Chương : 58
Hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Tô Nghiêu liền gọi Gấm Diên cùng Gấm Thục trang điểm, chuẩn bị trở về Tướng phủ thăm người thân.
Từ đêm đó nàng rời đi, còn chưa từng gặp lại Tô phu nhân và Tô Anh, đến Tô Tự cũng chỉ là ở trong triều đình ngắm nhìn một cái, không trao đổi gì. Mặc dù nàng cũng không phải thật sự là Tô Dao, nhưng thời gian chung đụng lâu như vậy, trong lúc vô tình cũng đặt bọn họ ở trong lòng, nhất là Tô Anh, cũng không biết cô nương này bây giờ thế nào.
Tướng phủ đã sớm nhận được thiệp Hoàng hậu nương nương phải về phủ thăm người thân, nghĩ đến cũng bắt đầu chuẩn bị rất sớm.
Ngồi giữa xe phượng, Tô Nghiêu mặc trang phục lộng lẫy, chống trán nghĩ tình cảnh đêm qua.
Có lẽ bởi vì lúc trước vẫn quá mức kháng cự, cho nên Diệp Lâm cũng không thể đủ tin tưởng nàng thẳng thắn. Mặc dù đêm qua Tô Dao ở lại tẩm điện của Diệp Lâm, nhưng trên thực tế hai người chia phòng mà ngủ, Tô Nghiêu ngủ ở trên giường rồng, Diệp Lâm ngủ ở thư phòng.
Tô Nghiêu có chút xấu hổ, ngồi ở trên giường cũng không biết tay nên để ở nơi nào, trừng mắt nhìn Diệp Lâm thu thập xong tất cả công việc, xoay người đi đến thư phòng, nín nửa ngày rốt cuộc nói một câu: “Thật ra thì..... Ừm..... Thật ra thì ngươi không cần như vậy, giường rồng lớn như vậy, vậy..... Cũng có thể đủ cho hai người ngủ.....”
Để nàng không biết xấu hổ như vậy, chiếm đoạt long sàng của Hoàng đế còn muốn để Hoàng đế ngủ trên sập nhỏ trong thư phòng, nàng vị Hoàng hậu này thật sự hơi quá đáng.
Nghe như thế, Diệp Lâm vốn là trầm mặc đi được một nửa chợt dừng bước, quay người yên lặng nhìn Tô Nghiêu không nói lời nào, tròng mắt màu đen đầy lửa suýt nữa thiêu cháy Tô Nghiêu, thấy Tô Nghiêu thắt tay áo cúi đầu ngồi ở bên giường, không khỏi cười một tiếng, bước nhanh tới chỗ Tô Nghiêu.
“Tô Nghiêu, người đang mời ta?” Lời còn chưa dứt, người nọ đã khoát tay, đặt Tô Nghiêu ở trên giường, tóc dài vốn là dùng trâm cài đã xoã xuống, trải dài trên hoa văn hình mây.
Người nọ nhìn trên cao nhìn xuống cười chúm chím, Tô Nghiêu chợt nhớ tới đêm thành thân ấy, chuyện xảy ra ở trong Phượng Ngô điện khó có thể mở miệng, không biết sao gò má liền từ từ đỏ lên, nói chuyện càng không rõ ràng, lắp ba lắp bắp để lộ ra đáy lòng nàng khẩn trương: “Ngươi..... Ngươi ngươi không thể.....” Không thể giống như ngày đó, muốn nàng làm chuyện như vậy. Vậy coi như cái gì.
Diệp Lâm tinh tế quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của nàng, trong lòng thoải mái, cười khẽ một tiếng, cúi người hôn mi tâm Tô Nghiêu một cái, cười như không cười nói: “Tô Nghiêu, ta sẽ không làm thế với ngươi, trừ phi, bản thân ngươi nguyện đến trong lòng ta.”
Lời nói cần nói, người đang đè ở trên người Tô Nghiêu nhẹ nhàng đứng dậy, ưu nhã sửa ống tay áo không quay đầu lại đi đến thư phòng.
Tô Nghiêu có thể lưu lại, hắn tự nhiên thật vui mừng, nhưng Diệp Lâm cũng biết, nếu là nằm ở trên một cái giường với Tô Dao, hắn tuyệt đối không làm được có mắt không có tròng, khắc chế lực chú ý đặt trên người Tô Nghiêu, vậy tương đương với lẻ, Tô Nghiêu không để ý, nhưng hắn để ý.
Trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Diệp Lâm biến mất ở cửa thư phòng, Tô Nghiêu há miệng, rốt cuộc không thể phát ra một chút tiếng. Diệp Lâm đi như vậy? Là nàng vừa nói lời có nghĩa khác sao? Bất luận là Tô Dao hay là Tô Nghiêu, nàng thật chưa từng thân mật với người nào giống như cùng Diệp Lâm như vậy, nàng cũng chỉ là..... Chẳng qua là xấu hổ mà!
Than thở một tiếng quay người vùi mặt ở gối nằm mềm mại, Tô Nghiêu hối hận cực kỳ đấm chăn, làm sao bây giờ? Để nàng ôm gối đầu đi thư phòng tìm Diệp Lâm? Nàng làm không được! Trong ngày thường người này táy máy tay chân tập mãi thành thói quen, thế nào đến lúc này chợt cấm dục!
Không biết đã qua bao lâu, Tô Nghiêu mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Một đêm này nàng ngủ hết sức thoải mái, ngay cả khi Diệp Lâm dậy sớm vào triều cũng không biết, người nọ đứng ở đầu giường nàng một lát, mới rón rén buông từng tầng rèm che xuống, cực kỳ chặt chẽ.
Đợi nàng tỉnh ngủ dậy, người nọ đã đi, vẻ mặt Gấm Thục và Gấm Diên mập mờ chờ ở cửa, đợi Tô Nghiêu vén rèm lên thò đầu ra, mới bước nhanh vào, cười hầu hạ Tô Nghiêu thay quần áo.
Tô Nghiêu bị dáng vẻ mập mờ này của họ làm cho cả người không được tự nhiên, ảo não trong lòng còn chưa tan đi hế, cau mày nói: “Các ngươi bày ra vẻ mặt này là như thế nào?”
Gấm Thục là lão nhân trong cung, biết nhiều hơn Gấm Diên, mặt mũi cũng không còn mỏng như Gấm Diên, Tô Nghiêu hỏi như thế, nàng liền giòn giã hồi đáp: “Nương nương không biết, trong hoàng cung này có một quy củ bất thành văn, từ lúc Thánh Tổ bắt đầu, chưa bao giờ có tiền lệ bệ hạ lâm hạnh hậu phi ở tẩm điện, nếu không phải bệ hạ cực kỳ yêu nương nương, làm sao sẽ để nương nương ở lại trong tẩm điện?”
Đêm qua Hoàng hậu nương nương hung hăng tìm bệ hạ cãi vả, bệ hạ lại thô lỗ kéo nương nương vào đại điện, hạ nhân bọn họ đều cho là xảy ra chuyện lớn rồi, nào nghĩ tới, vợ chồng son đầu giường gây gổ cuối giường hợp, sẽ không có chuyện đêm qua.
Gấm Diên cũng nháy mắt giảo hoạt nói: “Lúc sớm trước khi bệ hạ lên triều, còn dặn tụi nô tỳ cẩn thận chút, chớ ảnh hưởng đến nương nương nghỉ ngơi. Khó được bệ hạ săn sóc như thế, trong lòng đều là nương nương đấy.”
Tô Nghiêu:.....
Họ thật đúng là..... Suy nghĩ trong đầu rất phong phú.
Không nói chuyện cũ, chẳng lẽ bởi vì chưa từng có tiền lệ, cho nên Diệp Lâm mới..... Tô Nghiêu lắc đầu một cái xoá những ý nghĩ trong đầu kia, gào thét một tiếng lau trán.
Trong lú ảo não xe phượng đã đến cửa Tướng phủ, Tô Nghiêu được Gấm Diên nâng đỡ nhìn như đoan trang nhưng kì thực khó khăn xuống liễn, chạm mặt liền thấy cả nhà Tô gia thẳng tắp đứng ở cửa. Nàng vừa lộ mặt, mọi người liền cúi người hành lễ, cho dù là Tô Tự dưới một người trên vạn người, lúc này cũng chỉ được khom lưng cúi đầu hành lễ với Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu mắt thấy trong ngày thường Tô phu nhân cũng không bày ra tình cảm gì lại lặng lẽ đỏ mắt, trong lòng cũng dâng lên mấy phần cảm động. Nàng thấy thái độ của Tô phu nhân đối đãi Tô Dao, cũng chỉ là tuyệt không thể cho Tô gia mất mặt, sẽ bày ra vẻ mặt nghiêm nghị (lại nói Tô Tự cũng không phải là như vậy), thật là qua xa cách, mới thấy được một vị đương gia chủ mẫu tính tình thật thà.
Ánh mắt dời đi một chút, ở bên cạnh Tô phu nhân, chính là Tô Anh mà nàng rất nhớ, tiểu nha đầu vẫn giống như trước xinh đẹp đáng yêu như vậy, một đôi mắt to nhìn xung quanh, phát hiện Tô Nghiêu cũng nhìn nàng, lập tức mi phi sắc vũ.
Tô Nghiêu gật đầu với Tô Anh một cái, tầm mắt lại quét đến nam tử xa lạ bên cạnh Tô Anh, mặt mày giống Tô Dao đến mấy phần, án mắt nhìn về phía nàng dịu dàng cưng chiều, nghĩ đến chính là người không lâu trước bị Tô Tự kéo từ Nhược suối về Trường Ninh, ca ca của nàng, Tô Giác.
Nghe nói Tô Giác vừa đến Trường Ninh liền bị an bài vào Thượng Thư Tỉnh, hôm nay cũng là một Hộ Bộ Thị Lang không lớn không nhỏ rồi, trong ngày thường cũng có thể giúp đỡ Tô Tự một chút.
Từ xưa triều đình và hậu cung liên lạc cực kỳ chặt chẽ, Tô Nghiêu không cầu người này có thể giúp nàng —— nói đến nàng cũng hoàn toàn không cần —— chỉ cầu hắn không gây thêm phiền hà cho Diệp Lâm là tốt rồi. Bây giờ Tô gia đã giao thiệp với triều đình quá nhiều, tuyệt đối không thể giống như trước thờ ơ với thế lực trong Trường Ninh, nàng không hy vọng Tô gia trở thành Nhiếp Chính vương phủ thứ hai, huống chi Nhiếp Chính vương phủ hiện nay vẫn là một cái gai độc trong mắt Diệp Lâm, một ngày không rút ra, liền một ngày không được an bình.
Khách sáo hàn huyên qua, Tô Nghiêu trở về khuê phòng trước khi xuất giá, cho hạ nhân lui ra, khua khua gõ gõ tìm kiếm hộp gỗ tử đàn.
Nếu sau khi Tô Dao tự vẫn người Tô gia không ai thấy qua cái hộp kia, chắc hẳn nhất định là giấu ở nơi nào đó, nhưng nàng không có trí nhớ của Tô Dao, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm dò xét khắp nơi.
Cả một buổi chiều, Tô Nghiêu ở trong khuê phòng Tô Dao bận rộn, đầu đầy mồ hôi cũng không tìm được bất kỳ dấu vết gì, trong lúc nhất thời có chút nổi giận. Chỉ là rất nhanh, Tô Nghiêu nhớ tới một người.
Người Gấm Diên nói năng thận trọng, Tô phu nhân không hề không đề cập tới, Cẩm Sắt.
Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu chợt cao giọng, gọi Gấm Diên canh giữ ở bên ngoài vào phòng, nói ngay vào điểm chính: “Ngươi còn nhớ rõ Cẩm Sắt ở nơi nào tự vẫn không?”
Gấm Diên nào nghĩ tới Hoàng hậu nương nương một người ở trong phòng sôi trào cả một buổi chiều, sau khi gọi nàng vào câu nói đầu tiên là hỏi Cẩm Sắt, chân mềm nhũn “Bùm” một tiếng quỳ xuống, xin tha: “Nô tỳ thật không biết vì sao hôm đó nương nương phải làm như vậy..... Nương nương tha cho nô tỳ đi!”
Nàng là lũ lụt thú dữ sao? Tô Nghiêu bất đắc dĩ lau mi tâm, khẽ không kiên nhẫn nói: “Bổn cung hỏi ngươi, Cẩm Sắt chết ở nơi nào, có liên quan gì với ngươi, ngươi nói thẳng là được. Thế nào, liền điều này cũng không nói được rồi hả?”
Lúc này Gấm Diên mới thở phào nhẹ nhõm, bò dậy mời Tô Nghiêu đi đến, một mặt đi, còn một mặt lẩm bẩm: “Thân thể nương nương ngàn vàng, làm sao có thể tới phòng hạ nhân, hoàn hảo Cẩm Sắt tỷ tỷ ở trong Lê viện, nếu không nếu có cái gì đụng phải nương nương, hồi cung bệ hạ nhất định là muốn thiên đao vạn quả nô tỳ.”
Tô Nghiêu chỉ coi trong ngày thường làm hư Gấm Diên, nàng ta oán trách cũng liền chỉ cho rằng gió bên tai, chẳng hề để vào trong lòng, đi theo Gấm Diên qua bảy lần quặt tám lần rẽ đi đến một tiểu viện vắng vẻ, ngược lại liếc mắt liền nhìn thấy cây lê cành lá sum xuê kia.
Gấm Diên dừng bước, chỉ vào cây lê này quay đầu nói với Tô Nghiêu: “Chính là chỗ này, Cẩm Sắt tỷ tỷ chính là tự vẫn dưới gốc cây lê này.”
Tô Nghiêu gật đầu một cái, quan sát từ trên xuống dưới một phen, giống như vô ý hỏi: “Ngươi có biết, hôm đó trước khi Cẩm Sắt tự vẫn, có từng trở lại phòng hạ nhân không?”
“Việc này nô tỳ không biết.” Gấm Diên nói thật, khi đó tất cả mọi người vội vàng cứu đại tiểu thư uống thuốc độc tự vẫn, nào có người để ý một tiểu nha đầu chết sống đâu rồi, ngay cả thi thể Cẩm Sắt, cũng là đến buổi trưa ngày hôm sau mới bị phát hiện. Chỉ là: “Khi đó nô tỳ đúng lúc ở chung phòng với Cẩm Sắt tỷ tỷ, lúc trở về đồ chưa bị động qua, nghĩ đến chắc là không có.”
Tô Nghiêu gật đầu một cái, trong lòng đại khái có một ý tưởng, chợt chỉ một chỗ trên mặt đất dưới gốc cây kia, nói: “Tìm hai người, đào chỗ này lên.”
Từ đêm đó nàng rời đi, còn chưa từng gặp lại Tô phu nhân và Tô Anh, đến Tô Tự cũng chỉ là ở trong triều đình ngắm nhìn một cái, không trao đổi gì. Mặc dù nàng cũng không phải thật sự là Tô Dao, nhưng thời gian chung đụng lâu như vậy, trong lúc vô tình cũng đặt bọn họ ở trong lòng, nhất là Tô Anh, cũng không biết cô nương này bây giờ thế nào.
Tướng phủ đã sớm nhận được thiệp Hoàng hậu nương nương phải về phủ thăm người thân, nghĩ đến cũng bắt đầu chuẩn bị rất sớm.
Ngồi giữa xe phượng, Tô Nghiêu mặc trang phục lộng lẫy, chống trán nghĩ tình cảnh đêm qua.
Có lẽ bởi vì lúc trước vẫn quá mức kháng cự, cho nên Diệp Lâm cũng không thể đủ tin tưởng nàng thẳng thắn. Mặc dù đêm qua Tô Dao ở lại tẩm điện của Diệp Lâm, nhưng trên thực tế hai người chia phòng mà ngủ, Tô Nghiêu ngủ ở trên giường rồng, Diệp Lâm ngủ ở thư phòng.
Tô Nghiêu có chút xấu hổ, ngồi ở trên giường cũng không biết tay nên để ở nơi nào, trừng mắt nhìn Diệp Lâm thu thập xong tất cả công việc, xoay người đi đến thư phòng, nín nửa ngày rốt cuộc nói một câu: “Thật ra thì..... Ừm..... Thật ra thì ngươi không cần như vậy, giường rồng lớn như vậy, vậy..... Cũng có thể đủ cho hai người ngủ.....”
Để nàng không biết xấu hổ như vậy, chiếm đoạt long sàng của Hoàng đế còn muốn để Hoàng đế ngủ trên sập nhỏ trong thư phòng, nàng vị Hoàng hậu này thật sự hơi quá đáng.
Nghe như thế, Diệp Lâm vốn là trầm mặc đi được một nửa chợt dừng bước, quay người yên lặng nhìn Tô Nghiêu không nói lời nào, tròng mắt màu đen đầy lửa suýt nữa thiêu cháy Tô Nghiêu, thấy Tô Nghiêu thắt tay áo cúi đầu ngồi ở bên giường, không khỏi cười một tiếng, bước nhanh tới chỗ Tô Nghiêu.
“Tô Nghiêu, người đang mời ta?” Lời còn chưa dứt, người nọ đã khoát tay, đặt Tô Nghiêu ở trên giường, tóc dài vốn là dùng trâm cài đã xoã xuống, trải dài trên hoa văn hình mây.
Người nọ nhìn trên cao nhìn xuống cười chúm chím, Tô Nghiêu chợt nhớ tới đêm thành thân ấy, chuyện xảy ra ở trong Phượng Ngô điện khó có thể mở miệng, không biết sao gò má liền từ từ đỏ lên, nói chuyện càng không rõ ràng, lắp ba lắp bắp để lộ ra đáy lòng nàng khẩn trương: “Ngươi..... Ngươi ngươi không thể.....” Không thể giống như ngày đó, muốn nàng làm chuyện như vậy. Vậy coi như cái gì.
Diệp Lâm tinh tế quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của nàng, trong lòng thoải mái, cười khẽ một tiếng, cúi người hôn mi tâm Tô Nghiêu một cái, cười như không cười nói: “Tô Nghiêu, ta sẽ không làm thế với ngươi, trừ phi, bản thân ngươi nguyện đến trong lòng ta.”
Lời nói cần nói, người đang đè ở trên người Tô Nghiêu nhẹ nhàng đứng dậy, ưu nhã sửa ống tay áo không quay đầu lại đi đến thư phòng.
Tô Nghiêu có thể lưu lại, hắn tự nhiên thật vui mừng, nhưng Diệp Lâm cũng biết, nếu là nằm ở trên một cái giường với Tô Dao, hắn tuyệt đối không làm được có mắt không có tròng, khắc chế lực chú ý đặt trên người Tô Nghiêu, vậy tương đương với lẻ, Tô Nghiêu không để ý, nhưng hắn để ý.
Trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Diệp Lâm biến mất ở cửa thư phòng, Tô Nghiêu há miệng, rốt cuộc không thể phát ra một chút tiếng. Diệp Lâm đi như vậy? Là nàng vừa nói lời có nghĩa khác sao? Bất luận là Tô Dao hay là Tô Nghiêu, nàng thật chưa từng thân mật với người nào giống như cùng Diệp Lâm như vậy, nàng cũng chỉ là..... Chẳng qua là xấu hổ mà!
Than thở một tiếng quay người vùi mặt ở gối nằm mềm mại, Tô Nghiêu hối hận cực kỳ đấm chăn, làm sao bây giờ? Để nàng ôm gối đầu đi thư phòng tìm Diệp Lâm? Nàng làm không được! Trong ngày thường người này táy máy tay chân tập mãi thành thói quen, thế nào đến lúc này chợt cấm dục!
Không biết đã qua bao lâu, Tô Nghiêu mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Một đêm này nàng ngủ hết sức thoải mái, ngay cả khi Diệp Lâm dậy sớm vào triều cũng không biết, người nọ đứng ở đầu giường nàng một lát, mới rón rén buông từng tầng rèm che xuống, cực kỳ chặt chẽ.
Đợi nàng tỉnh ngủ dậy, người nọ đã đi, vẻ mặt Gấm Thục và Gấm Diên mập mờ chờ ở cửa, đợi Tô Nghiêu vén rèm lên thò đầu ra, mới bước nhanh vào, cười hầu hạ Tô Nghiêu thay quần áo.
Tô Nghiêu bị dáng vẻ mập mờ này của họ làm cho cả người không được tự nhiên, ảo não trong lòng còn chưa tan đi hế, cau mày nói: “Các ngươi bày ra vẻ mặt này là như thế nào?”
Gấm Thục là lão nhân trong cung, biết nhiều hơn Gấm Diên, mặt mũi cũng không còn mỏng như Gấm Diên, Tô Nghiêu hỏi như thế, nàng liền giòn giã hồi đáp: “Nương nương không biết, trong hoàng cung này có một quy củ bất thành văn, từ lúc Thánh Tổ bắt đầu, chưa bao giờ có tiền lệ bệ hạ lâm hạnh hậu phi ở tẩm điện, nếu không phải bệ hạ cực kỳ yêu nương nương, làm sao sẽ để nương nương ở lại trong tẩm điện?”
Đêm qua Hoàng hậu nương nương hung hăng tìm bệ hạ cãi vả, bệ hạ lại thô lỗ kéo nương nương vào đại điện, hạ nhân bọn họ đều cho là xảy ra chuyện lớn rồi, nào nghĩ tới, vợ chồng son đầu giường gây gổ cuối giường hợp, sẽ không có chuyện đêm qua.
Gấm Diên cũng nháy mắt giảo hoạt nói: “Lúc sớm trước khi bệ hạ lên triều, còn dặn tụi nô tỳ cẩn thận chút, chớ ảnh hưởng đến nương nương nghỉ ngơi. Khó được bệ hạ săn sóc như thế, trong lòng đều là nương nương đấy.”
Tô Nghiêu:.....
Họ thật đúng là..... Suy nghĩ trong đầu rất phong phú.
Không nói chuyện cũ, chẳng lẽ bởi vì chưa từng có tiền lệ, cho nên Diệp Lâm mới..... Tô Nghiêu lắc đầu một cái xoá những ý nghĩ trong đầu kia, gào thét một tiếng lau trán.
Trong lú ảo não xe phượng đã đến cửa Tướng phủ, Tô Nghiêu được Gấm Diên nâng đỡ nhìn như đoan trang nhưng kì thực khó khăn xuống liễn, chạm mặt liền thấy cả nhà Tô gia thẳng tắp đứng ở cửa. Nàng vừa lộ mặt, mọi người liền cúi người hành lễ, cho dù là Tô Tự dưới một người trên vạn người, lúc này cũng chỉ được khom lưng cúi đầu hành lễ với Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu mắt thấy trong ngày thường Tô phu nhân cũng không bày ra tình cảm gì lại lặng lẽ đỏ mắt, trong lòng cũng dâng lên mấy phần cảm động. Nàng thấy thái độ của Tô phu nhân đối đãi Tô Dao, cũng chỉ là tuyệt không thể cho Tô gia mất mặt, sẽ bày ra vẻ mặt nghiêm nghị (lại nói Tô Tự cũng không phải là như vậy), thật là qua xa cách, mới thấy được một vị đương gia chủ mẫu tính tình thật thà.
Ánh mắt dời đi một chút, ở bên cạnh Tô phu nhân, chính là Tô Anh mà nàng rất nhớ, tiểu nha đầu vẫn giống như trước xinh đẹp đáng yêu như vậy, một đôi mắt to nhìn xung quanh, phát hiện Tô Nghiêu cũng nhìn nàng, lập tức mi phi sắc vũ.
Tô Nghiêu gật đầu với Tô Anh một cái, tầm mắt lại quét đến nam tử xa lạ bên cạnh Tô Anh, mặt mày giống Tô Dao đến mấy phần, án mắt nhìn về phía nàng dịu dàng cưng chiều, nghĩ đến chính là người không lâu trước bị Tô Tự kéo từ Nhược suối về Trường Ninh, ca ca của nàng, Tô Giác.
Nghe nói Tô Giác vừa đến Trường Ninh liền bị an bài vào Thượng Thư Tỉnh, hôm nay cũng là một Hộ Bộ Thị Lang không lớn không nhỏ rồi, trong ngày thường cũng có thể giúp đỡ Tô Tự một chút.
Từ xưa triều đình và hậu cung liên lạc cực kỳ chặt chẽ, Tô Nghiêu không cầu người này có thể giúp nàng —— nói đến nàng cũng hoàn toàn không cần —— chỉ cầu hắn không gây thêm phiền hà cho Diệp Lâm là tốt rồi. Bây giờ Tô gia đã giao thiệp với triều đình quá nhiều, tuyệt đối không thể giống như trước thờ ơ với thế lực trong Trường Ninh, nàng không hy vọng Tô gia trở thành Nhiếp Chính vương phủ thứ hai, huống chi Nhiếp Chính vương phủ hiện nay vẫn là một cái gai độc trong mắt Diệp Lâm, một ngày không rút ra, liền một ngày không được an bình.
Khách sáo hàn huyên qua, Tô Nghiêu trở về khuê phòng trước khi xuất giá, cho hạ nhân lui ra, khua khua gõ gõ tìm kiếm hộp gỗ tử đàn.
Nếu sau khi Tô Dao tự vẫn người Tô gia không ai thấy qua cái hộp kia, chắc hẳn nhất định là giấu ở nơi nào đó, nhưng nàng không có trí nhớ của Tô Dao, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm dò xét khắp nơi.
Cả một buổi chiều, Tô Nghiêu ở trong khuê phòng Tô Dao bận rộn, đầu đầy mồ hôi cũng không tìm được bất kỳ dấu vết gì, trong lúc nhất thời có chút nổi giận. Chỉ là rất nhanh, Tô Nghiêu nhớ tới một người.
Người Gấm Diên nói năng thận trọng, Tô phu nhân không hề không đề cập tới, Cẩm Sắt.
Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu chợt cao giọng, gọi Gấm Diên canh giữ ở bên ngoài vào phòng, nói ngay vào điểm chính: “Ngươi còn nhớ rõ Cẩm Sắt ở nơi nào tự vẫn không?”
Gấm Diên nào nghĩ tới Hoàng hậu nương nương một người ở trong phòng sôi trào cả một buổi chiều, sau khi gọi nàng vào câu nói đầu tiên là hỏi Cẩm Sắt, chân mềm nhũn “Bùm” một tiếng quỳ xuống, xin tha: “Nô tỳ thật không biết vì sao hôm đó nương nương phải làm như vậy..... Nương nương tha cho nô tỳ đi!”
Nàng là lũ lụt thú dữ sao? Tô Nghiêu bất đắc dĩ lau mi tâm, khẽ không kiên nhẫn nói: “Bổn cung hỏi ngươi, Cẩm Sắt chết ở nơi nào, có liên quan gì với ngươi, ngươi nói thẳng là được. Thế nào, liền điều này cũng không nói được rồi hả?”
Lúc này Gấm Diên mới thở phào nhẹ nhõm, bò dậy mời Tô Nghiêu đi đến, một mặt đi, còn một mặt lẩm bẩm: “Thân thể nương nương ngàn vàng, làm sao có thể tới phòng hạ nhân, hoàn hảo Cẩm Sắt tỷ tỷ ở trong Lê viện, nếu không nếu có cái gì đụng phải nương nương, hồi cung bệ hạ nhất định là muốn thiên đao vạn quả nô tỳ.”
Tô Nghiêu chỉ coi trong ngày thường làm hư Gấm Diên, nàng ta oán trách cũng liền chỉ cho rằng gió bên tai, chẳng hề để vào trong lòng, đi theo Gấm Diên qua bảy lần quặt tám lần rẽ đi đến một tiểu viện vắng vẻ, ngược lại liếc mắt liền nhìn thấy cây lê cành lá sum xuê kia.
Gấm Diên dừng bước, chỉ vào cây lê này quay đầu nói với Tô Nghiêu: “Chính là chỗ này, Cẩm Sắt tỷ tỷ chính là tự vẫn dưới gốc cây lê này.”
Tô Nghiêu gật đầu một cái, quan sát từ trên xuống dưới một phen, giống như vô ý hỏi: “Ngươi có biết, hôm đó trước khi Cẩm Sắt tự vẫn, có từng trở lại phòng hạ nhân không?”
“Việc này nô tỳ không biết.” Gấm Diên nói thật, khi đó tất cả mọi người vội vàng cứu đại tiểu thư uống thuốc độc tự vẫn, nào có người để ý một tiểu nha đầu chết sống đâu rồi, ngay cả thi thể Cẩm Sắt, cũng là đến buổi trưa ngày hôm sau mới bị phát hiện. Chỉ là: “Khi đó nô tỳ đúng lúc ở chung phòng với Cẩm Sắt tỷ tỷ, lúc trở về đồ chưa bị động qua, nghĩ đến chắc là không có.”
Tô Nghiêu gật đầu một cái, trong lòng đại khái có một ý tưởng, chợt chỉ một chỗ trên mặt đất dưới gốc cây kia, nói: “Tìm hai người, đào chỗ này lên.”