mỉm cười.
Sau đó, tôi đi theo Lục Hạng Niên, thong thả dạo bước. Nhìn những cái bóng chiếu xuống mặt đất, lúc hòa vào nhau, lúc thì tách ra, tôi tưởng tượng đó là hình ảnh chúng tôi tay trong tay đi dạo, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Trong mắt tôi, nơi nào có hắn đều luôn sáng chói như một sân khấu. Hắn đứng trên sân khấu đó, khiến người khác gặp một lần là không thể quên được.
Sau một thời gian như vậy, tôi phát hiện thật ra tính cách của hắn không phải tươi sáng như ánh mặt trời mà trái lại khá lạnh lùng.
Tôi không khỏi mừng thầm. Lần đó hắn suýt ngã nhưng vẫn mỉm cười, phải chăng là để làm tôi bớt xấu hổ?
Nghĩa là hắn có đang quan tâm đ ến tôi nhỉ?
Vậy nên, hắn đối xử với tôi không giống mọi người, đúng không?
Tôi âm thầm cảm thấy hắn làm gì cũng tốt, tưởng tượng hắn là chàng trai tuyệt vời nhất trên đời, còn khắc sâu hắn vào lòng, không thể dứt ra.
Trong nhà chỉ cần có trái cây, tôi sẽ đem bỏ vào ngăn kéo bàn hắn. Đôi lúc, tôi còn mua bữa sáng rồi nhân lúc mọi người không chú ý nhét vào ngăn bàn của hắn.
Trong giờ học, tôi nhìn Lục Hạng Niên, tan học cũng nhìn hắn, nhưng mỗi khi đến gần, tôi lại giấu đi những suy nghĩ của mình, cũng chẳng dám nhìn hắn.
Tôi sẽ để dành lại những câu hỏi mình không biết rồi tỏ vẻ tự nhiên đi tìm hắn, sau đó lặng lẽ ngồi nghe tiếng hắn giảng bài, ngửi mùi hương trong trẻo mát lạnh toát ra từ người hắn, thỉnh thoảng lại ngắm khuôn mặt nghiêng đẹp không góc chết kia.
Để không lộ ra việc bản thân lơ đãng, sau khi hắn giảng xong một lần, tôi đều nói bản thân đã hiểu. Trên thực tế, tôi chẳng nghe gì cả.
Sau đó, tôi nhờ người truyền cho hắn một mảnh giấy ghi bốn chữ đơn giản: “Tôi rất thích cậu.”
Không ngoài dự đoán, tờ giấy đó chẳng được hồi âm.
Từ cảm giác bất an lúc đầu, tôi chuyển sang hoảng sợ và cuối cùng chỉ còn lại xấu hổ.
Có khi nào hắn cảm thấy tôi không phải người con gái tốt không?
Hắn sẽ không cảm thấy hành vi của tôi làm ảnh hưởng đến chuyện học của hắn chứ?
Hắn sẽ cười tôi không biết tự lượng sức mình sao? Dù sao thì tôi cũng chỉ là học sinh kém, còn hắn lại là người có thành tích đứng nhất.
Chắc Lục Hạng Niên sẽ không nói chuyện tôi tỏ tình hắn ra đấy chứ?
Ngày hôm sau, tôi đi đâu cũng cảm thấy người khác đang nhìn mình với ánh mắt thương hại nên đành trốn học.
Vào buổi tối, cuối cùng tôi cũng nhận được phản hồi từ hắn, nói rằng bây giờ đang trong thời kỳ học tập căng thẳng, hắn chỉ muốn học thật giỏi.
Rất khéo léo nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hàm ý từ chối.
Ngược lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, thà bị từ chối còn hơn không nhận được hồi âm.
Sau đó, tôi vẫn thường xuyên để ý đến hắn nhưng đã biết kiềm chế bản thân hơn.
Cuối cùng, hắn thi vào một trường đại học rất tốt, còn tôi thì được nhận vào một trường bình thường. Nhưng tôi vẫn thuận theo mong muốn của trái tim, quyết định chọn học cùng một thành phố với hắn, cùng hắn hít thở trong một thành phố và còn có thể tìm gặp hắn nếu thấy nhớ, đến ngay cả thư viện trường hắn cũng là nơi tôi thường lui tới.
6
Sau khi tạt nước vào Lưu Nhiễm Nhiễm ở quán cà phê, cuối cùng cùng tôi cũng gọi cho mẹ thông báo việc hủy hôn. Mẹ tôi cũng chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ nói gia đình luôn ở đây, thấy khó chịu thì hãy quay về.
Bố mẹ tôi vẫn luôn không vừa lòng cuộc hôn nhân này.
“Hiểu Hiểu, con thật sự muốn kết hôn với cậu ta à?”
“Vâng. Mẹ à, con thích Lục Hành Niên. Con cảm thấy nếu được ở bên anh ấy, con sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.”
Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng.
“Con gái gả cho người mình yêu chưa chắc đã hạnh phúc. Hiểu Hiểu, một ngày nào đó con sẽ nhận ra khi tình yêu biến thành chuyện củi gạo dầu muối hàng ngày thì mọi ảo tưởng đều sẽ biến mất.”
Tôi biết. Rất nhiều người đã nói thế với tôi rồi.
Tình yêu và kết hôn là hai chuyện khác nhau, nhưng tôi đã cố chấp yêu hắn bảy năm, sao có thể dễ dàng từ bỏ? Buông tay giống như đang m.oi t.im tôi ra vậy.
Bố mẹ chỉ có một đứa con gái là tôi. Họ luôn rất sáng suốt, không can thiệp quá nhiều vào chuyện của tôi, nhưng họ chẳng bao giờ giấu giếm những lời nên nói dù cho chúng sẽ làm t.ổn th.ương tôi.
“Mẹ cảm thấy tình yêu của hai con không bình đẳng. Cậu ta không quan tâm nhiều đến con.”
Tôi chỉ cười trừ.
“Mẹ, con tin rằng mình sẽ sưởi ấm trái tim anh ấy.”
Sự thật chứng minh: Nếu như người đó không yêu bạn thì dù có cố gắng như thế nào đi nữa, bạn cũng sẽ chẳng sưởi ấm được trái tim hắn.
Không nghe lời người lớn thì sẽ phải chịu khổ sở.
7
Hôm sau, tôi cuối cùng cũng gặp được Lục Hạng Niên.
Lúc hắn trở về, tôi đang thất thần ôm chú heo bông hồng ngồi ở trên ghế sô-pha. Đèn chưa được bật, vì dạo này tôi đột nhiên không thích ánh sáng, chỉ muốn hòa mình vào bóng đêm.
Đây là phòng cưới của chúng tôi, được hắn mua từ nửa năm trước. Khi đó tôi mang tâm trạng vô cùng phấn khích đi trang trí từng ngõ ngách, mỗi một chi tiết đều thể hiện tình yêu tôi dành cho hắn.
Cửa phòng được mở ra, tôi không thèm nhúc nhích. Cho đến khi đèn được bật lên, bị ánh đèn làm lóa mắt, tôi mới quay đầu nhìn hắn.
“Sao cô lại ở đây?” Hắn rất kinh ngạc, đáy mắt phức tạp tựa lốc xoáy.
Tôi hờ hững quay mặt đi, chẳng nhìn hắn nữa. Hắn chần chờ rất lâu mới bước đến, ngồi xuống cạnh tôi.
Mùi hoa lài truyền vào mũi làm dạ dày tôi nôn nao, quặn thắt.
Hương hoa lài là mùi nước hoa mà Lưu Nhiễm Nhiễm thích dùng nhất. Bọn họ luôn ở cùng nhau, nếu không thì mùi hoa lài làm sao nồng đến thế được?
Thật dơ bẩn – một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu tôi.
Không muốn ở trong không gian toàn mùi hương này nữa, tôi hững hờ đứng dậy đi về phòng, khóa trái cửa.
Nhưng sao tôi có thể ngủ được đây?
Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là do tôi và Lục Hạng Niên cùng nhau vun đắp. Chúng tôi cùng đi chọn rèm cửa sổ, mua giường ngủ, mua ghế sô pha; từng miếng gạch men hay sàn gỗ đều là do tôi chọn dựa trên màu sắc yêu thích của hắn. Mỗi một việc đều do chính tay chúng tôi làm lấy.
Bây giờ chúng tôi chia tay, hắn lại muốn tôi chuyển đi. Dựa vào đâu chứ?
Tôi hy vọng Lục Hạng Niên gõ cửa phòng và giải thích tất cả mọi chuyện, nhưng rất nhanh, bên ngoài truyền đến âm thanh cửa mở ra rồi đóng lại. Hắn đi rồi.
Không bao lâu sau, điện thoại tôi lại nhận được tin nhắn từ dãy số kia. Là hình ảnh Lục Hạng Niên chỉ quấn quanh eo một cái khăn tắm.
Hắn đến khách sạn. Từ hình ảnh Lưu Nhiễm Nhiễm vừa gửi đến, sao tôi có thể không biết bọn họ sắp làm gì được?
Lòng tôi đau đớn khôn tả, nước mắt như dòng suối uốn lượn chảy xuống, thấm ướt chiếc gối mà tôi thích.
Tôi thật vô dụng. Hắn đã nói chia tay rồi mà tôi còn đứng ở nơi từng là phòng cưới của chúng tôi, nhìn đồ vật rồi nghĩ về hắn, đắm chìm trong quá khứ ngọt ngào, h.ành h.ạ bản thân hết lần này đến lần khác. Đến cuối cùng, trái tim như bị xé thành từng mảnh, thế mà tôi vẫn chẳng nỡ buông tay.
Ánh trăng lạnh lùng xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu xuống từng tia sáng yếu ớt. Tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài trời, chợt không biết tiếp tục như vậy để làm gì.