CHƯƠNG 1: MẮC BỆNH HIỂM NGHÈO
CHƯƠNG 1: MẮC BỆNH HIỂM NGHÈO
Không kịp nữa rồi…
Cô bị chẩn đoán chính xác là mắc bệnh ung thư não giai đoạn cuối, chỉ còn lại thời gian một tháng, bởi vậy cô đã không muốn đi làm những chuyện đấu tranh uổng công đó nữa.
Bước ra khỏi văn phòng luật sư, Bùi Thiên Ngân lấy điện thoại ra, mở Zalo, gạt đến cái tên quen thuộc đến nỗi không thể nào quen thuộc hơn được nữa, nhưng đầu ngón tay dừng lại rất lâu trên bàn phím mới ấn xuống phím thu âm.
Hít một hơi thật sâu, cô dùng giọng nhẹ nhàng nhất hỏi: “Thần Dương, tối nay có thể về ở bên cạnh em hay không?”
Tin nanh ta thoại gửi đi thành công, nhưng rất lâu cũng không thấy có bất kỳ tin nanh ta trả lời nào.
Mặc dù như vậy nhưng Bùi Thiên Ngân vẫn lái xe đến khu chợ thực phẩm gần khu nhà, khéo léo chọn lựa các loại rau và sản phẩm từ thịt.
Sự ồn ào và dơ bẩn của khu chợ thực phẩm là thứ mà cô không quen được, nhưng cô lại ép buộc bản thân làm quen. Trước kia, cô là “đại tiểu thư” nhà họ Bùi được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng bây giờ, cô chỉ là vợ của Hàn Thần Dương.
Cô muốn làm một vài thứ cho anh ta lần cuối cùng.
Mặc dù…
Anh ta có thể hoàn toàn không cần, thậm chí chán ghét, căm thù sự tồn tại của cô.
“Tinh!”
Điện thoại rung lên một chút, Bùi Thiên Ngân đặt đồ ăn vào trong xe, vội vã mở điện thoại. Sau khi nhìn thấy là tin nanh ta thoại Hàn Thần Dương trả lời cô, cô lại bật cười giống như một đứa trẻ được cho kẹo.
Nhưng, khi cô ấn nghe tin nanh ta thoại vẫn là sự lạnh nhạt và lạnh lùng như băng vẫn như trước giờ của anh ta còn mang theo một chút chế nhạo mỉa mai: “Một tháng không gặp, bà Hàn vẫn là bộ dạng hèn hạ đó sao?”
Quả nhiên là vậy…
Anh ta vẫn căm ghét cô.
Nhưng không sao, nếu anh ta đã không nói anh ta có hẹn, vậy thì cho dù anh ta mỉa mai châm chọc cũng được, tối nay anh ta nhất định sẽ về ăn cơm.
Nghĩ như vậy, Bùi Thiên Ngân lái xe một mạch về nhà, sau đó chuyên tâm chuẩn bị đủ các món ăn.
Ba tiếng sau, trong khi Bùi Thiên Ngân bày bát canh cuối cùng lên trên bàn, nghe thấy tiếng chuyển động của khóa cửa, cô kinh ngạc vui mừng xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hàn Thần Dương xuất hiện trong phòng khách.
Chỉ là, khác với cô, trên mặt Hàn Thần Dương bày ra sự sắc sảo và lạnh nhạt trước sau như một.
“Thần Dương, anh về rồi à?” Bùi Thiên Ngân cười bước đến trước mặt Hàn Thần Dương, muốn giơ tay cầm lấy túi cặp táp đi làm của anh ta .
Hàn Thần Dương lại chán ghét lùi về sau một bước, vứt túi lên trên ghế sofa.
Anh ta không hiểu, người phụ nữ này sao lại giống bọn bịp bợm vậy, cho dù anh ta mỉa mai, lạnh nhạt với cô như thế nào, cô mãi mãi vẫn là dáng vẻ như không có chuyện gì.
“Thần Dương, chúng ta ăn cơm thôi.”
Những ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch cuộn chặt lại phía sau lưng , Bùi Thiên Ngân giấu tay ở phía sau, nén xuống những đau buồn ở trong lòng, trước tiên bước đến trước bàn ăn.
“Cô thật là vẫn chưa đùa xong sao?”
Hàn Thần Dương từng bước cũng đi đến trước bàn ăn, khuôn mặt tuấn tú nhưng dưới ánh đèn thủy tinh ở phòng khách lại hiện lên vẻ lạnh lùng không chút ấm áp.
Anh ta cúi đầu, nhìn một lượt những món ăn tuyệt đẹp trên bàn, nhíu mày, bỗng nhiên nở nụ cười châm chọc: “Bùi Quốc Hiếu nếu biết đứa con gái một tay ông ta cưng chiều đến lớn, bây giờ lại hèn hạ đến mức độ này, không biết ông ta có từ trong quan tài nhảy ra hay không?”
Năm năm rồi, kể từ giây phút cô trở thành bà Hàn, Hàn Thái Dương đối với cô vĩnh viễn là bộ dạng lạnh lùng đến tận xương tủy như vậy. Cô tưởng rằng cô có thể quen với việc này, có thể thích ứng với nó, nhưng thực sự…
Cô vẫn biết đau, biết buồn.
“Thần Dương, bố đã mất rồi, chúng ta có thể đừng…”
“Đó là vì ông ta đáng bị thế!”
Giọng nói của Hàn Thần Dương bỗng cao vút, khuôn mặt tuấn tú căng lên đến cực độ: “Từ thủ đoạn ông ta bắt tôi lấy cô năm đó thì có thể nhìn ra, loại người quen dùng thủ đoạn bỉ ổi như ông ta không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện vô lương tâm rồi.”
Nghĩ như vậy, anh ta bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh lùng, anh ta kéo khăn trải bàn trên bàn ăn xuống. “Loảng choảng leng keng!” Tất cả những món ngon vốn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể nấu xong đó vào lúc này đã cùng với mâm rơi vỡ trên mặt đất.
Nhưng Hàn Thần Dương lại hoàn toàn không quan tâm, anh ta một tay nắm chặt cổ tay nhỏ của Bùi Thiên Ngân , dùng sức đẩy cô lên trên bàn ăn.
Hàn Thần Dương từ trên cao nhìn vào người phụ nữ luôn để mặc cho mình chi phối, một tay kéo quần áo trên người cô xuống.
“Nhưng, nếu bà Hàn đã khẩn cầu tôi ở cùng cô một đêm, tôi cũng bằng lòng để Bùi Quốc Hiếu tận mắt nhìn thấy bộ dạng chán nản của đứa con gái ông ta.”
Lời nói vừa dứt, anh ta quay ngược cơ thể của Bùi Thiên Ngân sang một hướng khác, từ phía sau tiến vào cô mà không hề có màn dạo đầu, còn với góc độ của Bùi Thiên Ngân , vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy di ảnh của người cha đặt trong phòng khách.
Không kịp nữa rồi…
Cô bị chẩn đoán chính xác là mắc bệnh ung thư não giai đoạn cuối, chỉ còn lại thời gian một tháng, bởi vậy cô đã không muốn đi làm những chuyện đấu tranh uổng công đó nữa.
Bước ra khỏi văn phòng luật sư, Bùi Thiên Ngân lấy điện thoại ra, mở Zalo, gạt đến cái tên quen thuộc đến nỗi không thể nào quen thuộc hơn được nữa, nhưng đầu ngón tay dừng lại rất lâu trên bàn phím mới ấn xuống phím thu âm.
Hít một hơi thật sâu, cô dùng giọng nhẹ nhàng nhất hỏi: “Thần Dương, tối nay có thể về ở bên cạnh em hay không?”
Tin nanh ta thoại gửi đi thành công, nhưng rất lâu cũng không thấy có bất kỳ tin nanh ta trả lời nào.
Mặc dù như vậy nhưng Bùi Thiên Ngân vẫn lái xe đến khu chợ thực phẩm gần khu nhà, khéo léo chọn lựa các loại rau và sản phẩm từ thịt.
Sự ồn ào và dơ bẩn của khu chợ thực phẩm là thứ mà cô không quen được, nhưng cô lại ép buộc bản thân làm quen. Trước kia, cô là “đại tiểu thư” nhà họ Bùi được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng bây giờ, cô chỉ là vợ của Hàn Thần Dương.
Cô muốn làm một vài thứ cho anh ta lần cuối cùng.
Mặc dù…
Anh ta có thể hoàn toàn không cần, thậm chí chán ghét, căm thù sự tồn tại của cô.
“Tinh!”
Điện thoại rung lên một chút, Bùi Thiên Ngân đặt đồ ăn vào trong xe, vội vã mở điện thoại. Sau khi nhìn thấy là tin nanh ta thoại Hàn Thần Dương trả lời cô, cô lại bật cười giống như một đứa trẻ được cho kẹo.
Nhưng, khi cô ấn nghe tin nanh ta thoại vẫn là sự lạnh nhạt và lạnh lùng như băng vẫn như trước giờ của anh ta còn mang theo một chút chế nhạo mỉa mai: “Một tháng không gặp, bà Hàn vẫn là bộ dạng hèn hạ đó sao?”
Quả nhiên là vậy…
Anh ta vẫn căm ghét cô.
Nhưng không sao, nếu anh ta đã không nói anh ta có hẹn, vậy thì cho dù anh ta mỉa mai châm chọc cũng được, tối nay anh ta nhất định sẽ về ăn cơm.
Nghĩ như vậy, Bùi Thiên Ngân lái xe một mạch về nhà, sau đó chuyên tâm chuẩn bị đủ các món ăn.
Ba tiếng sau, trong khi Bùi Thiên Ngân bày bát canh cuối cùng lên trên bàn, nghe thấy tiếng chuyển động của khóa cửa, cô kinh ngạc vui mừng xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hàn Thần Dương xuất hiện trong phòng khách.
Chỉ là, khác với cô, trên mặt Hàn Thần Dương bày ra sự sắc sảo và lạnh nhạt trước sau như một.
“Thần Dương, anh về rồi à?” Bùi Thiên Ngân cười bước đến trước mặt Hàn Thần Dương, muốn giơ tay cầm lấy túi cặp táp đi làm của anh ta .
Hàn Thần Dương lại chán ghét lùi về sau một bước, vứt túi lên trên ghế sofa.
Anh ta không hiểu, người phụ nữ này sao lại giống bọn bịp bợm vậy, cho dù anh ta mỉa mai, lạnh nhạt với cô như thế nào, cô mãi mãi vẫn là dáng vẻ như không có chuyện gì.
“Thần Dương, chúng ta ăn cơm thôi.”
Những ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch cuộn chặt lại phía sau lưng , Bùi Thiên Ngân giấu tay ở phía sau, nén xuống những đau buồn ở trong lòng, trước tiên bước đến trước bàn ăn.
“Cô thật là vẫn chưa đùa xong sao?”
Hàn Thần Dương từng bước cũng đi đến trước bàn ăn, khuôn mặt tuấn tú nhưng dưới ánh đèn thủy tinh ở phòng khách lại hiện lên vẻ lạnh lùng không chút ấm áp.
Anh ta cúi đầu, nhìn một lượt những món ăn tuyệt đẹp trên bàn, nhíu mày, bỗng nhiên nở nụ cười châm chọc: “Bùi Quốc Hiếu nếu biết đứa con gái một tay ông ta cưng chiều đến lớn, bây giờ lại hèn hạ đến mức độ này, không biết ông ta có từ trong quan tài nhảy ra hay không?”
Năm năm rồi, kể từ giây phút cô trở thành bà Hàn, Hàn Thái Dương đối với cô vĩnh viễn là bộ dạng lạnh lùng đến tận xương tủy như vậy. Cô tưởng rằng cô có thể quen với việc này, có thể thích ứng với nó, nhưng thực sự…
Cô vẫn biết đau, biết buồn.
“Thần Dương, bố đã mất rồi, chúng ta có thể đừng…”
“Đó là vì ông ta đáng bị thế!”
Giọng nói của Hàn Thần Dương bỗng cao vút, khuôn mặt tuấn tú căng lên đến cực độ: “Từ thủ đoạn ông ta bắt tôi lấy cô năm đó thì có thể nhìn ra, loại người quen dùng thủ đoạn bỉ ổi như ông ta không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện vô lương tâm rồi.”
Nghĩ như vậy, anh ta bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh lùng, anh ta kéo khăn trải bàn trên bàn ăn xuống. “Loảng choảng leng keng!” Tất cả những món ngon vốn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể nấu xong đó vào lúc này đã cùng với mâm rơi vỡ trên mặt đất.
Nhưng Hàn Thần Dương lại hoàn toàn không quan tâm, anh ta một tay nắm chặt cổ tay nhỏ của Bùi Thiên Ngân , dùng sức đẩy cô lên trên bàn ăn.
Hàn Thần Dương từ trên cao nhìn vào người phụ nữ luôn để mặc cho mình chi phối, một tay kéo quần áo trên người cô xuống.
“Nhưng, nếu bà Hàn đã khẩn cầu tôi ở cùng cô một đêm, tôi cũng bằng lòng để Bùi Quốc Hiếu tận mắt nhìn thấy bộ dạng chán nản của đứa con gái ông ta.”
Lời nói vừa dứt, anh ta quay ngược cơ thể của Bùi Thiên Ngân sang một hướng khác, từ phía sau tiến vào cô mà không hề có màn dạo đầu, còn với góc độ của Bùi Thiên Ngân , vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy di ảnh của người cha đặt trong phòng khách.