Chương : 7
Khi Đàm Thiên Dương nhìn thấy người nọ là Tịch Chiêu Nhiên liền sửng sốt một chút. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại *** thần. Đem người ôm lên xe của mình, rồi tranh thủ gọi điện thoại báo cảnh sát. Sau đó hắn liền lái xe đem người đưa đến bệnh viện gần nhất.
Khuôn mặt và chiếc áo sơ-mi tuyết trắng của Tịch Chiêu Nhiên đều bị máu nhuộm đỏ. Chỉ duy nhất nửa gương mặt sạch sẽ nhưng lại trắng bệch đến doạ người.
Hắn không biết Tịch Chiêu Nhiên bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng. Không dám để y ở lại chỗ này chờ xe cứu thương. Có điều may mắn là nơi này khá gần nội thành, hắn lái xe trong chốc lát đã nhìn thấy một tấm biển hiệu của bệnh viện.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhỏm một chút, đem xe dừng lại. Hắn vội vàng xuống xe ôm người chạy vào.
Tiến vào bên trong bệnh viện liền mang y đi đến phòng cấp cứu. Hắn nộp tiền viện phí, rồi quay lại nhìn Tịch Chiêu Nhiên đang hôn mê được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc này hắn mới dừng lại, lo lắng ngồi chờ ở bên ngoài hành lang.
Thẳng cho đến khi đèn cấp cứu tắt, nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên được đẩy ra, miệng vết thương cũng đã được băng bó tốt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu ấy thế nào?” Đàm Thiên Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên được đẩy vào phòng bệnh. Lúc này hắn mới quay đầu hỏi bác sĩ.
“Tay phải cậu ta gãy xương, chấn động não nhẹ. Còn có, cơ thể của cậu ta bị thiếu máu một chút. Lần này lại chảy nhiều máu như vậy, đại khái cần truyền máu. Những chỗ khác thì không có vấn đề gì.” Bác sĩ lật thứ gì đó trong tay, một bên trả lời.
Đàm Thiên Dương gật đầu.
“Có điều…” Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn hắn như muốn nói rồi lại thôi.
“Có chuyện gì sao?” Đàm Thiên Dương vội hỏi, hắn có chút lo lắng tai nạn xe cộ lần này sẽ để lại di chứng gì đó cho y. Một thanh niên tốt như vậy, nếu thật để lại di chứng gì thì rất đáng tiếc.
“Cậu ấy có phải hay không…” Bác sĩ mấp mấy môi rồi mím lại, hỏi có phần do dự, “Có phải cậu ấy từng sử dụng.. ma tuý?”
Đàm Thiên Dương bị câu hỏi của hắn làm ngây người. Trong lòng vô thức muốn phản bác. Quý công tử kia thoạt nhìn chói sáng như vậy, cuộc sống hẳn rất đầy đủ. Như thế nào lại sử dụng ma tuý để giết chết bản thân mình? Nhưng hắn cũng không đem lời phản bác nói ra miệng, trong lòng đột nhiên nhớ đến thân thể của quý công tử cũng không phải rất mạnh khoẻ. Lại có chút không thể xác định.
Bác sĩ thấy bộ dáng trầm mặt của hắn, cho rằng suy đoán của mình đã đúng. Nhịn không được thở dài lắc đầu, những kẻ có tiền ah’.. đều rất chán sống. Cảm thấy cuộc sống của mình không đủ kích thích nên lấy sinh mệnh ra chơi đùa.
Đàm Thiên Dương tiễn bác sĩ rời khỏi, liền đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh. Khuôn mặt bởi vì mất máu trở nên nhợt nhạt, dường như còn trắng hơn cả khăn trải giường trong phòng bệnh, giống như y sẽ tan biến vào đó.
Một lát sau, cảnh sát cũng tìm đến đây. Đàm Thiên Dương thuật lại chuyện của mình cho bọn họ. Cuối cùng cảnh sát nhìn thoáng qua người đang nằm trong phòng bệnh. Chỉ nói thi thế người gặp nạn trong xe đã được bọn họ mang về. Chờ khi nào người hôn mê kia tỉnh lại, bọn họ sẽ tới lấy lời khai sau.
Đàm Thiên Dương tiễn bọn họ rời khỏi. Hắn ở trong bệnh viện chăm sóc cho Tịch Chiêu Nhiên đến mười một giờ tối. Người phụ nữ họ Tống lúc này gọi điện thoại tới, hỏi hắn vì sao vẫn chưa trở về, có phải trên đường gặp chuyện gì không.
Đàm Thiên Dương đem chuyện nói qua loa, kể lại một chút làm cho cô yên tâm. Đồng thời cũng nói với cô rằng ngày mai sẽ đem xe giao trở về. Còn tiền —— bởi vì phải đóng tiền viện phí khẩn cấp cho Tịch Chiêu Nhiên. Nên hắn đã dùng hết tiền trên người. Cũng may ông chủ siêu thị đưa cho hắn là tiền mặt. Nhưng tiền kia dù sao cũng là của người phụ nữ họ Tống, nên chỉ có thể đợi hắn trở về rồi trả lại sau.
Người phụ nữ họ Tống rất nhanh đã đồng ý, dặn dò khi hắn trở về phải cẩn thận. Đàm Thiên Dương nhất nhất đáp ứng. Lúc này trong microphastory lại truyền đến thanh âm của trẻ con. Gương mặt luôn không có biểu cảm của Đàm Thiên Dương, sau khi nghe được thanh âm đó liền có chút buông lỏng.
Người nói chuyện chính là đứa con trai bốn tuổi của người phụ nữ họ Tống. Cậu bé rất hiểu chuyện, cũng thật đáng yêu. Dùng giọng nói mềm mại của trẻ con nói chuyện với hắn một lúc mới lưu luyến miễn cưỡng cúp máy.
Đàm Thiên Dương cất điện thoại di động vào trong túi áo. Nhìn thoáng qua bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ. Hắn đứng lên, một lần nữa đẩy cửa phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang hôn mê. Lúc đầu Đàm Thiên Dương định gọi cho người nhà của y. Nhưng lại tìm không thấy phương thức liên lạc trên quần áo y. Có lẽ khi chiếc xe bị lật, di động cũng theo đó rơi xuống sàn xe. Hắn cũng không tìm được.
Đàm Thiên Dương kéo ghế dựa đến bên cạnh giường bệnh. Điều chỉnh tư thế một chút liền ngồi xuống, đầu dựa vào tường nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Khi Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại cũng đã là ba giờ sáng, y vừa mới giật mình thì Đàm Thiên Dương liền mở mắt ra.
Tịch Chiêu Nhiên nằm ở trên giường di chuyển thân thể. Đại khái là vì đau đớn nên đã vô thức rên rĩ một tiếng, cũng rất nhanh mở mắt ra.
“Anh…” Tịch Chiêu Nhiên vừa mới mở mắt liền nhìn thấy Đàm Thiên Dương đang đứng ở bên cạnh. Nhất thời có chút không thể tin được.
“Đừng nhúc nhích, cậu bị thương.” Đàm Thiên Dương giữ lại cánh tay bị thương, ngăn không cho y lộn xộn.
“Bị thương?” Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt, nghiêng đầu liền nhìn thấy cánh tay phải của mình bị băng bó thật dày. Đôi mắt rất nhanh chợt loé lên điều gì đó. Những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê cũng nhanh chóng trở lại trong đầu. Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Thiên Dương. “Anh tại sao lại ở chỗ này?”
“Tôi đến ngoại ô giao hàng, đúng lúc nhìn thấy xe của cậu gặp tại nạn.” Đàm Thiên Dương nhìn vào ánh mắt của y trả lời.
Tịch Chiêu Nhiên lại nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, giãy dụa từ trên giường ngồi dậy.
“Cậu… bạn của cậu đã chết rồi.” Đàm Thiên Dương do dự một chút, mới nói ra chuyện mình biết.
“Đã chết?” Tịch Chiêu Nhiên dựa lưng vào gối ngồi ở trên giường. Nghe được tin tức này, y nhẹ nhàng nhếch khoé môi một cái. Lộ ra một nụ cười khẽ, “Chết cũng tốt.” Dù nói như vậy, nhưng đáy mắt y lại hiện lên một tia bi thương “thỏ tử hồ bi”[1] cùng tuyệt vọng. Rồi lại pha lẫn một sự hâm mộ kỳ lạ khiến kẻ khác không thể hiểu được. Nhưng cảm xúc phức tạp đó chỉ chợt loé qua, nhanh đến mức khiến cho Đàm Thiên Dương cảm thấy đó chỉ là áo giác của hắn.
[1]Thỏ tử hồ bi: một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ
“… Tôi không thể liên lạc được với người nhà của cậu. Cậu có muốn liên lạc với bọn họ không?” Đàm Thiên Dương không để ý đến lời nói của Tịch Chiêu Nhiên. Đem di động của mình đưa tới trước mặt y. Hắn không biết nói lời an ủi người khác. Chỉ nghĩ có lẽ người nhà của y có thể an ủi được y.
Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu im lặng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động trước mặt mình. Là một chiếc điện thoại cũ hiệu Nokia. Y không lấy tay tiếp nhận mà ngẩng đầu nhìn Đàm Thiên Dương, “Tôi có thể hay không…” Y do dự một chút, lại tiếp tục nói: “Có thể ở nhờ nhà anh một khoảng thời gian được không?”
Căn hộ của Đàm Thiên Dương cũng không lớn. Hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng không hề thích hợp với quý công tử này. Lúc đầu hắn muốn trực tiếp từ chối. Thế nhưng khi chống lại ánh mắt của y. Đầu hắn lại cố chấp dừng lại ở hình ảnh đôi mắt đầy bi thương lúc nãy. Câu từ chối có chút nói không nên lời.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy hắn chỉ nhìn y mà không trả lời. Đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt hoa đào sáng lên, nhu hoà đầy mông lung. Giống như những cánh hoa đào màu hồng nhạt nở rộ trong cơn mưa phùng. Khiến cho người ta cảm thấy ý xuân dào dạt. Đàm Thiên Dương chớp mắt một cái, rồi dời đi tầm mắt.
“Nhà của tôi chỉ có một cái giường.” Hắn nói một câu đầy thực tế.
“Vậy có thể mua một cái nữa nha.” Tịch Chiêu Nhiên cười nói.
Đàm Thiên Dương không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn gật đầu, nụ cười trên mặt trong nháy mắt càng trở nên sáng lạn hơn.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Thiên Dương liền lái xe tải nhỏ chở người nọ về nhà mình. Đầu tiên để Tịch Chiêu Nhiên ở trong nhà hắn nghĩ ngơi. Sau đó hắn mới đem xe giao lại cho người phụ nữ họ Tống. Cũng cố ý đi đến công ty mình xin nghĩ phép một ngày. Khi về nhà, hắn ghé chợ mua một ít thực phẩm, xương đùi heo, thịt nạc, bắp cãi, đậu hũ, ớt và một số gia vị không có ở nhà.
Chờ khi Đàm Thiên Dương về đến nhà, Tịch Chiêu Nhiên đang từ trong phòng ngủ của hắn đi ra. Dường như là vừa tỉnh ngủ.
“Anh đã trở lại ah’.” Tịch Chiêu Nhiên gương mặt mơ hồ, quay về phía hắn nở mộ nụ cười thật tươi.
“Ừ.” Đàm Thiên Dương khẽ gật đầu, nói với y, “Đói bụng không? Tôi đi nấu cơm.”
“Không phải sáng nào anh cũng mua điểm tâm về sao?” Tịch Chiêu Nhiên bị treo một tay, ngoại trừ việc khiến người ta dâng lên lòng bảo hộ ngoài ý muốn. Một chút cũng không làm tổn hại đến hình tượng tao nhã của quý công tử.
“Không dinh dưỡng.” Đàm Thiên Dương tuỳ ý đáp một câu, liền mang theo túi thực phẩm đi vào trong nhà bếp.
Hắn đem thực phẩm vừa mua về rửa sạch. Thịt nạt bằm nhuyễn dùng để nấu cháo. Xương đùi heo chặt thành từng khúc bỏ vào nồi áp suất, lại thêm đủ loại gia vị. Hắn đem nồi đặt trên bếp từ từ hầm canh.
Gian bếp nhỏ rất nhanh đã lan toả mùi hương của thức ăn. Tịch Chiêu Nhiên dựa vào cánh cửa nhà bếp, không kìm lòng nổi mà nuốt nước bọt. Y rời đi nơi này đến thành phố T mấy ngày nay đều không thể ăn được thức ăn hợp khẩu vị. Mỗi ngày cũng chỉ tuỳ ý ăn một chút thức ăn mà A Trung thay y chuẩn bị.
A Trung…
Đột nhiên nghĩ đến cái tên này, y thật muốn cười. Hiện giờ hắn xem như đã hoàn toàn giải thoát rồi, thật là một kẻ… khiến cho người ta hâm mộ ah’.
Đàm Thiên Dương lúc này đem cháo thịt nạt bưng ra. Hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên một cái rồi múc nửa chén cháo đưa cho y, nói: “Cậu ăn trước một chút đi, lát nữa thì uống canh.”
“Canh hầm xương? Anh có phải cho rằng tôi ăn gì thì sẽ bổ cái đó không ah’?” Tịch Chiêu Nhiên thu hồi nụ cười lúc nãy, thay bằng một nụ cười tươi khác, quay về phía hắn nói.
“Ừ, tay phải của cậu bị gãy xương.” Đàm Thiên Dương gật đầu.
“Có liên quan gì…” Tịch Chiêu Nhiên lúc đầu muốn nói “chẳng qua chỉ chặt đứt một cánh tay thôi, có liên quan gì”. Nhưng dưới ánh mắt trầm mặc đầy băng lãnh của Đàm Thiên Dương, y bất tri bất giác liền tắt đài, “Anh cũng ăn đi ah’.”
“Ừ.” Đàm Thiên Dương cũng ngồi vào chỗ đối diện y bắt đầu ăn. Hắn rất nhanh đã ăn xong một chén cháo, quay về phía Tịch Chiêu Nhiên nói: “Lát nữa tôi đi mua giường.”
“Ah! Tôi cũng muốn đi cùng.” Tịch Chiêu Thiên ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói với hắn.
Khuôn mặt và chiếc áo sơ-mi tuyết trắng của Tịch Chiêu Nhiên đều bị máu nhuộm đỏ. Chỉ duy nhất nửa gương mặt sạch sẽ nhưng lại trắng bệch đến doạ người.
Hắn không biết Tịch Chiêu Nhiên bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng. Không dám để y ở lại chỗ này chờ xe cứu thương. Có điều may mắn là nơi này khá gần nội thành, hắn lái xe trong chốc lát đã nhìn thấy một tấm biển hiệu của bệnh viện.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhỏm một chút, đem xe dừng lại. Hắn vội vàng xuống xe ôm người chạy vào.
Tiến vào bên trong bệnh viện liền mang y đi đến phòng cấp cứu. Hắn nộp tiền viện phí, rồi quay lại nhìn Tịch Chiêu Nhiên đang hôn mê được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc này hắn mới dừng lại, lo lắng ngồi chờ ở bên ngoài hành lang.
Thẳng cho đến khi đèn cấp cứu tắt, nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên được đẩy ra, miệng vết thương cũng đã được băng bó tốt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu ấy thế nào?” Đàm Thiên Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên được đẩy vào phòng bệnh. Lúc này hắn mới quay đầu hỏi bác sĩ.
“Tay phải cậu ta gãy xương, chấn động não nhẹ. Còn có, cơ thể của cậu ta bị thiếu máu một chút. Lần này lại chảy nhiều máu như vậy, đại khái cần truyền máu. Những chỗ khác thì không có vấn đề gì.” Bác sĩ lật thứ gì đó trong tay, một bên trả lời.
Đàm Thiên Dương gật đầu.
“Có điều…” Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn hắn như muốn nói rồi lại thôi.
“Có chuyện gì sao?” Đàm Thiên Dương vội hỏi, hắn có chút lo lắng tai nạn xe cộ lần này sẽ để lại di chứng gì đó cho y. Một thanh niên tốt như vậy, nếu thật để lại di chứng gì thì rất đáng tiếc.
“Cậu ấy có phải hay không…” Bác sĩ mấp mấy môi rồi mím lại, hỏi có phần do dự, “Có phải cậu ấy từng sử dụng.. ma tuý?”
Đàm Thiên Dương bị câu hỏi của hắn làm ngây người. Trong lòng vô thức muốn phản bác. Quý công tử kia thoạt nhìn chói sáng như vậy, cuộc sống hẳn rất đầy đủ. Như thế nào lại sử dụng ma tuý để giết chết bản thân mình? Nhưng hắn cũng không đem lời phản bác nói ra miệng, trong lòng đột nhiên nhớ đến thân thể của quý công tử cũng không phải rất mạnh khoẻ. Lại có chút không thể xác định.
Bác sĩ thấy bộ dáng trầm mặt của hắn, cho rằng suy đoán của mình đã đúng. Nhịn không được thở dài lắc đầu, những kẻ có tiền ah’.. đều rất chán sống. Cảm thấy cuộc sống của mình không đủ kích thích nên lấy sinh mệnh ra chơi đùa.
Đàm Thiên Dương tiễn bác sĩ rời khỏi, liền đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh. Khuôn mặt bởi vì mất máu trở nên nhợt nhạt, dường như còn trắng hơn cả khăn trải giường trong phòng bệnh, giống như y sẽ tan biến vào đó.
Một lát sau, cảnh sát cũng tìm đến đây. Đàm Thiên Dương thuật lại chuyện của mình cho bọn họ. Cuối cùng cảnh sát nhìn thoáng qua người đang nằm trong phòng bệnh. Chỉ nói thi thế người gặp nạn trong xe đã được bọn họ mang về. Chờ khi nào người hôn mê kia tỉnh lại, bọn họ sẽ tới lấy lời khai sau.
Đàm Thiên Dương tiễn bọn họ rời khỏi. Hắn ở trong bệnh viện chăm sóc cho Tịch Chiêu Nhiên đến mười một giờ tối. Người phụ nữ họ Tống lúc này gọi điện thoại tới, hỏi hắn vì sao vẫn chưa trở về, có phải trên đường gặp chuyện gì không.
Đàm Thiên Dương đem chuyện nói qua loa, kể lại một chút làm cho cô yên tâm. Đồng thời cũng nói với cô rằng ngày mai sẽ đem xe giao trở về. Còn tiền —— bởi vì phải đóng tiền viện phí khẩn cấp cho Tịch Chiêu Nhiên. Nên hắn đã dùng hết tiền trên người. Cũng may ông chủ siêu thị đưa cho hắn là tiền mặt. Nhưng tiền kia dù sao cũng là của người phụ nữ họ Tống, nên chỉ có thể đợi hắn trở về rồi trả lại sau.
Người phụ nữ họ Tống rất nhanh đã đồng ý, dặn dò khi hắn trở về phải cẩn thận. Đàm Thiên Dương nhất nhất đáp ứng. Lúc này trong microphastory lại truyền đến thanh âm của trẻ con. Gương mặt luôn không có biểu cảm của Đàm Thiên Dương, sau khi nghe được thanh âm đó liền có chút buông lỏng.
Người nói chuyện chính là đứa con trai bốn tuổi của người phụ nữ họ Tống. Cậu bé rất hiểu chuyện, cũng thật đáng yêu. Dùng giọng nói mềm mại của trẻ con nói chuyện với hắn một lúc mới lưu luyến miễn cưỡng cúp máy.
Đàm Thiên Dương cất điện thoại di động vào trong túi áo. Nhìn thoáng qua bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ. Hắn đứng lên, một lần nữa đẩy cửa phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang hôn mê. Lúc đầu Đàm Thiên Dương định gọi cho người nhà của y. Nhưng lại tìm không thấy phương thức liên lạc trên quần áo y. Có lẽ khi chiếc xe bị lật, di động cũng theo đó rơi xuống sàn xe. Hắn cũng không tìm được.
Đàm Thiên Dương kéo ghế dựa đến bên cạnh giường bệnh. Điều chỉnh tư thế một chút liền ngồi xuống, đầu dựa vào tường nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Khi Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại cũng đã là ba giờ sáng, y vừa mới giật mình thì Đàm Thiên Dương liền mở mắt ra.
Tịch Chiêu Nhiên nằm ở trên giường di chuyển thân thể. Đại khái là vì đau đớn nên đã vô thức rên rĩ một tiếng, cũng rất nhanh mở mắt ra.
“Anh…” Tịch Chiêu Nhiên vừa mới mở mắt liền nhìn thấy Đàm Thiên Dương đang đứng ở bên cạnh. Nhất thời có chút không thể tin được.
“Đừng nhúc nhích, cậu bị thương.” Đàm Thiên Dương giữ lại cánh tay bị thương, ngăn không cho y lộn xộn.
“Bị thương?” Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt, nghiêng đầu liền nhìn thấy cánh tay phải của mình bị băng bó thật dày. Đôi mắt rất nhanh chợt loé lên điều gì đó. Những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê cũng nhanh chóng trở lại trong đầu. Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Thiên Dương. “Anh tại sao lại ở chỗ này?”
“Tôi đến ngoại ô giao hàng, đúng lúc nhìn thấy xe của cậu gặp tại nạn.” Đàm Thiên Dương nhìn vào ánh mắt của y trả lời.
Tịch Chiêu Nhiên lại nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, giãy dụa từ trên giường ngồi dậy.
“Cậu… bạn của cậu đã chết rồi.” Đàm Thiên Dương do dự một chút, mới nói ra chuyện mình biết.
“Đã chết?” Tịch Chiêu Nhiên dựa lưng vào gối ngồi ở trên giường. Nghe được tin tức này, y nhẹ nhàng nhếch khoé môi một cái. Lộ ra một nụ cười khẽ, “Chết cũng tốt.” Dù nói như vậy, nhưng đáy mắt y lại hiện lên một tia bi thương “thỏ tử hồ bi”[1] cùng tuyệt vọng. Rồi lại pha lẫn một sự hâm mộ kỳ lạ khiến kẻ khác không thể hiểu được. Nhưng cảm xúc phức tạp đó chỉ chợt loé qua, nhanh đến mức khiến cho Đàm Thiên Dương cảm thấy đó chỉ là áo giác của hắn.
[1]Thỏ tử hồ bi: một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ
“… Tôi không thể liên lạc được với người nhà của cậu. Cậu có muốn liên lạc với bọn họ không?” Đàm Thiên Dương không để ý đến lời nói của Tịch Chiêu Nhiên. Đem di động của mình đưa tới trước mặt y. Hắn không biết nói lời an ủi người khác. Chỉ nghĩ có lẽ người nhà của y có thể an ủi được y.
Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu im lặng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động trước mặt mình. Là một chiếc điện thoại cũ hiệu Nokia. Y không lấy tay tiếp nhận mà ngẩng đầu nhìn Đàm Thiên Dương, “Tôi có thể hay không…” Y do dự một chút, lại tiếp tục nói: “Có thể ở nhờ nhà anh một khoảng thời gian được không?”
Căn hộ của Đàm Thiên Dương cũng không lớn. Hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng không hề thích hợp với quý công tử này. Lúc đầu hắn muốn trực tiếp từ chối. Thế nhưng khi chống lại ánh mắt của y. Đầu hắn lại cố chấp dừng lại ở hình ảnh đôi mắt đầy bi thương lúc nãy. Câu từ chối có chút nói không nên lời.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy hắn chỉ nhìn y mà không trả lời. Đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt hoa đào sáng lên, nhu hoà đầy mông lung. Giống như những cánh hoa đào màu hồng nhạt nở rộ trong cơn mưa phùng. Khiến cho người ta cảm thấy ý xuân dào dạt. Đàm Thiên Dương chớp mắt một cái, rồi dời đi tầm mắt.
“Nhà của tôi chỉ có một cái giường.” Hắn nói một câu đầy thực tế.
“Vậy có thể mua một cái nữa nha.” Tịch Chiêu Nhiên cười nói.
Đàm Thiên Dương không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn gật đầu, nụ cười trên mặt trong nháy mắt càng trở nên sáng lạn hơn.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Thiên Dương liền lái xe tải nhỏ chở người nọ về nhà mình. Đầu tiên để Tịch Chiêu Nhiên ở trong nhà hắn nghĩ ngơi. Sau đó hắn mới đem xe giao lại cho người phụ nữ họ Tống. Cũng cố ý đi đến công ty mình xin nghĩ phép một ngày. Khi về nhà, hắn ghé chợ mua một ít thực phẩm, xương đùi heo, thịt nạc, bắp cãi, đậu hũ, ớt và một số gia vị không có ở nhà.
Chờ khi Đàm Thiên Dương về đến nhà, Tịch Chiêu Nhiên đang từ trong phòng ngủ của hắn đi ra. Dường như là vừa tỉnh ngủ.
“Anh đã trở lại ah’.” Tịch Chiêu Nhiên gương mặt mơ hồ, quay về phía hắn nở mộ nụ cười thật tươi.
“Ừ.” Đàm Thiên Dương khẽ gật đầu, nói với y, “Đói bụng không? Tôi đi nấu cơm.”
“Không phải sáng nào anh cũng mua điểm tâm về sao?” Tịch Chiêu Nhiên bị treo một tay, ngoại trừ việc khiến người ta dâng lên lòng bảo hộ ngoài ý muốn. Một chút cũng không làm tổn hại đến hình tượng tao nhã của quý công tử.
“Không dinh dưỡng.” Đàm Thiên Dương tuỳ ý đáp một câu, liền mang theo túi thực phẩm đi vào trong nhà bếp.
Hắn đem thực phẩm vừa mua về rửa sạch. Thịt nạt bằm nhuyễn dùng để nấu cháo. Xương đùi heo chặt thành từng khúc bỏ vào nồi áp suất, lại thêm đủ loại gia vị. Hắn đem nồi đặt trên bếp từ từ hầm canh.
Gian bếp nhỏ rất nhanh đã lan toả mùi hương của thức ăn. Tịch Chiêu Nhiên dựa vào cánh cửa nhà bếp, không kìm lòng nổi mà nuốt nước bọt. Y rời đi nơi này đến thành phố T mấy ngày nay đều không thể ăn được thức ăn hợp khẩu vị. Mỗi ngày cũng chỉ tuỳ ý ăn một chút thức ăn mà A Trung thay y chuẩn bị.
A Trung…
Đột nhiên nghĩ đến cái tên này, y thật muốn cười. Hiện giờ hắn xem như đã hoàn toàn giải thoát rồi, thật là một kẻ… khiến cho người ta hâm mộ ah’.
Đàm Thiên Dương lúc này đem cháo thịt nạt bưng ra. Hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên một cái rồi múc nửa chén cháo đưa cho y, nói: “Cậu ăn trước một chút đi, lát nữa thì uống canh.”
“Canh hầm xương? Anh có phải cho rằng tôi ăn gì thì sẽ bổ cái đó không ah’?” Tịch Chiêu Nhiên thu hồi nụ cười lúc nãy, thay bằng một nụ cười tươi khác, quay về phía hắn nói.
“Ừ, tay phải của cậu bị gãy xương.” Đàm Thiên Dương gật đầu.
“Có liên quan gì…” Tịch Chiêu Nhiên lúc đầu muốn nói “chẳng qua chỉ chặt đứt một cánh tay thôi, có liên quan gì”. Nhưng dưới ánh mắt trầm mặc đầy băng lãnh của Đàm Thiên Dương, y bất tri bất giác liền tắt đài, “Anh cũng ăn đi ah’.”
“Ừ.” Đàm Thiên Dương cũng ngồi vào chỗ đối diện y bắt đầu ăn. Hắn rất nhanh đã ăn xong một chén cháo, quay về phía Tịch Chiêu Nhiên nói: “Lát nữa tôi đi mua giường.”
“Ah! Tôi cũng muốn đi cùng.” Tịch Chiêu Thiên ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói với hắn.