Chương 7
Cố Ninh gần như ngay tức thì từ dưới đất đứng lên. Trước khi Trần Tùng đi đến, uỷ viên học tập Tạ Tử Tô đã đi đến trước mặt cô, trong tay còn cầm hai xiên cánh nướng.
Khí chất của đàn ông so với học sinh vẫn còn đang đi học, mức độ chênh lệch không phải chỉ lớn bình thường.
Không phải nói ai hơn ai một cấp, mà là phong cách khác nhau. Trần Tùng là cái kiểu vừa nhìn đã thấy là người đàn ông trưởng thành toát ra hooc môn nam tính, mà Tạ Tử Tô ở trước mặt anh lộ rõ vẻ trẻ con và non nớt.
Vô hình chung dường như bị đè ép một cái đầu vậy. Tạ Tử Tô thấy Trần Tùng, lại quay đầu nhìn Cố Ninh, có cảm giác ngạc nhiên.
Đây là anh trai cậu ấy? Dáng vẻ của hai người không giống nhau.
“Anh trai!” Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Ninh nói khá to trước mặt nhiều người như vậy.
Trần Tùng hơi nhướng mày, cười như không cười nhìn cô, nhưng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc chân thật nào trong mắt anh.
Trước khi anh kịp mở miệng Cố Ninh đã chạy bước nhỏ đến ôm lấy cánh tay anh, kéo anh đi thẳng đến chỗ anh đậu xe, còn không quên quay đầu lại nói với Nhậm Linh: “Tớ về trước đây, bái bai.”
Nhậm Ninh nhìn đến mức hai mắt mở to, Cố Ninh thật là không coi cô ấy là bạn mà, anh trai mình ngoại hình như người mẫu nam như thế, vậy mà không hề nói với cô ấy một lần nào.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài có được hay không!
Tạ Tử Tô còn đang nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, dứt khoát đưa cho Nhậm Linh hai xiên cánh nướng, còn cảm thấy hơi lạ: “Vừa nãy người đó là anh trai của Cố Ninh à?”
Nhậm Linh không hề khách sáo nhận luôn cánh gà nướng, xé một miếng thịt lớn nhét vào trong miệng, ú ớ nói: “Nếu không thì sao, cậu không nghe Cố Ninh gọi anh ấy là anh trai à?”
Tạ Tử Tô cười nhạt: “Chỉ là tớ thấy vẻ ngoài bọn họ không giống nhau lắm.”
Nhậm Linh lườm cậu ta một cái: “Ai quy định là anh em thì vẻ ngoài phải giống nhau vậy? Gen di truyền đều có gen trội và gen lặn đó.”
Tạ Tử Tô cười cười không nói.
Mà Cố Ninh đã cùng Trần Tùng đi đến chỗ anh đỗ xe. Cô quay đầu nhìn các bạn họ đang ngồi cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Trần Tùng nhướng mi liếc cô một cái, khuỷu tay buông lỏng gác trên tay lái xe máy: “Đương nhiên là đến đón em rồi, nếu không ông đây rảnh rỗi đến mức đau trứng chạy khắp nơi à?”
Cố Ninh cũng phát hiện cô hỏi thừa.
“Điện thoại của em hết pin, bị sập nguồn, lại còn không nhớ số điện thoại của anh, thế nên không nói với anh một tiếng, xin lỗi còn kiến anh chạy đến một chuyến.”
Từ trong cổ họng của anh phát ra một âm tiết: “Ừm, bạn học của em nói với anh rồi.”
Nói rồi, Trần Tùng lấy ra một điếu thuốc.
“Cạch” một tiếng, bật lửa châm điếu thuốc, đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra ngậm đầu thuốc lá, hít một hơi, lại từ từ phun ra, từng vòng từng vòng khói trắng bay ra, che một nửa khuôn mặt của anh.
Côn trùng trong bụi cỏ vẫn còn đang kêu, hơi ồn. Trần Tùng đưa mắt quét một vòng chỗ đám bạn học của Cố Ninh đang tụ tập, bỗng nhiên cười mỉm nói: “Anh trai?”
Trái tim của Cố Ninh lỡ một nhịp: “Em…”
Trần Tùng dùng tay dập tắt phân nửa điếu thuốc còn lại, cầm chiếc mũ bảo hiểm đang treo ở đầu xe, đưa cho cô: “Hoá ra đầu năm nay, thịnh hành gọi anh trai.”
Cô nhỏ giọng: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Cũng không biết Trần Tùng có nghe thấy câu này của Cố Ninh hay không, đợi sau khi cô đeo mũ bảo hiểm lên, cánh tay anh vươn ra, nhanh như chớp vòng tay qua eo của cô, ôm cô ngồi lên trên xe máy.
Chiều cao và cân nặng của hai người khác biệt nhau khá lớn. Cố Ninh ở trước mặt Trần Tùng lộ rõ vẻ nhỏ bé, anh có thể dễ dàng ôm cô lên, có thể dễ dàng nhấc cô lên.
Cố Ninh giật mình suýt chút nữa thì kêu ra tiếng.
May mà cô kịp thời nhịn lại, lúc này các bạn học đều không nhìn sang phía bên này của bọn họ.
Vì sao phải bế cô lên xe? Cô cũng không phải trẻ con, nghĩ cô đến cả lên xe cũng biết à? Cho dù cô thấp, cũng có thể ngồi lên xe máy được, Cố Ninh buồn bực nghĩ.
Cô là người nghĩ cái gì đều hiện hết lên trên mặt.
Trần Tùng nhìn biểu cảm nhỏ đó của cô, đại khái cũng có thể đoán ra được cô đang nghĩ gì.
Anh cũng đội mỹ bảo hiểm, chân dài tiến lên một bước, leo lên xe máy, vặn tay lái, vừa lên gas, xe bắt đầu chạy: “Ôm chặt vào.”
Cố Ninh nghe lời ôm eo Trần Tùng, eo của người đàn ông là kiểu gầy săn chắc đó, lòng bàn tay của cô không cẩn thận cọ qua eo phía trước của anh, thỉnh thoảng còn có thể sờ thấy đường nét cơ bụng rõ ràng của đối phương.
Xúc cảm rắn chắc.
Cố Ninh mất tự nhiên di chuyển tay.
Kết quả nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng của Trần Tùng: “Còn đang ở trên đường đó sờ cái gì? Đợi quay về nhà cho em sờ đủ.”
“Em không cố ý.” Cô vội vàng giải thích, cô không phải muốn sờ anh!
Trần Tùng không đáp lời, tốc độ lái xe càng nhanh hơn. Cố Ninh sợ bị anh văng ra, không thể không ôm chặt một chút, không để ý đến việc buông lỏng tay ra nữa, ôm chặt lấy eo của anh.
Nửa tiếng sau.
Bọn họ đã đến dưới nhà, Cố Ninh từ trên xe máy đi xuống, giơ hai tay định cởi mũ bảo hiểm, nhưng không biết bị kẹt ở đâu, không thể nào lấy ra được.
Xem ra, hôm nay là ngày xui xẻo của cô rồi.
Trần Tùng tiện tay cởi mũ bảo hiểm, tóc ngắn hơi rối loạn một ít, làm giảm bớt một chút vẻ tức giận. Ánh mắt hẹp dài liếc nhìn cô bé ngốc nghếch cởi mũ bảo hiểm thôi cũng có thể khiến tay mình đỏ bừng.
Cố Ninh thấy anh chỉ nhìn mà không giúp, không khỏi có chút tâm lý nổi loạn của tuổi mới lớn, cứng đầu không chịu mở miệng nhờ đối phương giúp mình tháo mũ bảo hiểm, tự mình làm.
Cuối cùng, vẫn là anh mở miệng: “Qua đây.”
Có thể là hôm nay có quá nhiều nhiều việc không được như ý, Cố Ninh hiếm khi lại giận dỗi: “Qua làm gì?”
Trần Tùng ngồi trên yên xe máy, chân dài buông thõng bên đường, gấu áo phông bị Cố Ninh túm nhăn nhúm, nhưng lại lộ rõ vẻ bất kham của anh: “Cởi mũ bảo hiểm cho em. Dù sao cũng không thể làm tình với em bên đường được.”
Buổi tối xung qua có rất ít người qua lại, Cố Ninh vẫn sợ bị mọi người nghe thấy mấy lời thô tục trắng trợn đó của anh.
“Anh…”
Trần Tùng đứng thẳng người, ngay tức khắc cao hơn Cố Ninh không biết bao nhiêu, cô ngẩng đầu nhìn anh, không bao lâu, cổ đã đau nhức rồi.
Anh lại hỏi: “Có muốn hay không?”
Cố Ninh không nói một lời đi đến trước mặt Trần Tùng, lúc anh tháo mũ bảo hiểm xuống, ngón tay khó tránh khỏi chạm vào làn da lộ ra bên ngoài của cô, lành lạnh, anh lại toả ra độ ấm nóng rực.
Không đến mười giây, Trần Tùng đã thành công cởi mũ bảo hiểm cho Cố Ninh, treo lại trên đầu xe cùng với chiếc mà anh đã đội.
Trần Tùng nắm bàn tay cô đi ấn thang máy.
Trong lúc đợi thang máy, anh nói: “Lúc trước anh đã từng nói, hôm nay em về muộn một phút thì anh sẽ làm em một lần.”
Cố Ninh ngay tức khắc trợn to mắt: “Nhưng, tối nay em về muộn là vì xe hỏng.”
Trần Tùng giống như hiểu được gật đầu: “Cũng được, thế thì anh nhường em một chút, tối nay chúng ta dùng hết số bao cao su trong nhà là được.”
Cô yếu ớt hỏi: “Còn lại bao nhiêu cái?”
Anh vươn năm ngón tay ra: “Năm cái.”
Cố Ninh vừa nghe thấy số lượng, đầu óc choáng váng, mày nhíu càng chặt, giống như con mèo sắp nổi điên, lập tức nói: “Em không đồng ý.”
Trần Tùng nhìn cô chằm chằm, cảm thấy hơi buồn cười, không biết vì sao, anh luôn thích trêu chọc cô vợ nhỏ của mình.
Cửa thang máy mở ra, Cố Ninh nhảy một cái chạy vào trong. Trần Tùng chậm rãi đi vào, vào một giây cửa thang máy đóng lại đó, anh bất ngờ đè cô trong thang máy, khom lưng hôn cô.
Khí chất của đàn ông so với học sinh vẫn còn đang đi học, mức độ chênh lệch không phải chỉ lớn bình thường.
Không phải nói ai hơn ai một cấp, mà là phong cách khác nhau. Trần Tùng là cái kiểu vừa nhìn đã thấy là người đàn ông trưởng thành toát ra hooc môn nam tính, mà Tạ Tử Tô ở trước mặt anh lộ rõ vẻ trẻ con và non nớt.
Vô hình chung dường như bị đè ép một cái đầu vậy. Tạ Tử Tô thấy Trần Tùng, lại quay đầu nhìn Cố Ninh, có cảm giác ngạc nhiên.
Đây là anh trai cậu ấy? Dáng vẻ của hai người không giống nhau.
“Anh trai!” Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Ninh nói khá to trước mặt nhiều người như vậy.
Trần Tùng hơi nhướng mày, cười như không cười nhìn cô, nhưng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc chân thật nào trong mắt anh.
Trước khi anh kịp mở miệng Cố Ninh đã chạy bước nhỏ đến ôm lấy cánh tay anh, kéo anh đi thẳng đến chỗ anh đậu xe, còn không quên quay đầu lại nói với Nhậm Linh: “Tớ về trước đây, bái bai.”
Nhậm Ninh nhìn đến mức hai mắt mở to, Cố Ninh thật là không coi cô ấy là bạn mà, anh trai mình ngoại hình như người mẫu nam như thế, vậy mà không hề nói với cô ấy một lần nào.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài có được hay không!
Tạ Tử Tô còn đang nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, dứt khoát đưa cho Nhậm Linh hai xiên cánh nướng, còn cảm thấy hơi lạ: “Vừa nãy người đó là anh trai của Cố Ninh à?”
Nhậm Linh không hề khách sáo nhận luôn cánh gà nướng, xé một miếng thịt lớn nhét vào trong miệng, ú ớ nói: “Nếu không thì sao, cậu không nghe Cố Ninh gọi anh ấy là anh trai à?”
Tạ Tử Tô cười nhạt: “Chỉ là tớ thấy vẻ ngoài bọn họ không giống nhau lắm.”
Nhậm Linh lườm cậu ta một cái: “Ai quy định là anh em thì vẻ ngoài phải giống nhau vậy? Gen di truyền đều có gen trội và gen lặn đó.”
Tạ Tử Tô cười cười không nói.
Mà Cố Ninh đã cùng Trần Tùng đi đến chỗ anh đỗ xe. Cô quay đầu nhìn các bạn họ đang ngồi cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Trần Tùng nhướng mi liếc cô một cái, khuỷu tay buông lỏng gác trên tay lái xe máy: “Đương nhiên là đến đón em rồi, nếu không ông đây rảnh rỗi đến mức đau trứng chạy khắp nơi à?”
Cố Ninh cũng phát hiện cô hỏi thừa.
“Điện thoại của em hết pin, bị sập nguồn, lại còn không nhớ số điện thoại của anh, thế nên không nói với anh một tiếng, xin lỗi còn kiến anh chạy đến một chuyến.”
Từ trong cổ họng của anh phát ra một âm tiết: “Ừm, bạn học của em nói với anh rồi.”
Nói rồi, Trần Tùng lấy ra một điếu thuốc.
“Cạch” một tiếng, bật lửa châm điếu thuốc, đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra ngậm đầu thuốc lá, hít một hơi, lại từ từ phun ra, từng vòng từng vòng khói trắng bay ra, che một nửa khuôn mặt của anh.
Côn trùng trong bụi cỏ vẫn còn đang kêu, hơi ồn. Trần Tùng đưa mắt quét một vòng chỗ đám bạn học của Cố Ninh đang tụ tập, bỗng nhiên cười mỉm nói: “Anh trai?”
Trái tim của Cố Ninh lỡ một nhịp: “Em…”
Trần Tùng dùng tay dập tắt phân nửa điếu thuốc còn lại, cầm chiếc mũ bảo hiểm đang treo ở đầu xe, đưa cho cô: “Hoá ra đầu năm nay, thịnh hành gọi anh trai.”
Cô nhỏ giọng: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Cũng không biết Trần Tùng có nghe thấy câu này của Cố Ninh hay không, đợi sau khi cô đeo mũ bảo hiểm lên, cánh tay anh vươn ra, nhanh như chớp vòng tay qua eo của cô, ôm cô ngồi lên trên xe máy.
Chiều cao và cân nặng của hai người khác biệt nhau khá lớn. Cố Ninh ở trước mặt Trần Tùng lộ rõ vẻ nhỏ bé, anh có thể dễ dàng ôm cô lên, có thể dễ dàng nhấc cô lên.
Cố Ninh giật mình suýt chút nữa thì kêu ra tiếng.
May mà cô kịp thời nhịn lại, lúc này các bạn học đều không nhìn sang phía bên này của bọn họ.
Vì sao phải bế cô lên xe? Cô cũng không phải trẻ con, nghĩ cô đến cả lên xe cũng biết à? Cho dù cô thấp, cũng có thể ngồi lên xe máy được, Cố Ninh buồn bực nghĩ.
Cô là người nghĩ cái gì đều hiện hết lên trên mặt.
Trần Tùng nhìn biểu cảm nhỏ đó của cô, đại khái cũng có thể đoán ra được cô đang nghĩ gì.
Anh cũng đội mỹ bảo hiểm, chân dài tiến lên một bước, leo lên xe máy, vặn tay lái, vừa lên gas, xe bắt đầu chạy: “Ôm chặt vào.”
Cố Ninh nghe lời ôm eo Trần Tùng, eo của người đàn ông là kiểu gầy săn chắc đó, lòng bàn tay của cô không cẩn thận cọ qua eo phía trước của anh, thỉnh thoảng còn có thể sờ thấy đường nét cơ bụng rõ ràng của đối phương.
Xúc cảm rắn chắc.
Cố Ninh mất tự nhiên di chuyển tay.
Kết quả nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng của Trần Tùng: “Còn đang ở trên đường đó sờ cái gì? Đợi quay về nhà cho em sờ đủ.”
“Em không cố ý.” Cô vội vàng giải thích, cô không phải muốn sờ anh!
Trần Tùng không đáp lời, tốc độ lái xe càng nhanh hơn. Cố Ninh sợ bị anh văng ra, không thể không ôm chặt một chút, không để ý đến việc buông lỏng tay ra nữa, ôm chặt lấy eo của anh.
Nửa tiếng sau.
Bọn họ đã đến dưới nhà, Cố Ninh từ trên xe máy đi xuống, giơ hai tay định cởi mũ bảo hiểm, nhưng không biết bị kẹt ở đâu, không thể nào lấy ra được.
Xem ra, hôm nay là ngày xui xẻo của cô rồi.
Trần Tùng tiện tay cởi mũ bảo hiểm, tóc ngắn hơi rối loạn một ít, làm giảm bớt một chút vẻ tức giận. Ánh mắt hẹp dài liếc nhìn cô bé ngốc nghếch cởi mũ bảo hiểm thôi cũng có thể khiến tay mình đỏ bừng.
Cố Ninh thấy anh chỉ nhìn mà không giúp, không khỏi có chút tâm lý nổi loạn của tuổi mới lớn, cứng đầu không chịu mở miệng nhờ đối phương giúp mình tháo mũ bảo hiểm, tự mình làm.
Cuối cùng, vẫn là anh mở miệng: “Qua đây.”
Có thể là hôm nay có quá nhiều nhiều việc không được như ý, Cố Ninh hiếm khi lại giận dỗi: “Qua làm gì?”
Trần Tùng ngồi trên yên xe máy, chân dài buông thõng bên đường, gấu áo phông bị Cố Ninh túm nhăn nhúm, nhưng lại lộ rõ vẻ bất kham của anh: “Cởi mũ bảo hiểm cho em. Dù sao cũng không thể làm tình với em bên đường được.”
Buổi tối xung qua có rất ít người qua lại, Cố Ninh vẫn sợ bị mọi người nghe thấy mấy lời thô tục trắng trợn đó của anh.
“Anh…”
Trần Tùng đứng thẳng người, ngay tức khắc cao hơn Cố Ninh không biết bao nhiêu, cô ngẩng đầu nhìn anh, không bao lâu, cổ đã đau nhức rồi.
Anh lại hỏi: “Có muốn hay không?”
Cố Ninh không nói một lời đi đến trước mặt Trần Tùng, lúc anh tháo mũ bảo hiểm xuống, ngón tay khó tránh khỏi chạm vào làn da lộ ra bên ngoài của cô, lành lạnh, anh lại toả ra độ ấm nóng rực.
Không đến mười giây, Trần Tùng đã thành công cởi mũ bảo hiểm cho Cố Ninh, treo lại trên đầu xe cùng với chiếc mà anh đã đội.
Trần Tùng nắm bàn tay cô đi ấn thang máy.
Trong lúc đợi thang máy, anh nói: “Lúc trước anh đã từng nói, hôm nay em về muộn một phút thì anh sẽ làm em một lần.”
Cố Ninh ngay tức khắc trợn to mắt: “Nhưng, tối nay em về muộn là vì xe hỏng.”
Trần Tùng giống như hiểu được gật đầu: “Cũng được, thế thì anh nhường em một chút, tối nay chúng ta dùng hết số bao cao su trong nhà là được.”
Cô yếu ớt hỏi: “Còn lại bao nhiêu cái?”
Anh vươn năm ngón tay ra: “Năm cái.”
Cố Ninh vừa nghe thấy số lượng, đầu óc choáng váng, mày nhíu càng chặt, giống như con mèo sắp nổi điên, lập tức nói: “Em không đồng ý.”
Trần Tùng nhìn cô chằm chằm, cảm thấy hơi buồn cười, không biết vì sao, anh luôn thích trêu chọc cô vợ nhỏ của mình.
Cửa thang máy mở ra, Cố Ninh nhảy một cái chạy vào trong. Trần Tùng chậm rãi đi vào, vào một giây cửa thang máy đóng lại đó, anh bất ngờ đè cô trong thang máy, khom lưng hôn cô.