Chương 7: "Anh ấy làm chủ"
Đăng ký xong xuôi cũng đã qua giờ cơm một chút, Kỷ Nguyễn vừa mệt vừa đói, không có tí sức lực nào mà ngã trên lưng ghế sau, Cố Tu Nghĩa ngồi bên cạnh lại nhìn không ra chút mệt mỏi nào, dáng ngồi vẫn đĩnh đạc như cũ.
Tài xế hiện tại là Tống Lĩnh, hắn thắt dây an toàn, liếc mắt một cái nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu sếp?"
Cố Tu Nghĩa nhìn đồng hồ, hỏi Kỷ Nguyễn: "Muốn ăn cái gì?"
Ăn cái gì?
Kỷ Nguyễn không đáp lại liền, cậu đang đói đến mức cái gì cũng muốn ăn.
Cố Tu Nghĩa đợi hai giây, quả nhiên không nghe được câu trả lời.
Hắn dường như đã quen với tình cảnh này, cũng không ngẩng đầu lên mà duỗi tay định vuốt mái tóc bên tai Kỷ Nguyễn.
Nhưng lần này còn chưa đụng tới.
Kỷ Nguyễn chặn lại giữa chừng.
Cố Tu Nghĩa ngẩng đầu, cổ tay hắn bị Kỷ Nguyễn dùng hai tay giữ lại, mỗi ngón tay đều rất xinh đẹp, màu da của Cố Tu Nghĩa so với trung bình nam giới đã được coi là trắng hơn, nhưng Kỷ Nguyễn còn trắng hơn nhiều, giống như rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời.
Kỷ Nguyễn nhấp miệng, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ: "Lần này tôi nghe thấy được, chỉ là tôi chưa nghĩ xong."
"......"
Cố Tu Nghĩa rút tay về, theo bản năng sờ sờ cổ tay: "Vậy em cứ nghĩ đi."
Vùng da nơi cổ tay mà Kỷ Nguyễn qua vẫn còn cảm giác mát lạnh, Cố Tu Nghĩa có chút kinh ngạc, lần đầu tiên hắn gặp được một người có thân nhiệt thấp như vậy.
.... Nhưng mà, chính hắn cũng chẳng mấy khi tiếp xúc tay chân với người khác
Có lẽ là do thân nhiệt của hắn vốn cao đi.
Kỷ Nguyễn tựa lưng trên ghế ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cân nhắc trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn di động, nói: "Tôi muốn ăn gà rán."
Cố Tu Nghĩa cũng đang xem di động, nghe vậy không mặn không nhạt nói: "Đừng đùa."
"Này... sao lại đùa chứ?" Kỷ Nguyễn nghiêng thân mình xoay mặt hướng về phía Cố Tu Nghĩa, hai tay chống trên ghế: "Không thể ăn gà rán sao?"
Cố Tu Nghĩa lúc này mới cho Kỷ Nguyễn một ánh mắt, ý thức được đứa nhỏ này giống như thật sự muốn ăn.
"Không cảm thấy ngấy sao?" Cố Tu Nghĩa hỏi.
"Không nha," Kỷ Nguyễn hơi ngửa đầu, mắt to tròn nhìn thẳng Cố Tu Nghĩa: "Ừ...cũng hơi ngấy, nhưng tôi chỉ được ăn một lần lúc còn học cấp 2, bây giờ cũng không nhớ được mùi vị thế nào rồi."
Cậu giống như đang nghiêm túc thương lượng với Cố Tu Nghĩa, nhẹ nhàng chuyển động, sợi tóc mềm mại cọ cọ lưng ghế: "Tôi không thể tùy hứng một chút sao?"
Những lời này nửa thật nửa giả, Kỷ Nguyễn trong sách ăn gà rán khi nào thì không biết, nhưng bản thân cậu bởi vì bệnh tật nên không thể ăn đồ dầu mỡ, bây giờ có được một thân thể khỏe mạnh hơn, Kỷ Nguyễn liền nhịn không được mà muốn nếm thử lại một chút.
Cố Tu Nghĩa không nói một lời mà nhìn Kỷ Nguyễn.
Đừng nói cấp 2, hắn sống đến ngần này tuổi rồi cũng chưa từng ăn gà rán, hoàn toàn không hiểu được vì sao mấy bạn nhỏ bây giờ đều thích ăn những thứ chiên rán dầu mỡ đó.
Nhưng Kỷ Nguyễn lại nói việc ăn gà rán là "tùy hứng một chút", chỉ một món ăn thôi mà, sao có thể gọi là tùy hứng chứ?
Cố Tu Nghĩa nghĩ như vậy, lời từ chối cũng không cách nào nói ra được.
Ngày thường cũng không thấy Kỷ Nguyễn thích cái gì, nhưng một khi muốn thì nhất định phải có được, hơn nữa còn dùng cách nói ba phần giữ trong lòng bảy phần, mơ hồ ám chỉ khiến người ta phải lưỡng lự.
Cậu thả lỏng mà ngồi, như là thuận miệng nói: "Hôm nay là thứ 5 à."
Thứ năm thì làm sao? Cố Tu Nghĩa yêu công việc đến điên cuồng, ngay cả ngày nghỉ lễ được pháp luật quy định đối với hắn cũng chẳng có gì đặc biệt.
"Thì sao?"
"Là thứ năm điên cuồng của KFC nha."
"......"
"Đó lại là cái gì?" Cố Tu Nghĩa là thật sự không hiểu gì.
Thứ năm vì cái gì mà điên cuồng? Nhàn rỗi vậy còn không bằng đi tăng ca đi.
Kỷ Nguyễn nghĩ nghĩ: "Một loại đẩy mạnh tiêu thụ?"
Cố Tu Nghĩa quay đầu: "Tôi không ăn đồ giảm giá."
"Phụt ——" Kỷ Nguyễn bị câu nói bá đạo tổng tài trong truyền thuyết chọc cười, "Này, chính là một loại hoạt động thôi, hoạt động."
Cái gì mà hoạt động, chỉ là thủ đoạn tăng doanh số của người làm kinh doanh thôi.
Cố Tu Nghĩa ngó mắt thấy Kỷ Nguyễn cười đến lộ hai má lúm đồng tiền, cũng chỉ có mấy bạn nhỏ thích náo nhiệt mới chạy theo cười ngây ngô.
Kỷ Nguyễn cười đủ rồi, lại bắt đầu nhìn chằm chằm Cố Tu Nghĩa, Cố Tu Nghĩa không tỏ thái độ, hắn liền cứ nhìn như vậy.
Cố Tu Nghĩa quả thực không nhìn nổi nữa.
Đôi mắt lớn như vậy cứ mở to không mỏi sao?
Hắn tránh đi tầm mắt sáng rực kia, dùng sức nhéo nhéo giữa mày: "Đi đi đi —— Tống Lĩnh, tìm một quán ở gần đây."
- -----------------
Mười lăm phút sau, Cố Tu Nghĩa mặt vô cảm ngồi trên ghế dài trên tầng 2 của một quán KFC.
Trên người hẵn vẫn mặc nguyên bộ tây trang từ công ty tới, đứng ở giữa một cửa hàng ăn nhanh thật sự rất dễ gây chú ý, mọi người đều lặng lẽ nhìn hắn đánh giá.
Nhưng trong từ điển của Cố Tu Nghĩa từ trước đến nay chưa từng có hai chữ hối hận, đến thì cũng đã đến, đã nói sẽ cùng Kỷ Nguyễn ăn gà thì hắn sẽ đi cùng cậu, hắn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Giờ cơm trưa đã qua, số lượng khách trong quán so với lúc cao điểm ít hơn rất nhiều, phần lớn đều là học sinh sinh viên trẻ tuổi, có người đến học nhóm, cũng có những cặp đôi gà bông đi hẹn hò.
Sau khi đi đăng ký xong Kỷ Nguyễn đã đổi lại quần áo thành áo thun quần đùi, lúc này đang ngồi đối diện Cố Tu Nghĩa cầm di động quét mã gọi đồ, hoàn toàn hòa nhập với không khí trong quán.
Cố Tu Nghĩ nổi bần bật như một cái bóng đèn.
Tuy rằng vẫn không thấy hối hận, nhưng mà....
Cố Tu Nghĩa hít sâu một hơi, lấy di động ra lướt xem tin tức kinh tế tài chính để bình tĩnh lại.
Kỷ Nguyễn đã gọi một phần ăn, đang muốn đặt đơn, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay cậu đã tiêu hẳn 21 tệ (*) mời Hàn Tiểu Lâm ăn mì thịt bò.
(*) 21 tệ khoảng 73,000 VNĐ
Cố Tui Nghĩa đã đang đắm chìm trong đống tin tức kinh tế tài chính, dối diện bỗng truyền đến một ánh mắt nóng rực
Vừa ngẩng đầu liền đối mặt với đôi mắt mềm mại long lanh của Kỷ Nguyễn.
Cố Tu Nghĩa: "?"
Giọng điệu Kỷ Nguyễn bình thường giống như đang nói chuyện cùng bạn bè: "Tôi nhớ hình như anh nói muốn mời tôi ăn cơm?"
Cố Tu Nghĩa: "......"
Hắn chưa nói qua.
Nhưng bạn nhỏ Kỷ Nguyễn này không biết có phải đã luyện bộ công pháp thất truyền nhìn không chớp mắt hay không, chỉ cần Cố Tu Nghĩa không đáp lại, cậu có thể nhìn chằm chằm đến khi đối phương mềm lòng mới thôi.
Cố Tu Nghĩa thở dài, đưa di động của mình qua.
Kỷ Nguyễn lập tức cười lộ ra lúm đồng tiền, hai tay tiếp nhận: "Cảm ơn đã mời."
Cậu nhanh chóng quét mã chọn phần ăn cho vào trong giỏ hàng, lại hỏi Cố Tu Nghĩa: "Anh muốn ăn gì?"
Cố Tu Nghĩa nhìn ngón tay thon dài của Kỷ Nguyễn đang chọc chọc màn hình điện thoại của hắn.
Hắn không có hứng thú với thức ăn nhanh, thuận miệng nói: "Cà phê đi."
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu: "Chỉ vậy thôi?"
"Ừ."
Sự thật chứng minh, cà phê ở cửa hàng thức ăn nhanh cũng không hợp khẩu vị của Cố tổng, quá ngọt.
Hắn tượng trưng nhấp hai ngụm liền đặt qua một bên, chống cằm xem Kỷ Nguyễn ăn cái gì.
Lúc Kỷ Nguyễn gặm đùi gà so với lúc ăn cơm bình thường không quá giống nhau, tuy rằng dáng ngồi vẫn đoan chính, ưu nhã như cũ, nhưng quai hàm lại bạnh lớn, cắn cũng dùng sức hơn, mấu môi bị ấn đến đỏ.
Cố Tu Nghĩa nhìn chằm chằm mấu môi nho nhỏ nửa ngày, không đầu không đuôi nói: "Sao em luôn thích ấn mấu môi?"
"Cái gì?" Kỷ Nguyễn không nghe rõ, ánh mắt mờ mịt.
Cố Tu Nghĩa che miệng hắng giọng, nhìn sang một bên: "Không có gì, ăn đi."
Bây giờ đang trong thời gian nghỉ hè, trong tiệm có rất nhiều cặp đôi, Cố Tu Nghĩa lơ đãng nhìn lướt qua, giống như bỗng nhiên được nhắc nhở gì đó, gõ gõ mặt bàn.
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu.
Cố Tu Nghĩa: "Ăn xong cùng tôi đi đến một nơi."
- ------------------------
Bên ngoài trời vẫn đang nắng gay gắt, bên trong khu trung tâm thương mại lại mở máy lạnh rất thấp, Kỷ Nguyễn vừa đi vào đã bắt đầu ho khan.
Cố Tu Nghĩa đi bên cạnh thấy cậu ho đến sắp hết hơi, rốt cuộc không nhịn được, vỗ vỗ sau lưng cậu: "Cậu rốt cuộc sao thế."
Kỷ Nguyễn che lại cổ cau mày, thanh âm khàn khàn: "Điều hòa quá thấp, gà rán...... Chắc là cũng có tính lạnh......"
Cố Tu Nghĩa nghĩ đến vừa rồi Kỷ Nguyễn gặm ra một đống xương nhỏ, còn có một cốc lớn Coca lạnh, cười lạnh một tiếng: "Xứng đáng."
Tất cả đều là đồ ăn dễ gây kích thích, bảo sao không khó chịu?
Kỷ Nguyễn: "............"
Cố Tu Nghĩa mang Kỷ Nguyễn đi vào một cửa hàng trang sức xa xỉ, Kỷ Nguyễn chớp chớp mắt: "?"
Cố Tu Nghĩa nói với giọng đương nhiên: "Mua nhẫn cưới."
"À......" Kỷ Nguyễn nhíu mày, dựa trên tường: "Nhưng mà tôi mệt quá, không muốn động đậy."
Không biết là do hôm nay chạy qua chạy lại quá nhiều hay là vừa rồi ăn gà no quá, bây giờ Kỷ Nguyễn cảm thấy rất buồn ngủ, ở đây hơi lạnh còn làm cổ họng cậu khó chịu.
Cố Tu Nghĩa nhìn môi Kỷ Nguyễn trở nên trắng bệch, mặt không đổi: "Không cần em động, ngồi lựa."
Tuy nói là mang Kỷ Nguyễn đi mua nhẫn cưới, nhưng trên thực tế đều là Cố Tu Nghĩa lựa chọn, hơn nữa còn vô cùng bắt bẻ khó hầu hạ.
Kỷ Nguyễn tùy ý chỉ mấy kiểu dáng, nhưng người nọ đều không hài lòng.
Giám đốc cật lực đề cử những mẫu mới nhất, Cố Tu Nghĩa xem qua, nhưng vẫn cảm thấy không quá thích, cuối cùng quyết định đặt thiết kế riêng.
Kỷ Nguyễn nửa dựa vào sô pha uống nước, từ góc độ của cậu chỉ nhìn thấy sườn mặt Cố Tu Nghĩa, thấy hắn đang vô cùng nghiêm túc lựa chọn.
Chỉ là đối với cuộc hôn nhân vỏ bọc này thì không cần nghiêm túc như vậy, Kỷ Nguyễn bỗng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhân lúc Giám đốc đi tìm nhà thiết kế hỏi, cậu nhẹ nhàng kéo tay áo Cố Tu Nghĩa. Cố Tu Nghĩa quay đầu lai, tự nhiên mà hơi nghiêng người về phía cậu: "Sao thế?"
Kỷ Nguyễn cắn cắn môi, tiến đến gần bên hắn bên tai nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng không phải thật sự kết hôn, nhất thiết phải nghiêm túc vậy sao?"
Cố Tu Nghĩa yên lặng nhìn cậu trong chốc lát, chỉ nói: "Chúng ta sẽ phải mang nhẫn cưới suốt 3 năm, em muốn mang một món đồ mà mình không thích lâu như vậy sao?"
Kỷ Nguyễn giật mình.
Đôi mắt Cố Tu Nghĩa rất có độ sâu, lúc nhìn ở cự li gần khiến đối phương có một cảm giác hắn đang rất chuyên chú.
Kỷ Nguyễn giống như bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Kỷ Nguyễn trong sách lại thích hắn.
Vốn ban đầu đã có chút tình cảm, lại nhìn thấy ánh mắt này rất khó mà không nảy sinh ảo tưởng gì, âm thầm nổi lên mong chờ có khi nào đối phương cũng thích mình hay không?
May mắn cậu không phải Kỷ Nguyễn trong sách.
Kỷ Nguyễn buông tay áo Cố Tu Nghĩa, cười cười: "Tôi hiểu rồi."
Nhà thiết kế dựa theo những yêu cầu của Cố Tu Nghĩa mà phác thảo ra một vài kiểu dáng, Kỷ Nguyễn ngồi trên sô pha chờ lâu đến mức sắp mơ màng ngủ lại bị Cố Tu Nghĩa kéo tới dò hỏi ý kiến, đôi mắt nhập nhèm.
"Bây giờ mới chỉ là kiểu dáng thô," Cố Tu Nghĩa giải thích: "Em chọn mấy cái đi, bọn họ sẽ hoàn thiện chi tiết sau."
Nhà thiết kế cùng cũng ánh mắt tha thiết nhìn Kỷ Nguyễn.
Nhưng nhìn một loạt các bản vẽ, Kỷ Nguyễn gặp khó khăn, trước giờ cậu vẫn luôn cảm thấy mình cũng có chút gu thẩm mĩ, thế nhưng bây giờ thực sự không nhìn ra mấy cái này khác nhau chỗ nào.
Xoắn xuýt hai giây, Kỷ Nguyễn dứt khoát từ bỏ.
Cậu đột nhiên dựa lên người Cố Tu Nghĩa, cằm đặt trên vai hắn, mỉm cười với nhà thiết kế, giọng nói dịu dàng:
"Anh ấy làm chủ."
Không có người đàn ông nào có thể kháng cự cảm giác làm chủ gia đình trước mặt người ngoài.
Gần như khi Kỷ Nguyễn vừa dứt lời, cơ thể Cố Tu Nghĩa hơi cứng đờ, rất nhanh sau đó sống lưng lại càng thẳng tắp, dù khuôn mặt không có biểu tình gì nhưng người khác cũng có thể dễ dàng nhận thấy tinh thần hắn thoải mái dễ chịu hẳn.
Nhà thiết kế lập tức cười tít mắt: "Hai người trông thật là hạnh phúc nha!"
Tài xế hiện tại là Tống Lĩnh, hắn thắt dây an toàn, liếc mắt một cái nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu sếp?"
Cố Tu Nghĩa nhìn đồng hồ, hỏi Kỷ Nguyễn: "Muốn ăn cái gì?"
Ăn cái gì?
Kỷ Nguyễn không đáp lại liền, cậu đang đói đến mức cái gì cũng muốn ăn.
Cố Tu Nghĩa đợi hai giây, quả nhiên không nghe được câu trả lời.
Hắn dường như đã quen với tình cảnh này, cũng không ngẩng đầu lên mà duỗi tay định vuốt mái tóc bên tai Kỷ Nguyễn.
Nhưng lần này còn chưa đụng tới.
Kỷ Nguyễn chặn lại giữa chừng.
Cố Tu Nghĩa ngẩng đầu, cổ tay hắn bị Kỷ Nguyễn dùng hai tay giữ lại, mỗi ngón tay đều rất xinh đẹp, màu da của Cố Tu Nghĩa so với trung bình nam giới đã được coi là trắng hơn, nhưng Kỷ Nguyễn còn trắng hơn nhiều, giống như rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời.
Kỷ Nguyễn nhấp miệng, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ: "Lần này tôi nghe thấy được, chỉ là tôi chưa nghĩ xong."
"......"
Cố Tu Nghĩa rút tay về, theo bản năng sờ sờ cổ tay: "Vậy em cứ nghĩ đi."
Vùng da nơi cổ tay mà Kỷ Nguyễn qua vẫn còn cảm giác mát lạnh, Cố Tu Nghĩa có chút kinh ngạc, lần đầu tiên hắn gặp được một người có thân nhiệt thấp như vậy.
.... Nhưng mà, chính hắn cũng chẳng mấy khi tiếp xúc tay chân với người khác
Có lẽ là do thân nhiệt của hắn vốn cao đi.
Kỷ Nguyễn tựa lưng trên ghế ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cân nhắc trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn di động, nói: "Tôi muốn ăn gà rán."
Cố Tu Nghĩa cũng đang xem di động, nghe vậy không mặn không nhạt nói: "Đừng đùa."
"Này... sao lại đùa chứ?" Kỷ Nguyễn nghiêng thân mình xoay mặt hướng về phía Cố Tu Nghĩa, hai tay chống trên ghế: "Không thể ăn gà rán sao?"
Cố Tu Nghĩa lúc này mới cho Kỷ Nguyễn một ánh mắt, ý thức được đứa nhỏ này giống như thật sự muốn ăn.
"Không cảm thấy ngấy sao?" Cố Tu Nghĩa hỏi.
"Không nha," Kỷ Nguyễn hơi ngửa đầu, mắt to tròn nhìn thẳng Cố Tu Nghĩa: "Ừ...cũng hơi ngấy, nhưng tôi chỉ được ăn một lần lúc còn học cấp 2, bây giờ cũng không nhớ được mùi vị thế nào rồi."
Cậu giống như đang nghiêm túc thương lượng với Cố Tu Nghĩa, nhẹ nhàng chuyển động, sợi tóc mềm mại cọ cọ lưng ghế: "Tôi không thể tùy hứng một chút sao?"
Những lời này nửa thật nửa giả, Kỷ Nguyễn trong sách ăn gà rán khi nào thì không biết, nhưng bản thân cậu bởi vì bệnh tật nên không thể ăn đồ dầu mỡ, bây giờ có được một thân thể khỏe mạnh hơn, Kỷ Nguyễn liền nhịn không được mà muốn nếm thử lại một chút.
Cố Tu Nghĩa không nói một lời mà nhìn Kỷ Nguyễn.
Đừng nói cấp 2, hắn sống đến ngần này tuổi rồi cũng chưa từng ăn gà rán, hoàn toàn không hiểu được vì sao mấy bạn nhỏ bây giờ đều thích ăn những thứ chiên rán dầu mỡ đó.
Nhưng Kỷ Nguyễn lại nói việc ăn gà rán là "tùy hứng một chút", chỉ một món ăn thôi mà, sao có thể gọi là tùy hứng chứ?
Cố Tu Nghĩa nghĩ như vậy, lời từ chối cũng không cách nào nói ra được.
Ngày thường cũng không thấy Kỷ Nguyễn thích cái gì, nhưng một khi muốn thì nhất định phải có được, hơn nữa còn dùng cách nói ba phần giữ trong lòng bảy phần, mơ hồ ám chỉ khiến người ta phải lưỡng lự.
Cậu thả lỏng mà ngồi, như là thuận miệng nói: "Hôm nay là thứ 5 à."
Thứ năm thì làm sao? Cố Tu Nghĩa yêu công việc đến điên cuồng, ngay cả ngày nghỉ lễ được pháp luật quy định đối với hắn cũng chẳng có gì đặc biệt.
"Thì sao?"
"Là thứ năm điên cuồng của KFC nha."
"......"
"Đó lại là cái gì?" Cố Tu Nghĩa là thật sự không hiểu gì.
Thứ năm vì cái gì mà điên cuồng? Nhàn rỗi vậy còn không bằng đi tăng ca đi.
Kỷ Nguyễn nghĩ nghĩ: "Một loại đẩy mạnh tiêu thụ?"
Cố Tu Nghĩa quay đầu: "Tôi không ăn đồ giảm giá."
"Phụt ——" Kỷ Nguyễn bị câu nói bá đạo tổng tài trong truyền thuyết chọc cười, "Này, chính là một loại hoạt động thôi, hoạt động."
Cái gì mà hoạt động, chỉ là thủ đoạn tăng doanh số của người làm kinh doanh thôi.
Cố Tu Nghĩa ngó mắt thấy Kỷ Nguyễn cười đến lộ hai má lúm đồng tiền, cũng chỉ có mấy bạn nhỏ thích náo nhiệt mới chạy theo cười ngây ngô.
Kỷ Nguyễn cười đủ rồi, lại bắt đầu nhìn chằm chằm Cố Tu Nghĩa, Cố Tu Nghĩa không tỏ thái độ, hắn liền cứ nhìn như vậy.
Cố Tu Nghĩa quả thực không nhìn nổi nữa.
Đôi mắt lớn như vậy cứ mở to không mỏi sao?
Hắn tránh đi tầm mắt sáng rực kia, dùng sức nhéo nhéo giữa mày: "Đi đi đi —— Tống Lĩnh, tìm một quán ở gần đây."
- -----------------
Mười lăm phút sau, Cố Tu Nghĩa mặt vô cảm ngồi trên ghế dài trên tầng 2 của một quán KFC.
Trên người hẵn vẫn mặc nguyên bộ tây trang từ công ty tới, đứng ở giữa một cửa hàng ăn nhanh thật sự rất dễ gây chú ý, mọi người đều lặng lẽ nhìn hắn đánh giá.
Nhưng trong từ điển của Cố Tu Nghĩa từ trước đến nay chưa từng có hai chữ hối hận, đến thì cũng đã đến, đã nói sẽ cùng Kỷ Nguyễn ăn gà thì hắn sẽ đi cùng cậu, hắn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Giờ cơm trưa đã qua, số lượng khách trong quán so với lúc cao điểm ít hơn rất nhiều, phần lớn đều là học sinh sinh viên trẻ tuổi, có người đến học nhóm, cũng có những cặp đôi gà bông đi hẹn hò.
Sau khi đi đăng ký xong Kỷ Nguyễn đã đổi lại quần áo thành áo thun quần đùi, lúc này đang ngồi đối diện Cố Tu Nghĩa cầm di động quét mã gọi đồ, hoàn toàn hòa nhập với không khí trong quán.
Cố Tu Nghĩ nổi bần bật như một cái bóng đèn.
Tuy rằng vẫn không thấy hối hận, nhưng mà....
Cố Tu Nghĩa hít sâu một hơi, lấy di động ra lướt xem tin tức kinh tế tài chính để bình tĩnh lại.
Kỷ Nguyễn đã gọi một phần ăn, đang muốn đặt đơn, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay cậu đã tiêu hẳn 21 tệ (*) mời Hàn Tiểu Lâm ăn mì thịt bò.
(*) 21 tệ khoảng 73,000 VNĐ
Cố Tui Nghĩa đã đang đắm chìm trong đống tin tức kinh tế tài chính, dối diện bỗng truyền đến một ánh mắt nóng rực
Vừa ngẩng đầu liền đối mặt với đôi mắt mềm mại long lanh của Kỷ Nguyễn.
Cố Tu Nghĩa: "?"
Giọng điệu Kỷ Nguyễn bình thường giống như đang nói chuyện cùng bạn bè: "Tôi nhớ hình như anh nói muốn mời tôi ăn cơm?"
Cố Tu Nghĩa: "......"
Hắn chưa nói qua.
Nhưng bạn nhỏ Kỷ Nguyễn này không biết có phải đã luyện bộ công pháp thất truyền nhìn không chớp mắt hay không, chỉ cần Cố Tu Nghĩa không đáp lại, cậu có thể nhìn chằm chằm đến khi đối phương mềm lòng mới thôi.
Cố Tu Nghĩa thở dài, đưa di động của mình qua.
Kỷ Nguyễn lập tức cười lộ ra lúm đồng tiền, hai tay tiếp nhận: "Cảm ơn đã mời."
Cậu nhanh chóng quét mã chọn phần ăn cho vào trong giỏ hàng, lại hỏi Cố Tu Nghĩa: "Anh muốn ăn gì?"
Cố Tu Nghĩa nhìn ngón tay thon dài của Kỷ Nguyễn đang chọc chọc màn hình điện thoại của hắn.
Hắn không có hứng thú với thức ăn nhanh, thuận miệng nói: "Cà phê đi."
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu: "Chỉ vậy thôi?"
"Ừ."
Sự thật chứng minh, cà phê ở cửa hàng thức ăn nhanh cũng không hợp khẩu vị của Cố tổng, quá ngọt.
Hắn tượng trưng nhấp hai ngụm liền đặt qua một bên, chống cằm xem Kỷ Nguyễn ăn cái gì.
Lúc Kỷ Nguyễn gặm đùi gà so với lúc ăn cơm bình thường không quá giống nhau, tuy rằng dáng ngồi vẫn đoan chính, ưu nhã như cũ, nhưng quai hàm lại bạnh lớn, cắn cũng dùng sức hơn, mấu môi bị ấn đến đỏ.
Cố Tu Nghĩa nhìn chằm chằm mấu môi nho nhỏ nửa ngày, không đầu không đuôi nói: "Sao em luôn thích ấn mấu môi?"
"Cái gì?" Kỷ Nguyễn không nghe rõ, ánh mắt mờ mịt.
Cố Tu Nghĩa che miệng hắng giọng, nhìn sang một bên: "Không có gì, ăn đi."
Bây giờ đang trong thời gian nghỉ hè, trong tiệm có rất nhiều cặp đôi, Cố Tu Nghĩa lơ đãng nhìn lướt qua, giống như bỗng nhiên được nhắc nhở gì đó, gõ gõ mặt bàn.
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu.
Cố Tu Nghĩa: "Ăn xong cùng tôi đi đến một nơi."
- ------------------------
Bên ngoài trời vẫn đang nắng gay gắt, bên trong khu trung tâm thương mại lại mở máy lạnh rất thấp, Kỷ Nguyễn vừa đi vào đã bắt đầu ho khan.
Cố Tu Nghĩa đi bên cạnh thấy cậu ho đến sắp hết hơi, rốt cuộc không nhịn được, vỗ vỗ sau lưng cậu: "Cậu rốt cuộc sao thế."
Kỷ Nguyễn che lại cổ cau mày, thanh âm khàn khàn: "Điều hòa quá thấp, gà rán...... Chắc là cũng có tính lạnh......"
Cố Tu Nghĩa nghĩ đến vừa rồi Kỷ Nguyễn gặm ra một đống xương nhỏ, còn có một cốc lớn Coca lạnh, cười lạnh một tiếng: "Xứng đáng."
Tất cả đều là đồ ăn dễ gây kích thích, bảo sao không khó chịu?
Kỷ Nguyễn: "............"
Cố Tu Nghĩa mang Kỷ Nguyễn đi vào một cửa hàng trang sức xa xỉ, Kỷ Nguyễn chớp chớp mắt: "?"
Cố Tu Nghĩa nói với giọng đương nhiên: "Mua nhẫn cưới."
"À......" Kỷ Nguyễn nhíu mày, dựa trên tường: "Nhưng mà tôi mệt quá, không muốn động đậy."
Không biết là do hôm nay chạy qua chạy lại quá nhiều hay là vừa rồi ăn gà no quá, bây giờ Kỷ Nguyễn cảm thấy rất buồn ngủ, ở đây hơi lạnh còn làm cổ họng cậu khó chịu.
Cố Tu Nghĩa nhìn môi Kỷ Nguyễn trở nên trắng bệch, mặt không đổi: "Không cần em động, ngồi lựa."
Tuy nói là mang Kỷ Nguyễn đi mua nhẫn cưới, nhưng trên thực tế đều là Cố Tu Nghĩa lựa chọn, hơn nữa còn vô cùng bắt bẻ khó hầu hạ.
Kỷ Nguyễn tùy ý chỉ mấy kiểu dáng, nhưng người nọ đều không hài lòng.
Giám đốc cật lực đề cử những mẫu mới nhất, Cố Tu Nghĩa xem qua, nhưng vẫn cảm thấy không quá thích, cuối cùng quyết định đặt thiết kế riêng.
Kỷ Nguyễn nửa dựa vào sô pha uống nước, từ góc độ của cậu chỉ nhìn thấy sườn mặt Cố Tu Nghĩa, thấy hắn đang vô cùng nghiêm túc lựa chọn.
Chỉ là đối với cuộc hôn nhân vỏ bọc này thì không cần nghiêm túc như vậy, Kỷ Nguyễn bỗng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhân lúc Giám đốc đi tìm nhà thiết kế hỏi, cậu nhẹ nhàng kéo tay áo Cố Tu Nghĩa. Cố Tu Nghĩa quay đầu lai, tự nhiên mà hơi nghiêng người về phía cậu: "Sao thế?"
Kỷ Nguyễn cắn cắn môi, tiến đến gần bên hắn bên tai nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng không phải thật sự kết hôn, nhất thiết phải nghiêm túc vậy sao?"
Cố Tu Nghĩa yên lặng nhìn cậu trong chốc lát, chỉ nói: "Chúng ta sẽ phải mang nhẫn cưới suốt 3 năm, em muốn mang một món đồ mà mình không thích lâu như vậy sao?"
Kỷ Nguyễn giật mình.
Đôi mắt Cố Tu Nghĩa rất có độ sâu, lúc nhìn ở cự li gần khiến đối phương có một cảm giác hắn đang rất chuyên chú.
Kỷ Nguyễn giống như bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Kỷ Nguyễn trong sách lại thích hắn.
Vốn ban đầu đã có chút tình cảm, lại nhìn thấy ánh mắt này rất khó mà không nảy sinh ảo tưởng gì, âm thầm nổi lên mong chờ có khi nào đối phương cũng thích mình hay không?
May mắn cậu không phải Kỷ Nguyễn trong sách.
Kỷ Nguyễn buông tay áo Cố Tu Nghĩa, cười cười: "Tôi hiểu rồi."
Nhà thiết kế dựa theo những yêu cầu của Cố Tu Nghĩa mà phác thảo ra một vài kiểu dáng, Kỷ Nguyễn ngồi trên sô pha chờ lâu đến mức sắp mơ màng ngủ lại bị Cố Tu Nghĩa kéo tới dò hỏi ý kiến, đôi mắt nhập nhèm.
"Bây giờ mới chỉ là kiểu dáng thô," Cố Tu Nghĩa giải thích: "Em chọn mấy cái đi, bọn họ sẽ hoàn thiện chi tiết sau."
Nhà thiết kế cùng cũng ánh mắt tha thiết nhìn Kỷ Nguyễn.
Nhưng nhìn một loạt các bản vẽ, Kỷ Nguyễn gặp khó khăn, trước giờ cậu vẫn luôn cảm thấy mình cũng có chút gu thẩm mĩ, thế nhưng bây giờ thực sự không nhìn ra mấy cái này khác nhau chỗ nào.
Xoắn xuýt hai giây, Kỷ Nguyễn dứt khoát từ bỏ.
Cậu đột nhiên dựa lên người Cố Tu Nghĩa, cằm đặt trên vai hắn, mỉm cười với nhà thiết kế, giọng nói dịu dàng:
"Anh ấy làm chủ."
Không có người đàn ông nào có thể kháng cự cảm giác làm chủ gia đình trước mặt người ngoài.
Gần như khi Kỷ Nguyễn vừa dứt lời, cơ thể Cố Tu Nghĩa hơi cứng đờ, rất nhanh sau đó sống lưng lại càng thẳng tắp, dù khuôn mặt không có biểu tình gì nhưng người khác cũng có thể dễ dàng nhận thấy tinh thần hắn thoải mái dễ chịu hẳn.
Nhà thiết kế lập tức cười tít mắt: "Hai người trông thật là hạnh phúc nha!"