Chương : 28
Vật tương tư?
Tôi nghe mà lòng căng như dây đàn, trong lòng không nghĩ được gì cả.
Tôi nhớ tới Trần Du, nhớ tới tấm thiệp hồng diệp y tặng tôi, nhớ tới gương mặt ửng đỏ của y. Đó là tương tư, cũng là tình ý. Tôi không khỏi thất thần nghĩ về dáng vẻ tủi thân của y hôm nay, còn cả ánh mắt y nữa…
Trong lòng bỗng thấy hơi khó chịu, tôi cũng có lỗi mà. Tôi không nên bơ y như vậy. Tối nay y tới tìm nhất định tôi phải nói chuyện tử tế với y, tôi không muốn giận dỗi với y thế này nữa…
Thánh thượng mở miệng: “Lúc đó ta nghe mà kinh ngạc cực kỳ…”
Giọng nói của người như nơi xa vọng lại bất ngờ chui vào tai tôi, tôi lấy lại tinh thần vội vàng chú tâm nghe.
“…Ôi cái kẻ tâm cao khí ngạo mắt cao hơn đầu mà cũng biết coi trọng người khác ư? Ta cứ điểm danh từng người một mà vẫn không đoán ra là ai…Sau đó ta nghĩ nghĩ đúng là hắn cũng đã thay đổi thật rồi. Trước kia hắn luôn nói lên triều thật là nhàm chán, còn không bằng đi đọc sách còn hơn. Hắn lười lên triều đến nỗi chỉ hận không thể không đến, ta thường phải thúc hắn đi. Quả thật là nói đến mỏi miệng mà hắn vẫn không muốn đi…” Lúc Thánh thượng nói những lời này đã thành phàn nàn rồi.
“Nhưng có một khoảng thời gian đột nhiên hắn lại mỗi ngày đi sớm về muộn, cảm giác rất phấn khởi mỗi khi luận sự trên triều. Lúc bình thường cũng luôn vui vẻ cười cười, cả người đều thay đổi rất nhiều. Lúc ấy ta còn tưởng cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng ra biết nói lời xã giao với người khác rồi cơ. Ai ngờ hắn chỉ là giả vờ giả vịt trước ai đó thôi!”
Thánh thượng cười nói: “Lúc hắn hỏi ta ta chỉ cười. Thật sự chưa từng thấy dáng vẻ như này bao giờ mà. Ta làm sao biết vật gì biểu lộ tương tư chứ, ta đã từng dùng bao giờ đâu? Ta trêu hắn ‘Hay là ngươi vẽ một bức tặng người ta đi, cũng coi như như là tỏ ý’. Hắn vẫn khăng khăng không chịu, ta hỏi người kia là ai thì hắn ấp úng vẫn không chịu nói. Có lẽ là không nín nổi nữa mấy hôm sau hắn lại chạy tới tìm ta. Lúc này hắn mới chịu nói, người kia tên Tiểu Đoàn, là tên tự hắn đặt cho người ta…”
Tiểu Đoàn ư?
Sao tôi có thể không biết cái tên này cơ chứ? Cái tên khiến tôi buốt lạnh sống lưng mà vội vàng đẩy Khuất Nghiêu đang ý loạn tình mê ra, cái tên khiến tôi nhận ra tự mình đa tình rồi, như là bị tát một cái rõ đau vậy…
Tự đặt tên à…Tôi còn tưởng là khuê danh của cô gái nhà nào.
Tôi không biết phải có cảm tưởng gì nữa, trên mặt mờ mịt. Thánh thượng đánh giá tôi một hồi mới từ từ nói tiếp: “Ta cũng không biết sau đó hắn có tặng người kia không, tặng cái gì, tặng thế nào. Nhưng mà nghĩ lại kiểu người như hắn kiểu gì cũng sẽ không trực tiếp tặng người ta đâu, nhất định là phải qua tay người khác rồi…”
Tặng…tặng gì ư? Khuất Nghiêu…cũng từng tặng cho tôi một món đồ. Là một chiếc khăn gấm, đây là đồ riêng tư, cũng có thể biểu lộ tâm ý.
Nhưng, nhưng mà…
Lòng tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, tôi bối rối hỏi: “Bệ hạ có biết…Người tên Tiểu Đoàn kia là người phương nào chăng?”
Người liếc tôi một cái, nói: “Lúc ấy không biết. Lúc biết được thì cũng đã là cảnh còn người mất rồi.”
Giọng tôi run run: “Vậy Tiểu Đoàn kia…chính là vợ y ư?”
“Vợ hắn á?” Thánh thượng cười đến thê lương, “Là thầy Khuất ép hắn cưới thôi. Đó là con gái của quan gia nhà họ Khuất. Khuất Nghiêu làm ầm ĩ lên mấy ngày, bảo là không cưới. Tự dưng một ngày lại đồng ý…”
“Vì sao?”
Thánh thượng cũng mờ mịt, người lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết lúc đó hắn đang đối nghịch với cha. Thực quyền của thầy Khuất lúc ấy cao hơn của hắn, chèn ép đủ đường. Hắn thì kiệt quệ sức lực, cực kỳ mệt mỏi, cả ngày đều ngủ không ngon. Trên triều thì cãi nhau với đồng liêu, đại ca thì ở xa tận nơi biên thùy vướng chút lí do nên cũng không rảnh quan tâm hắn được…Sau đó ngươi bị người khác bức bách, phải trình lên thư Khuất Nghiêu tham ô. Ta cũng thuận thế bãi chức hắn vừa muốn để hắn nghỉ ngơi, khỏi bị cha kìm kẹp. Hắn lại tức ói máu lúc trên triều hôm đó.”
Thánh thượng quay đầu nhìn tôi, chống cằm nói: “Ngươi cũng nên nhớ kỹ, lúc ngươi quỳ gối không chịu đứng dậy, Khuất Nghiêu đã tức đến đỏ mắt. Ta cũng định nói vừa mới chỉ là diễn kịch mà thôi nhưng lại ngại có mặt ngươi ở ngay đó, ta không thể nói việc xấu trong nhà hắn ra được. Dù sao cũng là cha con cãi nhau, nên ta bảo hắn về trước, nhưng ta cũng đã đưa bức thư người dâng lên cho hắn. Sau khi hắn lấy đi rồi về phủ hình như lại bị thầy Khuất nhốt tại nhà. Sau đó thì lại truyền ra tin tức hắn sắp thành hôn luôn…”
Lòng tôi gợn sóng, tôi biết y tức giận, nhưng cũng không ngờ là giận đến thế. Nhưng y đã cầm thư sao vẫn cố nhằm vào tôi, mắng tôi như tạt máu chó lên đầu trên triều.
“Lúc ấy ta hỏi hắn, ‘vậy Tiểu Đoàn của ngươi đâu’. Sắc mặt hắn cực kém, nói rằng người kia vô ý với mình rồi, sau này vẫn nên quên đi thôi…Ta nghe thế thì cũng thổn thức không thôi, nghĩ rằng quên cũng tốt. Sau đó hắn rất suy sụp, cũng không buồn vào cung tìm ta. Ta ở trong cung nhàm chán quá nên thường xuyên muốn nói chuyện với ngươi…”
Thánh thượng chợt nhớ tới cái gì, nói: “May mà lúc ấy ta chưa tứ hôn cho ngươi!” Nói xong người vỗ bàn cười cười: “Nhưng còn Khuất Nghiêu nói thành thân là thành thân thật, nhưng chỉ là thành thân mà thôi. Chưa đụng gì đến tân nương luôn.”
Lòng tôi chấn động, trừng to mắt, vậy đứa bé kia là sao?
Thánh thượng nhìn ra nghi ngờ của tôi, cười nói: “Con của Dương Vận.”
Cái tên Dương Vận này sao tôi không biết cho được! Y chính là vị mưu sĩ không cho tôi động vào đầu Khuất Nghiêu kia…Đã là mưu sĩ trong phủ sao lại dám làm ra loại chuyện này được? Lòng tôi đầy phẫn nộ.
Thánh thượng không nhìn tôi chỉ nói tiếp: “Gia tộc của Dương Vận hành nghề y, rời xa miếu đường, rất có thanh danh trên giang hồ. Ở kinh thành phong vân bốn phía, giả dối quỷ quyệt, hắn vốn là con trưởng tôn quý trong tộc. Vố không phải dính nửa phần sóng gió triều đình, lại vì một người…” Thánh thượng dừng một chút, “lại vì Khuất Hằng sở cầu mà tới Khuất phủ, sau đó lại còn uốn gối nhận làm mưu sĩ trong phủ để phụ tá. Nhưng hình như giữa Giang gia với Dương gia có mối thù truyền kiếp, gút mắc giữa các đời không ngừng. Hai người đâm ra mâu thuẫn khắp nơi, nhưng lại có ý với nhau…”
Thánh thượng buồn cười, mắt cong cong lên, người lắc đầu: “Hai người họ đúng là buồn cười, rõ ràng là thích nhau nhưng lại mạnh miệng trêu tức nhau. Trước đó ta còn tưởng họ là kẻ thù của nhau cơ…Cứ kéo dài tình trạng đến lúc Khuất Nghiêu có hôn ước với Giang Thanh Nguyệt thì mới chọc thủng tờ giấy đó…”
Thánh thượng phủi tay, cười nói: “Giang Thanh Nguyệt cũng lợi hại thật! Cô biết đến hôn ước thì vẫn chịu đựng không khóc không nháo, nhưng đến hôm trước thành hôn thì gạo nấu thành cơm với Dương Vận luôn. Đêm hôm đông lạnh khắc nghiệt kéo Dương Vận quỳ trước phòng thầy Khuất một ngày. Hôm đó tuyết lớn, thân thể cô ấy vốn yếu, Dương Vận cũng bị lạnh cóng xanh cả mặt ôm Thanh Nguyệt vào lòng tránh tuyết. Hôm đó ta cũng nhìn thấy, cũng ở bên ngoài cầu tình cho họ…”
Tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng lo lắng hỏi lại: “Vậy Khuất đại nhân có biết mấy chuyện này hay không…”
Tôi nghe mà lòng căng như dây đàn, trong lòng không nghĩ được gì cả.
Tôi nhớ tới Trần Du, nhớ tới tấm thiệp hồng diệp y tặng tôi, nhớ tới gương mặt ửng đỏ của y. Đó là tương tư, cũng là tình ý. Tôi không khỏi thất thần nghĩ về dáng vẻ tủi thân của y hôm nay, còn cả ánh mắt y nữa…
Trong lòng bỗng thấy hơi khó chịu, tôi cũng có lỗi mà. Tôi không nên bơ y như vậy. Tối nay y tới tìm nhất định tôi phải nói chuyện tử tế với y, tôi không muốn giận dỗi với y thế này nữa…
Thánh thượng mở miệng: “Lúc đó ta nghe mà kinh ngạc cực kỳ…”
Giọng nói của người như nơi xa vọng lại bất ngờ chui vào tai tôi, tôi lấy lại tinh thần vội vàng chú tâm nghe.
“…Ôi cái kẻ tâm cao khí ngạo mắt cao hơn đầu mà cũng biết coi trọng người khác ư? Ta cứ điểm danh từng người một mà vẫn không đoán ra là ai…Sau đó ta nghĩ nghĩ đúng là hắn cũng đã thay đổi thật rồi. Trước kia hắn luôn nói lên triều thật là nhàm chán, còn không bằng đi đọc sách còn hơn. Hắn lười lên triều đến nỗi chỉ hận không thể không đến, ta thường phải thúc hắn đi. Quả thật là nói đến mỏi miệng mà hắn vẫn không muốn đi…” Lúc Thánh thượng nói những lời này đã thành phàn nàn rồi.
“Nhưng có một khoảng thời gian đột nhiên hắn lại mỗi ngày đi sớm về muộn, cảm giác rất phấn khởi mỗi khi luận sự trên triều. Lúc bình thường cũng luôn vui vẻ cười cười, cả người đều thay đổi rất nhiều. Lúc ấy ta còn tưởng cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng ra biết nói lời xã giao với người khác rồi cơ. Ai ngờ hắn chỉ là giả vờ giả vịt trước ai đó thôi!”
Thánh thượng cười nói: “Lúc hắn hỏi ta ta chỉ cười. Thật sự chưa từng thấy dáng vẻ như này bao giờ mà. Ta làm sao biết vật gì biểu lộ tương tư chứ, ta đã từng dùng bao giờ đâu? Ta trêu hắn ‘Hay là ngươi vẽ một bức tặng người ta đi, cũng coi như như là tỏ ý’. Hắn vẫn khăng khăng không chịu, ta hỏi người kia là ai thì hắn ấp úng vẫn không chịu nói. Có lẽ là không nín nổi nữa mấy hôm sau hắn lại chạy tới tìm ta. Lúc này hắn mới chịu nói, người kia tên Tiểu Đoàn, là tên tự hắn đặt cho người ta…”
Tiểu Đoàn ư?
Sao tôi có thể không biết cái tên này cơ chứ? Cái tên khiến tôi buốt lạnh sống lưng mà vội vàng đẩy Khuất Nghiêu đang ý loạn tình mê ra, cái tên khiến tôi nhận ra tự mình đa tình rồi, như là bị tát một cái rõ đau vậy…
Tự đặt tên à…Tôi còn tưởng là khuê danh của cô gái nhà nào.
Tôi không biết phải có cảm tưởng gì nữa, trên mặt mờ mịt. Thánh thượng đánh giá tôi một hồi mới từ từ nói tiếp: “Ta cũng không biết sau đó hắn có tặng người kia không, tặng cái gì, tặng thế nào. Nhưng mà nghĩ lại kiểu người như hắn kiểu gì cũng sẽ không trực tiếp tặng người ta đâu, nhất định là phải qua tay người khác rồi…”
Tặng…tặng gì ư? Khuất Nghiêu…cũng từng tặng cho tôi một món đồ. Là một chiếc khăn gấm, đây là đồ riêng tư, cũng có thể biểu lộ tâm ý.
Nhưng, nhưng mà…
Lòng tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, tôi bối rối hỏi: “Bệ hạ có biết…Người tên Tiểu Đoàn kia là người phương nào chăng?”
Người liếc tôi một cái, nói: “Lúc ấy không biết. Lúc biết được thì cũng đã là cảnh còn người mất rồi.”
Giọng tôi run run: “Vậy Tiểu Đoàn kia…chính là vợ y ư?”
“Vợ hắn á?” Thánh thượng cười đến thê lương, “Là thầy Khuất ép hắn cưới thôi. Đó là con gái của quan gia nhà họ Khuất. Khuất Nghiêu làm ầm ĩ lên mấy ngày, bảo là không cưới. Tự dưng một ngày lại đồng ý…”
“Vì sao?”
Thánh thượng cũng mờ mịt, người lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết lúc đó hắn đang đối nghịch với cha. Thực quyền của thầy Khuất lúc ấy cao hơn của hắn, chèn ép đủ đường. Hắn thì kiệt quệ sức lực, cực kỳ mệt mỏi, cả ngày đều ngủ không ngon. Trên triều thì cãi nhau với đồng liêu, đại ca thì ở xa tận nơi biên thùy vướng chút lí do nên cũng không rảnh quan tâm hắn được…Sau đó ngươi bị người khác bức bách, phải trình lên thư Khuất Nghiêu tham ô. Ta cũng thuận thế bãi chức hắn vừa muốn để hắn nghỉ ngơi, khỏi bị cha kìm kẹp. Hắn lại tức ói máu lúc trên triều hôm đó.”
Thánh thượng quay đầu nhìn tôi, chống cằm nói: “Ngươi cũng nên nhớ kỹ, lúc ngươi quỳ gối không chịu đứng dậy, Khuất Nghiêu đã tức đến đỏ mắt. Ta cũng định nói vừa mới chỉ là diễn kịch mà thôi nhưng lại ngại có mặt ngươi ở ngay đó, ta không thể nói việc xấu trong nhà hắn ra được. Dù sao cũng là cha con cãi nhau, nên ta bảo hắn về trước, nhưng ta cũng đã đưa bức thư người dâng lên cho hắn. Sau khi hắn lấy đi rồi về phủ hình như lại bị thầy Khuất nhốt tại nhà. Sau đó thì lại truyền ra tin tức hắn sắp thành hôn luôn…”
Lòng tôi gợn sóng, tôi biết y tức giận, nhưng cũng không ngờ là giận đến thế. Nhưng y đã cầm thư sao vẫn cố nhằm vào tôi, mắng tôi như tạt máu chó lên đầu trên triều.
“Lúc ấy ta hỏi hắn, ‘vậy Tiểu Đoàn của ngươi đâu’. Sắc mặt hắn cực kém, nói rằng người kia vô ý với mình rồi, sau này vẫn nên quên đi thôi…Ta nghe thế thì cũng thổn thức không thôi, nghĩ rằng quên cũng tốt. Sau đó hắn rất suy sụp, cũng không buồn vào cung tìm ta. Ta ở trong cung nhàm chán quá nên thường xuyên muốn nói chuyện với ngươi…”
Thánh thượng chợt nhớ tới cái gì, nói: “May mà lúc ấy ta chưa tứ hôn cho ngươi!” Nói xong người vỗ bàn cười cười: “Nhưng còn Khuất Nghiêu nói thành thân là thành thân thật, nhưng chỉ là thành thân mà thôi. Chưa đụng gì đến tân nương luôn.”
Lòng tôi chấn động, trừng to mắt, vậy đứa bé kia là sao?
Thánh thượng nhìn ra nghi ngờ của tôi, cười nói: “Con của Dương Vận.”
Cái tên Dương Vận này sao tôi không biết cho được! Y chính là vị mưu sĩ không cho tôi động vào đầu Khuất Nghiêu kia…Đã là mưu sĩ trong phủ sao lại dám làm ra loại chuyện này được? Lòng tôi đầy phẫn nộ.
Thánh thượng không nhìn tôi chỉ nói tiếp: “Gia tộc của Dương Vận hành nghề y, rời xa miếu đường, rất có thanh danh trên giang hồ. Ở kinh thành phong vân bốn phía, giả dối quỷ quyệt, hắn vốn là con trưởng tôn quý trong tộc. Vố không phải dính nửa phần sóng gió triều đình, lại vì một người…” Thánh thượng dừng một chút, “lại vì Khuất Hằng sở cầu mà tới Khuất phủ, sau đó lại còn uốn gối nhận làm mưu sĩ trong phủ để phụ tá. Nhưng hình như giữa Giang gia với Dương gia có mối thù truyền kiếp, gút mắc giữa các đời không ngừng. Hai người đâm ra mâu thuẫn khắp nơi, nhưng lại có ý với nhau…”
Thánh thượng buồn cười, mắt cong cong lên, người lắc đầu: “Hai người họ đúng là buồn cười, rõ ràng là thích nhau nhưng lại mạnh miệng trêu tức nhau. Trước đó ta còn tưởng họ là kẻ thù của nhau cơ…Cứ kéo dài tình trạng đến lúc Khuất Nghiêu có hôn ước với Giang Thanh Nguyệt thì mới chọc thủng tờ giấy đó…”
Thánh thượng phủi tay, cười nói: “Giang Thanh Nguyệt cũng lợi hại thật! Cô biết đến hôn ước thì vẫn chịu đựng không khóc không nháo, nhưng đến hôm trước thành hôn thì gạo nấu thành cơm với Dương Vận luôn. Đêm hôm đông lạnh khắc nghiệt kéo Dương Vận quỳ trước phòng thầy Khuất một ngày. Hôm đó tuyết lớn, thân thể cô ấy vốn yếu, Dương Vận cũng bị lạnh cóng xanh cả mặt ôm Thanh Nguyệt vào lòng tránh tuyết. Hôm đó ta cũng nhìn thấy, cũng ở bên ngoài cầu tình cho họ…”
Tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng lo lắng hỏi lại: “Vậy Khuất đại nhân có biết mấy chuyện này hay không…”