Chương 5
Hiên giương mắt nhìn tập tài liệu bị cướp khỏi tay, ngoan ngoãn theo sau lưng trở về lớp học. Đoạn đường từ văn phòng thầy cô đến phòng học không quá xa, nhưng lúc về lại làm cô mỏi nhừ đôi chân, kèm theo cảm giác chướng chướng ở bụng dưới. Khi nhấc chân lên bậc thang thứ hai thì Duy đột nhiên lên tiếng.
"Cầm giúp tôi một lát.” Cảnh Duy không nhìn thẳng vào cô mà hơi mất tự nhiên nhìn sang hướng khác. Nếu để ý kỹ sẽ thấy vành tai và phần cổ sau gáy ửng đỏ.
Hiên nhíu mày không hiểu chuyện gì, nhưng cô vẫn vươn tay ôm xấp tài liệu vào người.
Khi này, Cảnh Duy cởi chiếc áo khoác đồng phục đang mặc trên người, vòng tay ra phía sau quấn quanh eo. Vì áo khoác của cậu lớn hơn nhiều lần so với cơ thể cô nên áo khoác dài phủ qua mông.
Lập tức, cô liền hiểu ra. Hai bên gò má nóng ran như hòn than ửng lửa, xấu hổ muốn chui xuống hố. Hôm nay, kỳ sinh lý đến sớm hơn một tuần, cô lại không mang theo vật dụng cần thiết. Hiên báu chặt tà váy, lúng túng không biết làm như thế nào.
"Tớ đi đây một lát, cậu cầm tài liệu lên lớp hộ tớ nhé?”
Cảnh Duy gãi cổ chưa kịp trả lời thì cô gái đã rời đi mất. Thực tế thì khi cô rời đi thì giây sau đã hối hận rồi, cô không mang điện thoại, không thể gọi điện nhờ Oanh. Bây giờ, cô chỉ có thể đợi ai đó vào WC mới có thể xin được.
Hiên cúi thấp đầu với mong muốn sẽ không bắt gặp ai trong tình trạng đáng xấu hổ này. Khi đi ngang qua WC nam, cô gấp rút đến mức vừa đi vừa nắm chặt tà váy.
Trong WC nam đậm đặc mùi thuốc lá, khó chịu đến mức khi đi ngang qua, cô phải nín thở lại. Mặc dù nhà trường đã thực hiện chủ trương cấm học sinh nam hút thuốc lá trong WC. Song, vẫn không hoàn toàn giải quyết triệt để.
"Đi đâu mà vội vàng vậy em?” Một nam sinh cầm trên tay điếu thuốc đang cháy dở, thấy cô đi ngang qua, giở thói lưu manh trêu chọc.
Hiên sải rộng bước chân, nhanh chóng đi qua, vội vàng đến mức khi vào phòng WC, đã khóa trái cửa lại, thở hổn hển.
Thời gian dần trôi, tiếng cười cợt của các nam sinh đứng ở ngoài nhỏ dần, nhỏ dần. Cho đến khi bọn họ rời đi thì cô mới an tâm thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên dồn dập, làm tim cô như muốn rơi ra ngoài, giọng nói của người con gái cất lên.
"Hiên ơi! Cậu ở phòng nào vậy?”
Biết được chủ nhân giọng nói là ai thì Hiên mới lên tiếng trả lời.
"Tớ ở đây.”
"Cậu mở cửa ra đi, tớ có đồ cần đưa cho cậu.”
Nhận được túi nhỏ như ví tiền, bên trong chứa món đồ hình vuông to gần bằng lòng bàn tay thì cô không khỏi sửng sốt. Cô nhìn trân trân món đồ trên tay một hồi, cảm xúc đan xen lẫn lộn, hệt như một mớ bong bóng xà phòng. Người con trai mà cô chán ghét đến mức, ngày đêm lẩm bẩm mắng chửi cậu ta thì giờ đây cậu ta lại sẵn sàng nhờ người đưa đồ dùng thiết yếu cho mình.
Phút chốc, cô cảm thấy bản thân thật xấu tính, vội kết luận đánh giá một người khi chỉ mới gặp được vài lần.
May mà tiết anh văn là tiết cuối cùng trong ngày, nên khi trở về lớp cũng là lúc gần đến giờ ra về. Nhìn thấy Duy, cô như biến thành chú thỏ nhỏ sợ sệt, cô không dám đối mặt với Duy. Một phần vì nhục nhã khi trải qua kỳ sinh lý trước mặt người khác giới, phần khác vì thời gian qua, cô đã hiểu nhầm cậu. Thật ra, cậu cũng không đáng ghét đến như thế!
"Cảm ơn cậu nhé! Ngày mai, tớ sẽ trả áo khoác cho cậu.” Hiên ghé sát tai, thì thầm.
Cảnh Duy hơi dịch người sang một bên, ậm ừ. Hiên không có tâm trạng để nhìn ra dáng vẻ khác thường của cậu, cô nói xong thì ôm cặp đeo trước ngực, đảo mắt nhìn cậu một cái rồi mấp máy môi nói.
"Tớ về trước nhé!”
"À, ừ.”
(...)
Ngày hôm sau.
Như thường lệ, Duy vẫn là người đến lớp sớm nhất, mở cửa phòng học, mở rèm cửa cho ánh sáng mặt trời chiếu vào. Cậu bày sách vở ra bàn rồi soạn và làm bài tập môn học. Bởi vì quỹ thời gian trong ngày khá eo hẹp nên cậu thường tranh thủ hoàn thành bài tập trước khi vào lớp.
Trên sân trường lác đác vài học sinh dắt xe vào sân trường. Cả hành lang vắng tanh, heo hút. Trong phòng học chỉ có âm thanh quạt máy và tiếng ma sát giữa ngòi bút và mặt giấy nhám. Cậu ngồi thẳng lưng, nhìn dòng chữ như đang nhảy điệu Waltz, cảm thấy bản thân có bệnh thật rồi. Chữ viết sao có thể nhảy được chứ?
Tối qua, cậu làm việc đến gần khuya nên hôm nay không đủ tỉnh táo cho lắm. Duy chớp mắt, cơ thể dùng toàn bộ sức lực chống cự lại đôi mắt nặng trĩu như gắn thêm ngôi sao Neutron. Giây sau, ngòi bút quệt một đường kéo dài, ngay lập tức cậu đã gục mặt xuống bàn.
Cùng lúc này.
Vĩnh Hiên đến trường sớm hơn thường ngày. Vừa bước vào phòng học đã thấy Duy nằm gục trên bàn hướng ra phía cửa sổ. Cô thấy mấy xấp giấy đặt trên bàn bay tứ tung khắp nơi thì tắt quạt, nhặt xấp giấy bỏ lên trên bàn của cậu. Sau đó đặt túi xách chứa áo khoác treo bên hông bàn.
Ngày thường nhìn nét mặt cau có, khó chịu là vậy, ấy thế mà khi này nhìn gương mặt của người con trai ôn hòa, mềm mại như thiên sứ. Hàng lông mi đen dài tạo thành một tấm màn đen che kín, chiếc mũi dọc dừa cao thẳng cùng với đôi môi hồng hào như đánh thêm một lớp vaseline. Cho đến khi những lọn tóc rủ xuống, đuôi tóc chấm chấm trên gương mặt người kia, Vĩnh Hiên mới nhận ra cô đã vô thức ghé sát người lại gần cậu từ bao giờ, vội vội vàng vàng lùi ra phía sau.
"Hiên, hôm nay cậu đến sớm thế?”
Nghe giọng nói của bạn cùng lớp, cô hơi mất tự nhiên nhìn cô bạn đang bước vào, mím môi trả lời.
"Tớ có một số việc cần làm, nên đến sớm để hoàn thành.”
Cô bạn cùng lớp không nghi ngờ gì nhiều, gật đầu đã hiểu và trở về chỗ ngồi. Mãi đến khi vào lớp thì Hoài Bảo mới đánh thức cậu dậy. Nhìn quầng thâm đen xì lộ rõ dưới khóe mắt, cậu ồ ồ mấy tiếng rồi trêu chọc.
"Đêm qua, cú đêm chơi game phải không?”
Duy không muốn giải thích nhiều về vấn đề gia đình, ậm ừ lấy lệ.
Sau đó, cậu vô tình phát hiện bên hông bàn treo túi nhựa màu xanh, bên trong đựng chiếc áo khoác đồng phục. Mùi nước xả vải thông thường được thay bằng mùi thảo dược, thơm nhè nhẹ, khác biệt hoàn toàn so với nước xả vải mà cậu hay mua ngoài chợ.
Đầu giờ học, giờ học, giáo viên chủ nhiệm xếp tập giáo án vào cặp đen, ngước mắt, giọng đều đều.
"Trong lớp, có em nào muốn đăng ký thi học sinh giỏi Toán không?"
"Nhà trường sẽ bắt đầu tổ chức giải cấp trường vào ngày 5 tháng 10. Đề cương thầy sẽ gửi cho bọn em, nhưng chỉ là khái quát, cụ thể hơn mấy em phải tự tìm tòi."
Vĩnh Hiên đã ở trong đội tuyển học sinh giỏi Toán những năm cấp hai, nên tất nhiên cô vẫn tham gia thi.
Bàn dưới cũng đang hỏi về chuyện này, Bảo vừa lên tiếng hỏi xong thì đã nhận được câu trả lời, Duy nói.
"Tôi thi."
Duy rũ mắt nhìn tập vở màu vàng ngà, tay cầm bút bi xoay theo chiều ngược kim đồng hồ. Số tiền thưởng giải nhất cuộc thi học sinh giỏi văn hóa cấp tỉnh đủ để cậu chi trả hoàn toàn các khoản tiền nhà trường và chi phí mua sắm cho bản thân, mà không cần phải xin thêm tiền từ mẹ. Đó là lý do cậu kiên trì tham gia học sinh giỏi môn toán đến như vậy.
Dòng suy nghĩ cứ như một cuốn phim, cuốn xoáy cậu vào bên trong làm cậu không thể thoát khỏi được. Mãi đến khi cậu nghe thấy tiếng hối thúc của ông chủ thì mới vâng vâng dạ dạ, khiêng thùng carton từ xe bán tải vào trong cửa hàng, luân phiên khiêng từng thùng carton đến lần thứ ba thì mới khiêng xong.
Ông chủ móc túi tiền ở túi quần đằng sau đưa cho cậu một tờ màu đỏ, cậu gạt mồ hôi lăn dài trên gò má, cảm ơn sau đó nhận lấy tiền.
Mồ hôi lăn dài trên hai bên gò má, ướt đẫm cổ áo thun màu đen, những giọt mồ hôi làm ướt mặt kính. Cậu tháo ra, lau khô bằng mép áo.
Tách!
Giọt nước mưa rơi xuống mái tóc, cậu ngửa cổ nhìn lên bầu trời đêm, vươn tay hứng những giọt nước mưa. Có lẽ chỉ vài phút nữa, cơn mưa rào sẽ ghé ngang qua thành phố A, nghĩ vậy, cậu liền trú dưới mái hiên cửa hàng. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cậu, chừng mấy phút sau, mưa rơi tí tách rồi đổ ào ào xuống như thác đổ.
Với một người bị cận lâu năm như cậu thì việc cậu ghét mưa là một điều dễ hiểu. Sở dĩ khi đi dưới mưa, nước mưa sẽ làm ướt kính và cậu không thể xác định phương hướng phía trước được, cậu ghét cái cảm giác cả người ướt nhẹp như con chuột cống sau cơn mưa.
Duy phủi cánh tay dính vài giọt nước mưa, bụng cậu sôi lên ùng ục, cậu nuốt khan, trở vào cửa hàng mua một ít đồ ăn. Khi này trên TV được gắn ở trên tường đang chiếu một MV ca nhạc. Có lẽ, cậu cũng sẽ không để ý nhiều cho đến khi nghe một người khách hàng nói chuyện với người bạn.
"Cô gái trong MV nhìn lạ thật, người mới à?”
Vốn dĩ, cậu không định nhìn xem nhưng vì chai nước tương đặt ở ngăn trên nên cậu với tay lên lấy, vô tình nhìn vào màn hình MV.
Trong đoạn MV đang chiếu hình ảnh cô gái mặc tà áo dài trắng thướt tha, đi dưới hàng cây phượng vĩ rực rỡ, những đóa hoa phượng nho nhỏ rơi trên mái tóc đen, mềm mại như con sông uốn lượn. Giây phút, cô gái kia quay sang nở nụ cười tươi tắn như ánh nắng ban mai. Hàng lông mày đen khẽ nhíu lại rồi giãn ra trong tíc tắc.
"Hiên?”
Về cơ bản thì cậu không quá để tâm nhiều đến đời tư của người khác, giây sau liền thu tầm mắt với chai tương và một đống đồ ăn lạnh vào quầy thu ngân.
"Cầm giúp tôi một lát.” Cảnh Duy không nhìn thẳng vào cô mà hơi mất tự nhiên nhìn sang hướng khác. Nếu để ý kỹ sẽ thấy vành tai và phần cổ sau gáy ửng đỏ.
Hiên nhíu mày không hiểu chuyện gì, nhưng cô vẫn vươn tay ôm xấp tài liệu vào người.
Khi này, Cảnh Duy cởi chiếc áo khoác đồng phục đang mặc trên người, vòng tay ra phía sau quấn quanh eo. Vì áo khoác của cậu lớn hơn nhiều lần so với cơ thể cô nên áo khoác dài phủ qua mông.
Lập tức, cô liền hiểu ra. Hai bên gò má nóng ran như hòn than ửng lửa, xấu hổ muốn chui xuống hố. Hôm nay, kỳ sinh lý đến sớm hơn một tuần, cô lại không mang theo vật dụng cần thiết. Hiên báu chặt tà váy, lúng túng không biết làm như thế nào.
"Tớ đi đây một lát, cậu cầm tài liệu lên lớp hộ tớ nhé?”
Cảnh Duy gãi cổ chưa kịp trả lời thì cô gái đã rời đi mất. Thực tế thì khi cô rời đi thì giây sau đã hối hận rồi, cô không mang điện thoại, không thể gọi điện nhờ Oanh. Bây giờ, cô chỉ có thể đợi ai đó vào WC mới có thể xin được.
Hiên cúi thấp đầu với mong muốn sẽ không bắt gặp ai trong tình trạng đáng xấu hổ này. Khi đi ngang qua WC nam, cô gấp rút đến mức vừa đi vừa nắm chặt tà váy.
Trong WC nam đậm đặc mùi thuốc lá, khó chịu đến mức khi đi ngang qua, cô phải nín thở lại. Mặc dù nhà trường đã thực hiện chủ trương cấm học sinh nam hút thuốc lá trong WC. Song, vẫn không hoàn toàn giải quyết triệt để.
"Đi đâu mà vội vàng vậy em?” Một nam sinh cầm trên tay điếu thuốc đang cháy dở, thấy cô đi ngang qua, giở thói lưu manh trêu chọc.
Hiên sải rộng bước chân, nhanh chóng đi qua, vội vàng đến mức khi vào phòng WC, đã khóa trái cửa lại, thở hổn hển.
Thời gian dần trôi, tiếng cười cợt của các nam sinh đứng ở ngoài nhỏ dần, nhỏ dần. Cho đến khi bọn họ rời đi thì cô mới an tâm thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên dồn dập, làm tim cô như muốn rơi ra ngoài, giọng nói của người con gái cất lên.
"Hiên ơi! Cậu ở phòng nào vậy?”
Biết được chủ nhân giọng nói là ai thì Hiên mới lên tiếng trả lời.
"Tớ ở đây.”
"Cậu mở cửa ra đi, tớ có đồ cần đưa cho cậu.”
Nhận được túi nhỏ như ví tiền, bên trong chứa món đồ hình vuông to gần bằng lòng bàn tay thì cô không khỏi sửng sốt. Cô nhìn trân trân món đồ trên tay một hồi, cảm xúc đan xen lẫn lộn, hệt như một mớ bong bóng xà phòng. Người con trai mà cô chán ghét đến mức, ngày đêm lẩm bẩm mắng chửi cậu ta thì giờ đây cậu ta lại sẵn sàng nhờ người đưa đồ dùng thiết yếu cho mình.
Phút chốc, cô cảm thấy bản thân thật xấu tính, vội kết luận đánh giá một người khi chỉ mới gặp được vài lần.
May mà tiết anh văn là tiết cuối cùng trong ngày, nên khi trở về lớp cũng là lúc gần đến giờ ra về. Nhìn thấy Duy, cô như biến thành chú thỏ nhỏ sợ sệt, cô không dám đối mặt với Duy. Một phần vì nhục nhã khi trải qua kỳ sinh lý trước mặt người khác giới, phần khác vì thời gian qua, cô đã hiểu nhầm cậu. Thật ra, cậu cũng không đáng ghét đến như thế!
"Cảm ơn cậu nhé! Ngày mai, tớ sẽ trả áo khoác cho cậu.” Hiên ghé sát tai, thì thầm.
Cảnh Duy hơi dịch người sang một bên, ậm ừ. Hiên không có tâm trạng để nhìn ra dáng vẻ khác thường của cậu, cô nói xong thì ôm cặp đeo trước ngực, đảo mắt nhìn cậu một cái rồi mấp máy môi nói.
"Tớ về trước nhé!”
"À, ừ.”
(...)
Ngày hôm sau.
Như thường lệ, Duy vẫn là người đến lớp sớm nhất, mở cửa phòng học, mở rèm cửa cho ánh sáng mặt trời chiếu vào. Cậu bày sách vở ra bàn rồi soạn và làm bài tập môn học. Bởi vì quỹ thời gian trong ngày khá eo hẹp nên cậu thường tranh thủ hoàn thành bài tập trước khi vào lớp.
Trên sân trường lác đác vài học sinh dắt xe vào sân trường. Cả hành lang vắng tanh, heo hút. Trong phòng học chỉ có âm thanh quạt máy và tiếng ma sát giữa ngòi bút và mặt giấy nhám. Cậu ngồi thẳng lưng, nhìn dòng chữ như đang nhảy điệu Waltz, cảm thấy bản thân có bệnh thật rồi. Chữ viết sao có thể nhảy được chứ?
Tối qua, cậu làm việc đến gần khuya nên hôm nay không đủ tỉnh táo cho lắm. Duy chớp mắt, cơ thể dùng toàn bộ sức lực chống cự lại đôi mắt nặng trĩu như gắn thêm ngôi sao Neutron. Giây sau, ngòi bút quệt một đường kéo dài, ngay lập tức cậu đã gục mặt xuống bàn.
Cùng lúc này.
Vĩnh Hiên đến trường sớm hơn thường ngày. Vừa bước vào phòng học đã thấy Duy nằm gục trên bàn hướng ra phía cửa sổ. Cô thấy mấy xấp giấy đặt trên bàn bay tứ tung khắp nơi thì tắt quạt, nhặt xấp giấy bỏ lên trên bàn của cậu. Sau đó đặt túi xách chứa áo khoác treo bên hông bàn.
Ngày thường nhìn nét mặt cau có, khó chịu là vậy, ấy thế mà khi này nhìn gương mặt của người con trai ôn hòa, mềm mại như thiên sứ. Hàng lông mi đen dài tạo thành một tấm màn đen che kín, chiếc mũi dọc dừa cao thẳng cùng với đôi môi hồng hào như đánh thêm một lớp vaseline. Cho đến khi những lọn tóc rủ xuống, đuôi tóc chấm chấm trên gương mặt người kia, Vĩnh Hiên mới nhận ra cô đã vô thức ghé sát người lại gần cậu từ bao giờ, vội vội vàng vàng lùi ra phía sau.
"Hiên, hôm nay cậu đến sớm thế?”
Nghe giọng nói của bạn cùng lớp, cô hơi mất tự nhiên nhìn cô bạn đang bước vào, mím môi trả lời.
"Tớ có một số việc cần làm, nên đến sớm để hoàn thành.”
Cô bạn cùng lớp không nghi ngờ gì nhiều, gật đầu đã hiểu và trở về chỗ ngồi. Mãi đến khi vào lớp thì Hoài Bảo mới đánh thức cậu dậy. Nhìn quầng thâm đen xì lộ rõ dưới khóe mắt, cậu ồ ồ mấy tiếng rồi trêu chọc.
"Đêm qua, cú đêm chơi game phải không?”
Duy không muốn giải thích nhiều về vấn đề gia đình, ậm ừ lấy lệ.
Sau đó, cậu vô tình phát hiện bên hông bàn treo túi nhựa màu xanh, bên trong đựng chiếc áo khoác đồng phục. Mùi nước xả vải thông thường được thay bằng mùi thảo dược, thơm nhè nhẹ, khác biệt hoàn toàn so với nước xả vải mà cậu hay mua ngoài chợ.
Đầu giờ học, giờ học, giáo viên chủ nhiệm xếp tập giáo án vào cặp đen, ngước mắt, giọng đều đều.
"Trong lớp, có em nào muốn đăng ký thi học sinh giỏi Toán không?"
"Nhà trường sẽ bắt đầu tổ chức giải cấp trường vào ngày 5 tháng 10. Đề cương thầy sẽ gửi cho bọn em, nhưng chỉ là khái quát, cụ thể hơn mấy em phải tự tìm tòi."
Vĩnh Hiên đã ở trong đội tuyển học sinh giỏi Toán những năm cấp hai, nên tất nhiên cô vẫn tham gia thi.
Bàn dưới cũng đang hỏi về chuyện này, Bảo vừa lên tiếng hỏi xong thì đã nhận được câu trả lời, Duy nói.
"Tôi thi."
Duy rũ mắt nhìn tập vở màu vàng ngà, tay cầm bút bi xoay theo chiều ngược kim đồng hồ. Số tiền thưởng giải nhất cuộc thi học sinh giỏi văn hóa cấp tỉnh đủ để cậu chi trả hoàn toàn các khoản tiền nhà trường và chi phí mua sắm cho bản thân, mà không cần phải xin thêm tiền từ mẹ. Đó là lý do cậu kiên trì tham gia học sinh giỏi môn toán đến như vậy.
Dòng suy nghĩ cứ như một cuốn phim, cuốn xoáy cậu vào bên trong làm cậu không thể thoát khỏi được. Mãi đến khi cậu nghe thấy tiếng hối thúc của ông chủ thì mới vâng vâng dạ dạ, khiêng thùng carton từ xe bán tải vào trong cửa hàng, luân phiên khiêng từng thùng carton đến lần thứ ba thì mới khiêng xong.
Ông chủ móc túi tiền ở túi quần đằng sau đưa cho cậu một tờ màu đỏ, cậu gạt mồ hôi lăn dài trên gò má, cảm ơn sau đó nhận lấy tiền.
Mồ hôi lăn dài trên hai bên gò má, ướt đẫm cổ áo thun màu đen, những giọt mồ hôi làm ướt mặt kính. Cậu tháo ra, lau khô bằng mép áo.
Tách!
Giọt nước mưa rơi xuống mái tóc, cậu ngửa cổ nhìn lên bầu trời đêm, vươn tay hứng những giọt nước mưa. Có lẽ chỉ vài phút nữa, cơn mưa rào sẽ ghé ngang qua thành phố A, nghĩ vậy, cậu liền trú dưới mái hiên cửa hàng. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cậu, chừng mấy phút sau, mưa rơi tí tách rồi đổ ào ào xuống như thác đổ.
Với một người bị cận lâu năm như cậu thì việc cậu ghét mưa là một điều dễ hiểu. Sở dĩ khi đi dưới mưa, nước mưa sẽ làm ướt kính và cậu không thể xác định phương hướng phía trước được, cậu ghét cái cảm giác cả người ướt nhẹp như con chuột cống sau cơn mưa.
Duy phủi cánh tay dính vài giọt nước mưa, bụng cậu sôi lên ùng ục, cậu nuốt khan, trở vào cửa hàng mua một ít đồ ăn. Khi này trên TV được gắn ở trên tường đang chiếu một MV ca nhạc. Có lẽ, cậu cũng sẽ không để ý nhiều cho đến khi nghe một người khách hàng nói chuyện với người bạn.
"Cô gái trong MV nhìn lạ thật, người mới à?”
Vốn dĩ, cậu không định nhìn xem nhưng vì chai nước tương đặt ở ngăn trên nên cậu với tay lên lấy, vô tình nhìn vào màn hình MV.
Trong đoạn MV đang chiếu hình ảnh cô gái mặc tà áo dài trắng thướt tha, đi dưới hàng cây phượng vĩ rực rỡ, những đóa hoa phượng nho nhỏ rơi trên mái tóc đen, mềm mại như con sông uốn lượn. Giây phút, cô gái kia quay sang nở nụ cười tươi tắn như ánh nắng ban mai. Hàng lông mày đen khẽ nhíu lại rồi giãn ra trong tíc tắc.
"Hiên?”
Về cơ bản thì cậu không quá để tâm nhiều đến đời tư của người khác, giây sau liền thu tầm mắt với chai tương và một đống đồ ăn lạnh vào quầy thu ngân.