Chương : 23
Editor: Thùy Linh
Đợi đồ ăn mang lên, đầu vàng lấy ra một lon bia, lại móc gói thuốc ném trên bàn trước mặt Hàn lệ.
Hàn Lệ rút một điếu, vừa mới bật lửa thì cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn cậu.
Cậu nhìn qua.
Ánh mắt Vân Tri không cần nói cũng biết, nhưng cũng không trực tiếp mở miệng ngăn cản.
Hàn Lệ trầm tư, ngón tay vuốt vuốt điếu thuốc, cuối cùng cũng bỏ xuống.
Vân Tri nhẹ nhàng thở ra.
“Cậu không hút thuốc à?”
Hàn Lệ lắc đầu, “Mới lớn mà đòi hút thuốc, còn nữa, hút thuốc thì không tốt cho phổi.”
“…?” Mẹ nó, sao lúc trước hít mây nhả khói không nói như vậy!
Mọi người thấy kỳ quái vì sao Hàn Lệ lại thay đổi tính tình, đến khi nhìn Vân Tri bên cạnh im lặng không nói gì thì lập tức hiểu rõ.
Anh em huých vai cậu, nhỏ giọng trêu ghẹo, “Đại ca, cậu được lắm nha, đúng là biết thương hoa tiếc ngọc rồi đó.”
“Đừng nói nhiều.” Hàn Lệ trừng mắt nhưng cũng không phủ nhận.
Thật mau người phục vụ đem đồ ăn lên.
Trên bàn đủ loại đồ ăn, đầy màu sắc, đủ loại hình dạng.
Hàn Lệ đẩy thức ăn đến trước mặt Vân Tri, lại đưa nước trái cây đến tay cô.
Ngẩng đầu nói với phục vụ: “Truyện tranh đâu?”
Phục vụ cười cười, đem mấy cuốn đến, “Chúng tôi chỉ tìm được mấy loại này, không biết có hợp với quý khách hay không.”
“Có là tốt rồi.” Hàn Lệ không nghĩ nhiều, trực tiếp ném trên tay Vân Tri.
Mấy người con trai ở một bên hút thuốc uống rượu chơi bida, Vân Tri lại khác, cô đơn ngồi trong góc uống nước trái cây.
Nước trái cây quá lạnh nên khi uống một hớp thì răng cô lại khó chịu, nhấp vài miếng đặt lại trên bàn. Đồ ăn lại rất ngon, ngọt mà không ngấy, mềm mại, cô nhịn không được mà ăn không ngừng.
“Lệ thiếu, nghe nói ngày đó cậu bị Lộ Tinh Minh đánh hả?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
Vân Tri cầm đồ ăn thật chặt, không khỏi nhìn qua.
Vết thương trên mặt Hàn Lệ đã khỏi, không ai nhìn ra là cậu đã bị đập cho một trận tơi bời.
“Thằng chó đó đúng là có đụng đến tôi.” Hàn Lệ uống bia, nhếch miệng cười, “Nhưng mà nó cũng không an lành gì đâu.”
Nghĩ đến ngày đó Lộ Tinh Minh chạy trối chết, tâm tình Hàn Lệ trở nên thoải mái, ngửa đầu uống sạch một lon bia, ngón tay dùng lực nên lon bia bị méo mó, cậu giơ tay nhắm ngay thùng rác, lon bia bay giữa không trung xẹt một đường cong, cuối cùng ổn định rơi xuống.
Vân Tri cúi đầu, không nói lời nào chỉ đem truyện tranh đặt trên đầu gối lật ra xem.
Truyện tranh này có tên {Nữ vương hậu cung}, trên bìa là nữ chính ngực bực eo thon, trên đùi có dải lụa hồng quấn lấy, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên lật xem một trang.
Vừa nhìn cô đã thấy nhàm chán.
Sao mà có thể yêu người này được nhỉ.
Bá tước yêu nàng, quốc vương cũng yêu nàng, đệ đệ yêu nàng, ngay cả sư tử một đầu cũng yêu.
Vân Tri ngáp một cái, kiên nhẫn lật thêm một trang.
Nháy mắt, buồn ngủ tan đi.
Thân hình quyến rũ của nam bá tước chiếm gần nửa tờ giấy, nữ vương ở phía sau câu lấy ngón tay, đương nhiên là bọn họ muốn, muốn…
Vân Tri nhanh chóng đóng cuốn truyện lại, tim đập thình thịch nhảy dựng.
Mặt đỏ tai hồng chỉ trong một giây ngắn ngủi, lông mi run run, Vân Tri trộm nhìn Hàn Lệ, cậu đang đùa giỡn với bạn nên không chú ý…
Vân Tri lặng lẽ dịch sang một bên, cách xa mọi người, dùng ngón tay mở ra một tí.
Nhìn trang sau cô lập tức nhanh chóng khép lại.
A di đà phật.
Vân Tri nhắm mắt.
Người xuất gia… Người xuất gia xem cái này là thiếu đạo đức!
Nhưng mà sư phụ cũng không nói là người xuất gia không được xem cái này…
Vân Tri muốn xem nhưng lại sợ hãi, vừa sợ hãi vừa tò mò.
Cuối cùng không thể cưỡng lại sự mê hoặc, nín thở lén nhìn.
“Này, cô lén lút làm gì đó?”
Hơi thở của Hàn Lệ trên vai cô, tay Vân Tri run run, cơ thể đang cứng đờ chợt bất động, cô có tật giật mình, tay chân rối rắm giấu cuốn truyện dưới mông, tiện tay cầm lấy ly đồ uống mấy hớp, giọng nói mơ hồ không rõ:
“Có làm gì đâu, uống nước thôi mà.”
Vân Tri tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hàn Lệ, vẻ mặt thấp thỏm.
Hàn Lệ nhíu mày, đầu ngón tay gõ gõ, “Đưa đây, để tôi xem cô coi cái gì.”
“… Không có gì mà.”
“Không có gì sao mặt cô đỏ như vậy?”
Hàn Lệ không nhiều lời, trực tiếp lôi tay cô, cuốn truyện tranh kia nằm trên tay cậu, vừa lật ra hai trang thì sắc mặt thay đổi.
Vân Tri cắn chặt ống hút, đôi mắt tán loạn.
“Lệ ca, truyện gì đấy?”
“Không có gì.” Hàn Lệ khép lại, lại cầm cuốn khác xem.
Đều là truyện lộ thịt. Có mấy quyển còn không có ký tên, rõ ràng là nguồn xuất bản không rõ ràng.
Hàn Lệ tịch thu, một cuốn cũng không chừa lại mà cất giấu đi.
Trong lòng lại nghĩ khách sạn giải trí này cũng biết cách làm việc, cậu muốn bọn họ chuẩn bị mấy cuốn thuần khiết có nàng tiên cá công chúa, nhưng bọn họ lại hiểu ngược lại, trực tiếp làm ra mấy cái 18+, nếu như bị ba mẹ phát hiện cậu đem cái này cho cô nhỏ xem…
Hàn Lệ không dám suy nghĩ, thấp giọng cảnh cáo, “Không được xem, mấy cái này cô không nên xem.”
Vân Tri ậm ừ, cảm giác đầu cô đang nóng lên.
Lúc này người bên cạnh mới nhắc nhở, “Cái kia… Là đồ uống của tôi.”
Cô ngẩn ra.
Lúc này mới phát hiện nước trái cây của mình ở bên kia.
Người nọ sợ cô xấu hổ, vội nói: “Không sao, cái đó tôi vừa khui chưa có uống đâu.”
“Ngại quá, mình không chú ý.” Vân Tri bỏ xuống, sờ gương mặt mình đang nóng lên, cô chỉ lo ứng phó với cháu trai mà không nhìn kỹ.
Có lẽ là bị sặc sương khói dày đặc nên Vân Tri cảm thấy đau đầu.
Cô chau mày, vừa thở mệt nhọc vừa lung lay đứng dậy từ ghế sô pha.
Hàn Lệ thấy cô đang muốn ra ngoài thì vội vàng gọi lại: “Cô đi đâu đó?”
Giọng nói Hàn Lệ như cách một tầng sương mù, nghe mơ hồ.
Vân Tri không có động tĩnh, dừng bước quay đầu lại, thanh âm nho nhỏ: “Cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí, ở khu nghỉ ngơi thôi, không đi loạn đâu.”
Bảo vệ của khu này cũng không làm người ta lo lắng, bây giờ còn là ban ngày nên khách cũng không nhiều.
Hàn Lệ gật đầu, “Vậy cô đi nhanh rồi trở về, nhớ rõ số phòng đó, đừng đi nhầm.”
Vân Tri ngoan ngoãn ừ một tiếng, kéo cửa ra ngoài.
Chờ Vân Tri đi xong, thiếu niên lúc nãy mới nhìn chằm chằm vào đồ uống, gãi đầu:
Cái này là rượu trái cây, uống vào chắc không có việc gì đâu nhỉ?
Hành lang an tĩnh, tiếng giày đạp trên nền gạch không phát ra âm thanh gì. Có thể là thảm quá mềm nên Vân Tri cảm giác chân mình đang lún sâu xuống.
Mặt nóng.
Trên người cũng nóng.
Hô hấp loạn xạ, cô vịn trên mặt tường lạnh băng mà đi, tới khu nghỉ ngơi, Vân Tri xụi lơ ngồi trên ghế mây không nhúc nhích, cuối cùng cả người nằm gục xuống bàn nhỏ.
Phục vụ thấy cô kỳ lạ nên lại đây hỏi thăm, “Chào quý khách, cho hỏi quý khách khó chịu ở đâu sao ạ?”
Vân Tri ngơ ngác quay đầu, sau vài giây không nói gì, mới nhỏ mở miệng, “Phòng vệ sinh ở đâu vậy ạ?”
“Đi hết đường này, rẽ trái là đến.”
“Cảm ơn ạ.” Vân Tri đứng lên.
Vân Tri đi không vững.
Đầu choáng váng.
Một đường đi tới nhà vệ sinh, nửa híp mắt, cũng không thèm nhìn mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, chui vào phòng thứ nhất.
Xử lí xong, chậm rãi sửa sang quần áo, lại lảo đảo đi ra ngoài.
Vừa ra thì phòng bên cạnh cũng mở cửa.
Hai người đúng lúc nhìn nhau.
Toàn bộ nhà vệ sinh trở nên quái dị, xấu hổ.
“…”
“………….”
Chết tiệt!
Lộ Tinh Minh đang sửa cổ tay áo thì dừng lại.
Anh vào nhầm nhà vệ sinh nữ rồi à?
Lộ Tinh Minh không dám động đậy, ánh mắt chỉ nhìn cô gái ở trước mặt.
Trên người cô mặc váy hoa đáng yêu, bước đi loạn xạ, ý thức không tỉnh táo.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh ngẩn ngơ nhìn trên mặt cô.
Vân Tri đang say khướt nên không chú ý đến Lộ Tinh Minh, tay cô dùng sức đẩy cánh cửa.
Giữa trán Lộ Tinh Minh nhảy dựng.
Cuối cùng nhịn không được mà nhắc nhở: “Kéo ra.”
Vân Tri kéo, nhưng nó không nhúc nhích.
Cô nghiêng đầu, nghi ngờ hửm một tiếng.
“Cậu phải vặn nó ra.” Lộ Tinh Minh bất đắc dĩ đi tới mở cửa.
Ngoài cửa, người đàn ông đang muốn đi vệ sinh thì ngây ngốc nhìn hai người, ông nhìn bảng hiệu ở bên cạnh, lại nhìn Vân Tri, xác định đây là vệ sinh nam thì càng nghi hoặc hơn nữa.
Lộ Tinh Minh âm trầm, không kiêng dè ánh mắt của đối phương mà nắm lấy tay Vân Tri lôi ra ngoài.
Vừa đi vừa giáo huấn, “Sao cậu lại thế này? Nhà vệ sinh nữ không đi mà chui vào nhà vệ sinh nam làm gì?”
Vân Tri bị nhiễm cồn đến đần độn, tuy rằng nghe rõ anh nói nhưng đại não căn bản không có phản ứng gì cả, tựa như máy móc.
Hai mắt cô dại ra, khuôn mặt ửng hồng.
Lộ Tinh Minh nhíu mày, sát mặt lại ngửi được mùi rượu từ hơi thở của cô, còn có vị cam.
“Cậu uống rượu?”
Vân Tri không trả lời, túm chặt tay Lộ Tinh Minh: “Rửa tay… tay.”
Rửa tay tay?
Lộ Tinh Minh vừa tức vừa buồn cười: “Đầu óc không tỉnh táo như thế này sẽ bị lừa bán đi đấy.”
“Rửa tay.” Cô lại ngây ngốc lặp lại.
“Được rồi, rửa tay.” Lộ Tinh Minh dắt tay Vân Tri như học sinh tiểu học đến bồn rửa tay, “Lại đây, rửa tay.”
Vân Tri cúi đầu, bất mãn nói: “Vòi nước hình như hư rồi ấy, không có chốt mở nha.”
“…”
Phục.
Lộ Tinh Minh thở dài một hơi, vén tay áo lên, bắt lấy tay cô để trước vòi nước. Đèn cảm ứng sáng lên, nước trong suốt từ dưới trào ra.
Lộ Tinh Minh dùng một ít nước rửa tay, cọ rửa mười ngón tay mảnh khảnh của cô ở dưới vòi nước.
Lòng bàn tay Vân Tri nhỏ nhắn, một bàn tay Lộ Tinh Minh là có thể bao hết.
Cô ngoan ngoãn, tùy ý anh lôi kéo vẫn không nhúc nhích.
Vừa rửa, bả vai Lộ Tinh Minh trầm xuống, cô gái nhỏ nhích lại gần, đồng thời còn có mùi thơm trên người cô.
Lộ Tinh Minh dừng tay, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong gương, cô gái nhỏ mềm mại dựa vào người anh đang đứng thẳng, cô cố ra sức để tỉnh táo, mi mắt cụp xuống rồi lại mở ra, mơ màng như ngủ không đủ giấc.
Thật sự là cô uống rượu rồi.
Môi đỏ hơn bình thường, gương mặt nóng hổi, cách một lớp vải áo sơ mi truyền sức nóng vào thân người anh.
Lộ Tinh Minh bỗng cảm thấy xao động, khó chịu bất an một cách khó hiểu.
Anh miễn cưỡng rút khăn giấy lau ngón tay cho Vân Tri, sau đó hất một ít nước lạnh lên mặt cô.
Vân Tri không kịp đề phòng.
Thân mình cô run lên, mở to hai mắt nhìn.
Trong mắt cô có hơi nước, còn có hình bóng Lộ Tinh Minh.
“Tỉnh chưa?” Lộ Tinh Minh hỏi.
Vân Tri chớp mắt kinh ngạc.
“Chưa tỉnh à?” Lộ Tinh Minh lại hất nước.
Trên mặt Vân Tri dính bọt nước, cô lắc đầu, vẻ mặt đưa đám, “Lộ Tinh Minh, cậu làm tóc giả của mình rớt rồi.”
Đây là lần đầu cô gọi thẳng tên anh.
Lộ Tinh Minh một chút cũng không thấy vui vẻ.
Ngay lập tức tức giận nói: “Không rớt, còn ở trên đầu cậu kia kìa.”
“Ơ.” Vân Tri xoay người, lại muốn đi vào nhà vệ sinh nam.
Lộ Tinh Minh: “….?”
Bị ngốc thật à?