Chương 2
"Súc sinh!" Tiếng rống giận của ông Viện trưởng át đi giọng nói của Túc Túc.
Qua khe cửa, Túc Túc sợ đến mức run lên, bé chưa từng thấy qua dáng vẻ tức giận của ông Viện trưởng, phút chốc sững sờ tại chỗ, không dám lên tiếng.
Giọng nói của một người đàn ông xa lạ từ trong văn phòng vang lên: "Ông viện trưởng, trên tư liệu có viết rõ ràng, cặp vợ chồng đề nghị nhân nuôi Tiểu Lang có tiền án, từng nhận nuôi hai cô nhi. Nhưng nửa năm sau đều bị trả về cô nhi viện, vết thương chồng chất, về phần chuyện xảy ra ở giữa ngài hẳn biết rõ hơn tôi."
Túc Túc lúc trước từng nghe nói qua, một số đứa trẻ sẽ bị ngược đãi sau khi được nhận nuôi.
Tài liệu trong tay ông Viện trưởng có mấy tấm ảnh chụp, tất cả đều là những đúa trẻ mang trên mình vết thương ghê ngưởi, ông dùng tay chống lên bàn, tức giận đến cả người run rẩy.
Người đàn ông tiếp tục nói: "Ông Viện trưởng, Tôi biết hai năm gần đây cô nhi viện gặp khó khăn về tài chính, ngài lại không muốn bọn trẻ ra ngoài phải chịu khổ, có yêu cầu khắt khe đối với danh tính người nhận nuôi, quanh năm suốt tháng đều không được quyên góp gì. Ngài từng có ân với tôi nên tôi mới đến tìm ngài."
Ông Viện trưởng sắc mặt tái nhợt: "Đừng nói nữa, tôi sẽ không đồng ý."
"Viện trưởng! Đối với đứa trẻ hay cô nhi viện đây đều là một chuyện tốt! Bên phía tổ chương trình sẽ cho ngài ít nhất năm trăm vạn một năm, đồng thời sẽ tạo cơ hội cho đứa trẻ được chọn đến trường, tổ chương trình chỉ ghi chép lại quá trình trưởng thành của các em, sẽ không can thiệt vào lựa chọn của bọn trẻ."
Ông Viện trưởng cố chấp mà lắc đầu: "Các cậu chọn nhiều đứa trẻ con nhà giàu như vậy, sao muốn một cô nhi lẫn vào trong đó? Để nó nhìn thấy sự bất bình đẳng của thế giới? Để nó biết sự bất công của sốphận? Cho nó biết những thứ mà cả đời này nó đều không thể có được, nhungwxnguoiwf khác trời trời sinh đều có được dễ dàng? Cậu không thấy điều đó là quá tàn nhẫn đối với một đứa trẻ sao?"
Người đàn ông lạ mặt kia là nhân viên công tác tổ chương trình <Nhật Ký Trưởng Thành>, bọn họ chọn ra mười đứa trẻ khắp cả nước để ghi hình một chương trình tạp ký dài kỳ, ghi lại quá trình trưởng thành của những đứa trẻ ở những hoàn cảnh sống khác nhau cho đến khi chúng trưởng thành mới thôi.
Trước mắt, chín đứa trẻ còn lại đã kí hợp đồng với điều kiện cha mẹ đồng ý và đứa trẻ không từ chối, hiện tại chỉ thiếu một đứa cuối cùng, tổ chương trình hy vọng chọn được đứa trẻ sống ở tằng lớp thấp nhất trong xã hội.
Người đàn ông tận tình khuyên bảo: "Ông Viện trưởng, tôi hiểu nỗi lo lắng của ngài, nhưng chuyện này đối với đứa trẻ mà nói không phải là một cơ hội sao? Nó có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, càng nhiều màu sắc hơn, cũng có thể giúp trại trẻ mồ côi tiếp tục pháp triển, chẳng lẽ thế này không tốt sao?"
Ông Viện trưởng sắc mặt ủ rũ, không nói chuyện một lúc lâu.
Túc Túc không thể hiểu hết cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ hiểu đại khái là Tiểu Lang không thể được nhận nuôi, cô nhi viện không lấy được tiền quyên góp, ông Viện trưởng không có tiền, nhưng chỉ cần được chọn, chú xa lạ kia sẽ cho cô nhi viện rất nhiều tiền.
Đôi bàn tay nhỏ bé của Túc Túc nắm chặt thành nắm đấm, bé còn chưa chờ được mẹ, trong cô nhi viện còn rất nhiều bạn nhỏ như bé chưa tìm được ba mẹ mới, cô nhi viện cần tiền, bọn họ ăn uống mặc đều cần tiền.
Cửa văn phòng Viện trưởng đột nhiên bị đấy ra, một cậu bé nhỏ gầy gò xuất nhiện ở cửa.
"Ông ơi, để cháu đi đi." Túc Túc lấy hết can đảm nói, bé không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì, bé chỉ muốn giữ lại tổ ấm của mình, cũng là nhà của những bạn nhỏ khác.
Ông Viện trưởng kin ngạc nhìn bé: "Túc Túc con.."
- -
Không biết đã từng trải qua những gì, tính cách Túc Túc vô cùng ngoan ngoãn, mỗi nhân viên công tác trong cô nhi viện đều rất thích bé.
Nhưng bé lại không được hoan nghênh trong đám trẻ.
Bởi vì những đứa trẻ ở đây không có cha mẹ, thiếu thốn tinh cảm gia đình, mà Túc Túc là đứa trẻ đạt được nhiều sự chu ý nhất nên việc bọn nhỏ ghét cậu cũng là điều dễ hiểu.
Ngày hôm sau, Túc Túc sớm thu dọn quần áo của mình, cũng trên lưng một chiếc cặp sách nhỏ, ngồi xổm ở công lớn.
Đột nhiên, một viên đá nhỏ đập vào người Túc Túc, cơn đau khiến bé ngẳng đầu lên, nhìn về phía sau.
Tiểu lang hai mắt đỏ hoe dùng một viên đá đập vào mặt Túc Túc: "Sao cậu lại cướp ba mẹ của tôi!"
Người nhận nuôi Tiểu lang không đến đón cậu bé, bởi vì ông Viện trưởng đã biết bọn họ ngược đãi trẻ em nên từ chối đề nghị nhận nuôi.
Nhưng Tiểu Lang không biết nguyên nhân, nó chỉ biết nó không được ba mẹ mới đón về mà người được đón lại biến thành Túc Túc.
Túc Túc bị ném phải quay đầu đi, hai má nóng bừng đau nhức, bé mín môi nhặt hồn đá lên, Tiểu Lang tưởng bé muốn ném mình, hoảng sợ dùng tay che mặt nhưng Túc Túc chỉ quay đầu ném hòn đá vào bồn hoa bên cạnh.
"Đừng vứt đá lung tung, sẽ làm bọn họ bị té ngã."
Trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ nhỏ hơn so với bọn cậu, đi lại dễ dàng vấp ngã, Túc Túc lần nào cũng sẽ nhặt đá trên mặt đất sạch sẽ, sau này bé sẽ tạm thời rời khỏi cô nhi viện, không biết có người nào giúp bọn trẻ nhặt đá lên không.
Túc Túc dùng bàn tay xoa xoa chỗ bị đậptrúng trên người, giải thích nói: "Tớ không có cướp ba mẹ của cậu, là bọn họ không xứng làm cha mẹ."
"Nói bậy! Là cậu.."
Ở trước cổng cô nhi viện một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, Tiểu Lang lập tức ngừng nói, ánh mắt sáng lên, nhìn về chiếc xe đầy chờ mong.
Những đứa trẻ khác trong cô nhi viện nghe thấy tiếng động đều thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn ra cửa với vẻ mặt tò mò và mong chờ.
Giống như Túc Túc, đều hy vọng có một chiếc xe chỉ đến vì mình biết bao.
Một người đàn ông mặc vest mở cửa xe đi về phía Túc Túc, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt bé.
Túc Túc biết họ thích những đứa trẻ biết cười nên bé ngẳng đầu lên, khóe miệng kéo lên, nở một nụ cười vui vẻ, là biểu cảm mà bé đã tưởng tượng vô số lần khi mẹ đến đón mình.
Quả nhiên, khi người đàn ông thấy nụ cười của Túc Túc, vẻ mặt dịu dàng hơn, duỗi tay xoa xoa đôi má đỏ hồng của bé: "Sao ở đây lại đỏ thế này?"
Túc Túc lớn lên trắng nõn, lại thích sạch sẽ, rõ ràng là khác biệt so với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, càng giống đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường.
Túc Túc lắc đầu, móc ngón tay vào bàn tay đang buông xuống bên cạnh, mỉn cười nói: "Nóng ạ."
"Tiểu Lang đứng cách đó vài bước, ghen tị nhìn tay Túc Túc đang bị nắm lấy.
Túc Túc vẫn luôn như vậy, có thể dễ dàng chiếm được tình cảm của những người lớn xung quanh.
* * *
Qua khe cửa, Túc Túc sợ đến mức run lên, bé chưa từng thấy qua dáng vẻ tức giận của ông Viện trưởng, phút chốc sững sờ tại chỗ, không dám lên tiếng.
Giọng nói của một người đàn ông xa lạ từ trong văn phòng vang lên: "Ông viện trưởng, trên tư liệu có viết rõ ràng, cặp vợ chồng đề nghị nhân nuôi Tiểu Lang có tiền án, từng nhận nuôi hai cô nhi. Nhưng nửa năm sau đều bị trả về cô nhi viện, vết thương chồng chất, về phần chuyện xảy ra ở giữa ngài hẳn biết rõ hơn tôi."
Túc Túc lúc trước từng nghe nói qua, một số đứa trẻ sẽ bị ngược đãi sau khi được nhận nuôi.
Tài liệu trong tay ông Viện trưởng có mấy tấm ảnh chụp, tất cả đều là những đúa trẻ mang trên mình vết thương ghê ngưởi, ông dùng tay chống lên bàn, tức giận đến cả người run rẩy.
Người đàn ông tiếp tục nói: "Ông Viện trưởng, Tôi biết hai năm gần đây cô nhi viện gặp khó khăn về tài chính, ngài lại không muốn bọn trẻ ra ngoài phải chịu khổ, có yêu cầu khắt khe đối với danh tính người nhận nuôi, quanh năm suốt tháng đều không được quyên góp gì. Ngài từng có ân với tôi nên tôi mới đến tìm ngài."
Ông Viện trưởng sắc mặt tái nhợt: "Đừng nói nữa, tôi sẽ không đồng ý."
"Viện trưởng! Đối với đứa trẻ hay cô nhi viện đây đều là một chuyện tốt! Bên phía tổ chương trình sẽ cho ngài ít nhất năm trăm vạn một năm, đồng thời sẽ tạo cơ hội cho đứa trẻ được chọn đến trường, tổ chương trình chỉ ghi chép lại quá trình trưởng thành của các em, sẽ không can thiệt vào lựa chọn của bọn trẻ."
Ông Viện trưởng cố chấp mà lắc đầu: "Các cậu chọn nhiều đứa trẻ con nhà giàu như vậy, sao muốn một cô nhi lẫn vào trong đó? Để nó nhìn thấy sự bất bình đẳng của thế giới? Để nó biết sự bất công của sốphận? Cho nó biết những thứ mà cả đời này nó đều không thể có được, nhungwxnguoiwf khác trời trời sinh đều có được dễ dàng? Cậu không thấy điều đó là quá tàn nhẫn đối với một đứa trẻ sao?"
Người đàn ông lạ mặt kia là nhân viên công tác tổ chương trình <Nhật Ký Trưởng Thành>, bọn họ chọn ra mười đứa trẻ khắp cả nước để ghi hình một chương trình tạp ký dài kỳ, ghi lại quá trình trưởng thành của những đứa trẻ ở những hoàn cảnh sống khác nhau cho đến khi chúng trưởng thành mới thôi.
Trước mắt, chín đứa trẻ còn lại đã kí hợp đồng với điều kiện cha mẹ đồng ý và đứa trẻ không từ chối, hiện tại chỉ thiếu một đứa cuối cùng, tổ chương trình hy vọng chọn được đứa trẻ sống ở tằng lớp thấp nhất trong xã hội.
Người đàn ông tận tình khuyên bảo: "Ông Viện trưởng, tôi hiểu nỗi lo lắng của ngài, nhưng chuyện này đối với đứa trẻ mà nói không phải là một cơ hội sao? Nó có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, càng nhiều màu sắc hơn, cũng có thể giúp trại trẻ mồ côi tiếp tục pháp triển, chẳng lẽ thế này không tốt sao?"
Ông Viện trưởng sắc mặt ủ rũ, không nói chuyện một lúc lâu.
Túc Túc không thể hiểu hết cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ hiểu đại khái là Tiểu Lang không thể được nhận nuôi, cô nhi viện không lấy được tiền quyên góp, ông Viện trưởng không có tiền, nhưng chỉ cần được chọn, chú xa lạ kia sẽ cho cô nhi viện rất nhiều tiền.
Đôi bàn tay nhỏ bé của Túc Túc nắm chặt thành nắm đấm, bé còn chưa chờ được mẹ, trong cô nhi viện còn rất nhiều bạn nhỏ như bé chưa tìm được ba mẹ mới, cô nhi viện cần tiền, bọn họ ăn uống mặc đều cần tiền.
Cửa văn phòng Viện trưởng đột nhiên bị đấy ra, một cậu bé nhỏ gầy gò xuất nhiện ở cửa.
"Ông ơi, để cháu đi đi." Túc Túc lấy hết can đảm nói, bé không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì, bé chỉ muốn giữ lại tổ ấm của mình, cũng là nhà của những bạn nhỏ khác.
Ông Viện trưởng kin ngạc nhìn bé: "Túc Túc con.."
- -
Không biết đã từng trải qua những gì, tính cách Túc Túc vô cùng ngoan ngoãn, mỗi nhân viên công tác trong cô nhi viện đều rất thích bé.
Nhưng bé lại không được hoan nghênh trong đám trẻ.
Bởi vì những đứa trẻ ở đây không có cha mẹ, thiếu thốn tinh cảm gia đình, mà Túc Túc là đứa trẻ đạt được nhiều sự chu ý nhất nên việc bọn nhỏ ghét cậu cũng là điều dễ hiểu.
Ngày hôm sau, Túc Túc sớm thu dọn quần áo của mình, cũng trên lưng một chiếc cặp sách nhỏ, ngồi xổm ở công lớn.
Đột nhiên, một viên đá nhỏ đập vào người Túc Túc, cơn đau khiến bé ngẳng đầu lên, nhìn về phía sau.
Tiểu lang hai mắt đỏ hoe dùng một viên đá đập vào mặt Túc Túc: "Sao cậu lại cướp ba mẹ của tôi!"
Người nhận nuôi Tiểu lang không đến đón cậu bé, bởi vì ông Viện trưởng đã biết bọn họ ngược đãi trẻ em nên từ chối đề nghị nhận nuôi.
Nhưng Tiểu Lang không biết nguyên nhân, nó chỉ biết nó không được ba mẹ mới đón về mà người được đón lại biến thành Túc Túc.
Túc Túc bị ném phải quay đầu đi, hai má nóng bừng đau nhức, bé mín môi nhặt hồn đá lên, Tiểu Lang tưởng bé muốn ném mình, hoảng sợ dùng tay che mặt nhưng Túc Túc chỉ quay đầu ném hòn đá vào bồn hoa bên cạnh.
"Đừng vứt đá lung tung, sẽ làm bọn họ bị té ngã."
Trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ nhỏ hơn so với bọn cậu, đi lại dễ dàng vấp ngã, Túc Túc lần nào cũng sẽ nhặt đá trên mặt đất sạch sẽ, sau này bé sẽ tạm thời rời khỏi cô nhi viện, không biết có người nào giúp bọn trẻ nhặt đá lên không.
Túc Túc dùng bàn tay xoa xoa chỗ bị đậptrúng trên người, giải thích nói: "Tớ không có cướp ba mẹ của cậu, là bọn họ không xứng làm cha mẹ."
"Nói bậy! Là cậu.."
Ở trước cổng cô nhi viện một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, Tiểu Lang lập tức ngừng nói, ánh mắt sáng lên, nhìn về chiếc xe đầy chờ mong.
Những đứa trẻ khác trong cô nhi viện nghe thấy tiếng động đều thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn ra cửa với vẻ mặt tò mò và mong chờ.
Giống như Túc Túc, đều hy vọng có một chiếc xe chỉ đến vì mình biết bao.
Một người đàn ông mặc vest mở cửa xe đi về phía Túc Túc, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt bé.
Túc Túc biết họ thích những đứa trẻ biết cười nên bé ngẳng đầu lên, khóe miệng kéo lên, nở một nụ cười vui vẻ, là biểu cảm mà bé đã tưởng tượng vô số lần khi mẹ đến đón mình.
Quả nhiên, khi người đàn ông thấy nụ cười của Túc Túc, vẻ mặt dịu dàng hơn, duỗi tay xoa xoa đôi má đỏ hồng của bé: "Sao ở đây lại đỏ thế này?"
Túc Túc lớn lên trắng nõn, lại thích sạch sẽ, rõ ràng là khác biệt so với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, càng giống đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường.
Túc Túc lắc đầu, móc ngón tay vào bàn tay đang buông xuống bên cạnh, mỉn cười nói: "Nóng ạ."
"Tiểu Lang đứng cách đó vài bước, ghen tị nhìn tay Túc Túc đang bị nắm lấy.
Túc Túc vẫn luôn như vậy, có thể dễ dàng chiếm được tình cảm của những người lớn xung quanh.
* * *