Chương 20
Ngụy Uyên dẫn đầu đại quân đứng ở bên ngoài phòng tuyến cuối cùng cách mười dặm sau sườn núi, quân Địch Nhung thiện chiến, dù bị vây nhốt vẫn như cũ khó có thể diện tận gốc. "Điện hạ, Địch Nhung quân đã là ba ba trong rọ, chúng ta chỉ cần hao tổn bọn chúng vài ngày, đợi bọn chúng dùng hết lương thảo còn sót lại, chúng ta tự nhiên không chiến mà thắng." Kiến nghị Hàn Khuông đưa ra hiển nhiên là tốt nhất, nếu lúc này vây quét quân Địch Nhung, chính là giết địch một ngàn tự hại tám trăm. Sắc mặt Ngụy Uyên nặng nề, trong con ngươi tối tăm tựa hồ có thể chảy ra nước, đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía quân doanh Địch Nhung, nói: "Truyền quân lệnh, ép giết tới, nếu ai thối lui, chém!" Hàn Khuông tâm tình rùng mình, biết rõ điện hạ đây là một khắc cũng chờ không kịp muốn đi cứu Diệp tướng quân, cũng không nhiều lời nữa, chỉ truyền lệnh xuống. Tay cầm kiếm của Ngụy Uyên xương ngón tay đã siết đến trắng bệch, trái tim như bị ném vào trong chảo dầu dày vò hết lần này tới lần khác. Ròng rã ba ngày, y chờ gần như muốn điên, mỗi một khắc trải qua đều gian nan như vậy. Vu Nhược của y còn mang thai hài tử, ngày thường y còn không nỡ để hắn chạy thêm hai bước, chỉ lo thân thể hắn không chịu nổi. Trân quý như vậy, che chở trong lòng bàn tay như vậy, kết quả lại vì y rơi vào trại địch.Mượn đại quân Tân Châu, hỏa thiêu lương thảo, một thân một mình ở ven sườn núi dụ địch, dù ở trong trại địch vẫn vì y kéo dài thời gian chờ viện quân. Vu Nhược của y sắp sinh tới nơi, vẫn nâng cao bụng thận trọng vì y chu toàn tất thảy.Nhưng Diệp Đinh chưa từng nghĩ tới, Ngụy Uyên nên mang tâm tình thế nào vượt qua ba ngày này. Mỗi một khắc, sống không bằng chết. Đại quân áp doanh, trong cơn chém giết máu nhuộm đầy trời. Tư Luật đứng trên đài, nhìn khói báo động giữa chiến trận, hơi nheo mắt lại. Không thể cứu vãn. Năm mươi vạn Hoa quân, mượn binh Tân Châu hai mươi vạn, bảy mươi vạn đại quân đối đầu hai mươi vạn quân Địch Nhung, dù là ngu ngốc chống đỡ cũng chỉ được ba, bốn ngày. Đúng là không cam lòng, sơn hà này dễ lật như trở bàn tay. Rõ ràng người Trung nguyên hẹp hòi như vậy, anh em ruột rà vì lợi ích có thể đánh đến cắt núi nhường sông cho người ngoài y đây. Có thể thấy được người Trung Nguyên vì tư lợi mà ngu xuẩn cỡ nào. Địch Nhung bọn họ là du dân, chỉ có một mảnh thảo nguyên làm nơi cư trú sinh hoạt, du mục sống qua ngày, cảnh tượng phồn hoa rực rỡ này, khiến người ta khát vọng cỡ nào... "Vương thượng!" Phó tướng tâm trạng giận dữ, đẫm máu lại đây cầu mệnh lệnh. Tư Luật trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên ngửa đầu cười nói: "Thôi thôi thôi, đã tới mức này không bằng buông tay cược một lần! Liều mạng đánh cũng được, truyền lệnh xuống..." Vu linh* reo vang, trong nháy mắt tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi dao lạnh lẽo đã dán lên cổ Tư Luật. "Lui binh." Thanh âm Diệp Đinh lạnh như băng vang lên bên tai Tư Luật. Phó tướng kinh hãi, muốn dẫn thị vệ tiến lên! Mũi dao trong tay Diệp Đinh siết chặt lại, nói: "Không muốn đầu vương thượng các ngươi rơi xuống đất, thì lui ra!" Lưỡi dao áp trên cổ Tư Luật rịn ra một vết máu, mang theo uy hiếp không cần nói cũng biết. Tư Luật dùng dư quang liếc Diệp Đinh, thấy lưng hắn hơi còng, trên người bọc áo khoác lông vũ trắng của đại vu, tóc dài rối tung, chân trần đứng ở trong tuyết. Một đoạn trên mắt cá chân dính đầy máu, quãng đường hắn đi tới, máu uốn lượn trên mặt đất thành một đường, không hề gián đoạn. "Ngươi giết đại vu?" Tư Luật nhíu chặt lông mày. Diệp Đinh khẽ ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: "Không, đập bất tỉnh." Tư Luật hừ lạnh: "Hài tử sinh rồi?" Diệp Đinh ừ một tiếng: "Ta sinh cho Nhị ca một thằng cu, trắng trắng tròn tròn, vác theo đúng nặng, khóc cũng lớn." Tư Luật:... Mẹ, trước mặt cô còn đắc ý gì chứ... Diệp Đinh cười khẽ vài tiếng, liền đứt quãng ho khan: "Ngươi nói Nhị ca ta nhìn thấy nhi tử có sướng đến phát rồ hay không." Tư Luật hối hận rồi, nên nhân lúc Diệp Đinh sinh con thẳng tay giết chết hắn, đỡ mất công hắn tỉnh lại khoe khoang bất kể hoàn cảnh. Diệp Đinh quay lại trọng điểm, giọng điệu lạnh lẽo, nói: "Tư Luật, đại cục đã định, biết khôn một chút, hiện tại để quân Địch Nhung toàn bộ lui binh, tiếp tục chém giết đối với ngươi không có bất kỳ lợi ích nào." Tư Luật lạnh lùng nói: "Hiện tại lui binh cũng là đường chết." Diệp Đinh híp híp mắt, nói: "Ngươi lui binh, ta bảo đảm ngươi không chết. Người Trung Nguyên chúng ta có câu nói, trời sinh voi sinh cỏ. Huống hồ, mạng ngươi bây giờ còn nằm trong tay ta, ngươi cảm thấy có chỗ thương lượng sao?" "Ngươi có thể bảo đảm Ngụy Uyên nghe lời ngươi?" Tư Luật chậm rãi cân nhắc trong lòng. Diệp Đinh nhíu mày, nói: "Phí lời, ta chính là đã sinh nhi tử cho Nhị ca." Tư Luật:... Mẹ, lại nữa. "Truyền lệnh xuống, toàn quân bắt đầu lui binh." Diệp Đinh nheo nheo mắt, tầm mắt đỏ máu đã mơ hồ không nhìn thấy gì, thế nhưng hắn có thể cảm giác được Nhị ca đang cách đó không xa, lập tức có thể tới đón hắn. Tư Luật nhíu mày: "Diệp Đinh, ngươi có thể cầm đao chắc chút được không, cổ cô sắp bị ngươi quẹt đứt rồi." Diệp Đinh siết tay thật chặt, nói: "Ngươi đừng lộn xộn, nếu không ta không dám hứa chắc tay sẽ không run." "Diệp Đinh, miệng ngươi nhỏ nước lên cổ cô." "Là máu, lão tử sẽ đối với ngươi chảy nước miếng sao." "Diệp Đinh ngươi cứ như vậy khăng khăng một mực yêu y?" "Có yêu hay không, ngươi biết cái gì." Tư Luật cười lạnh một tiếng, nói: "Không đáng tin nhất chính là lòng người, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận." Diệp Đinh chớp chớp mắt, nhịn qua một cơn choáng váng, giọng nói khàn khàn: "Nhị ca không giống." Không giống chỗ nào? Bởi vì đó là Nhị ca mà. Nhị ca từng nói đời này chỉ cần một mình hắn, Nhị ca chưa từng lừa gạt hắn. Từ nhỏ đến lớn, Nhị ca chưa từng làm hắn thất vọng, dù chỉ một lần. "Diệp Đinh đừng cứng rắn chống đỡ nữa, hắn đến rồi." Đao trong tay vô lực hạ xuống, Diệp Đinh rốt cuộc không chịu được nữa phun một ngụm máu đầy đất, hòa vào mặt tuyết, lấm ta lấm tấm, loang loang lổ lổ. Tựa như gốc mai đỏ ánh lên bức tường lưu ly ngoài học đường, cất giấu kỳ vọng nho nhỏ của thiếu niên mới lớn năm ấy. Kỳ vọng cách cửa sổ có thể nhìn thấy thân ảnh kia, sau đó lén lút vẫy tay với y, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, theo ta ra ngoài chơi." Diệp Đinh một tay chống trên mặt tuyết, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy Hoa quân tứ phía chĩa lưỡi đao vào Tư Luật, nhìn thấy cái kia bóng người quen thuộc kia lảo đảo lao về phía mình. Hắn ngã chúi đầu xuống, thẳng tắp rơi vào lồng ngực kia. "Vu Nhược..." Bàn tay xoa trên mặt y run rẩy so với thời điểm hắn sinh con còn dữ dội hơn. Diệp Đinh nỗ lực mở to hai mắt, tầm mắt vẫn có chút mơ hồ không rõ, hắn cắn chặt đầu lưỡi, ép buột chính mình gắng gượng thêm chốc nữa. Gần như đã đến cực hạn rồi. Ngụy Uyên cảm thấy trên mặt có chút lạnh lẽo, giống như bị băng đâm rách hai má, theo bản năng vươn tay lần mò mới phát hiện ra tay mình đầy nước mắt. Diệp Đinh chậm rãi dịch chuyển một tay đặt lên người y. "Vu Nhược, ngươi chống đỡ. Nhị ca ở đây, còn có Nhị ca ở đây..." Ngụy Uyên lời nói không mạch lạc lau đi máu không ngừng chảy nơi khóe môi Diệp Đinh. Diệp Đinh ho khan vài tiếng, suy yếu đẩy y ra, run rẩy lột bỏ áo khoác đại vu trên người mình, trong ngực áo là một đứa bé mới sinh đang say ngủ. Bị cha ôm ra từ trong áo khoác ấm áp, bé con mềm mại hơi bất mãn làm bầm vài tiếng, mở ra miệng nhỏ muốn khóc. Diệp Đinh gỡ bỏ ngoại bào trên người Ngụy Uyên, bọc đứa nhỏ cực kỳ kín kẽ, không cho gió tuyết tổn thương bé con. Trước mắt dần dần biến thành màu đen, Diệp Đinh nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Ngụy Uyên, nói: "Nhị ca, ta mệt mỏi quá." Chỉ cần để hắn ngủ một giấc, hắn cam đoan còn có thể tỉnh lại. Đợi sau khi hắn tỉnh lại, liền trả lại cho Nhị ca một hắn tung tăng nhảy nhót như xưa. Hắn thề. "Vu Nhược, Nhị ca ở đây. Ngươi ngủ đi, Nhị ca trông coi ngươi." Ngụy Uyên ôm chặt Diệp Đinh cùng đứa nhỏ vào ngực, nhỏ giọng thì thầm. ... Tuyết lớn ào ào, Tư Luật nhìn một nhà ba người ôm nhau thành một cục trong tuyết, lạnh lùng nhếch môi. Thật con mẹ nó vận khí tốt mà...