Chương : 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Du có thánh dụ của bệ hạ nên không cần phải vào triều, mỗi ngày chỉ cần nhàn nhã nằm trong phủ. Thế mà mỗi ngày tôi vào triều xong còn phải lật đật về phủ giúp y bôi thuốc. Đi từ sáng sớm quá thì cũng không tốt, tôi lại không biết leo tường nhảy vào, tất nhiên cũng không làm rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn vào bằng cửa chính mà thôi.
Tôi chỉ bôi thuốc chỗ vết thương trên vai y thôi, còn cái chỗ tụ máu kia tôi chẳng động vào. Bởi vì nó thật sự nhỏ quá chứ sao, không cần phải bôi mà…
Lúc đầu y còn oán trách mấy câu, sau cũng không giục nữa.
Thương thế của y tiến triển rất nhanh, mới qua một tháng mà cũng chỉ còn lại một vết sẹo nhạt màu. Tôi nhìn y đã hoạt động linh hoạt tự nhiên, chắc cũng sắp khỏi hẳn rồi. Còn phần tôi thì sự vụ bận rộn quá, nên cũng không đến phủ y nữa.
Nhưng sau đó y cũng chẳng thường hay đến tìm tôi nữa, không chủ động tìm tôi tới tận nửa tháng lận. Nếu không phải ánh mắt y nhìn tôi vẫn da diết như trước tôi còn tưởng rằng y quên tôi đến nơi rồi.
Trời đã chuyển rét đậm, thời tiết lại càng lạnh hơn. Tôi quấn chăn mà nghĩ tới ngày mai phải đi trên quan đạo vừa rét vừa tối kia thì lòng sinh vô vọng. Tại sao mỗi ngày đều phải vào triều làm gì? Tại sao phủ tôi lại cách xa hoang cung thế? Sao trời lại lạnh dư lày…
Nghĩ tới nghĩ lui tôi đã ngủ thiếp đi, còn phải tự an ủi mai không cần lên triều đâu để an tâm mà ngủ cho ngon.
Trong mơ màng tôi nghe có người gọi tên tôi, tôi mở mắt ra thì thấy có bóng người đứng ở trước giường. Tôi nhanh chóng nhận ra đó là Trần Du, sao muộn thế này y còn tới, nhưng tôi cũng không kinh ngạc gì, y leo tường nhảy cửa sổ vao phòng tôi đã là chuyện thường thấy rồi.
Tôi ủ dột hỏi y: “Có chuyện gì thế…”
Y sờ mặt tôi, mừng rỡ nói: “Ta mang đệ đi nhìn thứ này.”
“Giờ này á?”
“Ừ.”
Tôi không tình nguyện cho lắm, không muốn rời ổ chăn đâu.
Y thấy tôi không nguyện ý cũng bắt đầu vội: “Đi một chuyến đi mà.”
Tôi thấy y ra vẻ vội vàng còn tưởng y xảy ra chuyện gì, cơn buồn ngủ cũng dần mất. Đang định dậy mặc quần áo thì y đã bọc cả chăn lên người tôi, người tôi chưng hửng, hóa ra y đã bế tôi lên.
Tôi giật nảy mình, tỉnh cả ngủ.
Đầu tôi chôn trong chăn bông, y bảo vệ đầu tôi, còn để tôi dựa vào ngực y nữa. Tôi không nhìn thấy gì, chỉ lờ mở cảm giác y bế tôi nhảy qua cửa sổ, điểm nhẹ mấy bước đã qua được vách tường rồi.
Đúng là tên lừa đảo, còn biết cả khinh công thế này! Lòng tôi kinh ngạc, đến cùng y giấu diếm tôi bao chuyện cơ chứ!
Gió to phần phật thổi bên ngoài, gió lạnh cũng chui vào cả trong chăn. Tôi co rúm lại, y nhận ra thì càng ôm tôi chặt hơn.
Không bao lâu sau y đã buông tôi ra, cẩn thận mở hé chăn ra một tí, khuôn mặt đỏ bừng vì bí thở của tôi cuối cùng cũng có thể tiếp xúc với không khí rồi.
Ánh trăng rọi soi, ánh mắt y sáng rực, sáng đến nỗi lòng tôi cũng xốn xang.
Tôi lắp bắp hỏi y: “Huynh…mang ta đi…làm gì…”
Y chỉ cười không nói, hôn lên trán tôi, sau đó xoay vai tôi để tôi quay người.
Tôi bọc trong chăn quay người lại:
Ngân nguyệt ánh hồng mai, hàn phong quyển bạch tuyết.
(Trăng bạc rọi hồng mai, gió lạnh đưa tuyết trắng.)
Thực ra tấm này chưa động lòng người lắm nhưng có đủ tuyết-mai-trăng cho mọi người mường tượng ra ý
Tôi nín thở.
Trần Du ôm tôi từ phía sau, sợ tôi nghe không rõ nên vạch chăn bông chỗ tai tôi ra, vui vẻ thì thầm với tôi: “Nhìn thấy không? Đệ có thích nó không?”
Đẹp lắm, tôi thấy đẹp cực, cũng thích, thích lắm luôn.
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được một tình yêu nồng cháy đến thế. Tôi bị vứt bỏ từ khi còn nhỏ, phải đi ăn xin mấy năm, cũng từng hứng qua bao nhiêu nhục mạ ẩu đả, gặp qua bao phen thiên tai phải lưu lạc. Đến tận khi thầy nhặt được tôi, vô ý phát hiện ra tôi có thiên phú học tập nên lại càng thêm ân cần dạy bảo tôi nên người.
Trừ thầy ra tôi không có quan hệ đậm sâu với ai nữa, không có bạn lữ tri kỷ. Đến tuổi lại nhận ra mình là một người đồng tính, không muốn làm khổ con gái nhà người ta nên cũng chả đón dâu. Sau đó có chút tâm tư với Khuất Nghiêu, nhưng tôi với y lại chẳng phải người chung một đường.
Tôi chỉ nghĩ muốn giấu nó cả một đời, sau này xin cho xương cốt trở về quê hương lại lẻ loi một mình, cô đơn một kiếp mà sống cả quãng đời còn lại mà thôi.
Tôi chưa từng…chưa từng nghĩ tới sẽ có một người đối xử tốt thế này với mình.
Tôi tự thủ thỉ: “…Đẹp lắm, thật sự đẹp lắm.”
Trần Du vui mừng, ôm tôi càng chặt hơn, nói: “Đệ thích là tốt rồi.”
Tôi nhìn tuyết bay lả tả khắp trời dưới ánh trăng vằng vặc, nhánh hồng mai này càng thêm vẻ ngạo sương đấu tuyết ( chọi sương đấu tuyết), mảnh mai cao ngạo.
Nhưng mà đâu ra nhiều mai thế…
“Tất cả đều là huynh tự trồng à?”
“Tất nhiên rồi.” Trần Du đắc ý nói: “Ta không hề mượn người khác hộ đâu đấy! Chính tự tay ta đào hố, rồi chuyển chúng từ chỗ khác tới.”
Thì ra là chuyển gốc, cũng đúng, chờ cây mai lớn đến từng này ít nhất cũng phải vài năm. Nhưng dù sao cũng nhiều cây như vậy, y lại vừa mới bị thương, chắc hẳn phải mệt lắm.
Tôi xoay ra chỗ khác, hỏi y: “Thương thế của huynh đã tốt hơn chưa? Đừng để lưu lại mầm bệnh.”
“Không còn ngại nữa.” Trần Du cười ôm lấy tôi, “Nhưng mấy cái gốc cây này thôi cũng tốn của ta đến nửa tháng.”
Nửa tháng ư? Bảo sao mấy ngày nay không thấy y tới tìm tôi, tính ra thì y vừa mới khỏi bệnh xong đã bắt tay vào làm cái này rồi.
Tôi thấy mình có ngàn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết nói thế nào, nói cái gì bây giờ.
Bỗng dưng tôi muốn giang tay ôm lấy y, nhưng y đã ôm chặt chăn bao lấy tôi rồi, tôi không giơ tay ra nổi.
Lúc tôi đang nghĩ mình nên làm thế nào thì y đã nâng mặt tôi lên, cúi đầu xuống. Trán đụng trán, miệng dính miệng.
Y không nói chuyện, trong cổ phát ra âm thanh: “Hửm?”
Tôi hiểu ý y, trả lời: “Ừm.”
Y hôn lên, chóp mũi cọ vào nhau. Y lại nghiêng đầu, động tác rất nhẹ nhàng, răng môi ngập tràn hương trà. Sau đấy y vẫn không vừa lòng, hôn càng nồng nhiệt hơn, cuốn lấy đầu lưỡi tôi.
Tim tôi đập thình thịch, dần thở không thông. Y buông tôi ra, nhìn tôi một chút rồi lại hôn lên, tôi lại không thể đẩy y ra, đành phải huých vai y một cái. Tôi chỉ là đụng nhẹ thôi, y lảo đảo lui lại một bước, cười cười rồi lại ôm lấy tôi, vẫn cứ hôn tiếp, lại quấn lấy đầu lưỡi tôi.
Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn cả vừa nãy, giống như là muốn nuốt chửng tôi vào bụng vậy, sau một lát lại hóa thành dịu dàng.
Nhưng cho dù y đã địu dàng thì tôi vẫn chả thở nổi, ậm ự mấy câu y mới buông ra, lau đi tơ bạc bên môi tôi.
Y cười nói: “Chăn bông của đệ dày thật ấy, ta ôm không quen.”
Tôi không đáp vì đang bận thở rồi. Tôi ngơ ra nhìn y, thầm nghĩ y đối với tôi thật là tốt, từ trước đến nay luôn là thế. Dù là ra mặt vì tôi không muốn tôi chịu nửa phần oan ức hay là đánh cờ với tôi, còn tặng tôi cuốn độc nhất, tất cả đều dành điều tốt nhất cho tôi. Dù y biết tôi đã đem lòng yêu người khác, y vẫn nhất quyết chờ tôi quên đi người ấy mới thôi.
Tôi nhớ về chuyện ngày trước, trong lòng rung động không thôi. Tôi lại nhìn y, cảm thấy thích chết đi được, cái gì cũng thích.
Tôi thích y như thế, sao lúc trước lại không nhận ra cơ chứ?
Nhưng tôi có tài đức gì mà có thể khiến y đối đãi như vậy?
Trần Du thấy tôi ngơ ra thì hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Tôi không đáp y, lại hỏi lại: “Sao huynh lại nghĩ đến loại mai này?”
Y hừ một tiếng, nói: “Ta nghĩ đến cái gì thì sẽ đưa cái đó.”
Tôi trừng mắt liếc y, cái người này sao không biết lựa mấy lời hay ý đẹp mà nói vậy?
Y không tức gì, lại còn nhìn lại tôi, giống như muốn nhìn xuyên qua tôi để nhìn thứ gì khác. Sau một lát y lại cúi xuống hôn lên mắt tôi.
Tôi vô thức khép mi lại, nơi mí mắt như được tơ liễu quét qua, tuyết trắng tan ra, y chỉ chạm nhẹ một chút đã rời đi.
Không hiểu sao tôi cảm thấy nụ hôn này còn rung động lòng người hơn cả nụ hôn nóng bỏng vừa nãy, nên rất khẩn trương, chỉ đành cúi đầu giữ yên lặng.
Hình như y cũng biết thẹn thùng, lại bảo tôi quay sang chỗ khác nhưng tôi không quay, lại còn nhìn chằm chằm vào y. Có lẽ đêm nay quá đẹp, cây hồng mai kia quá ‘diễm’, y khiến tôi quá động tâm, nên trong lòng tôi nảy sinh ra một loại nhu tình chan chứa, kìm lòng không đậu muốn nhướn người hôn lấy y. Y không nghĩ tới sẽ chủ động như vậy, ngơ ra một lúc rồi bật cười.
Y nhẹ dịu hôn tôi, lại ôm chặt lấy tôi. Qua một lúc y buông ra, tình ý đong đầy đáy mắt.
“Chúng ta ngắm tiếp đi.” Y nói.
Tôi quay người ra chỗ khác, thầm nghĩ trong lòng:
Y tặng tôi cảnh hồng mai trong đêm tuyết, tặng cho tôi tâm ý tương giao, lại tặng tôi cả tình ý đậm sâu.
Tôi thật sự là kẻ may mắn, may mắn gặp được một vị thầy tốt, lại may mắn gặp được người thật tốt.
Tuyết bay rợp trời, hồng mai như máu.
Tôi và Trần Du cùng ngắm hồng mai cả đêm gió tuyết, ngồi dưới đình đài mà tâm sự với nhau cả đêm. Đến tận khi tôi không chịu nổi nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi trong ngực y.
Tong cơn mộng mị tôi cảm giác được y dịu dàng mơn trớn mặt tôi rồi cẩn thận hôn lên, y thầm thì: “Ta chỉ là muốn tặng hồng mai cho đệ thôi…”
Trần Du có thánh dụ của bệ hạ nên không cần phải vào triều, mỗi ngày chỉ cần nhàn nhã nằm trong phủ. Thế mà mỗi ngày tôi vào triều xong còn phải lật đật về phủ giúp y bôi thuốc. Đi từ sáng sớm quá thì cũng không tốt, tôi lại không biết leo tường nhảy vào, tất nhiên cũng không làm rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn vào bằng cửa chính mà thôi.
Tôi chỉ bôi thuốc chỗ vết thương trên vai y thôi, còn cái chỗ tụ máu kia tôi chẳng động vào. Bởi vì nó thật sự nhỏ quá chứ sao, không cần phải bôi mà…
Lúc đầu y còn oán trách mấy câu, sau cũng không giục nữa.
Thương thế của y tiến triển rất nhanh, mới qua một tháng mà cũng chỉ còn lại một vết sẹo nhạt màu. Tôi nhìn y đã hoạt động linh hoạt tự nhiên, chắc cũng sắp khỏi hẳn rồi. Còn phần tôi thì sự vụ bận rộn quá, nên cũng không đến phủ y nữa.
Nhưng sau đó y cũng chẳng thường hay đến tìm tôi nữa, không chủ động tìm tôi tới tận nửa tháng lận. Nếu không phải ánh mắt y nhìn tôi vẫn da diết như trước tôi còn tưởng rằng y quên tôi đến nơi rồi.
Trời đã chuyển rét đậm, thời tiết lại càng lạnh hơn. Tôi quấn chăn mà nghĩ tới ngày mai phải đi trên quan đạo vừa rét vừa tối kia thì lòng sinh vô vọng. Tại sao mỗi ngày đều phải vào triều làm gì? Tại sao phủ tôi lại cách xa hoang cung thế? Sao trời lại lạnh dư lày…
Nghĩ tới nghĩ lui tôi đã ngủ thiếp đi, còn phải tự an ủi mai không cần lên triều đâu để an tâm mà ngủ cho ngon.
Trong mơ màng tôi nghe có người gọi tên tôi, tôi mở mắt ra thì thấy có bóng người đứng ở trước giường. Tôi nhanh chóng nhận ra đó là Trần Du, sao muộn thế này y còn tới, nhưng tôi cũng không kinh ngạc gì, y leo tường nhảy cửa sổ vao phòng tôi đã là chuyện thường thấy rồi.
Tôi ủ dột hỏi y: “Có chuyện gì thế…”
Y sờ mặt tôi, mừng rỡ nói: “Ta mang đệ đi nhìn thứ này.”
“Giờ này á?”
“Ừ.”
Tôi không tình nguyện cho lắm, không muốn rời ổ chăn đâu.
Y thấy tôi không nguyện ý cũng bắt đầu vội: “Đi một chuyến đi mà.”
Tôi thấy y ra vẻ vội vàng còn tưởng y xảy ra chuyện gì, cơn buồn ngủ cũng dần mất. Đang định dậy mặc quần áo thì y đã bọc cả chăn lên người tôi, người tôi chưng hửng, hóa ra y đã bế tôi lên.
Tôi giật nảy mình, tỉnh cả ngủ.
Đầu tôi chôn trong chăn bông, y bảo vệ đầu tôi, còn để tôi dựa vào ngực y nữa. Tôi không nhìn thấy gì, chỉ lờ mở cảm giác y bế tôi nhảy qua cửa sổ, điểm nhẹ mấy bước đã qua được vách tường rồi.
Đúng là tên lừa đảo, còn biết cả khinh công thế này! Lòng tôi kinh ngạc, đến cùng y giấu diếm tôi bao chuyện cơ chứ!
Gió to phần phật thổi bên ngoài, gió lạnh cũng chui vào cả trong chăn. Tôi co rúm lại, y nhận ra thì càng ôm tôi chặt hơn.
Không bao lâu sau y đã buông tôi ra, cẩn thận mở hé chăn ra một tí, khuôn mặt đỏ bừng vì bí thở của tôi cuối cùng cũng có thể tiếp xúc với không khí rồi.
Ánh trăng rọi soi, ánh mắt y sáng rực, sáng đến nỗi lòng tôi cũng xốn xang.
Tôi lắp bắp hỏi y: “Huynh…mang ta đi…làm gì…”
Y chỉ cười không nói, hôn lên trán tôi, sau đó xoay vai tôi để tôi quay người.
Tôi bọc trong chăn quay người lại:
Ngân nguyệt ánh hồng mai, hàn phong quyển bạch tuyết.
(Trăng bạc rọi hồng mai, gió lạnh đưa tuyết trắng.)
Thực ra tấm này chưa động lòng người lắm nhưng có đủ tuyết-mai-trăng cho mọi người mường tượng ra ý
Tôi nín thở.
Trần Du ôm tôi từ phía sau, sợ tôi nghe không rõ nên vạch chăn bông chỗ tai tôi ra, vui vẻ thì thầm với tôi: “Nhìn thấy không? Đệ có thích nó không?”
Đẹp lắm, tôi thấy đẹp cực, cũng thích, thích lắm luôn.
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được một tình yêu nồng cháy đến thế. Tôi bị vứt bỏ từ khi còn nhỏ, phải đi ăn xin mấy năm, cũng từng hứng qua bao nhiêu nhục mạ ẩu đả, gặp qua bao phen thiên tai phải lưu lạc. Đến tận khi thầy nhặt được tôi, vô ý phát hiện ra tôi có thiên phú học tập nên lại càng thêm ân cần dạy bảo tôi nên người.
Trừ thầy ra tôi không có quan hệ đậm sâu với ai nữa, không có bạn lữ tri kỷ. Đến tuổi lại nhận ra mình là một người đồng tính, không muốn làm khổ con gái nhà người ta nên cũng chả đón dâu. Sau đó có chút tâm tư với Khuất Nghiêu, nhưng tôi với y lại chẳng phải người chung một đường.
Tôi chỉ nghĩ muốn giấu nó cả một đời, sau này xin cho xương cốt trở về quê hương lại lẻ loi một mình, cô đơn một kiếp mà sống cả quãng đời còn lại mà thôi.
Tôi chưa từng…chưa từng nghĩ tới sẽ có một người đối xử tốt thế này với mình.
Tôi tự thủ thỉ: “…Đẹp lắm, thật sự đẹp lắm.”
Trần Du vui mừng, ôm tôi càng chặt hơn, nói: “Đệ thích là tốt rồi.”
Tôi nhìn tuyết bay lả tả khắp trời dưới ánh trăng vằng vặc, nhánh hồng mai này càng thêm vẻ ngạo sương đấu tuyết ( chọi sương đấu tuyết), mảnh mai cao ngạo.
Nhưng mà đâu ra nhiều mai thế…
“Tất cả đều là huynh tự trồng à?”
“Tất nhiên rồi.” Trần Du đắc ý nói: “Ta không hề mượn người khác hộ đâu đấy! Chính tự tay ta đào hố, rồi chuyển chúng từ chỗ khác tới.”
Thì ra là chuyển gốc, cũng đúng, chờ cây mai lớn đến từng này ít nhất cũng phải vài năm. Nhưng dù sao cũng nhiều cây như vậy, y lại vừa mới bị thương, chắc hẳn phải mệt lắm.
Tôi xoay ra chỗ khác, hỏi y: “Thương thế của huynh đã tốt hơn chưa? Đừng để lưu lại mầm bệnh.”
“Không còn ngại nữa.” Trần Du cười ôm lấy tôi, “Nhưng mấy cái gốc cây này thôi cũng tốn của ta đến nửa tháng.”
Nửa tháng ư? Bảo sao mấy ngày nay không thấy y tới tìm tôi, tính ra thì y vừa mới khỏi bệnh xong đã bắt tay vào làm cái này rồi.
Tôi thấy mình có ngàn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết nói thế nào, nói cái gì bây giờ.
Bỗng dưng tôi muốn giang tay ôm lấy y, nhưng y đã ôm chặt chăn bao lấy tôi rồi, tôi không giơ tay ra nổi.
Lúc tôi đang nghĩ mình nên làm thế nào thì y đã nâng mặt tôi lên, cúi đầu xuống. Trán đụng trán, miệng dính miệng.
Y không nói chuyện, trong cổ phát ra âm thanh: “Hửm?”
Tôi hiểu ý y, trả lời: “Ừm.”
Y hôn lên, chóp mũi cọ vào nhau. Y lại nghiêng đầu, động tác rất nhẹ nhàng, răng môi ngập tràn hương trà. Sau đấy y vẫn không vừa lòng, hôn càng nồng nhiệt hơn, cuốn lấy đầu lưỡi tôi.
Tim tôi đập thình thịch, dần thở không thông. Y buông tôi ra, nhìn tôi một chút rồi lại hôn lên, tôi lại không thể đẩy y ra, đành phải huých vai y một cái. Tôi chỉ là đụng nhẹ thôi, y lảo đảo lui lại một bước, cười cười rồi lại ôm lấy tôi, vẫn cứ hôn tiếp, lại quấn lấy đầu lưỡi tôi.
Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn cả vừa nãy, giống như là muốn nuốt chửng tôi vào bụng vậy, sau một lát lại hóa thành dịu dàng.
Nhưng cho dù y đã địu dàng thì tôi vẫn chả thở nổi, ậm ự mấy câu y mới buông ra, lau đi tơ bạc bên môi tôi.
Y cười nói: “Chăn bông của đệ dày thật ấy, ta ôm không quen.”
Tôi không đáp vì đang bận thở rồi. Tôi ngơ ra nhìn y, thầm nghĩ y đối với tôi thật là tốt, từ trước đến nay luôn là thế. Dù là ra mặt vì tôi không muốn tôi chịu nửa phần oan ức hay là đánh cờ với tôi, còn tặng tôi cuốn độc nhất, tất cả đều dành điều tốt nhất cho tôi. Dù y biết tôi đã đem lòng yêu người khác, y vẫn nhất quyết chờ tôi quên đi người ấy mới thôi.
Tôi nhớ về chuyện ngày trước, trong lòng rung động không thôi. Tôi lại nhìn y, cảm thấy thích chết đi được, cái gì cũng thích.
Tôi thích y như thế, sao lúc trước lại không nhận ra cơ chứ?
Nhưng tôi có tài đức gì mà có thể khiến y đối đãi như vậy?
Trần Du thấy tôi ngơ ra thì hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Tôi không đáp y, lại hỏi lại: “Sao huynh lại nghĩ đến loại mai này?”
Y hừ một tiếng, nói: “Ta nghĩ đến cái gì thì sẽ đưa cái đó.”
Tôi trừng mắt liếc y, cái người này sao không biết lựa mấy lời hay ý đẹp mà nói vậy?
Y không tức gì, lại còn nhìn lại tôi, giống như muốn nhìn xuyên qua tôi để nhìn thứ gì khác. Sau một lát y lại cúi xuống hôn lên mắt tôi.
Tôi vô thức khép mi lại, nơi mí mắt như được tơ liễu quét qua, tuyết trắng tan ra, y chỉ chạm nhẹ một chút đã rời đi.
Không hiểu sao tôi cảm thấy nụ hôn này còn rung động lòng người hơn cả nụ hôn nóng bỏng vừa nãy, nên rất khẩn trương, chỉ đành cúi đầu giữ yên lặng.
Hình như y cũng biết thẹn thùng, lại bảo tôi quay sang chỗ khác nhưng tôi không quay, lại còn nhìn chằm chằm vào y. Có lẽ đêm nay quá đẹp, cây hồng mai kia quá ‘diễm’, y khiến tôi quá động tâm, nên trong lòng tôi nảy sinh ra một loại nhu tình chan chứa, kìm lòng không đậu muốn nhướn người hôn lấy y. Y không nghĩ tới sẽ chủ động như vậy, ngơ ra một lúc rồi bật cười.
Y nhẹ dịu hôn tôi, lại ôm chặt lấy tôi. Qua một lúc y buông ra, tình ý đong đầy đáy mắt.
“Chúng ta ngắm tiếp đi.” Y nói.
Tôi quay người ra chỗ khác, thầm nghĩ trong lòng:
Y tặng tôi cảnh hồng mai trong đêm tuyết, tặng cho tôi tâm ý tương giao, lại tặng tôi cả tình ý đậm sâu.
Tôi thật sự là kẻ may mắn, may mắn gặp được một vị thầy tốt, lại may mắn gặp được người thật tốt.
Tuyết bay rợp trời, hồng mai như máu.
Tôi và Trần Du cùng ngắm hồng mai cả đêm gió tuyết, ngồi dưới đình đài mà tâm sự với nhau cả đêm. Đến tận khi tôi không chịu nổi nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi trong ngực y.
Tong cơn mộng mị tôi cảm giác được y dịu dàng mơn trớn mặt tôi rồi cẩn thận hôn lên, y thầm thì: “Ta chỉ là muốn tặng hồng mai cho đệ thôi…”